Sau khi ăn uống và tắm rửa, đại bô lão mời Tiết Đồng đến thư phòng xử lý công vụ, đó là công việc mà một các chủ phải làm. Chức trách đi liền, chức càng to thì trách nhiệm càng lớn, công việc càng nhiều. Hơn nữa, Minh Nguyệt các cũng đã mấy tháng nay chưa có các chủ, hội viên lại đông, thư của họ từ khắp nơi gửi về nhờ các chủ phê duyệt sớm đã chất thành núi. Một số thư khẩn thì đại bô lão cũng đã coi qua và phê trong khả năng của mình, nhưng cũng chỉ là một số rất nhỏ. Mới chỉ đọc tầm chục lá thư đầu, Tiết Đồng đã rất có cảm giác muốn ngất rồi. Công việc buôn bán của Minh Nguyệt các phải nói là gi gỉ gì gi cái gì cũng có, từ ngân hàng, buôn muối, cảng biển, thuyền buôn, đánh bắt cá xa bờ, đến dược liệu, may đo, vải vóc, đồ cưới, kĩ viện, tửu lâu,…không gì không có (à ngoại trừ công nghệ thông tin, đồ điện tử) Mà Tiết Đồng dù ở hiện đại có là một thiên tài đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ quản phần công nghệ thông tin ở tập đoàn của lão cha thôi, mấy cái như thương trường như chiến trường nàng còn chưa có phải động tay đến bao giờ, nay bao nhiêu ngành nghề đổ lên đầu làm sao nàng tiếp thu nổi??? Nhìn cái biểu hiện muốn chết ngay lập tức của nàng đại bô lão không khỏi lắc đầu chán nản, kêu một cái nha đầu tuổi làm ba cái chuyện này thì kể cả là đại thánh cũng chưa chắc làm nổi.
“Các chủ, người có cần lão hộ chút gì không?” Ông bất lực hỏi, hết cách dù sao nàng cũng đã được toàn các chấp nhận là các chủ, ông không thể thay đổi cục diện được nữa. Lần đầu có thể chưa làm được nhưng rồi dần dần sẽ quen thôi. Dưới sự hướng dẫn của ông, ông tin một đứa trẻ tuổi đạt cấp và có khả năng đánh bại bô lão cấp có thể làm được.
“Có a, Đại bô lão, nhờ ngài lấy cho ta chút tài liệu liên quan đến Minh Nguyệt các được không? Ta cần hiểu thêm một chút về các mới được” Tiết Đồng nghe đại bô lão hỏi vội ngẩng đầu lên nhìn, nàng giống như bắt được vàng mà nói.
Sau đó khoảng hai khắc, đại bô lão quay lại cùng hai gia nhân, cả hai gia nhân đó mỗi người đều ôm một chồng sách cao ngập đầu, choáng a!!! Đấy là hai chữ bật lên khỏi đầu Tiết Đồng ngay giây phút đó. Nàng dọn gọn đống thư từ rồi ra hiệu cho họ đặt sách xuống, nuốt vội một ngụm nước bọt nàng phất tay cho họ lui ra, đại bô lão có chút chần chờ…
“Ừm…các chủ…”
“Được rồi, đại bô lão, trời đã không còn sớm, ngài mau đi nghỉ đi” Nàng phất phất tay rồi bắt đầu công việc nghiên cứu sách, thấy vậy đại bô lão đành phải xoay người bước đi. Với tốc độ đọc sách s/trang đã được rèn luyện từ khi còn ở thế giới thật Tiết Đồng mất hai canh giờ để nghiền hết đống sách mới được mang đến, tiếp theo nàng lại mất hai canh giờ để xử lí toàn bộ đống thư từ được gửi đến sau khi đã ngộ đạo. Đặt lá thư cuối cùng xuống và ngẩng đâu lên Tiết Đồng nhận ra trời đã sáng, mắt nàng thâm quầng như đôi mắt gấu trúc, trước đây kể cả mơ nàng cũng chưa một lần nghĩ tới sẽ có một ngày chơi game online lại nhọc như vậy và dù nàng nhớ rõ ràng rằng mình đã hẹn với Kỷ Lạc rằng hôm nay đến hồ Long Thủy nhưng mắt nàng lại bất lực nghe lệnh nó cứ díp lại và nàng đành buông tay gục đầu xuống bàn làm việc và chìm vào giấc ngủ.
Kỷ Lạc đến phòng các chủ từ khi trời vừa sáng, hắn đứng suốt một canh giờ ngoài cửa đợi Tiết Đồng thế nhưng dù trời đã sáng bảnh hắn cũng không thấy nàng có dấu hiệu đi ra ngoài. Hắn nhíu mày, tiếp tục chờ đợi thêm một chút, một giọt mồ hôi lăn trên trán hắn.
“Tả hộ pháp, ngài ở đây làm gì vậy?” Như nhi xuất hiện sau lưng Kỷ Lạc và nhẹ nhàng hỏi, nàng thấy hắn ở đây cũng lâu rồi mà không tiện hỏi, đến bây giờ mới dám mở miệng.
