Dù cảnh bờ biển Đại Tây Dương rất ấn tượng mấy ngày qua, Grant vẫn không thể thưởng thức nó được. Tối nay anh đã được thấy mặt trời lặn xuống mặt biển xanh lam, những đám mây trải dài được tô màu đỏ tía. Grant ghìm ngựa chậm lại, và cảm thấy sự đau đớn anh phải chịu mỗi khi nhìn thấy cái gì đó thật đẹp. Ý nghĩ đầu tiên của anh là Victoria đáng ra cũng nên được nhìn thấy nó.
Đêm trước khi Derek quay về nhà, anh ấy đã nói anh nhớ chị Nicole như thể anh ấy nhớ không khí vậy. Grant giờ đã hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng đó. Victoria nên ở bất cứ đâu có mặt anh. Thế thôi.
Sao mà tôi biết tôi đang yêu nếu tôi chưa bao giờ yêu cơ chứ?
Mặt trời như xì khói khi nó gặp mặt biển. Bầu trời cháy lên với ráng chiều.
"A, khỉ thật." Anh nhăn mặt, rồi úp tay lên trán.
Bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy thế này nên anh biết. Anh lắc lắc cái đầu đang cúi. "Mình yêu cô ấy," anh tự lẩm bẩm, nhận ra giọng anh thật lạ lùng. Lại nhìn lên bầu trời, anh nói giọng rõ ràng hơn, "Mình yêu Victoria."
Sự phát hiện của anh làm anh gần như phát cuồng lên muốn trở về để nói với cô, nhưng anh cố kìm mình lại, nhẫn nại lần theo một đầu mối cho đến cùng. Khi anh kết luận rằng anh đã không bỏ lỡ cái gì có thể giúp họ về vụ Ian biến mất, anh cho phép mình quay trở về Anh, cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm đến eo biển (eo biển giữa Pháp và Anh), và đi đi lại lại trong suốt chuyến đi ngắn qua đó. Cứ thêm mỗi dặm gần đến nhà, cảm giác có lỗi vì đã không tìm được người em họ càng trở nên nặng nề hơn, nhưng đơn giản là anh không thể tìm được hướng nào khác để điều tra.
Khi anh đã về đến Whitesonte, anh dẫn con ngựa đã sùi cả bọt mép đến tàu ngựa và yêu cầu cho nó ăn và đóng yên một con khác. Anh vội đi vượt qua cả Amanda trong vườn và chào bà thật nhanh.
"Grant," bà trả lời cụt lủn.
Ngạc nhiên vì cách cư xử lạnh lùng của bà, anh bước vào nhà, đói gần chết, người phủ đầy bụi đường, và nôn nóng hơn bao giờ hết. Anh nhón hai quả táo làm bữa tối, rồi suýt nữa thì đâm sầm vào Derek. Grant nhận ra vẻ mặt của ông anh trai và nheo mắt lại. "Anh đã báo tin cho Serena chưa?"
Derek gật đầu lơ đãng. "Dì ấy đang chắc chắn dì sắp chết vì một căn bệnh của vùng nhiệt đới mà dì ấy vừa đọc được trên tờ Times, và đang tập trung mấy cô con gái để đi cùng dì đến Bath đấy."
"Mấy con nhóc tội nghiệp."
"Nhưng anh đã thả tụi chạy việc ra rồi," Derek nói thêm. "Họ nói họ sẽ có tin sớm."
"Tốt lắm, bởi vì em chẳng tìm thấy cái gì mới cả." Grant vẫy một quả táo về phía Amanda. "Tại sao mẹ không nói chuyện với em?"
"Anh sợ là không chỉ có mẹ thôi đâu," Derek thú thật. Và như để chứng minh cho ý kiến của anh, Nicole bước vào, nhìn thấy Grant, và ra khỏi phòng ngay lập tức.
"Chuyện này là thế nào đây?" Grant hỏi.
"Anh... đó là về Victoria -"
Grant thả quả táo rớt xuống để nắm lấy áo Derek. "Cô ấy bị sao à? Cô ấy gặp phiền phức gì sao?"
"Cô ấy không sao cả," anh vội vàng khẳng định với Grant. "Nhưng ngài bá tước già đã qua đời khi chúng ta đi."
"Ông ấy chết rồi?"
"Đúng, ông ấy chết rồi." Câu này là của mẹ anh, người vừa bước vào phòng. "Chẳng để lại cho nó được cái gì. Còn tệ hơn là không có gì. Nó đã làm việc như một người làm công và phải bán tất cả những thứ không được gắn chặt xuống đất chỉ để ngăn các chủ nợ lấy mất khu gia trang. Và thực ra, cái chuyện về những thứ không được gắn chặt xuống cũng không còn hoàn toàn đúng nữa."
Grant ngồi phịch xuống một cái ghế trong phòng khách và thở ra thật mạnh.
"Nó đã phải bán cả chiếc nhẫn cưới của mẹ mà Camellia đã tháo ra từ ngón tay Bà Anne trước khi họ chôn bà ấy." Bà lườm Grant. "Con đưa Victoria về đây. Rồi con bỏ mặc nó."
Ngay lập tức, anh đứng lên. "Mẹ biết tại sao con phải đi - "
"Vậy tại sao con không đảm bảo nó có đủ tiền trước khi con đi? Cho ai đó trông nom nó? Chỉ mình con biết Belmont thực sự nghèo túng đến thế nào mà. Chúng ta chẳng biết gì cả. Con đã thấy chỗ đó như rụng ra từng mảng xung quanh họ còn gì."
"Trong trường hợp mọi người chưa nhận ra, con suy nghĩ không được ổn cho lắm khi có cô ấy dính vào. Con chỉ không nghĩ ông ấy lại chết sớm thế."
"Ông ấy đã mất, và con đã bỏ nó mắc kẹt - đó là cách nó nghĩ về chuyện này, một lần nữa mắc kẹt. Và cũng giống như lần trước, nó làm tất cả những gì phải làm để tồn tại. Con có tin hay không cũng vậy, nó đang cố thực hiện việc đó đấy. Nhưng rồi nó phải - "
Grant đã ra khỏi cửa trước khi bà kịp nói thêm một từ nào.
