Tori nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào lớp giấy dán tường bong tróc. Cô giống hệt căn phòng cũ này, xơ xác và bị bỏ mặc. Sau khi Grant đi, cô đã băn khoăn hàng giờ không biết cô có thể cảm thấy trống trải hơn thế này không, và mỗi giờ, cô lại càng cảm thấy như thế. Nỗi buồn của cô đang tăng lên, và cô lo sợ không biết nó sẽ dừng lại ở đâu.
Anh đã bỏ cô? Đi luôn? Cô đã chẳng cho anh lý do nào để ở lại. Khỉ thật! Anh không thể bỏ cuộc - không thể sau khi anh đã cho cô thấy thứ mà cô không thể sống thiếu được.
Anh.
Cái tên khốn kiếp đó.
Nhận ra cô sẽ không bao giờ xua được anh ra khỏi đầu, cô dậy và đi sang phòng anh, vớ lấy cái gối của anh. Cô lại nằm xuống, đưa nó lên ngực và ôm ghì lấy. Cũng chẳng phải là mùi hương của anh sẽ mang đến nhiều giấc mơ trong đêm. Chẳng thể nào có nhiều giấc mơ về anh hơn nữa.
Cô nghe thấy những tiếng động ở dưới lầu và nhảy ra khỏi giường lần nữa, hy vọng anh đã trở lại. Nhưng khi cô nâng cửa sổ lên và nhìn ra lối vào, một ánh sáng ở đằng xa thu hút sự chú ý của cô.
Sự hoảng loạn nghẹn lại trong cổ. Cái chuồng cừu đang cháy rừng rực.
Lao xuống cầu thang, hét gọi người đến giúp, Tori chạy ra chỗ cái chuồng. Họ có những con cừu non ốm ở trong đó và sắp khỏi rồi, những con cừu cái có mang đang cần thêm thức ăn và được chăm sóc.
Khi cô chạy và thở không ra hơi xuống dưới thung lũng, vài người dân làng đã làm thành mội đội cứu hỏa, mặc dù mọi người đều phải biết là lửa quá mạnh và lan quá nhanh để có thể kịp làm cái gì đó. Đầu gối cô như muốn sụm xuống. Nhưng cô vẫn cố tiến sát đến ngọn lửa hơn để xem có thể giúp được gì không, và rồi mắt cô nhấp nháy vì khó hiểu.
Nhìn qua ngọn lửa bên trong chuồng, cô thấy Grant ở phía bên kia. Cô gào tên anh - anh không thể nghe thấy cô. Cô chạy về phía anh nhưng hơi nóng hất cô trở lại. Anh đã cởi áo khoác ra, lùa vài con cừu non còn lại, buộc những con vật đang hoảng loạn phải thoát ra ngoài. Như thể bị một cú giáng, cô nhìn thấy anh hụp xuống và biến mất đằng sau một bức tường lửa. Rồi anh lại đứng lên - chỉ để rồi lại biến mất lần nữa.
Xách váy ngủ lên, cô chạy vòng quanh cả chiều dài chuồng cừu, qua những ngọn cỏ cao và ướt, vấp ngã trong khi chạy. Khi cô đã đến cửa phía nam, cô nhòm vào, nhưng không thể thấy anh đâu cả. Không khí biến mất khỏi lồng ngực cô như thể cô vừa bị đánh. Cô hít một luồng không khí đầy khói và hét tên anh, nhưng vẫn không có câu trả lời. Không, cô không thể hoảng loạn được. Tìm anh và kéo anh ra.
Quyết định, cô bước tới lối vào đang cháy rừng rực.
Một cánh tay cứng như thép vòng quanh eo cô và giật cô ra ngoài, cả người cô bị đẩy xa khỏi căn chuồng và ấn dúi xuống đất. Cô tiếp đất, thở khò khè, Grant ngã lên trên người cô đúng lúc mái chuồng sập xuống với một tiếng ầm rung chuyển và một cột tàn lửa bốc lên trời.
Khi cô đã bình tĩnh lại, cô lăn lên trên người anh, ngồi dậy cưỡi lên anh, không biết nên đánh vào đâu trước. Sao anh dám mạo hiểm như vậy chứ! Anh không biết là cô không thể sống thiếu anh sao?
"Chúa ơi, Victoria," anh kêu lên khi bàn tay anh đặt lên hông cô. "Nếu anh biết kết cục sẽ như thế này, thì anh sẽ tự tay châm lửa-"
"Anh là cái đồ ngốc, đồ ngốc," cô nói với một cái tát. "Đồ khó bảo! Anh đúng là như thế đấy." Đấm. "Tôi thà tự mình giết anh còn hơn." Cô đánh vào ngực anh như đánh trống.
