- Nguyệt.....
Vô Danh nhìn thấy Nguyệt Nhi thì liền giơ tay lên định gọi nàng, nhưng mới chỉ nói được một nửa thì hắn đột nhiên dừng lại không tiếp tục gọi nữa. Bởi vì lúc này Vô Danh thấy bên cạnh Nguyệt Nhi còn có vài người khác, trong đó còn có cả cái tên Hoàng Dương mặt trắng.
Thấy Nguyệt Nhi đang nói chuyện cùng với nhiều người như vậy, cho nên Vô Danh cũng không tiện đi qua bên đó làm gì cả, có khi lại chỉ làm bóng đèn cản trở người ta nói chuyện mà thôi. Cho nên hắn không tiếp tục gọi nữa mà quay người đi về phía trước, giống như chưa nhìn thấy gì vậy.
Vì được nghỉ mấy ngày mới đến hôm khai giảng, cho nên khoảng thời gian này mọi người thường đi ra ngoài thư giãn cùng tham quan học viện. Vạn Xuân học viện rất là lớn, được chia ra làm Đông viện, Tây viện, Nam viện, Bắc viện, bốn nơi dạy và quản lý học sinh. Muốn đi tham quan hết được tất cả các nơi thì cũng phải mất mấy ngày.
Hôm nay Nguyệt Nhi với mấy người bạn cùng phòng quyết định đi tham quan khắp trường cho khuây khỏa, bởi vì nếu như chỉ quanh quẩn trong phòng thì chán chết, cho nên Nguyệt Nhi cũng đồng ý đi ra ngoài với mọi người.
Bốn người Nguyệt Nhi vừa đi dạo xung quanh vừa nói chuyện thì không biết cái tên Hoàng Dương ở đâu xuất hiện, rồi nói muốn đi cũng bọn Nguyệt Nhi. Ba người kia vừa nhìn thấy Hoàng Dương thì cũng đã nhận ra hắn, bởi vì bọn họ đều nghe nói Hoàng Dương chính là thiên tài có hoàn mỹ kim linh căn, hắn nhìn cũng rất nho nhã đẹp trai cho nên cả ba người liền đồng ý. Nguyệt Nhi thì lại rất là ghét cái tên giả tạo này, tên này nhìn vẻ bề ngoài thì ai cũng cho là nhã nhặn lịch sự nhưng chỉ có Nguyệt Nhi mới hiểu hắn đáng ghét cỡ nào, chính vì hắn mà Vô Danh mới bị thương nặng như vậy.
Nhưng Nguyệt Nhi cũng không biết việc tốt mà Hoàng Dương mới làm gần đây với Vô Danh, nếu nàng biết thì khi nhìn thấy Hoàng Dương đã nổi khùng nên mà cho hắn một trận rồi. Nhưng vì tất cả mọi người đều đồng ý cho Hoàng Dương đi chung nên cho dù Nguyệt Nhi có không thích thì cũng không thể nào từ chối được, nên đành mặc hắn đi theo.
Hoàng Dương được mọi người đồng ý thì tỏ ra rất là vui mừng, Nguyệt Nhi cũng không phản đối hắn đi cùng cho nên hắn lại càng đắc ý hơn. Hắn nghĩ Nguyệt Nhi đồng ý cho mình đi cùng tức là đã không còn tránh né hắn, mà muốn cho hắn một cơ hội, cho nên lúc đi dạo cùng mọi người thì cứ đứng xán gần vào bên cạnh Nguyệt Nhi mà hỏi chuyện.
Còn Nguyệt Nhi thì lại cảm thấy cực kì khó chịu, chẳng hiểu tên này bị bệnh hay sao mà lại cứ đứng gần nàng rồi nói liên tục, khiến cho Nguyệt Nhi cảm thấy rất là đau đầu, cho nên cũng chỉ ậm ờ trả lời cho qua chuyện.
Nguyệt Nhi đi ở phía bên ngoài, còn Hoàng Dương thì lại đi ngay bên cạnh nàng, lúc đi hắn cứ tiến sát lại gần khiến cho Nguyệt Nhi muốn tránh xa hắn ra. Ba người bạn đi cùng Nguyệt Nhi thì đã sớm bị Hoàng Dương kia mua chuộc rồi, cũng biết là Hoàng Dương rất thích Nguyệt Nhi cho nên lại rất phối hợp với hắn.
