"Chuyện này kể ra thì hơi dài, để lúc khác ta nói cho con biết." Hoàng thượng Hoàng Văn Long lắc đầu thở dài. ( từ giờ gọi ông hoàng đế dươi đáy biển này là Văn Long nha)
"Tại sao ạ?"
"Chuyện này rất quan trọng. Ta muốn con chăm sóc hắn thật tốt. Nếu để hắn sảy ra việc gì thì chúng ta không xong đâu!" Quay ra đám nhân ngư khác "Đi triệu tập tất cả các quan đại thần lại đây!"
"Dạ thưa hoàng thượng. Chúng thần xin cáo lui."
Vài giờ sau, tại một trong số các cung điện tại hoàng cung dưới đáy biển...
"Hôm nay ta gọi mọi người tới là vì có việc cực kì gấp liên quan đến an nguy đất nước ta! Chắc các vị cũng biết rằng vài giờ trước có một trận chiến kinh thiên động địa trên mặt biển."
"Hoàng thượng, chẳng hay chuyện đó thì có vấn đề gì ạ? Chẳng phải đại chiến đã ngừng lại rồi sao?"
"Đúng, nhưng chúng ta lại......."
Bên phía Trấn Thiên...
Trong thức hải...
"Hừ, mi chỉ may mắn được một lần này thôi, lần sau ta sẽ không để cho ngươi thoát nữa đâu!" Cửu Vĩ gầm lên giận giữ. Hiện tại thì nó đang ở trong lồng sắt trước kia nên vô cùng tức giận.
"Ngươi tưởng ngươi còn cơ hội sao?" Giọng nói này ồm ồm và mang đậm sát khí hoàn toàn không phải giọng nói của Trấn Thiên trước kia.
Đối diện lồng sắt là thân hình Trấn Thiên đang ngồi khoanh chân, tay để lên đùi gối còn mắt đang nhắm lại trông cực oai. Câu nói vừa dứt là lúc Trấn Thiên mở mắt ra và đứng lên. Con mắt này thật khác biệt với bình thường. Lòng trắng trước kia giờ đây toàn bộ chuyển thành màu đen, con ngươi với chấm đỏ ở giữa và một cái vòng màu tím bao quanh ngăn cách lòng đen và chấm đỏ đó. Nhìn thấy cảnh này thân hình cửu vĩ trấn động cực mạnh.
"Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi không phải tên nhóc kia!" Toàn thân cửu vĩ trấn động mạnh.
Nó tuy rằng đã biết trước là Trấn Thiên có sát khí cực mạnh nhưng không ngờ là lại đến mức này. Mà không đúng, tại người này là ai? Tại sao lại có thể vào được đây? Tên Trấn Thiên kia đâu? Khoan, tên đó giờ đang bất tỉnh mà! Chả lẽ...
"Hahaha... Giờ ngươi mới nhân ra sao? Đúng vậy ta chính là... Nhân cách thứ hai đang ngủ say trong hắn!" `Trấn Thiên´ cười haha nói, đồng thời giơ tay phải lên xòe bàn tay ra rồi tóm lại.
Xung quanh Cửu Vĩ những chiếc dây xích bằng kim loại còn là kim loại gì thì không biết bay ra từ chiếc lồng trói chặt thân hình Cửu Vĩ. Chưa hết, trên đó còn có cả những chiếc gai nhỏ cắm sâu vào người nó.
"Grào..." Rống lên một tiếng đau đớn, Cửu Vĩ đưa ánh mắt căm hận về phía `Trấn Thiên´
"Sao? Cảm giác đau đớn đến chết đi sống lại thế nào? Yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu! Ta sẽ tiêu diệt toàn bộ cái thế giới này trước rồi mới đến mi, sau đó là cái bọn đã đem mi bỏ vào trong người ta!"
"Hahaha... Ngươi tưởng ngươi có đủ sức mạnh để làm được điều đó à?" Tràng cười vang lên kèm theo là một cái nhìn khinh bỉ của Cửu Vĩ.
"Hahaha... Tên ngu kia thì có lẽ không nhưng ta thì có đấy! Chả phải các ngươi tích lũy năng lượng tại linh hồn chứ không phải thân thể sao? Ta sẽ dùng hắc ám thôn phệ để thôn phệ tất cả bọn mi. Sức mạnh của ta sẽ tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên cũng phải cảm ơn ngươi vì đã kích phát đến cạn kiệt tiềm lực của hắn nên ta mới có cơ hội mà ra ngoài."
"Ngươi... Tại sao ngươi? Tên Hạo Minh kia không hề nói cho ngươi biết thần cấp thì tích lũy năng lượng ở linh hồn, vậy tại sao ngươi... tại sao ngươi lại biết chứ hả?" Cửu Vĩ càng ngày càng khó giữ bình tĩnh. Giọng nói đã bắt đầu run rẩy.
