Vĩ Thanh (nguyên tác, SE)
Hai tháng sau, Tức Hồng Lệ về tới Hủy Nặc Thành. Rời nơi này đã lâu, bọn tỷ muội của nàng cũng sớm đã lưu lạc. Lớp bụi dày phủ lên cánh cửa được khắc tinh tế!
Mở cửa Đông Các, ngồi trên giường Tây Các, căn phòng nàng từng ở vẫn sạch sẽ như trước, chỉ có mạng nhện trên rèm vải như dấu ấn của những năm tháng đợi chờ. Đột nhiên, chiếc hộp gỗ được chế tác tinh xảo đập vào trong mắt, mang theo ký ức tuổi thanh xuân. Nàng mở hộp ra: lược ngà voi, son đã phai màu, trâm khắc hình bướm lượn tinh tế —— lễ vật Thích Thiếu Thương trao cho nàng, hết thảy đã thành quá khứ. Tức Hồng Lệ đóng hộp lại, không muốn nhìn tới. Đúng lúc nắp hộp sắp khép lại, nàng thấy được bên dưới đống trang sức là một khối bạch ngọc, ôn nhuận, ở giữa ẩn ẩn sắc xanh nhạt không tỳ vết được tỉ mỉ khắc thành một đóa mẫu đơn, giống hệt khối ngọc bội của người kia, chỉ khác ở chỗ, không có chuỗi ngọc tuệ vàng nhạt!!
Tức Hồng Lệ nằm sấp trên giường thất thanh khóc to. Thì ra, ngọc bội đính ước của mẹ truyền cho nàng, cho đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi Hủy Nặc Thành một khắc. Thì ra, nàng dùng tín vật của Cố Tích Triều miễn cưỡng trói chân Thích Thiếu Thương ba năm. Thì ra, trời đã định như vậy. Nhưng dù thế nào, tín vật kia, nay đã thực sự thuộc về họ…
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, gió như nhảy múa quanh vầng trăng cô tịch. Hai con ngựa rong ruổi trên thảo nguyên. Trên lưng ngựa là nam tử áo trắng, anh tuấn cao lớn, ánh mắt trang nghiêm, trong lòng ôm một tiểu công nương mặc yếm đỏ. Trên con ngựa kia là một vị nữ tử xinh đẹp, thanh sam phấp phới trong gió, nhìn xa như bướm lượn, nụ cười của nàng như thái dương, khiến cơn gió bắc lạnh thấu xương trở nên ấm áp, cũng khiến cho nam tử áo trắng cảm thấy, người kia, chưa bao giờ rời đi…
Đêm mưa gõ vào cửa sổ mỏng manh, tiếng đàn nhỏ dần nhỏ dần, ngà ngà say.
Đèn đã hết dầu, tắt ngấm, tương tư lan tràn.
Trong mộng người xưa mơ hồ xuất hiện, cười không nói gì, lệ quang lặng lẽ rơi.
– TOÀN VĂN HOÀN –
Vĩ Thanh (Tác giả: Dandyshin, Tuyết – HE)
Dưới chân núi tuyết, căn nhà trúc nhỏ lấp ló giữa cổ mộc um tùm. Cách đó không xa là khe suối ngày đêm róc rách, vài chiếc lá khẽ trôi xuôi dòng nước trong vắt. Thu phong xuyên qua kẽ lá xào xạc, hòa vào tiếng ríu rít của đàn tiểu tước trên cành. Ánh ban mai rọi vào phòng, từng tia nắng không ngừng nhảy múa trên mặt đất.
“Tích Triều, dậy ăn sáng đi.”
Thích Thiếu Thương cầm bát cháo nghi ngút khói đẩy cửa bước vào, chăm chú nhìn thanh y thư sinh nằm trên giường, khẽ gọi.
Người nọ vẫn giữ nguyên tư thế, ngực khẽ phập phồng, vài lọn tóc quăn trên má khẽ phiêu động. Làn da trắng xanh như ngọc, dáng người gầy gò mảnh khảnh. Trong khi ngủ, mắt phượng mũi cao vẫn toát lên nét cương nghị lại không kém phần ôn nhu.
Cho tới bây giờ, Thích Thiếu Thương vẫn có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mộng.
Ngày đó, Cố Tích Triều hai lần bị kiếm đâm vào ngực ba tấc, chưa kể trên đoản kiếm của Cố Y Nhược đã được Liễu Khinh Lam bôi kịch độc. Y nằm gọn trong vòng tay của Thích Thiếu Thương, hơi thở nhạt nhòa trong ánh trăng, máu tươi thấm đỏ thanh y, sinh mạng của y như ngàn cân treo sợi tóc. Thích Thiếu Thương ôm chặt Cố Tích Triều, nhưng có chặt cách mấy cũng không thể bảo vệ nhịp tim đang dần biến mất. Hắn đau đớn, hắn hoảng loạn, hắn thương tâm, hắn thống khổ. Hắn ngàn đời vạn kiếp không muốn cùng Cố Tích Triều âm dương cách biệt, nhưng vì một lời hứa với y, hắn cũng không thể theo y xuống hoàng tuyền.
Trong ánh trăng cô tịch, Thích Thiếu Thương bế Cố Tích Triều trên tay, đi ra khỏi Ngọc Kiều Các.
“Tích Triều, ngày đó tại linh đường của Vãn Tình bế nàng trên tay, thống khổ của ngươi, đau đớn của ngươi, ngày hôm nay ta đã tự mình trải nghiệm. Nhưng ngươi may mắn hơn ta, Tích Triều, ngươi có thể điên loạn, ngươi có thể quên đi thế gian, ngươi cũng có thể lựa chọn chết theo nàng. Còn ta không thể.” Thích Thiếu Thương tiếp tục lẩm bẩm, “Đi thôi, ta mang ngươi về Tích Tình Tiểu Cư, để ngươi gặp lại Vãn Tình. Còn ta, đời này kiếp này, sẽ sống trong hình bóng của ngươi, trong ký ức nơi Kỳ Đình Tửu Quán.”
“Thích Thiếu Thương!” Giọng nói uy nghiêm vang lên trong trời đêm tĩnh lặng. Quay đầu lại, là Gia Cát Thần Hầu và Thiên Y Cư Sĩ danh chấn thiên hạ.
Nếu trên thế gian có một người kéo được vong hồn đã cầm trên tay bát canh Mạnh Bà trở về dương thế, đó chính là Thiên Y Cư Sĩ.
Thì ra, do trên giang hồ xảy ra nhiều chuyện thị phi, Lục Phiến Môn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió nguy cơ đối địch với toàn bộ các đại môn phái trong võ lâm, lại thêm cái chết của Nam Cung quận vương có liên quan đến Cố Tích Triều vẫn còn mơ hồ chưa rõ trắng đen, Vô Tình đã viết thư gọi Gia Cát Thần Hầu trở về.
