Trình Mộc Quân ra khỏi căn phòng đáng sợ như địa ngục kia xong lập tức dựa vào tường thở gấp.
Mặc kệ như thế nào, cửa của Hàn Sơ Húc xem như qua.
Để thời gian xoá mờ chuyện hôm qua là được.
Trình Mộc Quân nhắm mắt thở dài: "Hệ thống, thế giới hiện đại bình yên này sao lại hãi như vậy chứ?"
Hệ thống cười: "À, cậu có nhớ câu cậu nói lúc mới vào đây không."
Trình Mộc Quân im lặng, xem ra thế giới trước quá thoải mái đã làm hắn lơ là như thế. Vận may gì chứ, quả nhiên chuyện tốt không thuộc về mình.
Vẫn nên cẩn thận mới tốt.
Hắn hỏi: "Thanh tiến độ thế nào?"
Hệ thống: "Không biến hóa."
Trong dự đoán, vốn dĩ cốt truyện vẫn chưa chính thức bắt đầu.
Trình Mộc Quân không nhúc nhích, ngừng tại chỗ sắp xếp lại một số mốc quan trọng.
Muốn sửa chữa thế giới này phải hoàn thành một số cốt truyện như chia tay, hỏa táng tràng, Vệ Dịch Thần mang thai, vào hào môn, sinh con, khoe giàu, trả giá...
Càng nghĩ, Trình Mộc Quân càng cảm thấy đáng sợ.
Ừm, hy vọng chú Hàn có một trái tim mạnh mẽ để có thể tiếp thu cốt truyện tiếp theo.
Còn Trình Mộc Quân hắn, ngoan ngoãn sắm vai tra công là được.
Sau khi xác định mục tiêu ngắn hạn, Trình Mộc Quân sửa sang lại quần áo, quyết định đi thương lượng chuyện bao dưỡng với Lý Văn Thanh, dùng Lý Văn Thanh để mở ra con đường tra công.
Trình Mộc Quân vô cùng tự tin, hắn đứng thẳng người, ngước mắt lên, lại nhìn thấy Lý Văn Thanh và Vệ Dịch Thần sóng vai đi tới.
Không phải chứ, sao hai người này lại ở cùng nhau?
Hôm qua Trình Mộc Quân bỏ trốn, hắn muốn Vệ Dịch Thần nghĩ hắn đi tìm Lý Văn Thanh.
Cùng lúc đó, hệ thống cũng bắt đầu phát cảnh báo.
"Chú ý chú ý, thanh tiến độ nguy hiểm, thanh tiến độ nguy hiểm ——" Giờ khắc này, đầu óc Trình Mộc Quân đang vận hành vô cùng cấp tốc.
Đúng rồi, không thể để Vệ Dịch Thần biết hôm qua mình trốn ra ngoài, với tính cách nhạy cảm đó của Vệ Dịch Thần, nếu biết hắn trốn ra ngoài nhưng không ngủ với người khác, không chừng sẽ tưởng tượng ra cái gì mà tra công tuy rằng tra, nhưng là đối với mình lại khác biệt.
Tưởng tượng không quan trọng, lỡ như Vệ Dịch Thần tiếp tục cố gắng hiến thân một lần nữa...
Trình Mộc Quân run lên, cảm giác suýt bị tróc da hôm qua lại ngoi lên một lần nữa.
Không được, tuyệt đối không được.
Hắn gấp gáp muốn tránh, nhưng phòng này ở cuối hành lang, mà bên kia, Vệ Dịch Thần đã nhìn thấy hắn.
"Trình..."
Người cứu hắn trong thời khắc mấu chốt luôn là Hàn Sơ Húc.
Cánh cửa phía sau lại mở ra, trong tay Hàn Sơ Húc cầm một cái điện thoại: "Mộc Quân, điện thoại của cậu..."
Y còn chưa nói hết đã bị Trình Mộc Quân ôm lấy cổ, hắn thấp giọng nói: "Chú Hàn, giang hồ cứu nguy, giúp một chút."
