Sáng sớm, hai người Cảnh Duệ theo chân Đường Tam lên núi tu luyện. Trước kia trong trò chơi bọn họ muốn lên cấp thì phải xoát quái, nhưng bây giờ chỉ cần ngồi đả tọa vài giờ, kinh nghiệm sẽ từng chút bay lên.
Mấy ngày nay, Đường Tam ngoài tu luyện, hoàn thành nhiệm vụ Đường Hạo giao và làm việc nhà ra, y còn chế được một bộ tụ tiễn, chỉ có ba cây, nhưng chế tác tinh xảo, lực phá hoại phải nói là kinh người. Nhưng theo như Đường Tam nói, đây chỉ là loại bình thường, gặp phải người như Tô Vân Đào, y chỉ đành bó tay.
"Ba ba, ăn cơm thôi." Đường Tam hướng nhà trong kêu lên.
Kỳ lạ, mỗi ngày vừa nghe gọi ăn cơm Đường Hạo đều đi đến, có điều hôm nay lại không xuất hiện. Đường Tam trong lòng có chút khẩn trương, chẳng nhẽ ba ba bệnh sao? Vội vàng chạy vào phòng cha.
Đường Hạo cũng không có ở trong phòng, mấy năm nay hắn tựa hồ cũng là lần đầu tiên không có ngủ dậy muộn. Đường Tam trong khi thắc mắc không biết Đường Hạo đi đâu thì Đường Hạo đã trở lại.
"Tiểu Tam, sáng sớm ngươi đi làm gì đó?" Đường Hạo đạm thanh hỏi.
Đường Tam nói: "Ta đi ra ngoài rèn luyện thân thể. Sáng sớm mỗi ngày ta đều ra ngoài chạy bộ." Chuyện này cũng không có tính là nói dối, xác thật hắn đi "rèn luyện".
"Ân." Đường Hạo cũng không có truy cứu nhàn nhàn nói: "Hôm nay ngươi không cần luyện tập, ngày mai lão Kiệt Khắc sẽ mang ngươi vào Nặc Đinh thành."
Đường Tam có chút sửng sốt: "Nặc Đinh thành? Đi làm gì?"
"Đường tiên sinh là muốn để cho ngươi làm hồn sư đó Tiểu Tam" Cảnh Duệ thở dài nói. Cảm thấy nhân vật chính có chút ngốc làm sao bây giờ.
Đường Hạo liếc mắt nhìn anh một cái, rồi quay lại nói với Đường Tam: "Đúng vậy, lão Kiệt Khắc sẽ mang mấy đứa tới học viện hồn sư sơ cấp Nặc Đinh đăng kí học. Còn ở nơi này thì học làm hồn sư thế nào?"
"Ba ba, ngài như thế nào lại thay đổi chủ ý vậy?"
Đường Hạo hỏi lại nói: "Vậy ngươi bản thân chính là không muốn đi?"
Đường Tam nói: "Chính là con đi rồi thì không có ai làm cơm cho ba ba ăn." Lúc này hắn đã hiểu được, cha sở dĩ hôm nay dậy sớm như vậy cũng là vì đi tìm thôn trưởng.
Đường Hạo: "Ta còn cần ngươi chiếu cố sao? Đi đi, thôn chúng ta mỗi năm chỉ có một danh ngạch, năm nay được đặc cách thêm hai. Bằng bản lĩnh của các ngươi, vào thành kiếm tạm một công việc hẳn cũng trả đủ học phí"
Đường hạo nói:"Ta cho ngươi đi Nặc Đinh là có điều kiện, đáp ứng điều kiện của ta ngươi mới có thể đi."
"Ta đáp ứng." Đường Tam nói không có chút do dự.
Đường Hạo nhíu mày: "Ngươi ngay cả yêu cầu của ta cũng không hỏi qua đã dễ dàng đáp ứng sao? Làm một nam nhân đã đáp ứng một chuyện với người khác thì nhất định phải làm được, không nên thất hứa."
Đường Tam rất tự nhiên nói:"Bất luận ba ba muốn ta làm gì, ta cũng đáp ứng. Ba ba dám chắc muốn tốt cho ta."
