Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Gió biển càng lúc càng lớn, thổi đến bay hết cả hơi ấm trong người.
Trình Mộc Quân quấn chặt quần áo, cảm thán một câu: "Lạnh quá đi, nhưng mà bây giờ không có tâm trạng than lạnh nữa, Tần Lý tuyệt tình ném tôi đi rồi."
Hệ thống: "Nhìn màn biểu diễn vừa nãy của cậu, y không ném cậu xuống biển đã xem như tu dưỡng hơn người rồi đó."
Trình Mộc Quân: "Không đâu, tất cả đều trong tầm kiểm soát, diễn rất ổn, hơn nữa trong kịch bản cũng có đoạn cốt truyện này, tuy rằng chi tiết hơi khác nhưng vẫn là trăm sông đổ về một biển."
Trong nguyên kịch bản, đúng thật là có một cảnh Tần Lý phát hiện ảnh chụp, "Trình Mộc Quân" gãy chân lại thất tình, cả người suy sút, mượn rượu giải sầu từ sáng đến tối.
Tần Lý nhìn vào đạo nghĩa và tình cảm nên không thể mặc kệ đối phương, còn vì chuyện này mà cãi nhau với Tống Cảnh Thần mấy lần, nhưng trong một ngày nào đó, bức ảnh này bị Tần Lý phát hiện.
Tần Lý trong nguyên kịch bản không tức giận như thế này, bởi vì "Trình Mộc Quân" không làm ra chuyện cải tạo Tần Lý khiến y trở nên giống bạn trai cũ.
Trái lại, những áy náy của Tần Lý đối với "Trình Mộc Quân" tiêu tán vì bức ảnh này, hoàn toàn cắt đứt liên lạc cùng "Trình Mộc Quân", toàn tâm toàn ý với Tống Cảnh Thần.
"Màn biểu diễn vừa rồi được tôi dùng lý luận đắm chìm trong nhân vật kết hợp với thiết lập để phát huy, không tồi chứ đúng hông."
Hệ thống: "À."
Trình Mộc Quân không tức giận chút nào, "Cậu đừng cười lạnh nha, không thấy thanh tiến độ đã chứng thực rằng tôi đang đi đúng đường sao?"
Nói đến thanh tiến độ thì hệ thống không thể cãi lại, tức giận nói: "Cậu đừng quá đắc ý, giờ đang ở nơi hoang vu như vầy, cậu vẫn nên suy nghĩ phải trở về bằng cách nào đi."
Trình Mộc Quân: "Ngoan, chuyện này không cần cậu phải nhọc lòng, xã hội hiện đại mà, đương nhiên là gọi xe online!"
Hệ thống: "Hừ."
Lúc này đã khuya, Trình Mộc Quân cũng không đùa giỡn hệ thống nữa, lấy điện thoại ra gọi xe.
Nhưng đợi suốt mười lăm phút mà vẫn không có chiếc xe nào tiếp đơn. Cũng đúng, ở chỗ hoang vu như thế này, ai biết được ngồi lên xe là người hay quỷ.
Trình Mộc Quân không phục, bỏ thêm mấy trăm tệ tiền thưởng nữa, nghĩ thưởng lớn thì chắc chắn sẽ có công dụng. Nhưng nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, ngay lúc hắn chưa kịp nhấn xác nhận thì điện thoại hết pin.
Sập nguồn.
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm, trong đầu vang lên một tiếng kêu thảm thiết, "Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ, hệ thống, cậu cũng là AI mà, kêu giúp tôi một chiếc xe, nhanh."
Hệ thống trợn tròn đôi mắt không tồn tại, xem thường: "Tôi không có công năng này, cảm ơn. Hơn nữa tôi không thể can thiệp vào những thứ ở thế giới này, thế giới này vốn rất yếu ớt, nếu tôi can thiệp làm nó hỏng thì sao."
Trình Mộc Quân: "Mi không có lợi ích gì hết!"
Hệ thống: "......"
