Mặc Sĩ Nghi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, dù là thân thể đã được tinh huyết hắc long tôi luyện cũng không thể thừa nhận hồn phách Tiên Tôn thức tỉnh.
Xuất phát từ ý chí tự bảo vệ của thân thể, chắc hẳn sau hôm nay Mặc Sĩ Nghi sẽ quên đi ký ức này.
Nhưng, Đào Ninh đã chết.
Có quên cũng vô dụng.
Trình Mộc Quân hít sâu, tự trấn an bản thân. Không sao, thế giới vẫn chưa sụp đổ, có lẽ vẫn cứu được.
Tình tiết quan trọng của Đào Ninh là lên tường thành hai lần.
Một lần là khi bụng vừa nhô lên, một lần là nhảy thành.
Trình Mộc Quân nghĩ đến đây, hỏi: "Hệ thống, bây giờ thanh tiến độ thế nào? Có bị trừ không?"
Hệ thống: "Không, chỉ đỏ một lúc sau đó tự nhiên ổn định lại rồi."
Hệ thống đã vô cùng quen thuộc với tình huống kiểu này, dù sao thanh tiến độ ở thế giới này cũng đã từng giữ trạng thái đỏ rực một thời gian dài.
Đỏ đến nỗi gần như biến thành trạng thái bình thường.
Trình Mộc Quân thầm nghĩ quả nhiên như thế, vẫn cứu được, mặc kệ, cược một phen.
Hắn đỡ Mặc Sĩ Nghi đến góc tường, sau đó ngó ngang dọc nhìn xung quanh, thấy không có ai thì xoay người đi đến chỗ thi thể Đào Ninh.
Giữ bằng một tay, dùng sức kéo.
Không hề lung lay.
"Chậc." Trình Mộc Quân nhíu mày: "Thân thể vô dụng."
Mũi tên ghim sâu vào tường, Trình Mộc Quân buộc phải dùng hai tay nắm mũi tên, chân đạp lên tường, dốc sức trên kéo dưới đẩy, lúc này mới rút được mũi tên ra.
Thi thể Đào Ninh rơi xuống, phát ra một tiếng phịch.
Trình Mộc Quân nâng tay xốc lên Nhị hoàng tử đè ở trên ra, rồi kéo thi thể Đào Ninh tới cạnh tường thành.
Hệ thống ngớ người: "Cậu làm gì vậy?"
"Đương nhiên là tình tiết nhảy thành rồi." Trình Mộc Quân thản nhiên nói: "Tình tiết tường thành lần đầu tiên và lần thứ hai đều ở thành Lạc Thủy, địa điểm phù hợp, nhân vật cũng phù hợp, đều là Nhị hoàng tử và Đào Ninh. Còn mấy cái khác, dù sao lúc rơi xuống cũng trở thành thi thể thôi, đâu khác mấy đâu?"
Hệ thống: "Sao mà không khác mấy! Nhảy thành cũng phải là Đào Ninh tự nguyện nhảy chứ! Làm như vậy mới thể hiện được cậu ta tâm như tro tàn sống không bằng chết. Đừng nói cậu nghĩ chỉ cần ném thi thể xuống là sẽ hoàn thành tình tiết nhảy thành nhé?"
Trình Mộc Quân nhìn vết thương chảy máu đầm đìa trên thi thể Đào Ninh: "Ừm, tôi cảm thấy trạng thái hiện tại của cậu ta cũng giống tâm như tro tàn mà?"
Mặc Sĩ Nghi xuống tay thật sự tàn nhẫn, một mũi tên chính giữa trái tim, không để lại một con đường sống nào.
Hệ thống: "Cũng đúng, tim không còn, cũng coi như là tâm như tro tàn... Không đúng, sao tôi lại bị cậu dắt nũi rồi, không phải cậu nói muốn làm cá mặn mặc kệ sự đời sao?"