Anh đến được khu gia trang trong chưa đầy nửa ngày. Không khi hăng say ở khắp nơi, và đã có những sự thay đổi, nhưng anh không chần chừ để ngắm nghía bất cứ cái gì, chỉ vội chạy về phía lối vào. Cái vòng gõ cửa không còn nữa. Lông mày Grant nhíu lại. Chắc chắn Victoria không đến nỗi phải bán cái đó luôn.
Lo lắng một cách kỳ lạ, anh đấm của ầm ầm, nhưng chẳng ai trả lời. Nhận ra nó không khóa, anh tự bước vào và tìm khắp ngôi nhà cho đến khi anh thấy cô trong phòng làm việc. Grant tưởng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp Victoria, nhưng ngực anh như thắt lại khi anh thấy cô xoa xoa trán, mặt cô thật trầm ngâm khi cô kiểm tra các sổ sách trước mặt.
Anh không muốn cô phải trầm tư. Đặc biệt là vì những thứ sổ sách. Nếu có một thứ Grant có thể giúp cô được, thì đó là về tài chính. Anh tự nhắc mình rằng cô không cần anh chăm sóc cô.
Khỉ thật, anh cần được chăm sóc cô.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu làm cho sự căng thẳng của anh tăng lên chục lần. Có một khả năng - dù rất nhỏ - anh có thể hàn gắn sự rạn nứt giữa họ và có cô trong vòng tay anh trong một chốc nữa.
Thật có quá nhiều việc phải làm, và đầu Tori đã đau như thể hai thái dương cô đang bị kẹp chặt. Ngay cả tiếng chim hót ngoài kia - nơi cô đã đặt một hộp thức ăn để thu hút - cũng như xiết vào trong đầu cô.
Cô vươn tay lên, cố hoạt động những cơ bị căng ra ở lưng và cổ. Hơi thở của cô bỗng ngừng lại và cánh tay cô như rớt ra. Grant? Anh đang dựa vào khung cửa nhìn cô chằm chằm. Anh ấy đã ở đó bao lâu rồi? Cô nhăn mặt. Người đàn ông đó không thể chọn một ngày tệ hơn.
Không cần được mời, anh bước vào phòng làm việc của cô.
Anh ta nghĩ anh ta là ai, tự tiện bước vào ngôi nhà của cô như thế này?
Như thể anh ta là chủ nhân của nó.
Anh đứng một lúc lâu cạnh bàn, rõ ràng choáng váng vì trông cô thật mệt mỏi hoặc vì vẻ mặt dữ dội của cô khi cô nhìn anh. Nếu cô trông có vẻ mệt mỏi, thì trông anh còn mệt rũ ra, mặt anh dường như có một biểu hiện nào đó. Quần áo của anh phủ đầy bụi, đôi ủng của anh mòn vẹt. Anh đã cưỡi ngựa đến đây mà không còn cả thời gian cạo râu. Đôi lông mày cô nhíu lại vẻ chú ý, cho đến khi anh đặt cái mũ bâng quơ trên bàn cô và ngồi xuống. Hành động đó làm cô điên tiết và làm dậy lên trong cô một cảm giác chiếm hữu đối với khu gia trang.
"Chúng ta cần phải nói chuyện."
Làm ơn, đừng đến đây vì khu gia trang. Đừng có muốn nó như tôi muốn...
"Tôi cần giải thích những gì đã xảy ra mấy tuần qua - "
"Anh có tìm thấy Ian không?" cô ngắt lời.
Mặt anh căng ra. "Không, tôi không."
Cô nhìn xuống, không muốn chia sẻ nỗi buồn của mình cho anh. Cô tưởng Grant sẽ tìm thấy Ian như Grant đã tìm thấy cô, và rất thất vọng vì không phải như vậy. "Có phải vì thế mà anh đến đây không?" Cô lại nhìn anh. "Để nói với tôi rằng anh không tìm thấy anh ấy?"
"Không. Không hoàn toàn như vậy."
"Anh còn muốn nói chuyện gì nữa? Tôi e tôi không có thời gian hay là ý thích được bàn luận chuyện thế sự lúc này," cô nói, giọng cô thật lạnh lùng và điềm tĩnh.
Mắt anh mở lớn hơn một chút. "Chúng ta đã không gặp nhau mấy tuần rồi. Cô không thể dành thời gian cho tôi?"
"Đó có phải lý do anh đến đây? Chỉ đến thăm? Anh nên để danh thiếp lại."
"Em biết đó không phải lý do anh đến đây - chỉ đơn giản là đến thăm."
"Làm sao tôi có thể biết được anh muốn gì ở đây?" Cô ngửa tay lên trong sự bực bội thực sự. "Lần cuối anh đến đây, anh đã thề không trở lại - "
"Anh đã cư xử như một thằng khốn, và anh rất hối tiếc về chuyện đó."
Anh hối tiếc về chuyện đó? Anh xin lỗi, tâm trí cô như kêu lên. Hãy nói là anh xin lỗi đi. Cơn đau đầu của cô đã lan ra khắp cả đầu. Cô nhớ rằng cô đã thề sẽ không chấp nhận anh ngay cả nếu anh có thề sẽ yêu cô mãi mãi và cầu xin tha thứ. Anh thậm chí còn không được gần đến mức đó với cuộc nói chuyện quái gở, gượng gạo này.
"Tôi không có thời gian cho chuyện này," cô nói, xếp các tờ giấy lại bằng những động tác dứt khoát. "Anh phải đi thôi."
"Anh chưa muốn đi." Anh cào ngón tay vào trong tóc với vẻ bực bội. "Anh phải nói chuyện với em."