Không còn cách nào, Trình Mộc Quân đành phải đi bộ dọc theo quốc lộ, cứ đi rồi đi, bỗng nhiên có một tia sáng xẹt qua trên bầu trời, sau đó là tiếng sấm cuồn cuộn.
Làn gió thổi đến đã mang theo hơi nước hỗn loạn, mưa to sắp đến rồi.
Trình Mộc Quân biết vậy đã chẳng làm, "Đáng lẽ lúc nãy tôi nên lì lợm la liếm ôm Tần Lý, ít nhất thì cũng phải về tới khách sạn rồi mới chia tay!"
Hệ thống hết sức vui vẻ, "Đây là báo ứng đó, ông trời nhìn thấy hết chuyện tốt cậu làm rồi."
Đáng tiếc, bát nước đã hắt đi thì không lấy lại được, Tần Lý bị kích thích rời đi thì cũng không dỗ về được, Trình Mộc Quân chỉ đành phải tiếp tục đáng thương cuốc bộ.
Chưa đi được bao xa, hắn thấy có tia sáng đèn xe loé lên ở cuối con đường, đang muốn mặt dày chạy lên đón xe thì lại thấy chiếc xe kia lặng yên ngừng lại.
Trình Mộc Quân run lên, "Hệ thống, cậu, cậu chắc chắn là tôi sẽ không bị mưu hại đúng không?"
Hệ thống: "Nếu như cậu hoàn toàn đi theo đường cũ thì chắc chắn có thể sống đến cuối truyện, bây giờ chính là nghiệt cậu tạo."
Trình Mộc Quân không phục: "Nếu giờ tôi ngỏm thì chắc chắn Tần Lý sẽ áy náy vì hại chết tôi rồi dẫn tới cốt truyện sụp đổ lần nữa, % tiến độ cũng chưa phải là sửa chữa hoàn toàn nha."
Hệ thống: "Có lý, để tôi xem xét đi xin cho cậu bàn tay vàng bị thọc cũng bất tử."
Trình Mộc Quân:...... Thật ra không cần lắm đâu.
Thật ra Trình Mộc Quân chỉ đang đùa hệ thống chơi chơi thôi, lúc chiếc xe kia dừng lại thì hắn đã nhận ra đây là xe công vụ của công ty chi nhánh.
Quả nhiên, cửa ghế điều khiển mở ra, một người đàn ông trung niên hàm hậu thành thật bước xuống, đúng là tài xế Vương của công ty chi nhánh.
"Trợ lý Trình, lên xe đi."
Trình Mộc Quân: "Cảm ơn, cảm ơn."
Sau khi lên xe, tài xế Vương chu đáo mở điều hoà lên, "Lạnh lắm đúng không, thành thị ven biển là vậy đó, thời tiết biến hóa liên miên."
Ấm áp lan tràn, lúc này Trình Mộc Quân mới cảm thấy thân thể đông cứng của mình hơi sống lại, hỏi: "Tài xế Vương, sao chú lại biết tôi ở đây?"
Tài xế Vương: "Trương tổng kêu tôi đến đón người."
Trình Mộc Quân không hỏi nhiều nữa, quay đầu nhìn ra cửa sổ. Hắn không có quan hệ cá nhân gì với Trương tổng, đối phương cũng không thể nào biết được hắn ở chỗ này.
Biết hắn ở chỗ này, chỉ có Tần Lý.
Tần Lý trở về thành phố A ngay hôm đó, y không thể khống chế cảm xúc của mình, luôn cảm thấy những ý nghĩ thô bạo trong lòng đang chầu chực xông ra.
Y gần như trốn chạy lên máy bay, khi cất cánh, Tần Lý lại có cảm giác hoảng hốt, một lần nữa trải nghiệm cảm dã thú cư ngụ trong thân thể mất khống chế giống thời niên thiếu.
Trình Mộc Quân......
Mỗi khi ba chữ này xuất hiện trong đầu, y lập tức không thể kiềm nén sự đau xót. Tần Lý ấn chuông phục vụ, muốn kêu tiếp viên hàng không đưa rượu đến đây.
Tiếp viên hàng không đi tới, hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì."
Tần Lý: "Cho tôi một ly rượu."
