Trình Mộc Quân không nói lời nào, yên lặng nhích ra ngoài một bước, muốn nhân cơ hội chuồn đi.
Hàn Sơ Húc nhìn ánh mắt hắn là biết ngay hắn đang nghĩ gì, y đứng dậy đi tới.
Chạy mau, rời khỏi nơi này nhanh lên.
Trình Mộc Quân sắp phân liệt luôn rồi, đại não kêu bình tĩnh lại, chạy nhanh, nhưng cơ thể lại không nhận được tín hiệu của đại não.
Hắn chưa từng xấu hổ như vậy bao giờ, không mặc áo, chân cũng không mang giày. Ở thế giới này, Hàn Sơ Húc xem như trưởng bối của hắn, bị trưởng bối nhìn thấy trong tình huống này quả thực là mất mặt gấp bội.
"Hệ thống, cái cái cái, cái gì thế này, sao tôi không khống chế được vậy."
Hệ thống: "... Theo giả thiết mà nói, Vệ Dịch Thần có hào quang đặc thù, gặp phải cậu ta thì không đến hừng đông là không có cách nào dừng lại."
Trình Mộc Quân phẫn nộ tột đỉnh: "Giả thiết tào lao gì nữa, giả thiết này có vấn đề!"
Hệ thống: "A, đến đàn ông cũng có thể sinh con mà, không cần để ý mấy chi tiết nhỏ này."
Chỉ trong thời gian nói mấy câu ngắn ngủi, Trình Mộc Quân đã bị dồn tới góc tường.
Hàn Sơ Húc cao hơn hắn nửa cái đầu, hơn nữa từ nhỏ đã được xem như gia trưởng của Trình Mộc Quân, khi đối mặt với gia trưởng, tình huống này sẽ cực kỳ xấu hổ.
Xấu hổ còn dẫn đến chột dạ, nhưng mà, mặc dù là xấu hổ đến vậy, nhưng tinh thần của Trình Mộc Quân rất tốt, thậm chí còn hơi tốt quá.
Hàn Sơ Húc rũ mắt nhìn biểu cảm xấu hổ của Trình Mộc Quân, duỗi tay qua.
Trình Mộc Quân vô thức rụt người lại, tay Hàn Sơ Húc ngừng một chút, sau đó vươn lên ấn mở đèn.
Đèn đuốc sáng trưng, không còn chỗ nào có thể che giấu.
Mắt y chậm rãi hạ xuống, rồi ngừng lại: "Cậu hết bệnh rồi?"
"A, không... không có." Trình Mộc Quân đáp.
Hàn Sơ Húc thấy thế, nhíu mày lui về phía sau một bước: "Có người chuốc thuốc cậu?" Khi nói ra những lời này, giọng y rất trầm, ánh mắt giống như mưa gió sắp đến.
Trình Mộc Quân đột nhiên nhớ đến ba năm trước, hắn bị người ta chuốc thuốc suýt nữa lật xe. Lần đó là Hàn Sơ Húc một chân đá văng cửa, kéo tên to gan lớn mật kia ra ngoài.
Mà Trình Mộc Quân cũng bị y quăng vào phòng tắm xối nước lạnh để bình tĩnh lại.
Không được, tuyệt đối không thể để Hàn Sơ Húc biết chuyện hôm nay, nếu không y sẽ giết Vệ Dịch Thần chết, vậy thì thế giới sẽ hỏng hoàn toàn.
Trình Mộc Quân run lên: "Không không không, không có, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, đừng bắt cháu xối nước lạnh."
Hàn Sơ Húc quay lại sô pha ngồi xuống, "Tự vào phòng tắm giải quyết."
Trình Mộc Quân như được đại xá, khom lưng bước vào phòng tắm.
Phòng khách lại lần nữa khôi phục an tĩnh.
Ánh mắt Hàn Sơ Húc dừng ở cửa phòng tắm một lát, sau đó mới lấy điện thoại ra gọi.
"Trợ lý Trương, đưa một bộ quần áo lên, ừm, kích cỡ của Mộc Quân."
Sau khi cúp máy, y lại gọi điện thoại, hỏi: "Tình huống tối nay thế nào."
Hồi lâu sau, sắc mặt Hàn Sơ Húc càng thêm khó coi, "Được."
Trình Mộc Quân bên này lặng lẽ đóng cửa phòng tắm lại rồi thở phào nhẹ nhõm.
Hệ thống nhịn không được hỏi: "Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu lúng túng vậy đó."
Trình Mộc Quân thở dài, "Thật ra... Thôi, cái này không thể nói với cậu được."