Cô đứng dậy. "Tôi không phải nói chuyện với anh. Và như tôi tính toán, anh bao giờ cũng được làm theo ý anh mỗi khi chúng ta tranh cãi, với tôi thế là đủ rồi. Tạm biệt, Grant."
Anh nhìn cô vẻ khó tin.
"Chấm dứt rồi. Tôi đã nói tạm biệt." Cô bước ra cửa trước để tiễn anh đi, và nghe thấy anh đi theo. Khi cô mở cửa, anh bước ra, và thầm kín bên trong, cô hơi thất vọng. Cô đã muốn một lời van nài xin lỗi. Không hề báo trước, tay anh vươn ra kéo cô về phía anh. Môi anh trên môi cô, sự đụng chạm ấy vẫn bùng nổ như mọi lần. Cô không tát anh mà cũng không chống lại, chỉ hoàn toàn bất động. Một lúc sau, cô không thể cưỡng lại và bắt đầu cử động đôi môi một cách nhẹ nhàng bên dưới môi anh. Anh rên lên, cô thở hắt ra. Tay họ chạm vào nhau khi cả hai vươn ra để ôm lấy người kia.
Nhưng anh đang ngừng hôn, như thể cố tự tách mình ra. Cô nghe thấy chính cô kêu lên khẽ phản đối. Khi cô mở mắt ra và họ rời nhau ra, cô thẳng người dậy.
Anh xoa tay lên mặt. "Nó chưa hề chấm dứt."
"Chuyện này chẳng có nghĩa gì cả," cô quát lên. "Chúng ta vẫn luôn như thế. Nếu anh chịu nghe bất cứ điều gì tôi nói trước đây, anh sẽ biết là tôi muốn nhiều hơn."
"Anh đã sẵn sàng để cho em nhiều hơn," anh nói, câu nói như một lời hứa.
Cô lắc đầu, giận dữ. "Anh đừng có đùa với tôi. Tôi hy vọng là anh đủ hiểu bản thân mình để không chuyển từ 'một cuộc hôn nhân chỉ có nhục dục' thành 'bất cứ cái gì em muốn' trong vòng có vài tuần. Vài tuần đó chúng ta không ở gần nhau và không cùng nhau giải quyết chuyện đó, tôi phải nói thêm." Cô ấn ngón tay vào thái dương. "Anh đã nói rất rõ ràng lần trước chúng ta gặp nhau, và mặc dù tôi không đồng ý với anh lúc đó, tôi đã hiểu ra là anh đúng về tất cả mọi chuyện."
"Không. Không, anh không đúng. Anh đã là một - "
"Tôi muốn anh biết là tôi chúc cho anh được hạnh phúc," cô lạnh lùng ngắt lời, và đóng cánh cửa ngay trước khuôn mặt đẹp trai đến đau đớn của anh.
Nhưng nó chỉ giúp cô được một ngày. Ngày hôm sau, anh lại đến như một con chó theo khúc xương, tiếp tục theo đuổi. Chỉ còn vài tuần nữa là khu gia trang thành của cô, cô quyết tránh mặt anh bằng mọi giá.
Trốn anh cũng dễ như hồi ở trên đảo vậy. Mỗi khi những con chó sủa, cô rời nhà hoặc vào đọc sách trong nhà kho với ánh nến. Một lần, cô và bà Huckabee đang trong bếp và nghe tiếng anh bước trong nhà. Bà ta đã hích mông vào cô, làm cô bắn vào trong kho thức ăn ngay trước khi Grant bước vào. Một lần khác, Huck đã giấu cô vào trong đống rơm nơi cô đã bị lũ mèo con trong nhà kho thải rác rưởi lên một cách kín đáo.
Số ngày cô trốn anh càng tăng lên thì càng làm cô thỏa mãn.
Khỉ thật, đúng là thế.
Victoria đã chấp nhận cuộc sống không có anh, điều đó thật không thể chấp nhận được.
Khi Grant gõ cánh của ngôi nhà, anh nhớ lại đến lần thứ một trăm ánh mắt không hề nao núng của Victoria ngày đầu tiên anh trở lại. Grant đã chuẩn bị tinh thần cho cơn giận dữ của cô. Sự nhẫn nhịn của cô còn tệ hơn nhiều. Nhưng cô đã từng chiến đấu để có anh; anh sẽ không làm kém hơn vì cô.
Lập kế hoạch, chuẩn bị, chiến đấu, chinh phục. Nó có hiệu quả trong kinh doanh. Sau bao lần dỗ dành, cuối cùng anh đã có được sự ủng hộ của mẹ anh và Nicole, và nếu anh không thể tìm thấy Victoria, anh sẽ săn lùng cho được Camellia và tuyển mộ cô ấy luôn.
Nhưng Camellia có vẻ không hài lòng khi thấy anh. Thực tế là, ngay tại cửa trước, cô ấy nói, "Tôi không thể nói là tôi hài lòng khi thấy anh." Cô dẫn anh vào nhà, ít nhất là thế.
Sự khác biệt trong vẻ ngoài của cô làm Grant muốn ngã ngửa. Chẳng còn người phụ nữ gầy gò, ốm yếu, thay vào đó là một cô gái duyên dáng, mạnh mẽ. "Cô Scott, trông cô rất ổn."
Anh tưởng cô sẽ cười hoặc cảm ơn anh. Thay vào đó, cô lườm. "Tại sao tôi lại phải nói chuyện với anh chứ? Anh đã làm tổn thương Tori một cách tệ hại."
"Tôi biết - tôi có thể giải thích chuyện đó. Tôi phải đi tìm Ian - "
"Nó biết tại sao anh đi. Nhưng thậm chí không một lời nhắn? Để biết tình hình nó?"
"Tôi nghĩ cô ấy đã phát ngán với tôi. Nhất là khi tôi bỏ đi buổi sáng cuối cùng đó."
Bằng một giọng ngang ngạnh, Camellia tự lẩm bẩm, "Bây giờ thì nó đang cảm thấy đúng như thế."
