Sinh hoạt của Trình Mộc Quân và Lục Thượng ở trung tâm cũng không có gì thay đổi vì Tô Kiểu đột nhiên rời khỏi.
Mà Tô Kiểu sau khi về đến nhà lại nghe được tin tức như sét đánh giữa trời quang.
Tô Kiểu hoảng hốt, lỗ tai vang ong ong. Cậu hoàn toàn không nghĩ lần này Chu Tố Hương đón cậu về là vì chuyện này.
Tô Kiểu nhìn bản báo cáo ADN trước mặt, đầu óc loạn thành mớ bòng bong.
Đương nhiên cậu không bất ngờ vì chuyện mình không phải là con ruột nhà họ Tô, làm cậu kinh ngạc chính là tại sao chuyện này lại bị phát hiện lúc này?
Rõ ràng cậu chỉ mới xuyên qua được một tháng, vẫn chưa làm ra chuyện gì, sao hiệu ứng cánh bướm lại dẫn phát biến động lớn như vậy?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Tô Kiểu hoảng loạn nhớ lại cốt truyện, lại không nghĩ ra được chỗ sai ở đâu.
Trong tiểu thuyết, Lục Thượng được nhà họ Tô tìm trở về là bởi vì Lục Kính Tùng.
Lục Kính Tùng thiếu nợ, thế nên có ý định bán chiếc bình cổ do vợ để lại, Lục Thượng không đồng ý, khi tranh chấp, chiếc bình rơi vỡ, cuốn nhật ký của mẹ Lục rơi ra ngoài.
Có lẽ là sau khi đổi con, bà nhớ nhung đứa con của mình, thế nên đã trút hết cảm xúc vào nhật ký. Đối với việc này, Lục Thượng không có suy nghĩ gì, cũng không muốn đến nhà họ Tô nhận thân. Y chỉ nghĩ, cuối cùng cũng có thể cắt đứt quan hệ với Lục Kính Tùng, không phải bị cái gọi là huyết thống ràng buộc nữa.
Không ngờ, Lục Kính Tùng cầm nhật ký đi tìm nhà họ Tô, muốn dựa vào nó lấy một số tiền. Mà nhà họ Tô cũng thật sự cho gã một số tiền, làm gã biến mất không xuất hiện nữa.
Tất cả những chuyện đó đều xảy ra vào hai năm sau, khi Lục Thượng học đại học.
Nhưng bây giờ, sao lại là bây giờ? Rốt cuộc đã sai ở nơi nào?
Tô Kiểu kinh hoảng cắn chặt môi, không biết mình nên làm gì.
Mà trạng thái này của cậu trong mắt hai nguoi lại mang ý khác.
Chu Tố Hương thở dài, dịu dàng hỏi: "Tiểu Kiểu, việc này chúng ta đã điều tra xong, đúng thật là như vậy, con tính thế nào... muốn ở lại nhà họ Tô hay là về bên ba con?"
Tô Kiểu hoàn hồn, nghe thấy Chu Tố Hương hỏi mình.
"Con muốn ở lại." Cậu không kịp nghĩ quá nhiều, đáp ngay.
Sao có thể về bên cạnh Lục Kính Tùng được, ông ta chính là con nghiện cờ bạc, ngay cả bản thân mà cũng nuôi không xong, nói chi đến nuôi con?
Mà vừa dứt lời, Tô Kiểu lại cảm thấy không đúng.
Cậu trả lời quyết đoán như vậy có phải sẽ trở nên giống với Tô Kiểu kia hay không, có phải là vô tình quá không?
Tô Kiểu bối rối, nóng lòng muốn biểu hiện sự thiện lương của mình, bổ sung: "Vậy... có thể cho ông ấy một số tiền hay không, để ông ấy... trả hết nợ cờ bạc, dù sao ông ấy cũng...."
Khi nghe cậu nói, Tô Học Cần khẽ nhíu mày.
Ông không hiểu tại sao Tô Kiểu có thể nói ra những lời này.