Giải thích một chút về một số thân thể đặc thù trong truyện này.
_Thông linh huyền thể: Thể chất đặc thù có khả năng tu luyện cực kì cao, mỗi khi lên cấp thì tốc độ tu luyện cũng cao hơn nên người có thân thể loại này tốc độ tiến bộ cứ phải nói là như diều gặp gió. Khi khế ước ma thú thì tùy vào mức độ chịu đựng của cơ thể sẽ tăng cấp độ nhiều hay ít. Thân thể này cực hiếm gặp, cả nghìn năm mới gặp một lần.
_Thiết sát thể: Loại thể chất chứa đựng sức mạnh. Nói chính xác là từ khi sinh ra thì thân thể này đã mang một nguồn năng lượng rất lớn. Việc tu luyện của thân thể này thường không dùng để nâng cao tu vi mà hay dùng để khống chế nguồn năng lượng đó. Tu vi càng cao thì nguồn năng lượng càng lớn và càng khó kiểm soát. Nếu như không kiểm soát được thì người đó sẽ mất đi ý thức và chỉ làm một điều duy nhất là đánh giết. Người đó sẽ đánh giết tất cả những gì mình nhìn thấy và chỉ dừng lại khi đã tiếu năng lượng hoặc gặp được đối thủ ngang tầm. Đây là loại thể chất nguy hiểm nhất cà khó gặp nhất. Thông thường cả trăm nghìn năm mới gặp được một lần.
__________________________________________
Trong vòng Bát Quái...
"Ài, may mà giữ lại được tu vi nhưng mà lại làm mất việc tu luyện rồi! Thật đau lòng a, sư phụ, sao người lại giao cho con cái nhiệm vụ chết tiệt này cơ chứ?" Thở dài một hơi, Minh lão ai oán nhìn cơ thể Trấn Thiên đầm đìa máu đang nằm trên mặt đất.
Phải nói Trấn Thiên lúc này thảm đến không thể thảm hơn được nữa! Quần áo trên người thì rách nát không chịu nổi, khắp người toàn máu là máu. Từ mắt, mũi, miệng và tai chỗ nào cũng chảy máu! Nếu như không phải ngực còn phập phồng một cách yếu ớt thì không ai nghĩ được người này còn sống. Xung quanh là ba con ma thú cùng chung cảnh tượng chỉ khác một điều là lông trên người chúng chỗ đen chỗ đỏ. Đen vì bị đốt cháy bởi bom vĩ thú còn đỏ là do máu chảy ra. Riêng Huyền Vũ là người chỉ bị chảy máu ở mũi, mắt, miệng và tai còn lại thì nguyên vẹn. Cách đó không xa là hai cái cây một cổ thụ giống cây đa ngàn năm, bên cạnh là một cái cây trông giống cây ăn thịt nhưng hơi khác(tùy sức tưởng tượng của mấy bạn). Cả hai đang đứng im bất động giống như đã chết vậy. Khung cảnh đồng cỏ xung quanh cũng ảm đạm giống như đang tiếc thương cho những người này vậy.
"Chậc chậc, trong này linh khí cứ phải gọi là nồng đậm đến nỗi ngưng kết thành giọt rồi chứ chả chơi! Việc chữa trị sau này cho hắn chắc cũng dễ dàng hơn chút ít. Ừm, chắc tầm hai đến ba năm gì đó thôi, không nhiều lắm! (Vâng không nhiều đâu ông già ạ)" Như nghĩ ra gì đó, Minh lão đập hai tay vào nhau cái bốp rồi bật thốt lên
"Đồ ăn vị diện này nghe nói ngon lắm, sao ta không đi ăn thử nhỉ? Tiện thể thông báo cho người nhà thằng nhóc này luôn." (sao ta cảm thấy ông này đang muốn ăn đòn nhỉ +_+)
"Hử gì kia?" Đang chìm trong suy nghĩ, từ bên ngoài (ý là ngoài vòng Bát Quái ấy!) chợt vang đến một giọng nói của một nam nhân lạ mặt khiến Minh lão chú ý
"Đội trưởng, ở đây có một chiếc vòng cổ kì lạ. Hình như nó đang hấp thu linh khí!" Ồ, gì kia, đó là một người cá, một người với nửa trên là người và nửa dưới là đuôi cá. Không chỉ riêng hắn mà rất nhiều `người´ khác cũng như vậy.
"Cái gì? Mau đưa ta xem xem!" Người được gọi là đội trưởng kia có vẻ khá ngạc nhiên.
"Quả thật là nó đang hấp thu linh khí, hơn nữa còn là với tốc độ cực nhanh nữa chứ! Chúng ta phải mang về cho gia chủ xem!"