"Khỉ thật, Camellia. Tôi nghĩ thời gian xa nhau sẽ làm dịu cơn giận của cô ấy với tôi. Và lẽ ra sẽ như thế nếu ngài bá tước không chết trước khi tôi trở về."
"Lý do duy nhất tôi đang nói chuyện với anh là bởi vì mẹ anh và chị dâu anh đã viết thư xin tôi làm thế," Camellia nói khi cô dẫn anh vào phòng khách. "May cho anh là Tori ra ngoài cả ngày hôm nay."
Khi cô ngồi xuống một trong vài cái ghế còn lại, Grant cũng ngồi theo. "Chắc sẽ không dễ để tôi hỏi nhờ cô giúp đỡ."
"Tôi phải giúp anh vì cái quái gì chứ? Anh đã làm tan vỡ trái tim nó."
Anh nhăn mặt, nghĩ đến những câu nói lạnh lùng của Victoria với anh. "Cô ấy không cư xử như thể trái tim cô ấy đã tan vỡ."
"Không, nhưng trông anh thì đúng như thế."
Anh gật đầu, biết rằng cô ấy nói đúng.
"Đáng đời lắm." Giọng cô thật sắc sảo, thế mới sợ chứ.
"Chúa ơi, tôi thích cô ngơ ngẩn hơn."
Cô nheo mắt.
Anh gãi gãi chóp mũi. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn cưới cô ấy, chiều chuộng cô ấy -"
"Yêu cô ấy?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Hơn bất cứ cái gì."
"Vậy ra đó là lý do tại sao Amanda và Nicole lại cương quyết đến thế. Tôi ngạc nhiên là anh đã nói với họ."
Anh vung tay lên. "Tôi sẽ nói về chuyện đó với bất cứ ai chịu nghe. Cả cái cậu ở chuồng ngựa cũng biết tôi đang yêu say đắm."
"Rồi, thế anh định thế nào?"
"Cô ấy đã nói trước đây rằng chẳng có sự đằm thắm, chẳng có sự hòa thuận giữa chúng tôi. Tôi biết chẳng ai có thể lừa cô ấy gặp tôi. Thế thì tôi có thể làm gì? Tôi muốn cho cô ấy thấy rằng có thể có sự ấm áp giữa hai chúng tôi, nhưng tôi không thể làm được nếu tôi cứ phải săn lùng cô ấy. Và cuộc gặp gỡ duy nhất giữa chúng tôi sau khi tôi trở về lại quá vội vàng."
"Và, tất nhiên, là anh đã căng thẳng."
"Tôi không căng thẳng." Trước vẻ không tin của cô, anh bực bội, "Có quá nhiều thứ phụ thuộc vào chuyện này." Trở lại chủ đề, anh nói, "Tôi muốn được ở riêng với cô ấy và không bị quấy rầy ít ra là cho đến hết tháng ."
Cô lắc đầu. "Tori sẽ không đi đâu, và nếu nó có đi, nó sẽ sao lãng vì mải nghĩ đến tất cả công việc cần phải làm, và thế thì cũng chẳng khác gì nó vẫn ở lại gia trang."
"Thế thì tôi sẽ phải ở đây. Với riêng cô ấy."
"Anh sẽ làm hỏng thanh danh nó," Camellia chỉ ra. "Anh không thể cứ sống với nó được."
Grant đã tính sẵn cho cuộc tranh luận này. "Gia trang này biệt lập. Tôi biết các cô chẳng có khách đến thăm. Người làng và nhà Huckabee thì trung thành hết mức. Thử nghĩ xem - nếu họ không như vậy, các tờ báo đã đổ đến đây để theo đuổi câu chuyện về những người lạc trên đảo. Và tôi quen người hàng xóm gần nhất của các cô, ngài nam tước. Anh ấy là một người tốt, không bao giờ đưa chuyện."
Camellia im lặng một lúc, rõ ràng đang lưỡng lự.
Grant thấy cô lay chuyển, và bồi thêm. "Nếu việc trở nên tệ, mẹ tôi đã đồng ý nói là bà đã ở cùng cô ấy trong suốt thời gian."
Cuối cùng, Camellia nói, "Tori đã thảo một số giấy tờ. Nó muốn anh ký vào đó và từ bỏ quyền thừa hưởng." Cô chăm chú nhìn anh. "Sẽ tốt hơn nếu anh ký chúng - "
"Xong."
"- và đưa chúng cho tôi giữ." Camellia nhướng mày. "Nếu anh không làm cho nó chịu anh trong vòng hai tuần, anh sẽ mất nó và gia trang. Anh có sẵn sàng làm việc đó không?"
"Tôi muốn cô ấy." Tay anh nắm chặt. "Kệ xác những thứ khác."
Camellia ho khẽ trước ngôn ngữ của anh, rồi nói, "Tôi sẽ tin anh trong chuyện này, nhưng chỉ vì tôi biết nó yêu anh. Nhưng nếu anh làm nó tổn thương..."
"Tôi sẽ không."
Cô chỉ một ngón tay vào người anh. "Và cấm anh không được đề nghị đưa tiền hay giải quyết vụ này. Nó muốn - nó cần - được tự làm chuyện này."
Một cái gật đầu thật nhanh. "Đồng ý."
"Rồi, một mình, phải không?"
"Nếu có thể."
Đôi lông mày cô nhíu lại suy nghĩ. "Nhà Huckabee mới đây đã chuyển ra lại căn nhà của họ. Họ chỉ ở trong tòa nhà để chăm sóc ngài bá tước. Và tôi thì..."
"Có lẽ cô có thể đến chơi Whitestone?"
"Ồ, tôi sẽ nói với nó tôi đang có một cuộc tình nóng bỏng với ngài nam tước kia và sẽ đi chơi ở cái chòi săn của anh ta vài tuần."
Grant thẳng người dậy. "Tôi sẽ không nhờ cô nói dối."
Cô nháy mắt với anh. "Đó không phải một lời nói dối."
