Đào Ninh bên ngoài vẫn chưa đi, nhưng Mặc Sĩ Nghi căn bản không thèm để ý.
Y đóng kỹ cửa, rồi cởi áo ngoài nằm lên giường, nhắm mắt lại, sau đó xuất hiện bên trong ngọc bội.
Sau khi biết tin Bắc Xuyên Vương không còn, Mặc Sĩ Nghi đã ngồi ngoài sân mấy canh giờ, tất nhiên không phải vì đau lòng. Người gọi là phụ thân mà y chưa gặp được mấy lần, dù có chết trước mặt y cũng sẽ không động lông mày.
Y chỉ lợi dụng tin tức này để Trình Mộc Quân thương hại mình hơn một chút mà thôi.
Trình Mộc Quân không thích bị người khác quấy rầy, vì thế mặc dù đã hoàn toàn khống chế ngọc bội, Mặc Sĩ Nghi vẫn không tùy tiện ra vào. Lần nào tiến vào y cũng luôn phải tìm một lý do.
Giống như lần này, Bắc Xuyên Vương không còn chính là lý do tốt nhất. Mất đi người cha ruột, cần Trình tiền bối an ủi làm bạn, hợp tình hợp lý.
Mặc Sĩ Nghi giương mắt tìm kiếm xung quanh, sau đó nhìn thấy Trình Mộc Quân ở bờ hồ cách đó không xa.
Trình Mộc Quân đang câu cá, hiện giờ không gian trong ngọc bội rất rộng lớn, có núi có hồ, tựa như chốn đào nguyên tách biệt với thế giới bên ngoài.
Sau khi Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn khống chế ngọc bội, Trình Mộc Quân đã giảm bớt tần suất nhìn trộm bên ngoài.
Bởi vì Mặc Sĩ Nghi có thể cảm nhận được tất cả. Con cái lớn rồi, cần sự riêng tư.
Hắn biết Mặc Sĩ Nghi vào ngọc bội nhưng cũng không nhúc nhích, lát sau cảm giác có người ngồi xuống bên cạnh.
"Trình tiền bối, Bắc Xuyên Vương... mất rồi."
Trình Mộc Quân xoay mặt, nhìn vào mắt Mặc Sĩ Nghi. Trên mặt đối phương không có gì biểu cảm gì, đôi mắt lại tối tăm, giống như đứa trẻ của nhiều năm trước.
Sao thế này?
Trình Mộc Quân hơi hoang mang, chẳng lẽ Mặc Sĩ Nghi lại đau lòng vì Bắc Xuyên Vương chết? Hắn quá hiểu Mặc Sĩ Nghi, cùng lắm là tiếc nuối vì không thể tự tay kéo Bắc Xuyên Vương xuống vương vị nhỉ?
"Ngươi sao vậy?" Dù nghi ngờ, hắn vẫn hỏi.
Mặc Sĩ Nghi rũ vai, nhẹ giọng nói: "Từ khi sinh ra, ta không gặp được hắn lần nào, chỉ nghe kể về hắn từ miệng mẫu thân. Mà lần gặp mặt duy nhất là lúc bị chọn làm con tin đưa đến Đông Trạch Quốc."
"Ta cũng không biết tại sao, nhưng nghe tin đó lòng ta lại hụt hẫng, rõ ràng chỉ là một... người dưng nước lã."
Trình Mộc Quân không nói gì, nâng tay vỗ vai Mặc Sĩ Nghi.
Không ngờ y lại được nước làm tới, nhào đến ôm eo Trình Mộc Quân.
Mặc Sĩ Nghi chôn mặt vào cần cổ Trình Mộc Quân, bả vai run nhè nhẹ, rất giống một thiếu niên đang cực kỳ tổn thương vì mất đi phụ thân.
Nhưng, Trình Mộc Quân không tin một chữ.
Hệ thống cũng sợ ngây người, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, chuyện, chuyện gì vậy? Mặc Sĩ Nghi không OOC chứ?"
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Tỏ vẻ đáng thương thôi. Y mượn cái chết của Bắc Xuyên Vương kể chuyện thời thơ ấu cho tôi nghe, để tôi sinh lòng thương tiếc y."
Hệ thống: "Không thể nào?"
Trình Mộc Quân: "Không tin à, vậy thử y một lần là được."
Sóng lăn tăn trôi vào bờ hồ, từng cơn gió nhẹ thổi lướt qua.
