Editor: Diệp Hạ (dphh___)
"Mất trí nhớ?" Du Thiếu Ninh có chút kích động, "Sao lại mất trí nhớ chứ?"
Bác sĩ nói, là do máu tụ chèn ép thần kinh não dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, chờ máu bầm tan là được, trong lúc này tốt nhất là nên để y ở chung với nhiều người thân quen, vậy sẽ có lợi cho khôi phục.
Tóm lại, là giả thiết cực kỳ cẩu huyết rất phù hợp với tiểu thuyết cẩu huyết.
Tần Lý nghe đến đó, nhíu mày hỏi: "Nhất định phải ở chung với người thân quen sao?"
Bác sĩ gật đầu: "Ừm, khoảng thời gian này là thời gian khôi phục tốt nhất, để cậu ấy tự nhớ ra sẽ tốt hơn......"
Nghe xong, Tần Lý gật đầu, "Cảm ơn."
Chờ bác sĩ ra ngoài, y cũng xoay người ra khỏi phòng bệnh, gọi một cuộc điện thoại.
"Mộc Quân, chuyện là như thế này......"
Khi nhận được điện thoại, Trình Mộc Quân đang ở sân bay chờ Tần Lý tới.
Trước đây bọn họ đã định sẽ đi thành phố B công tác, nhưng trước khi xuất phát, Du Thiếu Ninh gọi điện thoại đến, nói Tống Cảnh Thần tỉnh.
Dù như thế nào đi chăng nữa thì Tống Cảnh Thần cũng đã bảo vệ Tần Lý, hai người lại là bạn cũ, tất nhiên phải đến thăm.
Sau khi được Trình Mộc Quân đồng ý và thông cảm, Tần Lý đến bệnh viện.
Trình Mộc Quân nghe Tần Lý giải thích xong, hỏi một câu quái gở: "Ý của anh là muốn ở lại giúp anh ta tìm về ký ức?"
Tần Lý im lặng, lát sau mới nói: "Bác sĩ kiến nghị như vậy, Mộc Quân, tôi...... Em biết mà, năm đó ba Tống Cảnh Thần đã giúp tôi rất nhiều, nếu không nhờ ông ấy thì tôi học hết cấp hai đã phải ra ngoài xã hội va chạm rồi."
Trình Mộc Quân nghe ra ý khác trong lời nói, có hơi kích động. Không dễ dàng mà, cuối cùng cũng có thể bình thường trở lại!
Chia chia chia, nhanh chóng phát hiện ra vẻ đẹp của Tống Cảnh Thần rồi chia nhanh lên.
"Tôi ở bên này mấy ngày, chờ tình huống của Tống Cảnh Thần chuyển biến tốt lên thì tôi lập tức đến thành phố B tìm em, được không?"
......
Trình Mộc Quân không thể tin vào những gì mình nghe được, cơ hội tốt như vậy thế mà Tần Lý lại không nói chia tay, chẳng lẽ y không cảm động vì Tống Cảnh Thần đã bảo vệ mình sao? Lương tâm y không đau sao?
"Làm sao vậy?" Thanh âm Tần Lý hơi thấp thỏm.
Trình Mộc Quân lạnh nhạt: "Muốn mấy ngày."
Tần Lý nói: "Không biết."
Trình Mộc Quân đột nhiên cười nhẹ, nói rất là thiện lương: "Tôi biết rồi, dù sao thì anh ta bị thương cũng là vì bảo vệ anh, anh ở lại chăm sóc đi, chuyện ở thành phố B cứ để tôi."
Tần Lý: "Vậy vất vả cho em rồi."
Năm nào Tần Lý cũng phải đến công ty chi nhánh ở thành phố B một chuyến để thị sát nghiệp vụ, lúc này y lại bị thương, không thể đi được, tất nhiên là để trợ lý bên người này thay thế.
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Mộc Quân liền nghe được tin thanh tiến độ đã khôi phục từ hệ thống, hơn nữa còn tăng không ít.
Bây giờ thanh tiến độ đã tăng lên đến %, mang tâm tình sung sướng, Trình Mộc Quân một mình bước lên máy bay đi đến thành phố B.
Nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, hắn lắc đầu cảm khái, "Mất trí nhớ, tôi biết đây là tiểu thuyết cẩu huyết, nhưng mà thật không ngờ nó lại có thể cẩu huyết tới mức này, thật ra lúc trước tôi nên lấy đèn bàn đập đầu Tần Lý, chắc chắn có thể mất trí nhớ."
Hệ thống: "Làm người đi, tôi mệt mỏi quá."
Trình Mộc Quân thở dài, "Tôi muốn về hưu, không biết khi nào mới có thể cầm tiền cút đi đây, ông chủ ở nhà yêu đương, tôi lại phải làm trâu làm ngựa đi công tác, quá cực khổ."
Có lẽ là lo Trình Mộc Quân thật sự sẽ đi đập đầu Tần Lý, hệ thống nói: "Tôi đã lấy độ dao động của thanh tiến độ trong khoảng thời gian này kết hợp với dữ liệu nền để phân tích."
Trình Mộc Quân kinh ngạc, "Ồ, cậu còn có công năng này à, tôi còn nghĩ cậu chỉ biết phát cảnh cáo với đặt câu hỏi thôi."
Hệ thống không để ý tới hắn, tiếp tục nói: "Tống Cảnh Thần mất trí nhớ hẳn là do cơ chế tự sửa chữa của cốt truyện đã được kích hoạt, lúc trước cậu đã có % độ hoàn thành, theo lý mà nói thì cơ chế tự động sửa chữa sẽ được kích hoạt."
Hệ thống đã nói qua lúc mới vừa tiến vào thế giới này, chỉ cần hoàn thành những cốt truyện quan trọng thì cốt truyện sẽ tự động đi theo hướng thích hợp.
Cho nên Trình Mộc Quân cũng không cảm thấy kỳ lạ, "Ý của cậu là kêu tôi cứ tuân theo thiết lập, đừng làm loạn?"
"Đúng vậy, nếu cậu OOC, thanh tiến độ sẽ về ."
Trình Mộc Quân: "...... Không đến mức đó đâu, không không."
Tuy là nói như vậy, nhưng hắn vẫn cảm thấy hệ thống nói có lý, vì thế hai tuần kế tiếp đều chuyên tâm tuân theo thiết lập Trình Mộc Quân. Bất kể là công việc hay sinh hoạt, tất cả đều hoàn thành chỉn chu.
Thời gian dần trôi, Trình Mộc Quân tiếp tục mang thiếp lập yêu điên cuồng làm theo kế hoạch.
Ngày nào hắn cũng gọi video với Tần Lý, nhất định phải nắm rõ hành tung của y, thậm chí quần áo mỗi ngày của Tần Lý cũng phải giơ di động quay phòng để quần áo cho Trình Mộc Quân chọn.
Có lẽ là Tần Lý thật sự sắp hết chịu nổi rồi. Tỷ như bây giờ, gọi video qua đã ba lần nhưng vẫn không có ai nhận.
Trình Mộc Quân rất kiên nhẫn, tiếp tục cách mười phút gọi một cuộc, trên mặt còn mang theo ý cười.
Hệ thống càng nhìn càng sởn tóc gáy, "Giờ cậu thật sự rất giống biến thái đó, đừng cười mà."
Trình Mộc Quân thở dài, "Aida, sao cậu có thể nói tôi như vậy chứ, phải biết rằng một tháng này tôi lại tìm thấy chuyện vui trên người Tần Lý rồi, loại cảm giác này thật tuyệt vời."
Hệ thống cảm thấy cơ chế người độ kiếp thật sự có vấn đề. Thuộc tính phóng đại tính cách tiêu cực ở trên người tên Trình Mộc Quân không có tâm này sinh ra hiệu quả cực kỳ đáng sợ.
Gọi lần thứ tư, Tần Lý nhận, từ bối cảnh có thể thấy được y đang ở bệnh viện.
Trình Mộc Quân nhìn người bên kia màn ảnh, khẽ cười một chút.
Tần Lý lại nhíu mày, "Đừng cười như vậy." Đây căn bản không phải là nụ cười thật của Trình Mộc Quân, y không thích.
