Editor: Diệp Hạ
Mắng thì mắng, nhưng Trình Mộc Quân hiểu rất rõ tác phong làm việc của Hàn Sơ Húc nên cũng không có ý định phản kháng.
Đúng là như lời hệ thống nói, tuy rằng mục đích bất đồng, nhưng lịch trình này của Hàn Sơ Húc lại bất ngờ phù hợp với những việc Trình Mộc Quân phải làm.
Hắn không cần đi tìm người đẹp, thậm chí ngay cả tiền và tài nguyên cũng không cần bỏ ra, hết thảy hợp đồng và thù lao đều do một tay Hàn Sơ Húc sắp xếp.
Vì thế Trình Mộc Quân bắt đầu làm tra công, cũng không kiêng dè mà nói cho Vệ Dịch Thần biết mình lại có người mới rồi. Hắn tỏ vẻ mọi người ai cũng ngang bằng, mỗi tuần chỉ có thời gian một ngày để đến chỗ Vệ Dịch Thần.
Sau hôm sinh nhật ngoài ý muốn đó, dường như suy nghĩ của Vệ Dịch Thần cũng có thay đổi.
Có ba người đẹp kia, mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Trình Mộc Quân chỉ cần mập mờ khen những người khác, khen kỹ thuật diễn của người mới rất tốt, Vệ Dịch Thần sẽ từ bỏ suy nghĩ ở nhà làm nội trợ, có lòng cầu tiến, bắt đầu tôi luyện kỹ thuật diễn.
Trình Mộc Quân thấy vậy vui mừng, dù sao dựa theo cốt truyện sắp xếp, Vệ Dịch Thần chính là vai chính trong bộ phim tiếp theo của hắn.
Nếu kỹ thuật diễn của Vệ Dịch Thần quá cùi, hắn cũng không biết mình có nên từ bỏ việc theo đuổi cái đẹp vì thanh tiến độ hay không. Từ bỏ là điều chắc chắn, chỉ là nó sẽ làm hắn vô cùng khó chịu.
Những chuyện xảy ra buổi tối hôm đó, Trình Mộc Quân và Hàn Sơ Húc đều làm lơ không nhắc tới, đây là sự ăn ý giữa những người trưởng thành.
Có lẽ Hàn Sơ Húc suy xét đến vấn đề tâm
lý của Trình Mộc Quân, né tránh không nhắc đến.
Mà Trình Mộc Quân thì lại có chút tâm lý trốn tránh. Điều kiện để sửa chữa thế giới này quá mức đặc biệt, không hành động thiếu suy nghĩ, đi theo cốt truyện thì sẽ tốt hơn.
Cuộc sống của Trình Mộc Quân lại khôi phục như bình thường.
Hắn vẫn siêng năng theo đuổi cái đẹp, điều khác biệt duy nhất là tuần nào cũng phải về nhà họ Hàn một lần.
Mà Hàn Sơ Húc cũng lui trở lại vị trí trưởng bối, giúp đỡ sự nghiệp của Trình Mộc Quân, còn về cuộc sống của hắn thì không nhúng tay quá nhiều.
Thời gian như nước chảy, chớp mắt đã gần hai năm trôi qua, sắp đến lúc cốt truyện bắt đầu.
Trình Mộc Quân cũng dần dần giảm bớt số lần đến chỗ Vệ Dịch Thần, từ một tuần một lần biến thành hai tuần một lần, rồi đến một tháng một lần.
Hôm nay là thứ hai, theo lẽ thường thì Trình Mộc Quân sẽ phải đến chỗ Vệ Dịch Thần. Nhưng hắn không đi, mà đến ở căn chung cư gần bờ sông của mình.
Trình Mộc Quân ở trong phòng vẽ tranh, tay cầm bảng vẽ.
Nằm trên thảm là Lý Văn Thanh, chỉ mặc một cái quần jean.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu nhìn cậu ta vài lần, tay phẩy vài nét bút, vẫn luôn cảm thấy không đủ.
Phía sau Lý Văn Thanh là cửa sổ sát đất.