Trình Mộc Quân vỗ lưng Mặc Sĩ Nghi, lại dịu dàng sửa lại tóc mái cho y: "Không sao, từ hôm nay trở đi, ta chính là phụ thân ngươi."
Cơ thể Mặc Sĩ Nghi cứng đờ. Y im lặng một lát rồi lui lại, cụp mắt nói: "Thật ra sau khi bình tĩnh lại, ta phát hiện mình bất ngờ nhiều hơn, cũng không cảm thấy đau lòng lắm..."
Trình Mộc Quân đã nhìn ra, Mặc Sĩ Nghi thật sự không giống Mặc Sĩ Nghi lần trước.Mặc Sĩ Nghi đó không thèm giấu giếm tâm cơ sâu nặng; mà Mặc Sĩ Nghi này lại hơi trà xanh trước mặt hắn.
Mặc Sĩ Nghi vốn dĩ không hề có chút tình cảm nào với Bắc Xuyên Vương. Lúc trước y ngồi trong sân một đêm là vì cảm thấy khó chịu khi không thể tự tay kéo Bắc Xuyên Vương xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, để lão nhìn bản thân thống trị thịnh thế giang sơn mà thôi, căn bản không phải ngưỡng mộ phụ thân gì cả.
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Như thế nào? Không phải lúc trước luôn kêu ta là phụ thân à? Sao bây giờ lại không bằng lòng?"
Mặc Sĩ Nghi lui về phía sau một bước, ủ rũ cụp đuôi.
Y cũng không biết mình muốn gì. Ban đầu y hy vọng được tới gần người này, tốt nhất là quan hệ gần gũi nhất, không thể tách rời. Vì thế, y nghĩ tới sư phụ, nghĩ tới phụ thân.
Nhưng bây giờ Trình Mộc Quân nói ra, y lại cảm thấy không đúng lắm, cũng không muốn lắm.
Mặc Sĩ Nghi nhìn ánh mắt dịu dàng của Trình Mộc Quân dành cho mình, lòng hoảng hốt: "Tiền bối, ta, ta đi trước."
Nói xong lập tức biến mất, giống hệt như chạy trối chết.
***
Hôm sau.
Mặc Sĩ Nghi xin về Bắc Xuyên Quốc chịu tang, Đông Trạch Vương đồng ý. Thậm chí y còn không nhìn thấy Đông Trạch Vương, chỉ nghe được một tiếng nhẹ nhàng qua cánh cửa:
"Chuẩn."
Mặc Sĩ Nghi đáp lại, sau đó chắp tay trước ngực khom mình hành lễ, chậm rãi lui ra.
Tới ngạch cửa, y mới giương mắt nhìn thoáng qua thư phòng Đông Trạch Vương.
Một ngày nào đó, y sẽ trở về.
Mặc Sĩ Nghi rời đi, vỏn vẹn một người, một ngựa, một gói đồ.
Khi đến không vật dư thừa, khi đi cũng chỉ một thân một mình.
Không ai tiễn y, chỉ có một nhóm thị vệ Đông Trạch Vương phái ra phụ trách đưa y đến biên cảnh.
Y không hề lưu luyến, người quan trọng nhất đã ở cạnh bên, như thế là đủ rồi.
Nơi này là nhà giam, cũng là nơi tái sinh.
Lúc đến, trong lòng Mặc Sĩ Nghi là một vùng hoang vu, đôi mắt chỉ toàn bóng tối.
Hiện giờ y đã có thể nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt ở nơi xa, cùng với ánh nến trong lòng.
Y kéo dây cương, phóng ngựa rời đi.
Trong ngọc bội, Trình Mộc Quân nhìn thấy tất cả.
Không phải hắn dùng thuật pháp nhìn trộm bên ngoài, mà là Mặc Sĩ Nghi phát sóng trực tiếp cho hắn xem, lúc này còn đang giao lưu với hắn.
Mặc Sĩ Nghi nói: "Tiền bối, phong cảnh ở Đông Trạch Quốc không tồi, năm đó lúc tới ta bị nhét trong xe ngựa, không được phép lộ diện, vậy nên đã bỏ lỡ cảnh đẹp ven đường."
"..."
Trình Mộc Quân đã quen với kịch bản của người này, biết y đang cố tình tỏ vẻ đáng thương.
Mặc Sĩ Nghi tới Đông Trạch khi mới được năm tuổi, một đứa trẻ năm tuổi bị nhốt trong xe ngựa quả thật rất đáng thương.
