“Cố Tích Triều!” Cho dù Liễu Khinh Lam có phong lưu tuấn tú, nhưng khi nhìn thấy Cố Tích Triều cũng không khỏi một phen cảm khái ngưỡng mộ trong lòng. Khuôn mặt như ngọc, chân mày dày đen nhánh, thanh y tung bay tựa thiên tiên giáng trần. Vẻ đẹp nghiêng thành đổ nước của y khiến Liễu Khinh Lam quên cả xuất chiêu, chỉ đứng yên đó ngốc lăng mà nhìn.
“Liễu môn chủ, ngài đối đãi với một đứa nhỏ chưa tới năm tuổi như vậy, truyền ra giang hồ chỉ sợ thanh danh bị sẽ không còn sạch sẽ đi!” Cố Tích Triều giận tái mặt, nhưng trong mắt Liễu Khinh Lam lại càng thập phần xinh đẹp.
“Cố công tử, danh nghe đã lâu không bằng lần này gặp mặt!” Liễu Khinh Lam tựa hồ quên mất mục đích tới đây, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng xoay tròn.
“Nghe nói Liễu môn chủ muốn thay mặt các môn phái giang hồ bắt Cố Tích Triều ta về quy án.” Cố Tích Triều lạnh lùng tránh ánh mắt như lửa của Liễu Khinh Lam.
“Sao lại như thế được! Việc này, Lục Phiến Môn có tư cách hơn tại hạ.”
“Liễu môn chủ còn có chuyện gì nữa không?” Lúc này, Thiết Thủ lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách.
“Tại hạ cáo từ, hôm khác lại đến.” Ánh mắt Liễu Khinh Lam vẫn dừng lại trên gương mặt Cố Tích Triều, lưu luyến quay đầu rời đi.
Cố Tích Triều chán ghét xoay người, không để ý đến bất cứ ai, bế Ngọc Tuệ nhi đi thẳng lên lầu. Bên tai Cố Tích Triều bỗng nhiên có tiếng gió vèo vèo, y theo bản năng bảo vệ Ngọc Tuệ nhi trong lòng, ba phi tiêu độc, trên đầu kim độc còn nhỏ giọt, bị ngón tay của y nhẹ nhàng bắt lại. Thế nhưng y hoàn toàn quên mất mình đang quay lưng về phía đối phương. Hai phi tiêu độc khác bắn thẳng vào lưng Cố Tích Triều. Cố Tích Triều không phải không biết, chỉ có điều y không còn thời gian để xoay người. Phó thác cho số mệnh, nhắm mắt lại, lông mi thật dài che khuất mi mắt, cằm tựa nhẹ trên đầu Ngọc Tuệ nhi, bình tĩnh đến đau lòng. Giờ khắc này, Liễu Khinh Lam cũng hối hận, hận không thể thu hồi kia hai phi tiêu độc đáng giận kia.
Rút kiếm khỏi vỏ, giống như rồng bay, Nghịch Thủy Hàn vô cùng sắc bén chặn hai phi tiêu độc sau lưng Cố Tích Triều, kim loại va chạm phát ra ánh lửa. Đồng thời kiếm như sấm sét lao tới đặt ngang cổ Liễu Khinh Lam, lạnh lẽo thấu xương. Trong mắt Thích Thiếu Thương lửa giận thiêu đốt, đẩy kiếm tới, máu bắt đầu rướm ra.
“Thích huynh, đừng đả thương hắn!” Vô Tình vội vàng ngăn cản.
Thanh kiếm trong tay Thích Thiếu Thương ngừng lại, nhưng vẫn chưa rời cổ Liễu Khinh Lam. Hắn nhìn về phía Cố Tích Triều, thấy y đã mở to mắt, thư thái mỉm cười, tựa hồ sớm biết sẽ có người cứu y vậy.
“Giang hồ bại hoại, đánh lén sau lưng, cần gì phải giữ lại?” Thích Thiếu Thương phẫn nộ. Liễu Khinh Lam sắc mặt dần dần trắng bệch, thanh kim loại lạnh lẽo nơi cổ khiến hắn không giấu được nỗi sợ hãi.
“Đại đương gia, Ngọc Tuệ nhi còn nhỏ, không thể thấy máu!” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, trong mắt khẩn thiết chân thành hiếm thấy. Cúi đầu nhìn Ngọc Tuệ nhi trong lòng, nó đang sợ hãi dùng tay bịt mắt, giấu mặt trong mái tóc Cố Tích Triều. Tình cảnh này, Thích Thiếu Thương trong nháy mắt rung động. Nghịch Thủy Hàn trở về vỏ. Chiết phiến trong tay Liễu Khinh Lam cứ thế rơi xuống đất.
