Về đến Lục Phiến Môn, Thích Thiếu Thương dìu Cố Tích Triều vào phòng.
“Ngươi ngồi đây nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm đồ ăn, ngươi nhất định còn chưa ăn cơm đi?” Thích Thiếu Thương đỡ Cố Tích Triều ngồi lên ghế.
“Ta không đói. Ta muốn đi ngủ!” Cố Tích Triều cúi đầu, hữu khí vô lực nói.
Thích Thiếu Thương thận trọng quỳ xuống nâng đầu Cố Tích Triều lên. Người nọ miễn cưỡng mở mắt nhìn hắn, thở dài, trong mắt toát ra thần sắc mỏi mệt đến cực điểm.
“Tích Triều, không thoải mái?” Thích Thiếu Thương nhìn y, vẻ mặt ân cần.
Cố Tích Triều nhìn đôi mắt to tròn không giấu được nỗi lo âu, bàn tay ấm áp đang sờ gương mặt mình, cảm giác dễ chịu khiến y muốn thiếp đi ngay trong tay hắn. Thích Thiếu Thương vuốt ve khuôn mặt y, ôn nhu như vuốt ve một đứa trẻ. Cố Tích Triều lại lạnh lùng bỏ tay hắn ra, đứng dậy: “Ta không sao, Ngọc Tuệ nhi đâu?”
Thích Thiếu Thương nhìn bàn tay trống không của mình, im lặng đứng dậy.
“Đã ngủ, trong phòng Truy Mệnh. Đã ăn cơm chiều, cháo ngân nhĩ cũng đã dỗ nó uống rồi, trong phòng có xông hương, thấy nó ngủ ta mới đi.”
Cố Tích Triều chậm rãi xoay đầu nhìn Thích Thiếu Thương, trên mặt tự nhiên ửng hồng, ánh mắt cũng ôn nhu rất nhiều, dường như đang tự hỏi tiếp theo mình nên nói gì đây. Y không thể không thừa nhận, Thích Thiếu Thương chăm sóc Ngọc Tuệ nhi chu đáo không thua gì y. Tên thổ phỉ chỉ biết giương cung bắn tên, giờ lại có thể cẩn thận, nhớ kỹ trình tự y thường chăm sóc Ngọc Tuệ nhi như thế nào, không hề sai sót, rất chu toàn!
Thích Thiếu Thương cũng không chờ Cố Tích Triều nói ra, hắn biết người nọ dễ ngượng, không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình, cũng không muốn bị đuối lý. Cho nên, hắn làm bộ như muốn tìm đồ ăn, vội vàng chạy ra ngoài. Khép cửa phòng mình lại, Thích Thiếu Thương che miệng, chống tay lên tường bước vào, đến một khoảng cách mà hắn chắc chắn Cố Tích Triều sẽ không nghe thấy mới dừng lại, nhanh chóng kéo cổ áo xuống, trên ngực là chưởng ấn thâm đen chết chóc! Thích Thiếu Thương trong một khắc mê man, cười khổ —— Vô Ảnh chưởng của Liễu Khinh Lam, hắn đã quên phòng bị! Xem ra vài ba lần cướp Cố Tích Triều đi quả thật đã chọc giận tên kia! Lập tức ngồi xuống giường, vận khí đan điền, sau khi cơ thể bị Vô Ảnh chưởng đánh trúng sẽ tụ một lượng lớn máu, nếu không bức ra kịp thời có thể gây tắc nghẽn gân mạch dẫn đến thương tổn nội tạng.
Cửa nhẹ nhàng mở, Cố Tích Triều đi ra. Thích Thiếu Thương đang hết sức tập trung vận công nên không phát hiện ra y. Cố Tích Triều chậm rãi quỳ xuống trước mặt Thích Thiếu Thương, nét mặt thực phức tạp…
Cảm giác khô nóng lan tỏa khắp thân thể Thích Thiếu Thương, giống như đang đi giữa mạc, nắng gắt như thiêu đốt khiến hắn không thể chịu nổi.