Dù cảnh bờ biển Đại Tây Dương rất ấn tượng mấy ngày qua, Grant vẫn không thể thưởng thức nó được. Tối nay anh đã được thấy mặt trời lặn xuống mặt biển xanh lam, những đám mây trải dài được tô màu đỏ tía. Grant ghìm ngựa chậm lại, và cảm thấy sự đau đớn anh phải chịu mỗi khi nhìn thấy cái gì đó thật đẹp. Ý nghĩ đầu tiên của anh là Victoria đáng ra cũng nên được nhìn thấy nó.
Đêm trước khi Derek quay về nhà, anh ấy đã nói anh nhớ chị Nicole như thể anh ấy nhớ không khí vậy. Grant giờ đã hoàn toàn hiểu rõ tâm trạng đó. Victoria nên ở bất cứ đâu có mặt anh. Thế thôi.
Sao mà tôi biết tôi đang yêu nếu tôi chưa bao giờ yêu cơ chứ?
Mặt trời như xì khói khi nó gặp mặt biển. Bầu trời cháy lên với ráng chiều.
"A, khỉ thật." Anh nhăn mặt, rồi úp tay lên trán.
Bởi vì anh chưa bao giờ cảm thấy thế này nên anh biết. Anh lắc lắc cái đầu đang cúi. "Mình yêu cô ấy," anh tự lẩm bẩm, nhận ra giọng anh thật lạ lùng. Lại nhìn lên bầu trời, anh nói giọng rõ ràng hơn, "Mình yêu Victoria."
Sự phát hiện của anh làm anh gần như phát cuồng lên muốn trở về để nói với cô, nhưng anh cố kìm mình lại, nhẫn nại lần theo một đầu mối cho đến cùng. Khi anh kết luận rằng anh đã không bỏ lỡ cái gì có thể giúp họ về vụ Ian biến mất, anh cho phép mình quay trở về Anh, cưỡi ngựa cả ngày lẫn đêm đến eo biển (eo biển giữa Pháp và Anh), và đi đi lại lại trong suốt chuyến đi ngắn qua đó. Cứ thêm mỗi dặm gần đến nhà, cảm giác có lỗi vì đã không tìm được người em họ càng trở nên nặng nề hơn, nhưng đơn giản là anh không thể tìm được hướng nào khác để điều tra.
Khi anh đã về đến Whitesonte, anh dẫn con ngựa đã sùi cả bọt mép đến tàu ngựa và yêu cầu cho nó ăn và đóng yên một con khác. Anh vội đi vượt qua cả Amanda trong vườn và chào bà thật nhanh.
"Grant," bà trả lời cụt lủn.
Ngạc nhiên vì cách cư xử lạnh lùng của bà, anh bước vào nhà, đói gần chết, người phủ đầy bụi đường, và nôn nóng hơn bao giờ hết. Anh nhón hai quả táo làm bữa tối, rồi suýt nữa thì đâm sầm vào Derek. Grant nhận ra vẻ mặt của ông anh trai và nheo mắt lại. "Anh đã báo tin cho Serena chưa?"
Derek gật đầu lơ đãng. "Dì ấy đang chắc chắn dì sắp chết vì một căn bệnh của vùng nhiệt đới mà dì ấy vừa đọc được trên tờ Times, và đang tập trung mấy cô con gái để đi cùng dì đến Bath đấy."
"Mấy con nhóc tội nghiệp."
"Nhưng anh đã thả tụi chạy việc ra rồi," Derek nói thêm. "Họ nói họ sẽ có tin sớm."
"Tốt lắm, bởi vì em chẳng tìm thấy cái gì mới cả." Grant vẫy một quả táo về phía Amanda. "Tại sao mẹ không nói chuyện với em?"
"Anh sợ là không chỉ có mẹ thôi đâu," Derek thú thật. Và như để chứng minh cho ý kiến của anh, Nicole bước vào, nhìn thấy Grant, và ra khỏi phòng ngay lập tức.
"Chuyện này là thế nào đây?" Grant hỏi.
"Anh... đó là về Victoria -"
Grant thả quả táo rớt xuống để nắm lấy áo Derek. "Cô ấy bị sao à? Cô ấy gặp phiền phức gì sao?"
"Cô ấy không sao cả," anh vội vàng khẳng định với Grant. "Nhưng ngài bá tước già đã qua đời khi chúng ta đi."
"Ông ấy chết rồi?"
"Đúng, ông ấy chết rồi." Câu này là của mẹ anh, người vừa bước vào phòng. "Chẳng để lại cho nó được cái gì. Còn tệ hơn là không có gì. Nó đã làm việc như một người làm công và phải bán tất cả những thứ không được gắn chặt xuống đất chỉ để ngăn các chủ nợ lấy mất khu gia trang. Và thực ra, cái chuyện về những thứ không được gắn chặt xuống cũng không còn hoàn toàn đúng nữa."
Grant ngồi phịch xuống một cái ghế trong phòng khách và thở ra thật mạnh.
"Nó đã phải bán cả chiếc nhẫn cưới của mẹ mà Camellia đã tháo ra từ ngón tay Bà Anne trước khi họ chôn bà ấy." Bà lườm Grant. "Con đưa Victoria về đây. Rồi con bỏ mặc nó."
Ngay lập tức, anh đứng lên. "Mẹ biết tại sao con phải đi - "
"Vậy tại sao con không đảm bảo nó có đủ tiền trước khi con đi? Cho ai đó trông nom nó? Chỉ mình con biết Belmont thực sự nghèo túng đến thế nào mà. Chúng ta chẳng biết gì cả. Con đã thấy chỗ đó như rụng ra từng mảng xung quanh họ còn gì."
"Trong trường hợp mọi người chưa nhận ra, con suy nghĩ không được ổn cho lắm khi có cô ấy dính vào. Con chỉ không nghĩ ông ấy lại chết sớm thế."