"Lúc trước ngươi tới có mang theo sai vặt và cung nữ nữa mà, sao bây giờ chỉ có một mình ngươi đi?"
Thật ra Trình Mộc Quân cũng chưa nhìn thấy gã sai vặt và cung nữ đó bao giờ, nhưng hắn nghĩ Bắc Xuyên Vương dù có xem thường con trai đến đâu không đến nỗi cắt xén mấy người hầu của nó.
Không ngờ Mặc Sĩ Nghi lại im lặng.
Qua một lúc lâu y vẫn không trả lời.
Trình Mộc Quân cho rằng y không muốn nói, nhưng cũng có thể đoán được, đại khái là họ ngược đãi y, sau đó bị y tính kế gi ết chết mà thôi.
Ban đêm.
Trình Mộc Quân đang uống trà, bỗng nhiên cảm thấy khí tức bên trong ngọc bội trở nên kích động, Mặc Sĩ Nghi đang động thủ?
Hắn nhíu mày, cũng không rảnh lo quá nhiều, lập tức thi thuật nhìn ra ngoại giới, vừa lúc nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi rút đoản kiếm từ ngực thị vệ ra.
Vung tay đâm xuống, xác chết đầy đất, không một người sống.
Làm xong, Mặc Sĩ Nghi tiếp tục cưỡi ngựa chạy đi. Tới bến tàu, y dùng một số tiền lớn để lên một con tàu buôn, lúc này mới thoáng an tâm.
Y dựa vào vách khoang chật hẹp, nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó.
Đối diện Trình Mộc Quân xuất hiện một người.
"Sao vậy?"
Trình Mộc Quân thật sự không hiểu, mới nãy Mặc Sĩ Nghi còn vui vẻ ngắm phong cảnh ven đường, vậy mà đêm đến đã vung đao giải quyết cả đội thị vệ đưa y xuất cảnh.
"Ta đi tiểu đêm tình cờ nghe thấy họ lén lút liên lạc với một hắc y nhân, nói về lộ trình tiếp theo của ta." Mặc Sĩ Nghi giải thích: "Hơn nữa họ còn bày mưu để trì hoãn lộ trình của ta một hai ngày. Ta cảm thấy không thích hợp, định bỏ trốn, không ngờ bị phát hiện, vậy nên đành phải động thủ."
Mặc Sĩ Nghi nói rất đơn giản, giống như mọi chuyện đều là do y bị ép nên mới bất đắc dĩ làm như thế.
Tuy Trình Mộc Quân không nhìn thấy từ đầu tới cuối, nhưng cũng biết chắc chắn chỉ có phần trước là sự thật. Lén lút mưu đồ có, trì hoãn lộ trình của y cũng có.
Nhưng, giết người không phải vì bị ngăn cản, mà là Mặc Sĩ Nghi động thủ trước, để diệt khẩu, tránh lộ hành tung.
Lúc này, hệ thống lo sợ nói: "Tiểu Trúc Tử, có một tin xấu."
"Nói."
"Thanh tiến độ, thanh tiến độ đỏ rồi."
"Cái gì?"
Đã lâu lắm rồi Trình Mộc Quân không nghe thấy thanh tiến độ cảnh báo, thành ra lúc này hơi chậm chạp không kịp load.
"Sao thanh tiến độ lại đỏ?"
Hệ thống lí nhí: "Tôi cũng không biết nữa, nhất định là tình tiết quan trọng bị ảnh hưởng gì đó rồi."
Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát, sau đó bừng tỉnh.
Đám hắc y nhân đó có lẽ không phải đến để giết Mặc Sĩ Nghi, mà là người của Đào Ninh.
Trên đường rời khỏi Đông Trạch Quốc, tình tiết mấu chốt là Đào Ninh đuổi theo, cùng Mặc Sĩ Nghi đến Bắc Xuyên Quốc. Hiện giờ Mặc Sĩ Nghi đã giết hết tất cả thị vệ và người Đào Ninh phái tới, sau đó đổi sang đi đường thủy.
Tình tiết thay đổi lớn như vậy, bằng năng lực của Đào Ninh sao có thể tìm được Mặc Sĩ Nghi, thanh tiến độ không đỏ mới là lạ!
Nhưng Trình Mộc Quân bất lực, lúc này hắn chỉ là một tàn hồn, Mặc Sĩ Nghi lại là người ít nói nhưng cực kỳ kiên định.
Có lẽ là do Trình Mộc Quân im lặng hơi lâu, Mặc Sĩ Nghi có chút bất an.