Khi cô cấu anh - thật mạnh - anh lăn người đè lên cô, giữ tay cô bên trên đầu.
"Không!" Cô cố giải phóng hai cánh tay. "Tôi chưa đánh xong!"
"Anh bị đánh đủ rồi."
Cô ưỡn hông lên bên dưới anh, làm anh rên. "Cưng à, cái đó không có hiệu quả như là anh nghĩ em đã định đâu."
Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt cô, thật nhanh. "Tại sao anh lại ở lại đó? Sao anh không chạy đi lần đầu tiên anh ngã xuống?"
Anh thả tay cô ra và nghiêng người xuống bên cạnh cô. "Anh không ngã."
"Em thấy anh ngã xuống hai lần."
Anh nhăn mặt. "Anh đoán là trông nó giống như là anh ngã. Nhưng thực ra anh cúi xuống nhặt vài thứ."
"Thứ gì?"
Mặt anh căng ra. "Chỉ là vài thứ thôi."
Đúng lúc đó cô nghe tiếng meo meo. "Mấy con mèo con!" Cô ngoái đầu về phía tiếng kêu và nhìn thấy mấy cuộn lông đang run rẩy bò ra từ dưới cái áo khoác của anh, về phía mẹ chúng. "Em tưởng chúng đã chết chắc rồi - chúng ở trên đống rơm."
"Con mèo đã chuyển chúng từng con một xuống đất. Nhưng rồi ngọn lửa lan ra. Cái con xám nhất - "
"Chúng bây giờ đều xám cả rồi."
"Thế thì cái con nhỏ nhỏ vẫn đang kêu xì xì đó... nó không chịu hợp tác với anh."
Giờ thì Tori đang cười. "Thế tại sao anh lại hụp xuống lần thứ hai? Để cứu con mèo con cuối cùng à?"
"Đã làm thì làm đến nơi," anh lẩm bẩm.
Tori nhìn thấy con mèo mẹ nháy mắt với họ với một con mèo con trên miệng, đã sẵn sàng để di chuyển, "Em nghĩ anh vừa trở thành người hùng của em. Vị cứu tinh mèo con của em."
"Đủ rồi," anh rên rỉ.
Cô hôn lên mặt anh. "Em đã không biết làm thế nào để tìm được anh."
"Khỉ thật, Victoria. Em phải hứa em sẽ không bao giờ làm việc gì nguy hiểm để giúp anh."
"Không thể," cô lầm bầm.
Anh đặt tay lên má cô, và lau giọt nước mắt còn đọng trên đó. "Tại sao?"
Cô bắt gặp ánh mắt anh. Bởi vì em yêu anh. Hơn bao giờ hết... Cô biết cô không thể chịu đựng nổi nếu sống thiếu anh - bất kể trong hoàn cảnh nào - và hít một hơi chuẩn bị nói -
"Thưa cô!" Huckabee gọi khi ông ấy vừa bước vội đến. "Cô ổn chứ?"
Grant rên lên và nằm lăn ra như thể vừa bị choáng váng bởi sự tiếp xúc gần gũi với cô.
"Chúng tôi ổn," cô nói, nhưng giờ cô và Grant đã rời nhau ra, cô bắt đầu run lên giữa đám cỏ lạnh.
Grant đứng bật dậy. "Huckabee, đun một bồn nước tắm," anh quát.
"Cô bé mới đến đang đun cả đống nước."
"Tốt." Grant kéo cô dậy và nhặt cái áo của anh dưới đất, rồi choàng nó quanh vai cô, kéo cô lại gần bên anh. Dù cho mùi khói và tro, cô tưởng như có thể ngửi thấy làn da anh.
Nửa đường lên thung lũng, cô vấp ngã, và anh bế cô lên trên tay. Khi cô nhúc nhích một chút cho thoải mái hơn, anh tưởng lầm cô đang phản đối.
"Hãy để anh làm việc này," anh nói giọng khàn khàn.
Cô duỗi người trên tay anh. Chẳng nhẽ anh nghĩ đó là tất cả những gì cô sẽ cho anh đêm nay sao?
Anh bế cô lên phòng cô, đá bật cánh cửa vào phòng tắm, rồi nhướng mày lên khi anh thấy chiếc bồn cẩm thạch đặt ngay trước một lò sưởi đang cháy lung linh. Hơi nóng bốc lên từ bồn nước.
Anh đặt cô bên cạnh cái bồn. "Em tự lo được chứ?" Giọng anh thật thấp và khàn.
