Đùa sao? Tại sao một người bình thường chưa bước chân vào ngưỡng cửa của thần lại biết được điều này? Phải biết rằng khi một người lên được thần cấp mà tùy tiện nói ra điều này sẽ bị trừng phạt. Nhẹ thì tu vi bị phế, nặng thì hồn bay phách tán! Khi không tại sao hắn lại biết?
"Đơn giản thôi, dựa vào việc ngươi và lão già kia đều là linh hồn mà mạnh như vậy, hơn nữa trước đó lão già đó còn nói là thần thì sẽ bất tử nên ta đoán rằng linh hồn sẽ không cần đi đầu thai nên sẽ mãi mãi không chết. Cả ngươi và lão ta đều có sức mạnh cực lớn nên ta đoán sức mạnh của các ngươi không hề mất đi khi cơ thể không còn nên ta đoán chắc hẳn năng lượng của các ngươi sẽ được cất ở đâu đó mà các ngươi thì làm gì còn chỗ chứa nên ta đoán nó được cất ở phần linh hồn. Nhờ ngươi nên khi tên nhóc này kích phát tiềm lực thì ta cũng được hưởng lợi và tăng sức mạnh lên. Không giống hắn tu vi sẽ quay lại lúc ban đầu khi thời gian hợp thể mất tác dụng, ta sẽ không bao giờ bị mất đi nên việc ta chiếm được quyền làm chủ là hết sức bình thường."
"Ta vẫn không hiểu, thiết sát thể đáng lẽ phải khác chứ tại sao lại có một linh hồn riên như ngươi?"
"Hahaha... Ta không có nghĩa vụ trả lời ngươi! Bây giờ có thể ta sẽ để im cho hắn nhưng một lúc nào đó thì hắn sẽ hoàn toàn biến mất thôi. Hahaha..." Thân ảnh `Trấn Thiên từ từ tan rã vào tronghư không rồi biến mất chỉ để lại chiếc lồng sắt khổng lồ đang giam giữ Cửu Vĩ và không gian tối om xung quanh.
Trong khi đó, tại hoàng cung nơi Trấn Thiên l trước đó, trong phòng làm việc của hoàng thượng đột nhiên có một con hạc bằng giấy bay vút vào. Từ con hạc vang lên tiếng nói.
"Ngươi hẳn là cha của tên Trấn Thiên kia đi! Ta là sư phụ của hắn. Ta đến để nói với ngươi một truyện là Trấn Thiên hắn mấy năm gần đây sẽ cùng ta đi học tập nên sẽ không trở về kinh thành! Ta nhắc nhở cho mà biết để khỏi phải đi tìm!" Vừa nói xong thì con hạc cũng bốc cháy thành tro. Hoàng thượng và các cận vệ còn đang ngạc nhiên vì con hạc giấy và giọng nói này thì nó đã bốc cháy và biến mất. Nghe được lời nói thì hoàng thượng cũng chỉ biết thở dài về đứa con này. (bác bị lừa rồi!)
Cái tên trời đánh này thật là, tìm được sư phụ mà cũng không nói với người khác gì cả. Đi với sư phụ mà cũng không báo với ai làm người ta lo chết được.
Trong khi đó, tại chỗ Minh lão...
Lão đang đi thì đột nhiên trong đầu có một giọng nói gấp gáp trầm thấp vang lên.
"Hạo... Hạo Minh, không xong rồi, cái cơ thể mà các ngươi tạo ra cho tên nhóc Trấn Thiên kia không phải cơ thể gì tốt đẹp đâu! Nó đang ẩn chứa một con quái vật bên trong người hắn. Tạm thời có lẽ tên nhóc đó chưa bị sao nhưng nếu con quái vật đó mà chiếm được cơ thể của hắn thì nguy to. Ta vừa chứng kiến và nó (nhân cách thứ2) đã thử nghiệm thành công rồi. Nếu các ngươi không nghĩ cách nhanh lên một chút thì chúng ta sẽ chết hết đấy! Nó không chỉ có thể chiếm hửu cơ thể tên nhóc đó mà còn có khả năng thôn phệ mọi thứ đó! Không hiểu làm sao mà nó có thể biết được việc thần cấp thì cất giữ sức mạnh ở linh hồn nữa? Ta phải dừng tại đây kẻo hắn phát hiện ra thì khốn!" Giọng nói vừa kết thúc thì cả cơ thể Minh lão lảo đảo suýt ngã.
Sư phụ à, người lại tạo ra cái thứ gì nữa vậy hả trời? Một đống quái vật ở nhà còn chưa đủ sao mà lại còn tạo thêm nữa vậy. May mà mình và Cửu Vĩ từng khế ước sơ qua với nhau nên hắn mới có thể nhắc nhở mình trong mọi tình huống chứ không thì tọi rồi! Thôi, chuyện này tính sau, tìm hoa sen trắng trước đã!
"Tất cả xuất phát, chúng ta trở về!"