"Vâng, đây là menu rượu, ngài cần loại nào?"
Tần Lý nhận menu, chăm chú nhìn một lát rồi nói: "Thôi, không cần nữa, cho tôi một ly nước là được, cảm ơn."
Trừ phi công việc yêu cầu thì Tần Lý không có thói quen uống rượu.
Trong thời gian ganh đua sự nghiệp, y đã từng bị bệnh dạ dày vì uống rượu quá nhiều, là Trình Mộc Quân tốn không ít công sức nuôi dưỡi dạ dày y khoẻ lại.
Trình Mộc Quân, lại là Trình Mộc Quân, hắn cũng chỉ...... xem mình là một thế thân mà thôi.
Tần Lý nhắm mắt lại, dựa lưng về phía sau. Y đã hai ngày hai đêm không ngủ, trong đầu vô cùng hỗn loạn, có lẽ là quá mệt mỏi, cứ như vậy mơ màng thiếp đi.
Trong những hình ảnh hỗn loạn đan chéo, thứ duy nhất còn rõ ràng chính là gương mặt Trình Mộc Quân, Tần Lý không muốn nhìn hắn, muốn mình tỉnh lại, nhưng lại say mê trong đó, không thể tỉnh lại.
Hai giờ sau, tới thành phố A.
Xe của Tần Lý bị ném ở bãi đỗ xe, y tìm được xe của mình, khởi động, chạy dọc theo đường cao tốc sân bay để về nhà.
Lúc này đã gần hai giờ khuya, xe trên đường rất ít, tâm trạng nặng nề cần được giải toả.
Y nhìn chằm chằm đường cao tốc trống vắng trước mắt, dẫm chân ga. Tiếng động cơ gầm rú vang lên, đồng thời kim của đồng hồ tốc độ bắt đầu vọt lên liên tục.
, , , ......
Mắt thấy tốc độ sắp đạt mức cao nhất, Tần Lý đột nhiên dẫm phanh. Xe ngừng lại, y gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, cứng đờ như pho tượng hồi lâu, sau đó hung hăng đấm vào vô lăng.
Tuyệt đối không được lái xe quá nhanh, trừ trường hợp quan trọng thì tuyệt đối không được say rượu, không hút thuốc lá......
Hết thảy những thứ này đều là vì chịu ảnh hưởng từ Trình Mộc Quân, mỗi một chi tiết trong sinh hoạt, mỗi một thói quen sống, tất cả đều bị Trình Mộc Quân yên lặng khống chế.
Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân!
Tần Lý siết chặt vô lăng, khởi động ô tô một lần nữa, chạy về hướng công ty.
Vài ngày sau, công ty.
Du Thiếu Ninh mới vừa đi ra từ thang máy là đã thấy Lisa nôn nóng tiến lên.
"Giám đốc Du."
Du Thiếu Ninh thấp giọng hỏi: "Tình huống như thế nào?"
Lisa: "Suốt hai ngày nay Tần tổng không bước ra khỏi văn phòng, cũng không chịu ăn cơm."
Cô nhíu mày, thở dài, "Lúc tôi trộm gọi điện thoại cho trợ lý Trình bị Tần tổng nghe được, ngài ấy nhìn như rất tức giận, nói trợ lý Trình muốn từ chức, không cần tìm anh ấy."
Du Thiếu Ninh: "Trợ lý Trình muốn từ chức?"
Lisa: "Tôi không rõ chuyện này lắm, Tần tổng cũng không kêu bên bộ phận nhân sự tìm người, có lẽ là đang cãi nhau nên thuận miệng nói vậy thôi, nhưng quan trọng là trạng thái của Tần tổng không ổn, ngài là bạn thân của ngài ấy, đi khuyên nhủ chút đi."
Du Thiếu Ninh gật đầu, đi đến văn phòng Tần Lý.
Lisa đợi một lát, sau khi thấy người không bị đuổi ra thì cúi đầu gửi wechat.