Không, cô không muốn tự làm. Cô không muốn để anh rời khỏi tầm mắt và cô biết một cách rất tuyệt để giữ anh lại. Cô nhìn xuống với vẻ ngượng ngùng, rê rê ngón tay trên mặt nước. "Cả hai chúng ta đều ám mùi khói, và có một bồn tắm đủ to cho cả hai. Và bồn nước nóng mời gọi này..."
Cô cắn môi bồn chồn, không biết anh sẽ làm gì, nhưng trước khi cô ngước lên nhìn anh, anh đã hất tung đôi ủng ra rồi. Cô nhảy lên để giúp anh cởi áo, rồi giơ tay lên để anh lột cái áo ngủ khỏi người cô.
Những ngón tay của cô lần xuống chiếc quần của anh và cọ trên làn da của anh, xuống thấp khi cô tháo những cái nút, sự đụng chạm nhẹ nhàng nhất cũng làm hơi thở của anh như rít lên.
"Vào bồn nước đi, Victoria." Giọng anh đứt quãng. "Em cần phải làm ấm người."
Cô không muốn làm thế, để xem anh có yêu cô ngay tại đó không. Khi cô lưỡng lự, anh túm vai cô, xoay người cô, và vỗ nhẹ vào mông cô để đẩy cô về phía trước. Với những bước chân run rẩy, cô bước lên những bậc dẫn lên mép bồn. Khi cô trầm mình trong làn nước đến tận ngực, cô thở dài thỏa mãn trong lúc giơ tay ra gọi anh.
Anh từ từ ngồi vào, rồi kéo cô ngồi giữa hai chân anh. Cô tưởng anh sẽ hôn cô, nhưng anh xoay cô để lưng cô dựa vào ngực anh. Anh lấy một cục xà phòng và nhẹ nhàng gội tóc cô, rồi túm nó thành búi trên đầu để anh có thể cọ lưng và vai cô trước khi tiến đến phần ngực trên. Anh hầu như không chạm vào vú cô. Chuyện này giống như công việc vậy. Anh xối nước lên tóc và lưng cô, xối cô thật sạch.
"Đến lượt anh." Cô chuyển mình trong cái bồn để ngồi sau lưng anh. Sau khi đã cọ xong cho anh, cô xối nước lên người anh, xoa bóp những cơ bắp căng cứng trên lưng anh, gội rửa anh thật sạch. Để với tới ngực anh, cô tựa người trên lưng anh, để cho vú cô trượt trên làn da anh. Ngay lập tức, anh quay về phía cô, quỳ lên, vươn tay ra để tóm lấy thành bồn ngay sau cô. Cả cơ thể anh áp sát vào cô.
Anh cúi xuống để hôn và cắn nhẹ từ cổ cô xuống đến ngực. Cô cong lưng ra sau để anh có thể nếm hai nụ hoa. Khi anh rà lưỡi lên một bên, tay anh duỗi ra và vòng quanh người cô. Tay cô đặt lên cánh tay anh, bám chặt khi anh nâng người cô lên. Anh liếm và nút không một chút khoan dung, và rồi ngay khi cô tưởng cô có thể đạt đến đỉnh điểm chỉ với đôi môi của anh trên ngực cô, anh rên lên bên nhũ phong cứng ngắc của cô, "Anh không thể chịu đựng hơn nữa. Anh đã muốn em lâu quá rồi."
"Vậy hãy đưa em về giường đi," cô thì thầm.
Anh hít vào một hơi và đứng lên, nhưng cô chậm hơn, đặc biệt chậm khi mà chỗ đó của anh đang ở ngay trước mặt cô, buộc cô phải chú ý. Anh đưa tay xuống để nâng cô dậy, nhưng cô lờ bàn tay anh đi và túm lấy anh. Anh rên lên như thể bị đau, nhưng cô không thể thả ra ngay cả nếu cô muốn thế. Thật trơn và thật cứng, những giọt nước chảy xuống những chỗ vào và những đường cong cơ bắp trên cái bụng rắn chắc của anh, chạy xuống theo dải lông tới cái vật đang căng cứng của anh.
"Em nhớ cái này..." Trước khi anh kịp ngăn cô, cô đã hôn anh đầy âu yếm, cho anh thấy cô nhớ biết bao. Da thịt anh nóng rực bên môi cô và đập từng nhịp cạnh lưỡi cô làm cô khao khát muốn ngậm anh vào như anh đã từng kể những đêm trước.