"Dạ."
Đang lúc bọn họ định đi thì...
"Là bọn vương quốc Hắc Long! Mọi người xông lên tiêu diệt chúng!" Một đoàn người khác cũng là nhân ngư đột nhiên xuất hiện nhưng khác ở chỗ là bọn họ mặc giáp trụ màu vàng còn những người này mặc giáp trụ (áo giáp) màu đen. (mn muốn giáp trang trí như thế nào thì tự tưởng tượng nha)
Hai bên nhanh chóng lao vào nhau đấu tranh kịch liệt. Tiếng binh khí, tiếng la vang vọng khắp nơi. Khoảng năm sáu tiếng sau thì cuộc chiến kết thúc và phần thắng thuộc về bên phía nhân ngư mặc giáp trụ màu vàng mới đến.
"Tướng quân, bọn chúng đánh rơi thứ này!" Một nhân ngư mang theo một chiếc vòng hình bát quái đến trước mặt một nhân ngư khác cao to hơn nhiều.
"Hử, hình như nó đang hấp thụ linh khí! Mau trở về, chúng ta phải bẩm báo việc này lên với hoàng thượng. Đây có thể là đồ vật của ai đó trong trận chiến lúc nãy đánh rơi!" ( ý là trận chiến của Trấn Thiên ấy) Người được gọi là tướng quân kia có vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy vòng Bát Quái, sau đó là vội vã ra lệnh cho các binh sĩ của mình.
Đoàn người nhanh chóng rời đi khỏi vùng biển có nhiệt độ rất cao này. Trên đường trở về thì có rất nhiều lời bàn tán như
"Này, ngươi có thấy vùng biển đó nóng cỡ nào không? Suýt chút nữa ta chịu không nổi đó!"
"Thôi đi cha, nơớc biển làm nguội bớt rồi đó chứ nếu không ngươi nghĩ ngươi còn có thể chịu đựng được hả? Nhưng trận chiến đó ác liệt thật đấy, làm rung động cả đại dương!"
"Ngươi nhìn thấy cái hố lúc nãy không? Cái hố đó chắc là do người kia bị đánh bay xuống tận đáy biển đó!"
....
Trong vòng Bát Quái...
"Ầy, ở đây cũng có nhân ngư cơ à! Mạnh nhứ kía thì hẳn là đã từng hấp thú linh tuyền của hoa sén trắng rồi! Chắc cũng có hoa sen trắng nhỉ! Nếu có thì phải tìm giúp tên nhóc này mới được! À mà ta có thể nhờ vòng Bát Quái tìm giúp cho đỡ mất công, đằng nào thì nó cũng từng là đồ của ta mà!" Minh lão suy nghĩ một chút rồi vuốt cái cằm vốn dĩ chả có tí râu ria nào nói.
Trong khi đó, đoàn người mang giáp trụ màu vàng đã đến chân một tòa thành rất lớn. Tường thành cực kì cao, bên trên còn có vài người đang đi lại tuần tra.
"Mở cửa thành, Lôi Thành tướng quân trở về!"
Khi cổng thành mở hoàn toàn thì đoàn người kia cũng đi hay đúng hơn là bơi vào trong. Một vài giờ sau...
"Hoàng thượng, thần nghi ngờ đây chính là vật mà một trong số những vị cường giả đã đánh nhau trước đó!" Người được gọi là tướng quân trước đó nay đang quỳ trước mặt một người cá hơi già có cái vương niệm vàng trên đầu.
"Hừm, cái này không lẽ chính là thần vật? Nó biết tự động hấp thu linh khi? Mau mang lên đây ta xem!" Giọng nói của người được gọi là hoàng thượng kia có phần gấp gáp.
Đây chính là thần vật ngàn năm hiếm có chỉ có thể nhờ vào số mệnh mà có được hoàn toàn không thể cầu! Chính xác thì đây chính là chiếc vòng Bát Quái của Trấn Thiên mà.
"Thật thần kì! Nếu như có nó thì tốc độ tu luyện của một người sẽ nhanh chóng hơn rất nhiều, Kim Long quốc của chúng ta sẽ không sợ bọn Hắc Long kia nữa!" Càng nói, vị hoàng thượng kia càng kích động. Một quốc gia nếu có thần vật trấn thủ chắc chắn sẽ trở nên cực kì huy hoàng.
"Vậy thưa hoàng thượng, chẳng lẽ thần vật này chỉ có mỗi công năng này thôi sao ạ?"
"Ngu ngốc, thần vật mà ngươi còn không hiểu rõ sao? Nó chẳng những tăng tốc độ tu luyện mà khi nguy cấp còn có thể giúp chủ nhân đỡ một kích để tránh khỏi cái chết nữa!"
"Vậy nên giao cho ai thì thích hợp ạ? Truyện thần vật này sớm sẽ được truyền khắp đáy biển này trong sớm muộn thôi ạ!"