Lúc ba nàng thấy Hoàng Dương nói chuyện với Nguyệt Nhi thì cũng trêu đùa Nguyệt Nhi mấy câu, ý muốn gán ghép Nguyệt Nhi vớiHoàng Dương. Hoàng Dương thấy vậy thì cũng cười thầm trong lòng, thầm khen mấy cô ả này rất biết phối hợp với mình, không uổngcông sức hắn bỏ ra mua chuộc mấy người.
- Mấy bạn cũng không thể nói như vậy, mình với bạn Nguyệt Nhi cũng chỉ là mới quen biết mà thôi, cũng chưa tới mức như mấy bạn nói.
Hoàng Dương trong lòng thì rất là đắc ý, nhưng ngoài mặt thì lại tỏ vẻ ta đây là người quân tử mà phủ nhận mấy lời kia.
Nguyệt Nhi ở bên cạnh thì rất là khó chịu, nàng bị chọc cho tức đỏ cả mặt lên, nhưng lại không biết nói gì, vừa định mở miệng nói thì cốgái bên cạnh đã lên tiếng:
- Hoàng Dương, bạn cũng không cần phải phủ nhận điều này làm gì, mình thấy bạn từ nãy đến giờ cũng chỉ có chú ý đến Nguyệt Nhi mà cũng không thèm để ý đến ba người bọn mình, đầu câu là Nguyệt Nhi này....Nguyệt Nhi nọ...nghe rất là thân mật, vậy không phải là thích nàng thì là cái gì....
Hoàng Dương nghe vậy thì lại càng vui vẻ, trong lòng nghĩ rằng phải thưởng cho cô nàng này vì rất là biết phối hợp với hắn. HoàngDương giả vờ ngượng ngùng nói:
- Ờ....thì...đúng là mình rất để ý đến Nguyệt Nhi....nhưng....cô ấy hình như không chú ý tới mình lắm...
- Ai da, Nguyệt Nhi, mình nói bạn nè, Hoàng Dương là một chàng trai tốt như vậy, lại còn là thiên tài có hoàn mỹ kim linh căn, còn bạn có hoàn mỹ phong linh căn, hai người rất là xứng đôi a, người ta quan tâm đến bạn như vậy, mà sao lại không thèm nhìn người ta lấy một cái, không phải ai cũng kiếm được một người bạn trai tốt như vậy đâu, nếu như đổi lại là mình thì mình sớm đã đồng ý rồi....
Hoàng Dương vừa nói xong thì cô gái áo xanh đứng cạnh cô gái áo hồng vừa nãy nói đã lên tiếng. Hoàng Dương đưa tay lên che miệng giả vờ ho khan:
- Khụ....Khụ...mọi người đừng nói nữa...Nguyệt Nhi nhà chúng ta đã đỏ hết cả mặt rồi....hay là chúng ta đi chỗ khác chơi đi, mọi người muốn mua gì cũng được hôm nay mình mời khách.
Nguyệt Nhi nghe mấy người này nói nhảm thì cũng tức sôi máu rồi, cái tên Hoàng Dương thật là được nước lấn tới, ai là người nhà của hắn khi nào chứ.
Nguyệt Nhi mặc dù tức, nhưng lại không thể phát tiết được, nàng sợ mình càng phản đối thì mọi người lại càng hiểu lầm, cho rằng nàng ngại nên mới như vậy, cho nên chỉ đành nuốt cục tức này.
Còn Hoàng Dương kia thì lại càng mừng rỡ, trong lòng sung sướng không thôi, mình nói như vậy mà nàng không phản đối, vậy có phảilà đồng ý rồi hay không...bây giờ hắn chỉ cần chờ mấy người kia đồng ý là có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Nguyệt Nhi lúc này thì đã muốn chuồn từ lâu rồi, nhưng lại chẳng có lý do gì để chốn cả, nàng hận không có cái lỗ nào ở đây để chui vào mà chốn đi cho đỡ phiền phức.
