Dùng tay tạo ra bốn quả cầu màu đen bắn về phía bốn người đang nằm trên mặt đất. Khi những quả cầu đó biết mất thì cũng là lúc ba người từ từ tỉnh lại. Cô bé nhỏ tuổi kia không biết lí do gì mà không tỉnh lại được nhưng cơ thể cũng đã tốt hơn nhiều. Bằng chứng là lúc trước cả cơ thể c bé cứng ngắc như băng nhưng giờ thì đã thả lỏng hơn.
"Minh lão, đây là đâu vậy? Không phải chúng ta đang nói chuyện với hai lão già bán thần kia à?" Trấn Thiên hướng Minh lão đưa ra thắc mắc.
Quả nhiên là nó chả còn nhớ gì nữa cả! Nhân cách thứ hai này cực kì nguy hiểm!
"Tiểu muội! Tiêu muội của ta, các ngươi đã làm gì muội ấy?" Bà lão tức giận chỉ tay thẳng mặt hai người Trấn Thiên và Minh lão để hét. Đằng sau thì ông lão cũng thò tay ra sau chuẩn bị rút vũ khí ra để đánh.
"Khoan đã nào, ta vừa cứu con bé đó như! Các ngươi không cảm ơn ta thì thôi lại còn hướng ta mà tra hỏi nữa!" Đối với sự tức giận của hai người này thì Minh lão rất là bình thản mà trả lời.
"Hắn nói đúng đó Nguyệt nhi! Cơ thể con bé bây giờ đã có hơi ấm chả khác gì người bình thường rồi!" Sau khi kiểm tra một hồi thì ông già kia cũng lên tiếng khuyên ngăn.
"Vặy hả? Thế thì đã đáp tội hai người rồi! Thật sự xin lỗi!" Thoáng dừng một chút, bà cụ mới hướng hai người Trấn Thiên tỏ vẻ hối lỗi.
"Không sao, không sao, chỉ là hiểu lầm thôi! Đổi lại hai người dạy tôi cách điều khiển phong thuộc tính cho nhuần nhuyễn đi!"
"Vậy được thôi! Chúng ta đi thôi, tìm một nơi thoáng mát để học!"
"Xin hỏi là tiểu cô nương kia làm sao mà lại bị như vậy thế?" Lúc này Minh lão mới lên tiếng làm mọi người chú ý đến cái người đang ngất đằng kia.
"Aizzz... Chuyện này kể ra thật dài! Chả là bọn tôi vốn là ba huynh muội đồng môn theo học một người sư phụ tuyệt thế đã ở ển. Trong một lần sử dụng băng nguyên tố, do thiếu hụt thuộc tính nên muội ấy đã bị đóng lại thành băng. Tuy nhiên, cơ thể muội ấy rất kì lạ. Nó không ngừng thanh lọc linh khí xung quanh để cho nó nồng đậm và trong lành hơn. Chính vì điều này mà rất nhiều thế lực lớn đã truy tìm muội ấy. Điều đáng nói ở đây là luồng linh khí ấy không mất đi mà còn ngưng tụ lại thành băng xung quanh muội ấy!"
"Băng ngưng thể!" Đang nói dở thì Minh lão chen chân vào nói.
"Hử, ông biết sao Minh lão?"
"Ừ, đúng vậy! Dựa vào những gì ông ta nói thì rất có thể con bé đó sở hữu Băng ngưng thể. Đây là một loại thể chất có thiên phú về băng thuộc tính. Thậm chí nó còn có thể ngưng kết linh khí lại thành băng cơ! Tuy nhiên loại thân thể này thì cũng khá hiếm gặp."
"Vậy ngài có cách nào giúp tiểu muội của ta tỉnh lại được không? Nếu có thể ta nguyện làm trâu làm bò cho ngài!" Nói xong, cả hai người già này đều đồng loạt quỳ xuống.
"Đứng lên đi! Nếu đã biết rõ là loại thân thể gì thì cũng dễ chữa thôi! Xem đây!" Dứt lời, từ trong tay Minh lão xuất ra một quả cầu màu đen to hơn quả cầu lúc nãy. Nó bay đi và nhập vào người tiểu cô nương kia.
"Do thời gian quá dài nên con bé đó sẽ không tỉnh luôn được đâu! Khoảng vài ngày nữa thì mới tỉnh được!"
"Thế là quá tốt rồi! Cảm ơn Minh lão, cảm ơn Minh lão!" Hai người rối rít cảm ơn.
"Không có gì! Mà ai cho các ngươi gọi ta là Minh lão? Gọi ta là Minh sư phụ!"
"..." Cả ba người còn lại đầu đều có con quạ bay qua, riêng Trấn Thiên thì còn làm bộ mặt: `Ta không quen biết hắn đâu´.