"Ông ấy đã mất, và con đã bỏ nó mắc kẹt - đó là cách nó nghĩ về chuyện này, một lần nữa mắc kẹt. Và cũng giống như lần trước, nó làm tất cả những gì phải làm để tồn tại. Con có tin hay không cũng vậy, nó đang cố thực hiện việc đó đấy. Nhưng rồi nó phải - "
Grant đã ra khỏi cửa trước khi bà kịp nói thêm một từ nào.
Anh đến được khu gia trang trong chưa đầy nửa ngày. Không khi hăng say ở khắp nơi, và đã có những sự thay đổi, nhưng anh không chần chừ để ngắm nghía bất cứ cái gì, chỉ vội chạy về phía lối vào. Cái vòng gõ cửa không còn nữa. Lông mày Grant nhíu lại. Chắc chắn Victoria không đến nỗi phải bán cái đó luôn.
Lo lắng một cách kỳ lạ, anh đấm của ầm ầm, nhưng chẳng ai trả lời. Nhận ra nó không khóa, anh tự bước vào và tìm khắp ngôi nhà cho đến khi anh thấy cô trong phòng làm việc. Grant tưởng anh đã chuẩn bị sẵn sàng để gặp Victoria, nhưng ngực anh như thắt lại khi anh thấy cô xoa xoa trán, mặt cô thật trầm ngâm khi cô kiểm tra các sổ sách trước mặt.
Anh không muốn cô phải trầm tư. Đặc biệt là vì những thứ sổ sách. Nếu có một thứ Grant có thể giúp cô được, thì đó là về tài chính. Anh tự nhắc mình rằng cô không cần anh chăm sóc cô.
Khỉ thật, anh cần được chăm sóc cô.
Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu làm cho sự căng thẳng của anh tăng lên chục lần. Có một khả năng - dù rất nhỏ - anh có thể hàn gắn sự rạn nứt giữa họ và có cô trong vòng tay anh trong một chốc nữa.
Thật có quá nhiều việc phải làm, và đầu Tori đã đau như thể hai thái dương cô đang bị kẹp chặt. Ngay cả tiếng chim hót ngoài kia - nơi cô đã đặt một hộp thức ăn để thu hút - cũng như xiết vào trong đầu cô.
Cô vươn tay lên, cố hoạt động những cơ bị căng ra ở lưng và cổ. Hơi thở của cô bỗng ngừng lại và cánh tay cô như rớt ra. Grant? Anh đang dựa vào khung cửa nhìn cô chằm chằm. Anh ấy đã ở đó bao lâu rồi? Cô nhăn mặt. Người đàn ông đó không thể chọn một ngày tệ hơn.
Không cần được mời, anh bước vào phòng làm việc của cô.
Anh ta nghĩ anh ta là ai, tự tiện bước vào ngôi nhà của cô như thế này?
Như thể anh ta là chủ nhân của nó.
Anh đứng một lúc lâu cạnh bàn, rõ ràng choáng váng vì trông cô thật mệt mỏi hoặc vì vẻ mặt dữ dội của cô khi cô nhìn anh. Nếu cô trông có vẻ mệt mỏi, thì trông anh còn mệt rũ ra, mặt anh dường như có một biểu hiện nào đó. Quần áo của anh phủ đầy bụi, đôi ủng của anh mòn vẹt. Anh đã cưỡi ngựa đến đây mà không còn cả thời gian cạo râu. Đôi lông mày cô nhíu lại vẻ chú ý, cho đến khi anh đặt cái mũ bâng quơ trên bàn cô và ngồi xuống. Hành động đó làm cô điên tiết và làm dậy lên trong cô một cảm giác chiếm hữu đối với khu gia trang.
"Chúng ta cần phải nói chuyện."
Làm ơn, đừng đến đây vì khu gia trang. Đừng có muốn nó như tôi muốn...
"Tôi cần giải thích những gì đã xảy ra mấy tuần qua - "
"Anh có tìm thấy Ian không?" cô ngắt lời.
Mặt anh căng ra. "Không, tôi không."
Cô nhìn xuống, không muốn chia sẻ nỗi buồn của mình cho anh. Cô tưởng Grant sẽ tìm thấy Ian như Grant đã tìm thấy cô, và rất thất vọng vì không phải như vậy. "Có phải vì thế mà anh đến đây không?" Cô lại nhìn anh. "Để nói với tôi rằng anh không tìm thấy anh ấy?"
"Không. Không hoàn toàn như vậy."
"Anh còn muốn nói chuyện gì nữa? Tôi e tôi không có thời gian hay là ý thích được bàn luận chuyện thế sự lúc này," cô nói, giọng cô thật lạnh lùng và điềm tĩnh.
Mắt anh mở lớn hơn một chút. "Chúng ta đã không gặp nhau mấy tuần rồi. Cô không thể dành thời gian cho tôi?"
"Đó có phải lý do anh đến đây? Chỉ đến thăm? Anh nên để danh thiếp lại."
"Em biết đó không phải lý do anh đến đây - chỉ đơn giản là đến thăm."
"Làm sao tôi có thể biết được anh muốn gì ở đây?" Cô ngửa tay lên trong sự bực bội thực sự. "Lần cuối anh đến đây, anh đã thề không trở lại - "
"Anh đã cư xử như một thằng khốn, và anh rất hối tiếc về chuyện đó."
Anh hối tiếc về chuyện đó? Anh xin lỗi, tâm trí cô như kêu lên. Hãy nói là anh xin lỗi đi. Cơn đau đầu của cô đã lan ra khắp cả đầu. Cô nhớ rằng cô đã thề sẽ không chấp nhận anh ngay cả nếu anh có thề sẽ yêu cô mãi mãi và cầu xin tha thứ. Anh thậm chí còn không được gần đến mức đó với cuộc nói chuyện quái gở, gượng gạo này.
"Tôi không có thời gian cho chuyện này," cô nói, xếp các tờ giấy lại bằng những động tác dứt khoát. "Anh phải đi thôi."
"Anh chưa muốn đi." Anh cào ngón tay vào trong tóc với vẻ bực bội. "Anh phải nói chuyện với em."