Nhà họ Tô chưa từng thiếu nhà họ Lục thứ gì, huống hồ mẹ Lục còn đổi đứa con của bọn họ, làm Lục Thượng phải chịu vất vả từ nhỏ đến lớn.
Nếu không phải mẹ Lục đã qua đời, Tô Học Cần chắc chắn sẽ đưa bà ta vào tù.
Rõ ràng tất cả đều là lỗi của người nhà họ Lục, sao Tô Kiểu lại có thể yêu cầu ông cho Lục Kính Tùng tiền?
Thật ra cho dù Tô Kiểu không đề cập tới Tô Học Cần cũng định sẽ làm như vậy, cho Lục Kính Tùng một số tiền, nhưng không đủ để trả hết nợ, sau đó đưa gã xuất ngoại, để gã không quay lại quấy rầy Lục Thượng nữa.
Ông không đồng ý cũng không từ chối, chỉ bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi."
Cả hành trình trên xe bus đi từ tỉnh lỵ về trường, Lục Thượng luôn rất uể oải.
Hai tuần này đối với Lục Thượng mà nói chính là một giấc mộng tuyệt đẹp mà y không hề muốn tỉnh lại. Y ở cùng phòng với Trình Mộc Quân, sáng sớm vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy người mình thích, trước khi nhắm mắt ngủ cũng nhìn thấy người mình thích.
Hết thảy đều là chuyện Lục Thượng chưa bao giờ nghĩ tới.
Chỉ là, chuyến đi đến tỉnh lỵ từng chứa đầy háo hức chờ mong giờ đã gần kết thúc.
Đến Trình Mộc Quân nhận ra y đang buồn rầu, hỏi: "Cậu bị sao vậy?"
Lục Thượng muốn nói lại thôi, muốn bày tỏ sự lưu luyến của mình, rồi lại sợ hình tượng của mình trong lòng Trình Mộc Quân trở nên dông dài mềm yếu, cuối cùng chỉ tóm gọn lại thành một câu.
"Nghĩ tới việc ngày mai không nhìn thấy cậu, có hơi không quen."
Trình Mộc Quân lại dùng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc để nhìn y, nói: "Ngày mai phải đi học."
Lục Thượng: "......" Xấu hổ quá.
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lại liếc sang Lục Thượng, cảm thấy trêu y rất vui.
Trên điện thoại là khung chat với Chu Tố Hương, nội dung của hai tin nhắn cuối cùng như sau:
【Lát nữa cháu đưa Lục Thượng đến nhà dì được không?】
【Vâng.】
Mặc kệ Lục Thượng có không muốn thế nào, xe bus vẫn chạy về tới cửa trường.
Y cứ dây dưa dây cà không muốn xuống xe, nhấc đầu lên lại phát hiện Trình Mộc Quân biến mất rồi.
Lục Thượng đứng bật dậy, xách ba lô lên vội vàng lao xuống xe, ngó nghiêng khắp xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Trình Mộc Quân đâu.
Y thở dài, chỉ đành lê bước tới trạm xe bus đón xe. Đi chưa được mấy bước lại nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên phía sau.
Lục Thượng dừng lại, xoay người, nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen chầm chậm dừng lại bên cạnh mình, cửa sổ xe phía sau hạ xuống, gương mặt y đang tìm kiếm xuất hiện.
Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Lên xe đi." Nói xong dịch qua bên kia, không cho Lục Thượng cơ hội từ chối nào.
Mà đương nhiên Lục Thượng sẽ không từ chối, y kéo cửa xe ra, ngồi vào.
Sau khi thắt chặt dây an toàn, y mới nhớ ra mình nên khách sáo một chút: "Cậu muốn đưa tôi về nhà hả?"
Trình Mộc Quân nhìn y một cái, cười nhẹ: "Đúng vậy, đưa cậu về nhà."
Xe chạy không bao lâu, Lục Thượng liền cảm thấy không đúng: "Đây đâu phải đường về nhà tôi?"