Nói xong, hắn ngẩng đầu tiến lên, không hôn môi, chỉ mượn góc.
Từ góc độ của Vệ Dịch Thần và Lý Văn Thanh, thoạt nhìn như hai người đang hôn nhau nồng nhiệt. Thân là đạo diễn, một chút kỹ xảo nhỏ này không làm khó được Trình Mộc Quân, thậm chí hắn còn tính được góc độ để che mặt Hàn Sơ Húc đi.
Dù sao thì bây giờ Vệ Dịch Thần vẫn chưa thể nhìn thấy Hàn Sơ Húc.
Hoàn hảo.
Trình Mộc Quân thuận tiện đá cửa phòng ra đi vào, để lại Lý Văn Thanh đang há to miệng và Vệ Dịch Thần với gương mặt trắng bệch.
Đêm qua Vệ Dịch Thần ra khỏi phòng tắm không thấy Trình Mộc Quân, cậu nghĩ có lẽ Trình Mộc Quân thật sự chán mình nên tìm Lý Văn Thanh rồi.
Vốn dĩ lần này cậu mang tâm lý được ăn cả ngã về không, vứt bỏ mọi tôn nghiêm mà dùng cơ thể trói chặt Trình Mộc Quân.
Trước đây cậu vẫn luôn cảm thấy Trình Mộc Quân không động vào mình là xuất phát từ tôn trọng, sau đó ở tiệc đóng máy, cậu tránh ở góc nghe được vài chuyện.
Những người đó biết cậu có mặt cũng không kiêng dè, giống như là cố ý nói cho cậu nghe.
Đại khái là nói tiêu chuẩn của Trình Mộc Quân rất cao, tuy rằng đào hoa bao nuôi nhiều người, nhưng chưa ai có thể chân chính được ngủ với hắn một lần.
Bởi vì Trình Mộc Quân nhìn ai cũng thấy chướng mắt, có thể nói người ngủ được với hắn đồng nghĩa với chân chính lọt vào mắt của hắn.
Trong người sẵn có cồn, lại bị những lời này thích, Vệ Dịch Thần quyết tâm liều một phen.
Nếu không thành công, cậu sẽ lui về vị trí cũ, không mong ước xa vời thêm nữa. Nhưng rõ ràng là Trình Mộc Quân đã , vậy mà vẫn đi, đi tìm Lý Văn Thanh.
Vệ Dịch Thần một mình nằm trên giường trằn trọc, yên lặng thương tâm cả đêm.
Sáng sớm tỉnh lại cậu vẫn không cam lòng, quyết định cố gắng một lần nữa.
Vệ Dịch Thần đi gõ cửa phòng Lý Văn Thanh, lại phát hiện Trình Mộc Quân không ở trong phòng. Cậu cho rằng Trình Mộc Quân đã đi, Lý Văn Thanh lại nói, hình như hôm qua có thấy Trình Mộc Quân vào phòng cách vách.
Vì thế hai người duy trì trạng thái kỳ lạ này đi tìm người, vừa rẽ lập tức nhìn thấy Trình Mộc Quân.
Vệ Dịch Thần thầm vui vẻ, khi cậu cảm thấy có lẽ đối phương cũng khá để ý mình nên né tránh, lại nhìn thấy Trình Mộc Quân ôm đầu một người đàn ông khác.
Trình Mộc Quân hôn đến, bóng dáng hai người dính liền đi vào phòng, cửa phòng bị đóng lại thật mạnh.
Sét đánh giữa trời quang, Vệ Dịch Thần cảm thấy lạnh từ đầu xuống tới lòng bàn chân, lỗ tai lùng bùng. Quả nhiên, cậu không nên mơ ước quá nhiều...
"A, giờ thầy Trình thích kiểu này à? Không phải chứ?" Lý Văn Thanh lẩm bẩm.
Cậu ta xoay lại, thấy mặt Vệ Dịch Thần trắng bệch thì vỗ vai đối phương, an ủi nói: "Ầy, cậu cũng đừng có uể oải vậy chứ, không phải chỉ là cơ bắp thôi à, đi tập gym mà được mà. Đúng rồi, PT của tôi cũng không tệ lắm, giới thiệu cho cậu nhá?"
