Thế giới sụp đổ.
Điều duy nhất Trình Mộc Quân có thể làm là nắm chặt người bên cạnh, hỏi: "Trước khi tới đây ngươi còn làm gì nữa?"
Mặc Sĩ Nghi cong mắt ôm chặt eo Trình Mộc Quân: "Gi ết chết một người đáng ghét, tiền bối không cần lo lắng, người khiến ngài không hài lòng, ta sẽ giúp ngài giế t chết... Sh ——" Trình Mộc Quân không thể nhịn được nữa, nhéo tai Mặc Sĩ Nghi một cái thật mạnh: "Ngươi buông tay cho ta."
"Đừng mà, vất vả lắm mới tìm thấy ngài, bắt được ngài, ta không buông tay đâu."
Trong lúc hai người dây dưa, Trình Mộc Quân quét mắt sang Tiêu Ngật Xuyên trên giường, mặt y không cảm xúc, chỉ là tốc độ tan vỡ càng lúc càng nhanh hơn.
Ngay bây giờ.
Tất cả tựa như một miếng thủy tinh bị đập vỡ, nứt toạc.
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu Trình Mộc Quân là, khi trở lại thế giới trừng phạt, hắn chắc chắn sẽ tiễn Mặc Sĩ Nghi đầu tiên!
Oành —— Toàn bộ thế giới chìm trong bóng tối.
Trình Mộc Quân đứng trong không gian tối tăm, trước mắt là một chùm sáng nho nhỏ đã nứt vỡ.
Hắn dùng lòng bàn tay bao phủ nó, giúp chùm sáng đã vỡ không biến thành bột phấn, không còn dấu vết.
Bên cạnh Trình Mộc Quân còn có một cục bột trắng.
Cục bột trắng trông có vẻ rất tức giận, vươn hai cái tay bé xíu không biết chui từ đâu ra, cố gắng ôm kín cái đầu to.
Miệng nó còn lầm bà lầm bầm: "Tiêu rồi tiêu rồi, thế giới trừng phạt hỏng rồi."
"Được rồi, hệ thống, vẫn cứu được."
Giọng nói bình tĩnh của Trình Mộc Quân khiến hệ thống tỉnh táo lại.
Nó buông đôi tay ngắn nhỏ, ngó nghiêng xung quanh: "Đây là chỗ nào?"
Trình Mộc Quân: "Cậu không cần biết, mau nghĩ cách sửa thế giới trừng phạt đi."
Hệ thống lượn quanh chùm sáng nhỏ hai vòng: "Tôi, tôi sửa làm sao? Tôi chỉ là một AI thiểu năng bình thường, a bậy, một AI thôi."
Trình Mộc Quân nhìn nó, không nói lời nào.
Nó run rẩy: "Để, để tôi thử xem."
Sau đó hệ thống an tĩnh lại, một cục nho nhỏ từ từ lớn lên.
Cục bột trắng như có sinh mệnh, bay đến chỗ Trình Mộc Quân, rồi chầm chậm bao bọc chùm sáng nho nhỏ trên tay hắn.
Cuối cùng, bao phủ cả người hắn.
Giọng nói cứng nhắc của hệ thống vang lên.
【Truyền tống đến thế giới mới trong 3, 2, 1——】***
Trình Mộc Quân mở mắt ra, khung cảnh trước mặt hắn tối om, ánh sáng rất yếu.
Mà nơi hắn nằm rất cứng, giống như đang ở trong túi ngủ?
Nhìn kỹ một vòng, hình như là bên trong lều một người, ngoài lều có ánh lửa đang nhảy múa, có vẻ ở ngoài rất lạnh.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, khi hắn định rời khỏi túi ngủ đi xem tình huống, hệ thống bỗng nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Trúc Tử, cậu, cậu muốn xem kịch bản không?"
Trình Mộc Quân không hiểu: "Kịch bản gì? Không phải thế giới trừng phạt không có kịch bản à?"
