Editor: Mèo ™
Sơn trang có suối nước nóng ở Kinh Giao, cũng không xa Kinh thành lắm, Khúc Khinh Cư nhìn bốn chữ ‘Phúc Lang Sơn Trang’ trên tấm bảng hiệu trước cửa lớn, vén rèm xuống nói với Hạ Hành bên cạnh: "Cái tên này thật phong nhã, ngụ ý cũng cực hay."
"Ừ, đây là nơi mà mấy năm trước phụ hoàng ban thưởng cho ta, sau đó thì được mẫu phi đặt tên" Hạ Hành nghiêng đầu cười cười.
"Vào cửa chính còn phải đi về phía trước một đoạn đường nữa mới đến chỗ ở của chúng ta, phía bên này là điền trang trồng một ít cây nông nghiệp. Có một vài loại cây ăn quả trái mùa, chỉ có thể trồng ở gần suối nước nóng mới được, đa số hoa quả đưa vào phủ chúng ta chính là từ điền trang này đấy.”
Quả nhiên, trí tuệ của cổ nhân là vô cùng vô tận, mặc dù không có những căn nhà mái bạt hay nhà lồng kính để trồng trọt, nhưng người ta có thể tận dụng năng lượng từ tự nhiên, vẫn có thể trồng được những loại nông sản hoa quả trái mùa như thường, hơn nữa còn tươi sạch tinh khiết hơn nhiều so với trồng trong nhà kính đầy thuốc trừ sâu hoá học độc hại kia.
"Đúng lúc những vườn hoa đào, hoa lê trên núi vừa mới nở, đợi hôm nay nghỉ ngơi cho lại sức, ngày mai ta dẫn nàng đi tham quan xung quanh." Hạ Hành thấy vẻ thích thú trên mặt nàng, nụ cười càng thêm dịu dàng: "Núi Bạch Vân rất gần đây, đến lúc đó chúng ta đến Ngũ Trang Quan trên đỉnh núi thăm thú một vòng cũng tiện."
Ngũ Trang Quan trên đỉnh núi Bạch Vân? Khúc Khinh Cư cảm thấy hơi quen tai, chuyện không nhớ rõ thì chắc cũng không quan trọng lắm, nếu không nàng sẽ chú ý để tâm đến rồi, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Con đường xây lát hết sức chỉnh tề, cả con đường nhỏ đều được lát đá xanh, hai bên đường có trồng rất nhiều loại cây. Phía bên trái chính là từng khoảnh ruộng rộng lớn, bên trong vừa mới trồng một ít tiểu mạch và các loại cây lương thực. Phía bên phải trồng vườn cây ăn quả, mặc dù nhìn không đối xứng lắm, nhưng Khúc Khinh Cư không mắc chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế, nên cảm thấy rất thú vị.
Sau khi xe ngựa đi qua một đoạn đường khá dài thì ngừng lại, Khúc Khinh Cư liền nghe thấy một âm thanh truyền tới từ bên ngoài.
"Tiểu nhân Trương Hoành bái kiến Vương gia, Vương phi."
Khúc Khinh Cư sửng sốt một hồi, chợt hiểu hiểu ra, người tên Trương Hoành này có thể là tổng quản của điền trang, cho nên mới đến đây đón tiếp hai người họ, nàng quay sang nhìn Hạ Hành, liền nhìn thấy dáng vẻ bình thản như đã quen từ lâu.
"Trương quản sự không cần đa lễ, đã sắp xếp mọi chuyện trong trang xong xuôi cả rồi chứ?" Tiền Thường Tín làm ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trương Hoành đang cố lấy lòng mình: "Đây là lần đầu tiên Vương phi tới đây, các ngươi phục vụ tốt đương nhiên sẽ có thưởng, nếu xảy ra sơ suất gì thì tự mình lãnh phạt đi."
"Tiền tổng quản yên tâm, chúng tiểu nhân chắc chắn sẽ hầu hạ hết lòng, không dám lười biếng đâu." Trương Hoành cũng không mong đợi Vương gia hay Vương phi có thể ngó ngàng đến mình, gã cười cười dẫn đầu mấy quản sự theo sau dạt sang một bên: "Trên núi, nước nóng thức ăn đã chuẩn bị xong, mặc dù không thể sánh bằng trong phủ, nhưng hơn ở chỗ mới mẻ dân dã, Vương gia Vương phi có thể nếm thử một chút chính là vinh hạnh của chúng tiểu nhân."
"Coi như ngươi thông minh, lần này Vương gia Vương phi đến đây, chính là muốn hưởng thụ thú vui dân dã này đấy.” Tiền Thường Tín nhỏ giọng nói, nhìn Trương Hoành với vẻ mặt tán thưởng, sau đó mới phất tay ý bảo đoàn xe tiếp tục tiến lên.