"Bất luận ngươi sau này tu luyện hồn lực như thế nào, ta muốn ngươi đáp ứng ta không được cho chuy tử vũ hồn tham gia hồn hoàn, thậm chí không cho bất luận kẻ nào chứng kiến nó xuất hiện. Càng đừng cho người khác biết ngươi là song sinh vũ hồn. Ngươi có thể làm được chứ?"
Đường Tam có chút sửng sốt:"Vậy còn vũ hồn Lam ngân thảo thì sao?"
Đường Hạo nói: "Vũ hồn Lam ngân thảo ngươi có thể tuỳ tiện sử dụng, tu luyện, tham gia vũ hồn gì cũng không thành vấn đề. Song sinh vũ hồn cũng không cần cả hai vũ hồn đều phải tăng lên hồn lực mới có thể tu luyện, chỉ cần một vũ hồn có hồn hoàn, hồn lực tăng tới bình cảnh tự động tiêu thất.
Đường Hạo nói:" Nói cách khác, sau này ta chỉ là sử dụng Lam ngân thảo vũ hồn đúng không?
Đường Hạo gật đầu: "Trừ khi gặp phải trường hợp nguy hiểm đe doạ tính mạng, nếu không không được sử dụng chuôi chuy tử."
"Được, ta đáp ứng ngài." Đường Tam trịnh trọng gật đầu.
"Còn hai ngươi" Đường Hạo nhìn đám Cảnh Duệ ở một bên nói "Tiểu Tam coi các ngươi là bạn, đáng giá tín nhiệm, các ngươi hẳn cũng thế. Các ngươi đi chuyến này, nhất định phải săn sóc lẫn nhau. Có biết chưa?"
"Vâng" Cả ba người đáp một tiếng.
"Tốt lắm, đi ăn cơm." Đường Hạo nói.
Trong nhà sơ sài, Đường Tam cũng không có gì để thu thập ngoài vài bộ quần áo. Cho nên khi lão Kiệt Khắc đến, y chỉ việc chào Đường Hạo một tiếng rồi mang bao quần áo theo. Phần Cảnh Duệ Vũ Văn, bọn họ là xuyên tới, có cái gì để thu thập cơ chứ.
Đứng trước cổng lớn của học viện, bọn họ bị ngăn lại. Gác cổng nói thế nào đi chăng nữa cũng không cho họ qua, còn muốn đánh người. Cảnh Duệ bước lên tung một cước, gác cổng liền ngã phịch xuống. Anh học taekwondo cũng không phải để chơi.
"Tiểu tử, ngươi muốn chết" Bị một đứa bé đánh ngã, gác cổng
điên cuồng từ mặt đất đứng lên nhằm phía Cảnh Duệ
phóng tới."Được rồi, dừng tay lại đi.
" Đúng lúc này thì một âm thanh mạnh mẽ vang lên, ngăn cản động tác của môn phòng lại.Môn phòng đầu tiên có chút sửng sốt, ngay sau vẻ mặt tức giận của hắn biến thành su nịnh, biến hoá cực nhanh kẻ khác khó có thể tưởng tượng, quay lại đối diện với người mới đến cúi người gật đầu nói: "Đại sư, ngài trở lại.
"Đường Tam quay đầu nhìn lại, trong lúc đó một người có tầm vóc trung đẳng thoáng có chút yếu ớt. Nam tư không biết từ lúc nào đã đi tới bên người bọn họ. Nhìn qua bộ dáng người này ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc ngắn màu đen, tướng mạo rất bình thường, hai tay ở khoanh tại phía sau, trên người nhìn qua có chút đặc thù khí chất, hai mắt lúc đó mở lớn trong đó mang theo vài phần hoà hoãn dễ gần."Đại sư
" chỉ liếc mắt nhìn gác cổng
một cái, cũng không để ý tới hắn, hướng lão Kiệt Khắc nói: "Lão tiên sinh, có thể hay không đưa chứng minh của Vũ Hồn điện cho ta xem?