Vô Danh ở đằng xa, thấy bọn người Nguyệt Nhi cười đùa vui vẻ, tên Hoàng Dương kia thì cứ nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi mà cười, còn nàng thì lại cúi đầu đỏ mặt không nói gì, khiến cho Vô Danh hơi nhíu mày, nửa lời vừa thốt ra liền thu lại mà tiếp tục đi về phía trước....
Trong lúc Nguyệt Nhi đang bế tắc, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, hình như là đang gọi nàng, cho nên liền ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh, sau đó thì nàng nhìn thấy một nam học sinh tóc trắng buộc đuôi ngựa, gương mặt nhìn có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bị hỏng bên trái của nam sinh này thì Nguyệt Nhi liền khẳng định đây chính là Vô Danh, nhưng làm cho nàng không hiểu được là, tại sao chỉ sau mấy ngày mà tóc Vô Danh lại mọc dài như vậy, mà tóc lại còn là màu trắng nữa.
Nguyệt Nhi nhìn thấy Vô Danh, dường như hắn định gọi mình, nhưng tại sao lại không nói mà xoay người bỏ đi. Nguyệt Nhi liền nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, tên Hoàng Dương kia thì cứ đứng sát mình như vậy, lại còn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, còn mặt mình thì lại đỏ ửng cúi đầu, giống như kiểu thiếu nữ e thẹn trước bạn trai vậy...
Lúc này thì Nguyệt Nhi thầm kêu không tốt, liền muốn chạy đến giải thích với Vô Danh:
- Vô Danh
Lúc nàng lên tiếng gọi Vô Danh rồi bước đi, thì trong đầu liền có một suy nghĩ là tại sao vừa nãy mình lại lo lắng như vậy, tại sao mình lại sợ Vô Danh hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Hoàng Dương. Nguyệt Nhi lúc này cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mình lại cảm thấy lo lắng khó chịu, sợ Vô Danh hiểu lầm gì đó.
Mà vừa nãy nàng gọi Vô Danh, nhưng hắn lại không dừng lại mà vẫn bước đi đều đều, Nguyệt Nhi nghĩ có phải mình gọi hắn bé quá nên hắn không nghe thấy hay không, nhưng rồi nàng lại cảm thấy mình gọi hắn cũng đâu có bé đâu, chắc chắn là hắn có thể nghe được, nhưng tại sao hắn lại không dừng lại, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm mình, nghĩ đến đây Nguyệt Nhi lại càng khẩn trương, nàng lại gọi hắn một lần nữa, lần này to hơn lần trước:
- Vô Danh, đợi chút....
Thật ra cũng không phải Vô Danh hiểu lầm Nguyệt Nhi, tức giận nàng mà không để ý tới tiếng gọi vừa nãy của nàng, lúc hắn nhìn thấy đám người Nguyệt Nhi thì cũng chỉ nhíu mày suy nghĩ một lát, dù sao đấy cũng không phải việc mà hắn có thể quản được, cho nên cũng mặc kệ, mình cũng chẳng là gì của người ta cả, quản nhiều làm gì.
Vô Danh bây giờ đang tập trung suy nghĩ đến Hỗn Độn Thiên Mục trong cơ thể, nó có vẻ như là bảo vật từ thời thượng cổ gì đó, cho nên mới bá đạo như vậy, không những có không gian khác, mà thời gian bên trong đó lại trôi nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần, nếu như mình tu luyện trong đó thì không khác gì việc người khác tu luyện một năm, nhưng trong thời gian một năm đó thì mình đã tu luyện được liền mấy năm rồi. Như vậy có thể thấy được ai hơn ai kém rồi.
Chính vì suy nghĩ quá nhập tâm về vấn đề này mà Vô Danh không có nghe thấy tiếng gọi lại của Nguyệt Nhi mà cứ tiếp tục đi về phíatrước.
Vô Danh hơi cúi đầu đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ mà không để ý đến xung quanh...đột nhiên có một thân hình xinh đẹp chặn trước người hắn. Mắt Vô Danh hơi nhìn xuống dưới đất, không quá để ý phía trước, tự nhiên ở đâu chui ra một người chặn trước mặt khiến cho hắn không kịp dừng lại bước chân của mình...
Cuối cùng...
