"Hừ chết tiệt, không ngờ chỉ có mỗi ba đuôi thôi mà nó đã mạnh thế. Nếu như mà là tất cả chín đuôi thì sẽ thế nào đây?" Trấn Thiên sau khi trồi lên mặt nước thì chửi thầm. Mẹ nó chứ! Cho dù là Cửu Vĩ Hồ Li trong natuto cũng không có khủng đến như thế. Lúc này Trấn Thiên đang có cảm xúc muốn đập cho cái tên nào đã tạo ra con hồ li này một trận, lại càng muốn giết luôn đứa nào đã dám phong ấn con hồ li này vào người mình! Bay đến nơi cũng là lúc cả bốn người kia chật vật mà đứng dậy.
"Oa chủ nhân, không ngờ người cũng thật là khỏe nha! Ta phải cố hết sức mơi có thể miễn cưỡng chịu được một đòn đó của nó đấy. Nhìn qua chủ nhân có vẻ còn thị thương nặng hơn xả bọn ta đó!" Lôi Vân rất là không khách khí nói thẳng ra suy nghĩ của mình.
"Im miệng! Nói câu nữa ta cho ngươi nhừ tử!" Đáp trả con sói to lớn mà không có não là một tiếng gầm giận giữ của Trấn Thiên. Lúc trước quá coi thường Cửu Vĩ nên bị thương vẫn connđàng tức giận mà cái tên này còn không biết điều mà nói xía vào. Ngay lập tức cái miệng bình thường lanh cha lanh chanh trong Bát Quái lập tức câm nín.
"Hợp lực lại lần nữa, chúng ta nhất đi h phải cố thủ cho tới cùng. Ta đián nó sẽ bắn ra cả loạt đạn liên tiếp như vậy trong thời gian tới!" Trấn Thiên có chút trầm giọng mà nói. Đã mắc sai lầm thì không thể mắc sai thêm lần nữa.
"Chủ nhân, Tú Lan bị thương nặng rồi! Liệu có thể..." Đúng lúc này, Lam Tinh lên tiếng. Bên cạnh nàng là Tú Lan đang sựa vào thân thể của nàng để cố gắng đứng vững. Ngay lập tức, Trấn Thiên triệu hồi Tú Lan trở về Bát Quái. Không thể không nói, nếu Tú Lan đã bị thương như vậy thì để ngaòi này cũng vướng chân mà thôi. Tốt nhất nên `cất´ đi thì hơn.
"Hây a... Grào..." Gồng lên toàn bộ sức mạnh, vùng lúc với các thuộc hạ dùng toàn lực nhất kích lao thẳng tới chỗ Cửu Vĩ mà đánh.
Một quả quang cầu bao hàm quanh đó là cuồng phong không ngừng rít gào xoay quanh để tăng thêm lực sát thương cho quang cầu. Đây là tác phẩm của Trấn Thiên và Kim Lonh. Theo sát đằng sau là một quả thủy cầu mà xung quanh đó chính là những tia chớp màu đen tuyền lưu động quanh đó. Những tia chớp này chính là lôi điện biến dị rất khó sử dụng, hơn nữa mỗi lần dùng là một lần tiêu hao năng lượng rất lớn mà chỉ có những kẻ có pháp lực kinh người mới dám sử dụng nhiều lần. Tuy vậy, lực công kích của nó lại vượt xa các loại lôi điện bình thường. Khỏi nói cũng biết đây là do hai người còn lại làm ra.
"Vốn ta không muốn dùng đến nó nhưng ngươi đã bắt ép ta như thế thì ta đây cũng không khch khí!" Lôi Vân cũng có chút cuồng với kẻ địch lần này. Vốn nó từ khi sinh ra thì tư chất tu luyện kinh khủng nhất Ma Vũ Sơn nên trước sau gặp rất ít đối thủ. Lần này tuy gặp phải đối thủ có chút ăn không tiêu nhưng cũng làm cho nó chiến ý bừng bừng.
______________________________________
Nói một chút về các hệ ma pháp trên đại lục...
Hỏa hệ, thủy hệ, thổ hệ, lôi hệ, phong hệ thì chắc khỏi nói mọi người cũng biết nên mk chỉ nói về một số hệ đb thôi.
Quang hệ là hệ vừa tấn công vừa chữa trị. Cả hai loại đều rất mạnh.
Ám hệ là loại chuyên đi hấp thụ năng lượng của kẻ khác. Nếu để một ma pháp sư ám hệ đấu với quang hệ thì ám hệ thua bởi quang hệ là khắc chế của ám hệ. Tuy nhiên nếu luyện đến một loại cấp bậc nhất định thhì ám hệ có thể thôn phệ (chắc cũng giống như hấp thụ) tất cả mọi thứ!
Mộc hệ được tạo ra từ sự dung hợp nguyên tố của thổ và thủy. Nó cũng giống như thổ hệ trong naruto ấy mặc dù loại này chỉ có tinh linh nơi rừng già hoặc là bọn ma thụ mới dùng được.
Hắc lôi là loại lôi hệ biến dị hoàn toàn không phải dùng hợp. Sức công phá mạnh gấp mấy lần lôi hệ bình thường nhưng ma pháp tiêp hao cũng cực kì lớn.
Dung nham được tạo ra từ thổ và hỏa sức công phá cực lớn và cũng cực hao tổn ma pháp.
Băng là được tạo từ thủy và phong có thể đóng băng mọi thứ. Hệ này tuy tiêu hao ít ma pháp hơn nhưng chủ yếu dùng để cầm chân kẻ địch là chính. Cũng tùy vào cách sử dụng của từng người mà nó có thể trở thành vũ khí sắc bén.