Lại nói về Gia Cát Thần Hầu, cả thời gian qua, ngài rời khỏi Lục Phiến Môn để tìm sư huynh mình, Thiên Y Cư Sĩ. Cố Tích Triều ngày trước dùng hàn độc mà tu luyện ma công, sau khi Vãn Tình qua đời, rơi vào trạng thái điên loạn, tâm không ổn định, hàn độc không được kiềm chế, độc tính bộc phát kịch liệt. Tính mạng y như đèn trước gió, không biết chừng nào thì tắt. Thiết Thủ theo di nguyện của Vãn Tình bảo hộ y, đã cầu xin Thần Hầu thỉnh Thiên Y Cư Sĩ cứu Cố Tích Triều.
Thần Hầu nhận được thư của Vô Tình, cùng Thiên Y Cư Sĩ tức tốc quay về Lục Phiến Môn. Không ngờ hai vị trưởng giả vừa về đến nơi lại thấy không khí trầm mặc tang thương bao phủ. Hỏi ra lẽ, vội vã dẫn theo Thiên Y Cư Sĩ đi đến Ngọc Kiều Các, đã thấy Thích Thiếu Thương đang bế Cố Tích Triều rời đi.
“Thích Thiếu Thương!” Gia Cát Thần Hầu và Thiên Y Cư Sĩ bước nhanh tới, thấy Thích Thiếu Thương vẫn còn xuất thần đứng đó, vội mắng, “Ngươi đứng ngây ngốc đó làm gì, Cố Tích Triều còn chưa chết, ngươi nhanh để Thiên Y Cư Sĩ bắt mạch cho y.”
Một lúc lâu sau, Thiên Y Cư Sĩ thốt ra hai chữ “Cứu được”, Thích Thiếu Thương như thoát khỏi ải trầm luân. Cố Tích Triều được đưa về Lục Phiến Môn. Thiên Y Cư Sĩ trong phòng trị thương tiêu độc cho y, những người khác bị đuổi ra ngoài. Thích Thiếu Thương khoanh tay tựa vào cửa, mắt nhắm nghiền, vô cảm, nhưng mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán. Mỗi giây trôi qua, hắn cảm thấy như đã đứng chờ cả thế kỉ. Nhưng chỉ cần có thể cùng Cố Tích Triều sống đến răng long đầu bạc, dù có phải hóa đá ở nơi đây, hắn cũng cam lòng.
“Thích Thiếu Thương, huynh nghỉ ngơi một chút. Đã một ngày một đêm, thương thế của huynh còn chưa khỏi hẳn, lại không ăn uống đứng canh ở đây, e rằng Cố Tích Triều chưa tỉnh huynh đã ngã gục trước rồi.” Thiết Thủ đi đến trước mặt Thích Thiếu Thương, nói. Thế nhưng, Thích Thiếu Thương lại xoay người nhìn chằm chằm vào khung cửa, như muốn dùng nhãn lực soi thấu, để nhìn thấy bóng dáng gầy guộc kia. Thiết Thủ chỉ biết lắc đầu thở dài, bỏ đi.
Tích Triều, năm đó ngươi thiên lý truy sát ta, qua một màn tinh phong huyết vũ, bao nhiêu kẻ mất mạng, ta vẫn không chết. Ta cùng ngươi mang huyết hải thâm cừu, vậy mà ta có thể phụ Quyển ca, phụ huynh đệ Liên Vân Trại, không báo thù ngươi, một lòng theo ngươi. Ngươi Ngọc Diện Tu La, đại khai sát giới, dưới tay ngươi máu chảy thành sông thây chất thành núi, ngươi chỉ thiên thề độc vẫn phản bội Liên Vân Trại, hủy hoại nửa đời cơ nghiệp của ta. Vậy mà nay, Tích Triều, ngươi vì một lời hứa với ta mà không giết một người. Bao nhiêu năm trôi qua, chúng ta vượt qua bao sóng gió, chẳng lẽ hai nhát kiếm cùng kịch độc có thể chia cắt chúng ta hay sao?
Tiếng cửa mở cắt đứt dòng hồi tưởng của Thích Thiếu Thương. Thiên Y Cư Sĩ bước ra ngoài, gương mặt điểm chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại ngời sáng tựa tinh tú trên cao. Thoáng nhìn Thích Thiếu Thương, khẽ gật đầu. Hắn tựa hồ như muốn hét vang cho long trời lở đất, nhưng đã sức cùng lực kiệt. Đau đớn mệt mỏi lãng quên trong chờ đợi, nay lại ập tới khiến hắn như muốn ngất đi. Hắn lắc lắc đầu, lảo đảo bước vào phòng. Tích Triều cuối cùng đã trở về từ Quỷ Môn Quan, hắn không muốn lãng phí dù chỉ một khắc để được ở cạnh y.
Cố Tích Triều đang nằm trên giường, băng trắng trên ngực vẫn còn thấp thoáng thấy máu tươi, mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Thế nhưng, Thích Thiếu Thương có thể cảm nhận từng hơi thở nhẹ của y, nghe thấy từng nhịp đập yếu ớt của trái tim. Hắn ngồi cạnh giường, đưa tay vuốt vài lọn tóc bên gò má nhợt nhạt, trìu mến nhìn, rồi chậm rãi ngã gục xuống. Hắn ngất đi bên cạnh y, bàn tay nắm chặt tay y, mãi mãi không xa rời.
Lúc tỉnh dậy, Thích Thiếu Thương nằm bên cạnh Cố Tích Triều, ngón tay hắn vẫn đan vào ngón tay y như cũ. Thì ra trong lúc mất đi ý thức, hắn vẫn không buông tay y ra. Bọn Thiết Thủ vô pháp tách rời hai người, đành phải để Thích Thiếu Thương nghỉ ngơi ngay bên cạnh Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn thanh y thư sinh, cơ hồ muốn khắc sâu hình bóng ấy vào tâm trí. Đột nhiên, chân mày người kia khẽ nhíu, ánh mắt dần dần hé mở. Trước mắt y hiện ra gương mặt tròn tròn phóng đại.
“Tích Triều?”
Thích Thiếu Thương? Sao ta lại thấy ngươi? Chẳng lẽ ngươi đã chết theo ta? Tên hỗn đãn, ngươi bất tín, không giữ lời hứa, hỗn đãn…
“Tích Triều, ngươi tỉnh rồi?” Thanh âm có phần hoan hỉ.
Cảnh vật dần dần hiện rõ trước mắt. Căn phòng rất quen, là phòng của y ở Lục Phiến Môn.
“Ta… chưa chết?” Y mơ hồ hỏi, nhưng lại nhíu mày. Ngay cả thở cũng khiến vết thương trên ngực y nhói đau.
“Ngươi còn sống… Ngươi còn sống… Ngươi còn sống…” Trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ có thể lẩm bẩm ba từ.
“Tích Triều, ta yêu ngươi, ngươi nghe rõ không?”
