Editor: Diệp Hạ
Chắc là không sao đâu.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Trình Mộc Quân còn chưa kịp làm gì đã bị ném lên giường.
1
Hắn lại bị chóng mặt.
Trình Mộc Quân thật sự rất ghét thế giới ABO này, cơ thể yếu đuối mong manh. Phải mau chóng tìm một phòng thí nghiệm, điều chế thuốc, vứt cái tuyến thể nửa tàn khuyết đáng chết này đi mới được.
Như vậy cơ thể mới có thể phát d*c lại lần nữa, ít nhất là đuổi kịp tiêu chuẩn của Beta bình thường, mà không phải mảnh mai yếu ớt giống như bây giờ, bị Cừu Tông ôm tới ôm lui như búp bê.
Cừu Tông đứng trước giường nhìn Trình Mộc Quân, ánh mắt sâu thẳm, đuôi mắt phiếm hồng.
Trình Mộc Quân chun mũi, không ngửi thấy pheromone gì đột nhiên xuất hiện.
Rất tốt.
Beta tốt chỗ đó, không có pheromone gì.
Tuy tuyến thể hắn tàn khuyết, không thể tỏa ra pheromone, không thể bị đánh dấu, không thể trấn an Alpha, nhưng hắn vẫn sẽ bị pheromone ảnh hưởng.
Trình Mộc Quân có thể khống chế bản thân không biến thành dã thú chỉ biết cầu hoan dưới ảnh hưởng của pheromone, nhưng phản ứng của thân thể vẫn sẽ có, cảm giác này rất khó chịu.
Hắn hít sâu, dù sao dời được lực chú ý của Cừu Tông, khiến y không còn muốn đi gi ết chết Bùi Nhất Hàng là được.
Nhưng vào lúc này, Cừu Tông bỗng nhiên quỳ một gối lên giường, khoảng cách giữa hai người bất ngờ thu hẹp.
Trình Mộc Quân muốn lui về phía sau, lại bị ôm lấy eo.
"Cậu làm gì!"
Cừu Tông căn bản không phản ứng, ánh mắt mờ mịt, lại đắm chìm vào thế giới của bản thân.
Trình Mộc Quân không biết ở thế giới của Cừu Tông, trong phòng căn phòng tối đen đó đang xảy ra chuyện gì.
Vừa rồi y có nói, trong phòng tối chỉ có thầy Trình Mộc Quân, giờ khắc này, hết thảy hành động của y đều phản chiếu thế giới tâm linh nào đó.
Thế giới tâm linh của Cừu Tông đang ở hiện tại hay quá khứ.
Chuyện quá khứ... Trình Mộc Quân nhíu mày, có dự cảm xấu. Hắn không định phản kháng, có cũng chỉ là giãy giụa vô nghĩa mà thôi.
Trình Mộc Quân quá yếu, dù dùng toàn lực để giãy thì đối với Cừu Tông cũng chỉ là con kiến rung cây, thậm chí không thể đột phá ngoại giới tiến vào thế giới tâm linh của y.
Cừu Tông khống chế Trình Mộc Quân đang muốn lui về phía sau, giống như rất hài lòng khi đối phương yên lặng phối hợp, lực tay hơi nới lỏng.
Y chậm rãi tiến đến, há miệng, nhưng không rơi xuống đôi môi.
Trình Mộc Quân thấy thế cựa quậy người, muốn chui qua phía dưới để chạy ra. Không ngờ Cừu Tông phản ứng nhanh hơn, lập tức kéo lại.Người lại bị kéo về trong lồ ng ngực y, chỉ là bây giờ phương hướng đã thay đổi.
Lưng Trình Mộc Quân tựa vào ngực Cừu Tông, eo bị tay y ôm lấy.
Tư thế này ngược lại càng thêm nguy hiểm.
Hắn cảm giác được chóp mũi Cừu Tông đang cọ vào gáy mình, sau đó há miệng, nhẹ nhàng ngậm làn da sau gáy.