Những hệ đb kể trên là những hệ rất hiếm gặp nên không có nhiều.
"Hử, tại sao ngươi và muội ấy bằng tuổi mà lại gọi muội ấy bằng muội? Mà không phải ở học viện thì các ngươi cũng học cùng lớp sao? Tại sao còn phải vào cung làm gì?"
"Nàng ấy thấp hơn ta nên phải gọi ta bằng tỉ! Ở học viện thì chúng ta cũng hay chơi chung nhưng ta vẫn muốn đến xem chỗ ở của nàng."
Đang nói chuyện sôi nổi thì đột nhiên có một giọng nói chen ngang với giọng cợt nhả.
"Vị tiểu muội muội này thật khả ái! Nàng theo ta về nhà đi, ta sẽ cho nàng được ăn sung mặc sướng. Nàng yên tâm đi, cha mẹ nàng chắc chắn sẽ đồng ý cho nàng làm vợ ta sớm thôi. Cho dù không thì cũng phải đồng ý." Nói xong quay xang Trấn Thiên trừng lớn mắt.
"Còn ngươi sớm chút cút khỏi đây mau. Hôm nay bản thiếu gia đang có tâm trạng vui nên tha ngươi một cái mạng chó!" Những kẻ phía sau nghe vậy cũng hùa theo. Những người xung quanh nghe vậy cũng không dám đi lên ngăn cản. Hiển nhiên, đây chắc là một tên công tử nhà giàu hoặc nhà quan lại mới nổi nên mới dám chặn đường nhang nhiên như vậy rồi.
Bọn này thật ngu xuẩn! Hôm nay tâm trạng ta không tốt, có lẽ nên cho bọn mi một cái cảnh cáo để chừa cái tính ấy đi chứ nhỉ? Tuy nhiên, chưa kịp hành động thì...
Bốp... Rầm!
"Bản tiểu thư mà thèm làm vợ ngươi sao? Hôm nay ngươi xui rồi, đi chết đi!" Nói xong nhảy lên đạp một phát trúng `chỗ đó´ của tên thiếu gia đó. Đám người xung quanh bao gồm cả Trấn Thiên đứng ngây ra ngư phỗng nhìn cảnh tượng một người vừa mới mất đi cơ hội làm cha.
"A a a... Ngươi ngươi..." Thiếu niên đau đớn liền lui người lại rồi co rụt người lại kêu la. Tiếng kêu này cũng đã đánh thức mấy cây cọc gỗ đằng kia.
"Anh em, giết con ả đó trả thù cho thiếu gia." Đùa sao? Thiếu gia bị như vậy thì bọn họ chết chắc rồi. Quả này về không bị đánh cho lên vờ xuống ruộng thì mặt trời mọc đằng tây. Giết cô ả có lẽ sẽ giảm nhẹ bớt hình phạt.
"Hừ, muốn hại vị hôn thê của ta cũng phải nhìn mặt ta đã!" Nói xong Trấn Thiên cũng lao lên chắn trước Mai Linh và đạp bay tên đang định túm lấy nàng.
Nàng chỉ quá mức tức giận vì có kẻ dám đùa bỡn mình. Từ trước tới giờ toàn là nàng đi đùa bỡn kẻ khác chứ chưa từng có điều ngược lại bao giờ cho nên đã cố ý nhằm chúng chỗ đó của tên kia mà đạp. Lúc định quay đi thì bọn người đi theo tên thiếu gia đó bỗng xông lên. Bởi vì tu vi chênh lệch, hơn nữa bọn chúng cungđánh bất ngờ nên không kịp cản cũng không kịp né chỉ đành chờ đợi cú đánh. Ngay lúc đó, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng và đánh bay tên định đánh nàng đi.
"Ngươi cứ tiếp tục đánh hắn cho ta còn về phần bọn người hầu kia thì để đó ta!" Nói xong, Trấn Thiên cũng không để ý đến bộ dáng ngạc nhiên của Mai Linh mà lao lên đánh nốt bọn lâu la của tên thiếu gia kia. Đồng thời cũng cảm thán tên kia thật là xui xẻo vì đụng phải nàng. Nếu gặp hắn thì cùng lắm là đánh cho một trận rồi thôi nhưng tiểu cô nương này lại dùng một chiêu cho hắn đoạn tử tiệt tôn luôn.
Qua vài giây sững sờ thì Mai Linh cũng tỉnh lại và quay ra đánh tiếp tên thiếu gia đang nằm đo đất kia. Phải nói đây chính là chiêu lợi hại và yêu thích nhất của nàng. Lần nào gặp phải mấy tên này đều dùng nó để sử dụng hết.
Qua một lúc....
"Sao? Đánh đã tay chưa? Ta đợi nãy giờ hơi bị lâu rồi đó!" Đang đánh hăng thì nghe tiếng nói quyen thuộc vang lên sau lưng nên bèn dừng lại và quay ra sau nhìn. Chỉ thấy đằng sau là cảnh Trấn Thiên đang đứng trước một đống thi thể...à nhầm họ chỉ bất tỉnh mà thôi đang khoanh tay nhìn mình.
"Xong rồi, chúng ta về thôi, mất hết hứng thú chơi rôi!" Thực lực tên này thật khủng bố, một đám hơn mười người ít nhất cũng phải huyễn sư cấp như vậy mà hắn giải quyết như không, hơn nữa quần áo còn không một vết xước!