“Tích Triều…”
Cố Tích Triều khẽ nhắm mắt lại, nhưng môi y lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Thiếu Thương, ta nghe rõ, kiếp này cũng sẽ nhớ rõ.”
Vài ngày sau, Thích Thiếu Thương đang đỡ Cố Tích Triều ngồi dậy uống thuốc, Thiên Y Cư Sĩ bước vào. Thiên Y Cư Sĩ chậm rãi nói với Cố Tích Triều: “Ngươi có thể cải tử thành sinh, một phần là nhờ mệnh trời. Theo chẩn đoán của ta, kịch độc trong đoản kiếm nghịch với hàn độc đang có sẵn trong người ngươi, hai loại độc khắc chế nhau, khiến độc tính tạm thời không thể phát tác. Chỉ có điều, thuốc của ta chỉ có thể hoãn độc tính bộc phát. Nếu để lâu, e rằng…”
“…E rằng cả hai loại độc cùng lúc tấn công cơ thể, đến lúc đó độc phát thân vong, chết không toàn thây.” Cố Tích Triều lạnh lùng ngắt lời Thiên Y Cư Sĩ. Ông gật gật đầu.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, cánh tay đang vòng qua người y trong vô thức siết chặt.
“Nhưng ông trời tuyệt không triệt đường sống của con người, không có gì là không thể cả.” Thiên Y Cư Sĩ nhìn hai người bọn họ khẽ mỉm cười.
Theo lời chỉ dẫn của Thiên Y Cư Sĩ, trên đỉnh núi Ngọc Long, có một loài hoa tên gọi Bách Hàn. Dùng loại hoa này hòa cùng nước tuyết và dược thảo ngâm mình, liên tục trong khoảng nửa năm có thể thanh trừ độc tính trong cơ thể.
Tiết tháng ba giá rét, trước cửa Lục Phiến Môn, Cố Tích Triều đứng cạnh Thích Thiếu Thương, vuốt bờ má Ngọc Tuệ Nhi đang được Truy Mệnh bế, cười ôn hòa nói: “Ngọc Tuệ Nhi, phụ thân phải đi chữa bệnh, sau này trở về, phụ thân sẽ bế con như đã hứa, được không?”
Ngọc Tuệ Nhi ánh mắt trong trẻo như nước hồ mùa xuân, khóe miệng lấp ló lúm đồng tiền, gật gật đầu.
Cố Tích Triều lại quay qua nắm lấy tay Cố Y Nhược đang đứng cạnh Thiết Thủ: “Y Nhược, ta không sao rồi, sẽ nhanh chóng trở về. Quên những gì xảy ra trước kia, được không? Ta quên, muội quên. Hãy sống hạnh phúc.”
Cố Y Nhược vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt bần thần. Kể từ ngày hôm đó, khi chính tay nàng nghe lời Liễu Khinh Lam mà tự tay cầm đoản kiếm đâm ca ca, Cố Y Nhược trở nên điên loạn. Cả ngày nàng chỉ ngồi một chỗ, ánh mắt vô hồn thẫn thờ nhìn ra trước sân nơi Ngọc Tuệ Nhi đang chơi đùa cùng Truy Mệnh, nắm chặt Cửu Long Bội đến mức tay nàng ửng đỏ. Vậy mà nay, khi nghe Cố Tích Triều nói xong, ánh mắt đó khẽ lay động, một giọt lệ trong suốt rơi xuống.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều lên đường. Từ Biện Kinh đi Vân Nam đường sá xa xôi, hiểm trở, nhưng bọn họ lại không dám ngừng một khắc. Đề phòng bất trắc, Thiên Y Cư Sĩ đã đưa cho Cố Tích Triều một lọ dược chứa 10 viên dược hoàn chia ra dùng trên đường. Sau gần tám ngày vó ngựa cuốn tung bụi mù, bọn họ cuối cùng cũng đến được núi Ngọc Long quanh năm tuyết phủ. Hai người ở trong một căn nhà trúc ven khe suối trong khu rừng nhỏ dưới chân núi.
Bách Hàn hoa không khó kiếm, nhưng nó lại chỉ mọc ở những nơi cao, gần đỉnh núi Ngọc Long. Mà theo lời của Thiên Y Cư Sĩ, hoa phải tươi, mới, không được héo hay khô. Vì vậy mà cứ cách hai ba ngày, Thích Thiếu Thương lại phải trèo lên núi hái Bách Hàn hoa. Thiên Y Cư Sĩ cũng viết cho bọn họ một đơn thuốc để hòa chung với nước tuyết, có rất nhiều dược liệu quý, vì vậy Vô Tình đã đích thân chuẩn bị rồi gửi từ kinh thành đến cho bọn họ.
Khi cho dược liệu ngâm vào nước tuyết, làn nước sẽ chuyển thành màu xanh ngọc, điểm chút nâu vàng. Nhưng khi cho Bách Hàn hoa vào lại lập tức trở nên trong vắt. Lúc đó,Thích Thiếu Thương sẽ dùng ngân châm châm vào 3 huyệt Liêm Tuyền, Trung Đình, Thần Khuyết của Cố Tích Triều rồi giúp y ngồi vào dục bồn. Độc tính ngâm trong nước thuốc sẽ phát ra ngoài, màu nước trong bồn nhanh chóng chuyển thành màu đen sậm. Mỗi ngày Cố Tích Triều đều phải ngâm như vậy trong hai canh giờ. Khi nào ngâm xong nước vẫn trong vắt thì có nghĩa độc tính đã hoàn toàn được giải trừ.
Thể chất Cố Tích Triều vốn mang tính hàn, nay trúng kì độc lại phải ngâm trong nước tuyết, đau đớn đến tê tâm liệt phế. Lần đầu tiên bước vào dục bồn, nước lạnh thấu xương như ngàn đao vạn kiếm đâm vào người y. Dược chất nhanh chóng ngấm vào cơ thể, xung khắc với hàn độc và kịch độc khiến y toàn thân run rẩy, trên trán mồ hôi lạnh chảy từng giọt. Cố Tích Triều vốn tâm cao khí ngạo, chưa hề để lộ cảm xúc ra ngoài, vậy mà lần đó y nhíu mày mím môi, khi xung khắc lên đến đỉnh cao còn hộc ra một ngụm tiên huyết. Thích Thiếu Thương nhìn y đau đớn như vậy, tâm can hắn cũng như bị ai đó đoạn thành từng khúc. Một tiếng rên khẽ, nước mắt chảy dài trên gương mặt như ngọc của Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương đứng sau lưng y, cắn chặt răng, mắt cũng lấp lánh lệ quang trong suốt.