Vô Tình bảo Lãnh Huyết đẩy luân y, đến bên Liễu Khinh Lam đang hồn phi phách tán an ủi qua loa. Truy Mệnh vỗ tay tán thưởng công phu tuyệt hảo của Thích Thiếu Thương. Thiết Thủ rốt cục thả lỏng nắm tay… Nhưng giờ phút này đây, đôi mắt Thích Thiếu Thương, lại chỉ lo tìm kiếm thân ảnh Cố Tích Triều, nhìn y ung dung ôm Ngọc Tuệ nhi xoay người, phong thần như ngọc, an tường không màng danh lợi, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Tích Triều, có thể cả đời bảo hộ ngươi, là hạnh phúc của ta…
Tiễn Liễu Khinh Lam đi xong, Vô Tình thở dài, nhắm mắt tựa lưng vào ghế. Lúc trước Thiết Thủ để Cố Tích Triều ở lại Lục Phiến Môn, y đã từng phản đối. Vô Tình biết, với ‘thanh danh’ của Cố Tích Triều, Lục Phiến Môn nếu muốn bảo vệ y chu toàn rất khó. Nhưng Thiết Thủ tha thiết khẩn cầu khiến y và sư phụ không thể nhẫn tâm cự tuyệt. Huống hồ lúc đó Cố Tích Triều quả thật đã rơi vào trạng thái điên loạn vô ý thức, dẫu là người có tâm địa sắt đá thế nào cũng không nỡ nhìn bộ dáng si ngốc ngơ ngác của y phiêu bạt trên đường. Ai có thể ngờ rằng, trong không đến ba tháng, Cố Tích Triều đã tỉnh táo lại, thật không biết là may mắn hay bất hạnh của y đây?
Thiết Thủ nhìn Vô Tình đang trầm tư, cảm xúc trong lòng hỗn độn, hắn làm sao không biết sự tồn tại của Cố Tích Triều là nỗi đe dọa của Lục Phiến Môn, nhưng…
“Thiết Thủ! Chúng ta có nên để Cố Tích Triều tạm thời rời khỏi Lục Phiến Môn?” Vô Tình nhắm mắt lại nói.
Thiết Thủ không nói gì. Truy Mệnh cướp lời: “Đại sư huynh, Tích Triều bây giờ rời khỏi Lục Phiến Môn chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Liễu Khinh Lam hôm nay tới đây chẳng phải là muốn huynh buông Tích Triều ra, nếu huynh thực sự làm vậy, không phải đã giao Tích Triều cho hắn sao?”
“Đúng vậy, Đại sư huynh, Tam sư huynh nói rất đúng. Cho dù muốn để Cố Tích Triều rời khỏi Lục Phiến Môn cũng tuyệt không thể là lúc này!” Lãnh Huyết ôm kiếm, trăm năm im lặng nay cũng một lời thốt ra.
“Ai! Là họa tránh không khỏi! Chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!” Vô Tình phiền não nhắm mắt lại, tay xoa thái dương.
Thích Thiếu Thương đứng trên lầu nhìn người trong đại sảnh nói chuyện với nhau, khuôn mặt không giấu được băn khoăn. Vô Tình do dự khiến Thích Thiếu Thương rất lo lắng, lo lắng có một ngày nào đó Vô Tình sẽ dùng mạng của Cố Tích Triều đổi lấy sự an toàn cho Lục Phiến Môn. Nhưng mà, không thể trách Vô Tình, Lục Phiến Môn không nợ Cố Tích Triều, giữ y lại đã là cử chỉ hiệp nghĩa, sao có thể để Lục Phiến Môn vì Cố Tích Triều kết thù với cả giang hồ?
“Đi! Dẫn Tích Triều rời khỏi Lục Phiến Môn!” Một thanh âm, chính xác mà nói là ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu Thích Thiếu Thương, khiến không khỏi kinh hãi! Nhưng Thích Thiếu Thương lập tức quyết định rất nhanh, phải đi! Nếu giang hồ lại nổi lên gió tanh mưa máu như năm đó, vậy thì dù là Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương hắn, hay thậm chí là Lục Phiến Môn, ai cũng không gánh vác nổi!
