Editor: Diệp Hạ
Trường cũ của Vệ Dịch Thần là một trường cấp ba bình thường ở thành phố A, không được xem là danh giáo.
Nghe tin có người quyên cho trường cấp 3 tám toà nhà, tất nhiên là internet bùng nổ. Trong khoảng thời gian ngắn, học sinh và cựu học sinh của trường đều xông ra khen ngợi cậu.
Sau khi Hàn Sơ Húc đi làm, Trình Mộc Quân cũng không nhúc nhích, ngồi trước bàn ăn chơi điện thoại, mặc dù đang livestream nhưng hắn cũng chẳng hề quan tâm camera chút nào.
Hắn nhớ trường cấp ba của Vệ Dịch Thần là trường THPT số 12, hình như THPT số 12... không nhiều đất đến nỗi có thể xây tám tòa nhà nhỉ?
Trình Mộc Quân click mở bản đồ.
Sự thật đúng là vậy, THPT số 12 nằm ở một khu phố cũ, xung quanh là các khu dân cư kiểu cũ, diện tích của trường học không lớn, cũng không thể đặt tám tòa nhà trên sân bóng được.
Trình Mộc Quân cạn lời: "Hệ thống, kịch bản có nói cách giải quyết tám toà nhà này không?"
Hệ thống: "Trong kịch bản cậu ta chỉ quyên một toà thôi, còn lấy tên gì mà toà nhà Thần Tinh, nếu không phải tại cậu thích thì cậu ta có quyên tám toà sao? Chẳng lẽ gọi là Thần Tinh số 1 Thần Tinh số 2 hả."
Trình Mộc Quân: "Tuy ngày hôm qua tôi cố ý khiêu khích thật, nhưng tôi cũng không ngờ cậu ta sẽ làm lớn tới như vậy, Vệ Dịch Thần này cứ là lạ."
Hắn càng nghĩ càng thấy kỳ quái, quyết định hôm nay không ra ngoài câu cá, chỉ ở trong nhà chơi điện thoại. Dù sao cũng không có kịch bản, đạo diễn Tiền lại nuôi thả hắn, muốn làm gì cũng được.
Trình Mộc Quân mặc quần ngắn áo thun nằm trên sô pha xem TV, không hề quan tâm đám người đang điên cuồng nhắc hắn ở phòng livestream.
Dù sao lăn qua lộn lại cũng chỉ có nhiêu đó, hỏi chuyện, xem náo nhiệt. Không cần xem Trình Mộc Quân cũng biết đám người hóng hớt này đang hy vọng hắn đáp lại một chút gì đó.
Về chuyện Vệ Dịch Thần quyên tặng tám toà nhà.
Nhưng Trình Mộc Quân không quan tâm, cũng không muốn làm chuyện nhàm chán như vậy, thứ hắn quan tâm chỉ có thanh tiến độ.
Thiết lập của Vệ Dịch Thần bỗng trở nên như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến cốt truyện chứ? Nghĩ đến mấy cái trùng sinh xuyên không ở các thế giới trước, Trình Mộc Quân cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Nếu nói là phát sinh biến hóa gì, vậy chỉ có thể là chuyện xảy ra trong khoảng thời gian cậu ta tách khỏi hắn. Trình Mộc Quân suy nghĩ một chút, sau đó gửi tin nhắn wechat cho Lý Văn Thanh.
Sau cuộc gọi lần trước, hai người đã thêm wechat lại.
Trình Mộc Quân đi thẳng vào vấn đề: "Sắp tới đạo diễn Vương có một bộ phim mới, vai nam ba rất hợp với cậu, tôi có thể đề cử cậu đi thử vai."
Lý Văn Thanh: "Được rồi, thầy Trình có gì phân phó?"
Trình Mộc Quân: "Gần đây cậu có liên lạc gì với Vệ Dịch Thần không, sau khi tôi và cậu ta tách ra, tôi cảm thấy cậu ta hơi lạ lạ."
Lý Văn Thanh: "Thầy Trình à, anh hỏi đúng người rồi."
Qua vài phút, Lý Văn Thanh gửi sang một đống ảnh chụp.