Nhìn đoàn xe đi xa, một quản sự sau lưng Trương Hoành nói: "Trương tổng quản, bây giờ chúng ta làm gì đây?"
“Còn làm gì nữa, còn không mau mau đuổi theo, nếu đám hạ nhân trên đó hầu hạ xảy ra sơ suất gì, chúng ta có mười cái mạng cũng không đền tội nổi đâu." Ngược lại với dáng vẻ lấy lòng lúc nãy, Trương Hoành hung hăng trợn mắt nhìn người vừa lên tiếng hỏi một cái nảy lửa, rồi mới sải bước đuổi theo sau đoàn xe.
Mấy quản sự hai mặt nhìn nhau, thường ngày Vương gia cũng không thường đến đây, bọn họ làm sao biết Vương gia Vương phi thích gì ghét gì đâu chứ, nhưng thấy dáng vẻ nóng nảy của tổng quản, không thể làm gì khác hơn là cũng chạy theo luôn.
Đợi xe ngựa ngừng lại, Khúc Khinh Cư mới nhìn thấy cửa lớn chính viện của sơn trang, trong phòng gọn gàng sạch sẽ, dù không rộng lớn bằng vương phủ, nhưng lại có một phong vị khác biệt, nhất là toà tiểu lâu ba tầng tinh xảo phía sau, khiến Khúc Khinh Cư không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Nếu nàng thích Ngọc Vân lâu thì mấy ngày này chúng ta sẽ ở đó nhé?" Hạ Hành cười nói: "Bên cạnh Ngọc Vân lâu chính là suối nước nóng, bên trong đã được xây thành bể tắm bằng bạch ngọc, muốn ngăm nước nóng cũng dễ dàng."
Khúc Khinh Cư gật gật đầu. "Được đó, đứng trên lầu ngắm cảnh, tầm mắt cũng rộng hơn nhiều.”
Nghe nói Vương phi và Vương gia muốn ở tại Ngọc Vân lâu, hạ nhân liền dời đồ đạc vào đó, còn đốt trầm hương và lò sưởi lên, để các chủ tử cảm thấy thoải mái hơn.
Khúc Khinh Cư bảo Hạ Hành dẫn nàng đi một vòng trong sơn trang, liền phát hiện nhiều tòa viện được chạm khắc cầu kỳ, không những tinh xảo, mà còn mang chút phong cách kiến trúc Giang Nam. Thậm chí nàng còn thấy được một dòng suối nhỏ đang bốc hơi nóng uốn lượn chảy quanh sơn trang, chắc là kiến tạo từ dòng nước suối Ôn Tuyền kia.
Nếu như so sánh, Khúc Khinh Cư cho rằng những bậc Đế vương được hưởng thụ Ôn Tuyền trong phim truyền hình kiếp trước mình xem vẫn còn kém xa lắc. Nhìn đi! Vương gia người ta hưởng thụ suối Ôn Tuyền đã như thế này rồi, thế thì Hoàng đế sẽ được hưởng thụ xa hoa đến bậc nào nữa chứ?
"Sơn trang này hơi nhỏ, nhưng hơn ở chỗ tinh xảo, thỉnh thoảng đến chơi đùa ngắm cảnh cũng không tệ.” Hạ Hành không hứng thú lắm với hoa cỏ trong sơn trang, hắn dắt tay Khúc Khinh Cư, từ từ đi về hướng Ngọc Vân lâu: "Mấy năm này thỉnh thoảng ta cũng chỉ tới một vài lần, cũng không nhìn ngắm kỹ lắm."
"Vậy lần này Vương gia cứ việc ở đây chơi với thiếp mấy ngày." Khúc Khinh Cư biết hắn cố ý không thèm quan tâm chuyện trong triều, liền nói: "Nhưng nếu Vương gia muốn vào triều thì phải đi xa rồi.”
Hạ Hành cười cười: "Không sao, mấy ngày này chuyện của ta không nhiều lắm, vào triều cho có mặt rồi về lại đây với nàng.” Nhớ tới những chuyện đã an bài xong xuôi trong kinh thành, nụ cười trên mặt hắn phai nhạt mấy phần: "Huống chi ta ngồi xe ngựa, coi như buổi sáng thức dậy sớm chút, cũng có thể ngủ bù trong xe được mà.”
Khúc Khinh Cư cười bảo hắn lười biếng, bị Hạ Hành véo mặt, hai người nắm tay cười đùa cả đoạn đường, hạ nhân lui tới xung quanh rối rít cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào dung mạo hai người.