Trình Mộc Quân bình tĩnh đáp lại: "Sao? Sợ tôi mang cậu đi bán à?"
Lục Thượng lắc đầu, thậm chí còn được nước lấn tới: "Hôm nay tôi vẫn ngủ ở phòng lần trước hả?"
"......"
Trình Mộc Quân suýt bật cười, thì ra tự giác như vậy là vì muốn đến nhà hắn ở. Lục Thượng đúng là ngây thơ, nhưng có đôi khi y lại rất biết lợi dụng ưu thế của mình.
Cuối cùng hắn nhịn không được nữa, thẳng thắn liếc Lục Thượng một cái, nói: "Cậu câm miệng đi."
Lục Thượng quay đầu âm thầm nở nụ cười, ghi tạc biểu cảm lần đầu tiên mình nhìn thấy vào lòng.
Xe dừng lại, Trình Mộc Quân bước xuống trước. Hắn ôm tay, chờ xem phản ứng của Lục Thượng.
Quả nhiên, Lục Thượng vừa xuống xe, biểu cảm hưng phấn nháy mắt trở thành nghi hoặc: "Đây là đâu?"
Trình Mộc Quân: "Nhà Tô Kiểu."
"Cậu đưa tôi tới đây làm gì?"
Trình Mộc Quân không trả lời y nữa, đi tới ấn chuông cửa.
Cho đến khi ngồi xuống sô pha phòng khách, Lục Thượng vẫn còn mang vẻ mặt mờ mịt, y nhìn đôi vợ chồng trung niên trước mặt, bối rối không biết làm sao.
Hai người này là ba mẹ Tô Kiểu, Lục Thượng đã từng gặp ở trong bệnh viện, giờ họ muốn làm gì? Lòng y thấy hơi bất an, yên lặng nhích lại gần Trình Mộc Quân.
Có lẽ là thấy Lục Thượng hơi căng thẳng, Chu Tố Hương đứng dậy, nói: "Dì đi pha trà, các con cứ ngồi đi."
Giọng điệu và nét mặt đều vô cùng dịu dàng.
Nói xong, bà kéo theo Tô Học Cần đang ngồi ngẩn ngơ cùng đi.
Lúc này Lục Thượng mới thoáng thả lỏng, nhỏ giọng hỏi: "Gì vậy?"
Trình Mộc Quân: "Cậu đoán xem?"
"Là vì chuyện hôn ước hả? Họ phát hiện tôi xúi giục cậu hủy bỏ hôn ước nên tới kiếm chuyện với tôi? Tư tưởng phong kiến này thật kỳ quái mà, cậu cũng đâu thích Tô Kiểu... Không đúng, chẳng lẽ Tô Kiểu khóc lóc làm loạn không chịu hủy bỏ hôn ước hả...."
"Ngưng." Trình Mộc Quân không chịu nổi nữa, ngắt ngang: "Trí tưởng tượng của cậu phong phú thật."
Hai người Chu Tố Hương rời khỏi để Trình Mộc Quân trấn an cảm xúc căng thẳng của Lục Thượng, không ngờ suy nghĩ của Lục Thượng lại không hề đi theo hướng đó.
Hắn hoàn toàn không cần phải trấn an.
Trình Mộc Quân không nói lời nào, chuẩn bị làm một người ăn dưa xem kịch.
Một lúc sau, Chu Tố Hương và Tô Học Cần quay lại, trên tay một người bưng khay, một người cầm túi tài liệu.
Sau khi ngồi xuống, Tô Học Cần đi thẳng vào vấn đề, đưa túi tài liệu cho Lục Thượng: "Ta biết con đang còn chút nghi hoặc, sau khi xem xong cái này con sẽ hiểu."
Lục Thượng tiếp nhận, mở ra, lướt qua một lần.
Y nhíu mày, im lặng hồi lâu, chỉ là tay cầm báo cáo lại không hề run. Chuyện này đối với Lục Thượng mà nói dường như không có ảnh hưởng lớn lắm.