“Nước, nước, khát quá…”
Một dòng nước mát rượi chảy vào trong miệng, nhẹ nhàng, ấm áp, thậm chí còn phảng phất hương thơm ngọt ngào, thật dễ chịu. Hắn mở miệng, muốn uống lấy nhiều hơn, lại cảm nhận được vật gì đó mềm mại đang bị mình hút vào. Chưa kịp phản ứng, “Ba!” một tiếng, ngay lập tức lãnh một cái tát!
Mở mắt, Cố Tích Triều mặt đỏ gay, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn. Cố Tích Triều bướng bỉnh mím môi, đầu lưỡi khẽ liếm mép, đáng yêu cực kỳ! Cúi đầu nhìn thấy vài chung trà bên giường, dưới cằm Cố Tích Triều còn lưu lại nước đang chầm chậm chảy xuống, mặt Thích Thiếu Thương cũng ửng hồng, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi mình áp vào bờ môi mềm mại ướt át của Cố Tích Triều, ăn một cái tát này cũng đáng a!
“Tích Triều, ngươi thay ta vận công hóa giải máu bầm của Vô Ảnh chưởng, còn… ”
“Thích Thiếu Thương! Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, nói nhiều như vậy làm gì?” Cố Tích Triều tức giận, sốt ruột lấy xuống một đống chăn lớn, khăn mặt, băng vải, bình thuốc, nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đang ngẩn ra một lúc, cả người đã bị Thích Thiếu Thương ôm lấy. Cố Tích Triều vốn đã rất mệt, mới vừa rồi còn vận công hóa giải máu bầm giúp Thích Thiếu Thương nên tổn hao rất nhiều chân khí, lúc này thật sự không còn sức lực đùa giỡn cùng hắn, thân mình mềm nhũn lập tức dựa vào người Thích Thiếu Thương. Không ngờ Thích Thiếu Thương cũng không chống đỡ, trong nháy mắt mất thăng bằng. Cố Tích Triều vội vàng vùng dậy nhưng không kịp, té đè lên Thích Thiếu Thương. Hai người lại tiếp xúc thân mật trên giường! Cố Tích Triều thật sự lực bất tòng tâm. Thích Thiếu Thương căn bản không để ý, trở mình ôm chặt người vào trong ngực.
“Tích Triều, sao ngươi đi cả ngày không trở về? Có biết ta rất lo lắng cho ngươi hay không…” Nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm ngào ngạt từ hai má người nọ, Thích Thiếu Thương cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào trong từng tấc thịt. Cố Tích Triều không phản ứng, hô hấp đều đều như đang ngủ. Thăm dò, hôn mái tóc quăn của y, mắt y, lông mi y. Hắn cứ dùng môi mà lướt qua ngũ quan xinh đẹp cùng cái cổ cao cao kia. Cố Tích Triều không mở mắt cũng không phản kháng, Thích Thiếu Thương cảm thấy được tay y đang vòng qua hông mình. Hạnh phúc tràn ngập trong từng hơi thở, hắn quên trời quên đất mà hôn. Đang vùi sâu vào cổ áo hơi rộng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy là lạ. Một mùi thơm lan tỏa, hắn hít thật sâu, mùi hương này vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Thích Thiếu Thương bỗng nhiên ngừng lại. Cố Tích Triều đợi thật lâu không thấy động tĩnh gì, cảm thấy quái lạ liền mở mắt ra —— Thích Thiếu Thương đứng trước cửa sổ, ánh trăng như nước chiếu lên lưng hắn, cô đơn, tịch liêu.
Hương son làm say lòng người. Trên người Cố Tích Triều không chỉ có hương trầm quen thuộc. Hơn nữa, Thích Thiếu Thương biết, cái loại son phấn này không phải của một nữ nhân bình thường hay dùng, mà là đến từ một nơi đặc biệt. Thích Thiếu Thương lúc còn trẻ từng trải qua những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt, hắn đương nhiên đã quá quen mùi son phấn mị hoặc này.
“Đúng vậy… Một nữ nhân ở thanh lâu.”
Lời nói của Thiết Thủ giống như kim châm bén nhọn một lần nữa đâm vào tim Thích Thiếu Thương.
