Trong tầm mắt đều là những vật dụng với cách bày trí quen thuộc.
Bình phong trước giường là bức sơn thuỷ đồ Trình Mộc Quân vẽ khi nhàn rỗi.
Mặc Sĩ Nghi đề chữ lên trên, sau đó làm thành bình phong, đặt ở trước giường. Cái đáng nói là chữ viết của Mặc Sĩ Nghi gần như y hệt chữ của Trình Mộc Quân.
Lúc trước Mặc Sĩ Nghi tự ti mình viết chữ xấu, y tới tìm Trình Mộc Quân xin bảng chữ mẫu, Trình Mộc Quân cho y vài cuốn nhưng y vẫn không hài lòng.
Sau này Trình Mộc Quân thấy phiền quá, ném kinh Phật mình chép khi rảnh rỗi qua.
Kinh Phật đến từ thế giới của Kỷ Trường Hoài, lúc ấy hắn thấy lệ khí trên người Mặc Sĩ Nghi quá nặng, hơn nữa còn có tinh huyết hắc long, bèn nghĩ nếu rảnh rỗi không có gì làm thì đi chép kinh Phật sẽ tốt hơn.
Nhưng hiệu quả thanh tâm tĩnh khí thì không thấy đâu, mà Mặc Sĩ Nghi lại luyện được nét chữ giống hắn như đúc.
Trình Mộc Quân đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Mặc Sĩ Nghi.
Hắn vẫn cảm thấy hơi choáng váng, ngơ ngẩn nhìn người có vài phần xa lạ trước mặt, nhất thời không biết nên nói gì.
Mặc Sĩ Nghi thấy thế mỉm cười, hoa văn đen trên mặt khẽ động.
Lúc này Trình Mộc Quân mới phát hiện, trên mặt Mặc Sĩ Nghi có hoa văn.
Thật ra trong mắt hắn, đám hoa văn này có hay không cũng như nhau. Nhưng bình thường Mặc Sĩ Nghi luôn loại bỏ hoa văn trên mặt khi tiến vào ngọc bội, tại sao hôm nay lại như vậy?
"Được rồi, ta đi rót cho ngài chén nước." Y không giải đáp nghi hoặc cho Trình Mộc Quân ngay, mà đứng dậy rời khỏi phòng.
Lúc này, hệ thống đột nhiên lên tiếng, giọng điệu khiếp sợ vô cùng.
"Tiểu Trúc Tử, tôi, tôi, tôi nói cho cậu một tin không biết là tốt hay xấu."
Hình như nó vừa chịu một cú sốc rất lớn, hoảng tới mức nói lắp.
Tất cả những chuyện kỳ lạ vừa rồi cũng làm Trình Mộc Quân cảm thấy bất an, lúc này lại nghe giọng điệu hoảng loạn của hệ thống, hắn im lặng hít một hơi thật sâu.
Cùng lắm là thanh tiến độ, cùng lắm là trùng sinh thôi, có trường hợp nào mà Trình Mộc Quân hắn chưa gặp qua nữa, bình tĩnh bình tĩnh.
Chuẩn bị tâm lý xong, Trình Mộc Quân mới nói: "Nói đi."
Hệ thống: "Thanh tiến độ đã 70%."
"Cái gì!"
Ngàn tính vạn tính, Trình Mộc Quân cũng chưa tính tới khả năng này: "Sao có thể?"
Hệ thống cũng không nói nhiều, trực tiếp mở thanh tiến độ ra, để sự thật thuyết phục Trình Mộc Quân. Quả nhiên, thanh tiến độ đã đầy hơn phân nửa.
Hệ thống lí nhí: "Nếu nói về mặt tốt, từ 70% về sau cậu sẽ không phải làm gì hết, chỉ cần giữ vững thiết lập là có thể sửa chữa xong rồi?"
Trình Mộc Quân lẩm bẩm: "Nhưng từ đầu tới giờ tôi chưa làm gì cả..."
Hệ thống phản ứng lại: "Cũng đúng, không lẽ thanh tiến độ bị hỏng à? Để tôi đi kiểm tra code đã."