“Ta đến tìm các chủ, người còn chưa dậy sao?” Kỷ Lạc thấy Như nhi thì hơi nhíu mày hỏi, phải chăng hắn quá tập trung mà không cảm nhận thấy nàng đến đằng sau
“Các chủ đến thư phòng từ tối hôm qua, còn chưa có trở lại” Như nhi nhỏ nhẹ nói, nàng tuyệt nhiên không hề nhận ra ánh mắt nghi ngờ của Kỷ Lạc
“Vậy được rồi, ta đến thư phòng” Kỷ Lạc nói, chân đồng thời cũng nhấc bước xoay người bỏ đi, Như nhi còn nhìn theo hắn một đoạn dài cho đến khi bóng hắn hoàn toàn khuất hẳn.
Khi Kỷ Lạc đến thư phòng, hắn thấy Tiết Đồng đã chìm sâu vào giấc ngủ, bên cạnh nàng là một chồng thư được gửi từ khắp nơi đến đã được phê duyệt cả và sắp xếp gọn gàng, dưới chân nàng la liệt những sách là sách, đều là thông tin về Minh Nguyệt các suốt năm qua, xem ra nàng đã có một đêm vất vả rồi. Khuôn mặt nàng khi ngủ thật yên bình biết bao, đôi má phúng phính, làn da mịn màng, đôi môi chín mọng khuôn mặt bầu bĩnh vương chút trẻ con, càng nhìn càng thấy đáng yêu và dễ thương, thật khiến người khác muốn cắn thật mạnh. Trong mắt Kỷ Lạc, không biết từ khi nào đã rung động thật sâu. Cởi chiếc áo choàng của mình, hắn nhẹ bước đến bên nàng đắp lên người nàng, nhìn khuôn mặt nàng lần cuối rồi mới dứt khoát xoay người bước ra. Thậm chí, còn vì nàng mà đứng canh ngoài cửa, tránh cho người khác đến làm phiền giấc ngủ của nàng.
Tiết Đồng mở mắt dậy trong mơ màng, xung quanh nàng một màn sương khói dày đặc trắng xóa, mờ ảo, nàng rõ ràng nhớ rằng mình ngủ trong thư phòng, tại sao tỉnh dậy lại bay đi đâu rồi???
“Đồng” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, Tiết Đồng xoay phắt độ theo hướng phát ra tiếng nói ấy, Chỉ duy nhất một người gọi nàng như thế, chỉ duy nhất một người sở hữu giọng nói trong trẻo đó. Thế nhưng…nàng không thấy bất cứ ai…Thất vọng…đó là thứ cảm xúc ngập tràn trong tâm trí nàng lúc này…
“Đồng” Giọng nói ấy lại phát ra lần nữa…ở hướng ngược lại, Tiết Đồng lần nữa xoay người lại, nàng bất an gọi toáng lên
“Ân, Ân em ở đâu? Ân…” Vẫn không nhìn thấy bất cứ ai, Tiết Đồng bắt đầu chạy, không gian rộng mênh mông một màn sương khói trắng xóa, nàng cứ như vậy chạy mãi, chạy mãi, mắt đảo hết nơi này đến nơi khác hy vọng nhìn thấy bóng hình quen thuộc…nhưng…vô vọng. Tiết Đồng chợt cảm thấy bất lực vô cùng, nàng ngồi sụp xuống khóc nức nở, giống như bao nhiêu tủi hờn đọng lại nhiều năm nay một lần trào ra hết thảy, nàng cảm thấy cô đơn, và điều đó làm nàng sợ hãi, Tiết Đồng chính là trời không sợ đất không sợ chỉ sợ cô đơn, nàng luôn nghĩ rằng dù mình có đi đâu có làm gì cũng sẽ có Tiết Ân ở bên cạnh vậy nên chưa từng nản chí, chưa từng lùi bước, chưa từng sợ hãi, nàng luôn tự nhủ với bản thân rằng mình phải cường đại vì nàng còn phải bảo vệ Ân, đứa em yếu đuối của nàng, bởi thế từ khi bắt đầu biết nhận thức nàng đã không còn khóc nữa. Nhưng mà…bây giờ…nàng không còn Ân bên cạnh nữa, lúc trước luôn túi bụi với nhiệm vụ, với nâng cấp lại có bao nhiêu người xung quanh nên nàng không có nhận ra, nay khi một mình trong không gian rộng lớn trắng xóa này, nàng mới biết không có Ân bên cạnh, nàng nhỏ bé và đơn độc đến thế nào.
“Đồng, đừng khóc, em luôn bên cạnh chị mà” Giọng nói ấy lần nữa ùa về, Tiết Đồng giật phắt mình ngẩng đầu dậy, trên mi nàng vẫn đọng đầy nước mắt như những giọt sương trắng tinh khôi đọng trên phiến lá, nàng đưa mắt hướng theo giọng nói chờ đợi, nàng tin đó không phải nàng tưởng tượng. Nghĩ vậy, nàng quả nhiên nín khóc.