Tất cả đều là những bài đăng trên vòng bạn bè của Vệ Dịch Thần, nhìn icon thì xem ra cậu ta đã hạn chế hắn, cho nên Trình Mộc Quân chưa từng thấy một cái nào.
Thời gian đại khái là sau khi tách ra, vừa thấy, Trình Mộc Quân lập tức biết tại sao Vệ Dịch Thần lại thế này.
Hoá ra là bị canh gà có độc tẩy não, cậu ta share một đống thứ gì mà "Đàn ông không muốn tiêu tiền cho bạn chính là không yêu bạn", "Sống phải biết đối xử tốt với bản thân một chút, nên tiêu tiền phải tiêu tiền",...
Trong bài đăng cuối cùng, Vệ Dịch Thần tỏ vẻ sau này sẽ không bao giờ dựa vào người khác nữa, muốn tự mình cố gắng, độc lập tài chính mới là thực tế nhất.
Ngày này... hình như là ngày Trình Mộc Quân tới cửa kêu cậu ta dọn đi.
Trình Mộc Quân chìm vào im lặng, cũng may hắn còn dè chừng camera, miễn cưỡng đè nén biểu cảm, chỉ bùng nổ ở trong đầu.
"Hệ thống, đầu óc tên này có vấn đề đúng không? Cái gì gọi là không cần dựa vào người khác, độc lập tài chính mới là thực tế là cái gì? Bây giờ cậu ta không phải đang dựa vào Chu Triều Huy sao? Sau này mấy người viết kịch bản có thể viết có logic một tí được không? Cái gọi là độc lập tự mình cố gắng là thế này sao?"
Qua hồi lâu hệ thống mới nhỏ giọng giải thích: "Cái đó, ờm, dựa vào bụng... cũng coi như là dựa vào chính cậu ta đi."
Trình Mộc Quân thấy cực kỳ khó thở, thậm chí còn muốn ấn nhân trung, "Được rồi, bỗng nhiên tôi cảm thấy Nguyễn Miên tự đi bán quần áo kiếm tiền cũng rất độc lập."
Hắn từ bỏ việc lý giải suy nghĩ của Vệ Dịch Thần, nên câu cá thì câu cá, nên quay chụp thì quay chụp.
Không bao lâu sau lại đến tiết mục tiếp theo của ekip chương trình.
Tuy nói như vậy nhưng cũng chỉ là ekip cử người đi theo dõi quá trình ghi hình mà thôi, vẫn là một ngày của nhà giàu và minh tinh, nhưng chỉ yêu cầu hai người cùng ở bên nhau hết ngày, ngoài ra không cần gì khác.
Tiết mục này chủ yếu để mọi người show ân ái và xào CP, có thể dùng để nâng cao độ hot.
Lúc này, chủ đề ghi hình của Trình Mộc Quân đã có sẵn. Thực hiện lời hứa lần trước, đến trường học cũ tặng tranh.
Hàn Sơ Húc dời công việc lại, dành ra một ngày để tới tham gia chương trình.
Lúc này, ekip chương trình bắt đầu cắt cảnh theo độ hot. Năm phòng livestream vẫn phát sóng như thường, nhưng đồng thời sẽ mở một phòng livestream khác phát sóng xen kẽ livestream của các CP, thời lượng lên sóng dựa theo lưu lượng của phòng đó.
Hiểu đơn giản là, phòng nào có view càng cao thì sẽ được càng nhiều cảnh quay trên màn hình TV và trong phòng livestream chính.
Trình Mộc Quân và Hàn Sơ Húc hoàn toàn không để bụng việc này, hắn chọn một thời gian thỏa đáng, rồi lặng lẽ đưa những bức trang đó đến trường cũ.
Hai người vào trường từ cửa sau, tặng tranh xong lập tức chạy, thậm chí không làm học sinh nào trong trường biết.
Người xem đang mong đợi suốt một đường cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
"Phú hào vào trường cấp 3 làm mọi người sùng bái của tôi đâu?"
"Áo gấm về làng của tôi đâu? Chỉ có vậy?"
"Không biết mọi người đang chờ mong cái gì, dù có không tặng tranh thì Trình Mộc Quân cũng là cựu học sinh vinh dự của trường đó, mọi người quên mất giải thưởng điện ảnh của ảnh rồi sao?"
