“... Chính là giấc mơ mà mỗi buổi tối, ôi, quả thực so với chương trình kịch nói tám giờ trên ti vi còn chính xác hơn, đều đến làm phiền anh. Anh không biết tại sao, chỉ là, anh có cảm là anh phải làm gì đó, mới có thể thoát cơn mộng này.” Lúc đang nói những lời này, Thích Thiếu Thương đang theo Cố Tích Triều chậm rãi dạo bước bên bờ sông, anh kể cho Cố Tích Triều nghe hoàn cảnh mình đang gặp phải.
Cố Tích Triều nghe xong, vỗ vỗ hai tay, nói: “Trời ạ, đó là một đề tài hấp dẫn đó.”
Thích Thiếu Thương trừng mắt: “Anh van em, chỉ một giấc mộng thôi mà, làm đề tài gì được chứ. Hơn nữa, trái tim em bằng đá sao, sao không đồng cảm với anh chút nào hết vậy?”
“Đương nhiên không phải là đề tài em muốn nghiên cứu, ý em là, nếu như có một sinh viên ngành tâm lý gặp được anh, nhất định họ sẽ cảm thấy anh rất có giá trị nghiên cứu.”
“Ý của em là tại anh suy nghĩ nhiều quá à?” Thích Thiếu Thương quả thực muốn phát điên rồi.
“Em cũng không rõ lắm... Chẳng lẽ, kiếp trước của anh có liên quan đến Phong Giang? Lúc chuyển thế lại không uống hết chén canh Mạnh bà nên còn sót lại vài mảng kí ức?”
“Anh van em, loại mê tín này mà cũng...” Thích Thiếu Thương không cho là đúng.
“Cũng không phải vô lý, bằng không sao anh không mơ thấy Bắc Kinh, Thượng Hải mà lại thấy ngay Phong Giang này?”
Thích Thiếu Thương không nói lời nào, có lẽ, lời cậu nói cũng có chút đạo lý.
“Nhưng mà, rốt cuộc tại sao lại có một người phụ nữ?”
“Có lẽ là người yêu kiếp trước của anh đó.”
“Vậy cô ấy muốn anh làm gì?”
“Cô gái đó chân mang hài đỏ, mặc áo đỏ, chắc là chuẩn bị kết hôn.”
“Nửa đêm mà kết hôn sao?”
“Ai biết.” Cố Tích Triều nhún vai.
Hai người vừa đi vừa nói, đến ngay bờ sông lúc nào không hay, gió sông thổi ngược vào khiến bọn họ hơi rùng mình, Thích Thiếu Thương kéo cổ áo lên cao một chút, nói: “Lần này anh tới, cũng chưa nghĩ ra phải làm cái làm gì, cứ coi như một chuyến đi vô ích đi, anh nghĩ, hay là trở về thôi.”
Cố Tích Triều nghe vậy, yên lặng một hồi lâu, Thích Thiếu Thương hết nhìn cậu, lại nhìn xuống mặt sông.
“Anh biết không, minh hôn không đơn giản chỉ là hai người chết, cũng có thể là một sống vừa chết.” Cố Tích Triều đột nhiên vô duyên vô cớ nói một câu, làm Thích Thiếu Thương giật nảy.
“Em nói cái gì?”
“Có đôi khi, nhà giàu có nào đó có người thân vừa qua đời, lại không tìm được người chết nào thích hợp để kết hôn, nên bắt người sống cùng người chết bái đường, sau đó giết rồi chôn cùng một chỗ.”
“Emi nói gì vậy?” Thích Thiếu Thương bị cậu nói đến cho đầu óc hồ đồ, hỗn loạn, nắm lấy cậu lắc lắc.
“Vậy, ” Cố Tích Triều đột nhiên cười với anh một cái, “Anh hiểu chưa?”