“Ngươi ngồi đây nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm đồ ăn, ngươi nhất định còn chưa ăn cơm đi?” Thích Thiếu Thương đỡ Cố Tích Triều ngồi lên ghế.
“Ta không đói. Ta muốn đi ngủ!” Cố Tích Triều cúi đầu, hữu khí vô lực nói.
Thích Thiếu Thương thận trọng quỳ xuống nâng đầu Cố Tích Triều lên. Người nọ miễn cưỡng mở mắt nhìn hắn, thở dài, trong mắt toát ra thần sắc mỏi mệt đến cực điểm.
“Tích Triều, không thoải mái?” Thích Thiếu Thương nhìn y, vẻ mặt ân cần.
Cố Tích Triều nhìn đôi mắt to tròn không giấu được nỗi lo âu, bàn tay ấm áp đang sờ gương mặt mình, cảm giác dễ chịu khiến y muốn thiếp đi ngay trong tay hắn. Thích Thiếu Thương vuốt ve khuôn mặt y, ôn nhu như vuốt ve một đứa trẻ. Cố Tích Triều lại lạnh lùng bỏ tay hắn ra, đứng dậy: “Ta không sao, Ngọc Tuệ nhi đâu?”
Thích Thiếu Thương nhìn bàn tay trống không của mình, im lặng đứng dậy.
“Đã ngủ, trong phòng Truy Mệnh. Đã ăn cơm chiều, cháo ngân nhĩ cũng đã dỗ nó uống rồi, trong phòng có xông hương, thấy nó ngủ ta mới đi.”
Cố Tích Triều chậm rãi xoay đầu nhìn Thích Thiếu Thương, trên mặt tự nhiên ửng hồng, ánh mắt cũng ôn nhu rất nhiều, dường như đang tự hỏi tiếp theo mình nên nói gì đây. Y không thể không thừa nhận, Thích Thiếu Thương chăm sóc Ngọc Tuệ nhi chu đáo không thua gì y. Tên thổ phỉ chỉ biết giương cung bắn tên, giờ lại có thể cẩn thận, nhớ kỹ trình tự y thường chăm sóc Ngọc Tuệ nhi như thế nào, không hề sai sót, rất chu toàn!
Thích Thiếu Thương cũng không chờ Cố Tích Triều nói ra, hắn biết người nọ dễ ngượng, không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình, cũng không muốn bị đuối lý. Cho nên, hắn làm bộ như muốn tìm đồ ăn, vội vàng chạy ra ngoài. Khép cửa phòng mình lại, Thích Thiếu Thương che miệng, chống tay lên tường bước vào, đến một khoảng cách mà hắn chắc chắn Cố Tích Triều sẽ không nghe thấy mới dừng lại, nhanh chóng kéo cổ áo xuống, trên ngực là chưởng ấn thâm đen chết chóc! Thích Thiếu Thương trong một khắc mê man, cười khổ —— Vô Ảnh chưởng của Liễu Khinh Lam, hắn đã quên phòng bị! Xem ra vài ba lần cướp Cố Tích Triều đi quả thật đã chọc giận tên kia! Lập tức ngồi xuống giường, vận khí đan điền, sau khi cơ thể bị Vô Ảnh chưởng đánh trúng sẽ tụ một lượng lớn máu, nếu không bức ra kịp thời có thể gây tắc nghẽn gân mạch dẫn đến thương tổn nội tạng.
Cửa nhẹ nhàng mở, Cố Tích Triều đi ra. Thích Thiếu Thương đang hết sức tập trung vận công nên không phát hiện ra y. Cố Tích Triều chậm rãi quỳ xuống trước mặt Thích Thiếu Thương, nét mặt thực phức tạp…
Cảm giác khô nóng lan tỏa khắp thân thể Thích Thiếu Thương, giống như đang đi giữa mạc, nắng gắt như thiêu đốt khiến hắn không thể chịu nổi.
“Nước, nước, khát quá…”
Một dòng nước mát rượi chảy vào trong miệng, nhẹ nhàng, ấm áp, thậm chí còn phảng phất hương thơm ngọt ngào, thật dễ chịu. Hắn mở miệng, muốn uống lấy nhiều hơn, lại cảm nhận được vật gì đó mềm mại đang bị mình hút vào. Chưa kịp phản ứng, “Ba!” một tiếng, ngay lập tức lãnh một cái tát!