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương vội vã chạy vào phòng, nhưng khi nhìn khung cảnh bên trong lại có chút do dự: trong phòng, một lớn một nhỏ đang bình yên nói chuyện. Ngọc Tuệ nhi ngồi trên ghế, trong lòng ôm một con búp bê vải đáng yêu, nó dùng ngón tay nhéo cái mũi búp bê, nghiêm trang nói:
“Ngươi thật không ngoan, Ngọc Tuệ nhi ăn cơm rồi mà ngươi còn chưa chịu ăn, hừ!”
Cố Tích Triều an tường nhìn nó, khóe môi hơi hơi nhếch lên, cầm muỗng cơm nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Ngọc Tuệ nhi, tiểu tử kia liền một hơi nuốt xuống, phồng mang trợn má cười nhạo búp bê. Thích Thiếu Thương đẩy cửa, một trận gió ào vào làm mái tóc quăn của Cố Tích Triều tung bay. Y thu hồi nụ cười, oán hận nhìn hắn, môi đỏ bĩu ra, khuôn mặt thâm trầm giận dữ, nhưng lại hết sức đáng yêu! Thích Thiếu Thương không khỏi ngây người nhìn gương mặt Cố Tích Triều, nói không ra lời. Vì sao mỗi lần nhìn đến y, đại hiệp dạn dày kinh nghiệm sa trường lại cảm thấy mình bỗng chốc như một tên ngốc tử ăn nói vụng về?
Trong lúc căng thẳng, tiểu tử kia cứu Thích Thiếu Thương thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.
“Thúc thúc, thúc xem, Tiểu Oa nhi không ngoan!” Cúi đầu, Ngọc Tuệ nhi đang ôm búp bê không ngừng kéo chân hắn.
“Thúc dỗ nó ăn cơm đi! Nếu nó không chịu ăn, sẽ đói bụng, Ngọc Tuệ nhi sẽ đau lòng lắm.” Nó tựa hồ đã quên mình cũng đang biếng ăn khiến Cố Tích Triều phải đau đầu.
“A? Dỗ búp bê ăn cơm nha! Cái đó thúc thúc rất có kinh nghiệm, lại đây ~~” Nắm bắt thời cơ, chạy nhanh tới bên giường ngồi xuống. Mặt Cố Tích Triều đen thui: Thích Thiếu Thương ngươi khi nào thì có kinh nghiệm dỗ búp bê ăn cơm?!!!
“Liễu môn chủ, ngài đối đãi với một đứa nhỏ chưa tới năm tuổi như vậy, truyền ra giang hồ chỉ sợ thanh danh bị sẽ không còn sạch sẽ đi!” Cố Tích Triều giận tái mặt, nhưng trong mắt Liễu Khinh Lam lại càng thập phần xinh đẹp.
“Cố công tử, danh nghe đã lâu không bằng lần này gặp mặt!” Liễu Khinh Lam tựa hồ quên mất mục đích tới đây, chiết phiến trong tay nhẹ nhàng xoay tròn.
“Nghe nói Liễu môn chủ muốn thay mặt các môn phái giang hồ bắt Cố Tích Triều ta về quy án.” Cố Tích Triều lạnh lùng tránh ánh mắt như lửa của Liễu Khinh Lam.
“Sao lại như thế được! Việc này, Lục Phiến Môn có tư cách hơn tại hạ.”
“Liễu môn chủ còn có chuyện gì nữa không?” Lúc này, Thiết Thủ lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách.
“Tại hạ cáo từ, hôm khác lại đến.” Ánh mắt Liễu Khinh Lam vẫn dừng lại trên gương mặt Cố Tích Triều, lưu luyến quay đầu rời đi.
Cố Tích Triều chán ghét xoay người, không để ý đến bất cứ ai, bế Ngọc Tuệ nhi đi thẳng lên lầu. Bên tai Cố Tích Triều bỗng nhiên có tiếng gió vèo vèo, y theo bản năng bảo vệ Ngọc Tuệ nhi trong lòng, ba phi tiêu độc, trên đầu kim độc còn nhỏ giọt, bị ngón tay của y nhẹ nhàng bắt lại. Thế nhưng y hoàn toàn quên mất mình đang quay lưng về phía đối phương. Hai phi tiêu độc khác bắn thẳng vào lưng Cố Tích Triều. Cố Tích Triều không phải không biết, chỉ có điều y không còn thời gian để xoay người. Phó thác cho số mệnh, nhắm mắt lại, lông mi thật dài che khuất mi mắt, cằm tựa nhẹ trên đầu Ngọc Tuệ nhi, bình tĩnh đến đau lòng. Giờ khắc này, Liễu Khinh Lam cũng hối hận, hận không thể thu hồi kia hai phi tiêu độc đáng giận kia.