Những lần sau, độc chất không xung khắc mạnh như trước, nhưng cái giá rét như cắt da cắt thịt vẫn còn. Những lúc phải ngâm mình, Thích Thiếu Thương luôn đứng phía sau, hai tay nắm chặt lấy bờ vai gầy gò tái nhợt của y. Tay hắn luôn luôn ấm áp, thậm chí nóng rực như yên hà liệt hỏa. Hơi nóng thấm qua làn da, ngấm vào từng tấc da thịt, truyền thẳng đến trái tim Cố Tích Triều một cảm giác an ổn lạ thường, khiến y bất giác quên đi đau đớn thể xác sự đau đớn bên ngoài mà cảm nhận sâu sắc tình yêu vô bờ của hắn.
“… Thương… Thiếu Thương…”
Tiếng gọi đột ngột của Cố Tích Triều cắt đứt mạch suy nghĩ của Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương chợt bừng tỉnh, nhưng hai mắt vẫn như đang nhìn nơi nào đó xa xăm.
Hắn chợt ôm chặt lấy Cố Tích Triều, vùi mặt vào hõm vai y, nghẹn ngào nói “Tích Triều, Tích Triều, ngươi nói cho ta biết, đây không phải là giấc mộng, hoàn toàn là sự thật, ta không phải đang nằm mơ, được không, Tích Triều!!”
Cố Tích Triều bị hắn đột ngột ôm chặt suýt nghẹt thở, đang khó chịu lại nghe lời hắn nói, nhịn không được khẽ cong khóe miệng. Y gỡ tay hắn ra, ôm vòng qua người hắn, vỗ vỗ tấm lưng to bản, nói, “Ngốc tử, đây đương nhiên là sự thật, ta vẫn đang sống, ngươi đừng có ngày nào cũng hỏi câu này chứ.”
Trầm ngâm một lúc, Cố Tích Triều lại tiếp “Chúng ta đã ở đây hơn nửa năm rồi, độc tính trong người ta cũng đã giải hết, chúng ta trở về được chưa?”
“Ngươi muốn trở về ngay sao, Tích Triều?”
“Không lẽ ngươi không muốn trở về? Ta đi lâu như vậy, Ngọc Tuệ Nhi nhất định rất nhớ ta, ta cũng vậy. Ta tính hay là ngày mai sắp xếp đồ rồi trở về thôi. Ngươi thấy sao?”
Cố Tích Triều nói một hồi lại không thấy Thích Thiếu Thương trả lời, định đưa tay đẩy hắn ra lại bị hắn dùng sức ôm chặt hơn. Thích Thiếu Thương gục đầu trên cổ Cố Tích Triều, nhất quyết không buông.
“Thiếu Thương, ngươi sao vậy? Không khỏe sao?”
“Ưm, Tích Triều à, ta … ta muốn…”
“Muốn cái gì?”
Cố Tích Triều khó hiểu hỏi lại, lại cảm giác Thích Thiếu Thương hơi nghiêng người, ghé sát vào tai y, thổi một hơi nhiệt khí “Ta muốn…”
Cố Tích Triều hiểu ngay được ý của hắn, gương mặt trắng xanh như ngọc thoáng chốc ửng hồng, trong thân thể vốn mang hàn khí dường như đang có từng dòng từng dòng nhiệt lưu cuồn cuộn chảy. Y nhanh tay dùng sức đẩy Thích Thiếu Thương ra, gắt lên “Ngươi muốn cái gì ta không cần biết, tránh xa ta ra!!”
“Tích Triều à, ngươi có biết thời gian qua ta đã phải khổ sở thế nào không, thiết nghĩ ngươi cũng phải bù đắp cho ta chút gì đi chứ!!”
Không cần phải nói, mấy tháng qua đối với Thích Thiếu Thương quả là khổ không sao kể xiết. Ban đầu là do Cố Tích Triều bị trúng độc, thương thế rất nặng, đêm nào sau khi ngâm dược xong Thích Thiếu Thương cũng ôm lấy y để ủ ấm cho cơ thể run rẩy lạnh như băng trong ngực. Cảm giác của hắn lúc đó chỉ có đau lòng vô hạn, yêu thương không ngừng. Nhưng một tháng trở lại đây, khi vết thương của Cố Tích Triều đã không còn nguy hiểm nữa, mà độc tính trong người y cũng đã giảm đi chỉ còn chút ít thì hắn lại càng khổ sở hơn. Làm gì có nam nhân nào đêm đêm ôm ái nhân trong lòng mà lòng bất động, sắc như không được. Thích Thiếu Thương hắn không phải Liễu Hạ Huệ, Cửu Hiện Thần Long dù có danh chấn thiên hạ đến mấy cũng không thể giấu được bản chất đầu lĩnh thổ phỉ cố hữu …
Lúc này đây thấy Cố Tích Triều muốn nhanh chóng trở về kinh thành gặp con yêu của y, hắn cảm thấy một chút ủy khuất, một chút tức giận. Hắn ngày ngày ở bên y, chăm sóc, yêu thương y, vậy mà trong lòng y lúc nào hắn cũng xếp sau một đứa bé?
Dù biết nghĩ vậy là ích kỉ, dẫu sao hắn cũng rất yêu quý Ngọc Tuệ Nhi, nhưng việc nào ra việc ấy, hắn đã bỏ công sức ra thì phải được đền bù, đền bù…
“Tích Triều ơi là Tích Triều, ta đã khổ tâm khổ sức bao lâu, ngươi chiều ta đi a~~” Thích Thiếu Thương bày ra bộ mặt bánh bao vô sỉ, cười hắc hắc, ôm chặt Cố Tích Triều. Tay của hắn cũng không ngừng vuốt ve lưng y, rồi từ từ trượt xuống dưới.
Cố Tích Triều cố gắng giãy ra nhưng không thành, cảm thấy không xong, trừng mắt với hắn. Ánh mắt của y sắc bén như dao, dường như có thể giết người bất cứ lúc nào, “Ngươi có bỏ tay ra không, mới sáng sớm mà ngươi phát xuân cái gì hả Thích Thiếu… Ư…. Ngươi… bỏ…”
“Hắc hắc Tích Triều a, ngươi không được từ chối ta a~~~~”
Cánh rừng dưới chân núi tuyết quanh năm tĩnh lặng, chỉ có tiếng tiểu tước ríu rít, cùng tiếng suối róc rách và tiếng gió thu thổi qua kẽ lá xào xạc hòa thành một bản nhạc du dương. Sáng sớm hôm ấy, bản nhạc du dương bị tiếng rên rỉ của một người nào đó và tiếng cười vô sỉ của một người nào đó khác át đi. Người nào đó tay lục tìm Thần Khốc Tiểu Phủ, còn người nào đó khác thầm nghĩ “Tìm cái gì, Thần Khốc Tiểu Phủ sau khi ngươi ném Liễu Khinh Lam vẫn còn cắm trên vách Ngọc Kiều Các, ngươi nghĩ ta sẽ dại dột mang nó theo lên đây sao?” sau đó lại tiếp tục cười man rợ. Kết quả, người nào đó bị ăn sạch, còn người nào đó khác thì no bụng.