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng. Mấy ngày nay suýt nữa họ đã bị dáng vẻ cá mặn câu cá của Trình Mộc Quân tẩy não rồi.
Họ hoàn toàn quên mất người này vốn có thành tích, là một đạo diễn có danh tiếng xuất sắc, đứng đầu thế hệ trẻ, căn bản là không cần dùng chuyện quyên tiền quyên tranh cho trường cũ để nổi.
Còn việc làm họa sĩ mới tặng tranh gì đó, cũng chỉ là vì hiệu quả chương trình nên thuận miệng nhắc tới mà thôi.
Có người bỗng nhiên nói: "Sao tôi lại cảm thấy cả người tràn ngập sức mạnh, muốn đi giải đề ngay lập tức."
"Tôi cũng thấy vậy, cứ mua mua mua thì nào có giá trị.... Sống trên đời, ít nhất cũng phải để lại thứ gì đó chứ?"
"Cũng phải, không thể để kết quả chỉ là một đống hóa đơn, phim của người ta có thể giành giải thưởng, tranh của người ta có thể treo ở trường học cũ cho nhiều thế hệ sau chiêm ngưỡng, hóa đơn mua quần áo chẳng lẽ có thể đưa đi triển lãm sao?"
Ngay lúc này, Trình Mộc Quân lại nhận được một cuộc gọi.
Vẫn là đạo diễn Tiền, đạo diễn Tiền khóc thút thít.
"Anh Trình à, chỉ có vậy đã kết thúc rồi sao?"
Trình Mộc Quân: "Đúng vậy, không phải là đưa tranh đến sao? Còn muốn làm gì nữa?"
Đạo diễn nhìn Tiền nhìn số view đang liên tục giảm xuống của Trình Mộc Quân, nóng nảy: "Không phải chứ, cậu cũng tặng tranh rồi, không phải nên diễn thuyết gì đó sao? Không làm gì để toàn trường hoan nghênh sao?"
Trình Mộc Quân biết, đạo diễn Tiền dám gọi cuộc điện thoại này thì chắc chắn lúc này camera bên hắn không được phát sóng, trợn trắng mắt nói: "Anh có bệnh à, người ta đang học, lôi ra làm cái gì."
Đạo diễn Tiền nghe giọng điệu này xong là biết không thể diễn, chỉ đành đổi đường chết khác: "Vậy cũng không được, đã nói một ngày hoạt động là một ngày hoạt động, cậu không làm hoạt động ở trong trường thì làm ở chỗ khác... Tôi mặc kệ, tôi mặc kệ."
Đạo diễn Tiền bắt đầu chơi xấu, hắn là một người đàn ông mập mạp cả trăm kí, Trình Mộc Quân thử tưởng tượng ra dáng vẻ hắn lúc này rồi run lập cập.
"Rồi rồi rồi, tôi không về nhà, tôi đưa Hàn tổng ra ngoài chơi, được rồi chứ?"
"Được rồi."
Ngắt điện thoại, Trình Mộc Quân nhìn nhân viên công tác ra hiệu, biết bản thân đang lên hình.
Hắn ngẩng đầu, nói với Hàn Sơ Húc: "Hàn tiên sinh, em đưa anh đi chơi trò mới nhé?"
Trình Mộc Quân không gọi Hàn Sơ Húc là chú Hàn khi đang quay, tránh lại bị đồn đãi lung tung. Cân nhắc tới lui, hắn chọn cái xưng hô Hàn tiên sinh này, nghe cũng khá tình thú.
Hàn Sơ Húc gật đầu: "Được, hôm nay tùy em sắp xếp."
Chỉ nói mấy câu ngắn ngủi như vậy, số view của phòng live lại tăng ào ào.
Trình Mộc Quân cũng rất phối hợp tỏ vẻ bí ẩn, không nói rõ là muốn đi đâu làm gì. (wp dphh___)
Thời gian ngồi xe buồn tẻ, phòng phát sóng chính chuyển sang phát cảnh quay khác, đợi Trình Mộc Quân tới nơi rồi mới quay lại sau.
