"Không cần giao cho người khác đâu! Chính ta sẽ giữ nó!" Từ trong hư không vang lên một giọng nói trầm thấp không rõ phát ra từ hướng nào làm hai người trong căn phòng sa hoa này phát hoảng.
"Ai? Ra đây mau, dám giả thần giả quỷ hù dọa hoàng thượng!" Vị tướng quân kia đã cực kì hoang mang nhưng vẫn cắn răng che chắn trước mặt vị hoàng thượng đã có tuổi kia.
"Lôi tướng quân, không được vô lễ! Xin hỏi ngải phải chăng là chủ nhân của món thần vật này?" Vị hoàng đế này thái độ cực kì cung kính hướng hư không trước mặt mà nói lại.
"Hahaha... Tốt, ngươi cũng biết điều đấy!" Minh lão đột ngột xuất hiện trước mắt hai người.
"Ngươi..."
"Lôi Thành!" Hương vị tướng quân kia mà lắc đầu ra hiệu không nên chọc giận vị cường giả trước mặt này.
Người này không phải là nhân ngư (sau này thống nhất người cá thì gọi là nhân ngư nha). Hơn nữa đây lại còn là đáy biển nơi người cá sinh sống, áp lực dưới này không phải một người thường có thể chịu được, hơn nữa còn có thể thần không biết quỷ không hay mà lọt vào đây thì thử hỏi có mấy ai làm được? Đừng nói là con người cho dù là nhân ngư muốn vào được hoàng cung mà không ai hay thì đúng là chuyện hết sức khó khăn. Dưới đáy biển tối om, nhân ngư đôi khi còn phải dựa vào lửa biển mới có thể nhìn thấy. Vậy mà người này lại nhìn như không! Tất cả những điều trên đủ chứng tỏ người này là một cường giả cực mạnh.
_____________________________________
lửa biển: Loại lửa đặc biệt do người cá tạo ra có thể cháy dưới nước. Thật ra nó không phải lửa mà là một loại quang ma pháp tạo ra nhưng có hình dáng ngọn lửa và một ít nhiệt nên người ta gọi là lửa biển.
_____________________________________
"Ta đến đây là muốn bàn bạc với các ngươi chút chuyện!" Không đợi gai người kia trả lời thì Minh lão đã nói luôn
"Ta muốn các ngươi chăm sóc cho một người trong một thời gian. Trong khoảng thời gian này ta sẽ vắng mặt để đi làm một số chuyện nên các ngươi làm ăn cho cẩn thân. Nếu để ta biết hắn có vấn đề gì thì ta sẽ lột da toàn bộ bọn nhân ngư các ngươi! Tất nhiên là sẽ có thưởng rồi! Đây là một món thần khí của ta, các ngươi cầm tạm lấy mà dùng. Phần thưởng lớn hơn đang chờ các ngươi đó! Hahahaha..."
Nói xong chỉ để lại trên bàn một thanh kiếm màu vàng, bên trên có những đường hoa văn kì lạ. Giữa căn phòng là Trấn Thiên với toàn thân đầy máu đang nằm trong một cái bong bóng khí trôi nổi trong nước. Điều kì lạ là cái bong bóng này lại không nổi lên mà cứ lơ lửng ở đó.
"Mau, mau đi cho câu ta uống sinh mệnh đại dương! Nó sẽ giúp cậu ta sống được ở dưới nước!" Vừa nhìn thấy tình hình Trấn Thiên thì hoàng đế đã gấp đến không chịu nổi. Đùa, nếu để người này sảy ra chuyện thì toàn bộ những nhân ngư trong đại dương này sẽ chết hết! Vị cường giả hồi nãy đâu có nói đùa.
Phía Minh lão.....
"Ai, Bát Quái à sao ngươi không đi theo ta chứ, ta mới là chủ nhân ngươi kia mà! Chả lẽ đi cùng tên kia lâu ngày nên đổi tính rồi hả? Thật hối hận vì ngày xưa đã đưa nó cho hắn!" Vừa đi, Minh lão vừa cằn nhằn trông như một tên điên vừa trốn trại nhưng khổ nỗi chả ai nhìn thấy vì lão đang phóng đi với tốc độ chóng mặt. Đang đi bỗng lão ngừng lại rồi lấy từ trong người ra một con hạc. Nói vài câu vào đấy rồi để nó bay vút đi cũng chả biết là đi đâu. Xong xuôi mọi chuyện thì lão lại phóng đi với tốc độ chóng mặt.
Bên phía hoàng cung dưới đáy biển...
"Cha, người này là ai vậy? Sao trông tình trạng hắn lại kinh khủng như vậy?" Một nhân ngư với gương mặt xinh đẹp khoàng 12~13 tuổi hướng hoàng đế hỏi.
"Năm phút cũng đủ để ta hạ gục ngươi đấy! Tuy nhiên không còn thời gian cho ngươi ngẫm nghĩ đâu." Dứt lời, Cửu Vĩ tung một quả bom vĩ thú về phía Trấn Thiên.
