Những lời bàn tán xung quanh bắt đầu truyền vào tai của Ngọc.
Mặt của cô đỏ lên, cô nhanh chóng buông ra.
Ngọc cúi đầu xuống dùng tay vén một bên tóc lên, cô liếc mắt nhìn quanh.
Ngọc không thích bản thân mình bị mọi người săm xoi nên cô nắm lấy bàn tay của Long rồi kéo đi hướng lối ra khán đài.
- Cô kéo tôi đi đâu vậy?
Long thuận theo hành động của Ngọc, đi cùng cô ra khỏi khán đài.
Long dần dần nhận ra không khí xung quanh rất khác lạ, hình như mọi người chú ý đến hai người họ một cách thái quá.
Một vài người còn có ý định bám theo hai người họ.
- Anh cứ đi theo tôi là được.
Ngọc vừa đi vừa trả lời Long, cô cũng không có ý định muốn dừng lại.
Ngọc dẫn Long đi ra khỏi sân đấu.
Hai người đi đến một căn tin của học viện.
Đi lên lầu một của căn tin, Ngọc dẫn Long ngồi xuống ở vị trí sát cửa sổ, còn cô thì đi gọi món.
Suốt quãng đường đi Long cũng không nói thêm gì, cậu ngã lưng ra ghế và chờ đợi.
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ có thể thấy được những hàng cây cổ thụ xanh ngắt bao phủ lấy toàn bộ ngôi trường.
- Khung cảnh cũng khá đẹp.
Long lấy ngay chiếc điện thoại trong túi chụp lấy một bức ảnh.
Ngọc quay trở về bàn, trên tay còn bưng một khay đồ ăn vặt và nước uống.
Cô đã nhìn thấy hành động chụp hình của Long, cô vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường trong hành động đó.
Ngọc để khay đồ ăn xuống bàn và ngồi xuống đối diện Long.
- Ăn thử mấy món trong học viện này như thế nào.
Ngọc vui vẻ giới thiệu các món ăn ở đây mà cô cho rằng là rất đáng để thử.
Long không khách xáo mà cầm lên một miếng gà rán cắn lấy.
- Ăn cũng được, ngoài giòn trong dai, mùi cũng thơm nữa.
Long đánh giá sơ bộ về miếng gà ráng mà mình đang ăn.
Gà được căn tin này sử dụng vốn là loại đã biến dị, không chỉ gà mà những món thịt, rau, củ, quả ở đây đều là loại khác với phổ thông.
Mùi vị ăn vào rất khác, nếu như ăn được thịt của yêu thú cấp cao còn có thể bồi bổ thân thể.
- Hì hì, anh uống thử luôn loại nước này đi.
Ngọc cầm lấy ly nước đưa cho Long.
Cậu cũng không chần chừ mà đưa tay đón lấy.
Long hút lấy một ngụm, vịt ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, còn kèm theo một ít bọt khí nữa.
Uống nước này vào cảm giác không khác lắm mấy loại nước có gas.
- Dễ uống.
Long đặt ly nước xuống.
- Anh ăn tiếp đi.
- Ờ ờ!
Long thuận theo ý của Ngọc, cậu không đói nhưng mà ăn cho cô ấy vui vậy.
Long không hiểu cô gái này đang nghĩ gì, sau khi lôi mình ra đây lại kêu mình ăn, còn bản thân cô thì cứ nhìn chằm chằm Long, hai mắt của cô không rời khỏi khuôn mặt Long dù chỉ là một giây.
Long có chút ngại ngùng, lần đầu tiên cậu mới cảm giác được khi nhìn thấy một cô gái dùng ánh mắt nhìn thẳng vào mặt mình là một cảm giác như thế nào, cậu hơi nghiêng đầu liếc mắt qua hướng khác.
Vừa ăn cậu vừa tìm một chủ đề để nói chuyện.
- Khung cảnh học viện này đẹp nhỉ.
- …
Long không nhận được câu trả lời từ Ngọc, cô ấy im lặng.
- Trận đấu trên sân lúc nãy khá hồi hộp nhỉ.
Long lại chuyển chủ đề.
- …
Vẫn là sự im lặng, Long thử ghé mắt nhìn sang Ngọc thì cậu phát hiện Ngọc đang dùng hai tay chống cằm nhìn cậu, khuông mặt cô thì ngày càng tiến sát gần mặt cậu.
Long thấy được đôi mắt to của Ngọc nhìn lấy cậu không chớp lấy một cái, ánh mắt của cô chất chứa bên trong một tia nghi ngờ.
