"Giết! Ta phải giết hết tất cả những kẻ đã làm hại đến Minh Tụê!" Gầm lên một tiếng, Trấn Thiên bắt đầu lao về phía Minh lão.
"Haizzz... Chắc sẽ tốn không ít công phu đây!" Thả lại một câu than thở còn bản thân thì cũng lao lên đối đầu với Trấn Thiên.
"Hây a..."
"Hây a.."
Cả hai cùng lúc lao vào đối chiến như hai con thú hoang cắn xé nhau. Người ta may lắm chỉ thấy được những tia sáng chớp lóe rồi biến mất khi hai người giao thủ mà thôi. Phía bên dưới mặt đất đang trấn động dữ đội khiến cho đất đá bay tứ tung.
"Đi chết đi!" Hét lên một tiếng, Trấn Thiên phóng hai quả cầu năng lượng một là hỏa, một là quang về phía Minh lão.
"Nhóc con, ngươi chưa bao giờ nếm mùi sức mạnh của ta nêm không sợ hả? Hôm nay ta sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt!" Song song với câu nói là một vòng soáy màu đen đã chặn hai quả cầu năng lượng của Trấn Thiên lại. Không những thế, nó còn đang hấp thu luôn cả hai quả cầu của Trấn Thiên vào nữa.
"Hây a..." Khói bụi tan đi là lúc Minh lão lao lên và cho một đấm thẳng vào mặt Trấn Thiên.
vù... Uỳnh....
Cả cơ thể Trấn Thiên lao nhanh về phía sau và đáp vỡ rất nhiều đất đá đằng đó.
Chíu chíu... Xoẹt...
Hai quả cầu nước đặc bắn nhanh về phía Minh lão. Khi ông đang định né tránh thì gặp ngay tia lôi điện màu đen.
Uỳnh uỳnh uỳnh...
Khi khói bụi tan đi thì để lại một khối cầu hình tròn. Chính nó đã bảo vệ Minh lão một mạng. Lúc này khối cầu cũng bắt đầu nứt vỡ và hiện ra thân hình của Minh lão trông chả có tí chật vật nào cả.
phừng... Vút...
Một quả cầu màu đen trông không khác quả cầu vừa rồi là mấy xuất hiện trên tay Minh lão. Sau khi hình thành xong thì quả cầu được ném về phía Trấn Thiên.
Uỳnh...
Vụ nổ làm cho bán kính hơn 100 mét bị thổi bay. Khe vực lúc trước bây giờ đã bị san phẳng thành bình địa hoàn toàn. Đất đá lở lấp khắp nơi, không chỗ nào còn toàn vẹn. Chỗ Trấn Thiên vẫn còn một quả cầu màu đen đang ở đó mà Trấn Thiên thì không thấy đâu nữa.
"Phù... Có vẻ hắn vẫn chưa mất hoàn toàn ý thức nên mình mới làm được nhanh như vậy chứ nếu không thì toi! Không gian giam cầm của mình hình như cũng suy gỉm đi rồi thì phải? Mà có vẻ nhân cách thứ hai này cũng cần một điều kiện gì đó thì mới bộc phát được thì phải!" Đứng trên không, Minh lão nhìn xuống vụ nổ mà lẩm bẩm.
Rắc... Choang...
Đột nhiên, quả cầu màu đen vỡ vụn ra rồi để lộ ra một cơ thể huyết nhục mơ hồ đang nằm im bất động trên mặt đất. Giơ tay hút lấy Trấn Thiên đang năm trên mặt đất rồi bay vụt đi để lại một bãi chiến trường đẫm máu...à nhầm là hoang tàn. Đến một nơi cách đó cũng không xa, Minh lão hút luôn cả tảng băng chứa cơ thể của một tiểu cô nương khoảng 13~14 tuổi, trông rất xinh đẹp. Sau khi làm xong công việc (có việc dùng chút sức để hút thôi mà!) thì Minh lão hai tay xách hai `thứ´ bay vụt lên và đi theo một hướng khác.
Trên một bãi biển đẹp đẽ, nước ở nơi này rất trong và mát, thậm chí còn thấy được cả cát nữa.
Phịch phịch phịch phịch
Bốn tiểng vang nặng nề vang lên biểu lộ cho bốn thân ảnh rơi trên mặt đất. Một là Trấn Thiên, hai là của tiểu cô nương ở trong băng kia chả biết từ lúc nào đã mất đi phần băng và chỉ còn lại phần cơ thể người, còn hai là của hai người lúc mới xuống khe vực mà Trấn Thiên đã gặp. Hiện giờ hai người đó cũng đã bất tỉnh bởi không chịu được áp lực thần cấp.
