Lục Thượng là người nói được thì làm được, có ân tất báo, rất nghĩa khí, được lòng nhiều người.
Từ ngày đầu tiên đến Trình Mộc Quân đã hiểu rõ thiết lập này của y, Tô Kiểu xuyên thư cũng hiểu, cho nên cứ luôn muốn giúp Lục Thượng, như vậy mới có thể ôm đùi vàng, sau này hưởng thụ cuộc sống cá muối.
Chỉ là, Trình Mộc Quân không ngờ thiết lập này sẽ mang đến phiền phức cho hắn.
Sau khi bứt khoảng sợi tóc của Lục Thượng, hắn bắt đầu chuyên tâm sấy tóc cho y. Tóc của con trai ngắn, sấy rất nhanh khô, thậm chí không cần Trình Mộc Quân lấy tay chải, ngăn chặn hết thảy cơ hội tiếp xúc da thịt.
Sau khi hoàn thành, hắn an tâm trở lại phòng tắm rửa mặt.
Nhưng Trình Mộc Quân không ngờ, khi hắn mặc áo ngủ đi ra từ phòng tắm, Lục Thượng đột nhiên đứng dậy.
Y vẫy tay với Trình Mộc Quân: "Lại đây lại đây, tôi sấy tóc cho cậu."
Trình Mộc Quân: "Không cần."
Lục Thượng: "Có qua có lại chứ, hồi nãy nói xong rồi mà?"
Trình Mộc Quân: "......" Tôi đồng ý khi nào?
Nhưng với tính cách của Lục Thượng, nếu không cho y làm, có lẽ mấy ngày kế tiếp sẽ không thể bình yên.
Trình Mộc Quân đi qua, ngồi xuống: "Phiền cậu rồi."
Lục Thượng gật đầu, nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm, lúc nãy tôi đã xem video dạy cách sấy tóc của thầy Tony, không làm cậu đau đâu."
"......"
Thật ra cậu không cần phải nhắc lại chuyện đó nữa đâu.
Trình Mộc Quân bỗng nhiên thấy hơi áy náy, thực sự là Lục Thượng quá dễ lừa, dễ lừa đến mức làm hắn không đành lòng.
Tiếng máy sấy vang lên, bình thường nhìn Lục Thượng rất mạnh mẽ, thế nhưng những ngón tay xen vào tóc hắn lại vô cùng dịu dàng.
Có lẽ thật sự giống như y nói, đã học rồi.
Lục Thượng cúi đầu, nhìn mái tóc đen nhánh, vành tai trắng nõn của Trình Mộc Quân. Tóc Trình Mộc Quân dài hơn tóc y một chút, nhưng sấy cũng rất nhanh.
Qua vài phút ngắn ngủi đã khô, Lục Thượng thấy hơi tiếc, nếu tóc dài thêm chút nữa thì làm được lâu hơn rồi.
Đột nhiên, một số hình ảnh hiện lên trong đầu y, người trước mắt vẫn là Trình Mộc Quân, nhưng tóc rất dài, còn mượt như vải sa tanh. Mà trong tay y đang nắm một cây lược gỗ, trượt xống theo lọn tóc đen...
"Xong chưa?"
Thật ra Trình Mộc Quân rất căng thẳng, gần như là ngừng thở. Hắn sợ ngón tay Lục Thượng bất cẩn đụng phải lỗ tai hay là gáy của mình, mấy chỗ đó vốn rất nhạy cảm.
Hơn nữa uy lực của chứng khao khát da thịt như một chảo dầu đang sôi, chỉ cần thêm vào một tia lửa là sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"À, xong, xong rồi."
Hình ảnh trước mắt Lục Thượng biến mất, y cũng không biết sao lại xuất hiện mấy hình ảnh như vậy, nghiêm trọng hơn là.....
Trình Mộc Quân trong tưởng tượng của y có đầy vết đỏ trên cổ, khiến người ta liên tưởng đến rất nhiều chuyện khi nhìn thấy.
Mày nghĩ gì đó! Lục Thượng!
Y hoàn hồn, trong lúc luống cuống, bàn tay bất cẩn sượt qua phần da non mịn sau tai Trình Mộc Quân.
"Ưm...."
Dưới tình huống bất ngờ, Trình Mộc Quân chỉ thấy cảm giác tê dại từ nơi bị đụng chạm lan dọc sống lưng, đến tận nơi sâu nhất.
Toàn bộ vành tai của hắn đỏ lên.
Lục Thượng vốn đang ngẩn ngơ, thấy xong lại càng cuống: "Trình Mộc Quân, cậu bị sao vậy? Sao tự nhiên cổ đỏ thế? Có phải phòng này có chỗ nào dị ứng không?"