Long quay đầu về chính diện, mặt đối mặt với Ngọc.
Cậu cũng thử dùng hai mắt mình nhìn thẳng vào mắt của Ngọc.
Sự hoài nghi ngày càng lấp đầy ánh mắt của Ngọc.
Đôi lông mày của cô hơi nhíu lại làm giữa trán xuất hiện một chút nếp nhăn nhỏ.
Cô đang suy tư.
Rầm.
Bỗng nhiên Ngọc chồm người hướng về phía Long, hai tay vỗ mạnh xuống mặt bàn.
Sau đó hai mắt của cô trừng lớn.
Mí mắt của cô run run, đôi môi thì hé mở muốn nói gì đó.
Chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau.
Sau đó Ngọc đứng dậy người hơi ngả về sau, cô lấy tay phải chỉ vào mặt Long.
Nói với giọng không dám tin tưởng.
- Mắt của anh.
- Ha ha, đúng mắt tôi bình thường rồi.
Ngồi xuống đi!
Long cảm thấy buồn cười trước cái phản ứng mang chút thái quá của Ngọc.
Thật sự có cần phải đứng lên rồi hét lên giữa căn tin này không.
Ngọc đưa mắt nhìn quanh, cô có thấy lác đác một vài học viên ngồi quanh đây đưa mắt nhìn tới chỗ hai người ngồi.
Ngọc vội vàng ngồi xuống.
Cô cúi mặt xuống đống đồ ăn, rồi cầm lấy một miếng gà rán.
Ngọc cũng không giữ lấy hình tượng gì mà hung hăng cắn lấy vài miếng.
- Từ lúc nào.
Ngọc nói một câu cụt ngủn, giọng cô mang vài phần khó chịu.
- Chắc tầm năm tháng trước.
Long trả lời với giọng điệu bình thường, nghe giống như là cậu không cho là vấn đề này có gì đó to tát.
Sau đó cậu lấy điện thoại của mình ra xem cái gì đó.
- Vậy tại sao anh không nói cho tôi biết, chí ít thì ngay lúc gặp mặt anh cũng phải chủ động nói chứ, sao phải lại để tôi hỏi thì anh mới nói.
Thì ra là cô ấy khó chịu về việc này.
Long nghĩ thầm.
Cậu thấy rằng Ngọc hơi nhạy cảm quá.
Không biết có phải là áp lực trong học viện gây ra hay không.
- Ừ thì bây giờ nói.
Bỏ qua cái đó đi, hiện tại cô học hành tới đâu rồi.
Nếu được thì tôi chuẩn bị đón cô về đây.
Long vẫn đang cắm cúi lướt điện thoại.
- Tạm được.
Ở đây người ta đánh giá tôi là thiên tài.
Là thiên tài đó anh biết không.
Ngọc nói với vẻ mặt đắc ý, thậm chí ngữ điệu của cô còn nhấn mạnh chữ thiên tài mà còn nói đến hai lần.
Cô ấy làm như là Long trước đây vẫn coi cô là một người yếu kém không bằng.
- Vậy thiên tài kiêm hoa khôi có về nhà hay không.
Long vừa nói vừa hướng màn hình điện thoại của mình về phía Ngọc.
Cậu vừa mới vào xem mạng xã hội của học viên, một cái đầu đề đang đang được gim ở đầu tiên.
Nó đang trở thành bài đăng có nhiều lượt yêu thích nhất.
- Cái gì?
Ngọc hốt hoảng giật lấy điện thoại của Long.
Cô dùng ngón tay của mình lướt nhanh trên đó.
Một loạt bình luận liên tục được cập nhận.
Cô đọc chúng, càng đọc càng thấy thức giận.
Rầm.
Cô đỏ mặt tía tai đập mạnh điện thoại của Long xuống bàn.
Trên mạng xã hội của học viện, không những nổi lên hình ảnh ở sân đấu mà còn có ảnh của cô và Long đang ngồi ở đây, tấm ảnh đó còn là tấm mà lúc nãy cô đưa mặt mình lại sát mặt của Long.
Ngọc khoanh tay trước ngực thở phì phò.
Chợt cô nghĩ tới điều gì, cô hỏi Long.
- Làm sao anh vào được mạng xã hội của học viên, tôi nhớ nó chỉ dành cho hội viên mà.
- Cô nói xem.
Long không có tức giận khi Ngọc đập điện thoại mình xuống bàn.
Trái lại cậu còn đưa ngón tay mình chọt chọt trên màn hình.
Một giây sau trên màn hình hiện thị tên tài khoản kèm thông tin cá nhân của Long.