Với một tiếng gầm hoang dại, anh vùi tay vào mái tóc cô. Cô không thể nói được anh đang kéo cô vào hay đẩy cô ra xa và nghĩ có lẽ chính anh cũng không biết. "Em không biết em đang làm gì với anh đâu. Nhìn thấy đôi môi em trên người anh và biết rằng em muốn làm anh sung sướng với cái miệng của em. Anh đã mơ thấy nó biết bao nhiêu đêm rồi."
"Anh còn mơ thấy gì nữa?" cô hỏi ngay bên chỗ đó, ngay trước khi lưỡi cô lướt trên nó.
"Chúa ơi." Anh bật ngửa đầu ra và cô ngước lên nhìn những cơ bắp căng ra trên bộ ngực và cánh tay anh. Cơ thể anh là cả một khối sức mạnh.
Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà kéo cô ra khỏi bồn, vớ lấy một cái khăn, rồi vội vã liếm và lau sạch từng inch trên người cô. Cô định cũng làm vậy với anh nhưng anh đã kéo cô vào trong ngực mình, để nhìn xuống đôi mắt cô. "Anh có làm em sợ lúc mình yêu nhau lần trước không? Anh có làm em đau không?"
"Không, chưa bao giờ."
"Vậy thì để anh cho em thấy anh đã mơ điều gì." Lời nói của anh làm cô run lên, dọc theo sống lưng.
Anh dẫn cô về giường, kéo cô về phía anh khi anh ngồi xuống, cặp chân dài duỗi ra, lưng tựa vào đầu giường. Anh quá mạnh mẽ và có thể dễ dàng đặt cô ở chỗ anh muốn, chân choãi ra trên người anh, cưỡi lên anh giống như lúc nãy.
Họ sẽ ân ái như thế này sao? Cô ở trên anh? Trước khi cô kịp hỏi, anh đã đặt hai bàn tay lên mông cô, kéo cô về phía cái miệng đang chờ đợi của anh. Khi lưỡi anh chạm vào cô lần đầu tiên, anh rên lên bên da thịt cô, làm cô rùng mình. Cô cảm giác mình trở nên ướt hơn, biết rằng anh cũng nhận ra như vậy khi anh gầm gừ, "Ngọt như mật vậy."
Phó mặc hoàn toàn, cô luồn những ngón tay vào trong tóc anh, kéo anh lại gần hơn. Và thế là, anh lại rên lên và chuyển người cô dần xuống phía dưới cơ thể anh, đặt cô lên chỗ đó của anh, rồi hạ cô xuống. Cử động đó thật chậm và thật như tra tấn đối với cô. Với cả anh nữa, vì cô có thể nhận thấy anh đang xiết tay lại và nắm rất chặt, nhận thấy các cơ đang căng ra ở trên cổ và ngực anh.
Cô thở ra một hơi mà cô không biết mình đã kìm lại bao lâu. Quá mãnh liệt... Anh tiến vào sâu hơn trước, đâm thật sâu vào trong, và cô vẫn chưa thể đón nhận anh hoàn toàn.
"Em gần lắm rồi," cô thở dốc.
Ngay lập tức anh rút khỏi cô, đưa cô trở lại cái miệng ham muốn của anh và ngồi đó ngấu nghiến cô.
"Ôi, Chúa ơi," cô kêu lên, lưng ngửa ra, ấn người vào cái lưỡi nóng bỏng đang mơn trớn cô của anh. Đỉnh điểm của cô lại đến gần một lần nữa, nhưng giờ nó gấp gáp hơn nhiều, gấp gáp gần như đến mức đáng sợ.
Khi cô đặt hai tay lên bức tường trên đầu anh, chuẩn bị để cho hạnh phúc chiếm lấy cô, anh lại đẩy cô ra, lần này đặt cô thật mạnh xuống anh, và hẩy hông lên.
Cô bắt gặp anh mắt của anh. Trông anh như điên dại, khổ sở, sự tự chủ của anh đã biến mất, và điều đó làm cô không thể kìm được nữa. Cô hét lên, run lẩy bẩy bên anh, hổn hển, quằn quại trong khi anh đâm mạnh vào cô, làm cho khoái cảm trở nên quá mạnh mẽ... Anh nhìn cô lên đến đỉnh, mắt anh tối lại và hoang dại nhìn khi vào mắt cô, dữ dội vì ham muốn.
Cô vẫn đang xiết chặt quanh anh khi anh ghì chặt cô vào ngực, thật rắn chắc và cộm lên dưới hai bàn tay cô, cho đến khi anh kêu tên cô và hạt giống nóng bỏng của anh tuôn xối xả vào trong cô.