Trình Mộc Quân ngơ ngác ngồi trên giường, suy nghĩ vô cùng hỗn độn.Sau khi đi vào thế giới này, hắn thật sự không định nhọc lòng quá nhiều, muốn nhìn xem thế giới với thiết lập không logic sẽ phát triển ra sao nếu không có hắn tham dự.
Nhưng không ngờ thanh tiến độ lại chạy nhanh đến mức này.
Những chuyện kỳ lạ vừa rồi lại xuất hiện trong đầu hắn, nếu không hoàn thành tình tiết mấu chốt, thanh tiến độ không thể nào đạt tới 70%.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, hắn không chỉ ngủ một đêm?
Trình Mộc Quân khẽ nhíu mày, hắn vẫn còn nhớ rõ mình đã làm gì trước khi đi vào giấc ngủ, không giống như mất ý thức vì thần hồn suy yếu.
Thế thì đầu sỏ gây tội chỉ có thể là...
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, tình cờ chạm mắt với Mặc Sĩ Nghi vừa bước vào.
Mặc Sĩ Nghi hành xử rất tự nhiên, không nhìn ra điểm nào khác thường, trừ khí chất ra, vẻ ngoài của y cũng không có thay đổi quá lớn.
Trên đại lục, người tập võ có thọ mệnh rất dài, có thể sống đến 140, 150 tuổi, vì vậy 20 30 tuổi là vẫn còn rất trẻ trung, tất nhiên vẻ ngoài sẽ không thay đổi.
Mặc Sĩ Nghi ngồi xuống, tự nhiên ôm Trình Mộc Quân qua muốn đút nước cho hắn uống.
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy?" Hắn nâng tay cầm cái chén, nhưng cầm vào rồi ngón tay lại mềm nhũn, không thể giữ chặt.
Mặc Sĩ Nghi nhanh nhẹn duỗi tay ra, cái chén vững vàng đặt trên lòng bàn tay y, chỉ có vài giọt nước bị b ắn ra ngoài.
"Tiền bối, để ta giúp ngài uống nước đi."
Y tạm dừng một lát rồi tiếp tục: "Dù sao ngài cũng như thầy như cha ta, đây là điều ta nên làm."
"..." Trình Mộc Quân không kiên trì, cúi đầu uống hết một chén nước, lúc này mới xoa trán, hỏi: "Bây giờ là lúc nào?"
Mặc Sĩ Nghi nói: "Giờ Tý."
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Ngươi biết rõ ta không hỏi cái này."
"Quả nhiên vẫn không thể gạt được ngài, bây giờ là mười năm sau." Mặc Sĩ Nghi nhẹ nhàng nói: "Hiện giờ Tây Vực đã định, Nam Cương đã bình, đợi ta san bằng Đông Trạch, thiên hạ sẽ nằm trong lòng bàn tay ta."
Quả nhiên, không chỉ một đêm, mà là mười năm.
Mặc Sĩ Nghi tiến tới đỡ Trình Mộc Quân: "Tiền bối, ngài muốn ra ngoài tham quan không?"
Trình Mộc Quân càng thêm khó hiểu, ra ngoài tham quan cái gì, hắn đã vô cùng quen thuộc không gian bên trong ngọc bội, sao phải ra ngoài tham quan.
Mặc Sĩ Nghi nói: "Hiện tại ngài không ở trong ngọc bội nữa, mà là thế giới bên ngoài."
"Sao có thể?" Trình Mộc Quân cảm nhận một lát, rồi nói: "Thân thể này quá yếu."
"Ừm, là do ta chưa đủ mạnh."
Mặc Sĩ Nghi hơi khom lưng, có vẻ như đang mở ngăn bí mật nào đó ở dưới giường, lấy từ bên trong ra một thứ đặt lên tay Trình Mộc Quân.
Là một bức tượng bằng ngọc.
Không phải con rối kia đã hỏng rồi sao? Trong lòng Trình Mộc Quân tràn đầy nghi hoặc, tập trung quan sát mới phát hiện đây không phải con rối hắn đã dùng.