Trình Mộc Quân đầy lý lẽ: "Nhưng đồng đội offline mất rồi, còn nước còn tát, chứ không liều thì chúng ta phải làm sao? Quá trình không quan trọng, xem kết quả thôi."Hệ thống không còn gì để nói, chỉ có thể để Trình Mộc Quân tự do phát huy. Không chừng có phép màu thì sao?
Đang định ném, Trình Mộc Quân lại nghĩ tới cái gì đó.
Đúng rồi, ngọc thai.
Lần thứ hai bị đưa lên tường thành, trong cơ thể Đào Ninh đã không còn ngọc thai nữa, vì vậy mới bị từ bỏ, sau đó chết tâm nhảy xuống.
Quá trình không quan trọng, nhưng chi tiết cần phải phù hợp.
Trình Mộc Quân rút dao găm phòng thân từ bên hông Mặc Sĩ Nghi ra, sau đó lật Đào Ninh nằm ngửa.
Hắn nâng tay sờ phần bụng hơi nhô lên của Đào Ninh, bên trong cứng ngắc, rõ ràng là không bình thường.
"Cái ngọc thai này không giống mang thai bình thường nhỉ, sờ vào cứng như vậy mà Đào Ninh vẫn một lòng cảm thấy đây là mang thai mà không phải là khối u?"
Hệ thống: "Cậu đừng nhiều lời, làm nhanh lên, nếu không lát nữa có người lên nhìn thấy lại tưởng cậu có thù truyền kiếp gì với Đào Ninh nên đến đây tra tấn thi thể đó."
"Cũng đúng."
Trình Mộc Quân không dong dài nữa, mổ bụng Đào Ninh lấy ngọc thai bên trong ra. Ngọc thai là một khối trắng tinh lớn bằng lòng bàn tay, bên trên còn có hình dáng bàn tay bàn chân mơ hồ.
"Ây, đúng là thứ kỳ quái."
Chê bai xong, Trình Mộc Quân bắt đầu biến áo ngoài của Đào Ninh thành một dải băng, qua loa băng bó bụng cậu ta lại.
Hệ thống rất tò mò: "Cậu cũng biết băng bó nữa hả?"
Trình Mộc Quân làm xong, kéo thi thể Đào Ninh ra đá xuống: "Tránh cho ruột gan rơi vãi lung tung, không phù hợp với mô tả trong kịch bản."
Đào Ninh có thân hình gầy gò, vóc người không cao. Lúc rơi xuống tường thành, tà áo trắng bay phấp phới trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống như một con bướm hấp hối ngày thu.
Dưới tường thành, mặt đất khô cằn, dơ bẩn vô cùng.
Một màu trắng tinh rơi vào bùn đất.
Trình Mộc Quân: "... Cậu đừng tụng nữa."
Hệ thống lầm bầm: "Tôi đang đối chiếu nguyên văn chứ bộ... A! Thanh tiến độ lên 90% thật này! Không thể tin được, chắc chắn là code bị lỗi rồi!"
Trình Mộc Quân: "Biết bao lâu rồi mà cậu mới phát hiện à."
"Hả, sao lại thế này? Tới 90% rồi lại bỗng nhiên nhích thêm 1% nữa?"
"Kệ đi." Trình Mộc Quân không quan tâm đ ến thanh tiến độ, hắn xoay người, cố hết sức nâng Mặc Sĩ Nghi dậy, chuẩn bị đưa y xuống tường thành.
Thời gian quay lại vài phút phía trước, ngay khi Trình Mộc Quân gỡ thi thể Đào Ninh xuống.
Phó tướng và tên ngốc đứng thủ ở chỗ rẽ, đợi một lúc mà không thấy ai đi xuống bèn lo lắng lén đi xem.
Từ góc độ của họ vừa vặn có thể nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi ngồi dựa vào góc tường, gần đó là Trình công tử sức khoẻ không được tốt lắm đang gỡ thi thể tiểu hoàng tử Đông Trạch xuống.