Cảm giác rùng mình khi bị thú hoang to lớn ngoạm sau gáy, dọc theo xương sống xông thẳng l3n đỉnh đầu.
Lông tơ cả người Trình Mộc Quân dựng đứng, bản năng cảm giác được nguy hiểm, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Không lâu trước kia hắn mới dùng thủ đoạn nhỏ này để thôi miên Cừu Tông, hiện tại đã bị thủ đoạn đồng dạng đập lưng.
Quả báo sao?Mặc dù Cừu Tông không có pheromone, nhưng khi y ấn răng vào, Trình Mộc Quân vẫn cảm thấy eo mình mềm nhũn, âm thanh không chịu khống chế tràn ra giữa môi răng.
"Ưm ——" Có lẽ tiếng kêu này đã cổ vũ Cừu Tông, y lại dùng thêm một chút lực, nghiêng người.
Trình Mộc Quân bị y đè dưới thân, đôi mắt y luôn không rời khỏi, gắt gao nhìn vào mắt Trình Mộc Quân, chậm rãi cúi người tới gần.
Ngay khi môi y sắp chạm vào môi Trình Mộc Quân, Trình Mộc Quân đột nhiên hỏi:
"Cừu Tông, có phải cậu thích tôi không? Thích thầy của cậu, thích người dẫn đường của cậu?"
Những lời này giống như thần chú, Cừu Tông ngừng động tác lại.
Y chậm chạp chớp mắt, đột nhiên đứng dậy, lui về phía sau vài bước: "Không có, không phải."
3
Trình Mộc Quân đứng dậy, cài áo sơ mi lại. Hắn híp mắt nhìn Cừu Tông một lát, sau đó nâng tay xoa mặt Cừu Tông: "Không sao, không có gì xảy ra hết, tôi đi tắm."
Cừu Tông vẫn nhắm mắt theo đuôi, Trình Mộc Quân vào phòng tắm rồi thì y đứng bên ngoài canh chừng.
Trình Mộc Quân xả nước, cởi qu@n áo, bước vào bồn tắm.
Thở dài một hơi.
Hệ thống mới bị nhốt vào phòng tối vài phút đã được thả ra, kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Không phải Alpha mạnh lắm hả? Nhanh vậy?"
1
"Nghĩ gì vậy, cái đầu cậu chỉ toàn mấy thứ 18+ thôi, không có xảy ra chuyện gì hết."
Hệ thống: "Không phải chứ, trạng thái đó của Cừu Tông sao có thể nghe lọt tai."
Trình Mộc Quân: "Tôi biết đại khái vấn đề của y ở đâu rồi, tình huống này rất phiền."Hệ thống: "Như thế nào, không phải bây giờ y đã có phản ứng với thế giới bên ngoài, bắt đầu chuyển biến tốt đẹp rồi sao?"
"Không, bệnh y nặng hơn rồi." Trình Mộc Quân nói, "Sự tồn tại của tôi làm y cho rằng thế giới mà mình đang đắm chìm mới là thế giới chân thật."
Hiểu đơn giản, Cừu Tông thật ra vẫn đang sống trong quá khứ, tình cảnh vừa rồi đều là tái hiện quá khứ.
Năm ấy khi Cừu Tông 18 tuổi bước vào kỳ mẫn cảm, y suýt nữa đã cưỡng ép Trình Mộc Quân. Trình Mộc Quân cũng dùng câu hỏi đó để kéo một chút lý trí của đối phương về.
Khi đó Cừu Tông vẫn toàn tâm xem Trình Mộc Quân như trưởng bối, chỉ là sự ngưỡng mộ với người thầy, y cảm thấy hành động của mình dưới sự ảnh hưởng của pheromone rất cầm thú, vì thế khẩn cấp phanh lại.