Trình Mộc Quân cũng không tức giận, hỏi: "Vừa rồi đang làm gì, tại sao không nhận điện thoại?"
Tần Lý: "Vừa nãy Tống Cảnh Thần nhớ ra không ít chuyện, sau đó đau đầu ngất xỉu, khá hỗn loạn, tôi không chú ý đến điện thoại."
Nụ cười của Trình Mộc Quân biến mất, lặp lại một lần nữa: "Nhớ không ít chuyện à, đó là chuyện gì?"
Tần Lý: "Đại khái là một ít chuyện lúc nhỏ, giờ Thiếu Ninh đang nói chuyện với bác sĩ, tôi không rõ lắm."
Trình Mộc Quân: "Anh ta nhớ ra rồi, vậy có phải là anh có thể đến đây rồi không, dù sao bên kia cũng không cần anh. Tối nay anh đến đây đi, tôi mua cho anh vé máy bay lúc giờ."
Tần Lý chần chờ, "Xin lỗi, bên này tôi còn có một chút việc cần xử lý, tạm thời không thể đến."
Trình Mộc Quân bị từ chối, biểu tình vẫn rất ôn hòa, "Tôi mua vé rồi gửi anh sau." Thái độ rất tự nhiên, giống như không nghe thấy lời từ chối của Tần Lý.
Tần Lý đang chuẩn bị nói hai câu trấn an, lại thấy Trình Mộc Quân trực tiếp ngắt video, gọi lại thì không thấy nhận.
Y nhìn chằm chằm điện thoại một lát, cũng không quay về phòng bệnh chăm sóc Tống Cảnh Thần giống như Trình Mộc Quân nghĩ, mà xoay người rời đi.
Tần Lý lên xe rồi lại không khởi động, mà cẩn thận lật lại xem lịch sử trò chuyện của mình và Trình Mộc Quân.
Không nhiều tin nhắn lắm, cơ bản đều là trò chuyện video. Tần suất từ một ngày một hai lần dần biến thành năm sáu lần, mà hai ngày gần đây cơ hồ đã là hai giờ một lần.
Tần Lý đã sớm phát hiện, trong khoảng thời gian này Trình Mộc Quân có hơi không bình thường.
Từ chuyện chọn quần áo cho tiệc từ thiện là Tần Lý đã cảm thấy Trình Mộc Quân hơi lạ. Nhưng sau đó xảy ra khá nhiều chuyện làm Tần Lý không kịp nghĩ nhiều, chỉ nghĩ phải xin lỗi làm hòa như thế nào.
Nhưng trong khoảng thời gian tách ra này, vấn đề lại càng ngày càng nhiều.
Dục khống chế của Trình Mộc Quân dường như không quá bình thường.
Sáng sớm mỗi ngày hắn đều sẽ đúng giờ gọi một cuộc gọi video đến, kêu Tần Lý cầm điện thoại đi đến phòng để quần áo để hắn chọn quần áo.
Mấy năm qua Tần Lý đều cho rằng vì mình không quan tâm bề ngoài lại không biết cách phối đồ, nên Trình Mộc Quân mới một mình ôm hết những việc này.
Hiện tại xem ra, dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Cũng vì nguyên nhân này, Tần Lý mới từ chối sắp xếp lúc nãy của Trình Mộc Quân.
Hắn trầm mặc một lát, gọi một cuộc điện thoại.
"Chào bác sĩ Lý, vừa rồi tôi đã làm theo anh nói, từ chối sắp xếp của em ấy......"
"Ừm, được."
Bên này, sau khi ngắt điện thoại, Trình Mộc Quân trực tiếp click mở phần mềm mua vé máy bay, mua một vé vào giờ tối gửi qua cho Tần Lý.
Trong lúc đó Tần Lý có gọi video lần nữa. Trình Mộc Quân không nói hai lời trực tiếp cắt đứt, tuân theo thiết lập thần kinh ghen tuông tức giận không nói lý cực gắt gao.
Nhưng Tần Lý cũng chỉ gọi lại một lần, sau đó không có tin tức gì hết.