Đây là... muốn làm gì?
Họ không nhìn thấy mặt chủ thượng, chỉ nghĩ là chủ thượng chiều chuộng ngầm cho phép Trình công tử làm như vậy.
Sau đó, Trình công tử mổ bụng tiểu hoàng tử Đông Trạch, lấy ra một vật thể không rõ.
Hai người run lập cập, lại nghĩ tới tính tình chủ thượng, quyết định làm như không nhìn thấy gì, lén lút quay về chỗ cũ.
Phó tướng với vẻ mặt hoài nghi nhân sinh nhìn tên ngốc: "Lúc nãy... là gì vậy?"
Tên ngốc thì thầm: "Chắc giống như yêu phi trong thoại bản, yêu phi của bạo quân... A!!"
Phó tướng thu lại cái tay vừa đập vào gáy tên ngốc: "Nhảm nhí! Chuyện của chủ thượng, lỡ nhìn rồi thì cứ nhìn thôi, ngậm chặt cái miệng ngươi lại!"
"Vâng vâng vâng, ta biết."
Trình Mộc Quân đỡ Mặc Sĩ Nghi đi qua chỗ rẽ, nhìn thấy phó tướng tiến lên đón: "Chủ thượng sao vậy?"
"Chắc là mệt mỏi quá." Trình Mộc Quân giải thích, "Ngươi tìm chỗ nào yên tĩnh để y nghỉ ngơi một lát là được."
Mặc Sĩ Nghi vẫn hô hấp bình thường, cũng không có ngoại thương, hơn nữa thực lực của y còn vô cùng mạnh mẽ.
Vì thế phó tướng không chút nghi ngờ, đón lấy người rồi gật đầu nhận lời.
***
Ngày đó, họ ở lại trong thành.
Trình Mộc Quân đưa người lên giường, bản thân thì ngồi bên ngoài quan sát ngọc thai.
Bây giờ Đào Ninh đã chết, ngọc thai không thể trở thành thân thể thực sự. Chỉ là ngọc thai này được ngưng tụ từ tinh hoa linh khí của toàn bộ ngọc mạch, lại được nuôi dưỡng trong cơ thể Đào Ninh một thời gian.
Đào Ninh là thuần linh chi thể, có liên quan đến thần hồn của hắn là sự thật. Đặc tính này của Tuyết tộc thượng giới sẽ giúp họ nuôi dưỡng bất kỳ linh thể tự nhiên nào mà không lo có phản ứng đào thải.
Ngọc thai vốn không có màu này, nếu được nuôi dưỡng thêm vài tháng nữa sẽ trở nên trong suốt như pha lê.
Tóm lại, con rối được tạo ra từ nó sẽ có thể chịu được thần hồn của Trình Mộc Quân, chỉ cần sử dụng cẩn thận, không dùng thuật pháp là không phải đổi mới thường xuyên nữa.
Trình Mộc Quân thở dài: "Xem ra chỉ có thể làm phế vật thêm mấy chục năm nữa."
Hệ thống: "Hả? Không phải Mặc Sĩ Nghi đã thức tỉnh linh hồn Tiên Tôn rồi sao? Kêu y nặn cho cậu một cơ thể là được mà."
"Y không dùng thần lực được, thân thể của y có lẽ sẽ phải chữa trị một thời gian. Nếu không có tinh huyết hắc long cải tạo, thân thể y sẽ nổ tung ngay khi vừa thức tỉnh.."
Vừa rồi Trình Mộc Quân đã thi thuật cưỡng chế phong ấn thần hồn Tiên Tôn đã thức tỉnh của Mặc Sĩ Nghi, tránh cho sau này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Mà cái giá hắn phải trả là mấy con rối ngọc hắn mang theo hỏng hết rồi.
Phịch —— Trong phòng bỗng nhiên có tiếng tiếng thứ gì đó rơi xuống đất, Trình Mộc Quân vội vàng chạy vào.