Hệ thống bị hắn làm cho tò mò, truy hỏi: "Rốt cuộc là tại sao, nói cho tôi đi, nói cho tôi rồi tôi sẽ cố gắng đi xin cho cậu buff chống cự thuốc hình người."
"Tôi, có ám ảnh tâm lý với Hàn Sơ Húc."
Hệ thống khó hiểu, "Ám ảnh gì?"
Trình Mộc Quân lại không chịu nói thêm nữa, hắn ngồi vào bồn tắm, một bên mở nước lạnh, một bên bắt đầu giải quyết vấn đề.
Mà hệ thống đang tràn đầy nghi hoặc cũng bị nhốt vào phòng tối.
Hắn cắn răng giải quyết, trong lòng lại đang mắng mỏ điên cuồng. Thế giới sinh tử đáng sợ này vô lý y hệt thế giới của Nguyễn Miên vậy.
Thậm chí còn đáng sợ hơn Nguyễn Miên.
"Ưm ——" Đây là lần đầu tiên Trình Mộc Quân cảm thấy hai năm không chia tay còn khó hơn hắn nghĩ.
Vẫn nên nhanh chóng học tập bí quyết của tra công, làm Vệ Dịch Thần sớm nhận ra hắn là cặn bã rồi hết hy vọng.
Trình Mộc Quân tình nguyện đi diễn suất hỏa táng tràng, cũng không muốn đối mặt với cục diện như hôm nay nữa.
Bên ngoài phòng tắm.
Trong tay Hàn Sơ Húc cầm quần áo trợ lý vừa đưa đến, dựa vào tường nghe tiếng động tràn ra từ bên trong.
Y khép hờ đôi mắt, khuôn mặt không có biểu cảm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cho đến khi bên trong im bặt, Hàn Sơ Húc biết hẳn là đã kết thúc, lúc này y mới mở mắt, đợi một hồi rồi mở cửa đi vào.
Vào cửa, Hàn Sơ Húc nhìn thấy Trình Mộc Quân ngâm mình trong bồn tắm, y siết chặt quần áo trong tay, phát hiện nơi không thích hợp.
Lúc này Trình Mộc Quân đang điên lên: "Hệ thống, cậu đi ra cho tôi! Cái quái gì thế này! Tôi chưa muốn chết!"
Đúng là vấn đề đã được giải quyết, nhưng không giải quyết hoàn toàn, chỉ trong ba phút ngắn ngủi, tình huống y hệt lại xuất hiện.
Trình Mộc Quân khóc không ra nước mắt, tuy hắn oán hận giả thiết của thế giới này rất nhiều, nhưng hắn cũng không muốn đột nhiên được như thế này!
Nhưng mà lúc này hệ thống đang ở phòng tối xem mosaic, căn bản không thể giải đáp nghi vấn của hắn.
Họa vô đơn chí là, Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng Hàn Sơ Húc nói: "Rốt cuộc là cậu có phải bị người khác chuốc thuốc không?"
"Ưm, không có."
Mặt Hàn Sơ Húc xanh mét: "Đến lúc này mà cậu còn che chở tên Vệ Dịch Thần kia."
Trình Mộc Quân run lên: "Chú Hàn, lúc này, chú, chú có thể ra ngoài trước không..."
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn lo mình không chỉ có giả thiết là không được, mà tâm lý cũng sắp không được luôn rồi.
Hàn Sơ Húc dùng sức nhắm mắt, xoay người rời đi.
Lại thêm phút cố gắng giải quyết vấn đề, Trình Mộc Quân nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại tuyệt vọng nhìn thấy vấn đề xuất hiện lần nữa.
Hắn mệt mỏi quá, hủy diệt thế giới vô lý này đi.
Có lẽ là cảm giác được cơn thịnh nộ và tuyệt vọng của hắn, hệ thống gian nan lên tiếng:
"Tôi đề nghị cậu nhờ Hàn Sơ Húc giúp đỡ, hào quang nhân vật chính chỉ có hào quang nhân vật chính trị được..."
Nói xong, nó lại bị nhốt trong phòng tối.
Hàn Sơ Húc? Chú Hàn? Y với hắn không có gì quan hệ huyết thống, cũng không nằm trên một sổ hộ khẩu, nhưng vẫn có ý nghĩa như một trưởng bối mà?
Đồng tử Trình Mộc Quân co lại, tam quan đối mặt với thử thách mãnh liệt. Hắn chậm rãi dời tầm mắt qua tay phải, giữa trầy da tróc vẩy và mất mặt, lựa chọn mất mặt.