- Vô....!!!
Khuân mặt của Vô Danh chạm vào người phía trước, ở môi của Vô Danh truyền đến một cảm giác gì đó mềm mại mà ngọt ngào, cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy thích thú, muốn được tiếp tục hưởng thụ cảm giác này, Vô Danh có hơi giật mình nhưng cũng không phản ứng vẫn giữ nguyên tư thế đó, hai mắt thần thần vừa nãy đã không còn mà nâng mi mắt lên, nhìn cảnh tưởng trước mặt, lúc này hắn thấy một gương mặt xinh đẹp, trắng hồng mịn màng, hai mắt to mở tròn xoe, long mi dài cong vút, con ngươi đen sâu thẳm hút hồn, mà gương mặt này nhìn cũng rất quen thuộc.....
Cảm giác ngọt ngào mềm mại ở môi khiến cho Vô Danh cảm thấy thèm thuồng, không nhịn được mà muốn đưa lưỡi ra nếm thử, lưỡicủa Vô Danh xuyên qua bức tường mềm mại kia, cảm nhận một chút ngọt ngào, nhưng lại bị chắn lại bởi một bức tường khác.....Mà cũngđúng lúc này thì hắn cũng đã nhìn thấy rõ cảnh trước mặt, gương mặt quen thuộc kia khiến cho hắn giật mình tỉnh lại....
Lúc nãy Nguyệt Nhi gọi Vô Danh nhưng hắn lại chẳng nghe thấy mà cứ tiếp tục bước đi, nên Nguyệt Nhi đành phải đứng chắn trước mặtcủa hắn. Vì Vô Danh cao hơn Nguyệt Nhi một chút cho nên nàng phải hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, nàng muốn hỏi hắn tại sao lại khôngnghe thấy nàng gọi hắn, tại sao lại muốn tránh nàng.
Cuối cùng lời vừa muốn nói ra, mới chỉ được một nửa thì đã bị bị chặn lại...bởi một thứ gì đó ấm áp nóng bỏng....
Vô Danh nhìn thấy Nguyệt Nhi thì liền giơ tay lên định gọi nàng, nhưng mới chỉ nói được một nửa thì hắn đột nhiên dừng lại không tiếp tục gọi nữa. Bởi vì lúc này Vô Danh thấy bên cạnh Nguyệt Nhi còn có vài người khác, trong đó còn có cả cái tên Hoàng Dương mặt trắng.
Thấy Nguyệt Nhi đang nói chuyện cùng với nhiều người như vậy, cho nên Vô Danh cũng không tiện đi qua bên đó làm gì cả, có khi lại chỉ làm bóng đèn cản trở người ta nói chuyện mà thôi. Cho nên hắn không tiếp tục gọi nữa mà quay người đi về phía trước, giống như chưa nhìn thấy gì vậy.
Vì được nghỉ mấy ngày mới đến hôm khai giảng, cho nên khoảng thời gian này mọi người thường đi ra ngoài thư giãn cùng tham quan học viện. Vạn Xuân học viện rất là lớn, được chia ra làm Đông viện, Tây viện, Nam viện, Bắc viện, bốn nơi dạy và quản lý học sinh. Muốn đi tham quan hết được tất cả các nơi thì cũng phải mất mấy ngày.
Hôm nay Nguyệt Nhi với mấy người bạn cùng phòng quyết định đi tham quan khắp trường cho khuây khỏa, bởi vì nếu như chỉ quanh quẩn trong phòng thì chán chết, cho nên Nguyệt Nhi cũng đồng ý đi ra ngoài với mọi người.
Bốn người Nguyệt Nhi vừa đi dạo xung quanh vừa nói chuyện thì không biết cái tên Hoàng Dương ở đâu xuất hiện, rồi nói muốn đi cũng bọn Nguyệt Nhi. Ba người kia vừa nhìn thấy Hoàng Dương thì cũng đã nhận ra hắn, bởi vì bọn họ đều nghe nói Hoàng Dương chính là thiên tài có hoàn mỹ kim linh căn, hắn nhìn cũng rất nho nhã đẹp trai cho nên cả ba người liền đồng ý. Nguyệt Nhi thì lại rất là ghét cái tên giả tạo này, tên này nhìn vẻ bề ngoài thì ai cũng cho là nhã nhặn lịch sự nhưng chỉ có Nguyệt Nhi mới hiểu hắn đáng ghét cỡ nào, chính vì hắn mà Vô Danh mới bị thương nặng như vậy.
