Rầm... Bùm...
Gần như cùng lúc, cả hai tiếng động cùng vang lên. Từ trên mặt đất đứng lên với bộ quần áo đã sớm rách không còn hình dạng, cùng đó thì Lôi Vân Sói cũng đi từ trong đám khói ra với dáng vẻ vô cùng chật vật. Cả hai cũng không đơi đối thủ ra tay trước mà cùng lúc xông lên.
Keng... Keng...
Lại những tiếng va chạm của sắt thép vang vọng cả bầu trời đêm nhưng lần này ác liệt hơn. Trấn Thiên nhảy vụt ra sau và tung một hỏa cầu cực lớn về phía Lôi Vân Sói. Tốc độ quá nhanh làm con sói không kịp phản ứng mà ăn trọn một quả cầu lửa cực lớn và bị đẩy lùi ra sau mấy mét.
Grào...
Rống lên một tiếng đầy giận dữ, Lôi Vân Sói liền lao tới với tốc độ cực nhanh và tung ra một tia lôi điện cực mạnh bắn thẳng về phía Trấn Thiên. Lấy tốc độ nhanh nhất có thể rời khỏi chỗ vừa đứng. Một tiếng `bùm´ vang rõ to và một cái hố khá rộng cuất hiện tại chỗ Trấn Thiên vừa đứng.
"Mẹ nó thật là kinh khủng, không chơi nữa ta không thèm dây dưa với mi nữa!" Sau giây phút giật mình qua đi, Trấn Thiên lền tăng lên thành thực lực chân chính là thần giả và giáng cho Lôi Vân Sói một cú vào đầu. Lôi Vân Sói nhất thời không biết làm sao, tư nhiên thực lực của nhân loại này tăng vụt một nhát lên trên mình rồi bị ăn một cước vào đầu bất tỉnh.
Sau khi khế ước xong, thực lực của Trấn Thiên liền tăng thành thần giả 2! Bọn Kim Long mỗi người chỉ tăng được một cấp như Trấn Thiên còn bọn Lam Tinh thì vẫn giữ nguyên, có chăng thì cũng chỉ tăng thực lực lên mà thôi chứ không đủ để tăng cấp độ. Riêng Lôi Vân Sói thì trực tiếp lên làm thần thú 1! Hai ba ngày sau, khi đã đủ ma hạch cho bọn học trò tu luyện và kiểm tra các kỹ năng cũng xong thì Trấn Thiên lại quay về hoàng cung. Bây giờ cần chuển bị cho việc chiến đấu với Cửu Vĩ Thiên Hồ bởi chỉ còn vài tuần nữa là tới sinh nhất Trấn Thiên, hay nói đúng hơn là thân thể này và cũng là lúc bước xang tuổi 12.
Địa bàn chiến đấu thì ra biển đi, bây giờ với sức mạnh cấp thần tôn thì Trấn Thiên đã có thể thoải mái mà bay lượn cũng như đứng trên mặt nước rồi, bọn ma thú khế ước thì cũng thế. Biển vừa có ít người, lại vừa yên tĩnh nên khá thoải mái trong việc đánh nhau mà không cần lo việc có người nhìn thấy hay bị liên lụy nữa. Đến lúc đó thì chỉ cần tìm một lý do rồi chuồn êm ra biển là được. Về phần con hồ ly kia thì không lo, lão Phong từng bảo chỉ cần cầm cự khoảng 1 tiếng là thành công nên không đáng lo.
Thêm một tuần nữa qua đi, giờ Trấn Thiên đang hết sức là đau đầu khổ. Lý do thì cũng đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa: Hôn sự của chính mình. Chả qua là đang yên đang lành thì phụ hoàng gọi đến nói về việc lễ đính hôn của mình sẽ được công bố vào sinh nhật mười hai tuổi của Trấn Thiên. Nếu chỉ thế thì không đáng nói làm gì mà đáng nói ở đây là người sẽ kết hôn với Trấn Thiên: Vân Mai Linh và cũng là kẻ thù không đội trời chung với mình mặc dù vẫn chưa bị sao nhưng khẳng định là khi gặp thì sẽ bị tra tấn đến thảm thương chứ đừng nói đến việc phải kết hôn. Ôi cuộc đời xinh đẹp đến đây là hết. Nếu có ai thấy được dáng vẻ buồn hiu của Trấn Thiên chứ nếu không sẽ rất thương cảm cho vị hoàng tử thiên tài này. Bằng chứng là bộ dạng của Trấn Thiên rất dọa người. Người thì thất thần, nha hoàn vào gọi gì cũng không nói làm mọi người hoảng hồn một phen.
Buổi tối trong viện hoàng tử, Trấn Thiên đang ngồi trên giừơng và đối mặt là một người...không, phải nói là một linh hồn thì đúng hơn ní chuyện với nhau.