Con rối trên tay hắn chạm khắc khá thô ráp, đường nét cũng không mượt mà, thoạt nhìn như tác phẩm của người mới vào nghề.
"Cái này là ta tự điêu khắc, phỏng theo con rối hỏng ngài để lại, thử rất nhiều lần mới được mấy cái có thể sử dụng, nhưng mà không sao, ta sẽ làm càng ngày càng tốt hơn."
Trình Mộc Quân: "Ngọc này ngươi lấy từ đâu ra?"
"Nam Cương, ta phát hiện một mỏ ngọc linh khí sung túc ở đó, vừa thấy nó ta lập tức nghĩ tới con rối ngọc khi trước ngài đã gửi thân."
"Ngươi chiếm Nam Cương bởi vì cái này?"
Lần trước, Mặc Sĩ Nghi không có ý định đánh chiếm lãnh thổ Nam Cương. Phong tục tập quán của Nam Cương khác xa các nơi khác, chưa từng có hình thái của một quốc gia, hoàn toàn tồn tại dưới dạng bộ lạc, chiếm nơi này không có ý nghĩa gì.
"Ừm. Nếu không chiếm Nam Cương, những bộ lạc đó sẽ không cho ta phái người khai thác."
"..." Trình Mộc Quân không biết nên nói cảm xúc hiện tại của mình như thế nào.
Lần trước, chuyện ngọc thai không xảy ra. Mặc Sĩ Nghi một lòng chỉ muốn thống nhất đại lục, ổn định giang sơn, sau khi xong xuôi mới có thời gian từ từ tìm kiếm thân thể thích hợp cho hắn.
Bây giờ hắn không hề làm gì, vậy mà ngủ một giấc dậy, tình tiết ngọc thai quan trọng đã hoàn thành?
Hắn nhíu mày, hỏi thẳng: "Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao ta ngủ lâu như vậy, còn rời khỏi ngọc bội, chỉ có thể gửi thân trong rối ngọc?"
Mặc Sĩ Nghi khẽ run mi, bất ngờ ôm chầm lấy hắn: "Tiền bối, ngài bỗng nhiên, bỗng nhiên không đáp lại ta, ngủ say trong ngọc bội không tỉnh lại."
Y chôn mặt vào cổ Trình Mộc Quân, không nhìn thấy biểu cảm, trong giọng nói mang đầy buồn bã và sợ hãi: "Ta đã cho rằng mình lại lẻ loi trên thế giới này, ta sợ lắm."
Trình Mộc Quân nâng tay nhẹ nhàng vỗ lưng y.
Hệ thống không nhịn được nữa, lên tiếng: "Tiểu Trúc Tử, cậu tuyệt đối đừng mắc mưu, cậu hôn mê chắc chắn là do y giở trò quỷ."
Trình Mộc Quân: "Chuyện cậu cũng đoán được mà nghĩ tôi lại không sao?"
Hệ thống nổi giận: "Vậy, vậy cậu còn không vạch trần tên hắc tâm liên này đi, còn an ủi y, còn ôm y nữa!"
Trình Mộc Quân không hiểu nổi: "Cậu tức cái gì?"
"Y lừa cậu đó."
"Cậu nhìn thanh tiến độ, sau đó nghĩ lại xem tại sao. Nằm không mà cũng thu hoạch được tiến độ, sao tôi phải vạch trần y?"
Trình Mộc Quân ngừng một lát rồi tiếp tục: "Chẳng lẽ cậu muốn tôi tự do phát huy?"
"Cũng không cần đâu, tôi chỉ cảm thấy... không sướng lắm thôi." Hệ thống lại lầm bà lầm bầm: "Trà xanh, hắc tâm liên, hừ."
Trình Mộc Quân không phản ứng hệ thống nữa, mặc cho Mặc Sĩ Nghi ôm mình một lúc lâu, đợi cảm xúc đối phương ổn định rồi mới nhẹ nhàng đẩy ra: "Được rồi, không phải vừa rồi ngươi nói muốn đưa ta ra ngoài sao?"
Mặc Sĩ Nghi ngẩng đầu, trong lòng biết Trình Mộc Quân như vậy là không muốn truy cứu nữa, vui vẻ gật đầu: "Được."