“Anh tin, anh van em, chúng ta mới quen biết không tới ba ngày, em muốn gì hả?” Thích Thiếu Thương trong lòng thật sự bị cậu làm lạnh lẽo, cảm giác sởn tóc gáy cuồn cuộn nổi lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ~” Cố Tích Triều đột nhiên cười rộ lên, hồi lâu mới thở hổn hển nói, “Em chỉ đùa một chút thôi, anh bị dọa chết khiếp rồi sao?”
Thích Thiếu Thương sửng sốt hồi lâu mới lấy lại phản ứng, bực mình buông cậu ra, căm hận nói: “Nhàm chán.”
“Mình cùng trở về thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
“Không, ý em là, cùng nhau quay về thành phố C.”
“...”
“Từ nay về sau, chúng ta ở bên cạnh nhau, có được không?” Thích Thiếu Thương tròn xoe mắt nhìn Cố Tích Triều, ánh mắt tràn đầy vẻ ngây thơ. [Ngây thơ?!!! oh my! =)))]
Cố Tích Triều nhìn vào mắt anh, không thể kiềm chế hôn lên môi anh, khóe môi giãn ra thành một nụ cười mỉm: “Được, nhưng mà, theo em tới chỗ này trước đi.”
“...”
“Yên tâm đi, lần cuối cùng đó.”
* * * * *
Bãi tha ma.
Lần này Cố Tích Triều không có hứng thú ghi ghi chép chép cái gì, cậu chỉ đứng ở trước một ngôi mộ, yên lặng không nói lời nào.
Thích Thiếu Thương đi tới bước tới, đứng sau lưng cậu, bất ngờ nhìn thấy bia mộ có khắc một chữ “Nguyệt” không trọn vẹn.
“Đây là...”
“Hmm.” Cố Tích Triều ngăn anh lại, “Ngôi mộ này lớn so với các ngôi mộ khác.”
“...”
“Biết tại sao chưa?”
“...”
“Bởi vì bên trong chôn tới hai người.”
Thích Thiếu Thương thấy ớn lạnh, tất cả lỗ chân lông muốn dựng đứng lên: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
“Đây là ngôi mộ được hợp táng theo kiểu Minh hôn.”
“Làm sao em biết.”
“Chính là em biết rất rõ.”
.
Cố Tích Triều nghe xong, vỗ vỗ hai tay, nói: “Trời ạ, đó là một đề tài hấp dẫn đó.”
Thích Thiếu Thương trừng mắt: “Anh van em, chỉ một giấc mộng thôi mà, làm đề tài gì được chứ. Hơn nữa, trái tim em bằng đá sao, sao không đồng cảm với anh chút nào hết vậy?”
“Đương nhiên không phải là đề tài em muốn nghiên cứu, ý em là, nếu như có một sinh viên ngành tâm lý gặp được anh, nhất định họ sẽ cảm thấy anh rất có giá trị nghiên cứu.”
“Ý của em là tại anh suy nghĩ nhiều quá à?” Thích Thiếu Thương quả thực muốn phát điên rồi.
“Em cũng không rõ lắm... Chẳng lẽ, kiếp trước của anh có liên quan đến Phong Giang? Lúc chuyển thế lại không uống hết chén canh Mạnh bà nên còn sót lại vài mảng kí ức?”
“Anh van em, loại mê tín này mà cũng...” Thích Thiếu Thương không cho là đúng.
“Cũng không phải vô lý, bằng không sao anh không mơ thấy Bắc Kinh, Thượng Hải mà lại thấy ngay Phong Giang này?”
Thích Thiếu Thương không nói lời nào, có lẽ, lời cậu nói cũng có chút đạo lý.
“Nhưng mà, rốt cuộc tại sao lại có một người phụ nữ?”
“Có lẽ là người yêu kiếp trước của anh đó.”
“Vậy cô ấy muốn anh làm gì?”
“Cô gái đó chân mang hài đỏ, mặc áo đỏ, chắc là chuẩn bị kết hôn.”
“Nửa đêm mà kết hôn sao?”