Lúc này ước chừng 8 giờ tối, đèn đường rực rỡ mới lên, lập loè kéo dài khắp con đường. Trong giờ cao điểm, dòng xe xếp thành hàng, kéo dài ra xa nối liền với bầu trời thăm thẳm.
Chuông cửa vang lên, Trình Mộc Quân đứng dậy.
Lý Văn Thanh giương mắt: "Thầy Trình, vẽ tranh phải chuyên tâm, sao lại còn có người tới quấy rầy?"
Trình Mộc Quân nhìn cậu ta một cái, không phản ứng, xoay người đi ra ngoài.
Lý Văn Thanh không tức giận chút nào, cậu vô cùng hiểu rõ vị trí của mình, tài nguyên có được trong mấy năm nay đã đủ để cậu trở thành nghệ sĩ có tên tuổi.
Khế ước tinh thần buộc phải có, nhận tài nguyên thì phải biết điều.
Đương nhiên, hợp đồng là Lý Văn Thanh ký với tập đoàn nhà họ Hàn, trừ việc phải nghe theo hết thảy lời Trình Mộc Quân nói ra, còn có một nhiệm vụ nữa.
Cậu lấy điện thoại ra, chọn góc độ rồi tự chụp một tấm, sau đó gửi cho Vệ Dịch Thần.
Lý Văn Thanh biết hôm nay là thứ hai, Trình Mộc Quân đáng lẽ phải đi tìm Vệ Dịch Thần. Nhưng nửa năm qua, mọi người đều biết Vệ Dịch Thần bị thất sủng.
Hứng thú của Trình Mộc Quân đối với cậu ta càng ngày càng nhỏ, những người khác tự nhiên cũng cố gắng hết sức để cạnh tranh xem ai có thể nhận được sự ưu ái của Trình Mộc Quân, có thể diễn vai chính trong bộ phim tiếp theo của hắn.
Những tài nguyên như show thực tế chỉ dùng để nổi tiếng vẫn không bằng một bộ phim đoạt giải.
Lý Văn Thanh nhìn wechat, thấy Vệ Dịch Thần trả lời rất nhanh.
【Cậu ở đâu?】
【Đương nhiên là ở nhà thầy Trình rồi...】
Ừm, tốt lắm, nghe nói Vệ Dịch Thần ở tiểu khu đối diện, nếu chạy tới thì mười lăm phút là đủ rồi.
Trả lời một câu như vậy xong, Lý Văn Thanh để điện thoại sang bên cạnh, sau đó ngẩng đầu, sợ ngây người.
Phía sau Trình Mộc Quân là ba thanh niên tuấn tú.
Thật ra mọi người cũng coi như là người quen, mấy năm nay đều gặp nhau trong tiệc sinh nhật của Trình Mộc Quân.
Chỉ là họ đều xem nhau như đối thủ cạnh tranh, lúc gặp cùng lắm là chào hỏi một cái mà thôi. Mọi người im lặng nhìn nhau, có chút xấu hổ.
Trình Mộc Quân lại rất tự nhiên, hắn ngồi xuống sô pha, lười nhác nâng cằm: "Cởi quần áo."
Lý Văn Thanh nhẹ giọng hỏi: "Thầy Trình, không ổn lắm đâu, một với một thì còn có thể xem như anh tình tôi nguyện, nhưng nhiều người thế này lại nhìn như... phạm pháp."
Trình Mộc Quân bị cậu chọc bật cười: "Không nhìn ra cậu còn tuân thủ pháp luật vậy đó."
"Nên mà nên mà"
Hắn phất tay: "Nghĩ cái gì thế, tôi vẽ cơ thể của mấy người cả hai năm rồi, giờ có nhắm mắt cũng vẽ được, dù sao cũng phải có một chút mới mẻ, hôm nay vẽ một bức nhiều người, vừa lúc tìm linh cảm cho bộ phim tiếp theo luôn."
Lúc này bốn người mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra là vẽ tranh.
Mọi người đều đã rất quen thuộc với việc làm mẫu vẽ, cũng không ngại ngùng, cởi quần áo ra rồi đi vào phòng tắm, thậm chí còn vào cùng nhau cho tiết kiệm thời gian.