Y vừa hỏi vừa sốt sắng chạm vào nơi đang đỏ lên, muốn xác nhận xem có phải là bị côn trùng gì đó cắn hay không.
Thêm dầu vào lửa.
Lý trí mong manh của Trình Mộc Quân hoàn toàn sụp đổ, hắn đứng bật dậy, gắt gao nhìn Lục Thượng.
Sau đó tuân theo khát vọng từ đáy lòng, tiến lên ôm chặt.
"......" Lục Thượng im bặt.
Y có thể cảm giác được hơi thở của Trình Mộc Quân ở ngay bên cổ mình, nóng rực. Lục Thượng không biết nên đặt tay chỗ nào, đầu y trống rỗng, lỗ tai ù ù.
Y nâng tay, muốn ôm eo Trình Mộc Quân, rồi lại nghe thấy đối phương nói:
"Không cho nhúc nhích."
Rất nghiêm.
Y lập tức ngừng lại.
Trình Mộc Quân nhẹ nhàng cọ xát bên cổ Lục Thượng, cảm giác sung sướng khi da thịt dán vào nhau làm đáy lòng hắn run nhè nhẹ.
Sau khi xúc động dần lắng xuống, hắn lại rơi vào một loại trạng thái quỷ quái, lý trí như một mớ hỗn độn, chỉ có thể hành động dựa vào bản năng.
Không đủ.
Da thịt chạm nhau một chút căn bản không đủ, những xúc động bị đè nén trước đây cứ thế trào dâng.
Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, híp mắt nhìn Lục Thượng, nhìn thấy dáng vẻ ngượng nghịu của đối phương.
"Sao, sao thế?"
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, khóe miệng hơi nhếch lên: "Không phải lúc nãy cậu nói gần đây có luyện cơ bụng sao?"
"Hả?" Lục Thượng choáng váng, nhưng lại lên tinh thần rất nhanh, suy nghĩ như một con công đực đang muốn xòe đuôi tán tỉnh.
Mắt y sáng lên, hỏi: "Cậu muốn xem không?"
Lúc này, Trình Mộc Quân không kêu y câm miệng nữa, mà gật đầu, dịu dàng nói: "Có chứ."
Được cổ vũ, Lục Thượng lập tức cởi áo ra, cực kỳ dứt khoát.
Làn da màu lúa mạch, cơ bắp không quá lố, mỗi một chỗ đều vừa phải.
Trình Mộc Quân nâng tay đẩy Lục Thượng một cái.
Lực không lớn, Lục Thượng lại cảm thấy người mình nhũn ra, nhưng chỉ cần nhìn biểu cảm của Trình Mộc Quân, y sẽ có thể nghe theo tất cả mọi điều đối phương muốn.
Đệm giường mềm mại hơi nảy lên, Lục Thượng muộn màng nhận ra, hình như đây là giường của Trình Mộc Quân.
A, ước pháp tam chương, không thể đụng vào cái giường này.
Y hơi ngẩng đầu, muốn nói gì đó, lại bị Trình Mộc Quân đè xuống.
"Đừng nói chuyện, đừng cử động."
Sau đó, một tấm vải mềm mại bao trùm đôi mắt y.
Trình Mộc Quân tiện tay kéo cà vạt của đồng phục qua che mắt Lục Thượng lại, thắt một nút sau đầu y.
Cơ hội mặc bộ đồng phục kiểu âu này không nhiều lắm, hiện giờ nó lại trở thành đạo cụ thích hợp.
Cà vạt với hai màu xanh đỏ đan chéo quấn quanh mặt Lục Thượng, làm tôn lên chiếc mũi thẳng tắp và xương quai hàm sắc bén.
Trình Mộc Quân nâng tay chạm vào, hắn không có suy nghĩ gì khác, chỉ nhẹ nhàng cọ xát làn da, từ đầu ngón tay đến cả lòng bàn tay.
Rất thoải mái.
Cảm giác da thịt tiếp xúc quả nhiên rất thoải mái, làm người an tâm.
Đầu ngón tay Trình Mộc Quân xẹt qua tuyến nhân ngư rồi ngừng lại.
Có lẽ do nơi này quá nhạy cảm, Lục Thượng hơi run lên, nhưng vẫn nghe lời, không động đậy.
Lúc này, hệ thống phát cảnh báo, âm thanh xuyên qua mớ hỗn độn, trở nên rõ ràng.
"Trình Mộc Quân! Cậu tỉnh táo lại! Lục Thượng là trẻ vị thành niên! Học sinh cấp ba!"
Trình Mộc Quân ngừng động tác lại. Hắn chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hơi tỉnh táo, sau khi thấy rõ mọi chuyện, hắn chỉ muốn mình mất trí nhớ ngay lập tức.