Vệ Dịch Thần không thể nghe lọt chữ nào, trong đầu chỉ lặp lại hình ảnh của hai người vừa nãy.
Khoảng cách gần nhất của cậu và Trình Mộc Quân cùng lắm chỉ là một cái ôm hay hôn má thôi, chưa từng thân mật như vậy.
Thế là, anh ấy có người mới rồi sao? Dù không phải Lý Văn Thanh, cũng sẽ có những người khác...
Cậu xoay người, cô đơn rời đi.
Trình Mộc Quân đè trên người Hàn Sơ Húc, dựa vào ven tường, sau khi nghe tiếng hệ thống nhắc nhở thanh tiến độ đã ổn định, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn ổn vẫn ổn, xem ra vai diễn tra công này vẫn rất đạt, Vệ Dịch Thần bị đả kích như thế, hẳn là sẽ không nghĩ đến chuyện khác nữa.
Hắn đứng thẳng người, chuẩn bị xin lỗi Hàn Sơ Húc rồi chuồn, nhưng vừa mới nhúc nhích một chút đã bị nắm eo lại.
"Rốt cuộc cậu đang làm gì?"
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, chạm mắt với Hàn Sơ Húc, đen kịt.
"Không phải, chỉ là... hôm qua Vệ Dịch Thần làm chuyện đó, dù sao cũng phải cho cậu ta biết Trình Mộc Quân này không phải là người có thể kiểm soát."
Lời thoại hoàn hảo của một tra công, nice.
Còn việc hắn có bị Hàn Sơ Húc giáo huấn hay không thì đã không quan trọng. Hơn nữa, hắn có thể nhân cơ hội này để Hàn Sơ Húc ý thức được, hắn căn bản không để ý Vệ Dịch Thần như vậy.
Ngay lúc này, hệ thống cũng vỗ tay: "Quá tuyệt vời, cậu thật là quá tuyệt vời, chính là cảm giác này, nếu Hàn Sơ Húc cho rằng cậu thật sự yêu Vệ Dịch Thần đến chết đi sống lại, thì sau này tình cảm của họ sẽ không tiến triển thuận lợi được."
Trình Mộc Quân nghe phân tích, càng cảm thấy mình quá tuyệt vời.
"Trình Mộc Quân."
Hàn Sơ Húc mở miệng, nói chậm rãi từng câu từng chữ.
Phải bị giáo huấn, Trình Mộc Quân cảm thấy hông đau xót, vị trí đảo ngược, hắn bị đè lên tường.
Ánh sáng ở gần cửa không tốt, Hàn Sơ Húc rũ mắt, mang theo áp lực dày đặc.
Nhưng Trình Mộc Quân không thấy rõ biểu cảm của đối phương, chỉ cảm thấy hơi đáng sợ, hắn nhỏ giọng hô: "Chú Hàn, chú Hàn, chú như vậy cháu hơi sợ." Hắn muốn dùng xưng hô này để kéo lý trí của đối phương lại, mong y đừng bóp chết đứa con nuôi này.
Rất hiệu quả.
Hàn Sơ Húc buông tay, đứng thẳng người, lui về phía sau một bước, biểu cảm trên mặt cũng bình tĩnh lại: "Gần đây cậu chơi hơi quá rồi."
Trình Mộc Quân chớp mắt: "A?"
"Vừa lúc bộ phim này kết thúc, cậu chuyển đến ở một thời gian đi." Hàn Sơ Húc nâng tay sửa lại quần áo lộn xộn của mình: "Cậu cần phải được dạy dỗ một chút."
Trình Mộc Quân mở to hai mắt: "Chú Hàn, cháu đã tuổi rồi!"
Hàn Sơ Húc không hề lung lay, lạnh giọng nói: "Cậu xem chuyện cậu làm hiện tại có giống tuổi không?"