"Minh lão, là ông sao? Thời gian qua ông đi đâu vậy, sao tôi tìm không thấy? Cửu Vĩ cũng chả thấy đâu nữa rồi!" (bị nhân cách thứ hai che đi rồi nha) Vừa nhìn thấy Minh lão là tâm tình Trấn Thiên liền chuyển biến tốt ngay lập tức.
"À, ta đi tìm dược liệu chế thuốc cho ngươi! Không cần cám ơn đâu vì ngươi là đồ đệ của ta mà! Hahaha..." Nói xong còn kèm theo một tràng cười man rợ khiến người khác nổi da gà.
"Tuy nhiên vẫn chưa đủ nên ngươi cần phải cùng ta đi nơi khác để tìm tiếp thôi." Quay ra chỗ nhóm nhân ngư đang đứng gần đó.
"Các ngươi đi mời hoàng đế của các ngươi lại đây, ta có việc cần phải bẩm báo!" Những người này là những người thức thời nên khi thấy nói rằng người này là Minh lão của vị `đại nhân Trấn Thiên´ có thực lực mạnh kinh khủng kia thì cũng biết là người này không đơn giản, hơn nữa thái độ của Trấn Thiên còn rất cung kính người này nữa thì đủ thấy tầm quan trọng của người này rồi.
"Minh lão, ông đi đâu những hơn một năm qua vậy?"
"À, bởi vì không có cái dẫn đường nên có chút rắc rối. Thật ra thì ta bị lạc trong mê cung khổng lồ của con bạch tuộc trấn giữ hoa sen trắng nên mới lâu thế chứ nếu không thì đã về từ lâu rồi!" Minh lão có chút cảm khái khi nghĩ về việc này.
"Được rồi, vậy sau khi rời đi thì chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"
"Ừm, ta nghĩ chắc là nên đến Bắc Phong quốc. Nơi đó có thứ ta cần và cũng cần để rèn luyện khả năng của ngươi nữa. Chúng ta chỉ cần tìm đủ năm loại dược liệu quý là được!"
"Ừm, cũng được."
"Xin lỗi, cho hỏi chẳng hay hai vị vừa nhắc đến hoa sen trắng?" Lúc này, cái nhân ngư bị lãng quên từ lâu là Lôi Thành tướng quân cũng lên tiếng tuy nhiên với giọng run run.
Tại thời khắc người này vừa hỏi xong thì một tiếng khác lại truyền tới.
"Cái gì cơ, hao sen trắng? Thật sự có hoa sen trắng sao? Ngài đã nhìn thấy hoa sen trắng?" Vua Hoàng Văn Long lơn tiếng hỏi.
Hoa sen trắng là vậy tượng trưng cho sự thanh tao cao quý nhất của đáy biển. Thông thường thì hoa sen trắng là cực kì quý hiếm. Trong top mười các nước mạnh nhất đáy biển hiện nay thì chỉ có một nước là có được hoa sen trắng mà thôi. Điều này đủ chứng tỏ sự quý hiếm của nó. Thậm chí người ta còn cho rằng hoa sen trằng là sản phẩm của trí tưởng tượng nếu không có bông hoa sen trắng của nước nọ. Hoa sen trắng có rất nhiều công dụng khác nhau. Nó thường thường là có thể tinh lọc một số linh khí khiến chúng tinh khiết hơn giúp cho người tu luyện mau chóng thăng cấp hơn. Có người dùng nó để luỵôn chế ra viên đạn dược ngàn năm có một nhưng chả ai làm việc này vì không những khó luyện mà còn vì nó cực kì quý hiếm nên nếu thất bại thì khó mà kiếm lại được.
"Ngài... Ngài có thể cho ta xem một chút bông hoa sen trắng được không?" Giọng hoàng đế run run hỏi như kiểu nếu được phép thì hắn sẽ chết cũng thỏa mãn vậy.
"Hừ, các ngươi đừng có mà động tâm với nó! Nói cho các ngươi biết nếu các ngươi dám tiết lộ chuyện này ra ngoài thì cả cái đáy biển này sẽ đi tong để chuộc lại lỗi lầm cho ngươi đấy! Đây là ngọc nhất bảo có tác dụng giúp nhanh chóng tăng tu vi, là phần thưởng như đã hứa, còn bây giờ thì bọn ta đi đây!"Dứt lời thì một viên ngọc màu vàng kim sau đó thì cả hai người Trấn Thiên và Minh lão đều biến mất. Những người ở đây chỉ có thể thở dài tiếc nuối, nhất là hoàng đế. Tuy nhiên có được đến tận hai món thần khí thì quả không tồi, ít ra cũng có thể sánh ngang với hoa sen trắng rồi. (nhầm to rồi cụ ạ)