Đợi thêm một lát, y mới mở miệng, hỏi: "Ý của báo cáo này là cháu và Tô Kiểu bị nhầm với nhau? Cháu là con của hai người, mà Tô Kiểu là... bên kia?"
Tô Học Cần: "Ừm, chúng ta đã xác minh mọi chuyện, không có sai lầm."
Bọn họ không định nói cho Lục Thượng biết chuyện mẹ Lục cố tình đổi con, nếu Tô Kiểu quyết định ở lại, để hai đứa nhỏ biết chuyện này đối với chúng nó không có gì tốt.
Thật ra bàn tay đang giấu phía sau của Chu Tố Hương đang run lẩy bẩy, nhưng bà nhìn thấy sự đề phòng trong mắt Lục Thượng, tự nhiên sẽ không kích động lao đến ôm con.
Từ từ thôi, chia lìa lâu như vậy, cũng cần có thời gian để lấp đầy khoảng cách.
"Con là con của chúng ta, tất nhiên chúng ta vô cùng hy vọng con có thể quay về, hơn nữa... Lục Kính Tùng đang mắc nợ, sẽ ảnh hưởng đến con." Chu Tố Hương do dự một chút, lại bổ sung: "Nếu con không muốn thì chúng ta sẽ mua cho con một căn hộ ở gần trường học, từ từ cũng được, không cần nóng nảy."
Lục Thượng mỉm cười: "Không sao, con biết chuyện nợ tiền, cũng sẽ không ngốc đến nỗi quay về đó trong tình huống này."
"Vậy là tốt vậy là tốt, đúng rồi, phòng của con đã chuẩn bị xong, đêm nay con ở đây luôn nhé? Mẹ chuẩn bị hết tất cả đồ đạc rồi, quần áo giày dép đều mua mới hết." Chu Tố Hương nâng mắt, giọng điệu mang theo chút cầu xin: "Được không?"
Lục Thượng nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
Trình Mộc Quân biết Lục Thượng cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Sau khi buông báo cáo xuống, y giấu tay mình ra sau người, cách ống tay áo nắm lấy cổ tay Trình Mộc Quân.
Dùng lực hơi mạnh, nhưng Trình Mộc Quân không nhúc nhích, cứ để yên cho y nắm.
Lục Thượng rũ mắt, hỏi: "Vậy... người đó phải làm sao?"
Người trong miệng Lục Thượng không biết là chỉ Tô Kiểu hay Lục Kính Tùng, nhưng họ cũng không hỏi.
Tô Học Cần nói: "Bên Lục Kính Tùng, ba mẹ đã nói chuyện với gã, cho gã một số tiền, sau này sẽ không tới làm phiền con nữa."
Đáp án bên trong dự kiến, Lục Thượng không mảy may bất ngờ. Đối với Lục Kính Tùng, cái gọi là tình phụ tử đã sớm tiêu tan sau những lần đánh chửi lúc nhỏ.
Giờ phút này y chỉ cảm thấy hơi mất mát, giống như đột nhiên trút bỏ được một gánh nặng, không biết phải làm sao.
Chu Tố Hương bổ sung: "Còn Tô Kiểu, nó nói muốn ở lại nhà họ Tô, đương nhiên chuyện này vẫn phải hỏi ý kiến của con. Nếu con không muốn thì ba mẹ sẽ đưa nó đến ký túc xá của trường..."
"Không cần, cậu ta cũng không làm gì sai, cứ ở lại đi."
Lục Thượng không quan tâm chuyện Tô Kiểu, ngược lại, bởi vì nhắc đến Tô Kiểu, y mới muộn màng nhớ ra một chuyện.
Y ngẩng đầu nhìn Chu Tố Hương, muốn hỏi gì đó, rồi lại ngập ngừng không biết nên xưng hô thế nào.
Chu Tố Hương cười dịu dàng: "Không sao, không vội, giờ con cứ kêu mẹ là dì Chu cũng được."
"Dì Chu," Lục Thượng nghiêm túc hỏi: "Có phải hồi nhỏ con có hôn ước không?"