Tori nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào lớp giấy dán tường bong tróc. Cô giống hệt căn phòng cũ này, xơ xác và bị bỏ mặc. Sau khi Grant đi, cô đã băn khoăn hàng giờ không biết cô có thể cảm thấy trống trải hơn thế này không, và mỗi giờ, cô lại càng cảm thấy như thế. Nỗi buồn của cô đang tăng lên, và cô lo sợ không biết nó sẽ dừng lại ở đâu.
Anh đã bỏ cô? Đi luôn? Cô đã chẳng cho anh lý do nào để ở lại. Khỉ thật! Anh không thể bỏ cuộc - không thể sau khi anh đã cho cô thấy thứ mà cô không thể sống thiếu được.
Anh.
Cái tên khốn kiếp đó.
Nhận ra cô sẽ không bao giờ xua được anh ra khỏi đầu, cô dậy và đi sang phòng anh, vớ lấy cái gối của anh. Cô lại nằm xuống, đưa nó lên ngực và ôm ghì lấy. Cũng chẳng phải là mùi hương của anh sẽ mang đến nhiều giấc mơ trong đêm. Chẳng thể nào có nhiều giấc mơ về anh hơn nữa.
Cô nghe thấy những tiếng động ở dưới lầu và nhảy ra khỏi giường lần nữa, hy vọng anh đã trở lại. Nhưng khi cô nâng cửa sổ lên và nhìn ra lối vào, một ánh sáng ở đằng xa thu hút sự chú ý của cô.
Sự hoảng loạn nghẹn lại trong cổ. Cái chuồng cừu đang cháy rừng rực.
Lao xuống cầu thang, hét gọi người đến giúp, Tori chạy ra chỗ cái chuồng. Họ có những con cừu non ốm ở trong đó và sắp khỏi rồi, những con cừu cái có mang đang cần thêm thức ăn và được chăm sóc.
Khi cô chạy và thở không ra hơi xuống dưới thung lũng, vài người dân làng đã làm thành mội đội cứu hỏa, mặc dù mọi người đều phải biết là lửa quá mạnh và lan quá nhanh để có thể kịp làm cái gì đó. Đầu gối cô như muốn sụm xuống. Nhưng cô vẫn cố tiến sát đến ngọn lửa hơn để xem có thể giúp được gì không, và rồi mắt cô nhấp nháy vì khó hiểu.
Nhìn qua ngọn lửa bên trong chuồng, cô thấy Grant ở phía bên kia. Cô gào tên anh - anh không thể nghe thấy cô. Cô chạy về phía anh nhưng hơi nóng hất cô trở lại. Anh đã cởi áo khoác ra, lùa vài con cừu non còn lại, buộc những con vật đang hoảng loạn phải thoát ra ngoài. Như thể bị một cú giáng, cô nhìn thấy anh hụp xuống và biến mất đằng sau một bức tường lửa. Rồi anh lại đứng lên - chỉ để rồi lại biến mất lần nữa.
Xách váy ngủ lên, cô chạy vòng quanh cả chiều dài chuồng cừu, qua những ngọn cỏ cao và ướt, vấp ngã trong khi chạy. Khi cô đã đến cửa phía nam, cô nhòm vào, nhưng không thể thấy anh đâu cả. Không khí biến mất khỏi lồng ngực cô như thể cô vừa bị đánh. Cô hít một luồng không khí đầy khói và hét tên anh, nhưng vẫn không có câu trả lời. Không, cô không thể hoảng loạn được. Tìm anh và kéo anh ra.
Quyết định, cô bước tới lối vào đang cháy rừng rực.
Một cánh tay cứng như thép vòng quanh eo cô và giật cô ra ngoài, cả người cô bị đẩy xa khỏi căn chuồng và ấn dúi xuống đất. Cô tiếp đất, thở khò khè, Grant ngã lên trên người cô đúng lúc mái chuồng sập xuống với một tiếng ầm rung chuyển và một cột tàn lửa bốc lên trời.
Khi cô đã bình tĩnh lại, cô lăn lên trên người anh, ngồi dậy cưỡi lên anh, không biết nên đánh vào đâu trước. Sao anh dám mạo hiểm như vậy chứ! Anh không biết là cô không thể sống thiếu anh sao?
"Chúa ơi, Victoria," anh kêu lên khi bàn tay anh đặt lên hông cô. "Nếu anh biết kết cục sẽ như thế này, thì anh sẽ tự tay châm lửa-"
"Anh là cái đồ ngốc, đồ ngốc," cô nói với một cái tát. "Đồ khó bảo! Anh đúng là như thế đấy." Đấm. "Tôi thà tự mình giết anh còn hơn." Cô đánh vào ngực anh như đánh trống.