Chờ đến giờ tối, lúc Tần Lý nên tới thành phố B thì lại không thấy đâu, mọi thứ đều bình lặng, không có ai bất ngờ ghé thăm.
Trình Mộc Quân làm mặt âm trầm tắt điện thoại và ánh đèn đi, ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hắn ngồi yên không nói lời nào, eo lưng thẳng tắp, nếu không phải đôi khi có chớp mắt thì quả thật như là một con rối không có sinh mệnh.
Từ chiều hắn đã bắt đầu phát bệnh, hệ thống chịu không nổi, mở miệng nói: "Kìa, thanh tiến độ thay đổi rồi."
Trình Mộc Quân: "Ài, tôi thật giỏi ghê."
Hệ thống: "...... sao tôi lại cảm thấy cậu đang gượng cười nhỉ." Bằng không sao từ chiều đến giờ cứ làm mặt như người chết.
Trình Mộc Quân biết hệ thống suy nghĩ cái gì, "Đúng thật là tôi có hơi khó chịu vì Tần Lý không nghe khống chế, nhưng nguyên nhân chủ yếu không phải cái này."
"Vậy thì là gì?"
Trình Mộc Quân: "Tôi đã đọc quyển này trong hai ngày nay, bên trong có một thứ gọi là đắm chìm trong vai diễn, từ đó tổng kết ra một kinh nghiệm, chính là mặc dù không ở trên sân khấu nhưng cũng phải đắm chìm với nhân vật, như vậy thì lúc cần thiết mới có sức bật."
Hệ thống: "......" Hoá ra tất cả đều là diễn, nhanh chóng chữa trị thế giới này xong đi mà, Trình Mộc Quân cố chấp thật là đáng sợ, giống bệnh tâm thần.
Trình Mộc Quân: "Tôi biết cậu đang mắng tôi, nhưng dao động của thanh tiến độ đã chứng minh tôi đúng rồi, không thấy Tần Lý không thèm đến đây mà ở bên đó với Tống Cảnh Thần sao? Đây là công lao do đắm chìm trong vai diễn đó."
Kết thúc công việc.
Trình Mộc Quân kết thúc một ngày biểu diễn, đứng lên duỗi người vào phòng tắm rửa mặt.
Được kết quả như ý muốn, hắn mỹ mãn quyết định thưởng cho mình, tối không tăng ca mà đi ngủ luôn.
Có buff của thanh tiến độ thêm vào, Trình Mộc Quân ngủ cực kỳ ngon, một đêm vô mộng, ác mộng về thế giới trừng phạt liếm Tiêu Ngật Xuyên hay gặp cũng không đến quấy rầy hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Trình Mộc Quân hiếm khi ngủ quên, hắn bị chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng màng xuống giường mở cửa, tưởng là bữa sáng đặt tối hôm qua đưa tới rồi, không ngờ vừa mở cửa là tất cả cơn buồn ngủ đều bay lên chín tầng mây.
Đứng ở cửa thế mà lại là người không nên xuất hiện ở chỗ này - Tần Lý.
Trình Mộc Quân sửng sốt, thậm chí không hình tượng mà chớp mắt lia lịa, ngơ ngác thốt lên một câu: "Anh, sao anh lại ở chỗ này?"
Tần Lý nhẹ giọng cười, tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Trình Mộc Quân, thấp giọng nói: "Không phải em kêu tôi đến đây sao?"
Không phải? Có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Tôi mua vé máy bay cho thì anh không cần, thế mà lại nổi điên đi đặt một chuyến bay khác? Lẽ nào anh bị bệnh à?
Khi Trình Mộc Quân bối rối, chóp mũi bỗng nhiên truyền đến một mùi bạc hà nhẹ nhàng. Rất dễ ngửi, nhưng lại rất không quen.
Không phải là mùi nước hoa hương gỗ hắn chọn cho Tần Lý.
Ngón út tay trái Trình Mộc Quân run lên, không chịu nổi tránh thoát khỏi Tần Lý, cau mày hỏi: "Trên người của anh là mùi gì?"
Vừa lui hắn lại phát hiện chỗ không đúng.