Mở mắt, Cố Tích Triều mặt đỏ gay, tức giận nhìn chằm chằm vào hắn. Cố Tích Triều bướng bỉnh mím môi, đầu lưỡi khẽ liếm mép, đáng yêu cực kỳ! Cúi đầu nhìn thấy vài chung trà bên giường, dưới cằm Cố Tích Triều còn lưu lại nước đang chầm chậm chảy xuống, mặt Thích Thiếu Thương cũng ửng hồng, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi khi mình áp vào bờ môi mềm mại ướt át của Cố Tích Triều, ăn một cái tát này cũng đáng a!
“Tích Triều, ngươi thay ta vận công hóa giải máu bầm của Vô Ảnh chưởng, còn… ”
“Thích Thiếu Thương! Ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, nói nhiều như vậy làm gì?” Cố Tích Triều tức giận, sốt ruột lấy xuống một đống chăn lớn, khăn mặt, băng vải, bình thuốc, nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Đang ngẩn ra một lúc, cả người đã bị Thích Thiếu Thương ôm lấy. Cố Tích Triều vốn đã rất mệt, mới vừa rồi còn vận công hóa giải máu bầm giúp Thích Thiếu Thương nên tổn hao rất nhiều chân khí, lúc này thật sự không còn sức lực đùa giỡn cùng hắn, thân mình mềm nhũn lập tức dựa vào người Thích Thiếu Thương. Không ngờ Thích Thiếu Thương cũng không chống đỡ, trong nháy mắt mất thăng bằng. Cố Tích Triều vội vàng vùng dậy nhưng không kịp, té đè lên Thích Thiếu Thương. Hai người lại tiếp xúc thân mật trên giường! Cố Tích Triều thật sự lực bất tòng tâm. Thích Thiếu Thương căn bản không để ý, trở mình ôm chặt người vào trong ngực.
“Tích Triều, sao ngươi đi cả ngày không trở về? Có biết ta rất lo lắng cho ngươi hay không…” Nhẹ nhàng hít lấy mùi thơm ngào ngạt từ hai má người nọ, Thích Thiếu Thương cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào trong từng tấc thịt. Cố Tích Triều không phản ứng, hô hấp đều đều như đang ngủ. Thăm dò, hôn mái tóc quăn của y, mắt y, lông mi y. Hắn cứ dùng môi mà lướt qua ngũ quan xinh đẹp cùng cái cổ cao cao kia. Cố Tích Triều không mở mắt cũng không phản kháng, Thích Thiếu Thương cảm thấy được tay y đang vòng qua hông mình. Hạnh phúc tràn ngập trong từng hơi thở, hắn quên trời quên đất mà hôn. Đang vùi sâu vào cổ áo hơi rộng của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương bỗng cảm thấy là lạ. Một mùi thơm lan tỏa, hắn hít thật sâu, mùi hương này vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc. Thích Thiếu Thương bỗng nhiên ngừng lại. Cố Tích Triều đợi thật lâu không thấy động tĩnh gì, cảm thấy quái lạ liền mở mắt ra —— Thích Thiếu Thương đứng trước cửa sổ, ánh trăng như nước chiếu lên lưng hắn, cô đơn, tịch liêu.
Hương son làm say lòng người. Trên người Cố Tích Triều không chỉ có hương trầm quen thuộc. Hơn nữa, Thích Thiếu Thương biết, cái loại son phấn này không phải của một nữ nhân bình thường hay dùng, mà là đến từ một nơi đặc biệt. Thích Thiếu Thương lúc còn trẻ từng trải qua những năm tháng phong hoa tuyết nguyệt, hắn đương nhiên đã quá quen mùi son phấn mị hoặc này.
“Đúng vậy… Một nữ nhân ở thanh lâu.”
Lời nói của Thiết Thủ giống như kim châm bén nhọn một lần nữa đâm vào tim Thích Thiếu Thương.