Khi màn đêm đêm buông xuống, Cừu Tông tỉnh dậy.
Lúc này Trình Mộc Quân đang ngồi dưới hiên nhà nhìn ra hồ nước ở nơi xa.
Hắn nghe thấy tiếng mở cửa, không quay đầu lại.
Sau đó có người ôm eo hắn, hơi thở quen thuộc phả vào vành tai: "Thầy ơi, đã lâu không gặp."
Trình Mộc Quân khẽ cười: "Đối với em chắc không lâu lắm nhỉ."
Cừu Tông đặt một nụ hôn bên tai Trình Mộc Quân, sau đó mới đứng dậy, ngồi xuống đối diện.
"Sau khi anh đi, em thế nào?"
Cừu Tông thản nhiên nói: "Tới lỗ sâu, sau đó nhìn thấy... quy tắc thế giới."
Trình Mộc Quân thấy khá hứng thú, hắn rất muốn biết những mảnh vỡ linh hồn chen vào thế giới trừng phạt bằng cách nào.
"Kể nghe một chút."
"Thế giới này có quá nhiều lỗ hổng, vốn đã kề bên bờ vực sụp đổ." Cừu Tông nhíu mày, "Nguyên nhân đến từ chính bên trong."
Trình Mộc Quân: "Hửm? Ý em là... điểm tựa có vấn đề?"
Cừu Tông gật đầu: "Ừm, em có thể cảm nhận được một ít cảm xúc của điểm tựa thế giới này, y nghi ngờ thế giới này cho nên không hề củng cố nó, vì vậy bọn em mới có thể vào dễ dàng như vậy."
"Tức là Tiêu Ngật Xuyên vẫn luôn nghi ngờ thế giới này?"
Cừu Tông mỉm cười châm chọc: "Ở thế giới này, em là... một tia năng lượng đã suy yếu đến mức tột cùng, nhưng chính bởi sự tồn tại của y mà em mới có những chuyện trước đây."
Trình Mộc Quân nhìn vào mắt Cừu Tông, đã hiểu được phần nào ý y muốn nói.
Ở tiểu thế giới này, có một số điều không thể nói rõ nếu đề cập đến quy tắc.
"Anh biết rồi."
Cừu Tông nâng tay chạm vào sườn mặt Trình Mộc Quân: "Mặc dù phải trả cái giá không nhỏ, nhưng có thể chạm vào anh lần nữa, em đã cảm thấy mãn nguyện rồi, anh... cứ làm chuyện mình muốn đi, không cần băn khoăn quá nhiều."
Ánh mắt Trình Mộc Quân khẽ lung lay, giơ tay nắm tay Cừu Tông: "Được."
Hắn đã nhìn ra, người trước mặt không chỉ đơn thuần là Cừu Tông, sau khi thức tỉnh y đã dung hợp cùng Hách Viễn và Lâm Viễn Ngạn ở bản thể.
Cừu Tông biết quy tắc thế giới, thậm chí có vẻ đã khôi phục không ít ký ức.
"Sư tôn, đưa nhẫn cho ta."
Xưng hô đột ngột thay đổi, Trình Mộc Quân thoáng ngạc nhiên, sau đó lấy nhẫn từ túi quần ra, nói: "Ngươi đừng có biểu diễn tinh phân trước mặt ta được không?"
Cừu Tông nhận lấy nhẫn, cười nhẹ: "Cũng không phải tinh phân, ta đã từng..."
Y không nói hết câu, chỉ nhìn Trình Mộc Quân thật sâu: "Chờ ngài trở về sẽ biết."
Cừu Tông cụp mắt, nắm nhẫn trong lòng bàn tay, đợi một lát rồi đưa lại cho Trình Mộc Quân.
"Y sẽ tới, ngài đi ngủ một lát đi, ngày mai là chuyện bên này có thể giải quyết rồi, những mảnh vỡ khác đều ở trong nước."
Trình Mộc Quân không hỏi nhiều, nhận lại nhẫn: "Được."
Hắn xoay người vào phòng, nằm lên giường.Có vẻ Cừu Tông vẫn còn ở ngoài chuẩn bị gì đó, không vào theo.