Rút kiếm khỏi vỏ, giống như rồng bay, Nghịch Thủy Hàn vô cùng sắc bén chặn hai phi tiêu độc sau lưng Cố Tích Triều, kim loại va chạm phát ra ánh lửa. Đồng thời kiếm như sấm sét lao tới đặt ngang cổ Liễu Khinh Lam, lạnh lẽo thấu xương. Trong mắt Thích Thiếu Thương lửa giận thiêu đốt, đẩy kiếm tới, máu bắt đầu rướm ra.
“Thích huynh, đừng đả thương hắn!” Vô Tình vội vàng ngăn cản.
Thanh kiếm trong tay Thích Thiếu Thương ngừng lại, nhưng vẫn chưa rời cổ Liễu Khinh Lam. Hắn nhìn về phía Cố Tích Triều, thấy y đã mở to mắt, thư thái mỉm cười, tựa hồ sớm biết sẽ có người cứu y vậy.
“Giang hồ bại hoại, đánh lén sau lưng, cần gì phải giữ lại?” Thích Thiếu Thương phẫn nộ. Liễu Khinh Lam sắc mặt dần dần trắng bệch, thanh kim loại lạnh lẽo nơi cổ khiến hắn không giấu được nỗi sợ hãi.
“Đại đương gia, Ngọc Tuệ nhi còn nhỏ, không thể thấy máu!” Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, trong mắt khẩn thiết chân thành hiếm thấy. Cúi đầu nhìn Ngọc Tuệ nhi trong lòng, nó đang sợ hãi dùng tay bịt mắt, giấu mặt trong mái tóc Cố Tích Triều. Tình cảnh này, Thích Thiếu Thương trong nháy mắt rung động. Nghịch Thủy Hàn trở về vỏ. Chiết phiến trong tay Liễu Khinh Lam cứ thế rơi xuống đất.
Vô Tình bảo Lãnh Huyết đẩy luân y, đến bên Liễu Khinh Lam đang hồn phi phách tán an ủi qua loa. Truy Mệnh vỗ tay tán thưởng công phu tuyệt hảo của Thích Thiếu Thương. Thiết Thủ rốt cục thả lỏng nắm tay… Nhưng giờ phút này đây, đôi mắt Thích Thiếu Thương, lại chỉ lo tìm kiếm thân ảnh Cố Tích Triều, nhìn y ung dung ôm Ngọc Tuệ nhi xoay người, phong thần như ngọc, an tường không màng danh lợi, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Tích Triều, có thể cả đời bảo hộ ngươi, là hạnh phúc của ta…
Tiễn Liễu Khinh Lam đi xong, Vô Tình thở dài, nhắm mắt tựa lưng vào ghế. Lúc trước Thiết Thủ để Cố Tích Triều ở lại Lục Phiến Môn, y đã từng phản đối. Vô Tình biết, với ‘thanh danh’ của Cố Tích Triều, Lục Phiến Môn nếu muốn bảo vệ y chu toàn rất khó. Nhưng Thiết Thủ tha thiết khẩn cầu khiến y và sư phụ không thể nhẫn tâm cự tuyệt. Huống hồ lúc đó Cố Tích Triều quả thật đã rơi vào trạng thái điên loạn vô ý thức, dẫu là người có tâm địa sắt đá thế nào cũng không nỡ nhìn bộ dáng si ngốc ngơ ngác của y phiêu bạt trên đường. Ai có thể ngờ rằng, trong không đến ba tháng, Cố Tích Triều đã tỉnh táo lại, thật không biết là may mắn hay bất hạnh của y đây?
Thiết Thủ nhìn Vô Tình đang trầm tư, cảm xúc trong lòng hỗn độn, hắn làm sao không biết sự tồn tại của Cố Tích Triều là nỗi đe dọa của Lục Phiến Môn, nhưng…
“Thiết Thủ! Chúng ta có nên để Cố Tích Triều tạm thời rời khỏi Lục Phiến Môn?” Vô Tình nhắm mắt lại nói.