Trình Mộc Quân thì ở trong phòng điều chỉnh bố cục và ánh sáng, hắn có một ý tưởng hoàn toàn mới, đối với những cơ thể vô cùng xinh đẹp này, không lâu trước đây hắn đã có một ít cảm hứng mơ hồ rồi.
Hôm nay cố gắng làm nó rõ ràng thêm một chút đi.
Nói thật, dưới phương pháp giải mẫn cảm, Trình Mộc Quân cảm thấy tâm mình càng tịnh hơn. Nhiều cơ thể xinh đẹp như vậy ở trước mặt mà lòng hắn vẫn như nước lặng, trừ nghệ thuật ra thì không hề có duy nghĩ gì khác.
"Ở đây, ừm, kéo màn lụa xuống dưới một chút."
Lý Văn Thanh rất nghe lời, mỗi một mệnh lệnh mỗi một động tác, dù không mặc áo cũng hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, hoàn toàn là biểu hiện của top10 nhân viên giỏi nhất.
Chuông cửa lại vang lên.
Trình Mộc Quân ngừng lại, nói: "Cậu tiếp tục, dịch sang bên này thêm một chút, chắc là đồ trang trí tôi mua tới rồi."
Hắn xoay người ra khỏi phòng vẽ tranh, đi mở cửa.
Vừa mở cửa, Trình Mộc Quân sửng sốt: "Sao cậu lại tới đây?"
Người đứng ngoài cửa là Vệ Dịch Thần.
Hai năm qua, nét ngây ngô trên người cậu đã hoàn toàn biến mất, đã có chút khí thế của ngôi sao nổi tiếng.
Vệ Dịch Thần nhìn hắn, hốc mắt ửng đỏ, biểu cảm mỉa mai: "Như thế nào? Hôm nay không phải thứ hai sao? Em thấy anh không tới nên tìm đến đây, rất kỳ lạ?"
Trình Mộc Quân cười nhẹ, thái độ lạnh nhạt: "Xin lỗi, bận việc, quên mất."
"Phải không?" Vệ Dịch Thần đảo mắt, bỗng nhiên lại nở một nụ cười dịu dàng, quơ quơ cà mèn trong tay: "Hôm nay em làm đồ ăn ngon cho anh này, vào trong ngồi được không?"
Nói thật, Trình Mộc Quân thật đúng là rất nhớ những món ăn cậu làm, vì thế lập tức nghiêng người: "Vào đi."
Vệ Dịch Thần gật đầu, sau đó đi thẳng đến phòng vẽ tranh, tốc độ cực nhanh, ngay cả Trình Mộc Quân cũng không kịp phản ứng lại.
"Cậu làm gì!" Trình Mộc Quân gầm lên một tiếng, nhưng không thể ngăn cản cậu.
Đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, Vệ Dịch Thần như lọt vào hầm băng, không thể tin vào những gì mình nhìn thấy.
Trình Mộc Quân vội vàng bước đến, vẫn chưa mở miệng nói đã thấy Vệ Dịch Thần quay đầu trừng mình.
Cậu tức giận mắng: "Kinh tởm!" Nói xong thì đẩy Trình Mộc Quân ra, chạy đi.
Trình Mộc Quân quay đầu lại nhìn cậu một cái, rồi lại nhìn thoáng qua mấy người chuẩn bị làm mẫu ở trong phòng, thở dài.
Tình cảnh này, Vệ Dịch Thần hiểu lầm cũng bình thường.
Hắn nhéo sống mũi: "Các cậu quấn mỗi cái khăn tắm chạy ra ngoài làm gì?"
"A, xin lỗi xin lỗi."
"Không phải, thầy Trình, chúng em tưởng là có người tới gây sự nên định ra giúp đỡ."
Trình Mộc Quân trợn trắng mắt: "Các cậu thế này thì giúp làm sao, quay về quay về."
"Được rồi."
Nhóm thanh niên xoay người đi, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra vào lúc này, thanh niên đi đầu bị trượt chân, cả ba người vướng thành một chùm.
Chuyện đáng sợ hơn nữa đã xảy ra, khăn tắm trên người họ đều rơi xuống, mà ngay lúc này Lý Văn Thanh còn đi lên đỡ họ dậy.