Nhưng Nguyệt Nhi cũng không biết việc tốt mà Hoàng Dương mới làm gần đây với Vô Danh, nếu nàng biết thì khi nhìn thấy Hoàng Dương đã nổi khùng nên mà cho hắn một trận rồi. Nhưng vì tất cả mọi người đều đồng ý cho Hoàng Dương đi chung nên cho dù Nguyệt Nhi có không thích thì cũng không thể nào từ chối được, nên đành mặc hắn đi theo.
Hoàng Dương được mọi người đồng ý thì tỏ ra rất là vui mừng, Nguyệt Nhi cũng không phản đối hắn đi cùng cho nên hắn lại càng đắc ý hơn. Hắn nghĩ Nguyệt Nhi đồng ý cho mình đi cùng tức là đã không còn tránh né hắn, mà muốn cho hắn một cơ hội, cho nên lúc đi dạo cùng mọi người thì cứ đứng xán gần vào bên cạnh Nguyệt Nhi mà hỏi chuyện.
Còn Nguyệt Nhi thì lại cảm thấy cực kì khó chịu, chẳng hiểu tên này bị bệnh hay sao mà lại cứ đứng gần nàng rồi nói liên tục, khiến cho Nguyệt Nhi cảm thấy rất là đau đầu, cho nên cũng chỉ ậm ờ trả lời cho qua chuyện.
Nguyệt Nhi đi ở phía bên ngoài, còn Hoàng Dương thì lại đi ngay bên cạnh nàng, lúc đi hắn cứ tiến sát lại gần khiến cho Nguyệt Nhi muốn tránh xa hắn ra. Ba người bạn đi cùng Nguyệt Nhi thì đã sớm bị Hoàng Dương kia mua chuộc rồi, cũng biết là Hoàng Dương rất thích Nguyệt Nhi cho nên lại rất phối hợp với hắn.
Lúc ba nàng thấy Hoàng Dương nói chuyện với Nguyệt Nhi thì cũng trêu đùa Nguyệt Nhi mấy câu, ý muốn gán ghép Nguyệt Nhi vớiHoàng Dương. Hoàng Dương thấy vậy thì cũng cười thầm trong lòng, thầm khen mấy cô ả này rất biết phối hợp với mình, không uổngcông sức hắn bỏ ra mua chuộc mấy người.
- Mấy bạn cũng không thể nói như vậy, mình với bạn Nguyệt Nhi cũng chỉ là mới quen biết mà thôi, cũng chưa tới mức như mấy bạn nói.
Hoàng Dương trong lòng thì rất là đắc ý, nhưng ngoài mặt thì lại tỏ vẻ ta đây là người quân tử mà phủ nhận mấy lời kia.
Nguyệt Nhi ở bên cạnh thì rất là khó chịu, nàng bị chọc cho tức đỏ cả mặt lên, nhưng lại không biết nói gì, vừa định mở miệng nói thì cốgái bên cạnh đã lên tiếng:
- Hoàng Dương, bạn cũng không cần phải phủ nhận điều này làm gì, mình thấy bạn từ nãy đến giờ cũng chỉ có chú ý đến Nguyệt Nhi mà cũng không thèm để ý đến ba người bọn mình, đầu câu là Nguyệt Nhi này....Nguyệt Nhi nọ...nghe rất là thân mật, vậy không phải là thích nàng thì là cái gì....
Hoàng Dương nghe vậy thì lại càng vui vẻ, trong lòng nghĩ rằng phải thưởng cho cô nàng này vì rất là biết phối hợp với hắn. HoàngDương giả vờ ngượng ngùng nói:
- Ờ....thì...đúng là mình rất để ý đến Nguyệt Nhi....nhưng....cô ấy hình như không chú ý tới mình lắm...