“Ai biết.” Cố Tích Triều nhún vai.
Hai người vừa đi vừa nói, đến ngay bờ sông lúc nào không hay, gió sông thổi ngược vào khiến bọn họ hơi rùng mình, Thích Thiếu Thương kéo cổ áo lên cao một chút, nói: “Lần này anh tới, cũng chưa nghĩ ra phải làm cái làm gì, cứ coi như một chuyến đi vô ích đi, anh nghĩ, hay là trở về thôi.”
Cố Tích Triều nghe vậy, yên lặng một hồi lâu, Thích Thiếu Thương hết nhìn cậu, lại nhìn xuống mặt sông.
“Anh biết không, minh hôn không đơn giản chỉ là hai người chết, cũng có thể là một sống vừa chết.” Cố Tích Triều đột nhiên vô duyên vô cớ nói một câu, làm Thích Thiếu Thương giật nảy.
“Em nói cái gì?”
“Có đôi khi, nhà giàu có nào đó có người thân vừa qua đời, lại không tìm được người chết nào thích hợp để kết hôn, nên bắt người sống cùng người chết bái đường, sau đó giết rồi chôn cùng một chỗ.”
“Emi nói gì vậy?” Thích Thiếu Thương bị cậu nói đến cho đầu óc hồ đồ, hỗn loạn, nắm lấy cậu lắc lắc.
“Vậy, ” Cố Tích Triều đột nhiên cười với anh một cái, “Anh hiểu chưa?”
“Anh tin, anh van em, chúng ta mới quen biết không tới ba ngày, em muốn gì hả?” Thích Thiếu Thương trong lòng thật sự bị cậu làm lạnh lẽo, cảm giác sởn tóc gáy cuồn cuộn nổi lên.
“Ha ha ha ha ha ha ha ~” Cố Tích Triều đột nhiên cười rộ lên, hồi lâu mới thở hổn hển nói, “Em chỉ đùa một chút thôi, anh bị dọa chết khiếp rồi sao?”
Thích Thiếu Thương sửng sốt hồi lâu mới lấy lại phản ứng, bực mình buông cậu ra, căm hận nói: “Nhàm chán.”
“Mình cùng trở về thôi.”
“Ừ, đi thôi.”
“Không, ý em là, cùng nhau quay về thành phố C.”
“...”
“Từ nay về sau, chúng ta ở bên cạnh nhau, có được không?” Thích Thiếu Thương tròn xoe mắt nhìn Cố Tích Triều, ánh mắt tràn đầy vẻ ngây thơ. [Ngây thơ?!!! oh my! =)))]
Cố Tích Triều nhìn vào mắt anh, không thể kiềm chế hôn lên môi anh, khóe môi giãn ra thành một nụ cười mỉm: “Được, nhưng mà, theo em tới chỗ này trước đi.”
“...”
“Yên tâm đi, lần cuối cùng đó.”
* * * * *
Bãi tha ma.
Lần này Cố Tích Triều không có hứng thú ghi ghi chép chép cái gì, cậu chỉ đứng ở trước một ngôi mộ, yên lặng không nói lời nào.
Thích Thiếu Thương đi tới bước tới, đứng sau lưng cậu, bất ngờ nhìn thấy bia mộ có khắc một chữ “Nguyệt” không trọn vẹn.
“Đây là...”
“Hmm.” Cố Tích Triều ngăn anh lại, “Ngôi mộ này lớn so với các ngôi mộ khác.”
“...”
“Biết tại sao chưa?”
“...”
“Bởi vì bên trong chôn tới hai người.”
Thích Thiếu Thương thấy ớn lạnh, tất cả lỗ chân lông muốn dựng đứng lên: “Rốt cuộc em muốn nói cái gì?”
“Đây là ngôi mộ được hợp táng theo kiểu Minh hôn.”
“Làm sao em biết.”
“Chính là em biết rất rõ.”
.