Lúc này hệ thống mới dè dặt hỏi: "Tiểu Trúc Tử, vừa rồi, sao Cừu Tông lạ lạ vậy? Sao sao đó?"
Trình Mộc Quân giải thích: "Đó không phải Cừu Tông, là Hách Viễn."
"Hả? Cái gì? Không phải cậu nói Hách Viễn đã trở lại bản thể sao?"
"Ừm, bản thể và các mảnh vỡ linh hồn có liên kết, bản thể càng mạnh thì liên kết với các mảnh vỡ linh hồn bên này càng chặt."
Trình Mộc Quân ngừng một chút rồi nói: "Nhưng sao cậu biết đó là bản thể?"
Hệ thống ngẩn ngơ: "A, tôi, tôi cũng không biết nữa, tự nhiên, tự nhiên tôi biết luôn."
Đương nhiên không phải khi không mà hệ thống biết được chuyện này, mà là linh hồn ở bản thể càng mạnh, kiếm linh mà bản thể đang nuôi dưỡng cũng dần dần khôi phục.
Trình Mộc Quân không hỏi nữa, tiếp tục nói: "Chờ Cừu Tông trở về, mọi chuyện sẽ được giải quyết."
Hệ thống: "Hả?"
"Chỉ cần đánh thức ký ức, bên bản thể sẽ có thể lập một thông đạo đưa mảnh vỡ về." Hắn nhéo chiếc nhẫn trong lòng bàn tay: "Đây là điểm neo Hách Viễn để lại thế giới này."
"Sau đó thì?"
"Sau đó, sau đó đi ngủ."
Hệ thống kinh ngạc: "Không, tôi nghe thấy tiếng Cừu Tông mài dao ở ngoài kìa, còn hắc tâm liên Mặc Sĩ Nghi tàn nhẫn độc ác nữa, cậu không sợ chết người à!"
Trình Mộc Quân: "Cậu yên tâm, Mặc Sĩ Nghi chỉ để lại đây một nửa linh hồn, Cừu Tông có thể giải quyết y."
Hắn trở mình, yên tâm đi ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, Trình Mộc Quân nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Hắn mở mắt, phát hiện Cừu Tông không còn ở trong nhà.
Xem ra Mặc Sĩ Nghi đã tới.
Trình Mộc Quân xuống giường, khoác thêm áo rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa đã bị gió lạnh thổi run một cái, hắn thực sự không muốn rời khỏi căn nhà nhỏ ấm áp này đâu.
Tuy nhiên, ánh trăng tối nay đặc biệt sáng ngời, giúp hắn có thể nhìn thấy tình huống bên hồ.
Ở bến hồ có một cầu tàu đơn sơ bằng gỗ, vì chịu đựng biết bao cơn gió thổi mưa xối nên đã rất cũ nát, nhưng miễn cưỡng vẫn dùng được. Cạnh đó là một con thuyền gỗ nhỏ, lúc thời tiết tốt có thể chèo thuyền ra giữa hồ thả câu.
Lúc này, trên cầu tàu có hai người đang đứng.
Chiều cao không hơn kém nhau bao nhiêu, không nhìn kỹ lại tưởng cùng một người.
Trình Mộc Quân nheo mắt, rất nhanh phân biệt được người có thân hình cường tráng hơn một chút là Cừu Tông, người khác chắc là Tiêu Ngật Xuyên bị Mặc Sĩ Nghi bám vào.
Tay Mặc Sĩ Nghi cầm một cây dao, dưới ánh trăng nhìn có chút chói mắt.
Hai người nói chuyện vài câu, sau đó lao vào đánh lộn. Động tác quá nhanh, mà không gian quá tối.
Trình Mộc Quân không rõ tình huống cụ thể thế nào, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng dưới mái hiên quan sát.
Hệ thống nhỏ giọng hỏi: "Cậu không vô can à?"
Trình Mộc Quân: "Không chết được đâu, cứ để tự y giải quyết."
Hệ thống: "Đã xài cả dao rồi mà."
Cừu Tông xoay người, hình như cũng rút vũ khí, có vẻ là dao găm.