Lisa:【Trợ lý Trình, giám đốc Du vào rồi, hẳn là không có chuyện gì.】
Trình Mộc Quân:【Tốt, phiền cô rồi, thuốc dạ dày Tần tổng thường dùng đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường ở phòng nghỉ.】
Lisa:【Được...... trợ lý Trình, anh thật sự muốn từ chức sao?】
Trình Mộc Quân:【Ừm, sau này cô vất vả rồi.】
Lisa còn muốn hỏi thêm, lại thấy cửa văn phòng Tần Lý mở ra.
Du Thiếu Ninh bước ra trước, theo sau là Tần Lý.
"Tần tổng." Lisa buông điện thoại, tiến lên đón.
Tần Lý gật đầu, "Tôi tan làm trước, có chuyện gì thì kêu bọn họ tìm phó tổng Trịnh."
"Được."
Vài câu đã bàn giao công việc xong, Tần Lý xoay người nói: "Đi thôi, tìm một chỗ nói chuyện."
Thật ra Du Thiếu Ninh có hơi kinh ngạc, hắn vừa đi vào, còn chưa nói được mấy câu thì Tần Lý đã đồng ý đi tìm một chỗ thả lỏng cùng hắn ngay.
Hai người lên xe, Du Thiếu Ninh lái xe, Tần Lý ngồi ở ghế phụ.
Vốn là Du Thiếu Ninh định tìm một nơi an tĩnh để trò chuyện, nhưng không ngờ chạy được một nửa lại đột nhiên nghe Tần Lý nói: "Đến sân bóng rổ Trung học Thập Nhất."
Trung học Thập Nhất là trường cấp ba của họ, tuy Du Thiếu Ninh không biết tại sao Tần Lý lại đột nhiên muốn đến đó, nhưng lúc này người thất tình có quyền to nhất.
Hắn không dám ý kiến gì, đánh tay lái chạy đến Trung học Thập Nhất.
Lúc xuống xe, Du Thiếu Ninh còn chu đáo mua thêm vài lon bia ở quầy bán quà vặt.
Giờ đang trong kỳ nghỉ, trường học trống rỗng chỉ có vài người, khu dạy học tối mịt, chỉ còn hàng hiên là có ánh đèn sáng lên.
Hai người thuần thục trèo tường vào, sau đó rồi ngồi lên mép sân bóng rổ, dưới vành bóng rổ có một quả bóng do một học sinh nào đó bất cẩn để lại.
Khi chưa bắt đầu uống, Tần Lý bỗng nhiên nói: "Chơi một trận đi."
Du Thiếu Ninh sửng sốt, "Lâu rồi không chơi, giờ tay già chân yếu, dễ bị thương lắm."
Tần Lý không để ý đến hắn, dứt khoát đứng dậy, cởi áo khoác, tháo cà vạt rồi vén tay áo lên. Du Thiếu Ninh thấy thế chỉ đành liều mình bồi quân tử.
Hai người tiến vào xã hội đã lâu mặc quần tây giày da rồi chơi bóng, thật chẳng ra gì. Cứ chơi rồi chơi, Du Thiếu Ninh nhận ra có vài điều kỳ lạ.
Hắn vốn tưởng rằng đây là buổi nhìn lại thanh xuân của những người bạn, nhưng không ngờ lại đơn phương bị ngược.
Trong mấy hiệp ngắn ngủi, xương sườn của Du Thiếu Ninh đã bị đập phải ít nhất mười lần, giờ phút này đang ẩn ẩn đau đớn, có loại cảm giác mình đang bị hành hung.
Nhưng nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Tần Lý lại không giống như là cố ý. Du Thiếu Ninh khẽ cắn môi, xoa nhẹ xương sườn đang đau đớn, liều mình bồi quân tử một lần nữa.
Vài phút trôi qua.
"A ——" Khi Du Thiếu Ninh phòng thủ thì va chạm với Tần Lý, lùi lại vài bước đụng vào vành bóng rổ, thuận thế ngồi phịch xuống, làm động tác tạm dừng.
"Ngưng ngưng ngưng, tôi chịu không nổi, tạm dừng."