Giọng hệ thống càng nhỏ hơn: "Chuyện là, là gần đây mỗi khi thấy chán tôi lại lên web xanh đọc tiểu thuyết, thấy thích cái nào thì cho vào cơ sở dữ liệu của mình. Hồi nãy khi sửa chữa, vì Mạc An Lan đã chết, chết hoàn toàn, nên các số liệu đều bị tiêu hủy hết, mà thế giới này lại cần một điểm tựa."
"......" Trình Mộc Quân hít sâu: "Sau đó thì?"
Hệ thống: "Thế là tôi lấy đại vài từ khoá trong cơ sở dữ liệu, làm thành kịch bản cho thế giới một điểm tựa mới."
Trình Mộc Quân: "Đã được tôi dạy dỗ lâu như vậy, hy vọng kịch bản cậu làm sẽ có logic."
Hệ thống càng chột dạ hơn: "Lúc nãy gấp quá, tôi cũng không biết kịch bản thế nào, nhưng tôi đều dựa theo những chuyện đã xảy ra và thiết lập vốn có, chắc là... không ấy lắm đâu, ít nhất là không có mấy thứ không phù hợp với thế giới quan như lệ quỷ ngàn năm Mặc Sĩ Nghi."
Trình Mộc Quân: "Được rồi, xem kịch bản trước."
Thế giới hiện đại
Bối cảnh: Ngọt sủng, trung khuyển
Nhân vật: Thụ pháo hôi
Phân loại cốt truyện: Vai phụ thượng vị, nhiều năm chờ đợi thành chính quả
Xác suất độ kiếp thành công: Không
Trình Mộc Quân đọc sơ qua một lần, đúng thật là cốt truyện được xây dựng dựa trên những chuyện đã xảy ra ở thế giới trừng phạt. Người nên có đều có, thiết lập cũng tương tự.
Nói một cách đơn giản là khúc mắc máu chó của hội ba người bạn nối khố: Kỷ Trường Hoài, Tiêu Ngật Xuyên và Mạc An Lan.
Từ thời niên thiếu Mạc An Lan đã yêu thầm Kỷ Trường Hoài, Kỷ Trường Hoài lại không mặn mà gì với chuyện tình cảm, chỉ xem cậu là một người bạn. Tiêu Ngật Xuyên thì thích Mạc An Lan từ nhỏ, là bến đỗ vững chắc nhất khi Mạc An Lan bị tổn thương, luôn chờ đợi ở nơi đó.
Mạc An Lan si tình đuổi theo Kỷ Trường Hoài mấy năm, rốt cuộc cũng được Kỷ Trường Hoài đồng ý thử cùng cậu một lần.
Nhưng mà, trong tình yêu của hai người, Mạc An Lan luôn là bên cho đi. Kỷ Trường Hoài như một người ngoài cuộc, không nhiễm hồng trần.
Y không nhớ rõ ngày kỷ niệm, cũng không chủ động hẹn hò, càng không cố tình chuẩn bị quà cáp.
Còn Tiêu Ngật Xuyên, hắn là một cái lốp dự phòng.
Kỷ Trường Hoài không nhớ rõ ngày kỷ niệm, Mạc An Lan khóc lóc tới nhà Tiêu Ngật Xuyên tìm hắn. Cậu khóc một đêm, Tiêu Ngật Xuyên ở cạnh cậu một đêm.
Kỷ Trường Hoài đi du học trao đổi, Mạc An Lan đi theo nhưng lại bị lạnh nhạt. Chỉ cần một cuộc điện thoại, Tiêu Ngật Xuyên lập tức mua vé máy bay bay qua ở cạnh cậu.
Trình Mộc Quân đọc mà mắt chữ A mồm chữ O: "Hệ thống, cậu đúng là thiên tài mà, cốt truyện này còn máu chó hơn những chuyện đã xảy ra nữa."