Dùng xong bữa trưa, hai người cùng nhau ngủ trưa một lát, sau đó mới rời giường chuẩn bị ra bên ngoài đi dạo. Khúc Khinh Cư ngồi trước gương, nhìn Ngọc Trâm thuần thục vấn tóc cho mình, liền nói: "Mấy ngày này không cần cài trâm cầu kỳ làm gì, cũng không cần phải để ý đến thân phận nên thoải mái một chút cũng được.”
Ngọc Trâm gật gật đầu, cài trâm cho Khúc Khinh Cư xong xuôi, lại chọn một bộ váy ngắn màu vàng nhạt, hầu hạ nàng mặc vào, Khúc Khinh Cư nghiêng đầu nhìn mình trong gương, rất có nét giống cô gái Giang Nam, bèn cười nói: "Ngọc Trâm thật khéo tay." Nói xong, liền ban thưởng cho bốn đại nha hoàn hồi môn, mỗi người một cây trâm khảm ngọc.
Hạ Hành đúng lúc cũng thay y phục xong, thấy dáng điệu thanh thuần này của Khúc Khinh Cư, liền nói: "Quả nhiên Khinh Cư mặc gì cũng đều đẹp cả."
Cái gì mà quả nhiên? Khúc Khinh Cư nhíu mày: "Vương gia mặc gì cũng đều tuấn dật phi phàm." Hạ Hành mặc một bộ trường bào màu ánh trăng, nữ nhân nhìn vào liền bị hấp dẫn, nàng tiến lên véo một cái vào lòng bàn tay của hắn: "Ngay cả thiếp cũng không dời mắt nổi."
Lời này không phải là lời hắn nên nói với nàng sao? Hạ Hành bất đắc dĩ cười cười, dắt tay nàng nói: “Đi thôi,khó có dịp hôm nay mưa vừa tạnh, chúng ta đến phía sau núi tham quan nào."
Cả ngọn núi chỗ bọn họ ở đều thuộc về Hạ Hành, cho nên Khúc Khinh Cư có cảm giác muốn thẩm tra tài sản của chồng mình mới được. Nàng và Hạ Hành cùng ngồi trên xe kiệu nhỏ, nhìn từng cọng cây ngọn cỏ hai bên đường, đợi đến phía sau núi, thấy dòng suối chảy từ trên núi xuống thành một thác nước nhỏ, nàng cảm khái: " Phong cảnh nơi đây đẹp như trong tranh vẽ.”
Non xanh, nước biếc, sương mù, còn có rừng đào ngợp bóng, Khúc Khinh Cư hơi xúc động, khó trách trong tiểu thuyết nam chính thích dùng chiêu mời đi ngắm cảnh để theo đuổi mỹ nhân, bởi vì nhìn cảnh đẹp quả thật làm cho người ta thấy vui vẻ, Khúc Khinh Cư đã lăn lộn trong giới giải trí không biết bao nhiêu năm, nhưng cũng bị cảnh trí trước mắt này làm cho ngây người.
Chỉ là tâm tình vui thích của Khúc Khinh Cư không duy trì được lâu, bởi vì có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
"Vương gia!" Giọng nói sầu não triền miên này, khiến người ta vừa nghe đã thấy đau lòng theo, nàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Vân Khuynhmặc một bộ váy bằng vải bông màu sắc hơi ảm đạm đứng phía sau một núi đá cách đó không xa, thậm chí Khúc Khinh Cư có thể nhìn thấy nước mắt trên gương mặt kích động của nàng ta.
Chẳng lẽ Vân Khuynh mang đếnbiệt trang vừa lúc là cái này Trang Tử?
Hạ Hành cũng không ngờ được sẽ có người lớn gan dám xuất hiện khi hắn đang ngắm cảnh cùng vương phi, hắn cau mày nhìn Vân Khuynh, như không thấy dòng nước mắt trên mặt nàng, trầm giọng nói: "Là ai cho nàng ta tới đây, không phải bổn vương đã phân phó các ngươi sắp xếp người canh chừng xung quanh, không được để người khác tiến vào đây sao?!"
Một quản sự vội vã chạy tới, quỳ phịch xuống trước mặt hai người: "Tiểu nhân Vương Đông bái kiến Vương gia Vương phi, xin chủ tử thứ tội, đây là chuyết kinh[1] của tiểu nhân, mới vừa rồi nàng ta tới để đưa cơm cho tiểu nhân, không biết sao lại xông vào đây, tiểu nhân làm việc không chu toàn, cầu xin chủ tử bỏ qua cho chuyết kinh." Nói xong, liền dập đầu vài cái.