"Lão Kiệt Khắc dù sao cũng xuất thân là thôn trưởng, từ thái độ và vẻ mặt của gác cổng
là có thể nhìn ra địa vị của người trung niên trước mắt này tại học viện tuyệt đối không thấp, càng huống chi người đó còn có danh hào đại sư. Đưa tay cầm chiếc chứng minh qua, đại sư nhìn một chút chứng minh, ánh mắt lần nữa nhìn qua ba người Đường Tam, cao thấp đánh giá hắn vài lần."Chứng minh là thật, lão tiên sinh, chuyện vừa rồi ta đại biểu cho học viện hướng ngài xin lỗi. Đứa nhỏ này giờ giao cho tao đi."
"Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. chúng ta cũng không đúng. Đại sư, đứa nhỏ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, ngươi hãy theo đại sư đi, nhất định phải nghe lời."Kiệt Khắc sau lại dặn dò Đường Tam vài câu nữa mới rời đi.
Đại sư nhàn nhạt liếc mắt nhìn môn phòng một cái:
"Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, nếu còn tái phạm, ngươi cũng không cần lưu lại nữa." Thanh âm khàn khàn của hắn mang theo sự bình tĩnh, nhưng có một loại cảm giác làm người khác vô pháp phản bác.
Sau lưng môn phòng mồ hôi lạnh tuôn ra, nhanh chóng đáp ứng và vọt sang một bên đứng
Đại sư cúi đầu nhìn về phía Đường Tam, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười, cơ nhục trên mặt hắn tựa hồ có chút cứng ngắc, bộ dáng lúc cười lên khiến kẻ khác có chút không dám cung duy (nịnh bợ, nịnh hót). Kéo tay Đường Tam, nói:
"Chúng ta đi thôi."Cảnh Duệ cùng Vũ Văn đương nhiên là đi theo phía sau. Hai người lặng lẽ liếc nhìn nhau. Có lẽ dù hai người có làʍ ŧìиɦ tiết biến chuyển thế nào, thì có những việc, nhất định phải xảy ra.
"Thôi vậy, để ta cho ngươi một tấm thư đề cử. Người tiếp theo, Cảnh Duệ"
Đường Tam trong mắt hiện lên vui sướng, bước chân nhẹ nhàng đi xuống, lướt ngang qua Cảnh Duệ đang đi lên.
Cảnh Duệ nhẹ nhàng nâng tay lên, một cây phất trần hiện ra trong quả cầu thủy tinh. Cảnh Duệ nhận ra cây phất này, là cây Thải Vân Chú anh thường dùng.
"Đây là... Phất trần?" Đường Tam có chút không xác định hỏi. Vì cây phất này phần lông đuôi khá ngắn, kim quang lấp lánh, ở đuôi có khảm một vài viên đá quý nhỏ nhưng tinh xảo.
"Đây là phất trần, tên là Thải Vân Chú. Nó hẳn là khí võ hồn đi" Cảnh Duệ cười khẽ nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve cây phất.
"Loại võ hồn này ta chưa thấy bao giờ, là võ hồn biến dị, cũng không biết có thể làm gì. Ngươi tới trắc hồn lực đi" Tố Vân Đào bình tĩnh nói, sau đó lại là một trận ngạc nhiên "Lại là tiên thiên mãn hồn lực?!" Năm nay tiên thiên mãn hồn lực là cải trắng sao?!
Kiểm tra hoàn tất, Cảnh Duệ đi xuống đứng cạnh Đường Tam đợi Vũ Văn giám định.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, võ hồn của Vũ Văn chính là Hậu Công Kiếm, hồn lực... giống hai người họ.
Tố Vân Đào có chút lâng lâng. Năm nay hắn ở cái thôn nhỏ đến không thể nhỏ hơn này thu được ba đứa nhóc tiên thiên mãn hồn lực. Này... Quá chấn động rồi!!!
Lúc bốn người đi ra đã là giữa trưa. Tố Vân Đào cùng lão Kiệt Khắc nói vài câu gì đó, khuôn mặt già nua của lão nhanh chóng hiện lên vẻ vui mừng. Từ biệt Tố Vân Đào, ba người cùng lão Kiệt Khắc trở về. Trên đường đi, Đường Tam liên tục hỏi các vấn đề liên quan đến hồn hoàn và việc thu thập hồn hoàn, cả đoạn đường chỉ có âm thanh non nớt đặt vấn đề cùng giọng điệu già nua ôn hoà giải đáp.