Vào tới nơi, hắn nhìn thấy Mặc Sĩ Nghi chật vật ngã trên mặt đất, gương mặt vô cùng hoảng loạn.
"Sao vậy?"
Trình Mộc Quân đi qua, ngồi xổm xuống định nâng người dậy.
"Ưm... Ngươi nhẹ chút đi, đây là con rối ngọc cuối cùng đó."
Trình Mộc Quân bất ngờ bị ôm chặt, thật ra hắn không cảm thấy đau, nhưng có thể nghe loáng thoáng tiếng thân thể kêu răng rắc.
"Xin lỗi."
Mặc Sĩ Nghi xác nhận người trước mắt không phải giả xong mới bình tĩnh lại. Y muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân mình không còn cảm giác.
"Được rồi, để ta."
Trình Mộc Quân đỡ người lên giường, còn chu đáo đặt một tấm đệm ở sau lưng y.
Mặc Sĩ Nghi nhíu mày nhìn chân mình: "Chuyện gì vậy? Toàn bộ kinh mạch ở chân ta đứt hết rồi?"
Việc này đối với y không là gì cả, qua mấy canh giờ nữa là lành lặn thôi. Nhưng từ khi hoàn toàn chuyển hóa long khí, đã lâu rồi y không trải qua cảm giác kinh mạch bị cắt đứt bởi long khí hung hãn.
Trình Mộc Quân ngồi xuống mép giường, mỉm cười nhìn y: "Thẳng thắn đi, rốt cuộc mấy năm nay ngươi đã làm gì?"
Mặc Sĩ Nghi giương mắt, đang định nói gì đó, lại thấy Trình Mộc Quân xoay người đi lấy một thứ từ gian ngoài vào, sau đó ném lên giường.
Một vật trắng như tuyết đầu mùa, đúng là ngọc thai.
Lý do đã chuẩn bị sẵn nghẹn hết ở cổ họng, hiếm khi Mặc Sĩ Nghi cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, không thể nghĩ ra kế sách gì, chỉ dựa vào bản năng hỏi: "Sao ngọc thai lại ở đây?"
Trình Mộc Quân còn chưa nói gì, hệ thống đã giận dữ lên tiếng: "Quả nhiên cái gì y cũng biết hết! Chắc chắn là y đã đưa ngọc thai vào cơ thể Đào Ninh, nếu không sao y biết thứ này là ngọc thai chứ! Tiểu Trúc Tử nhìn đi, y đích thực là một hắc tâm liên trà xanh!"
Trình Mộc Quân: ".... Cung phản xạ của cậu cũng dài dữ."
Nói xong hắn không để ý hệ thống tự bế nữa, khẽ cười: "Sao ngọc thai lại ở đây? Đương nhiên là bởi vì ngươi đột nhiên nổi điên, bắn chết Đào Ninh, cuối cùng còn tự tay mổ bụng cậu ta lấy ngọc thai ra. Ừm, dùng con dao găm dưới gối đầu của ngươi đó."
Trình Mộc Quâg không có một chút chột dạ, đẩy hết mọi chuyện lên đầu Mặc Sĩ Nghi.
Hệ thống nghe mà ngơ ngác: "Tiểu Trúc Tử, cuối cùng tôi cũng biết thủ đoạn của Mặc Sĩ Nghi đến từ đâu rồi."
Trình Mộc Quân: "Hửm?"
Hệ thống: "Di truyền từ cha y chứ đâu!"
Trình Mộc Quân: "..."
______
Thật ra nếu không đọc review trước thì chắc phải đợi tới đây ngta nói huỵch toẹt ra t mới hiểu được nguyên lý hoạt động của thanh tiến độ:)) tui bị khờ huhu
Tội anh Nghi, nhỏ Thống cưng Tông bao nhiêu thì ghéc Nghi bấy nhiêu, được dịp là xỉa à =)))