[1] Chuyết kinh: Vợ (Người chồng tự gọi vợ mình với người khác)
Khúc Khinh Cư cúi đầu nhìn người quản sự mặc áo màu xanh dương này, vóc người hơi mập lùn, từng giọt mồ hôi trên trán to như hạt đậu, hình như rất lo lắng cho Vân Khuynh.
Vân Khuynh lại không để ý tới người nam nhân đang cầu xin giúp nàng ta, nàng ta tiến lên vài bước quỳ xuống trước mặt hai người, buồn bã khóc không ra tiếng: "Vương Gia, cuối cùng thiếp cũng gặp lại ngài rồi."
Khúc Khinh Cư cảm thấy sắc mặt của Hạ Hành có chút khó coi, như là không muốn nói chuyện với nàng ta, nên nàng không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Càn rỡ, ngươi dám nói như thế trước mặt Vương gia sao?!"
Sắc mặt Vân Khuynh tái đi, nàng ta sợ hãi nhìnKhúc Khinh Cư, chính nàng là người đã khiến Vương gia đưa mình ra khỏi phủ, thậm chí gả mình cho tên nam nhân béo nịch kia, hôm nay mình đã không còn là cô gái thuần khiết, Vương gia sao còn để ý đến nữa?
"Thiếp vừa thấy Vương gia nhất thời không kềm chế được, xin Vương phi thứ tội." Vân Khuynh dập đầu một cái, mặc dù không lên tiếng nữa, nhưng vẫn khóc sụt sùi, bả vai mảnh khảnh khẽ lay động, nhìn hết sức đáng thương.
Người nam nhân mập lùn vốn đang cầu xin tha giúp nàng ta, sau khi nghe lời nàng ta nói xong liền ngây dại, dường như gã không ngờ rằng nữ nhân chính mình ra sức bảo vệ lại sẽ nói ra như thế...... Hành vi lời nói phóng đãng, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó chịu.
Hạ Hành càng cau mày không kiên nhẫn, hiển nhiên hết sức chán ghét chuyện này, ngón trỏ tay trái không kiên nhẫn gõ gõ lên tay vịn xe kiệu.
"Nay ngươi đã làm vợ người ta, nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình.” Khúc Khinh Cư thấy quản sự tên Vương Đông kia hình như đang ngây dại, liền nói: “Vương quản sự, dẫn thê tử của ngươi đi đi." Nàng thật sự không hiểu đến tột cùng Vân Khuynh nghĩ gì, một người nam nhân nếu đã muốn đưa nàng ta đến nơi khác, dĩ nhiên là bày tỏ không có tình cảm gì nữa rồi, cần gì phải bi luỵ như vậy, khiến cuộc sống sau này cũng không thoải mái nổi?
Vương Đông thật thà dập đầu một cái, lôi kéo Vân Khuynh đi khuất, hoàn toàn không để ý đến việc Vân Khuynh bị hắn kéo đến lảo đảo.
Đợi đến khi kéo nàng ta đi xa chỗ ngắm cảnh của Vương gia Vương phi rồi, Vương Đông mới im lặng buông tay Vân Khuynh ra. Vân Khuynh bất mãn nói với Vương Đông: "Cút đi, tôi không cần ông quan tâm."
Vừa nói xong, nàng lại cảm thấy trên mặt mình đau rát, là Vương Đông đánh nàng, Vân Khuynh không dám tin mở to hai mắt, tên nam nhân nhu nhược này mà lại dám đánh nàng?!
"Không biết xấu hổ!" Lúc nói những lời này, gương mặt mập mạp của Vương Đông không chút biểu tình, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng và tình nghĩa như những ngày qua.
Vân Khuynh ngơ ngẩn, thấy Vương Đông xoay người đi, cũng không thèm nhìn tới mình, lúc đó trong đầu nàng ta là một mảnh mờ mịt.
Hạ Hành thấy bên tai mình đã được thanh tịnh, một hồi lâu mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn, chỉ vào bên kia nói: "Bên kia có một con suối rất lớn, còn lớn hơn cả suối nước nóng, nhưng địa thế hơi dốc, đang tu sửa lại thành suối nước nóng lộ thiên, lúc thời tiết ấm áp thì có thể đến đó bơi lội.”
Khúc Khinh Cư không khỏi nhìn theo hướng Vân Khuynh rời khỏi, cười gật đầu nói: "Vậy thiếp cũng muốn đi xem một chút."
Cứ mơ mộng hy vọng những chuyện xa vời mình không thể có được. Cuộc sống như vậy nhất định là một bi kịch.