Tiếp đó Trình Mộc Quân nhân cơ hội tiêm cho y một liều gây mê, giải quyết vấn đề.
Từ lần đó, Cừu Tông không còn làm những hành động vượt rào, Trình Mộc Quân cũng quy lần ngoài ý muốn đó cho bản năng bị pheromone khống chế, không liên quan đến d*c vọng.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Trình Mộc Quân buông tay: "Không biết, đi một bước tính một bước, cùng lắm thì dứt luôn."
Hệ thống: "Dứt, dứt cái gì, cậu như vậy làm tôi rất sợ."
Trình Mộc Quân không trả lời, chỉ híp mắt, tận hưởng cảm giác sung sướng khi ngâm bồn.
Thường thì tinh hạm chiến đấu loại nhỏ sẽ không xuất hiện thứ lãng phí như phòng tắm.
Mọi người lấy năng lượng từ dịch dinh dưỡng, hấp thu toàn bộ, không có tạp chất, tất nhiên cũng không cần WC. Vấn đề làm sạch hoàn toàn dựa vào phun sương, không bẩn cũng không hôi, nhưng mà không thoải mái.
Ngâm ước chừng hai mươi phút, Trình Mộc Quân nhìn thấy bóng người ngồi ở cửa bắt đầu cử động, biết là Cừu Tông đã nhịn hết nổi rồi.
Hắn đứng dậy, lau khô người, mặc quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Cừu Tông lập tức đứng lên, ngoan ngoãn vào phòng tắm tắm rửa. Đây là sự ăn ý của hai người trong khoảng thời gian này, không cần nhiều lời.
Trình Mộc Quân đứng ở cửa phòng tắm, tự nhiên nhìn Cừu Tông tắm rửa.
Dáng người Cừu Tông rất đẹp, nhưng trên lưng lại có không ít sẹo, đều là vết tích của hàng năm chinh chiến. Đương nhiên những vết sẹo đó có thể xoá bỏ nhờ công nghệ, chỉ là đối với Cừu Tông mà nói, y sẽ không phí thời gian đi làm những chuyện không có ý nghĩa.
Những vết sẹo chằng chịt làm nổi bật tấm lưng sạch sẽ và khỏe khoắn, toát lên vẻ đẹp khác lạ.
Trình Mộc Quân nhìn một lát, nói: "Thật ra tôi có hơi động lòng, tiếc quá."
3
Hệ thống: "......"
Cừu Tông chỉ giải quyết việc tắm trong vài phút, sau đó ngoan ngoãn ra ngoài, kéo Trình Mộc Quân lên giường.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một đêm không mộng.
***
Khi Trình Mộc Quân tỉnh lại, tinh hạm đã cập bến tinh cảng Bạch Cáp tinh.
Cuộc sống khôi phục như thường, Bạch Cáp tinh bắt đầu công tác trùng kiến.
Bệnh nhân như Cừu Tông đương nhiên là không làm được gì, y cũng không ra ngoài, cứ ru rú trong nơi ẩn núp.
Trình Mộc Quân ở cùng y ba ngày, cuối cùng chịu không nổi đành bày trò, khiến Cừu Tông đi gặp Bùi Nhất Hàng một lần.
Nghe thấy yêu cầu của Cừu Tông, Phạm Cẩm không bất ngờ chút nào, hắn đích thân đưa hai người đến nơi giam giữ Bùi Nhất Hàng.
Khi tiến vào nhà tù khép kín, Phạm Cẩm tiến sát lại Trình Mộc Quân, thấp giọng nói:
"Trình tiên sinh, tôi cho cậu một quyền hạn khẩn cấp, nếu đại ca không khống chế được muốn giết Bùi Nhất Hàng, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu có thể khởi động giật điện."
Hắn khựng lại một chút: "Ừm, không nguy hiểm đến tính mạng đâu, chỉ là cách tạm thời gây mê đại ca, tiện cho chúng tôi đi vào thôi."