Khi cô cấu anh - thật mạnh - anh lăn người đè lên cô, giữ tay cô bên trên đầu.
"Không!" Cô cố giải phóng hai cánh tay. "Tôi chưa đánh xong!"
"Anh bị đánh đủ rồi."
Cô ưỡn hông lên bên dưới anh, làm anh rên. "Cưng à, cái đó không có hiệu quả như là anh nghĩ em đã định đâu."
Nước mắt ngập tràn trong đôi mắt cô, thật nhanh. "Tại sao anh lại ở lại đó? Sao anh không chạy đi lần đầu tiên anh ngã xuống?"
Anh thả tay cô ra và nghiêng người xuống bên cạnh cô. "Anh không ngã."
"Em thấy anh ngã xuống hai lần."
Anh nhăn mặt. "Anh đoán là trông nó giống như là anh ngã. Nhưng thực ra anh cúi xuống nhặt vài thứ."
"Thứ gì?"
Mặt anh căng ra. "Chỉ là vài thứ thôi."
Đúng lúc đó cô nghe tiếng meo meo. "Mấy con mèo con!" Cô ngoái đầu về phía tiếng kêu và nhìn thấy mấy cuộn lông đang run rẩy bò ra từ dưới cái áo khoác của anh, về phía mẹ chúng. "Em tưởng chúng đã chết chắc rồi - chúng ở trên đống rơm."
"Con mèo đã chuyển chúng từng con một xuống đất. Nhưng rồi ngọn lửa lan ra. Cái con xám nhất - "
"Chúng bây giờ đều xám cả rồi."
"Thế thì cái con nhỏ nhỏ vẫn đang kêu xì xì đó... nó không chịu hợp tác với anh."
Giờ thì Tori đang cười. "Thế tại sao anh lại hụp xuống lần thứ hai? Để cứu con mèo con cuối cùng à?"
"Đã làm thì làm đến nơi," anh lẩm bẩm.
Tori nhìn thấy con mèo mẹ nháy mắt với họ với một con mèo con trên miệng, đã sẵn sàng để di chuyển, "Em nghĩ anh vừa trở thành người hùng của em. Vị cứu tinh mèo con của em."
"Đủ rồi," anh rên rỉ.
Cô hôn lên mặt anh. "Em đã không biết làm thế nào để tìm được anh."
"Khỉ thật, Victoria. Em phải hứa em sẽ không bao giờ làm việc gì nguy hiểm để giúp anh."
"Không thể," cô lầm bầm.
Anh đặt tay lên má cô, và lau giọt nước mắt còn đọng trên đó. "Tại sao?"
Cô bắt gặp ánh mắt anh. Bởi vì em yêu anh. Hơn bao giờ hết... Cô biết cô không thể chịu đựng nổi nếu sống thiếu anh - bất kể trong hoàn cảnh nào - và hít một hơi chuẩn bị nói -
"Thưa cô!" Huckabee gọi khi ông ấy vừa bước vội đến. "Cô ổn chứ?"
Grant rên lên và nằm lăn ra như thể vừa bị choáng váng bởi sự tiếp xúc gần gũi với cô.
"Chúng tôi ổn," cô nói, nhưng giờ cô và Grant đã rời nhau ra, cô bắt đầu run lên giữa đám cỏ lạnh.
Grant đứng bật dậy. "Huckabee, đun một bồn nước tắm," anh quát.
"Cô bé mới đến đang đun cả đống nước."
"Tốt." Grant kéo cô dậy và nhặt cái áo của anh dưới đất, rồi choàng nó quanh vai cô, kéo cô lại gần bên anh. Dù cho mùi khói và tro, cô tưởng như có thể ngửi thấy làn da anh.
Nửa đường lên thung lũng, cô vấp ngã, và anh bế cô lên trên tay. Khi cô nhúc nhích một chút cho thoải mái hơn, anh tưởng lầm cô đang phản đối.
"Hãy để anh làm việc này," anh nói giọng khàn khàn.
Cô duỗi người trên tay anh. Chẳng nhẽ anh nghĩ đó là tất cả những gì cô sẽ cho anh đêm nay sao?
Anh bế cô lên phòng cô, đá bật cánh cửa vào phòng tắm, rồi nhướng mày lên khi anh thấy chiếc bồn cẩm thạch đặt ngay trước một lò sưởi đang cháy lung linh. Hơi nóng bốc lên từ bồn nước.
Anh đặt cô bên cạnh cái bồn. "Em tự lo được chứ?" Giọng anh thật thấp và khàn.