Hai người giống như có thù truyền kiếp, xuống tay không do dự chút nào.
Trình Mộc Quân vẫn dựa vào cửa, bình tĩnh nói: "Hệ thống, cậu biết nhân cách phân liệt trị thế nào không?"
Hệ thống: "Hả?"
"Có một phương pháp trị liệu dứt điểm, đó là xây dựng một khung cảnh trong thế giới thực, nhốt tất cả các nhân cách vào trong đó, khi chỉ còn một người sống sót là trị liệu thành công."
Hệ thống nghe mà choáng, nói lắp: "A, a, không tới mức đó chứ, tuy, tuy Mặc Sĩ Nghi rất trà xanh rất gian xảo độc ác, nhưng tội không đến mức chết mà."
Trình Mộc Quân bật cười: "Trêu cậu thôi, không xảy ra chuyện gì đâu."
Bên kia, hai người đã rơi xuống hồ.
Mặt nước gợn sóng liên tục, có vẻ như trong lúc rơi xuống họ vẫn đang chiến đấu không ngừng.
Vài phút sau, mặt nước dần lắng xuống.
Trình Mộc Quân khẽ cau mày, đi qua.
Mặt hồ tĩnh lặng, không một gợn sóng.
Hắn đi ra cầu tàu, ngồi xổm xuống quan sát, cách mặt nước rất gần.
"Cừu Tông? Mặc Sĩ Nghi?"
Không ai đáp lại.
Chết thì đương nhiên là không chết, Mặc Sĩ Nghi ở thế giới này là bán lệ quỷ, mà Cừu Tông đã có liên kết với bản thể, càng không thể xảy ra chuyện.
Cái Trình Mộc Quân quan tâm là, Cừu Tông không mang Mặc Sĩ Nghi đi luôn đó chứ? Lát nữa vớt Tiêu Ngật Xuyên lên rồi phải xử lý thế nào?
Còn Cừu Tông, một người vốn ở thế giới này tự dưng mất tích, hơn nữa y còn có thân phận đặc biệt, nếu biến mất chắc chắn sẽ bị điều tra.
Mà đã điều tra, xác định là sẽ tra tới trên đầu Trình Mộc Quân, hắn không rảnh đối phó với nhiều phiền phức như vậy.
Trình Mộc Quân nhíu mày, nghĩ thầm, nhiều năm trôi qua rồi, đừng nói là thủ đoạn xử sự của người nọ lại thụt lùi nhé, đó chính là người kế nhiệm Trình Mộc Quân một tay nuôi dạy, không lý nào lại vậy.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, mặt nước bắn tung toé, có người ngoi lên.
Là Cừu Tông.
Y ngẩng đầu, vịn tấm gỗ trên cầu tàu nâng người lên, hôn lên môi Trình Mộc Quân một cái thật mạnh.
Một cái hôn rất bất ngờ, cũng rất mãnh liệt.
Sau đó Cừu Tông lui lại, lấy từ trong túi ra một cái nhẫn hình rắn khác: "Thầy ơi, em phải đi rồi, phiền toái em cũng sẽ mang theo."
Trình Mộc Quân nhìn mặt hồ, hỏi: "Tiêu Ngật Xuyên đâu?"
Cừu Tông liếc mắt sang chỗ khác: "Không chết được, nào hết chịu nổi thì tự ngoi lên thôi. Chiếc nhẫn kia của anh đâu?"
Trình Mộc Quân mở lòng bàn tay ra, nhẫn hình rắn nằm bên trong.
Cừu Tông cầm lấy nhẫn, tay khẽ động, một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên, hai chiếc nhẫn hợp thành một thể, tạo thành hai con rắn quấn lấy nhau.
Y kéo tay Trình Mộc Quân qua, đeo nhẫn vào ngón giữa của hắn.
Một vầng sáng trắng bao quanh cơ thể Cừu Tông, "Lát nữa anh cứ ném y vào chiếc xe y lái tới đây là được. Trong chiếc nhẫn này là một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên, phần thuộc về Tiêu Minh Duệ ấy, anh mượn sức mạnh từ điểm tựa của thế giới này là sẽ có thể thay đổi một vài giả thiết, không tạo ra phiền phức hay cái gì khả nghi đâu."