Tần Lý ngừng lại, tuỳ tiện ném bóng sang một bên, đi tới ngồi xuống, cầm một lon bia lên, ngửa đầu tu ừng ực.
Du Thiếu Ninh có biết một chút, hắn biết hai người đã chia tay từ miệng Trình Mộc Quân, nhưng tình hình cụ thể thì Trình Mộc Quân lại không chịu nói.
Hắn yên lặng mở một lon bia ra, đưa qua ý bảo Tần Lý chạm cốc.
Động tác của Tần Lý khựng lại, sâu xa nhìn hắn một lát, sau đó mới khẽ cụng vào.
Hai người yên lặng uống bia, Du Thiếu Ninh vốn là người nói nhiều, không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, mở miệng hỏi: "Tôi nói chứ cậu bị làm sao vậy, lúc chơi bóng như ăn phải thuốc nổ á?"
Hắn không nhắc đến chuyện Trình Mộc Quân, cũng biết nó không quá thích hợp.
Tần Lý đã uống xong một lon, tay siết chặt, lon bị biến dạng.
Y ném cái lon nhăn nhúm vào bao nilon, sau đó lại mở lon mới ra, uống một ngụm, đi thẳng vào vấn đề, "Là cậu đưa ảnh chụp cho Tống Cảnh Thần?"
"Ảnh chụp gì?" Du Thiếu Ninh không hiểu.
"Ảnh Trình Mộc Quân...... và bạn trai cũ của cậu ấy."
"Cái, cái gì!" Du Thiếu Ninh kinh hoảng đứng lên, ngực phập phồng vài cái mới tổ chức từ ngữ ổn thoả: "Cậu thấy ở đâu? Cậu chia tay với Trình Mộc Quân là vì chuyện này?"
Tần Lý không nhìn hắn, cũng không trả lời mấy vấn đề liên tiếp này, hỏi lại: "Bức ảnh đó, là cậu đưa cho Tống Cảnh Thần?"
Ảnh chụp? Tống Cảnh Thần? Du Thiếu Ninh bỗng nhớ đến cuộc điện thoại kỳ lạ của Trình Mộc Quân vào mấy ngày trước, chẳng lẽ hai người này chia tay là vì bức ảnh đó thật?
Không phải vì Tống Cảnh Thần, cũng không phải vì hợp đồng bao dưỡng thế thân gì đó, mà là vì ảnh chụp.
Du Thiếu Ninh choáng váng, sao thế được, hắn đã xoá tấm ảnh đó từ lâu......
Không đúng, Tống Cảnh Thần!
Hắn nhớ đến buổi tối hôm ấy, mình đã chạy đến an ủi Tống Cảnh Thần say rượu ở quán bar. Du Thiếu Ninh là kiểu người sẽ quên hết mọi chuyện khi uống say, giờ nhắc đến lại thấy có vài chuyện kỳ lạ.
Tối đó, trong trí nhớ hỗn loạn, hắn thấy trợ lý Trình đưa mình về nhà.
Nhưng khi đó Trình Mộc Quân ở thành phố B, sao có thể đưa hắn về nhà, vậy thì đó chỉ có thể là người có gương mặt tương tự Trình Mộc Quân......
Tống Cảnh Thần.
Du Thiếu Ninh theo bản năng lắc lắc đầu, hắn có ngu ngốc như thế nào cũng có thể nhận ra đây là một trò đùa.
"Cảnh Thần cậu ấy...... đưa ảnh chụp cho cậu xem?" Du Thiếu Ninh chần chờ hỏi.
Tống Cảnh Thần đối với Du Thiếu Ninh mà nói, là một giấc mộng thời niên thiếu, xa xôi không thể với tới.
Từ nhỏ y đã khác mọi người, trong một đám nhóc đầy bùn đất ở xưởng khu có vẻ cực kỳ sạch sẽ.
Khi còn nhỏ sức khỏe của Tống Cảnh Thần không tốt lắm, lại bởi vì màu tóc quá nhạt mà thường xuyên bị bắt nạt trong trường học, vì vậy bọn họ cứ thế dần hình thành thói quen chăm sóc Tống Cảnh Thần.