Hết chương 57
**********
Sơn trang có suối nước nóng ở Kinh Giao, cũng không xa Kinh thành lắm, Khúc Khinh Cư nhìn bốn chữ ‘Phúc Lang Sơn Trang’ trên tấm bảng hiệu trước cửa lớn, vén rèm xuống nói với Hạ Hành bên cạnh: "Cái tên này thật phong nhã, ngụ ý cũng cực hay."
"Ừ, đây là nơi mà mấy năm trước phụ hoàng ban thưởng cho ta, sau đó thì được mẫu phi đặt tên" Hạ Hành nghiêng đầu cười cười.
"Vào cửa chính còn phải đi về phía trước một đoạn đường nữa mới đến chỗ ở của chúng ta, phía bên này là điền trang trồng một ít cây nông nghiệp. Có một vài loại cây ăn quả trái mùa, chỉ có thể trồng ở gần suối nước nóng mới được, đa số hoa quả đưa vào phủ chúng ta chính là từ điền trang này đấy.”
Quả nhiên, trí tuệ của cổ nhân là vô cùng vô tận, mặc dù không có những căn nhà mái bạt hay nhà lồng kính để trồng trọt, nhưng người ta có thể tận dụng năng lượng từ tự nhiên, vẫn có thể trồng được những loại nông sản hoa quả trái mùa như thường, hơn nữa còn tươi sạch tinh khiết hơn nhiều so với trồng trong nhà kính đầy thuốc trừ sâu hoá học độc hại kia.
"Đúng lúc những vườn hoa đào, hoa lê trên núi vừa mới nở, đợi hôm nay nghỉ ngơi cho lại sức, ngày mai ta dẫn nàng đi tham quan xung quanh." Hạ Hành thấy vẻ thích thú trên mặt nàng, nụ cười càng thêm dịu dàng: "Núi Bạch Vân rất gần đây, đến lúc đó chúng ta đến Ngũ Trang Quan trên đỉnh núi thăm thú một vòng cũng tiện."
Ngũ Trang Quan trên đỉnh núi Bạch Vân? Khúc Khinh Cư cảm thấy hơi quen tai, chuyện không nhớ rõ thì chắc cũng không quan trọng lắm, nếu không nàng sẽ chú ý để tâm đến rồi, vì vậy không nghĩ nhiều nữa, thỉnh thoảng vén rèm lên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.
Con đường xây lát hết sức chỉnh tề, cả con đường nhỏ đều được lát đá xanh, hai bên đường có trồng rất nhiều loại cây. Phía bên trái chính là từng khoảnh ruộng rộng lớn, bên trong vừa mới trồng một ít tiểu mạch và các loại cây lương thực. Phía bên phải trồng vườn cây ăn quả, mặc dù nhìn không đối xứng lắm, nhưng Khúc Khinh Cư không mắc chứng ám ảnh rối loạn cưỡng chế, nên cảm thấy rất thú vị.
Sau khi xe ngựa đi qua một đoạn đường khá dài thì ngừng lại, Khúc Khinh Cư liền nghe thấy một âm thanh truyền tới từ bên ngoài.
"Tiểu nhân Trương Hoành bái kiến Vương gia, Vương phi."
Khúc Khinh Cư sửng sốt một hồi, chợt hiểu hiểu ra, người tên Trương Hoành này có thể là tổng quản của điền trang, cho nên mới đến đây đón tiếp hai người họ, nàng quay sang nhìn Hạ Hành, liền nhìn thấy dáng vẻ bình thản như đã quen từ lâu.
"Trương quản sự không cần đa lễ, đã sắp xếp mọi chuyện trong trang xong xuôi cả rồi chứ?" Tiền Thường Tín làm ra vẻ ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trương Hoành đang cố lấy lòng mình: "Đây là lần đầu tiên Vương phi tới đây, các ngươi phục vụ tốt đương nhiên sẽ có thưởng, nếu xảy ra sơ suất gì thì tự mình lãnh phạt đi."
"Tiền tổng quản yên tâm, chúng tiểu nhân chắc chắn sẽ hầu hạ hết lòng, không dám lười biếng đâu." Trương Hoành cũng không mong đợi Vương gia hay Vương phi có thể ngó ngàng đến mình, gã cười cười dẫn đầu mấy quản sự theo sau dạt sang một bên: "Trên núi, nước nóng thức ăn đã chuẩn bị xong, mặc dù không thể sánh bằng trong phủ, nhưng hơn ở chỗ mới mẻ dân dã, Vương gia Vương phi có thể nếm thử một chút chính là vinh hạnh của chúng tiểu nhân."
"Coi như ngươi thông minh, lần này Vương gia Vương phi đến đây, chính là muốn hưởng thụ thú vui dân dã này đấy.” Tiền Thường Tín nhỏ giọng nói, nhìn Trương Hoành với vẻ mặt tán thưởng, sau đó mới phất tay ý bảo đoàn xe tiếp tục tiến lên.