Chu Tố Hương sửng sốt, không ngờ y lại hỏi như vậy. Bà do dự một hồi rồi nói: "Thật ra đó chỉ là mấy lời vui đùa của mẹ với mẹ Tiểu Quân thôi, con không cần để ở trong lòng."
"Nhưng mà...." Y chưa nói được hết câu đã cảm thấy bàn tay đặt phía sau của bị Trình Mộc Quân vặn một cái thật mạnh.
Sau khi ngăn cản Lục Thượng làm trò ngu ngốc, Trình Mộc Quân đứng dậy nói: "Cũng trễ rồi, cháu về trước ạ."
Chuyện nhận thân đã xong, giờ hắn cũng không cần ở đây trấn an cảm xúc của Lục Thượng nữa.
Trình Mộc Quân xoay người đi, Lục Thượng không chút do dự đuổi theo, trước khi đi còn nói: "Con, con đi tiễn, tiễn cậu ấy."
Tô Học Cần và Chu Tố Hương nhìn nhau cười, trong lòng đều nhẹ nhõm, xem ra Lục Thượng quả nhiên là một đứa trẻ rất tốt, có nội tâm rất mạnh mẽ.
Mặc dù rơi vào tình huống như vậy nhưng y cũng chấp nhận rất nhanh.
Trình Mộc Quân ngừng lại trước cổng, xoay người nói: "Được rồi, tiễn khách đến đây là được."
Lục Thượng: "Tôi đưa cậu đến cửa nhà, đã trễ thế này, không an toàn."
"Tùy cậu." Trình Mộc Quân cũng lười vạch trần, nhà hắn ở ngay cách vách, đi qua chỉ tốn có ba phút.
Ba phút sau đã tới cổng sân, Lục Thượng còn muốn đi theo, lại bị Trình Mộc Quân ngăn lại.
"Được rồi, về nhà cậu đi thôi."
Lúc này Lục Thượng mới hoàn hồn, nói: "Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung."
Nhưng nói xin lỗi xong y vẫn không nhúc nhích, do dự hỏi: "Cái phần thưởng kia... có thể nào bỏ đi không?"
"Không được." Trình Mộc Quân từ chối ngay lập tức, hơn nữa còn cảm thấy vui vui khi nhìn thấy dáng vẻ uể oải của Lục Thượng.
Phía sau thiếu niên cao lớn như có một cái đuôi vô hình đang rũ xuống, gục ngã trên mặt đất, nhìn rất đáng thương.
Hắn vỗ vai Lục Thượng, nói: "Ngoan, về đi, làm quen với thân phận của mình, ngày mai tới gọi tôi đi học."
"Được."
Lục Thượng ngoan ngoãn gật đầu rời đi, đi được vài bước lại thấy lâng lâng.
Y trở thành hàng xóm của Trình Mộc Quân, còn có thể đi học cùng nhau, về nhà cùng nhau. Nếu Trình Mộc Quân đồng ý bỏ cái phần thưởng kia thì còn tốt hơn nữa.
Sao lúc đó mình điên vậy, tự nhiên một hai phải bắt Trình Mộc Quân hủy bỏ hôn ước làm gì? Nếu không ngu ngốc thì giờ đã có danh phận rồi!
Lục Thượng càng nghĩ càng giận, hận không thể quay lại hai tuần trước bóp tên ngu xuẩn kia.
Y thấy hơi khó thở, đột nhiên đá vào thân cây bên cạnh.
"Ớ ——" Y ôm chân nhảy tưng tưng mấy cái, sau đó mới khập khiễng đi về nhà.
Trình Mộc Quân đứng trong sân vẫn chưa đi vào nhìn thấy tất cả, cuối cùng không nhịn được bật cười.
"Tên ngốc."
Hệ thống ngứa mỏ: "Tôi thấy cậu có vẻ rất thích tên ngốc đó."
Trình Mộc Quân: "......"
____
giờ rồi, dậy hết chưa đấy? Phải dậy đi thôy