Cứ chăm sóc thật nhiều, để rồi khiến Du Thiếu Ninh trong thời kỳ ngây thơ nảy sinh chút tình cảm với Tống Cảnh Thần. Mặc dù đã qua nhiều năm, sự rung động của thiếu niên đã biến mất, nhưng hắn vẫn coi Tống Cảnh Thần là người bạn quan trọng nhất như lúc trước.
Thậm chí hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Tống Cảnh Thần sẽ làm ra chuyện như vậy.
"Không phải, sao lại thế được, sao Cảnh Thần lại......"
Tần Lý không nhìn hắn một lần nào, chỉ hướng mắt về sân bóng rổ tối tăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc lâu, y lại bất chợt nói: "Lần đầu tiên tôi và Trình Mộc Quân cãi nhau là vì cậu ấy tìm thấy thư tình tôi viết cho Tống Cảnh Thần ở dưới đệm của cậu ta."
Du Thiếu Ninh: "A?"
"Trình Mộc Quân chưa bao giờ vào căn phòng đó, sao lại phát hiện ra những bức thư đó chứ," Tần Lý đột nhiên nhìn qua, "Người có liên lạc riêng với Trình Mộc Quân, người biết chuyện này, chỉ có cậu."
Du Thiếu Ninh cả kinh, sống lưng lạnh lẽo, bản năng cảm thấy nếu không nói gì thì có lẽ sẽ nhận một cú đấm của Tần Lý, điều mà đã lâu rồi mình không được nếm trải.
Hắn cuống quít giải thích: "Sao vậy được, tuyệt đối không phải tôi, tôi đã rất áy náy với trợ lý Trình rồi, sao có thể dùng chuyện này để kích thích cậu ấy nữa."
"Hửm?" Tần Lý nheo nheo mắt, "Không phải là cậu vẫn luôn hy vọng tôi chia tay với Trình Mộc Quân đó sao?"
"Không......"
Tần Lý dứt khoát ngắt ngang lời biện hộ của hắn: "Khỏi gạt tôi, đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, cậu không thể giấu được những thứ trong bụng mình đâu."
"...... Được rồi, mọi chuyện là như vầy."
Vì để che dấu cảm giác áy náy khi mơ ước người yêu của anh em mình, Du Thiếu Ninh dứt khoát nói rõ ràng từ đầu đến đuôi. Từ lúc lấy bức ảnh đó uy hiếp Trình Mộc Quân rời đi đến vô số những chuyện sau này. Hắn chỉ nghĩ, có lẽ sau khi giải thích xong thì mình sẽ có thể được khoan hồng.
Tần Lý nghe xong, lâu sau vẫn không lên tiếng, nhưng bàn tay lại càng lúc càng siết chặt.
Một tiếng động vang lên, lon bia chưa uống xong trong tay y bị bóp dẹp, bia trào ra chảy đầy đất.
Du Thiếu Ninh ngẩn ngơ, ngập ngừng hỏi: "Tần Lý, cậu vẫn ổn chứ, nếu không thì để tôi đi tìm trợ lý Trình giải thích?"
"Chuyện của tôi với cậu ấy không liên quan đến cậu." Tần Lý lạnh lùng nói: "Ý của cậu là, bắt đầu từ lúc Tống Cảnh Thần trở về thì Trình Mộc Quân cũng đã chuẩn bị cho việc chia tay với tôi?"
Du Thiếu Ninh gật đầu, lại không nhịn được mà nói chuyện giúp Trình Mộc Quân, "Tất cả đều là do tôi sai, khi đó không biết tôi bị quỷ ám thế nào mà lại cảm thấy các cậu không hợp nhau......"
Hắn khẩn trương là lại bắt đầu lải nhải, Tần Lý không nghe nổi nữa, trực tiếp hỏi: "Ngày Tống Cảnh Thần trở về, lúc cậu ra bãi đỗ xe với Trình Mộc Quân để thay áo, cậu ấy đã nói gì với cậu."