Dưới vô số ánh mắt chờ mong của người xem, Trình Mộc Quân trong màn hình lại đi tới chỗ cũ, một vùng đất hoang vu, một cái hồ quen thuộc.
Trình Mộc Quân lấy một loạt công cụ từ cốp xe ra, đắc ý nói: "Thế nào? Câu cá, bất ngờ không?"
......
Bất ngờ cái mung! Có lẽ đây là tiếng lòng của tất cả các người xem.
Đương nhiên Hàn Sơ Húc không cảm thấy vậy, y mỉm cười cầm lấy cần câu: "Tôi chưa từng câu cá bao giờ, lát nữa phải thỉnh giáo em rồi."
Trình Mộc Quân càng đắc ý, bắt đầu một ngày câu cá cùng với Hàn Sơ Húc.
Kể từ đó, không cần xem cũng biết, độ hot của Trình Mộc Quân xuống dốc không phanh, căn bản là không được mấy cảnh trong phòng phát sóng chính.
Nhiều lắm là quay lại xem hai người có còn đang câu cá hay không, nhưng cũng quên đi, cả hai người đều là không quân.
Như thế cũng tiện cho fans, trực tiếp đặt tên cho CP này, gọi là chồng chồng không quân.
Khi Trình Mộc Quân nhìn thấy, hắn có chút bất mãn: "Gì, sao lại nói tôi không quân. Chẳng phải chỉ là không câu được cá thôi sao? Lúc trước tôi có câu được tôm hùm đất!"
Hàn Sơ Húc liếc hắn một cái: "Con cá mấy ngày hôm trước là thế nào?"
"À, đó là trời cao ban thưởng," Trình Mộc Quân nói sang chuyện khác: "Giao cần câu cho anh, em lên xe nghỉ ngơi một lát."
Hàn Sơ Húc cũng không vạch trần hắn, phối hợp nói: "Được."
Trình Mộc Quân quay lại xe, nhân viên công tác cũng biết điều, không đi cùng, mà hướng máy quay vào Hàn Sơ Húc.
Hắn ngả ghế phụ ra, ngồi lên, sau đó lấy điện thoại ra, mở phòng livestream của Vệ Dịch Thần.
Hôm nay hành trình của Vệ Dịch Thần cũng tương tự như Trình Mộc Quân, cũng là về trường cũ.
Nhưng khác là Trình Mộc Quân đi tặng tranh, mà Vệ Dịch Thần là tặng nhà.
Vệ Dịch Thần đương nhiên không đơn giản như vậy, có lẽ là do cậu ta may mắn, cũng có lẽ là do hào quang nhân vật chính, lại trùng hợp hôm nay là kỷ niệm ngày thành lập trường THPT số 12.
Vệ Dịch Thần tuyên bố muốn tặng nhà, tất nhiên là được vinh dự được mời đến với tư cách cựu học sinh.
Trước đây cậu ta còn mập mờ nói trong phòng live, rằng mình muốn đại diện cựu học sinh lên phát biểu.
Trình Mộc Quân vào xem vừa đúng lúc.
Trên sân khấu, hiệu trưởng đang mời Triệu Nghệ Hàm đại diện cựu học sinh lên phát biểu. Đây là một vị nữ kỹ sư tốt nghiệp nhiều năm trước, không lâu trước đây đã gia nhập Học viện Khoa học Hàng không Vũ trụ.
Khi cái tên này được kêu lên, mặt Vệ Dịch Thần tức khắc đỏ bừng.
Dường như cậu ta biết mình đang lên hình, cho nên dùng sức cắn dưới, cố gắng kiềm chế cảm xúc, nở một nụ cười.
Mà Chu Triều Huy lại không làm vậy.
Gã vốn có tính ương ngạnh độc đoán, trước đây khi đồng ý tặng nhà cho trường đã có nói với hiệu trưởng, gã muốn cục cưng của mình đại diện cựu học sinh lên phát biểu.
Cũng chỉ là hiệu trưởng của một trường cấp ba nho nhỏ, thế mà lại dám lật lọng trêu đùa Chu Triều Huy gã?
Gã trực tiếp đứng dậy, đi về phía hậu trường.