Tới nơi, ba đứa bé cúi chào thôn trưởng rồi vội vội vàng vàng chạy về nấu cơm cho vị Đấu La nào đó.
Theo lý thường, giờ này là giờ ngủ trưa của Đường Hạo, nhưng bất ngờ là Đường Hạo không có trở về phòng tiếp tục ngủ, mà là ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
"Ba ba, ngài trở về phòng ngủ tiếp đi, ta đi chuẩn bị cơm trưa."
Đường Hạo vẫn nhắm mắt như trước, nhàn nhạt nói: "Có phải ngươi cũng cảm thấy rất thất vọng? Cũng muốn trở thành Hồn sư sao?"
Đường Tam sửng sốt một chút: "Không có việc gì, ba ba, trở thành một người thợ rèn cũng tốt lắm a, cũng có thể nuôi sống chúng ta. Người không phải đã đáp ứng ta là dạy ta chế tạo nông cụ sao?"
Không đâu Tiểu Tam! Ngươi là nhân vật chính, là người tương lai sẽ làm chấn động Đấu La đại lục, sau này sẽ thành thần đó!!! Vũ Văn rít gào trong lòng.
Đường Hạo chậm rãi mở to mắt, từ trong mắt hắn, Đường Tam thấy được tâm tình kích động, trong lúc bất tri bất giác, tay phải của Đường Hạo đã nắm chặt, trên vẻ mặt già nua hiện lên một tia khí tức băng lãnh: "Hồn sư? Hồn sư có tác dụng gì? Đừng nói chỉ là một cái phế vũ hồn, sợ là vũ hồn lợi hại nhất, Hồn sư cường đại nhất có thể có cái tác dụng gì? Bất quá vẫn còn là một phế vật mà thôi. "
Tâm tình của Đường Hạo rất kích động, cả thân thể hắn đều run rẩy, mơ hồ trong lúc đó, Đường Tam nhìn thấy trong mắt phụ thân một điểm trong suốt gì đó.
Đường Tam chạy tới cầm lấy tay Đường Hạo: "Ba ba, ngài đừng nóng giận, ta không làm Hồn sư là được. Ta sẽ luôn luôn ở cùng ngươi, nấu cơm cho ngươi."
Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo tới cũng nhanh mà lui cũng nhanh, nhàn nhạt nói: "Mang vũ hồn của ngươi phóng thích ra cho ta nhìn xem."
"Vâng." Đường Tam gật gật đầu, ngửa tay phải lên, quang mang màu lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, trong khoảnh khắc, một nhánh màu lam tiểu thảo đã xuất hiện.
Kinh ngạc nhìn Lam ngân thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thất thần một trận, một lúc lâu mới dần dần khôi phục lại, thì thào nói: "Lam ngân thảo, cũng quả nhiên là Lam ngân thảo. Cùng nàng giống nhau."
Đột nhiên, Đường Hạo đứng lên, xoay người hướng trong phòng đi đến, động tác đột nhiên đó suýt nữa làm Đường Tam đang đứng trước mặt hắn té ngã, Lam ngân thảo vũ hồn trong tay cũng theo đó biến mất.
"Ba ba."
Đường Hạo nhịn không được phất phất tay: "Đừng làm phiền ta." Nói xong đã mở rèm cửa đi vào phòng trong.
"Chính là, ta còn có một võ hồn." Đường Tam thì thào nói ra.
[Đường môn Huyền Thiên Bảo Lục tổng cương, đệ nhất điều: Vĩnh viễn đừng cho người ngươi không cách nào tín nhiệm hoàn toàn biết ngươi chính thức có bao nhiêu thực lực.]
Đường Tam đã sớm đem Huyền Thiên Bảo Lục ghi vào trong tâm, đối với Tổng cương càng tuyệt đối kiên trì quán triệt.
Rèm cửa mạnh mẽ vén lên, Đường Hạo lại xuất hiện gian ngoài, lúc này, trên mặt hắn đã lộ vẻ khiếp sợ, có thể thấy, hai con mắt của hắn đã đỏ bừng, vừa rồi tựa hồ là đã khóc.