Y lén ngước mắt, thấy Trình Mộc Quân nhíu mày không biết đang suy tư gì. Mặc Sĩ Nghi đâm đao vào trái tim người khác cũng không run một ngón tay, lúc này lại cảm thấy hơi bủn rủn.
"Tiền bối, có phải ngài cảm thấy ta quá... tàn nhẫn?"
Trình Mộc Quân hoàn hồn, lại nhìn thấy hoa văn màu đen trên mặt Mặc Sĩ Nghi đã biến mất từ khi nào.
Bên trong ngọc bội chỉ có thần hồn tiến vào, y có thể dựa vào suy nghĩ khống chế vẻ bề ngoài. Trước đây long khí cũng vậy, nó khắc trên thần hồn, thế nên tiến vào ngọc bội cũng mang theo hoa văn màu đen.
Đây là... dùng sắc đẹp lấy lòng hắn?
Không thể không nói, ở phương diện thấu hiểu lòng người, Mặc Sĩ Nghi nhạy bén kinh khủng. Chỉ mới khôi phục dung mạo mấy ngày mà y đã nhìn ra Trình Mộc Quân rất thiên vị gương mặt này.
Vì thế, mỗi khi có chuyện muốn cầu, y sẽ luôn xuất hiện với trạng thái như vậy.
Mặc Sĩ Nghi dè dặt ngước mắt nhìn lên, giống như vừa rồi chỉ là đập vỡ vài cái chén.
Trình Mộc Quân: "Không đâu, trong hoàn cảnh đó cẩn thận một chút là đương nhiên, lòng từ bi vô dụng sẽ không có ích lợi gì cho đại sự của ngươi."
Mặc Sĩ Nghi thả lỏng: "Vậy là tốt rồi, tiền bối, nếu như ta có làm gì không đúng, ngài hãy thẳng thừng răn dạy, ta sẽ sửa."
Trình Mộc Quân phất tay: "Ngươi ra ngoài đi, bên ngoài không an toàn."
"Ừm."
Mặc Sĩ Nghi ngoan ngoãn gật đầu, sau đó biến mất.
Đợi y đi rồi, hệ thống mở miệng hỏi: "Vậy thôi?"
Trình Mộc Quân: "Ừm."
"Vậy, vậy thanh tiến độ phải làm sao, nhìn nó đỏ làm tôi hoảng quá."
Trình Mộc Quân đứng dậy, đi vào toà nhà phía sau, nằm lên giường đắp chăn: "Kệ đi."
Hệ thống khiếp sợ: "Kệ? Tiểu Trúc Tử, cậu thật sự kệ? Không giống cậu chút nào, thế mà cậu lại, lại không thèm để ý thanh tiến độ?"
Sau một lúc lâu, nó thấy Trình Mộc Quân thật sự không trả lời, lại hỏi: "Cậu kệ thật hả?"
"Ừm. Lần này, trừ bảo đảm Đào Ninh còn sống ra, tôi tuyệt đối không làm bất cứ chuyện gì dư thừa." Hắn mỉn cười: "Tôi cũng muốn nhìn xem, thế giới này sẽ đi về hướng nào khi dựa theo những thiết lập nhân vật đó."
"Tiểu Trúc Tử, cậu bị yêu phi mê hoặc rồi à, Mặc Sĩ Nghi kia trà xanh thấy sợ, hắc liên hoa chính hiệu luôn. Trước mặt cậu thì ngoan ngoãn nghe lời, thực tế nếu cắt ra không biết đen tới cỡ nào."
Trình Mộc Quân không hiểu nổi: "Cậu đang nói gì vậy, tôi ở cùng Mặc Sĩ Nghi lâu vậy rồi mà còn không biết y là người thế nào à. Đừng nói nữa, ngủ đi."
Hệ thống chìm trong tuyệt vọng, trước kia nó không nên nói Trình Mộc Quân OOC, đó căn bản là tích cực đối phó mà.
Hiện tại, Trình Mộc Quân mới đúng là hoàn toàn OOC.
Ngay cả thanh tiến độ cũng mặc kệ.
Hức, tại sao lại như vậy? Đều, đều tại cái tên Mặc Sĩ Nghi kia, nhất định là y mê hoặc Tiểu Trúc Tử, làm hắn mất hết lý trí.
Cái gì cũng chiều y, theo y.
Hệ thống rất tức giận, quyết định từ bây giờ sẽ gọi Mặc Sĩ Nghi là hắc liên hoa.