Nhìn đoàn xe đi xa, một quản sự sau lưng Trương Hoành nói: "Trương tổng quản, bây giờ chúng ta làm gì đây?"
“Còn làm gì nữa, còn không mau mau đuổi theo, nếu đám hạ nhân trên đó hầu hạ xảy ra sơ suất gì, chúng ta có mười cái mạng cũng không đền tội nổi đâu." Ngược lại với dáng vẻ lấy lòng lúc nãy, Trương Hoành hung hăng trợn mắt nhìn người vừa lên tiếng hỏi một cái nảy lửa, rồi mới sải bước đuổi theo sau đoàn xe.
Mấy quản sự hai mặt nhìn nhau, thường ngày Vương gia cũng không thường đến đây, bọn họ làm sao biết Vương gia Vương phi thích gì ghét gì đâu chứ, nhưng thấy dáng vẻ nóng nảy của tổng quản, không thể làm gì khác hơn là cũng chạy theo luôn.
Đợi xe ngựa ngừng lại, Khúc Khinh Cư mới nhìn thấy cửa lớn chính viện của sơn trang, trong phòng gọn gàng sạch sẽ, dù không rộng lớn bằng vương phủ, nhưng lại có một phong vị khác biệt, nhất là toà tiểu lâu ba tầng tinh xảo phía sau, khiến Khúc Khinh Cư không khỏi nhìn thêm vài lần.
"Nếu nàng thích Ngọc Vân lâu thì mấy ngày này chúng ta sẽ ở đó nhé?" Hạ Hành cười nói: "Bên cạnh Ngọc Vân lâu chính là suối nước nóng, bên trong đã được xây thành bể tắm bằng bạch ngọc, muốn ngăm nước nóng cũng dễ dàng."
Khúc Khinh Cư gật gật đầu. "Được đó, đứng trên lầu ngắm cảnh, tầm mắt cũng rộng hơn nhiều.”
Nghe nói Vương phi và Vương gia muốn ở tại Ngọc Vân lâu, hạ nhân liền dời đồ đạc vào đó, còn đốt trầm hương và lò sưởi lên, để các chủ tử cảm thấy thoải mái hơn.
Khúc Khinh Cư bảo Hạ Hành dẫn nàng đi một vòng trong sơn trang, liền phát hiện nhiều tòa viện được chạm khắc cầu kỳ, không những tinh xảo, mà còn mang chút phong cách kiến trúc Giang Nam. Thậm chí nàng còn thấy được một dòng suối nhỏ đang bốc hơi nóng uốn lượn chảy quanh sơn trang, chắc là kiến tạo từ dòng nước suối Ôn Tuyền kia.
Nếu như so sánh, Khúc Khinh Cư cho rằng những bậc Đế vương được hưởng thụ Ôn Tuyền trong phim truyền hình kiếp trước mình xem vẫn còn kém xa lắc. Nhìn đi! Vương gia người ta hưởng thụ suối Ôn Tuyền đã như thế này rồi, thế thì Hoàng đế sẽ được hưởng thụ xa hoa đến bậc nào nữa chứ?
"Sơn trang này hơi nhỏ, nhưng hơn ở chỗ tinh xảo, thỉnh thoảng đến chơi đùa ngắm cảnh cũng không tệ.” Hạ Hành không hứng thú lắm với hoa cỏ trong sơn trang, hắn dắt tay Khúc Khinh Cư, từ từ đi về hướng Ngọc Vân lâu: "Mấy năm này thỉnh thoảng ta cũng chỉ tới một vài lần, cũng không nhìn ngắm kỹ lắm."
"Vậy lần này Vương gia cứ việc ở đây chơi với thiếp mấy ngày." Khúc Khinh Cư biết hắn cố ý không thèm quan tâm chuyện trong triều, liền nói: "Nhưng nếu Vương gia muốn vào triều thì phải đi xa rồi.”
Hạ Hành cười cười: "Không sao, mấy ngày này chuyện của ta không nhiều lắm, vào triều cho có mặt rồi về lại đây với nàng.” Nhớ tới những chuyện đã an bài xong xuôi trong kinh thành, nụ cười trên mặt hắn phai nhạt mấy phần: "Huống chi ta ngồi xe ngựa, coi như buổi sáng thức dậy sớm chút, cũng có thể ngủ bù trong xe được mà.”
Khúc Khinh Cư cười bảo hắn lười biếng, bị Hạ Hành véo mặt, hai người nắm tay cười đùa cả đoạn đường, hạ nhân lui tới xung quanh rối rít cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào dung mạo hai người.