Hai tháng sau, Tức Hồng Lệ về tới Hủy Nặc Thành. Rời nơi này đã lâu, bọn tỷ muội của nàng cũng sớm đã lưu lạc. Lớp bụi dày phủ lên cánh cửa được khắc tinh tế!
Mở cửa Đông Các, ngồi trên giường Tây Các, căn phòng nàng từng ở vẫn sạch sẽ như trước, chỉ có mạng nhện trên rèm vải như dấu ấn của những năm tháng đợi chờ. Đột nhiên, chiếc hộp gỗ được chế tác tinh xảo đập vào trong mắt, mang theo ký ức tuổi thanh xuân. Nàng mở hộp ra: lược ngà voi, son đã phai màu, trâm khắc hình bướm lượn tinh tế —— lễ vật Thích Thiếu Thương trao cho nàng, hết thảy đã thành quá khứ. Tức Hồng Lệ đóng hộp lại, không muốn nhìn tới. Đúng lúc nắp hộp sắp khép lại, nàng thấy được bên dưới đống trang sức là một khối bạch ngọc, ôn nhuận, ở giữa ẩn ẩn sắc xanh nhạt không tỳ vết được tỉ mỉ khắc thành một đóa mẫu đơn, giống hệt khối ngọc bội của người kia, chỉ khác ở chỗ, không có chuỗi ngọc tuệ vàng nhạt!!
Tức Hồng Lệ nằm sấp trên giường thất thanh khóc to. Thì ra, ngọc bội đính ước của mẹ truyền cho nàng, cho đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi Hủy Nặc Thành một khắc. Thì ra, nàng dùng tín vật của Cố Tích Triều miễn cưỡng trói chân Thích Thiếu Thương ba năm. Thì ra, trời đã định như vậy. Nhưng dù thế nào, tín vật kia, nay đã thực sự thuộc về họ…
Thảo nguyên mênh mông vô bờ, gió như nhảy múa quanh vầng trăng cô tịch. Hai con ngựa rong ruổi trên thảo nguyên. Trên lưng ngựa là nam tử áo trắng, anh tuấn cao lớn, ánh mắt trang nghiêm, trong lòng ôm một tiểu công nương mặc yếm đỏ. Trên con ngựa kia là một vị nữ tử xinh đẹp, thanh sam phấp phới trong gió, nhìn xa như bướm lượn, nụ cười của nàng như thái dương, khiến cơn gió bắc lạnh thấu xương trở nên ấm áp, cũng khiến cho nam tử áo trắng cảm thấy, người kia, chưa bao giờ rời đi…
Đêm mưa gõ vào cửa sổ mỏng manh, tiếng đàn nhỏ dần nhỏ dần, ngà ngà say.
Đèn đã hết dầu, tắt ngấm, tương tư lan tràn.
Trong mộng người xưa mơ hồ xuất hiện, cười không nói gì, lệ quang lặng lẽ rơi.
– TOÀN VĂN HOÀN –
Vĩ Thanh (Tác giả: Dandyshin, Tuyết – HE)
Dưới chân núi tuyết, căn nhà trúc nhỏ lấp ló giữa cổ mộc um tùm. Cách đó không xa là khe suối ngày đêm róc rách, vài chiếc lá khẽ trôi xuôi dòng nước trong vắt. Thu phong xuyên qua kẽ lá xào xạc, hòa vào tiếng ríu rít của đàn tiểu tước trên cành. Ánh ban mai rọi vào phòng, từng tia nắng không ngừng nhảy múa trên mặt đất.
“Tích Triều, dậy ăn sáng đi.”
Thích Thiếu Thương cầm bát cháo nghi ngút khói đẩy cửa bước vào, chăm chú nhìn thanh y thư sinh nằm trên giường, khẽ gọi.
Người nọ vẫn giữ nguyên tư thế, ngực khẽ phập phồng, vài lọn tóc quăn trên má khẽ phiêu động. Làn da trắng xanh như ngọc, dáng người gầy gò mảnh khảnh. Trong khi ngủ, mắt phượng mũi cao vẫn toát lên nét cương nghị lại không kém phần ôn nhu.
Cho tới bây giờ, Thích Thiếu Thương vẫn có cảm giác tất cả chỉ là một giấc mộng.
Ngày đó, Cố Tích Triều hai lần bị kiếm đâm vào ngực ba tấc, chưa kể trên đoản kiếm của Cố Y Nhược đã được Liễu Khinh Lam bôi kịch độc. Y nằm gọn trong vòng tay của Thích Thiếu Thương, hơi thở nhạt nhòa trong ánh trăng, máu tươi thấm đỏ thanh y, sinh mạng của y như ngàn cân treo sợi tóc. Thích Thiếu Thương ôm chặt Cố Tích Triều, nhưng có chặt cách mấy cũng không thể bảo vệ nhịp tim đang dần biến mất. Hắn đau đớn, hắn hoảng loạn, hắn thương tâm, hắn thống khổ. Hắn ngàn đời vạn kiếp không muốn cùng Cố Tích Triều âm dương cách biệt, nhưng vì một lời hứa với y, hắn cũng không thể theo y xuống hoàng tuyền.
Trong ánh trăng cô tịch, Thích Thiếu Thương bế Cố Tích Triều trên tay, đi ra khỏi Ngọc Kiều Các.
“Tích Triều, ngày đó tại linh đường của Vãn Tình bế nàng trên tay, thống khổ của ngươi, đau đớn của ngươi, ngày hôm nay ta đã tự mình trải nghiệm. Nhưng ngươi may mắn hơn ta, Tích Triều, ngươi có thể điên loạn, ngươi có thể quên đi thế gian, ngươi cũng có thể lựa chọn chết theo nàng. Còn ta không thể.” Thích Thiếu Thương tiếp tục lẩm bẩm, “Đi thôi, ta mang ngươi về Tích Tình Tiểu Cư, để ngươi gặp lại Vãn Tình. Còn ta, đời này kiếp này, sẽ sống trong hình bóng của ngươi, trong ký ức nơi Kỳ Đình Tửu Quán.”
“Thích Thiếu Thương!” Giọng nói uy nghiêm vang lên trong trời đêm tĩnh lặng. Quay đầu lại, là Gia Cát Thần Hầu và Thiên Y Cư Sĩ danh chấn thiên hạ.
Nếu trên thế gian có một người kéo được vong hồn đã cầm trên tay bát canh Mạnh Bà trở về dương thế, đó chính là Thiên Y Cư Sĩ.
Thì ra, do trên giang hồ xảy ra nhiều chuyện thị phi, Lục Phiến Môn đang đứng ở đầu sóng ngọn gió nguy cơ đối địch với toàn bộ các đại môn phái trong võ lâm, lại thêm cái chết của Nam Cung quận vương có liên quan đến Cố Tích Triều vẫn còn mơ hồ chưa rõ trắng đen, Vô Tình đã viết thư gọi Gia Cát Thần Hầu trở về.