Nói hết lời, y im lặng một lát, rồi lại bổ sung: "Em chờ anh."
Sau đó, Cừu Tông biến mất.
Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, xác nhận trạng thái của chiếc nhẫn.
Mặc Sĩ Nghi nuốt Tiêu Minh Duệ, cũng chính là một nửa linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên. Sau khi thuận lợi dung hợp với Mặc Sĩ Nghi, Cừu Tông đã tách phần linh hồn này ra khỏi bản thể, nhốt trong nhẫn.
Quy tắc vận hành thế giới là thứ không thể tùy tiện thay đổi, sẽ rất dễ khiến thế giới sụp đổ, nhưng nếu mượn điểm tựa của thế giới - linh hồn của Tiêu Ngật Xuyên thì lại là chuyện khác.
Trình Mộc Quân có thể cải biến quy tắc một chút ít, chẳng hạn như xóa bỏ sự tồn tại của người tên Cừu Tông, như làm mờ phần ký ức nào đó của Tiêu Ngật Xuyên.
Hệ thống nghe xong, nhỏ giọng nói: "Làm vậy không có tác dụng phụ gì chứ hả?"
Trình Mộc Quân xoay chiếc nhẫn: "Không đâu, cùng lắm là lúc nghĩ tới đầu Tiêu Ngật Xuyên sẽ đau muốn nứt ra thôi, linh hồn cộng hưởng gì đó ấy mà."
Mặt hồ vẫn rất bình tĩnh, Tiêu Ngật Xuyên vẫn còn ở bên trong.
Hệ thống: "Sao tôi cứ cảm thấy... Cừu Tông cố ý, cố ý hành Tiêu Ngật Xuyên á, việc ném người vào trong hồ hình như cũng đâu cần thiết lắm..."
Trình Mộc Quân thở dài: "Không sai, y cố ý đó, phần linh hồn của Mặc Sĩ Nghi tuy rằng chỉ có một nửa, nhưng sau khi dung hợp vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc của y một ít."
"Vậy, vậy tức là y sẽ không chạy về gây chuyện nữa đúng không?"
Trình Mộc Quân: "Không, đã trở lại thân thể, hai phần Hách Viễn và Cừu Tông đủ để áp chế thuộc tính tiêu cực của Mặc Sĩ Nghi."
Đợi thêm một lát, nhưng Tiêu Ngật Xuyên vẫn không ngoi lên.
Trình Mộc Quân xác định, hắn lại bị lừa rồi, người nọ muốn Tiêu Ngật Xuyên ngâm trong nước một lúc, ăn thêm nhiều đau khổ đây mà.
"Tội tình gì chứ." Trình Mộc Quân lắc đầu, nhảy xuống hồ.
Nước hồ rất sạch sẽ, không lâu sau Trình Mộc Quân đã phát hiện mục tiêu - Tiêu Ngật Xuyên đang nhắm mắt lơ lửng bên trong.
Hắn duỗi tay ôm ngang ngực Tiêu Ngật Xuyên kéo người lên.
Sau khi nhấc người lên bến tàu, Trình Mộc Quân thực hiện quy trình cấp cứu đuối nước giúp Tiêu Ngật Xuyên khôi phục hô hấp.
Vẫn không tỉnh.
Nhưng cũng vừa hay.
Trình Mộc Quân theo lời Cừu Tông nói vác người đến chỗ chiếc xe, ném vào trong ghế điều khiển.
Hắn xoay người rời đi, đồng thời xoay chiếc nhẫn trên tay, ngay sau đó, căn nhà gỗ ẩn trong rừng cây và cả cầu tàu bên hồ đột ngột biến mất trong không khí
Đợi khi Tiêu Ngật Xuyên tỉnh lại, y sẽ chỉ nhớ rằng mình đã lái xe đến bên hồ giải sầu rồi bị lạc đường, sau đó ngủ ở trong xe.
Hết thảy cốt truyện chỉ đợi Trình Mộc Quân về nước mới chính thức bắt đầu.