Dùng xong bữa trưa, hai người cùng nhau ngủ trưa một lát, sau đó mới rời giường chuẩn bị ra bên ngoài đi dạo. Khúc Khinh Cư ngồi trước gương, nhìn Ngọc Trâm thuần thục vấn tóc cho mình, liền nói: "Mấy ngày này không cần cài trâm cầu kỳ làm gì, cũng không cần phải để ý đến thân phận nên thoải mái một chút cũng được.”
Ngọc Trâm gật gật đầu, cài trâm cho Khúc Khinh Cư xong xuôi, lại chọn một bộ váy ngắn màu vàng nhạt, hầu hạ nàng mặc vào, Khúc Khinh Cư nghiêng đầu nhìn mình trong gương, rất có nét giống cô gái Giang Nam, bèn cười nói: "Ngọc Trâm thật khéo tay." Nói xong, liền ban thưởng cho bốn đại nha hoàn hồi môn, mỗi người một cây trâm khảm ngọc.
Hạ Hành đúng lúc cũng thay y phục xong, thấy dáng điệu thanh thuần này của Khúc Khinh Cư, liền nói: "Quả nhiên Khinh Cư mặc gì cũng đều đẹp cả."
Cái gì mà quả nhiên? Khúc Khinh Cư nhíu mày: "Vương gia mặc gì cũng đều tuấn dật phi phàm." Hạ Hành mặc một bộ trường bào màu ánh trăng, nữ nhân nhìn vào liền bị hấp dẫn, nàng tiến lên véo một cái vào lòng bàn tay của hắn: "Ngay cả thiếp cũng không dời mắt nổi."
Lời này không phải là lời hắn nên nói với nàng sao? Hạ Hành bất đắc dĩ cười cười, dắt tay nàng nói: “Đi thôi,khó có dịp hôm nay mưa vừa tạnh, chúng ta đến phía sau núi tham quan nào."
Cả ngọn núi chỗ bọn họ ở đều thuộc về Hạ Hành, cho nên Khúc Khinh Cư có cảm giác muốn thẩm tra tài sản của chồng mình mới được. Nàng và Hạ Hành cùng ngồi trên xe kiệu nhỏ, nhìn từng cọng cây ngọn cỏ hai bên đường, đợi đến phía sau núi, thấy dòng suối chảy từ trên núi xuống thành một thác nước nhỏ, nàng cảm khái: " Phong cảnh nơi đây đẹp như trong tranh vẽ.”
Non xanh, nước biếc, sương mù, còn có rừng đào ngợp bóng, Khúc Khinh Cư hơi xúc động, khó trách trong tiểu thuyết nam chính thích dùng chiêu mời đi ngắm cảnh để theo đuổi mỹ nhân, bởi vì nhìn cảnh đẹp quả thật làm cho người ta thấy vui vẻ, Khúc Khinh Cư đã lăn lộn trong giới giải trí không biết bao nhiêu năm, nhưng cũng bị cảnh trí trước mắt này làm cho ngây người.
Chỉ là tâm tình vui thích của Khúc Khinh Cư không duy trì được lâu, bởi vì có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
"Vương gia!" Giọng nói sầu não triền miên này, khiến người ta vừa nghe đã thấy đau lòng theo, nàng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Vân Khuynhmặc một bộ váy bằng vải bông màu sắc hơi ảm đạm đứng phía sau một núi đá cách đó không xa, thậm chí Khúc Khinh Cư có thể nhìn thấy nước mắt trên gương mặt kích động của nàng ta.
Chẳng lẽ Vân Khuynh mang đếnbiệt trang vừa lúc là cái này Trang Tử?
Hạ Hành cũng không ngờ được sẽ có người lớn gan dám xuất hiện khi hắn đang ngắm cảnh cùng vương phi, hắn cau mày nhìn Vân Khuynh, như không thấy dòng nước mắt trên mặt nàng, trầm giọng nói: "Là ai cho nàng ta tới đây, không phải bổn vương đã phân phó các ngươi sắp xếp người canh chừng xung quanh, không được để người khác tiến vào đây sao?!"
Một quản sự vội vã chạy tới, quỳ phịch xuống trước mặt hai người: "Tiểu nhân Vương Đông bái kiến Vương gia Vương phi, xin chủ tử thứ tội, đây là chuyết kinh[1] của tiểu nhân, mới vừa rồi nàng ta tới để đưa cơm cho tiểu nhân, không biết sao lại xông vào đây, tiểu nhân làm việc không chu toàn, cầu xin chủ tử bỏ qua cho chuyết kinh." Nói xong, liền dập đầu vài cái.