Lại nói về Gia Cát Thần Hầu, cả thời gian qua, ngài rời khỏi Lục Phiến Môn để tìm sư huynh mình, Thiên Y Cư Sĩ. Cố Tích Triều ngày trước dùng hàn độc mà tu luyện ma công, sau khi Vãn Tình qua đời, rơi vào trạng thái điên loạn, tâm không ổn định, hàn độc không được kiềm chế, độc tính bộc phát kịch liệt. Tính mạng y như đèn trước gió, không biết chừng nào thì tắt. Thiết Thủ theo di nguyện của Vãn Tình bảo hộ y, đã cầu xin Thần Hầu thỉnh Thiên Y Cư Sĩ cứu Cố Tích Triều.
Thần Hầu nhận được thư của Vô Tình, cùng Thiên Y Cư Sĩ tức tốc quay về Lục Phiến Môn. Không ngờ hai vị trưởng giả vừa về đến nơi lại thấy không khí trầm mặc tang thương bao phủ. Hỏi ra lẽ, vội vã dẫn theo Thiên Y Cư Sĩ đi đến Ngọc Kiều Các, đã thấy Thích Thiếu Thương đang bế Cố Tích Triều rời đi.
“Thích Thiếu Thương!” Gia Cát Thần Hầu và Thiên Y Cư Sĩ bước nhanh tới, thấy Thích Thiếu Thương vẫn còn xuất thần đứng đó, vội mắng, “Ngươi đứng ngây ngốc đó làm gì, Cố Tích Triều còn chưa chết, ngươi nhanh để Thiên Y Cư Sĩ bắt mạch cho y.”
Một lúc lâu sau, Thiên Y Cư Sĩ thốt ra hai chữ “Cứu được”, Thích Thiếu Thương như thoát khỏi ải trầm luân. Cố Tích Triều được đưa về Lục Phiến Môn. Thiên Y Cư Sĩ trong phòng trị thương tiêu độc cho y, những người khác bị đuổi ra ngoài. Thích Thiếu Thương khoanh tay tựa vào cửa, mắt nhắm nghiền, vô cảm, nhưng mồ hôi không ngừng rịn ra trên trán. Mỗi giây trôi qua, hắn cảm thấy như đã đứng chờ cả thế kỉ. Nhưng chỉ cần có thể cùng Cố Tích Triều sống đến răng long đầu bạc, dù có phải hóa đá ở nơi đây, hắn cũng cam lòng.
“Thích Thiếu Thương, huynh nghỉ ngơi một chút. Đã một ngày một đêm, thương thế của huynh còn chưa khỏi hẳn, lại không ăn uống đứng canh ở đây, e rằng Cố Tích Triều chưa tỉnh huynh đã ngã gục trước rồi.” Thiết Thủ đi đến trước mặt Thích Thiếu Thương, nói. Thế nhưng, Thích Thiếu Thương lại xoay người nhìn chằm chằm vào khung cửa, như muốn dùng nhãn lực soi thấu, để nhìn thấy bóng dáng gầy guộc kia. Thiết Thủ chỉ biết lắc đầu thở dài, bỏ đi.
Tích Triều, năm đó ngươi thiên lý truy sát ta, qua một màn tinh phong huyết vũ, bao nhiêu kẻ mất mạng, ta vẫn không chết. Ta cùng ngươi mang huyết hải thâm cừu, vậy mà ta có thể phụ Quyển ca, phụ huynh đệ Liên Vân Trại, không báo thù ngươi, một lòng theo ngươi. Ngươi Ngọc Diện Tu La, đại khai sát giới, dưới tay ngươi máu chảy thành sông thây chất thành núi, ngươi chỉ thiên thề độc vẫn phản bội Liên Vân Trại, hủy hoại nửa đời cơ nghiệp của ta. Vậy mà nay, Tích Triều, ngươi vì một lời hứa với ta mà không giết một người. Bao nhiêu năm trôi qua, chúng ta vượt qua bao sóng gió, chẳng lẽ hai nhát kiếm cùng kịch độc có thể chia cắt chúng ta hay sao?
Tiếng cửa mở cắt đứt dòng hồi tưởng của Thích Thiếu Thương. Thiên Y Cư Sĩ bước ra ngoài, gương mặt điểm chút mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại ngời sáng tựa tinh tú trên cao. Thoáng nhìn Thích Thiếu Thương, khẽ gật đầu. Hắn tựa hồ như muốn hét vang cho long trời lở đất, nhưng đã sức cùng lực kiệt. Đau đớn mệt mỏi lãng quên trong chờ đợi, nay lại ập tới khiến hắn như muốn ngất đi. Hắn lắc lắc đầu, lảo đảo bước vào phòng. Tích Triều cuối cùng đã trở về từ Quỷ Môn Quan, hắn không muốn lãng phí dù chỉ một khắc để được ở cạnh y.
Cố Tích Triều đang nằm trên giường, băng trắng trên ngực vẫn còn thấp thoáng thấy máu tươi, mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ. Thế nhưng, Thích Thiếu Thương có thể cảm nhận từng hơi thở nhẹ của y, nghe thấy từng nhịp đập yếu ớt của trái tim. Hắn ngồi cạnh giường, đưa tay vuốt vài lọn tóc bên gò má nhợt nhạt, trìu mến nhìn, rồi chậm rãi ngã gục xuống. Hắn ngất đi bên cạnh y, bàn tay nắm chặt tay y, mãi mãi không xa rời.
Lúc tỉnh dậy, Thích Thiếu Thương nằm bên cạnh Cố Tích Triều, ngón tay hắn vẫn đan vào ngón tay y như cũ. Thì ra trong lúc mất đi ý thức, hắn vẫn không buông tay y ra. Bọn Thiết Thủ vô pháp tách rời hai người, đành phải để Thích Thiếu Thương nghỉ ngơi ngay bên cạnh Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương chăm chú nhìn thanh y thư sinh, cơ hồ muốn khắc sâu hình bóng ấy vào tâm trí. Đột nhiên, chân mày người kia khẽ nhíu, ánh mắt dần dần hé mở. Trước mắt y hiện ra gương mặt tròn tròn phóng đại.
“Tích Triều?”
Thích Thiếu Thương? Sao ta lại thấy ngươi? Chẳng lẽ ngươi đã chết theo ta? Tên hỗn đãn, ngươi bất tín, không giữ lời hứa, hỗn đãn…
“Tích Triều, ngươi tỉnh rồi?” Thanh âm có phần hoan hỉ.
Cảnh vật dần dần hiện rõ trước mắt. Căn phòng rất quen, là phòng của y ở Lục Phiến Môn.
“Ta… chưa chết?” Y mơ hồ hỏi, nhưng lại nhíu mày. Ngay cả thở cũng khiến vết thương trên ngực y nhói đau.
“Ngươi còn sống… Ngươi còn sống… Ngươi còn sống…” Trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, nhưng chỉ có thể lẩm bẩm ba từ.
“Tích Triều, ta yêu ngươi, ngươi nghe rõ không?”
