"Sao số tôi khổ vậy nè? Muốn đi tìm huynh đệ giải sầu thì họ lại ở hết trong học viện rồi, không có bạn bè, bỏ trốn thì không được. Hay gọi Minh lão ra bàn chút chuyện về tu luyện vậy." Ngồi trong trên giừơng thở ngắn than dài một hồi, Trấn Thiên mới nhớ tới cái lão già mà mình đã nhặt được trước kia ở Di Tích Viễn Cổ.
"Không cần gọi đâu, ta ở đây rồi này!" Ngay khi vừa mở miệng định gọi thì một giọng nói trềm thấp vang lên chặn đứng câu nói của Trấn Thiên.
"Hì hì tiền bối, ngài ra ngoài cũng đúng lúc quá ha! Tôi đang định gọi ngài bàn chút chuyện." Gãi đầu ngượng ngùng, Trấn Thiên nói với vẻ nịnh bợ cực kỳ đáng đánh.
"Ngươi là người đa tính cách chứ không phải là một tính cách nữa rồi! Đừng có mà dùng cái giọng đó mà nói với ta, nổi hết cả da gà." Buông một câu châm chọc, đồng thời liếc trắng mắt nhìn Trấn Thiên.
"Thôi mà tiền bối, tha thứ cho ta đi mà, lúc nào tôi biếu ngài vài vò rượu thượng đẳng." Đoán mấy lão nhân tính cách quái gở như thế này chắc chắn sẽ thích uống rượu nên quyết định đánh liều.
"Hừ, ta là hồn ma thì sao mà uống?"
"Ừ nhỉ! Vậy mấy vò rượu đó ta đành vất đi rồi!" Lắc đầu đáng tiếc, đồng thời bày ra một vẻ mặt vô cùng tiếc hận mấy vò rượu cộng với động tác thở dài càng làm cho vai diễn này của Trấn Thiên càng đạt hiệu quả và đã đánh lung lay lòng của Minh lão.
"Ấy đừng, cho dù bây giờ ta chưa uống được nhưng sau này chắc chắn sẽ uống!" Nghe Trấn Thiên bảo muốn vất mấy vò rượu ngon đi thì tâm trạng Minh lão thay đổi hẳn.
"Nếu vậy..." Quả nhiên là thế, mấy lão đầu này tính đã già rồi mà còn thích uống rượu thật không thể nào tưởng tượng nổi, chả lẽ không lo cho sức khỏe của mình sao?
"Ài, ngươi đúng là chó má, biết ta thích rượu nên cố tình chơi ta hả?" Thở dài một hơi, lão biết mình không thể nói nổi với cái tên này vì mình đã mắc bẫy liền mặc kệ không thèm quan tâm nữa
"Được rồi, vậy ngài liệu có phải là một vị thần tôn chăng?"
"Thần tôn? Ngươi đang đánh giá quá thấp ta rồi đấy. Ta hiện đang ở mức thần sáng chế 1000 năm!" Minh lão nói với vẻ cực kỳ tự hào.
"Sao mình chưa nghe bao giờ nhỉ?" Lẩm nhẩm trong miệng nhưng cũng đủ để Minh lão đang dương dương tự đắc nghe được và phải cứng họng.
"Ngươi thì biết cái gì? Khi một người đạt được qua mức cao cấp nhất của vị diện mà mình sinh sống thì sẽ được đặt chân lên một tầng cao mới mà ở đó người ta không còn phân chia sức mạnh như khi còn ở vị diện nữa mà phân chia dựa theo thực lực!"
"Chả lẽ ngài cũng là một trong số đó? Trên đời này có rất nhiều vị diện sao?"
"Đúng vậy, trên đời này có...cũng không nhiều vị diện đâu tại vì cũng không có nhiều người có thể đạt đến thần cấp và lĩnh hội thần cách. Mỗi người khi vượt qua sức mạnh giới hạn của vị diện thì phải mau chóng lĩnh hội thần cách cho riêng mình thì mới có thể chính thức bước vào con đường thần thánh. Những cấp thần mà các ngươi nói hoàn toàn chỉ là dựa vào những ý nghĩ ngu ngốc của các ngươi mà thôi. Chỉ cần một người đã lĩnh hội thần cách thì có thể đánh lại cả trăm người cấp thần tôn ở vị diện này! Tuy nhiên, không phải ai cũng thành công vì trong thời gian lĩnh hội nếu sảy ra dạo sót hoặc không thể lĩnh hội thần cách trong một khoảng thời gian thì sẽ chết rất thảm. Quá trình lĩnh hội cũng phải chịu qua thiên phạt thì mới có thể chính thức lĩnh hội còn không thì chỉ là `thần cách dỏm´! Ta một vị sáng chế thần vì trúng phải bẫy của cái tên chết tiệt kia mà bị hủy hoại thân thể. Sư phụ ta giận chó chém gà ( hình như là giận cá chém thớt nhỉ) bắt nhốt linh hồn ta vào trong Di Tích Viễn Cổ để phạt ta!"