Đường Tam không có mở miệng, nhưng không ngửa tay phải lên giống như lúc trước, chậm rãi ngửa tay trái của mình lên, lúc này đây, không phải lại là lam quang, màu đen quang mang nhàn nhạt từ trong lòng bàn tay hắn phun ra, quang hoa trong nháy mắt ngưng tụ, một cái gì đó kỳ dị xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đó là cái búa màu đen, cán búa ước chừng dài nửa thước, đầu búa hình trụ, nhìn qua giống như là dạng thu nhỏ của cái búa rèn, nhưng là, tại mặt ngoài của cái búa đen có một cỗ quang mang đặc thù, trên đầu búa, một vòng hoa văn nhàn nhạt vây quanh.
Không biết tại sao, khi cái búa này vừa xuất hiện trong tay Đường Tam thì không khí bên trong phòng có vẻ có chút áp lực, mà Đường Tam tựa hồ cũng không cách nào thừa nhận được sức nặng của cái búa nhỏ này vậy, chỉ có thể cầm nó, cánh tay chậm rãi hạ xuống. Sắc mặt hắn đã trở nên tái đi.
"Đường Tam..." Cảnh Duệ cùng Vũ Văn lo lắng hô lên. Mặc dù họ biết nhân vật chính sẽ không có chuyện gì, nhưng là thanh niên hơn tuổi, nhìn một đứa bé tuổi (dù đã biết linh hồn người này cũng sắp ) cố gắng đến như thế cũng sẽ đau lòng.
"Này, đây là...." Đường Hạo cơ hồ bước một bước đã đi tới trước mặt Đường Tam, tay hắn mạnh mẽ nắm cái chuy tử, đưa nó tới trước mặt mình, tay Đường Hạo rất có lực, ít nhất bây giờ Đường Tam không hề cảm giác được cây búa trên tay mình nặng bao nhiêu.
Khi tay Đường Hạo đang cầm tay hắn thì một loại cảm giác ấm áp của huyết mạch tương liên làm cho trong lòng Đường Tam cảm thấy hết sức thoải mái: "Ba ba, có cái gì không đúng sao?"
Nhìn hắc sắc tiểu chuy tử, quang mang kích động trước biến mất nay lại xuất hiện trong mắt Đường Hạo: "Song sinh vũ hồn. Cũng là song sinh vũ hồn. Nhi tử, nhi tử của ta."
Một cách bất ngờ, Đường Hạo mở ra hai tay khỏa mạnh, ôm chặt Đường Tam vào trong ngực của mình.
Ngực của Đường Hạo rất rộng, có lẽ nguyên nhân bởi vì làm thợ rèn trong thời gian dài, mặc dù mặt ngoài nhìn qua thì hắn rất biếng nhác, nhưng cơ bắp trên người hắn không năm tháng mà giảm bớt, ngực hắn rất ấm áp. Cái loại tình yêu của người cha này mang đến cảm giác an toàn mà bất kì vật gì cũng đều không thể thay thế.
"Ba ba." Đường Tam có chút bất ngờ, trong trí nhớ của hắn, đây tựa hồ là lần đầu tiên Đường Hạo ôm hắn.
Tiểu thiết chùy trên tay phảng phất càng ngày càng nặng, mặc dù Đường Tam rất thích cái loại ấm áp từ phụ ái này, nhưng hắn càng không hy vọng thiết chùy rời tay đánh vào cha mình.
"Ba ba, ta không kiên trì được nữa." Đường Tam nhịn không được nói.
Đường Hạo buông hai tay ra: "Thu trở về."
Ô quang tán đi, trong nhà chỉ còn hình ảnh hai cha con ôm thành một đoàn, cùng với hai đứa bé im lặng chứng kiến cảnh tượng cảm động này.
Cảnh Duệ nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt có chút hâm mộ. Nếu như trở lại, không biết anh có thể có một cái ôm như thế không, trong trí nhớ của anh, lần cuối cùng được vùi mình vào trong vòng tay của cha, cũng chính là... Lần cuối cùng được gặp mẹ.