"Sao thù hằn lớn dữ vậy?"
Phạm Cẩm thản nhiên nói: "Thù cướp vợ, không đội trời chung nha."
3
Trình Mộc Quân: "......" Phó quan Phạm à, anh tin chuyện mình bịa thật luôn hả?
Đây vốn là nơi mà Bạch Cáp tinh dùng để giam giữ thế lực phản động. Khi Quân Phản Động tiếp quản nơi này, nó cũng trở nên trống rỗng.
Lúc này, trong nhà tù giam giữ Bùi Nhất Hàng và quân đội Liên minh AO đi cùng y.
Sau khi Quân Phản Động bắt được quân Liên minh AO sẽ tiêm cho họ thuốc teo tuyến thể, rồi đưa đến đại bản doanh tiến hành cải tạo tập trung.
Nếu đã cải tạo mà vẫn ngoan cố thì sẽ bị dùng làm tù binh trao đổi với Liên minh AO, hoặc là tiếp tục giam giữ.
Đi qua biết bao nhiêu cánh cửa, phòng giam cuối cùng được trông coi nghiêm ngặt nhất chính là nơi giam giữ Bùi Nhất Hàng.
Khi cả hai dừng lại bên ngoài bức tường trong suốt được làm từ chất liệu đặc biệt, Bùi Nhất Hàng đang đưa lưng về phía họ đọc sách.
Y nghe được động tĩnh nhưng không nhúc nhích, dáng vẻ hoàn toàn từ chối giao tiếp.
Bùi Nhất Hàng có thân phận đặc biệt, Quân Phản Động phải tranh thủ cơ hội này để xúi giục y, chỉ là không có bất kỳ hiệu quả gì.
Y căn bản không mở miệng, đây cũng là nguyên nhân Phạm Cẩm đồng ý để Cừu Tông tới gặp Bùi Nhất Hàng, dù là tích cực hay tiêu cực thì cũng là một nguồn k1ch thích.
Nói không chừng khi gặp mặt kẻ thù, Bùi Nhất Hàng sẽ chịu mở miệng.
Cừu Tông không nói lời nào, Trình Mộc Quân đành phải chủ động: "Bùi Nhất Hàng."
Nghe thấy giọng hắn, động tác lật sách của Bùi Nhất Hàng ngừng lại, y chậm rãi xoay người, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân lập tức ngây ra.
Có thể làm nam phụ trong tiểu thuyết, vẻ ngoài của Bùi Nhất Hàng tất nhiên là nằm trong top đầu, cực kỳ tuấn mỹ, khí thế cũng cao quý vô cùng.
Bùi Nhất Hàng đứng dậy, từng bước một đi tới, ánh mắt luôn dán chặt vào mặt Trình Mộc Quân.
Ánh mắt này có vẻ đã khơi dậy sự thù địch của Cừu Tông, y nâng tay ôm Trình Mộc Quân, nhíu mày trừng người trước mặt.Nếu không phải trước khi đến đây Trình Mộc Quân đã liên tục xây dựng tâm lý cho y, có lẽ lúc này y đã biểu diễn cảnh dùng tay xé đôi Bùi Nhất Hàng ra rồi.
Bùi Nhất Hàng ngừng lại, bỗng nở nụ cười mỉa mai: "Cừu Tông, tôi không ngờ đó, cậu cũng chơi trò nuôi thế thân sao?"
Càng đến gần, Bùi Nhất Hàng mới phát hiện điểm khác biệt giữa thanh niên trước mắt và Trình Mộc Quân, khoé mắt hơi tròn, đường nét cũng mềm mại hơn.
Cừu Tông không nói gì, bởi vì những lời này ở trong thế giới của y không có ý nghĩa, y sẽ không cho phản ứng.
Bùi Nhất Hàng cũng không nhìn ra điều gì bất thường, bởi vì Cừu Tông và y là tử địch từ khi mới bắt đầu.