Du Thiếu Ninh thành thật: "Cậu ấy nói cậu ấy hiểu rõ địa vị của mình, biết mình không thể so sánh được với Cảnh Thần, còn nói làm cậu chán ghét mình mới là cách chia tay tốt nhất."
"Phải không?" Tần Lý cười lạnh một tiếng, "Đúng là cậu ấy hoàn toàn khác khi ở trước mặt cậu."
Lời này mang theo vài phần sát ý khó hiểu.
Du Thiếu Ninh run lập cập, ước mong được sống tràn đầy, "Thật ra chúng ta đều có thể nhìn ra, trợ lý Trình là toàn tâm toàn ý với cậu, cậu nghĩ lại những năm gần đây đi, được không ít công ty săn đón nhưng cậu ấy vẫn không động tâm, vẫn luôn ở bên cạnh cậu mà không đòi hỏi thứ gì."
Càng nói, sắc mặt Tần Lý ngược lại càng khó coi, "Không cần cậu nói, tôi biết. Nhưng tôi vẫn không bỏ bức ảnh kia xuống được, tôi không cam lòng......"
Y không nói hết câu, cầm một lon bia lên uống.
Du Thiếu Ninh thấy thế, biết mình khuyên không được, chỉ đành giữ yên lặng bồi người uống rượu.
Rất nhanh số bia mua đến đã uống gần hết, vốn dĩ tửu lượng của hắn không tốt, uống nhiều vào là bắt đầu nói lung tung.
"Nói thật, cậu chia tay với trợ lý Trình vì chuyện này rất không đáng, chuyện này có gì đâu, người nọ cũng đã không còn nữa rồi, không thể nào ở cạnh trợ lý Trình nữa. Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì mười năm, dù thế nào thì cũng có thể làm trợ lý Trình hoàn toàn quên bạn trai cũ."
Tần Lý: "Quên nào có đơn giản như vậy."
Du Thiếu Ninh không cho là đúng, "Cho dù còn nhớ thì đã sao, người nằm bên cạnh cậu ấy chính là cậu, người có thể ôm cậu ấy chính là cậu, chuyện này tốt hơn bất cứ thứ gì."
"Mọi chuyện không đơn giản như vậy."
Du Thiếu Ninh thấy Tần Lý cứ mãi bướng bỉnh, kích động: "Tôi nói cậu nghe, trợ lý Trình tốt như vậy, nếu cậu bỏ lỡ vì loại chuyện cỏn con như vậy thì thế nào cậu cũng sẽ hối hận. Lúc trước Tiền tổng còn nói muốn giới thiệu cháu trai mình cho trợ lý Trình đó, theo tôi biết, trong công ty còn có không ít người yêu thầm cậu ấy, chưa nói đến những người khác, nếu cậu không được vậy thì để tôi lên!"
"Cậu nói cái gì?"
Tần Lý đột nhiên đứng lên, trừng Du Thiếu Ninh, cả người gần như toả ra sương đen.
"Cậu lên cái gì?"
Du Thiếu Ninh bị khí thế này làm sợ tới mức cảm giác say chạy đi một nửa, "Tôi, không có gì, nói bậy, cậu đừng tin thật, chỉ là... ai cũng có lòng yêu cái đẹp, với gương mặt kia thì có nhiều người thích cậu ấy cũng không lạ mà."
"À," Tần Lý đột nhiên cười cười, "Thiếu Ninh, cậu có nhớ không, gần đây công ty đang có kế hoạch phát triển kinh doanh tại Tây Bắc?"
Du Thiếu Ninh: "???" Hả? Không phải đang nói về chủ đề tình cảm sao? Sao lại đổi gió nói đến công việc rồi?
Sau khi hoàn thành xong công việc ở thành phố B, Trình Mộc Quân vẫn ăn vạ không chịu về, dù sao thì đây cũng là thời gian hắn rời sân khấu mà.
Hơn nữa cũng chuẩn bị từ chức rồi, ai muốn về làm trâu bò nữa chớ.
Trình Mộc Quân ru rú trong khách sạn mấy ngày, ngủ đến khi tự tỉnh, lúc chán thì chơi game.