Thiết Thủ không nói gì. Truy Mệnh cướp lời: “Đại sư huynh, Tích Triều bây giờ rời khỏi Lục Phiến Môn chẳng khác nào đi vào chỗ chết. Liễu Khinh Lam hôm nay tới đây chẳng phải là muốn huynh buông Tích Triều ra, nếu huynh thực sự làm vậy, không phải đã giao Tích Triều cho hắn sao?”
“Đúng vậy, Đại sư huynh, Tam sư huynh nói rất đúng. Cho dù muốn để Cố Tích Triều rời khỏi Lục Phiến Môn cũng tuyệt không thể là lúc này!” Lãnh Huyết ôm kiếm, trăm năm im lặng nay cũng một lời thốt ra.
“Ai! Là họa tránh không khỏi! Chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi!” Vô Tình phiền não nhắm mắt lại, tay xoa thái dương.
Thích Thiếu Thương đứng trên lầu nhìn người trong đại sảnh nói chuyện với nhau, khuôn mặt không giấu được băn khoăn. Vô Tình do dự khiến Thích Thiếu Thương rất lo lắng, lo lắng có một ngày nào đó Vô Tình sẽ dùng mạng của Cố Tích Triều đổi lấy sự an toàn cho Lục Phiến Môn. Nhưng mà, không thể trách Vô Tình, Lục Phiến Môn không nợ Cố Tích Triều, giữ y lại đã là cử chỉ hiệp nghĩa, sao có thể để Lục Phiến Môn vì Cố Tích Triều kết thù với cả giang hồ?
“Đi! Dẫn Tích Triều rời khỏi Lục Phiến Môn!” Một thanh âm, chính xác mà nói là ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu Thích Thiếu Thương, khiến không khỏi kinh hãi! Nhưng Thích Thiếu Thương lập tức quyết định rất nhanh, phải đi! Nếu giang hồ lại nổi lên gió tanh mưa máu như năm đó, vậy thì dù là Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương hắn, hay thậm chí là Lục Phiến Môn, ai cũng không gánh vác nổi!
“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương vội vã chạy vào phòng, nhưng khi nhìn khung cảnh bên trong lại có chút do dự: trong phòng, một lớn một nhỏ đang bình yên nói chuyện. Ngọc Tuệ nhi ngồi trên ghế, trong lòng ôm một con búp bê vải đáng yêu, nó dùng ngón tay nhéo cái mũi búp bê, nghiêm trang nói:
“Ngươi thật không ngoan, Ngọc Tuệ nhi ăn cơm rồi mà ngươi còn chưa chịu ăn, hừ!”
Cố Tích Triều an tường nhìn nó, khóe môi hơi hơi nhếch lên, cầm muỗng cơm nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Ngọc Tuệ nhi, tiểu tử kia liền một hơi nuốt xuống, phồng mang trợn má cười nhạo búp bê. Thích Thiếu Thương đẩy cửa, một trận gió ào vào làm mái tóc quăn của Cố Tích Triều tung bay. Y thu hồi nụ cười, oán hận nhìn hắn, môi đỏ bĩu ra, khuôn mặt thâm trầm giận dữ, nhưng lại hết sức đáng yêu! Thích Thiếu Thương không khỏi ngây người nhìn gương mặt Cố Tích Triều, nói không ra lời. Vì sao mỗi lần nhìn đến y, đại hiệp dạn dày kinh nghiệm sa trường lại cảm thấy mình bỗng chốc như một tên ngốc tử ăn nói vụng về?
Trong lúc căng thẳng, tiểu tử kia cứu Thích Thiếu Thương thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng.
“Thúc thúc, thúc xem, Tiểu Oa nhi không ngoan!” Cúi đầu, Ngọc Tuệ nhi đang ôm búp bê không ngừng kéo chân hắn.
“Thúc dỗ nó ăn cơm đi! Nếu nó không chịu ăn, sẽ đói bụng, Ngọc Tuệ nhi sẽ đau lòng lắm.” Nó tựa hồ đã quên mình cũng đang biếng ăn khiến Cố Tích Triều phải đau đầu.
“A? Dỗ búp bê ăn cơm nha! Cái đó thúc thúc rất có kinh nghiệm, lại đây ~~” Nắm bắt thời cơ, chạy nhanh tới bên giường ngồi xuống. Mặt Cố Tích Triều đen thui: Thích Thiếu Thương ngươi khi nào thì có kinh nghiệm dỗ búp bê ăn cơm?!!!