“Tích Triều…”
Cố Tích Triều khẽ nhắm mắt lại, nhưng môi y lại nở một nụ cười hạnh phúc.
“Thiếu Thương, ta nghe rõ, kiếp này cũng sẽ nhớ rõ.”
Vài ngày sau, Thích Thiếu Thương đang đỡ Cố Tích Triều ngồi dậy uống thuốc, Thiên Y Cư Sĩ bước vào. Thiên Y Cư Sĩ chậm rãi nói với Cố Tích Triều: “Ngươi có thể cải tử thành sinh, một phần là nhờ mệnh trời. Theo chẩn đoán của ta, kịch độc trong đoản kiếm nghịch với hàn độc đang có sẵn trong người ngươi, hai loại độc khắc chế nhau, khiến độc tính tạm thời không thể phát tác. Chỉ có điều, thuốc của ta chỉ có thể hoãn độc tính bộc phát. Nếu để lâu, e rằng…”
“…E rằng cả hai loại độc cùng lúc tấn công cơ thể, đến lúc đó độc phát thân vong, chết không toàn thây.” Cố Tích Triều lạnh lùng ngắt lời Thiên Y Cư Sĩ. Ông gật gật đầu.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, cánh tay đang vòng qua người y trong vô thức siết chặt.
“Nhưng ông trời tuyệt không triệt đường sống của con người, không có gì là không thể cả.” Thiên Y Cư Sĩ nhìn hai người bọn họ khẽ mỉm cười.
Theo lời chỉ dẫn của Thiên Y Cư Sĩ, trên đỉnh núi Ngọc Long, có một loài hoa tên gọi Bách Hàn. Dùng loại hoa này hòa cùng nước tuyết và dược thảo ngâm mình, liên tục trong khoảng nửa năm có thể thanh trừ độc tính trong cơ thể.
Tiết tháng ba giá rét, trước cửa Lục Phiến Môn, Cố Tích Triều đứng cạnh Thích Thiếu Thương, vuốt bờ má Ngọc Tuệ Nhi đang được Truy Mệnh bế, cười ôn hòa nói: “Ngọc Tuệ Nhi, phụ thân phải đi chữa bệnh, sau này trở về, phụ thân sẽ bế con như đã hứa, được không?”
Ngọc Tuệ Nhi ánh mắt trong trẻo như nước hồ mùa xuân, khóe miệng lấp ló lúm đồng tiền, gật gật đầu.
Cố Tích Triều lại quay qua nắm lấy tay Cố Y Nhược đang đứng cạnh Thiết Thủ: “Y Nhược, ta không sao rồi, sẽ nhanh chóng trở về. Quên những gì xảy ra trước kia, được không? Ta quên, muội quên. Hãy sống hạnh phúc.”
Cố Y Nhược vẫn đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt bần thần. Kể từ ngày hôm đó, khi chính tay nàng nghe lời Liễu Khinh Lam mà tự tay cầm đoản kiếm đâm ca ca, Cố Y Nhược trở nên điên loạn. Cả ngày nàng chỉ ngồi một chỗ, ánh mắt vô hồn thẫn thờ nhìn ra trước sân nơi Ngọc Tuệ Nhi đang chơi đùa cùng Truy Mệnh, nắm chặt Cửu Long Bội đến mức tay nàng ửng đỏ. Vậy mà nay, khi nghe Cố Tích Triều nói xong, ánh mắt đó khẽ lay động, một giọt lệ trong suốt rơi xuống.
Sắp xếp xong mọi chuyện, Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều lên đường. Từ Biện Kinh đi Vân Nam đường sá xa xôi, hiểm trở, nhưng bọn họ lại không dám ngừng một khắc. Đề phòng bất trắc, Thiên Y Cư Sĩ đã đưa cho Cố Tích Triều một lọ dược chứa 10 viên dược hoàn chia ra dùng trên đường. Sau gần tám ngày vó ngựa cuốn tung bụi mù, bọn họ cuối cùng cũng đến được núi Ngọc Long quanh năm tuyết phủ. Hai người ở trong một căn nhà trúc ven khe suối trong khu rừng nhỏ dưới chân núi.
Bách Hàn hoa không khó kiếm, nhưng nó lại chỉ mọc ở những nơi cao, gần đỉnh núi Ngọc Long. Mà theo lời của Thiên Y Cư Sĩ, hoa phải tươi, mới, không được héo hay khô. Vì vậy mà cứ cách hai ba ngày, Thích Thiếu Thương lại phải trèo lên núi hái Bách Hàn hoa. Thiên Y Cư Sĩ cũng viết cho bọn họ một đơn thuốc để hòa chung với nước tuyết, có rất nhiều dược liệu quý, vì vậy Vô Tình đã đích thân chuẩn bị rồi gửi từ kinh thành đến cho bọn họ.
Khi cho dược liệu ngâm vào nước tuyết, làn nước sẽ chuyển thành màu xanh ngọc, điểm chút nâu vàng. Nhưng khi cho Bách Hàn hoa vào lại lập tức trở nên trong vắt. Lúc đó,Thích Thiếu Thương sẽ dùng ngân châm châm vào 3 huyệt Liêm Tuyền, Trung Đình, Thần Khuyết của Cố Tích Triều rồi giúp y ngồi vào dục bồn. Độc tính ngâm trong nước thuốc sẽ phát ra ngoài, màu nước trong bồn nhanh chóng chuyển thành màu đen sậm. Mỗi ngày Cố Tích Triều đều phải ngâm như vậy trong hai canh giờ. Khi nào ngâm xong nước vẫn trong vắt thì có nghĩa độc tính đã hoàn toàn được giải trừ.
Thể chất Cố Tích Triều vốn mang tính hàn, nay trúng kì độc lại phải ngâm trong nước tuyết, đau đớn đến tê tâm liệt phế. Lần đầu tiên bước vào dục bồn, nước lạnh thấu xương như ngàn đao vạn kiếm đâm vào người y. Dược chất nhanh chóng ngấm vào cơ thể, xung khắc với hàn độc và kịch độc khiến y toàn thân run rẩy, trên trán mồ hôi lạnh chảy từng giọt. Cố Tích Triều vốn tâm cao khí ngạo, chưa hề để lộ cảm xúc ra ngoài, vậy mà lần đó y nhíu mày mím môi, khi xung khắc lên đến đỉnh cao còn hộc ra một ngụm tiên huyết. Thích Thiếu Thương nhìn y đau đớn như vậy, tâm can hắn cũng như bị ai đó đoạn thành từng khúc. Một tiếng rên khẽ, nước mắt chảy dài trên gương mặt như ngọc của Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương đứng sau lưng y, cắn chặt răng, mắt cũng lấp lánh lệ quang trong suốt.