Hắn, đến tột cùng là, đang làm gì!!
Lục Thượng cao to bị đè ở trên giường, trên mặt còn bị buộc cà vạt, tội lỗi tội lỗi.
Trình Mộc Quân mạnh tay vuốt mặt mình, sau đó xoay người muốn đi, lại bị Lục Thượng kéo tay lại.
"Sao vậy? Có phải dọa cậu sợ rồi không? Tôi không khống chế được.... Nó, nó không nghe lời."
Trình Mộc Quân sửng sốt, sau đó chậm chạp hạ mắt, nhìn thấy bộ phận rất có cảm giác tồn tại.
".... Cậu nghĩ nhiều rồi. Xin lỗi, là lỗi của tôi."
Hắn đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Lục Thượng nằm ở trên giường thêm một lúc mới kéo cà vạt xuống, thấy hơi khó hiểu. Y cứ luôn cảm thấy Trình Mộc Quân lạ lạ chỗ nào đó.
Lát sau, Trình Mộc Quân ra khỏi phòng tắm, mặt ướt dầm dề, chắc hẳn vừa rửa mặt. Hắn không nói gì, xoay người mở cửa phòng.
Lục Thượng chưa từng làm chuyện gì nhanh như vậy, y nhảy xuống giường, lao ra khỏi phòng trước Trình Mộc Quân: "Tôi ra ngoài đi dạo, cậu, cậu ngủ trước đi."
Trình Mộc Quân sửng sốt, trước khi hắn mở miệng, y vội vàng đóng cửa lại.
Vừa sập cửa, Lục Thượng lập tức ngồi sụp xuống, có chút uể oải.
Vừa rồi ngăn cản Trình Mộc Quân ra ngoài là vì y cứ cảm thấy, một khi đối phương ra khỏi cánh cửa này, nói không chừng sẽ không quay lại nữa.
Y chỉ có thể cản như thế, nhưng chuyện vừa rồi rốt cuộc là thế nào?
Tim Lục Thượng vẫn đập rất nhanh, chưa khôi phục lại bình thường. Y buồn rầu vò tóc, rồi cúi đầu nhìn xuống.
Sao mà vẫn tự chủ kém như vậy! Lại dọa người ta rồi!
Lục Thượng đợi một lát, sau khi bình tĩnh lại mới đứng dậy, rũ vai xuống lầu. Nhưng đến khi về y lại phát hiện, mình quên mang thẻ phòng rồi.
Tiêu đời.
Thật ra nãy giờ Lục Thượng chỉ ngồi ở dưới lầu nhìn chằm chằm hướng phòng , thấy đèn tắt, xác định Trình Mộc Quân đã ngủ y mới lên lầu.
Nếu bây giờ gõ cửa có đánh thức người ta không?
Đang do dự, cánh cửa đối diện bỗng nhiên mở ra, Tô Kiểu đứng phía sau hỏi: "Lục Thượng, cậu sao vậy?"
Lục Thượng vốn không muốn để ý đến cậu ta, nhưng Tô Kiểu lại hỏi: "Có phải cậu với anh Mộc Quân cãi nhau rồi không? Anh ấy không có ác ý đâu, từ nhỏ anh ấy đã không thích ở quá gần người khác rồi."
Đây không phải lần đầu tiên Lục Thượng nghe thấy Tô Kiểu nói thế này, trước đây y cũng không để ý, nhưng chuyện hôm nay lại làm y thay đổi suy nghĩ. Chắc mình có thể tìm được một chút thông tin từ trong miệng Tô Kiểu?
Lục Thượng không giải thích, chỉ đổi sắc mặt, làm vẻ phiền não, muốn nói lại thôi.
Tô Kiểu thấy thế, lại hỏi: "Có muốn đến phòng tôi ngồi một lát không?"
Lục Thượng gật đầu: "Được."
Phòng của Tô Kiểu giống phòng họ như đúc, cũng là phòng hai người tiêu chuẩn, khác cái là bên trong chỉ có một mình Tô Kiểu ở.
Lục Thượng đi vào, ngồi xuống chiếc ghế gần cửa sổ, không nói gì.
Tô Kiểu rót nước cho y, sau đó mới ngồi xuống hỏi: "Sao vậy? Anh Mộc Quân đuổi cậu ra ngoài?"
Lục Thượng không giải thích, cũng không nói phải hay không phải, giọng trầm xuống: "Cậu rất thân với Trình Mộc Quân?"
Khi không đối mặt với Trình Mộc Quân, Lục Thượng rất tỉnh táo. Y cảm thấy Tô Kiểu này có hơi xa cách, rất lạ, rõ ràng nhìn vào trang cá nhân của mẹ Tô Kiểu, cậu ta phải rất thích Trình Mộc Quân.