Rầm...
"Cửu vĩ, đã lâu không gặp ngươi!" Xuất hiện trước mặt Trấn Thiên không ngờ là Minh lão và cũng là người đã đánh bay quả bom vĩ thú vừa xong.
"Hừ, đến bây giờ mới chịu ra ngoài, ta còn tưởng là ngươi mặc kệ cho tên đồ đệ cứng đầu của ngươi nữa chứ!"
"Đâu có, ta định ra ngay từ đầu rồi nhưng nghĩ muốn xem sức của hắn đến đâu nên mới để lâu vậy đó chứ!" Minh lão cười haha nói.
"Hừ, Hạo Minh, nể tình ngươi đã từng là bạn của ta nên ta mới không thèm để ý ngươi! Mau về mà báo với cái lão già Thần khai sinh của ngươi là ta còn lâu mới về! Ngươi tưởng rằng cái kết giới ở quanh đây của ngươi là ta không nhận ra chắc? Hiện giờ ngươi đang ở trạng thái linh hồn thì còn lâu mới đánh lại ta. Trước kia có thể ta không mạnh bằng ngươi nhưng giờ thì ngược lại rồi!" Cửu Vĩ rống lên một tiếng như đã chọc phải nỗi đau của nó. ( hình như mk ví hơi sai)
"Kết giới nào cơ?" Minh lão giống như không hiểu Cửu Vĩ nói gì hỏi lại.
"Đừng giả ngu, quanh đây ngươi đã bày trận pháp để bảo hộ vùng biển này không bị biến động chứ nếu không thì với sức mạnh của hai thần cấp thì làm thế quái nào mà nó lại vẫn bình yên như vậy được chứ hả? Lại còn bọn nhóc kia mặc dù đã bị ta đánh cho mất hết sức rồi mà vẫn không bị chìm xuống biển nữa chứ!"
"Ồ, ngươi đoán đúng rồi nhưng không có thưởng đâu! Vậy sao ngươi không quay về cùng ta? Cho dù ta không đánh bại được ngươi thì ít ra với từng này sức mạnh cũng đủ để phong ấn ngươi một lần nữa! Cửu vĩ, hiện giờ ngươi chỉ là một cái linh hồn manh ⅓ sức mạnh mà thôi, ta sẽ có cách để phong ấn ngươi mà không cần đến sự giúp đỡ của sư huynh!" Vất đi bộ mặt thường ngày mà thay vào đó là bộ mặt nghiêm túc đáng có của những lão giả nhiều tuổi.
"Cách nào? Ngươi định phong ấn ta vào cái thân thể chó chết mà các ngươi tạo ra sao?" Cửu Vĩ khinh bỉ hỏi lại Minh lão.
"Đúng vậy, phong ấn ngươi vào thông linh tinh huyền thể là cách tốt nhất!"
"Ta khinh, thông linh tinh huyền thể cái gì? Chả qua là sự kết hợp giữa thiết sát thể và thông linh huyền thể mà thôi! Ngươi tưởng lừa được tên đó mà lừa được ta chắc?"
"Ha, ngươi có vẻ biết được nhiều phết nhỉ? Quả không hổ danh quái thú mạnh nhất mà sư phụ tạo ra!"
"Thôi đi, giờ ngươi định sao? Muốn đánh nhau sao?"
"Không, ta không định đánh bởi vì ta đánh không lại ngươi! Ngươi không nhận ra sao? Nãy giờ đã hết thời gian phong ấn yếu đi rồi đấy!"
"Cái...! Aaaa... Hạo Minh, ngươi cứ đơi đấy cho ta!" Lời còn chưa kịp nói xong, thân thể của Cửu Vĩ đã bị vặn vẹo và chui vào cơ thể Trấn Thiên đang nằm trên mặt biển.
"Phù, may mà từ trước đến giờ hắn vẫn không quá thông minh chứ nếu không thì toi rồi! Nếu để hắn biết thực ra mình cũng không đủ sức đỡ được thêm một quả bom vĩ thú nào nữa thì không biết hắn sẽ có biểu cảm gì nhỉ? Haha muốn biết quá!" Minh lão lại trở về với dáng vẻ không quản sự đời của mình. Vung tay một nhát, tất cả năm người nhóm Trấn Thiên đều biến mất chỉ còn lại chiếc vòng Bát Quái đang từ từ chìm xuống đáy biển.
"Haiz... Kĩ thuật điều khiển kết giới của mình kém đi nhiều rồi! Đến cả hắn cũng có thể dễ dàng phát hiện thì thể nào cũng bị cái đám ồn ào kia cười cho vỡ mũi. Thôi giờ đi xem tên tiểu tử cứng đầu kia đã!" Dứt lời, cả cơ thể Minh lão cũng biến mất chỉ để lại một vùng biển có nhiệt lượng cao ngất chứng tỏ đã từng có một trận chiến.