CHƯƠNG 18
Nhìn tiểu bài tử sắp hàng chỉnh tề, trong lòng Mạc Dương Thần nhất thời dâng lên nhất một cỗ buồn bực khó nói, bất giác nhớ đến gần đây vào mỗi buổi lâm triều, đại thần đều nhắc tới chuyện tử tự của hắn. Cho dù họ không đề cập, thì Mạc Dương Thần cũng biết, hắn đăng cơ nhiều năm, mà vẫn không có lấy một hài tử. Hắn biết đại bộ phận nguyên nhân là xuất từ bản thân, nếu như nói một hai phi tử không thể sinh dục thì còn chấp nhận được, nhưng không có khả năng mấy chục phi tử hắn từng sủng hạnh, không có lấy một người hoài long loại
Vì việc này, hắn từng lén đi tìm ngự y giúp mình chẩn bệnh, nhưng họ đều cho ra một đáp án chung —— thân thể phi thường tốt, phương diện sinh dục không có vấn đề. Mà phi tần trong hậu cung trước lúc tiến cung đã được ngự y chẩn bệnh, thân thể cùng phương diện sinh dục phải thật tốt mới được cho phép tham gia tuyển tú nữ tiến cung.
Đến tột cùng là vấn đề nằm ở đâu? Thật là càng nghĩ càng phiền. Hắn vung tay lên, “Quên đi, đêm nay trẫm không chọn ai cả, quỳ an đi!”
“Nhưng mà, Hoàng Thượng, này. . . . . .”
“Ngươi muốn nói cái gì, chẳng lẽ trẫm thích làm gì còn cần ngươi đồng ý?” Thái giám chần chờ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa giận của Mạc Dương Thần, làm hắn càng thêm tức giận .
Tên thái giám kia vừa nghe, lập tức đặt khay xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin nói: “Nô tài không dám, thỉnh Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng a. . . . . .”
“Quên đi. Người đâu, chuẩn bị rượu!”
“Tuân mệnh, Hoàng Thượng.”
Một lát sau, thái giám nâng một bầu rượu cùng một chén rượu đến trước mặt Mạc Dương Thần, “Hoàng Thượng, rượu tới rồi.”
Mạc Dương Thần nhìn bầu rượu trên khay thái giám bưng tới nói: “Chỉ chút rượu này làm sao đủ uống, trẫm muốn một vò rượu đầy!”
“Nhưng, hồi Hoàng Thượng, rượu này chính là túy đào nhưỡng, rất dễ say.” Thái giám lên tiếng khuyên, hắn là thiếp thân thái giám của Mạc Dương Thần, cũng là thái giám tổng quản trong cung—— Chu Tề.
Túy đào nhưỡng là ngự tửu có tiếng, chỉ vì Thịnh Đại quốc hoàng đế mà nhưỡng, thiên hạ chỉ có hoàng đế Thịnh Đại quốc mới có thể uống được, rượu này vừa mở sẽ tỏa hương bốn phía, vào miệng vị ngọt ngào, nhấm nháp rượu này người sẽ như đang ở trong rừng đào. Túy đào nhưỡng hương vị là đệ nhất thiên hạ, nhưng độ rượu của nó cũng là đệ nhất thiên hạ, cho nên Mạc Dương Thần tới giờ chỉ xem như tế phẩm, mà chưa từng uống qua một bầu nào.
“Ngươi đừng quản, hôm nay trẫm muốn uống say mới thôi! Chu Tề, lập tức đi lấy rượu lại đây!”
“Vâng, nô tài sẽ đi ngay bây giờ, thỉnh Hoàng Thượng chờ.” Nói xong, Chu Tề lập tức phi thân chạy đi.
Quả nhiên rất nhanh, Chu Tề liền ôm một vò rượu đến trước mặt Mạc Dương Thần, “Hoàng Thượng, rượu đã đến.” Mạc Dương Thần tiếp nhận vò rượu trong tay ông: “Các ngươi ai cũng không được đi theo!” Những lời này hắn chẳng những là phân phó đám người Chu Tề, mà bao hàm cả những ẩn vệ ẩn trong tối, không cho họ theo mình, nói xong hắn liền thi triển khinh công bỏ đi.
Nhìn thân ảnh Hoàng Thượng bay đi, thái giám vừa giữ được mạng cất tiếng hỏi: “Xin hỏi Chu công công, chúng ta không cần đi theo đi hầu hạ Hoàng Thượng sao?”
“Quên đi, Hoàng Thượng hiện tại hẳn rất tức giận mới có thể dùng khinh công để đi, lấy thân thủ của ta căn bản theo không kịp Hoàng Thượng. Ngươi a, từ nay về sau ở trước mặt hoàng thượng nhất định phải cẩn thận nói chuyện, hôm nay ngươi thiếu chút nữa đã bị chém đầu.” Chu Tề dùng ngón trỏ đẩy trán tiểu thái giám.
“Vâng vâng, Chu công công giáo huấn rất đúng, tiểu nhân về sau nhất định sẽ cẩn thận.” Thái giám —— Thượng Đức nói. Ai, nói thật, hắn không biết hôm nay mình làm sao, dám nghi ngờ lời hoàng thượng nói.”Bất quá, Chu công công, tiểu nhân cũng chỉ là lo lắng cho Hoàng Thượng mà thôi, nghe nói gần đây Hiền Vương gia đang liên hợp một ít đại thần trong triều lấy cớ Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm mà vẫn chưa có tử tự, muốn đưa con mình vào cung làm con thừa tự cho Hoàng Thượng, phải không?” Thượng Đức nhỏ giọng hỏi vào tai Chu Tề.
“Đúng vậy a, Hiền Vương gia vì sao muốn đưa còn mình cho Hoàng Thượng làm con thừa tự chứ? Thật sự là Tư Mã Chiêu chi tâm lộ nhân giai tri (ý chỉ những kẻ tư tâm quá mức rõ ràng, ai cũng có thể nhìn ra).” Chu Tề nhỏ giọng nói xong, rồi khoát tay áo, “Được rồi, Thượng Đức, chuyện của chủ tử đích không phải là nô tài như chúng ta có quyền thàảo luận, có công việc thì đi làm đi, không có thì về nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Thượng Đức đi rồi, Chu Tề vẻ mặt lo lắng nhìn theo hướng Mạc Dương Thần ly khai, không biết Hoàng Thượng hiện tại ở đâu? Chưa từng thấy Hoàng Thượng tức giận như vậy, thật khiến người ta lo lắng a!
Hết đệ thập bát chương