Cô đứng dậy. "Tôi không phải nói chuyện với anh. Và như tôi tính toán, anh bao giờ cũng được làm theo ý anh mỗi khi chúng ta tranh cãi, với tôi thế là đủ rồi. Tạm biệt, Grant."
Anh nhìn cô vẻ khó tin.
"Chấm dứt rồi. Tôi đã nói tạm biệt." Cô bước ra cửa trước để tiễn anh đi, và nghe thấy anh đi theo. Khi cô mở cửa, anh bước ra, và thầm kín bên trong, cô hơi thất vọng. Cô đã muốn một lời van nài xin lỗi. Không hề báo trước, tay anh vươn ra kéo cô về phía anh. Môi anh trên môi cô, sự đụng chạm ấy vẫn bùng nổ như mọi lần. Cô không tát anh mà cũng không chống lại, chỉ hoàn toàn bất động. Một lúc sau, cô không thể cưỡng lại và bắt đầu cử động đôi môi một cách nhẹ nhàng bên dưới môi anh. Anh rên lên, cô thở hắt ra. Tay họ chạm vào nhau khi cả hai vươn ra để ôm lấy người kia.
Nhưng anh đang ngừng hôn, như thể cố tự tách mình ra. Cô nghe thấy chính cô kêu lên khẽ phản đối. Khi cô mở mắt ra và họ rời nhau ra, cô thẳng người dậy.
Anh xoa tay lên mặt. "Nó chưa hề chấm dứt."
"Chuyện này chẳng có nghĩa gì cả," cô quát lên. "Chúng ta vẫn luôn như thế. Nếu anh chịu nghe bất cứ điều gì tôi nói trước đây, anh sẽ biết là tôi muốn nhiều hơn."
"Anh đã sẵn sàng để cho em nhiều hơn," anh nói, câu nói như một lời hứa.
Cô lắc đầu, giận dữ. "Anh đừng có đùa với tôi. Tôi hy vọng là anh đủ hiểu bản thân mình để không chuyển từ 'một cuộc hôn nhân chỉ có nhục dục' thành 'bất cứ cái gì em muốn' trong vòng có vài tuần. Vài tuần đó chúng ta không ở gần nhau và không cùng nhau giải quyết chuyện đó, tôi phải nói thêm." Cô ấn ngón tay vào thái dương. "Anh đã nói rất rõ ràng lần trước chúng ta gặp nhau, và mặc dù tôi không đồng ý với anh lúc đó, tôi đã hiểu ra là anh đúng về tất cả mọi chuyện."
"Không. Không, anh không đúng. Anh đã là một - "
"Tôi muốn anh biết là tôi chúc cho anh được hạnh phúc," cô lạnh lùng ngắt lời, và đóng cánh cửa ngay trước khuôn mặt đẹp trai đến đau đớn của anh.
Nhưng nó chỉ giúp cô được một ngày. Ngày hôm sau, anh lại đến như một con chó theo khúc xương, tiếp tục theo đuổi. Chỉ còn vài tuần nữa là khu gia trang thành của cô, cô quyết tránh mặt anh bằng mọi giá.
Trốn anh cũng dễ như hồi ở trên đảo vậy. Mỗi khi những con chó sủa, cô rời nhà hoặc vào đọc sách trong nhà kho với ánh nến. Một lần, cô và bà Huckabee đang trong bếp và nghe tiếng anh bước trong nhà. Bà ta đã hích mông vào cô, làm cô bắn vào trong kho thức ăn ngay trước khi Grant bước vào. Một lần khác, Huck đã giấu cô vào trong đống rơm nơi cô đã bị lũ mèo con trong nhà kho thải rác rưởi lên một cách kín đáo.
Số ngày cô trốn anh càng tăng lên thì càng làm cô thỏa mãn.
Khỉ thật, đúng là thế.
Victoria đã chấp nhận cuộc sống không có anh, điều đó thật không thể chấp nhận được.
Khi Grant gõ cánh của ngôi nhà, anh nhớ lại đến lần thứ một trăm ánh mắt không hề nao núng của Victoria ngày đầu tiên anh trở lại. Grant đã chuẩn bị tinh thần cho cơn giận dữ của cô. Sự nhẫn nhịn của cô còn tệ hơn nhiều. Nhưng cô đã từng chiến đấu để có anh; anh sẽ không làm kém hơn vì cô.
Lập kế hoạch, chuẩn bị, chiến đấu, chinh phục. Nó có hiệu quả trong kinh doanh. Sau bao lần dỗ dành, cuối cùng anh đã có được sự ủng hộ của mẹ anh và Nicole, và nếu anh không thể tìm thấy Victoria, anh sẽ săn lùng cho được Camellia và tuyển mộ cô ấy luôn.
Nhưng Camellia có vẻ không hài lòng khi thấy anh. Thực tế là, ngay tại cửa trước, cô ấy nói, "Tôi không thể nói là tôi hài lòng khi thấy anh." Cô dẫn anh vào nhà, ít nhất là thế.
Sự khác biệt trong vẻ ngoài của cô làm Grant muốn ngã ngửa. Chẳng còn người phụ nữ gầy gò, ốm yếu, thay vào đó là một cô gái duyên dáng, mạnh mẽ. "Cô Scott, trông cô rất ổn."
Anh tưởng cô sẽ cười hoặc cảm ơn anh. Thay vào đó, cô lườm. "Tại sao tôi lại phải nói chuyện với anh chứ? Anh đã làm tổn thương Tori một cách tệ hại."
"Tôi biết - tôi có thể giải thích chuyện đó. Tôi phải đi tìm Ian - "
"Nó biết tại sao anh đi. Nhưng thậm chí không một lời nhắn? Để biết tình hình nó?"
"Tôi nghĩ cô ấy đã phát ngán với tôi. Nhất là khi tôi bỏ đi buổi sáng cuối cùng đó."
Bằng một giọng ngang ngạnh, Camellia tự lẩm bẩm, "Bây giờ thì nó đang cảm thấy đúng như thế."