Trong thời gian Cừu Tông đầu hàng, trở thành công tước ở Thủ Đô Tinh, hai người đã đánh nhau vì một đống chuyện lớn bé không biết bao nhiêu lần.
Đánh đến nỗi toàn bộ Thủ Đô Tinh đều biết, nguyên soái và công tước không hợp.
Sau mấy lần Nghê Chân muốn hai người chung sống hoà bình, Bùi Nhất Hàng bắt đầu làm dịu quan hệ của hai người.
Y nghĩ rằng Quân Phản Động đã bị tiêu diệt rồi, hai người còn đánh nữa sẽ có ngày kết thù, vì vậy bắt đầu mời Cừu Tông đến nhà mình ăn cơm.
Sau mấy lần mời Cừu Tông đến dự tiệc ở nhà, quan hệ của hai người hòa hoãn được một thời gian. Sau đó, Bùi Nhất Hàng mới phát hiện, Cừu Tông căn bản là vì Trình Mộc Quân.
Cừu Tông mơ ước Trình Mộc Quân, rất nhiều năm.
Khi Quân Phản Động chiếm đóng Thủ Đô Tinh, Bùi Nhất Hàng bị Cừu Tông giam giữ một thời gian ngắn, khi đó Cừu Tông mới cười lạnh nói ra tiền căn hậu quả, còn vừa đánh đập vừa mắng y là tên cặn bã.
Chỉ là không ngờ, vài thập niên sau khi Trình Mộc Quân chết, Cừu Tông vẫn không buông bỏ được thiết lập si tình, bắt đầu tìm thế thân.
3
Trình Mộc Quân nhìn nét mặt Bùi Nhất Hàng thay đổi liền biết tên ngốc này đang suy nghĩ cái gì.
Hắn híp mắt nhìn một lát, sau đó kéo áo Cừu Tông, nhỏ giọng nói bên tai y: "Tôi muốn đi vào, dù sao lúc đó y đã chạy mất, quan hệ hôn nhân vẫn chưa giải trừ hoàn toàn."
Câu này đâm trúng khúc mắc của Cừu Tông.
Thiết bị đầu cuối cá nhân của y có quyền hạn tối cao. Cừu Tông cúi đầu, nhấn một cái nút trên thiết bị đầu cuối cá nhân, cửa mở ra, máy theo dõi trong nhà tù cũng bị cắt quyền truy cập.
Bùi Nhất Hàng bị chuốc thuốc, lúc này cơ thể suy yếu, căn bản không thể phản kháng.
Dù vậy Cừu Tông vẫn không yên tâm, thân ảnh nhoáng lên, nện một đấm thật mạnh vào bụng Bùi Nhất Hàng.
Trình Mộc Quân theo phía sau, nhìn thấy Cừu Tông xách Bùi Nhất Hàng lên, giống như định tiếp tục.
"Cừu Tông, được rồi, trói y vào ghế đi."
Hắn không hề che giấu, từ giọng nói đến biểu cảm hoàn toàn là dáng vẻ của Trình Mộc Quân.
Khoé miệng Bùi Nhất Hàng chảy ra chút máu, ánh mắt lại gắt gao dừng trên mặt Trình Mộc Quân, y bỗng nhiên bật cười, có chút điên cuồng: "Trình Mộc Quân, cậu là Trình Mộc Quân. Không đúng, không phải cậu chết rồi sao? Không thể nào, không thể nào là hắn."
Trong lúc đó, Bùi Nhất Hàng đã bị trói trên ghế, trừ phần đầu ra thì y không còn nơi nào có thể nhúc nhích.
Lúc này Trình Mộc Quân mới đi qua, hắn tiến đến gần, thấp giọng nói: "Chúc mừng anh, đoán đúng rồi."
Hắn tạm dừng một lát rồi ngồi dậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó chầm chậm nói:
1
"Nhìn thấy tôi lần nữa, anh có vui không?"
7