Những lần sau, độc chất không xung khắc mạnh như trước, nhưng cái giá rét như cắt da cắt thịt vẫn còn. Những lúc phải ngâm mình, Thích Thiếu Thương luôn đứng phía sau, hai tay nắm chặt lấy bờ vai gầy gò tái nhợt của y. Tay hắn luôn luôn ấm áp, thậm chí nóng rực như yên hà liệt hỏa. Hơi nóng thấm qua làn da, ngấm vào từng tấc da thịt, truyền thẳng đến trái tim Cố Tích Triều một cảm giác an ổn lạ thường, khiến y bất giác quên đi đau đớn thể xác sự đau đớn bên ngoài mà cảm nhận sâu sắc tình yêu vô bờ của hắn.
“… Thương… Thiếu Thương…”
Tiếng gọi đột ngột của Cố Tích Triều cắt đứt mạch suy nghĩ của Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương chợt bừng tỉnh, nhưng hai mắt vẫn như đang nhìn nơi nào đó xa xăm.
Hắn chợt ôm chặt lấy Cố Tích Triều, vùi mặt vào hõm vai y, nghẹn ngào nói “Tích Triều, Tích Triều, ngươi nói cho ta biết, đây không phải là giấc mộng, hoàn toàn là sự thật, ta không phải đang nằm mơ, được không, Tích Triều!!”
Cố Tích Triều bị hắn đột ngột ôm chặt suýt nghẹt thở, đang khó chịu lại nghe lời hắn nói, nhịn không được khẽ cong khóe miệng. Y gỡ tay hắn ra, ôm vòng qua người hắn, vỗ vỗ tấm lưng to bản, nói, “Ngốc tử, đây đương nhiên là sự thật, ta vẫn đang sống, ngươi đừng có ngày nào cũng hỏi câu này chứ.”
Trầm ngâm một lúc, Cố Tích Triều lại tiếp “Chúng ta đã ở đây hơn nửa năm rồi, độc tính trong người ta cũng đã giải hết, chúng ta trở về được chưa?”
“Ngươi muốn trở về ngay sao, Tích Triều?”
“Không lẽ ngươi không muốn trở về? Ta đi lâu như vậy, Ngọc Tuệ Nhi nhất định rất nhớ ta, ta cũng vậy. Ta tính hay là ngày mai sắp xếp đồ rồi trở về thôi. Ngươi thấy sao?”
Cố Tích Triều nói một hồi lại không thấy Thích Thiếu Thương trả lời, định đưa tay đẩy hắn ra lại bị hắn dùng sức ôm chặt hơn. Thích Thiếu Thương gục đầu trên cổ Cố Tích Triều, nhất quyết không buông.
“Thiếu Thương, ngươi sao vậy? Không khỏe sao?”
“Ưm, Tích Triều à, ta … ta muốn…”
“Muốn cái gì?”
Cố Tích Triều khó hiểu hỏi lại, lại cảm giác Thích Thiếu Thương hơi nghiêng người, ghé sát vào tai y, thổi một hơi nhiệt khí “Ta muốn…”
Cố Tích Triều hiểu ngay được ý của hắn, gương mặt trắng xanh như ngọc thoáng chốc ửng hồng, trong thân thể vốn mang hàn khí dường như đang có từng dòng từng dòng nhiệt lưu cuồn cuộn chảy. Y nhanh tay dùng sức đẩy Thích Thiếu Thương ra, gắt lên “Ngươi muốn cái gì ta không cần biết, tránh xa ta ra!!”
“Tích Triều à, ngươi có biết thời gian qua ta đã phải khổ sở thế nào không, thiết nghĩ ngươi cũng phải bù đắp cho ta chút gì đi chứ!!”
Không cần phải nói, mấy tháng qua đối với Thích Thiếu Thương quả là khổ không sao kể xiết. Ban đầu là do Cố Tích Triều bị trúng độc, thương thế rất nặng, đêm nào sau khi ngâm dược xong Thích Thiếu Thương cũng ôm lấy y để ủ ấm cho cơ thể run rẩy lạnh như băng trong ngực. Cảm giác của hắn lúc đó chỉ có đau lòng vô hạn, yêu thương không ngừng. Nhưng một tháng trở lại đây, khi vết thương của Cố Tích Triều đã không còn nguy hiểm nữa, mà độc tính trong người y cũng đã giảm đi chỉ còn chút ít thì hắn lại càng khổ sở hơn. Làm gì có nam nhân nào đêm đêm ôm ái nhân trong lòng mà lòng bất động, sắc như không được. Thích Thiếu Thương hắn không phải Liễu Hạ Huệ, Cửu Hiện Thần Long dù có danh chấn thiên hạ đến mấy cũng không thể giấu được bản chất đầu lĩnh thổ phỉ cố hữu …
Lúc này đây thấy Cố Tích Triều muốn nhanh chóng trở về kinh thành gặp con yêu của y, hắn cảm thấy một chút ủy khuất, một chút tức giận. Hắn ngày ngày ở bên y, chăm sóc, yêu thương y, vậy mà trong lòng y lúc nào hắn cũng xếp sau một đứa bé?
Dù biết nghĩ vậy là ích kỉ, dẫu sao hắn cũng rất yêu quý Ngọc Tuệ Nhi, nhưng việc nào ra việc ấy, hắn đã bỏ công sức ra thì phải được đền bù, đền bù…
“Tích Triều ơi là Tích Triều, ta đã khổ tâm khổ sức bao lâu, ngươi chiều ta đi a~~” Thích Thiếu Thương bày ra bộ mặt bánh bao vô sỉ, cười hắc hắc, ôm chặt Cố Tích Triều. Tay của hắn cũng không ngừng vuốt ve lưng y, rồi từ từ trượt xuống dưới.
Cố Tích Triều cố gắng giãy ra nhưng không thành, cảm thấy không xong, trừng mắt với hắn. Ánh mắt của y sắc bén như dao, dường như có thể giết người bất cứ lúc nào, “Ngươi có bỏ tay ra không, mới sáng sớm mà ngươi phát xuân cái gì hả Thích Thiếu… Ư…. Ngươi… bỏ…”
“Hắc hắc Tích Triều a, ngươi không được từ chối ta a~~~~”
Cánh rừng dưới chân núi tuyết quanh năm tĩnh lặng, chỉ có tiếng tiểu tước ríu rít, cùng tiếng suối róc rách và tiếng gió thu thổi qua kẽ lá xào xạc hòa thành một bản nhạc du dương. Sáng sớm hôm ấy, bản nhạc du dương bị tiếng rên rỉ của một người nào đó và tiếng cười vô sỉ của một người nào đó khác át đi. Người nào đó tay lục tìm Thần Khốc Tiểu Phủ, còn người nào đó khác thầm nghĩ “Tìm cái gì, Thần Khốc Tiểu Phủ sau khi ngươi ném Liễu Khinh Lam vẫn còn cắm trên vách Ngọc Kiều Các, ngươi nghĩ ta sẽ dại dột mang nó theo lên đây sao?” sau đó lại tiếp tục cười man rợ. Kết quả, người nào đó bị ăn sạch, còn người nào đó khác thì no bụng.