"Tại sao ông lại muốn tôi tìm sư phụ ông vậy? Chả lẽ sư phụ ông có cách để cứu ông à?"
"Đương nhiên, sư phụ ta dĩ nhiên là có cách để cứu ta rồi. Nhài là.... Ngươi hỏi làm gì? Chả phải chúng ta đã thỏa thuận rồi là không hỏi bất cứ điều gì về sư phụ ta cho đến lúc ngươi đủ mạnh để đi gặp ông ấy à?"
"Được rồi được rồi, vậy mấy thứ trong này tôi sử dụng được chứ? Có thứ gì ông cần lấy lại không?"
"... Không, ngươi nghĩ mấy thứ này quan trọng với ta lắm à? Chỗ ở của ta còn cả đống!"
"Ầy... Cường giả đúng là có khác!" Thở dài một hơi, Trấn Thiên tiếp tục nói:
"Được rồi, giờ cũng tối rồi ông đi ngủ đi, tôi cũng cần nghỉ ngơi nữa."
"Xì, không cần đuổi ta cũng đi." Nói xong người nọ hóa thành một luồng sáng bay thẳng vào trong nhẫn trữ vật trên tay Trấn Thiên.
"Ài, cái không gian trữ vật tên Không Giới Nhẫn mà lão cho mình cũng thật là khủng bố! Bên trong rộng ước chừng phải gọi là cả một hành tinh chứ chả ít! Không biết mấy lão già trong tộc mà biết mình có kỳ trân dị bảo loại này thì sẽ nói gì đây?" Thở dài một hơi, Trấn Thiên lại nhìn vào chiếc vòng có hình bát quái trước ngực mình
"Lão phong từng bảo mình là chiếc Bát Quái vòng này có thể phát triển tùy theo mức độ tu vi của bản thân mà có độ rộng lớn khác nhau. Mình cũng xem qua đúng là có biến hóa không nhỏ nhưng mà vẫn rộng không bằng / nhẫn trữ vật của lão ta! Thôi ngày mai đến học viện xem bọn nhóc kia còn giờ thì ngủ đã!"
Sáng hôm sau tại học viện Pháp Linh, trong một biệt viện ghi lớp E...
"Tốt, các ngươi đã tiến bộ không tệ, vì thế nên ta hôm nay ta sẽ đẫn các ngươi vào Ma Vũ Sơn để trải nghiệm thực tế. Tất nhiên là phải nằm trong sự bảo hộ của ta rồi. Chắc hẳn các ngươi cũng biết Ma Vũ Sơn là nơi nào rồi chứ? Đó là nơi dành cho con em quý tộc tập luyện và cũng là nơi mà hàng năm học viện thường tổ chức kỳ thi. Mặc dù không nhiều ma thú mạnh như Mê Vụ Sơn Lâm nhưng cũng có kha khá đủ để các ngươi luỵôn tập!" Đứng trước một đám người, Rấn Thiên lớn tiếng nói về mục đích đợt luỵôn tập này mong ai không đủ can đảm thì rời khỏi. Đợt đi này rất nguy hiểm, nếu không chuẩn bị gì mà đi thì mất mạng như chơi. Dù trong đó không như Mê Vụ Sơn Lâm nhưng cũng khá nguy hiểm, tất nhiên là điều này không thấm vào đâu so với một vị thần giả như Trấn Thiên rồi. Kết quả làm cho Trấn Thiên thất vọng là tất cả đi hết chỉ còn lại khoảng ba mươi người ở lại. Những người đi đa phần là những người không tin tưởng vào Trấn Thiên và lo cho mình. Đối với họ thì đà phần đều nghĩ:
Dù sao tu vi cũng đã được cải tiến thì việc gì phải mạo hiểm chứ? Không phải mọi người đã ít coi thường mình rồi sao?
Vì vậy mà trường học đã đưa những người này xang các lớp khác và không được quay về nữa, việc này tất nhiên là Trấn Thiên đề nghị rồi.
"Được rồi, mọi người rập chung, chúng ta sẽ xuất phát vào hai ngày nữa nên mọi người về chuẩn bị đi! Hai ngày sau chúng ta sẽ tập chung tại đây rồi xuất phát. Dù sao thì nơi đó cũng khá gần kinh thành, chỉ khoảng vài giờ đi bộ thôi hơn nữa chúng ta ở lại cũng không lâu nên đừng mang quá nhiều đồ!"
"Dạ thưa giáo sư!" Đối với tất cả mọi người trong lớp E này thì họ rất tôn trọng Trấn Thiên vì Trấn Thiên không những không xa lánh, coi thường họ mà còn cải thiện tu vi mà còn đối sử rất tốt với họ nữa. Bất di bất dịch, Trấn Thiên đã trở thành một người thân trong lòng họ.