Hai người ra khỏi tẩm điện, Mặc Sĩ Nghi nhẹ nhàng giải thích: "Cung điện này ta xây dựng dựa theo chỗ ở bên trong ngọc bội của ngài, như vậy sau khi ngài tỉnh lại sẽ không cảm thấy xa lạ."
Trình Mộc Quân gật đầu: "Có lòng rồi."
Được hắn khích lệ, Mặc Sĩ Nghi nở nụ cười.
Mới tới cửa, Trình Mộc Quân đã cảm thấy eo bị ôm lấy, sau đó là cơ thể bay lên không trung, được Mặc Sĩ Nghi đưa đến tòa nhà cao nhất trong cung điện.
Phong cảnh toàn thành thu vào đáy mắt.
Trình Mộc Quân vừa nhìn lập tức phát hiện chỗ không đúng, hỏi: "Đây là nơi nào?"
Trước mắt rõ ràng không phải đô thành hoang vu của Bắc Xuyên Quốc, nơi này phồn hoa cực kỳ, khắp nơi đều rực rỡ sắc màu.
Mặc Sĩ Nghi tự nhiên đáp: "Dời đô. Vị trí đô thành lúc trước quá gần phương bắc, bất lợi cho việc thống trị đại lục."
Y tạm dừng một chút rồi tiếp tục: "Ngài nhớ không, lúc ta chạy ra khỏi Đông Trạch, ngài đã khen nơi này rất xinh đẹp."
"Nơi này... là thành An Lăng?"
"Ừm."
Trình Mộc Quân kinh ngạc, thành An Lăng là trọng trấn của Đông Trạch Quốc, hiện giờ đã trở thành đô thành Bắc Xuyên.
Tiến độ này còn nhanh hơn hắn nghĩ.
Hắn không cần đặt câu hỏi, Mặc Sĩ Nghi cũng biết nghi vấn trong lòng hắn, nói: "Hiện tại lãnh thổ Đông Trạch Quốc chỉ còn lại chưa tới một nửa, đang kéo dài hơi tàn thôi."
Trình Mộc Quân: "..."
Cho nên, bây giờ cốt truyện đã chạy như điên tới lúc Đông Trạch sắp diệt quốc, Đào Ninh sắp bị vác lên tường thành hả?
Nghĩ vậy, hắn hỏi: "Đào Ninh đâu?"
Mặc Sĩ Nghi: "Về Đông Trạch."
"Về?" Trình Mộc Quân cảm thấy y dùng từ này có chút kỳ quái.
"Có thể nói là bị lừa về Đông Trạch, nhưng không sao." Mặc Sĩ Nghi nói: "Ta sắp tìm được thân thể thích hợp với ngài nhất rồi, chờ thêm chút nữa."
Nghe đến đó, Trình Mộc Quân đã xác định được thời điểm, là trước khi tuyến thế giới hỏng không lâu.
"Ngọc bội đâu?" Trình Mộc Quân lại hỏi.
"Tất nhiên là bị phản đồ Đào Ninh trộm đi rồi." Mặc Sĩ Nghi nâng tay xoa sườn mặt Trình Mộc Quân: "Nếu không phải ngày ấy ta may mắn đã chuyển thần hồn của ngài qua con rối để thử hiệu quả..."
Trình Mộc Quân: "..."
Cho nên, lúc trước không phải Mặc Sĩ Nghi đưa ngọc bội cho Đào Ninh, mà là Đào Ninh trộm ngọc bội?
Nếu khi ấy Đào Ninh không tự bạo, hai người thoát hiểm, với tính cách của Mặc Sĩ Nghi, phỏng chừng cũng sẽ đem Đào Ninh đi lột da rút gân, bêu đầu thị chúng.
Đến lúc đó, thế giới vẫn sẽ sụp đổ.
Trình Mộc Quân thở dài: "Hệ thống, xem đi, thế giới này hỏng quả nhiên không liên quan gì tới tôi hết, đều tại giả thiết của mấy người không có logic."
Hệ thống: "Thật ra tôi cũng thấy vậy."