Quần áo hôm nay Tần Lý mặc có phong cách giống thường ngày, kiểu dáng quen thuộc, kết hợp đơn giản, chỉ là không phải quần áo Trình Mộc Quân chọn.
Sắc mặt Trình Mộc Quân lập tức âm trầm.
Hắn chớp chớp mắt, không nhìn quần áo Tần Lý nữa. Dù sao quần áo cũng rất thích hợp với Tần Lý, hắn không ngại, nhưng cái mùi bạc hà ấu trĩ này, hắn không thể nhịn.
Hắn lặp lại từng câu từng chữ.
"Trên người của anh là mùi gì? Tại sao lại không dùng mùi tôi mua cho anh? Là người rất quan trọng kia tặng cho anh nước hoa mới?"
Ngữ khí quái gở lại hơi hùng hổ dọa người.
Tần Lý nghe thấy đối phương hỏi như vậy, lại thấy hơi yên tâm.
Y đổi nước hoa, mặc quần áo khác là do bác sĩ kiến nghị, dùng cách này thử xem bệnh trạng của Trình Mộc Quân rốt cuộc nghiêm trọng bao nhiêu.
Giờ xem ra, có lẽ tình huống không quá tệ.
Bởi vì Trình Mộc Quân không để ý quần áo trên người y là mới mua, chỉ để ý mùi hương nước hoa đã thay đổi.
Căn cứ theo cách bác sĩ Lý nói, như vậy chỉ là hơi chút cố chấp mà thôi, chú ý đến những chi tiết trong sinh hoạt hằng ngày, để đối phương có cảm giác an toàn là được, không cần sự can thiệp của y học.
Tần Lý khẽ cười, dịu dàng nói: "Xin lỗi, nước hoa em mua tôi dùng hết rồi, tôi thấy bên cạnh có lọ chiết dùng thử nên tùy tay lấy dùng một chút."
Trình Mộc Quân không nói chuyện, nhẹ nhàng gỡ tay Tần Lý ra, xoay người đi vào phòng tắm.
Dòng nước lạnh lẽo kích hoạt lý trí Trình Mộc Quân, hắn ngẩng đầu nhìn mình trong gương, tóc mái hỗn độn, ánh mắt sắc bén, màu da tái nhợt quá mức.
Hệ thống: "Cậu ổn chứ?"
Trình Mộc Quân: "Không sao, vẫn còn khống chế được, nhưng Tần Lý đến đây làm gì? Cậu đưa kịch bản ra tôi xem một chút."
Hệ thống rất ngoan, giờ cũng không dám nhiều lời với Trình Mộc Quân, thiệt là đáng sợ, làm người ta run lẩy bẩy.
【Sau khi Tần Lý kêu Trình Mộc Quân rời khỏi, Tống Cảnh Thần lại biết chuyện Tần Lý xem Trình Mộc Quân là thế thân để bao dưỡng bằng cách khác, cảm thấy không thể chấp nhận, lựa chọn rời xa Tần Lý, quan hệ của hai người thoắt cái bị đóng băng. Bước ngoặt xuất hiện vào ngày giỗ ba của Tống Cảnh Thần, Tần Lý vì bảo vệ Cảnh Thần mà bị thương, Tống Cảnh Thần cảm động chấp nhận tha thứ, nhưng Trình Mộc Quân gãy chân, lại làm con đường tình cảm của hai người xuất hiện chướng ngại......】
Chi tiết của cốt truyện tai nạn xe đúng là có lệch lạc không nhỏ. Bị thương là Tống Cảnh Thần, còn bị thương không nhẹ, nhưng chuyện này ngược lại càng có thể làm tăng tốc độ lên men của tình cảm hai nhân vật chính.
Mà lúc này Trình Mộc Quân vẫn chưa chia tay với Tần Lý, cũng thỏa mãn chi tiết chướng ngại trên con đường tình cảm.
Thanh tiến độ dâng lên cũng xác minh phỏng đoán của Trình Mộc Quân, vì thế hắn lập tức bắt đầu tìm đường chết, xoát độ chán ghét của Tần Lý, mau chóng chia tay.