Thẳng đến khi lướt weibo, hắn nhìn thấy một hotsearch kỳ lạ.
Đó là một mini game, tên là《Làm thế nào để trở thành bạch nguyệt quang》, trong bình luận đều tỏ vẻ trò này rất cuốn, chơi một cái là không thể dừng được.
Xuất phát từ tò mò, Trình Mộc Quân click mở mini game.
Những người khác chơi một lần là không dừng lại được, hắn lại càng chơi càng cảm thấy lạ.
Mini game là chơi kiểu parkour, biến một tên trạch nam mặc áo thun quần đùi thành doanh nhân thượng lưu.
(Vượt chướng ngại vật)
Thứ xuất hiện trên đường đi không phải là tiền vàng mà là đủ loại quần áo trang sức kiểu dáng khác nhau, đến cuối sẽ có mỹ nhân chấm điểm, chưa người nào được điểm tuyệt đối, tạm thời không ai biết phần thưởng khi đạt điểm tuyệt đối là gì.
Trình Mộc Quân càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, những kiểu dáng quần áo đó rõ ràng là những thứ hắn hay chọn cho Tần Lý.
Có ý tưởng, hắn nhanh chóng bắt đầu, chỉ cần nửa tiếng đã qua ải thuận lợi, đạt được điểm tuyệt đối.
Ở điểm cuối cùng, một hàng chữ xuất hiện trên màn hình, các ký tự đầy màu sắc: Chúc mừng bạn đã trở thành bạch nguyệt quang hoàn mỹ!
"Cái thẩm mỹ gì vậy, xấu muốn chết." Trình Mộc Quân phỉ nhổ.
Hắn vừa dứt lời, liền thấy những mỹ nhân đợi ở điểm cuối móc một cây đao to ra lưu loát chém người chơi thành hai nửa.
Trình Mộc Quân:......
Mịa.
Có ý gì?
Hắn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Lisa, "Lisa, Tần tổng sao rồi?"
Lisa: "Trợ lý Trình, khi nào anh về?"
Giọng điệu của cô có vẻ không ổn lắm, Trình Mộc Quân hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tần tổng lại ở trong văn phòng một ngày một đêm không chịu ra nữa rồi, giám đốc Du cũng không......"
Trình Mộc Quân nhíu mày, "Cô biết ngài ấy đang làm gì không?"
Lisa: "Tôi có mang đồ vào vài lần, nhìn giống như đang...... gõ mã."
Trình Mộc Quân: "...... Tôi biết rồi."
Cái game này đúng thật là do Tần Lý làm, Trình Mộc Quân đứng lên, lượn trong phòng vài vòng, nghĩ đến trạng thái bây giờ, thấy mình vẫn nên trốn đi thì tốt hơn.
Không ngờ ý nghĩ này vừa toát ra thì chuông cửa đã vang lên, cả người Trình Mộc Quân run lên, giả chết không lên tiếng.
Người ngoài cửa mở miệng: "Trình Mộc Quân, tôi biết em ở bên trong, ngoan, mở cửa."
Trình Mộc Quân dại ra, "Hệ thống, xong đời xong đời, Tần Lý thật sự điên rồi, y muốn chém tôi làm hai giống cái trò chơi kia thật sao!! Sức lực quái dị đó của y có thể làm được thật đó a a a!"
Hệ thống: "Cậu bình tĩnh chút, xã hội hòa bình, cậu cứ yên tâm mở cửa đi."
Trình Mộc Quân: "Thân ái, tôi biết cậu không phải thiểu năng trí tuệ mà, cậu rất hữu dụng! Cậu có thể giúp tôi bất tử đúng không?"
Hệ thống: "Tôi sẽ làm mờ mấy hình ảnh máu me cho nha."
Trình Mộc Quân: "......" Lãng phí tình cảm của tôi.
______
Mình nghĩ nó giống ba cái game xàm xàm hay quảng cáo trên tiktok hay facebook ấy, loại game mà có kiểu chơi mà biến hoá ra trăm ngàn cái game á, k biết nói v mọi người hình dung được k nữa =))))