Hệ thống: "Tôi trích xuất trong đống từ khoá thôi, trích xuất từ khoá thôi, không liên quan tới tôi."
Tất nhiên "Trình Mộc Quân" cũng có vai diễn trong xô máu chó này, hắn lớn lên ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp về nước thăm bạn thì yêu Tiêu Ngật Xuyên từ cái nhìn đầu tiên.
Sau này hắn quen Mạc An Lan, hai người trở thành bạn thân.
Mạc An Lan cảm thấy mình nên giúp Tiêu Ngật Xuyên có một kết thúc đẹp, vì vậy đã cổ vũ "Trình Mộc Quân" theo đuổi Tiêu Ngật Xuyên.
Dưới sự tác hợp không ngừng của cậu, Tiêu Ngật Xuyên cũng đồng ý thử với Trình Mộc Quân một lần. Thế nhưng mỗi khi Tiêu Ngật Xuyên định buông bỏ để chấp nhận tình cảm mới, y như rằng chỗ Mạc An Lan sẽ có vấn đề.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng Mạc An Lan phát hiện ở bên Kỷ Trường Hoài chỉ có đau lòng khổ sở; mà quay đầu lại là có thể nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên luôn làm cậu vui vẻ.
Cậu buông tay Kỷ Trường Hoài, chấp nhận Tiêu Ngật Xuyên, the end.
Còn về "Trình Mộc Quân", hắn mang đau lòng đi xa, ra nước ngoài định cư không quay về nữa.
Xem đến đây, Trình Mộc Quân hỏi: "Không phải cậu nói Mạc An Lan đã chết hoàn toàn rồi à? Sao còn ở đây?"
Hệ thống: "Thì tại tiện mà, có sẵn thiết lập nên lấy ra dùng thôi."
Trình Mộc Quân chỉ nói năm chữ: "Thẳng thắn được khoan hồng."
"Ôi, không giấu được cậu cái gì hết." Hệ thống lựa chọn thành thật: "Khi tôi tái tạo thế giới có phát hiện một con trùng đen giống con lúc trước chạy ra ngoài, vừa lúc tôi không đủ năng lượng nên nuốt nó xuống, sau đó, ừm, vậy đó."
Trình Mộc Quân: "Hửm? Hết rồi?"
"Hết rồi, thật sự hết rồi. Tôi nuốt nó theo bản năng thôi, không ngờ lại ảnh hưởng tới kịch bản."
Trình Mộc Quân: "Không sao, kịch bản thôi mà. Nhưng tôi có thể hỏi một chút không, tại sao tôi vẫn là pháo hôi?"
"A?"
"Nếu phải sửa chữa cốt truyện, chẳng phải làm nhân vật chính sẽ tiện hơn sao?"
Hệ thống: "Tại... quen tay?"
Trình Mộc Quân nhéo sống mũi: "Lúc trước làm pháo hôi trong thế giới độ kiếp là vì để yêu một người không thể yêu sau đó độ tình kiếp, nhưng sao bây giờ vẫn xếp cho tôi làm lốp dự phòng vậy..."
Hệ thống chột dạ không thôi, lí nhí nói: "Lỡ đâu... tiện thể độ luôn tình kiếp thì sao?"
Trình Mộc Quân cười lạnh: "Xin nhận lời chúc tốt đẹp của ngài." Miệng hệ thống này xui như gì, lúc nào cũng chỉ linh cái xấu, hắn không tin có chuyện tốt gì đâu.
Nhưng mọi chuyện đã định rồi, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận nhân vật lốp dự phòng này.
Huống chi, trừ sửa chữa thế giới trừng phạt ra, chuyện quan trọng hơn mà Trình Mộc Quân phải làm là tìm thấy tất cả mảnh vỡ linh hồn của người ấy.