- Ai da, Nguyệt Nhi, mình nói bạn nè, Hoàng Dương là một chàng trai tốt như vậy, lại còn là thiên tài có hoàn mỹ kim linh căn, còn bạn có hoàn mỹ phong linh căn, hai người rất là xứng đôi a, người ta quan tâm đến bạn như vậy, mà sao lại không thèm nhìn người ta lấy một cái, không phải ai cũng kiếm được một người bạn trai tốt như vậy đâu, nếu như đổi lại là mình thì mình sớm đã đồng ý rồi....
Hoàng Dương vừa nói xong thì cô gái áo xanh đứng cạnh cô gái áo hồng vừa nãy nói đã lên tiếng. Hoàng Dương đưa tay lên che miệng giả vờ ho khan:
- Khụ....Khụ...mọi người đừng nói nữa...Nguyệt Nhi nhà chúng ta đã đỏ hết cả mặt rồi....hay là chúng ta đi chỗ khác chơi đi, mọi người muốn mua gì cũng được hôm nay mình mời khách.
Nguyệt Nhi nghe mấy người này nói nhảm thì cũng tức sôi máu rồi, cái tên Hoàng Dương thật là được nước lấn tới, ai là người nhà của hắn khi nào chứ.
Nguyệt Nhi mặc dù tức, nhưng lại không thể phát tiết được, nàng sợ mình càng phản đối thì mọi người lại càng hiểu lầm, cho rằng nàng ngại nên mới như vậy, cho nên chỉ đành nuốt cục tức này.
Còn Hoàng Dương kia thì lại càng mừng rỡ, trong lòng sung sướng không thôi, mình nói như vậy mà nàng không phản đối, vậy có phảilà đồng ý rồi hay không...bây giờ hắn chỉ cần chờ mấy người kia đồng ý là có thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch.
Nguyệt Nhi lúc này thì đã muốn chuồn từ lâu rồi, nhưng lại chẳng có lý do gì để chốn cả, nàng hận không có cái lỗ nào ở đây để chui vào mà chốn đi cho đỡ phiền phức.
Vô Danh ở đằng xa, thấy bọn người Nguyệt Nhi cười đùa vui vẻ, tên Hoàng Dương kia thì cứ nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi mà cười, còn nàng thì lại cúi đầu đỏ mặt không nói gì, khiến cho Vô Danh hơi nhíu mày, nửa lời vừa thốt ra liền thu lại mà tiếp tục đi về phía trước....
Trong lúc Nguyệt Nhi đang bế tắc, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, hình như là đang gọi nàng, cho nên liền ngẩng đầu lên nhìn ngó xung quanh, sau đó thì nàng nhìn thấy một nam học sinh tóc trắng buộc đuôi ngựa, gương mặt nhìn có chút quen thuộc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt bị hỏng bên trái của nam sinh này thì Nguyệt Nhi liền khẳng định đây chính là Vô Danh, nhưng làm cho nàng không hiểu được là, tại sao chỉ sau mấy ngày mà tóc Vô Danh lại mọc dài như vậy, mà tóc lại còn là màu trắng nữa.
Nguyệt Nhi nhìn thấy Vô Danh, dường như hắn định gọi mình, nhưng tại sao lại không nói mà xoay người bỏ đi. Nguyệt Nhi liền nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ, tên Hoàng Dương kia thì cứ đứng sát mình như vậy, lại còn nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, còn mặt mình thì lại đỏ ửng cúi đầu, giống như kiểu thiếu nữ e thẹn trước bạn trai vậy...
Lúc này thì Nguyệt Nhi thầm kêu không tốt, liền muốn chạy đến giải thích với Vô Danh:
- Vô Danh
Lúc nàng lên tiếng gọi Vô Danh rồi bước đi, thì trong đầu liền có một suy nghĩ là tại sao vừa nãy mình lại lo lắng như vậy, tại sao mình lại sợ Vô Danh hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Hoàng Dương. Nguyệt Nhi lúc này cảm thấy rất khó hiểu, tại sao mình lại cảm thấy lo lắng khó chịu, sợ Vô Danh hiểu lầm gì đó.