“Đồng, nghe em nói này, con virus kia quả nhiên lợi hại, em không có cách nào liên lạc với chị được, chỉ có thể thỉnh thoảng xâm nhập vào giấc mơ của chị mà thôi, sau này khi thấy mình lạc vào không gian này cũng đừng lấy làm ngạc nhiên, hay sợ hãi, hãy nghĩ rằng em đang cố liên lạc với chị có được không? Hãy tin rằng em luôn dõi theo chị, luôn cố gắng giúp đỡ chị, luôn ở phía sau chị và luôn ủng hộ chị. Vì vậy chị hãy mạnh mẽ, kiên cường và vui vẻ nghe không?”
“Ân à, chị hiểu rồi, chị nhớ em nhiều lắm, con virus đó khó đối phó lắm sao?”
“Không hẳn, chỉ là hơi thiếu thời gian và hơi rắc rối một chút, chị hiểu không? Từ lúc chị vào trò chơi đến giờ thời gian bên ngoài này còn chưa đến tiếng đồng hồ. Đồng, lần này em cố liên lạc với chị để nhắc nhở chị, Hồ Long Thủy có thần thú được mọi người gọi là thần long, con thú này tâm cao khí ngạo, vô cùng coi thường con người vậy nên rất nhiều người muốn đưa nó về làm thần thú mà không được. Em muốn chị đưa thần Long này về dưới trướng của mình, nó tâm cao khí ngạo là thế, nhưng chỉ là một đứa trẻ mất mẹ từ nhỏ, đầu tiên hãy đánh bại nó, sau đó dùng nhu chế cương, bao bọc nó trong tình thương của mẹ, nó chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời chị. Hãy coi nó giống như em, dành cho nó tình cảm giống như chị dành cho em, như vậy là ổn”
“Chị hiểu rồi, Ân” Tiết Đồng gật đầu quả quyết, nàng bắn ra ngoài ánh mắt vô cùng tự tin. Tiết Ân ở thế giới thực không khỏi mỉm cười bất đắc dĩ, Một khi Tiết Đồng đã hạ quyết tâm thì không gì là không thể.
“Ừm, Đồng, chị cũng năng nổ lắm, đã tìm được trong người rồi, cố lên nhé!” Ân lại nói, nàng cũng không ngờ thế giới Lạc Hồn rộng lớn vậy mà Tiết Đồng tìm được những hai người chỉ trong vòng chưa đến ‘nửa tiếng’.
“ người? Là Kỷ Lạc và Lý Đức Dương sao?” Tiết Đồng tròn mắt hỏi, Lý Đức chết bầm thì nàng biết nhưng không ngờ cả Kỷ Lạc cũng là một trong số đó, không hiểu tại sao nhưng nàng rất có hảo cảm với con người này, hắn khiến người khác rất an tâm khi ở bên cạnh, lại không có chút đề phòng nào, rất thoải mái, không có khó chịu như con ‘cẩu’ kia.
“Ừm, mà Đồng, em phải ngắt kết nối đây, nếu kéo dài quá lâu virus sẽ xâm nhập vào đường truyền này mất, tạm biệt” Ân vừa dứt lời thì khoảng trắng mênh mông bỗng hóa thành một màu đen kịt, Tiết Đồng lần nữa mất đi ý thức. (chính xác là chìm vào giấc ngủ)
Thế giới thực,
Ân ngắt kết nối và bước ra khỏi ‘buồng ngủ’, đây là một thiết bị có kích thước vừa với một người hình dáng như một quả trứng trắng khổng lồ. Trong thiết bị này có một chiếc ghế nhỏ, trên ghế có các thiết bị mát xa giúp người ở bên trong có thể ‘ngủ’ vô cùng thoải mái, các thiết bị truyền các chất dinh dưỡng cần và đủ để duy trì sự sống cho người chơi, và không thể thiếu là các thiết bị giúp người chơi đưa ý thức vào phần mềm game online. Đây là thiết bị chơi game thực tế ảo do Tiết Ân vừa mới sáng chế ra, giúp người chơi đăng nhập vào trò chơi thực tế ảo, giúp con người có khả năng đặc biệt, và cảm giác, cảm xúc vô cùng chân thật khi chơi game. Đôi mày Ân vô thức nhíu chặt, con virus này quả nhiên không đơn giản, nàng đã vần nhau với nó suốt tiếng đồng hồ mà chưa thể tìm ra cấu trúc mạch điện tử của nó, thật không ngờ nàng mới chợp mắt tiếng đồng hồ lại có thể phát sinh nhiều thứ như vậy. Nàng thật hận chính bản thân mình đã đưa Tiết Đồng vào làm chuột bạch, nếu có Đồng ở đây hai người các nàng đồng tâm thì đã có thể giết con virus này rồi. Bây giờ không những để thời gian con virus sống kéo dài có khả năng ‘đột biến’ thành dạng khác khó lường hơn mà còn đặt Đồng vào vòng nguy hiểm. Nếu lần này Đồng không thể ra ngoài nàng sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân mình. Nghĩ đến đây, Tiết Ân lại nhanh chóng ngồi vào máy tính và đánh ra vô vàn dòng chữ chỉ có nàng và chúa mới hiểu, đôi tay nàng như lướt trên bàn phím, mà đôi mày thì chưa từng một lần dãn ra…