Thế giới trừng phạt sụp đổ, ngoài cái chết của Mạc An Lan, một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên bị Mặc Sĩ Nghi nuốt ra, còn có một nguyên nhân là do có quá nhiều mảnh vỡ linh hồn không thuộc về thế giới trừng phạt tràn vào.
Năng lượng quá mạnh mẽ, làm thế giới trừng phạt căng phồng, hơn nữa một loạt hành động của Mặc Sĩ Nghi đã khiến sức mạnh của Tiêu Ngật Xuyên suy yếu, làm sự tín nhiệm của y với thế giới trừng phạt bị lung lay.
Sụp đổ là chuyện không thể tránh khỏi.
Trình Mộc Quân ra tay giữ lại thế giới trừng phạt xém chia năm xẻ bảy, thuận tiện tạm thời phong ấn ký ức của những mảnh vỡ linh hồn, tránh cho năng lượng quá mạnh làm thế giới trừng phạt sụp đổ lần nữa.
Cũng bởi vậy mà Trình Mộc Quân không biết phải đi đâu để tìm những mảnh vỡ đó.
Hiện giờ có thể xác định, đã trở lại bản thể chỉ có Hách Viễn và Lâm Viễn Ngạn, các mảnh vỡ còn lại hẳn là vẫn còn ở thế giới trừng phạt.
Việc kêu hệ thống ra tay sửa chữa cũng là hắn cố ý.
Quả nhiên, những thế giới đã hỏng trước đó có thể vận hành một lần nữa không hề liên quan đến Tổ Kế Hoạch.
Tất cả đều do tên ngốc Quy Nhất này làm ra.
Nhưng tái tạo tiểu thế giới cần năng lượng quá lớn, chắc hẳn là Quy Nhất đã hiến tế tất cả mọi thứ của mình, bao gồm cả IQ mới miễn cưỡng hoàn thành.
Cũng vì vậy mà nó mới quên hết mọi chuyện, cho rằng mình chỉ là AI thôi.
Mà mục đích của Quy Nhất cũng rất dễ đoán, vì cứu chủ nhân nó; còn mục đích của người ấy, Trình Mộc Quân không rõ lắm.
Rõ ràng y là một vị thần có thể vĩnh sinh, vậy mà lại đem thần hồn của mình ra chia năm xẻ bảy, tan tác khắp nơi.
Có lẽ, hắn chỉ có thể đi dò hỏi sau khi mọi chuyện kết thúc.
Lúc này việc cần làm trước nhất là sửa chữa thế giới trừng phạt, đồng thời tìm ra... bảy mảnh vỡ linh hồn không biết đang nằm rải rác ở góc nào.
Hắn rời khỏi túi ngủ, kéo lều trại ra, sau đó nhìn thấy đống lửa bên ngoài.
Người ngồi bên đống lửa nhìn qua, một khuôn mặt quen thuộc.
"Cậu tỉnh rồi? Khoẻ hơn chưa?" Mặt mày tuấn tú, nụ cười ôn hòa, bên môi có lúm đồng tiền nhạt.
Là Tiêu Minh Duệ, không phải Tiêu Ngật Xuyên.
Nơi xa lạ, gió gào thét, tuyết buốt giá.
Đây là... lần đầu tiên gặp mặt mà Tiêu Minh Duệ đã nói?
Tiêu Minh Duệ thấy Trình Mộc Quân cứ ngẩn ngơ nhìn mình, không khỏi lo lắng: "Cậu ổn không? Bớt sốt chưa?"
Hắn đứng dậy, đặt tay lên trán Trình Mộc Quân.
Cảm giác ấm áp tới từ lòng bàn tay làm Trình Mộc Quân tỉnh táo lại, hắn cụp mắt, thấp giọng nói: "Không sao."
Nhưng mà, trong lòng Trình Mộc Quân lại suy nghĩ về chuyện khác.
Người này rốt cuộc là một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên, hay là Mặc Sĩ Nghi?
Điều này ảnh hưởng đến hành động tiếp theo của hắn.