"......" Trình Mộc Quân vẫn muốn giãy giụa, nếu hắn bị bắt dọn đi, vậy thì kế hoạch bao dưỡng thêm vài người để củng cố hình tượng tra công bị ngâm nước nóng rồi!
Nhưng Hàn Sơ Húc đã mất kiên nhẫn: "Quyết định như vậy đi."
Trình Mộc Quân thì thầm: "Bạo quân."
Đáp lại hắn chỉ có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Hàn Sơ Húc nói được thì làm được.
Mặc dù y đã đi, nhưng vẫn phái người đến đóng gói Trình Mộc Quân đem về nhà họ Hàn.
Trình Mộc Quân hai tay trống trơn, ngay cả hành lý cũng không có, ủ rũ cụp đuôi đi vào nơi đã lâu không đến.
Sau khi thi đậu đại học, Trình Mộc Quân chọn ở trọ, tốt nghiệp xong lại dọn ra ngoài chung cư ở.
Dù thỉnh thoảng vẫn có về nhà họ Hàn lấy tiền đầu tư, nhưng cũng chỉ dừng lại ở phòng khách lầu một, đã mấy năm không lên phòng ngủ lầu ba.
Trình Mộc Quân dừng lại, đẩy cửa ra, sửng sốt nhìn bày trí trước mắt.
Quản gia nói: "Cậu Mộc Quân, căn phòng này mới được vệ sinh, quần áo cũng đổi mới mỗi năm, đều là kiểu cậu thích, có yêu cầu gì thêm thì cứ kêu tôi."
Trình Mộc Quân gật đầu, "Cảm ơn chú Trịnh."
Quản gia tạm dừng một chút, hơi lo lắng nói: "Cậu Mộc Quân, có phải cậu chọc giận Hàn tiên sinh rồi không, ngài ấy đã nói..."
"Y nói cái gì?"
"Nói không có sự cho phép của ngài ấy thì không cho cậu ra ngoài."
Trình Mộc Quân chau mày, nhưng vẫn nói: "Cháu biết rồi."
Hắn xoay người đóng cửa, tức giận đi vào phòng, miệng còn lầm bầm: "Bạo quân, một lời không hợp là nhốt lại, quá đáng."
Trình Mộc Quân cởi áo khoác ném sang bên cạnh, rồi ngã xuống giường.
Hệ thống sửng sốt: "Cậu định ngoan ngoãn ngồi đợi thật à?"
Trình Mộc Quân trở mình, nói: "Tôi ra ngoài làm gì, chơi trò mất tích trong khoảng thời gian này cũng khá tốt, miễn cho Vệ Dịch Thần lại làm ra chuyện xấu."
Hệ thống: "Tôi cảm thấy cậu sợ Hàn Sơ Húc thì có."
Trình Mộc Quân thở dài: "Nói thật, đây là cách tốt nhất rồi, Hàn Sơ Húc này ăn mềm không ăn cứng, khi y tức giận tôi nên ngoan một chút thì tốt hơn, nếu không có lẽ mọi chuyện sẽ rất phiền phức."
Hệ thống: "Ví dụ như?"
"Ví dụ như, Vệ Dịch Thần âm thầm biến mất không một tiếng động... Y sẽ không đụng đến tôi, nhưng Vệ Dịch Thần thì không chắc." Trình Mộc Quân thở dài, "Dù sao thì bây giờ Vệ Dịch Thần vẫn chưa có cái bụng to bảo vệ."
Hệ thống: "Hàn Sơ Húc không phải là "lão" đàn ông hào môn thâm tình à? Không đáng sợ vậy chứ?"
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Cứ thiết lập thiết lập, đâu có dễ dàng như vậy, y có thể ngồi vào vị trí hiện tại, nếu não chỉ có yêu đương thì cũng quá vớ vẩn rồi."
Mặc kệ như thế nào, trước mắt cứ yên tâm ở lại, đợi Hàn Sơ Húc bớt giận rồi lại nghĩ cách làm nũng để y thả mình ra.
Trình Mộc Quân không hoảng lắm, dù sao còn tận hai năm nữa cốt truyện mới chính thức bắt đầu mà.
Không vội.