Dù sao đàn ông cũng có thể sinh con rồi, còn để ý tam quan gì nữa.
Lúc này Hàn Sơ Húc vẫn đang đứng ở cửa chưa rời đi, sắc mặt vẫn rất khó coi, y nhắm mắt lại dựa vào vách tường, áp chế sát ý trong lòng.
Thế mà lại dám chuốc thuốc Trình Mộc Quân, tên Vệ Dịch Thần kia, vẫn nên...
Nhưng vào lúc này, y bỗng nhiên nghe thấy tiếng Trình Mộc Quân truyền ra từ phòng tắm.
"Chú Hàn, có thể... vào giúp cháu một chút không?"
"Bịch", quần áo trong tay rơi xuống đất.
Đại não Hàn Sơ Húc trống rỗng, thậm chí lúc bước đi còn nghi rằng đây có phải là một giấc mơ tốt đẹp đến nỗi làm người ta sợ hãi hay không.
Y đẩy cửa phòng tắm ra, đi vào, đối diện với đôi mắt ửng đỏ của Trình Mộc Quân.
Lúc này, ngay cả giọng nói phát ra từ y dường như cũng không phải chính y: "Sao vậy?"
Trình Mộc Quân ngập ngừng, nhỏ giọng nói: "Cháu, cháu tự làm không được, có thể giúp cháu một chút hay không..."
"Được."
Đề nghị của hệ thống tuy rằng mất mặt, nhưng thật sự hữu dụng.
Lần thứ ba, cuối cùng Trình Mộc Quân cũng có thể dừng lại, khôi phục bình thường.
Hàn Sơ Húc đã đi ra ngoài, toàn bộ hành trình y đều giống như một trưởng bối tẫn trách, kiên nhẫn dẫn đường cho Trình Mộc Quân giải quyết vấn đề.
Sau khi xong xuôi, Trình Mộc Quân muốn chết, xấu hổ muốn chết.
Hắn nghĩ, có lẽ Hàn Sơ Húc cũng như thế.
Từ nhỏ đến lớn, mặc dù Hàn Sơ Húc chỉ lớn hơn hắn tám tuổi, nhưng tính cách lại trưởng thành hơn nhiều, cực kỳ đủ tư cách làm một trưởng bối. Nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn lúc trước, có lẽ bây giờ quan hệ của bọn họ vẫn rất thân mật.
Ầy.
Trình Mộc Quân ủ rũ mặc quần áo rồi ra phòng tắm, không dám liếc mắt sang hướng khác một giây nào.
Vẫn nên nhanh chóng rời đi thì tốt hơn, dù sao bây giờ hắn và Hàn Sơ Húc đã mấy tháng không gặp, để thời gian xoá mờ chuyện ngày hôm nay thôi.
Tay mới đặt lên cửa đã nghe Hàn Sơ Húc nói: "Đêm nay ngủ ở đây."
"Ò." Trình Mộc Quân ngoan ngoãn xoay người, vẫn không dám liếc mắt sang phòng khách.
Hôm sau.
Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai.
Hàn Sơ Húc biến mất cũng bất ngờ như lúc y xuất hiện, quả nhiên, không phải chỉ có mình hắn xấu hổ.
Trình Mộc Quân dùng ba phút để làm mình mất trí nhớ, sau đó hắn rửa mặt, thay quần áo rồi ra khỏi phòng.
Vừa bước ra, hắn lập tức ngây người.
Hàn Sơ Húc vẫn còn ở đây.
Y vẫn ngồi trên sô pha, nếu không phải đã thay quần áo, Trình Mộc Quân cũng nghi là y đã ngồi ở đây suốt đêm.
"Chú Hàn, sao chú còn ở đây?"
Hàn Sơ Húc ngẩng đầu, liếc hắn một cái: "Đây là phòng tôi, không thì cậu muốn nhìn thấy ai?"
Y tạm dừng một chút rồi nói: "Đến đây ăn sáng."
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn đáp: "Ò."
Hai người ngồi trước bàn ăn, ăn một bữa sáng yên lặng. Nhưng mà, ngay khi Trình Mộc Quân cho rằng hết thảy rốt cuộc đã kết thúc, có thể an tĩnh tìm một chỗ tiêu hóa tất cả những chuyện ngoài ý muốn này, thì cửa bị gõ vang.
Trình Mộc Quân muốn ra mở cửa, lại bị Hàn Sơ Húc ấn trở về, chỉ đành tiếp tục ngồi ăn sáng.
Khi nhìn thấy những người phía sau Hàn Sơ Húc, Trình Mộc Quân suýt nữa phun hết sữa bò trong miệng ra.