Không, cô không muốn tự làm. Cô không muốn để anh rời khỏi tầm mắt và cô biết một cách rất tuyệt để giữ anh lại. Cô nhìn xuống với vẻ ngượng ngùng, rê rê ngón tay trên mặt nước. "Cả hai chúng ta đều ám mùi khói, và có một bồn tắm đủ to cho cả hai. Và bồn nước nóng mời gọi này..."
Cô cắn môi bồn chồn, không biết anh sẽ làm gì, nhưng trước khi cô ngước lên nhìn anh, anh đã hất tung đôi ủng ra rồi. Cô nhảy lên để giúp anh cởi áo, rồi giơ tay lên để anh lột cái áo ngủ khỏi người cô.
Những ngón tay của cô lần xuống chiếc quần của anh và cọ trên làn da của anh, xuống thấp khi cô tháo những cái nút, sự đụng chạm nhẹ nhàng nhất cũng làm hơi thở của anh như rít lên.
"Vào bồn nước đi, Victoria." Giọng anh đứt quãng. "Em cần phải làm ấm người."
Cô không muốn làm thế, để xem anh có yêu cô ngay tại đó không. Khi cô lưỡng lự, anh túm vai cô, xoay người cô, và vỗ nhẹ vào mông cô để đẩy cô về phía trước. Với những bước chân run rẩy, cô bước lên những bậc dẫn lên mép bồn. Khi cô trầm mình trong làn nước đến tận ngực, cô thở dài thỏa mãn trong lúc giơ tay ra gọi anh.
Anh từ từ ngồi vào, rồi kéo cô ngồi giữa hai chân anh. Cô tưởng anh sẽ hôn cô, nhưng anh xoay cô để lưng cô dựa vào ngực anh. Anh lấy một cục xà phòng và nhẹ nhàng gội tóc cô, rồi túm nó thành búi trên đầu để anh có thể cọ lưng và vai cô trước khi tiến đến phần ngực trên. Anh hầu như không chạm vào vú cô. Chuyện này giống như công việc vậy. Anh xối nước lên tóc và lưng cô, xối cô thật sạch.
"Đến lượt anh." Cô chuyển mình trong cái bồn để ngồi sau lưng anh. Sau khi đã cọ xong cho anh, cô xối nước lên người anh, xoa bóp những cơ bắp căng cứng trên lưng anh, gội rửa anh thật sạch. Để với tới ngực anh, cô tựa người trên lưng anh, để cho vú cô trượt trên làn da anh. Ngay lập tức, anh quay về phía cô, quỳ lên, vươn tay ra để tóm lấy thành bồn ngay sau cô. Cả cơ thể anh áp sát vào cô.
Anh cúi xuống để hôn và cắn nhẹ từ cổ cô xuống đến ngực. Cô cong lưng ra sau để anh có thể nếm hai nụ hoa. Khi anh rà lưỡi lên một bên, tay anh duỗi ra và vòng quanh người cô. Tay cô đặt lên cánh tay anh, bám chặt khi anh nâng người cô lên. Anh liếm và nút không một chút khoan dung, và rồi ngay khi cô tưởng cô có thể đạt đến đỉnh điểm chỉ với đôi môi của anh trên ngực cô, anh rên lên bên nhũ phong cứng ngắc của cô, "Anh không thể chịu đựng hơn nữa. Anh đã muốn em lâu quá rồi."
"Vậy hãy đưa em về giường đi," cô thì thầm.
Anh hít vào một hơi và đứng lên, nhưng cô chậm hơn, đặc biệt chậm khi mà chỗ đó của anh đang ở ngay trước mặt cô, buộc cô phải chú ý. Anh đưa tay xuống để nâng cô dậy, nhưng cô lờ bàn tay anh đi và túm lấy anh. Anh rên lên như thể bị đau, nhưng cô không thể thả ra ngay cả nếu cô muốn thế. Thật trơn và thật cứng, những giọt nước chảy xuống những chỗ vào và những đường cong cơ bắp trên cái bụng rắn chắc của anh, chạy xuống theo dải lông tới cái vật đang căng cứng của anh.
"Em nhớ cái này..." Trước khi anh kịp ngăn cô, cô đã hôn anh đầy âu yếm, cho anh thấy cô nhớ biết bao. Da thịt anh nóng rực bên môi cô và đập từng nhịp cạnh lưỡi cô làm cô khao khát muốn ngậm anh vào như anh đã từng kể những đêm trước.