Nhưng từ khi quen Tô Kiểu, y lại thấy đối phương hơi bài xích Trình Mộc Quân. Mới đầu Lục Thượng không để ý lắm, nhưng hiện tại xem ra, hình như chuyện Tô Kiểu biết không phải ít.
Tô Kiểu gật đầu, nói: "Ừm, chúng tôi là hàng xóm, có thể nói tôi và anh Mộc Quân cùng nhau lớn lên."
Lục Thượng: "Như vậy à, bảo sao cậu có thể nói chuyện với cậu ấy, lúc vừa mới vào phòng cậu ấy đã lập ước pháp tam chương, không cho tôi lấn qua ranh giới một bước."
Y tạm dừng một chút, "Tôi nghĩ là cậu ấy ghét tôi, hoặc là cảm thấy người như tôi sẽ... làm bẩn đồ của cậu ấy."
Nói rất khéo, làm Tô Kiểu không rảnh suy nghĩ gì nhiều.
"Không đâu không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi. Đây là vấn đề của anh Mộc Quân, thật ra từ hồi nhỏ anh ấy đã không cho người khác tới gần mình rồi. Phòng anh ấy, ngay cả dì Tôn, ừm, chính là mẹ anh ấy cũng không thể vào."
Tô Kiểu nhíu mày, tiếp tục an ủi: "Đây thật sự là thói quen từ nhỏ của anh ấy, cậu không cần vì chuyện này mà ảnh hưởng tập huấn. Hay là cậu cứ dọn đến ở với tôi đi."
Lục Thượng không trả lời câu cuối cùng, mà hỏi lại lần nữa: "Thật sao? Không phải là cậu đang an ủi tôi chứ?"
Tô Kiểu gật đầu: "Thật đó, đúng rồi, chắc là cậu cũng biết anh Mộc Quân lớn hơn chúng ta một tuổi, thật ra lúc cấp hai anh ấy có nghỉ học một năm, là bởi vì vấn đề này nên phải ra nước ngoài, cho nên, thật sự không phải vấn đề của cậu."
Lục Thượng có được đáp án mình muốn, đứng dậy, lịch sự nói: "Cảm ơn..."
"Vậy... nếu không đêm nay cậu ngủ ở đây đi?" Tô Kiểu chỉ giường bên cạnh: "Giường đó vẫn còn sạch, tôi chưa đụng vào."
"Không cần, tôi đi trước. Hẹn gặp lại."
Lục Thượng đi thẳng ra ngoài, lúc mở cửa lại vừa vặn nhìn thấy cánh cửa đối diện mở ra.
Trên mặt Trình Mộc Quân không có biểu cảm gì, làm Lục Thượng thấy hơi chột dạ.
Y nhỏ giọng nói: "À, tôi ở dưới lầu thấy phòng tắt đèn, đi lên mới phát hiện không mang thẻ phòng, sợ đánh thức cậu nên..."
Nói năng lộn xộn.
Biểu cảm Trình Mộc Quân dịu đi một chút, nói: "Ngủ, ngày mai còn phải đi học."
Hắn để cửa ở đó, xoay người vào phòng.
Lục Thượng vui vẻ theo đằng sau, vọt vào phòng.
Tô Kiểu hoàn toàn bị phớt lờ, cậu nhìn cánh cửa đóng chặt đối diện, cảm thấy hai người này không giống như đang cãi nhau cho lắm.
Chẳng lẽ chuyện không hề giống như cậu nghĩ? Không thể nào, thiết lập của Trình Mộc Quân trong tiểu thuyết là lạnh lùng cao ngạo, lại còn có thói ở sạch, tuyệt đối không có khả năng thay đổi cái nhìn về Lục Thượng vào lúc này.
Khi Lục Thượng nhận thân trở lại nhà họ Tô, tỏa sáng rực rỡ, Trình Mộc Quân mới chú ý đến y hơn, rồi hai người nảy sinh tình cảm.
Vậy biểu hiện của Lục Thượng vừa rồi là sao?
Tô Kiểu càng ngày càng thấy khó hiểu, nhưng nhớ tới tính cách của Lục Thượng trong tiểu thuyết, cậu thoáng yên tâm.
Lục Thượng thẳng tính, có gì nói đó, tuyệt đối sẽ không lừa gạt người khác.
Không sao. Chắc chắn là không có chuyện gì, cậu đã đọc đi đọc lại quyển sách đó rất nhiều lần, mỗi một chi tiết cậu đều nhớ rất rõ ràng.
Thiết lập của Trình Mộc Quân và Lục Thượng chính là như vậy, không sai.