Tại nhà kho của trường:
- chị hai, chị phải trả thù cho em - ả bạch tuyết nói với một ai đó.
- tại sao, em phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình - một giọng nữ vang lên.
- nhưng tại con nhỏ hàn song nhi đó, nó làm mất mặt em trước bao nhiêu người - ả bạch tuyết tức giận nói.
- hàn song nhi, lại là nó sao - cô gái nghiến răng nói.
- chị biết nó sao, chị nhược hy - ả ta bất ngờ nói. Đúng vậy người đó không ai khác là nữ chính lâm nhược hy.
- biết, biết rõ nữa là đằng khác, tại nó khiến cho hàn phong lạnh nhạt với chị, tại nó mà dương triết và tử kỳ không quan tâm tới chị nữa. Chị hận nó tới tận xương tuỷ - ả tức giận nói lớn.
- như vậy chị với em cùng chung một kẻ thù rồi - ả bạch tuyết vui vẻ nói.
- em cứ yên tâm, chị sẽ không để nó tự đắc được lâu đâu - ả ta nhếch môi cười.
Tan học:
Cô và an kỳ vừa đi vừa nắm tay vui vẻ nói chuyện ở sân trường.
- cẩn thận - cô nói lớn kéo an kỳ ra khi phát hiện một chiếc xe màu xám đi tới với vận tốc nhanh. Rồi chiếc xe phóng nhanh ra cổng, và mất hút.
- đi kiểu gì vậy trời - cô tức giận nói.
- đó là xe của tuấn kiêt mà - an kỳ nhìn theo chiếc xe nói.
- cái gì, lại là cái tên đáng ghét đó nữa hả - cô bất ngờ nói. Rồi quay ra an kỳ thì thấy, an kỳ đang bất động đứng nhìn phía cổng.
- an kỳ, bạn đừng nói là bạn thích ưm.,.- cô nói chưa hết câu thì bị an kỳ bịt miệng lại.
- làm ơn đi song nhi, bạn đừng nói lớn, nếu mà fan của tuấn kiệt mà biết là mình tiêu luôn - an kỳ nói bằng giọng hoảng sợ.
- vậy đúng là bạn thích tuấn kiệt sao - cô nhíu mày nói nhỏ.
- thật ra mình để ý tuấn kiệt lâu rồi, nhưng mình sợ người như mình không xứng đáng, với lại tuấn kiệt cũng để ý một người rồi, mình chỉ là yêu đơn phương thôi - an kỳ cúi mặt nói bằng giọng buồn.
- thôi bạn đưng buồn nữa - cô vỗ vai an ủi. Thật ra cô không rành chuyện yêu đương cho lắm, nên cũng không biết phải khuyên an kỳ ra sao.
- không sao đâu, mình về đi - an kỳ lấy lại tinh thần rồi cười nói.
Tại cổng trường:
Đang có một cuộc náo loạn, triển hoàng bị các fa nữ vây kín.
- song nhi đó có phải thầy triển hoàng không - an kỳ chỉ về phía triển hoang nói.
Cô nhìn theo hướng của an kỳ chỉ, đúng là triển hoàng đang bị vây kín bởi đám nữ sinh.
- uk, kệ thầy ấy mình về đi - cô cười rồi kéo an kỳ đi. Cô không muốn gây sự chú ý, để mà đám nữ sính kia biết cô ở chung với triển hoàng là ngày mai có tin nóng.
- hàn song nhi, em đi đâu vậy - cô đang định chuồn thì bị triển hoàng gọi lại.
" số cô xui thế là cùng " cô đen mặt nghĩ.
- mau lên xe tôi chở em về - triển hoàng nắm cổ tay cô kéo đi.
- khoan đã, an kỳ tạm biệt, ngày mai gặp lại - cô vừa cố kéo lại vừa nói to.
- tạm biệt song nhi - an kỳ vẫy tay nói.
- vào xe - triển hoàng mở cửa xe nói bằng giọng gia lệnh.
- từ bao giờ anh có quyền gia lệnh cho tôi vậy - cô hất mặt nói.
- tôi là thầy - triển hoàng cũng không vừa nói.
- chỉ ở trên lớp thôi - cô khoanh tay nói.
- lên xe - anh nói rồi ấn cô vào xe.
- nè anh đối xưr thô bạo quá vậy - cô chui đầu từ cửa kính ra nói, nhưng lại bị anh ấn lại. Rồi anh lên xe và lái đi.