"Khỉ thật, Camellia. Tôi nghĩ thời gian xa nhau sẽ làm dịu cơn giận của cô ấy với tôi. Và lẽ ra sẽ như thế nếu ngài bá tước không chết trước khi tôi trở về."
"Lý do duy nhất tôi đang nói chuyện với anh là bởi vì mẹ anh và chị dâu anh đã viết thư xin tôi làm thế," Camellia nói khi cô dẫn anh vào phòng khách. "May cho anh là Tori ra ngoài cả ngày hôm nay."
Khi cô ngồi xuống một trong vài cái ghế còn lại, Grant cũng ngồi theo. "Chắc sẽ không dễ để tôi hỏi nhờ cô giúp đỡ."
"Tôi phải giúp anh vì cái quái gì chứ? Anh đã làm tan vỡ trái tim nó."
Anh nhăn mặt, nghĩ đến những câu nói lạnh lùng của Victoria với anh. "Cô ấy không cư xử như thể trái tim cô ấy đã tan vỡ."
"Không, nhưng trông anh thì đúng như thế."
Anh gật đầu, biết rằng cô ấy nói đúng.
"Đáng đời lắm." Giọng cô thật sắc sảo, thế mới sợ chứ.
"Chúa ơi, tôi thích cô ngơ ngẩn hơn."
Cô nheo mắt.
Anh gãi gãi chóp mũi. "Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn cưới cô ấy, chiều chuộng cô ấy -"
"Yêu cô ấy?"
Anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Hơn bất cứ cái gì."
"Vậy ra đó là lý do tại sao Amanda và Nicole lại cương quyết đến thế. Tôi ngạc nhiên là anh đã nói với họ."
Anh vung tay lên. "Tôi sẽ nói về chuyện đó với bất cứ ai chịu nghe. Cả cái cậu ở chuồng ngựa cũng biết tôi đang yêu say đắm."
"Rồi, thế anh định thế nào?"
"Cô ấy đã nói trước đây rằng chẳng có sự đằm thắm, chẳng có sự hòa thuận giữa chúng tôi. Tôi biết chẳng ai có thể lừa cô ấy gặp tôi. Thế thì tôi có thể làm gì? Tôi muốn cho cô ấy thấy rằng có thể có sự ấm áp giữa hai chúng tôi, nhưng tôi không thể làm được nếu tôi cứ phải săn lùng cô ấy. Và cuộc gặp gỡ duy nhất giữa chúng tôi sau khi tôi trở về lại quá vội vàng."
"Và, tất nhiên, là anh đã căng thẳng."
"Tôi không căng thẳng." Trước vẻ không tin của cô, anh bực bội, "Có quá nhiều thứ phụ thuộc vào chuyện này." Trở lại chủ đề, anh nói, "Tôi muốn được ở riêng với cô ấy và không bị quấy rầy ít ra là cho đến hết tháng ."
Cô lắc đầu. "Tori sẽ không đi đâu, và nếu nó có đi, nó sẽ sao lãng vì mải nghĩ đến tất cả công việc cần phải làm, và thế thì cũng chẳng khác gì nó vẫn ở lại gia trang."
"Thế thì tôi sẽ phải ở đây. Với riêng cô ấy."
"Anh sẽ làm hỏng thanh danh nó," Camellia chỉ ra. "Anh không thể cứ sống với nó được."
Grant đã tính sẵn cho cuộc tranh luận này. "Gia trang này biệt lập. Tôi biết các cô chẳng có khách đến thăm. Người làng và nhà Huckabee thì trung thành hết mức. Thử nghĩ xem - nếu họ không như vậy, các tờ báo đã đổ đến đây để theo đuổi câu chuyện về những người lạc trên đảo. Và tôi quen người hàng xóm gần nhất của các cô, ngài nam tước. Anh ấy là một người tốt, không bao giờ đưa chuyện."
Camellia im lặng một lúc, rõ ràng đang lưỡng lự.
Grant thấy cô lay chuyển, và bồi thêm. "Nếu việc trở nên tệ, mẹ tôi đã đồng ý nói là bà đã ở cùng cô ấy trong suốt thời gian."
Cuối cùng, Camellia nói, "Tori đã thảo một số giấy tờ. Nó muốn anh ký vào đó và từ bỏ quyền thừa hưởng." Cô chăm chú nhìn anh. "Sẽ tốt hơn nếu anh ký chúng - "
"Xong."
"- và đưa chúng cho tôi giữ." Camellia nhướng mày. "Nếu anh không làm cho nó chịu anh trong vòng hai tuần, anh sẽ mất nó và gia trang. Anh có sẵn sàng làm việc đó không?"
"Tôi muốn cô ấy." Tay anh nắm chặt. "Kệ xác những thứ khác."
Camellia ho khẽ trước ngôn ngữ của anh, rồi nói, "Tôi sẽ tin anh trong chuyện này, nhưng chỉ vì tôi biết nó yêu anh. Nhưng nếu anh làm nó tổn thương..."
"Tôi sẽ không."
Cô chỉ một ngón tay vào người anh. "Và cấm anh không được đề nghị đưa tiền hay giải quyết vụ này. Nó muốn - nó cần - được tự làm chuyện này."
Một cái gật đầu thật nhanh. "Đồng ý."
"Rồi, một mình, phải không?"
"Nếu có thể."
Đôi lông mày cô nhíu lại suy nghĩ. "Nhà Huckabee mới đây đã chuyển ra lại căn nhà của họ. Họ chỉ ở trong tòa nhà để chăm sóc ngài bá tước. Và tôi thì..."
"Có lẽ cô có thể đến chơi Whitestone?"
"Ồ, tôi sẽ nói với nó tôi đang có một cuộc tình nóng bỏng với ngài nam tước kia và sẽ đi chơi ở cái chòi săn của anh ta vài tuần."
Grant thẳng người dậy. "Tôi sẽ không nhờ cô nói dối."
Cô nháy mắt với anh. "Đó không phải một lời nói dối."