"Minh lão, theo tôi biềt thì hai món thần khí còn đánh giá hơn cả cái thứ ông nói chứ. Tại sao lại đưa cho bọn họ dễ dàng thế được?" Bạy trên trời, Trấn Thiên quay ra hỏi Minh lão đang bay song song với mình.
"Hừ, cái lũ ngu đó muốn sở hữu thần khí cũng phải xem vận may đã! Bọn chúng cũng chỉ là hai món phế vật trong đống bảo khí của ta mà thôi!"
"Chà chà, vậy lúc nào đó ông chắc chắn phải để cho ta một món thần khí lợi hại vào nha."
"Tất nhiên! Để xem lúc đó ngươi mạnh đến đâu đã! Hahaha..."
"Hahaha... Ta sẽ cố gắng!"
Chẳng mấy chốc, hai người đã bay đến trước một ngôi làng bên trong Bắc Phong quốc. Ngôi làng này có vẻ khá cổ kính nhưng lại không có nhiều người ở. Tuy nhiên những người trong đây cũng khá là mạnh. Thấp nhất trong đây cũng là cấp thống lĩnh. Đó là đối với một số người trưởng thành còn với trẻ con thì cũng là toàn là thiên tài. Đây chắc là nguồn sức mạnh chủ đạo của Bắc Phong quốc. Lại nói đến nơi này chính là một nơi cực kì nổi tiếng về việc đào tạo nhân tài của Bắc Phong quốc_ Làng Bắc. Nơi này sở dĩ có ít người như vậy là bởi vì hay có sự tấn công của ma thú. Nhiều khi ma thú tạo thành đàn lớn công kích vào trong làng làm chết rất nhiều người.
"Tiểu tử thối, bây giờ chúng ta đi tìm một người có thpc lực mạnh nhất nơi đây để dạy ngươi về phong thuộc tính, ta cần phải dời đi tìm nốt mấy cái nguyên liệu khác nữa. Trong thời gian hai năm, ngươi bắt buộc phải học thành thạo phong nguyên tố. Chớ coi thường nó vì nó chính là con át chủ bài của nhiều tên sát thủ đấy! Thần giới bọn ta cũng có một số người sử dụng phong nguyên tố nên ta hiểu khá rõ về nó."
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Hai ngươi một lớn một nhỏ lại tiếp tục đi lên phía trước. Đến một khe vực cách khá xa ngôi làng thì cả hai không hẹn mà cùng dừng lại và nhìn xuống dưới. Sau khi trao đổi đôi chút thì cả hai người đều nhảy xuống phía dưới.
Phịch phịch...
Hai tiếng động đồng vang lên trong không gian tối như hũ nút làm đánh động hai người ở trong nơi này.
Bùng...
Trước mặt hai người bùng lên một ngọn đuốc làm sáng cả một vùng rộng lớn. Trước mặt gai người Trấn Thiên lại là hai thân ảnh già nua một nam một nữ.
"Xin hỏi hai vị khách mới tới đây là để làm gì? Dưới này không có kì trân dị bảo gì đâu, xin hai người hãy đi cho!" Một ông lão tay cầm ngọn đuốc đứng trước mặt hai người Trấn Thiên nói khi hai người còn chưa kịp mở miệng hỏi han gì.
"Bọn ta đến đây là để tìm hai người các ngươi chứ thèm mẹ gì cái kì bảo của ngươi! Nói cho ngươi hay, ta đến đây là để tìm hai ngươi nhờ hai ngươi giúp ta huấn luyện thằng nhóc này! Nếu có thể giúp hắn thông thạo phong nguyên tố thì ta sẽ chữa khỏi mắt cho mụ già đang đứng sau lưng ngươi!"
"Ngươi... Tại sao ngươi biết ta bị mù?" Bà lão đứng sau kia cả người run lên.
"Hai người các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Cả người ông lão đã bắt đầu toát lên sát khí.
"Đúng vậy, tại sao ông biết vậy? Ta cũng hơi tò mò đó!" Bên cạnh Trấn Thiên cung tò mò nhìn sang Minh lão.
"Chuyện này đối với một người mạnh như ta thì hoàn toàn bình thường!" Không có trả lời mà thay vào đó là một câu tự mãn của Minh lão.
"Ta mắc ói!"
"Tiểu tử ngươi muổn ăn đòn?"
"Không không." Nói xong còn giơ hai tay chắn trước người như kiểu sợ Minh lão đánh thật vậy.
"Được rồi, rối cuộc hai ngươi muốn gì?"
"Ta đã nói rồi, bon ta đến là vì muốn hai ngươi huấn luỵôn thằng nhóc này thành thạo phong thuộc tính!"