[1] Chuyết kinh: Vợ (Người chồng tự gọi vợ mình với người khác)
Khúc Khinh Cư cúi đầu nhìn người quản sự mặc áo màu xanh dương này, vóc người hơi mập lùn, từng giọt mồ hôi trên trán to như hạt đậu, hình như rất lo lắng cho Vân Khuynh.
Vân Khuynh lại không để ý tới người nam nhân đang cầu xin giúp nàng ta, nàng ta tiến lên vài bước quỳ xuống trước mặt hai người, buồn bã khóc không ra tiếng: "Vương Gia, cuối cùng thiếp cũng gặp lại ngài rồi."
Khúc Khinh Cư cảm thấy sắc mặt của Hạ Hành có chút khó coi, như là không muốn nói chuyện với nàng ta, nên nàng không thể làm gì khác hơn là mở miệng nói: "Càn rỡ, ngươi dám nói như thế trước mặt Vương gia sao?!"
Sắc mặt Vân Khuynh tái đi, nàng ta sợ hãi nhìnKhúc Khinh Cư, chính nàng là người đã khiến Vương gia đưa mình ra khỏi phủ, thậm chí gả mình cho tên nam nhân béo nịch kia, hôm nay mình đã không còn là cô gái thuần khiết, Vương gia sao còn để ý đến nữa?
"Thiếp vừa thấy Vương gia nhất thời không kềm chế được, xin Vương phi thứ tội." Vân Khuynh dập đầu một cái, mặc dù không lên tiếng nữa, nhưng vẫn khóc sụt sùi, bả vai mảnh khảnh khẽ lay động, nhìn hết sức đáng thương.
Người nam nhân mập lùn vốn đang cầu xin tha giúp nàng ta, sau khi nghe lời nàng ta nói xong liền ngây dại, dường như gã không ngờ rằng nữ nhân chính mình ra sức bảo vệ lại sẽ nói ra như thế...... Hành vi lời nói phóng đãng, trong lúc nhất thời sắc mặt trắng bệch, cực kỳ khó chịu.
Hạ Hành càng cau mày không kiên nhẫn, hiển nhiên hết sức chán ghét chuyện này, ngón trỏ tay trái không kiên nhẫn gõ gõ lên tay vịn xe kiệu.
"Nay ngươi đã làm vợ người ta, nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình.” Khúc Khinh Cư thấy quản sự tên Vương Đông kia hình như đang ngây dại, liền nói: “Vương quản sự, dẫn thê tử của ngươi đi đi." Nàng thật sự không hiểu đến tột cùng Vân Khuynh nghĩ gì, một người nam nhân nếu đã muốn đưa nàng ta đến nơi khác, dĩ nhiên là bày tỏ không có tình cảm gì nữa rồi, cần gì phải bi luỵ như vậy, khiến cuộc sống sau này cũng không thoải mái nổi?
Vương Đông thật thà dập đầu một cái, lôi kéo Vân Khuynh đi khuất, hoàn toàn không để ý đến việc Vân Khuynh bị hắn kéo đến lảo đảo.
Đợi đến khi kéo nàng ta đi xa chỗ ngắm cảnh của Vương gia Vương phi rồi, Vương Đông mới im lặng buông tay Vân Khuynh ra. Vân Khuynh bất mãn nói với Vương Đông: "Cút đi, tôi không cần ông quan tâm."
Vừa nói xong, nàng lại cảm thấy trên mặt mình đau rát, là Vương Đông đánh nàng, Vân Khuynh không dám tin mở to hai mắt, tên nam nhân nhu nhược này mà lại dám đánh nàng?!
"Không biết xấu hổ!" Lúc nói những lời này, gương mặt mập mạp của Vương Đông không chút biểu tình, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng và tình nghĩa như những ngày qua.
Vân Khuynh ngơ ngẩn, thấy Vương Đông xoay người đi, cũng không thèm nhìn tới mình, lúc đó trong đầu nàng ta là một mảnh mờ mịt.
Hạ Hành thấy bên tai mình đã được thanh tịnh, một hồi lâu mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn, chỉ vào bên kia nói: "Bên kia có một con suối rất lớn, còn lớn hơn cả suối nước nóng, nhưng địa thế hơi dốc, đang tu sửa lại thành suối nước nóng lộ thiên, lúc thời tiết ấm áp thì có thể đến đó bơi lội.”
Khúc Khinh Cư không khỏi nhìn theo hướng Vân Khuynh rời khỏi, cười gật đầu nói: "Vậy thiếp cũng muốn đi xem một chút."
Cứ mơ mộng hy vọng những chuyện xa vời mình không thể có được. Cuộc sống như vậy nhất định là một bi kịch.
Hết chương 57
**********