Đứng trước cổng học viện là đoàn người gồm mươi người lớp E và một người mặc quần áo giáo viên.
"Được rồi, chúng ta đi thôi, Ma Vũ Sơn thẳng tiến!" Dứt lời cũng không để học viên kịp phản ứng, Trấn Thiên đã dùng một tốc độ rất nhanh để phóng đi hướng cửa thành tiến tới, mà vọn học viên phía sau cũng là dùng hết tốc lực để đuổi theo.
Một giờ sau, bọn họ đang đứng trước một khu rừng rậm rạp... Nói thẳng ra thì chỉ có mỗi Trấn Thiên đứng thôi, đám còn lại thì đứa ngồi, đứa nằm thở dốc đầy mệt nhọc.
"Nghỉ một lát rồi lại đi. Nói trước là ta sẽ không nhúng tay vào đợt rèn luyện này đâu. Nó chỉ làm cản trở các ngươi phát triển thôi nên các ngươi phải tự dử dụng thực lực để bảo vệ mình. Đến lúc cấp bách ta sẽ giúp đỡ một chút. Khi vào thì tuyệt đối không được tách nhau ra mà phải đi chung thành một đội để khi có nguy hiểm thì tụ lại mà đánh!"
"Dạ thưa giáo viên." Cả người còn lại đồng thanh hô to. Đùa, chỉ cần có giáo viên thực lực khủng bố này bảo đảm thì việc gì phải lo cơ chứ? Hơn nữa lúc trước giáo viên cũng nói là tất cả tinh hạch ma thú mà bọn họ kiếm được đều cho họ để luyện cấp thì tốt quá rồi còn gì nữa.
Một tiếng sau, đám người học viên này đang quây quanh một con hỏa vân sói cấp tình thú toàn thân màu đỏ như hỏa diễm này để đánh. Mặc dù sức của một người không làm gì được nó nhưng sức của người thì lại là chuyện khác. Hiện giờ toàn thân nó máu me be bét và đang không ngừng gầm gừ để ý xung quanh, đám người học viện cũng không dám tiến lại quá gần mà thường dùng ma pháp công kích tầm xa. Mặc dù nói bọn họ có thể địch lại Hỏa Vân Sói này nhưng cũng không phải không gặp chuyện gì. Bằng chứng là hiện giờ đã có vài người bị nó đánh cho không chịu nổi mà phải thối lui. Những người đó thì người bị đốt đến đen thui nhưng không nguy hiểm đến tính mạng vì lửa của hóa vân sói chỉ xẹt qua người, còn lại thì đa phần là bị vuốt của nó làm cho bị thương. Tất cả bọn họ đều được Trấn Thiên dùng quang minh ma pháp chữa trị. Đối với việc này, bọn họ khá là ngạc nhiên vì giáo viên của bọn họ lại có quang ma pháp. Tuy nhiên cũng không lâu vì trên đời này người có quang ma pháp tuy không nhiều nhưng cũng không phải khó tìm, trong đám học viên cũng có ~ người có quang ma pháp.
Những người còn lại thì tụ tập đánh trả Hỏa Vân Sói.
Sau một lúc thì Hỏa Vân Sói cũng chịu không nổi mà gục xuống. Lấy xong ma hạch thì bọn họ lại tiếp tục lên đường. Mới đầu thì chúng còn khá là sợ hãi nhưng có giáo sư và rất nhiều đồng bạn ở đây nên bọn họ đè nén xuống sợ hãi mà lao vào đánh trả. Sau vài lần như thế thì họ cũng bắt đầu quen với máu me nên dần rồi thì nỗi sợ hãi cũng bớt dần.
Đêm tối, Trấn Thiên phân phó Kim Long ở lại canh chừng cho bọn họ còn mình thì đi vào màn đêm nơi mà lúc sáng đã phát hiện một con ma thú cấp hồn thú sắp tấn lên làm thần thú. Đến một cửa hang khá to, Trấn Thiên rốt cuộc ngừng chạy mà từ từ đi vào chông chả giống đang đi vào hang của ma thú tẹo nào. Đến cuối hang, một đầu ma thú đang nằm yên ngủ say, sau khi cảm ứng được một tiếng bước chân đang đến gần thì gần lên giận dữ. Nó là ma thú mạnh nhất ở khu vực này, ấy vậy mà lại có kẻ dám hiên ngang bước vào hang của nó để làm càn thử hỏi làm sao nó chịu nổi.