- chị hai, chị phải trả thù cho em - ả bạch tuyết nói với một ai đó.
- tại sao, em phải trả giá cho sự ngu ngốc của mình - một giọng nữ vang lên.
- nhưng tại con nhỏ hàn song nhi đó, nó làm mất mặt em trước bao nhiêu người - ả bạch tuyết tức giận nói.
- hàn song nhi, lại là nó sao - cô gái nghiến răng nói.
- chị biết nó sao, chị nhược hy - ả ta bất ngờ nói. Đúng vậy người đó không ai khác là nữ chính lâm nhược hy.
- biết, biết rõ nữa là đằng khác, tại nó khiến cho hàn phong lạnh nhạt với chị, tại nó mà dương triết và tử kỳ không quan tâm tới chị nữa. Chị hận nó tới tận xương tuỷ - ả tức giận nói lớn.
- như vậy chị với em cùng chung một kẻ thù rồi - ả bạch tuyết vui vẻ nói.
- em cứ yên tâm, chị sẽ không để nó tự đắc được lâu đâu - ả ta nhếch môi cười.
Tan học:
Cô và an kỳ vừa đi vừa nắm tay vui vẻ nói chuyện ở sân trường.
- cẩn thận - cô nói lớn kéo an kỳ ra khi phát hiện một chiếc xe màu xám đi tới với vận tốc nhanh. Rồi chiếc xe phóng nhanh ra cổng, và mất hút.
- đi kiểu gì vậy trời - cô tức giận nói.
- đó là xe của tuấn kiêt mà - an kỳ nhìn theo chiếc xe nói.
- cái gì, lại là cái tên đáng ghét đó nữa hả - cô bất ngờ nói. Rồi quay ra an kỳ thì thấy, an kỳ đang bất động đứng nhìn phía cổng.
- an kỳ, bạn đừng nói là bạn thích ưm.,.- cô nói chưa hết câu thì bị an kỳ bịt miệng lại.
- làm ơn đi song nhi, bạn đừng nói lớn, nếu mà fan của tuấn kiệt mà biết là mình tiêu luôn - an kỳ nói bằng giọng hoảng sợ.
- vậy đúng là bạn thích tuấn kiệt sao - cô nhíu mày nói nhỏ.
- thật ra mình để ý tuấn kiệt lâu rồi, nhưng mình sợ người như mình không xứng đáng, với lại tuấn kiệt cũng để ý một người rồi, mình chỉ là yêu đơn phương thôi - an kỳ cúi mặt nói bằng giọng buồn.
- thôi bạn đưng buồn nữa - cô vỗ vai an ủi. Thật ra cô không rành chuyện yêu đương cho lắm, nên cũng không biết phải khuyên an kỳ ra sao.
- không sao đâu, mình về đi - an kỳ lấy lại tinh thần rồi cười nói.
Tại cổng trường:
Đang có một cuộc náo loạn, triển hoàng bị các fa nữ vây kín.
- song nhi đó có phải thầy triển hoàng không - an kỳ chỉ về phía triển hoang nói.
Cô nhìn theo hướng của an kỳ chỉ, đúng là triển hoàng đang bị vây kín bởi đám nữ sinh.
- uk, kệ thầy ấy mình về đi - cô cười rồi kéo an kỳ đi. Cô không muốn gây sự chú ý, để mà đám nữ sính kia biết cô ở chung với triển hoàng là ngày mai có tin nóng.
- hàn song nhi, em đi đâu vậy - cô đang định chuồn thì bị triển hoàng gọi lại.
" số cô xui thế là cùng " cô đen mặt nghĩ.
- mau lên xe tôi chở em về - triển hoàng nắm cổ tay cô kéo đi.
- khoan đã, an kỳ tạm biệt, ngày mai gặp lại - cô vừa cố kéo lại vừa nói to.
- tạm biệt song nhi - an kỳ vẫy tay nói.
- vào xe - triển hoàng mở cửa xe nói bằng giọng gia lệnh.
- từ bao giờ anh có quyền gia lệnh cho tôi vậy - cô hất mặt nói.
- tôi là thầy - triển hoàng cũng không vừa nói.
- chỉ ở trên lớp thôi - cô khoanh tay nói.
- lên xe - anh nói rồi ấn cô vào xe.
- nè anh đối xưr thô bạo quá vậy - cô chui đầu từ cửa kính ra nói, nhưng lại bị anh ấn lại. Rồi anh lên xe và lái đi.