Trình Mộc Quân cho rằng hắn biểu diễn đã có hiệu quả, tối hôm qua Tần Lý cũng từ chối bay đến đây, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
Nhưng không ngờ sáng nay Tần Lý lại im lặng chạy tới? Trình Mộc Quân cảm thấy hành vi bất thường của Tần Lý là do PTSD, lần nào cũng vậy, chỉ cần Tần Lý không làm theo lẽ thường thì thanh tiến độ của hắn sẽ lập tức báo nguy.
() PTSD: rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Trình Mộc Quân hít sâu một hơi, "Thanh tiến độ thế nào?"
Hệ thống: "Trừ, trừ %."
Vừa nghe mấy chữ này, Trình Mộc Quân lập tức cảm thấy khó thở, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa không đứng vững, "Không được, không thể như vậy được nữa, cốt truyện chia tay cần phải hoàn thành."
Hệ thống: "Cậu, cậu bình tĩnh chút."
Trình Mộc Quân nhìn mình trong gương, nở một nụ cười, "Tôi rất bình tĩnh, tiếp theo phải tung độc chiêu mà thôi, đuổi Tần Lý về rồi nói tiếp."
Người trong gương da trắng tóc đen, một đôi mắt phượng, lúc không cười rất lạnh lùng, cười rộ lên lại đong đầy tình ý, giống như chứa cả bầu trời đầy sao.
Tần Lý đợi ở bên ngoài mười phút mà vẫn chưa thấy Trình Mộc Quân ra, trong lòng cảm thấy hơi bất an, đứng dậy chuẩn bị gõ cửa.
Cửa phòng tắm bật mở, Trình Mộc Quân đi ra.
"Sao đột nhiên anh lại đến đây?"
Ngữ khí nhu hòa, nhìn như đã khôi phục bộ dáng trợ lý ngày thường.
Tần Lý đứng dậy đi qua, cầm khăn lông lau tóc cho Trình Mộc Quân, "Chuyện bên kia đã xong rồi, đương nhiên phải đến đây."
"Không yên tâm để chuyện bên này cho tôi xử lý?" Giọng điệu hơi nâng lên, dường như đang trêu trọc.
Tần Lý rũ mắt xuống nhìn mái tóc đen của người trước mặt, trong lòng nhu tình vô hạn, "Không phải, nhớ em."
Trình Mộc Quân bỗng nhiên đứng dậy, xoay người ôm lấy cổ Tần Lý, Tần Lý hơi sửng sốt, liền thấy người trước mắt cười.
Một nụ cười nở ra từ đôi mắt trong sáng của hắn, tựa như sao trời, như khi Trình Mộc Quân của nhiều năm trước nhìn thấy y.
Tim Tần Lý đập nhanh, y nhìn khoé môi Trình Mộc Quân cong lên, nhớ đến lần đầu tiên gặp đối phương, lúc đó thế mà lại xuất hiện một ý nghĩ thất lễ: môi như vậy rất thích hợp để hôn.
Khi đó là mạo phạm, y nén nó xuống rất nhanh, lại khiển trách mình vô lễ.
Bây giờ nó gần trong gang tấc, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm vào.
Tần Lý thuận theo suy nghĩ trong lòng, cúi đầu đặt môi xuống, ngay khi chuẩn bị tiến vào nhấm nháp, lại nghe Trình Mộc Quân nói một câu: "Anh biết tại sao tôi không cười với anh không?"
Môi hai người chỉ cách nhau một khoảng rất nhỏ, hơi thở đan xen, giao hòa triền miên, như thể họ là đôi tình nhân thân mật không gì sánh được.
Tần Lý sửng sốt một chút, kéo giãn khoảng cách, hỏi: "Tại sao?"
Trình Mộc Quân lại cười, mi mắt cong cong, đôi môi óng ánh phun ra một câu: "Bởi vì anh nói lúc tôi cười lên không giống anh ta."
"!" Con ngươi Tần Lý co rụt lại, cả người lạnh lẽo, động tác cứng đờ.
_______
Vì quá dài nên mình quyết định chia làm , chứ edit một chương gần k chữ chắc tới tuần sau mới đăng được quá :(