Với một tiếng gầm hoang dại, anh vùi tay vào mái tóc cô. Cô không thể nói được anh đang kéo cô vào hay đẩy cô ra xa và nghĩ có lẽ chính anh cũng không biết. "Em không biết em đang làm gì với anh đâu. Nhìn thấy đôi môi em trên người anh và biết rằng em muốn làm anh sung sướng với cái miệng của em. Anh đã mơ thấy nó biết bao nhiêu đêm rồi."
"Anh còn mơ thấy gì nữa?" cô hỏi ngay bên chỗ đó, ngay trước khi lưỡi cô lướt trên nó.
"Chúa ơi." Anh bật ngửa đầu ra và cô ngước lên nhìn những cơ bắp căng ra trên bộ ngực và cánh tay anh. Cơ thể anh là cả một khối sức mạnh.
Anh không trả lời câu hỏi của cô, mà kéo cô ra khỏi bồn, vớ lấy một cái khăn, rồi vội vã liếm và lau sạch từng inch trên người cô. Cô định cũng làm vậy với anh nhưng anh đã kéo cô vào trong ngực mình, để nhìn xuống đôi mắt cô. "Anh có làm em sợ lúc mình yêu nhau lần trước không? Anh có làm em đau không?"
"Không, chưa bao giờ."
"Vậy thì để anh cho em thấy anh đã mơ điều gì." Lời nói của anh làm cô run lên, dọc theo sống lưng.
Anh dẫn cô về giường, kéo cô về phía anh khi anh ngồi xuống, cặp chân dài duỗi ra, lưng tựa vào đầu giường. Anh quá mạnh mẽ và có thể dễ dàng đặt cô ở chỗ anh muốn, chân choãi ra trên người anh, cưỡi lên anh giống như lúc nãy.
Họ sẽ ân ái như thế này sao? Cô ở trên anh? Trước khi cô kịp hỏi, anh đã đặt hai bàn tay lên mông cô, kéo cô về phía cái miệng đang chờ đợi của anh. Khi lưỡi anh chạm vào cô lần đầu tiên, anh rên lên bên da thịt cô, làm cô rùng mình. Cô cảm giác mình trở nên ướt hơn, biết rằng anh cũng nhận ra như vậy khi anh gầm gừ, "Ngọt như mật vậy."
Phó mặc hoàn toàn, cô luồn những ngón tay vào trong tóc anh, kéo anh lại gần hơn. Và thế là, anh lại rên lên và chuyển người cô dần xuống phía dưới cơ thể anh, đặt cô lên chỗ đó của anh, rồi hạ cô xuống. Cử động đó thật chậm và thật như tra tấn đối với cô. Với cả anh nữa, vì cô có thể nhận thấy anh đang xiết tay lại và nắm rất chặt, nhận thấy các cơ đang căng ra ở trên cổ và ngực anh.
Cô thở ra một hơi mà cô không biết mình đã kìm lại bao lâu. Quá mãnh liệt... Anh tiến vào sâu hơn trước, đâm thật sâu vào trong, và cô vẫn chưa thể đón nhận anh hoàn toàn.
"Em gần lắm rồi," cô thở dốc.
Ngay lập tức anh rút khỏi cô, đưa cô trở lại cái miệng ham muốn của anh và ngồi đó ngấu nghiến cô.
"Ôi, Chúa ơi," cô kêu lên, lưng ngửa ra, ấn người vào cái lưỡi nóng bỏng đang mơn trớn cô của anh. Đỉnh điểm của cô lại đến gần một lần nữa, nhưng giờ nó gấp gáp hơn nhiều, gấp gáp gần như đến mức đáng sợ.
Khi cô đặt hai tay lên bức tường trên đầu anh, chuẩn bị để cho hạnh phúc chiếm lấy cô, anh lại đẩy cô ra, lần này đặt cô thật mạnh xuống anh, và hẩy hông lên.
Cô bắt gặp anh mắt của anh. Trông anh như điên dại, khổ sở, sự tự chủ của anh đã biến mất, và điều đó làm cô không thể kìm được nữa. Cô hét lên, run lẩy bẩy bên anh, hổn hển, quằn quại trong khi anh đâm mạnh vào cô, làm cho khoái cảm trở nên quá mạnh mẽ... Anh nhìn cô lên đến đỉnh, mắt anh tối lại và hoang dại nhìn khi vào mắt cô, dữ dội vì ham muốn.
Cô vẫn đang xiết chặt quanh anh khi anh ghì chặt cô vào ngực, thật rắn chắc và cộm lên dưới hai bàn tay cô, cho đến khi anh kêu tên cô và hạt giống nóng bỏng của anh tuôn xối xả vào trong cô.