Trình Mộc Quân tức khắc bị bỏng mắt, mặc dù đã áp dụng phương pháp giải mẫn cảm suốt hai năm, đối mặt với vô số các kích cỡ khác nhau, nhưng hắn vẫn thấy hơi choáng.
Hệ thống cũng kinh ngạc, tự nhiên lại bị mosaic: "Trình Mộc Quân, cậu không sao chứ!"
Khi ý thức chìm vào bóng tối, Trình Mộc Quân giãy giụa nói ra một câu:
"Hình, hình như tôi mắc chứng sợ chim rồi."
***
Khi tỉnh lại, trước mắt của Trình Mộc Quân chỉ toàn là màu trắng, không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo đặc trưng của bệnh viện.
Hắn chớp mắt: "Hệ thống, tôi... không có bị đá khỏi thế giới vì sợ chim đâu nhỉ?"
Cho tới bây giờ Trình Mộc Quân vẫn còn cảm thấy choáng, cứ hễ nhắm mắt lại là nhìn thấy đại bàng giương cánh đầy trời.
Hự, thật đáng sợ. Vài phút trước hắn còn đang đắm chìm trong thiên đường cảm hứng mà các người đẹp mang đến, giây tiếp theo đã rơi vào địa ngục chim bay.
Hệ thống: "Cậu suy nghĩ cái gì vậy, tuyến thế giới đâu có hỏng, chỉ là cậu ngất xỉu, bị đưa đến bệnh viện."
Trình Mộc Quân cứng đờ: "Ai đưa?"
"Đương nhiên là nhóm người đẹp của cậu rồi," Hình như hệ thống đang nhịn cười: "Cảnh tượng lúc ấy buồn cười cực, đáng tiếc lúc quan trọng nhất tôi lại bị mosaic, chỉ nhìn thấy ánh mắt hóng hớt của mấy cô y tá sau khi vào bệnh viện, chắc chắn ngày mai cậu sẽ hot luôn!"
Trình Mộc Quân bình tĩnh lại: "Thôi đi, có chú Hàn ở đây, tôi không hot được đâu."
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Cửa phòng bệnh mở ra, Hàn Sơ Húc đi đến.
Cùng lúc đó, hệ thống bỗng nhiên hoan hô: "Chúc mừng chúc mừng, thanh tiến độ đột phá 30%, chính thức tiến vào cốt truyện tra công hỏa táng tràng."
Khi nghe thấy ba chữ "hỏa táng tràng", Trình Mộc Quân vô thức run lên.
Biểu cảm hoảng sợ của hắn quá rõ ràng, khiến cho Hàn Sơ Húc hiểu lầm.
Hàn Sơ Húc nhíu mày, ngừng bước: "Bây giờ cậu... không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Trình Mộc Quân vội vàng điều chỉnh biểu cảm, sợ thích Nhiếp Chính Vương Hàn Sơ Húc thì y sẽ nhốt mình lại nữa: "Không có không có, là tại... lúc nãy bị thích hơi lớn."
Hắn cũng không ngại thảo luận chuyện này trước mặt Hàn Sơ Húc, dù sao có cái bệnh này thì hắn mới có thể bảo đảm thiết lập của mình được hoàn chỉnh.
Nếu bây giờ không trấn an Hàn Sơ Húc, cốt truyện hỏa táng tràng tiếp theo sẽ không được thuận lợi.
Trình Mộc Quân lo là Hàn Sơ Húc sẽ hỏa táng tràng Vệ Dịch Thần đúng theo nghĩa đen.
Mệt mỏi quá.
Hắn cũng không hiểu, rõ ràng là thiết lập của hắn không hỏng, hắn cũng đã đi cốt truyện theo lời hệ thống nhắc nhở rồi, vậy tại sao quan hệ giữa hai vai chính lại ác liệt đến nước này.
Có lẽ, đợi Vệ Dịch Thần mang thai, hết thảy sẽ tốt lên thôi.
Đàn ông sinh con có thể giải quyết hết thảy vấn đề.
Trình Mộc Quân nghĩ đến logic của quyển sách này, lần đầu tiên cảm thấy mong đợi cốt truyện đáng sợ này đến.