Chuyện gì thế này?
Ba bốn người này đều nhìn hao hao Vệ Dịch Thần nhưng vẫn có nét đặc sắc riêng, chuyện là sao?
Hắn chớp mắt: "Chú Hàn, đây là... làm gì?"
Không phải như hắn nghĩ chứ? Giả thiết Hàn Sơ Húc là một "lão" đàn ông hào môn vừa chung thủy vừa thâm tình, không nên có hành động cặn bã như vậy chứ?
Nhưng mà, hết thảy đều đang điên cuồng lao về hướng ngược lại.
Hàn Sơ Húc ngồi xuống đối diện hắn, thản nhiên nói: "Vệ Dịch Thần kia không thể để lại, cậu thích kiểu nào thì có thể bao."
Trình Mộc Quân: "?" Không phải, chú Hàn ơi, chú OOC rồi.
"Như thế nào?"
Thấy Trình Mộc Quân không nói lời nào, Hàn Sơ Húc nhìn qua: "Không hài lòng có thể đổi."
"Từ từ, chú Hàn, cái này không phải vấn đề, như vậy không tốt lắm đâu." Trình Mộc Quân muốn làm Hàn Sơ Húc tỉnh táo lại, đừng đi lên con đường tra công.
Hàn Sơ Húc lại hiểu lầm ý hắn, nói: "Đã hỏi rồi, là tự nguyện, đều là người trưởng thành rồi, bọn họ có thể suy xét kỹ càng."
Trình Mộc Quân choáng váng, thật ra có bao thì cũng không sao, dù sao hắn chính là tra công, bao Lý Văn Thanh và những người đẹp khác cũng không có gì khác nhau, chỉ vì hoàn thiện thiết lập.
Với lại hắn cũng không thể làm gì, làm từ thiện mà thôi.
Nhưng mà, hắn cứ luôn cảm thấy không quá thích hợp. Hàn Sơ Húc không phải là người như vậy, đối với chuyện hắn bao dưỡng người đẹp, tuy rằng y không ngăn cản, nhưng cũng có ý kiến rất nhiều, thậm chí bởi vậy mà hai người còn dần dần xa cách.
Trình Mộc Quân nở nụ cười với mấy người đẹp, nói: "Các cậu đi trước, có cần gì tôi sẽ liên hệ các cậu sau."
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hắn và Hàn Sơ Húc, Trình Mộc Quân dè dặt hỏi: "Nếu cháu giữ lại mấy người này thì... Vệ Dịch Thần thế nào?"
Lông mày của Hàn Sơ Húc cũng không nâng một chút nào: "Vệ Dịch Thần dám chuốc thuốc cậu, đương nhiên không thể để lại."
Trình Mộc Quân sợ đơ người. Tuy rằng biết Hàn Sơ Húc sẽ không thể làm đến mức trái pháp luật, nhiều lắm là làm Vệ Dịch Thần lui vòng biến mất thôi.
"Không được!" Trình Mộc Quân quyết đoán từ chối.
Hàn Sơ Húc cau mày: "Cậu thích cậu ta như thế? Cho dù cậu ta đã dùng thủ đoạn bỉ ổi này với cậu..."
"Không có chuốc thuốc, hôm qua thật sự là chuyện ngoài ý muốn." Trình Mộc Quân giải thích.
Hàn Sơ Húc lại không tin, "Nếu không chuốc thuốc, vậy là cậu hết bệnh rồi?"
"......" Trình Mộc Quân á khẩu không trả lời được, nhưng hắn cũng không thể nói dối, chuyện có được hay không này rất dễ xác minh.
Hắn chỉ đành cắn răng thừa nhận: "Đúng, bây giờ cháu đang rất thích cậu ấy, dù cậu ấy có chuốc thuốc cháu cũng thích."
"Cạch"
Hàn Sơ Húc đặt thật mạnh chén trà lên bàn, chén trà nứt một lỗ, nước trà từ từ rỉ ra ngoài.
Trình Mộc Quân run lên, sau đó nghe thấy Hàn Sơ Húc trầm giọng nói: "Cậu đi ra ngoài."
"Thế, Vệ Dịch Thần..."
"Tôi không làm gì cậu ta, đi ra ngoài."
Trình Mộc Quân ngoan ngoãn đứng dậy đi ra cửa.
Ôi, chú Hàn giận vẫn đáng sợ như thế...
______
Tình hình là tui hơi bí xưng hô giữa Hàn Sơ Húc và Trình Mộc Quân, để tạm như vậy đã, có gì sửa lại sau
Nay làm đăng sớm tại tối đi chơi ~