- Huyền Tử Hiên...
Hàn Thiên Ly Gõ cửa Phòng Hắn, Cô muốn mượn Nguyệt Âm kiếm một chút có chuyện gấp rất cần.
Gõ Mãi mà Không nghe thấy trả lời Hay Có ai ra mở cửa cả, Cô đẩy cửa bước vào trong, Trời...!Giờ Này rồi Yêu Vương còn đang trên Giường Ngủ Ngon lành.
- Huyền Tử Hiên, Êh, Huyền Tử Hiên..
Có chuyện...!Truyện Mỹ Thực
Bước đến gần Lay lay Hắn Nhưng Dường như Hắn không động Đậy gì cả, Chỉ nhắm mắt Mà nằm đó, Cô Thấy lạ, Sờ vào Mặt Hắn Cảm giác rất lạnh, Như là Ở trong Hàn Băng Cốc vậy...
Hắn chết à! Vớ vẩn, Hắn đâu phải Là người Bình thường gì, Đâu có dễ chết như vậy, Cô bắt mạch, Tim vẫn còn đập Bình thường, Không có gì bất thường cả..
Xác định còn sống..
- Huyền Tử Hiên..
Hiên..
Ta không giỡn đấy...
Lay lay mãi mà không chút cử động gì cả, Rồi..
Hết Chịu đựng được rồi, Quay lại và bước ra ngoài, Thì dưới chân có gì đó rất lạ..
Cô cúi xuống, Thì ra là Cô giẫm lên Nguyệt Âm kiếm ở dạng một Thanh kiếm, Nhưng tại sao Kiếm lại Ở dưới đất, Cằm nó lên, bước đến cạnh người đang nằm ngủ kia...!Nàng suy ngẫm...
Như thế nào, Cũng không nghĩ ra được, Hắn đang Ngủ..
Đành liều, Cô đến cạnh Huyền Tử Hiên, Cắn Ngón tay đủ chảy máu Đưa đến giữa trán hắn..
Rồi cô nhắm mắt lại.
Ánh mắt Cô Mở ra, Một Nơi Rất lạnh, Đây là một Hang động lớn Xung quanh đều là băng, Trước mặt cô Là một điều Đến cả cô cũng không ngờ!..
Là Hắn..
Huyền Tử Hiên Được Hàng Vạn dây Xích băng trói lại, Cúi đầu xuống đất, Mắt nhắm nghiền, Khuôn mặt Trắng Bệt...
Không thể tin được, Cô bước đến bênh cạnh, chạm vào Mặt hắn, Sao lại Lạnh Như vậy, Ruốt cuộc Hắn đã xảy ra chuyện gì, Hắn là Yêu Vương Cơ mà..
Nhìn Hắn Mà tại Sao Cô đau như vậy, Phải Chăng....!Cô Đã động lòng với Hắn, Không phải Cô không thích Hắn bám theo ư, sao bây giờ Lại Như vậy, Hắn Quan tâm cô, Lo lắng cho cô, Bảo Vệ cô Như vậy...!Nếu nói Cô không thích Hắn thì Có lẽ là Không đúng, Nhưng cô không muốn thừa nhận,..không muốn...
- Hiên..
Bất giác Cô lên tiếng, Mọi lần cô gọi là Hắn trả lời sao lần này lại như vậy..., Cô khó chịu và Rất đau, Hiên tại sao lại không Đáp trả lời của cô..
- Hàn ly Cô nương..
Hàn ly cô nương...
Một giọng nói Kéo cô trở về Hiện thực, Một Dòng nước Lăng dài xuống Từ mắt của cô, Mở mắt ra cô vội lao đi, Quay nhìn...!Là Liên Hy Tại sao Hắn lại ở đây.
- Liên Hy...!
- Hàn ly Cô nương Dạ Minh Cứ Khóc suốt Luôn miệng Đòi Quân...
Liên Hy Trên tay còn tóm một Tiểu Hắc Long, Trông cứ như Là Đứa trẻ tuổi vậy..
Lớn nhanh vậy sao.
- Dạ Minh..
Cô Ngây người..
- Dạ Minh Điện Hạ là Tên Quân đặt cho Hắc Long này, Nhưng không biết vì sao Lúc này Điện hạ cứ khóc suốt...
- Oa..oa..oa..
Dạ Minh Vừa khóc Vừa chạy Đến Gần Hiên Lay lay Hắn, Hoàn cảnh này Hàn Ly Nhìn cứ như là Đứa con nhỏ đang tiễn Phụ thân Mình qua thế giới bên kia vậy.
Cô tóm Dạ Minh lên Cao Đối mặt với cô Lạnh giọng nói
- Tên kia Hiên Vẫn chưa chết, Có lẽ Hắn Đã bị Trúng Nhiếp Tâm Thuật...
- Nhiếp Tâm Thuật...!Vậy là Sao..
- Ta không biết, Nhưng Có lẽ Cha ta biết, Ta chỉ Từng nghe kể, Nếu Nhiếp Hồn thuật trực tiếp đưa linh hồn xuống địa phủ thì Nhiếp Tâm Thuật Sẽ nhốt Linh Hồn Người Đó..
- Oa..oa..oa..
- Im ngay....Ngươi Khóc tiếp Thì Huyền Tử Hiên Chết Ta mặt kệ...
Dạ Minh Với tay Bịt chặt miệng, Dùng ánh mắt long lanh, sáng rực Nhìn Hàn ly....
Cô thả Nhóc xuống, Cốc Lên đầu nhóc một cái, Rồi đi ra phía cửa..
- Dạ Minh Hợp tác đi, Nhóc Canh chừng không cho ai Đến Gần Hắn, Còn ta Thì Đến hỏi Cha ta...
Lần đầu tiên Cô Đề nghị với người khác, Nhưng Vì Hắn thì Cũng không sao..