Mà vừa nãy nàng gọi Vô Danh, nhưng hắn lại không dừng lại mà vẫn bước đi đều đều, Nguyệt Nhi nghĩ có phải mình gọi hắn bé quá nên hắn không nghe thấy hay không, nhưng rồi nàng lại cảm thấy mình gọi hắn cũng đâu có bé đâu, chắc chắn là hắn có thể nghe được, nhưng tại sao hắn lại không dừng lại, chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm mình, nghĩ đến đây Nguyệt Nhi lại càng khẩn trương, nàng lại gọi hắn một lần nữa, lần này to hơn lần trước:
- Vô Danh, đợi chút....
Thật ra cũng không phải Vô Danh hiểu lầm Nguyệt Nhi, tức giận nàng mà không để ý tới tiếng gọi vừa nãy của nàng, lúc hắn nhìn thấy đám người Nguyệt Nhi thì cũng chỉ nhíu mày suy nghĩ một lát, dù sao đấy cũng không phải việc mà hắn có thể quản được, cho nên cũng mặc kệ, mình cũng chẳng là gì của người ta cả, quản nhiều làm gì.
Vô Danh bây giờ đang tập trung suy nghĩ đến Hỗn Độn Thiên Mục trong cơ thể, nó có vẻ như là bảo vật từ thời thượng cổ gì đó, cho nên mới bá đạo như vậy, không những có không gian khác, mà thời gian bên trong đó lại trôi nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần, nếu như mình tu luyện trong đó thì không khác gì việc người khác tu luyện một năm, nhưng trong thời gian một năm đó thì mình đã tu luyện được liền mấy năm rồi. Như vậy có thể thấy được ai hơn ai kém rồi.
Chính vì suy nghĩ quá nhập tâm về vấn đề này mà Vô Danh không có nghe thấy tiếng gọi lại của Nguyệt Nhi mà cứ tiếp tục đi về phíatrước.
Vô Danh hơi cúi đầu đi về phía trước, vừa đi vừa nghĩ mà không để ý đến xung quanh...đột nhiên có một thân hình xinh đẹp chặn trước người hắn. Mắt Vô Danh hơi nhìn xuống dưới đất, không quá để ý phía trước, tự nhiên ở đâu chui ra một người chặn trước mặt khiến cho hắn không kịp dừng lại bước chân của mình...
Cuối cùng...
- Vô....!!!
Khuân mặt của Vô Danh chạm vào người phía trước, ở môi của Vô Danh truyền đến một cảm giác gì đó mềm mại mà ngọt ngào, cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy thích thú, muốn được tiếp tục hưởng thụ cảm giác này, Vô Danh có hơi giật mình nhưng cũng không phản ứng vẫn giữ nguyên tư thế đó, hai mắt thần thần vừa nãy đã không còn mà nâng mi mắt lên, nhìn cảnh tưởng trước mặt, lúc này hắn thấy một gương mặt xinh đẹp, trắng hồng mịn màng, hai mắt to mở tròn xoe, long mi dài cong vút, con ngươi đen sâu thẳm hút hồn, mà gương mặt này nhìn cũng rất quen thuộc.....
Cảm giác ngọt ngào mềm mại ở môi khiến cho Vô Danh cảm thấy thèm thuồng, không nhịn được mà muốn đưa lưỡi ra nếm thử, lưỡicủa Vô Danh xuyên qua bức tường mềm mại kia, cảm nhận một chút ngọt ngào, nhưng lại bị chắn lại bởi một bức tường khác.....Mà cũngđúng lúc này thì hắn cũng đã nhìn thấy rõ cảnh trước mặt, gương mặt quen thuộc kia khiến cho hắn giật mình tỉnh lại....
Lúc nãy Nguyệt Nhi gọi Vô Danh nhưng hắn lại chẳng nghe thấy mà cứ tiếp tục bước đi, nên Nguyệt Nhi đành phải đứng chắn trước mặtcủa hắn. Vì Vô Danh cao hơn Nguyệt Nhi một chút cho nên nàng phải hơi ngửa mặt lên nhìn hắn, nàng muốn hỏi hắn tại sao lại khôngnghe thấy nàng gọi hắn, tại sao lại muốn tránh nàng.
Cuối cùng lời vừa muốn nói ra, mới chỉ được một nửa thì đã bị bị chặn lại...bởi một thứ gì đó ấm áp nóng bỏng....