Ngọc nhìn xuống điện thoại của Long.
- Anh… anh… là học viên của học viện này?
Ngọc không tin vào điều này, đó là việc rất không hợp lý.
Học viên mà không ở trường mà lại tham gia một tổ chức rồi chạy lung tung ở bên ngoài.
Ví dụ như Ngọc đây, cô phải ở lại học viện cho tới khi hết khóa học đăng ký hoặc tốt nghiệp.
- Đúng đó! Không chỉ có tôi mà Ngọc Nhi cũng có tên ở học viện này nữa.
Cô nhìn xem, tôi nhập học trước cô một năm, nên cô phải gọi tôi là đàn anh hoặc học trưởng.
- Không thể nào.
Vậy sao anh lại có thể ra ngoài mà không ở học viện.
- Do tu vi tôi cao.
Long ngả người về ghế nhún vai.
- Vậy sao anh chưa tốt nghiệp?
- Do quy định của học viện.
Mặc khác thì học viện này có thứ mà nơi khác không có được.
Không phải cô đã trải nghiệm qua rồi sao.
Ngọc nghĩ đến cái gì, cô nhỏ giọng lại.
- Ý anh là cái căn phòng gia tốc thời gian.
- Đúng! Nhưng mà tôi chưa vào đó lần nào.
Hai người tiếp tục trò chuyện.
Ngọc kể về những ngày tháng ở học viện, còn Long chỉ lắng nghe mà thôi.
Những chuyện trong quá trình làm nhiệm vụ là bí mật nên cậu không thể kể nó ở đây được.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ mới đó mà đã vào buổi trưa.
Căn tin của học viện bắt đầu xuất hiện nhiều học viên hơn.
Một cô gái mặc một chiếc áo thun đen và một cái váy ngắn màu trắng chạy lại gần chỗ của hai người.
Long nhận ra người này, cô ta hình như là cô gái ngồi cùng Ngọc trên khán đài.
Cô gái lên tiếng.
- A Ngọc! Thì ra là cậu ở đây, vậy là bức hình được đăng lên là đúng rồi.
Hi hi!
- Lan! Xin lỗi vì bỏ đi mà không nói, cậu ngồi xuống đây đi.
Ngọc lôi kéo Lan ngồi xuống ghế bên cạnh mình, cô bắt đầu giới thiệu.
- Giới thiệu với cậu đây là người mà tớ vẫn hay nhắc tới tên là Long.
- Còn đây là Lan, bạn của tôi.
Bốp bốp bốp.
Lan giống như uống phải chất kích thích khi mà cô liên tục vỗ nhẹ hai bàn tay vào nhau rồi hét lên lên.
- A a! thì ra đây là anh chàng mà cậu nói là kẻ vô tình đã vứt cậu ở học viện rồi đi biệt tăm.
Bốp.
- Đau!
Ngọc vỗ mạnh vào đùi Lan nhằm ngăn chặn cái miệng của cô.
- Bạn tôi hay bị lên cơn, anh đừng để ý.
- Không sao, dù sao cũng là bạn cô nên tính tình tôi có thể hiểu được.
Long nói bóng gió cái gì đó, nhưng phía của hai cô gái có vẻ không để tâm lắm.
Hai người ghé đầu vào nhau nói to nhỏ gì đó.
Long cũng không muốn biết nên cậu cố gắng chặn thính lực của mình lại.
- Oáp!
Long ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai cô gái.
Từ lúc Lan tới đây thì cuộc nói chuyện đã chuyển từ cậu với Ngọc sang Lan với Ngọc.
Long cũng không chen vào họ, cậu lấy lại chiếc điện thoại của mình vào một trang mạng buôn bán vật phẩm xem bọn họ có món gì tốt không.
Tận hưởng cái không khí rộn ràng, vui vẻ của tầng lớp trẻ nơi đây cũng là một thú vui.
Long coi như đó là sự giải tỏa căng thẳng sau một chuyến nhiệm vụ dài.
Thỉnh thoảng cậu có để ý xung quanh.
Quả thật Ngọc ở trong học viện này có chút tiếng tăm, khi mà mọi người trên lầu một đều hướng sự chú ý của họ về phía này.
Chỉ cần dùng tai chịu khó lắng nghe thì không khó để biết bọn họ đang nói gì.
Đa phần là ngưỡng mộ, một chút ghen ghét.
Còn lại đều bàn về Long, trường hơn mười ngàn người nhưng mà đối học viên chỉ cần tra xét một chút thì phát hiện ra Long đúng là một kẻ lạ mặt chưa từng thấy ở học viện bao giờ..