Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Ngày nào Trình Mộc Quân cũng ra ngoài, đến nỗi làm Tần Lý cũng phát hiện ra hành động dị thường của hắn.
Hôm nay, Trình Mộc Quân đứng trên ban công, nhìn thấy Tần Lý lái xe rời đi lập tức xoay người thay quần áo xuống lầu.
Hắn kéo cửa lớn ra, sau đó sửng sốt, người đứng ở cửa là Tần Lý vốn đã đi làm.
Tần Lý cười cười, "Quên điện thoại."
Biểu cảm tự nhiên, với tay qua người Trình Mộc Quân lấy điện thoại đặt trên tủ giày, sau đó hỏi: "Sao vậy? Muốn ra ngoài à?"
Lúc này Trình Mộc Quân đang mặc áo khoác, lại còn mang cả giày, nếu nói là đi ra ngoài vứt rác thì cũng quá giả rồi. Hắn gật đầu: "Ừm, ra ngoài mua quần áo, đã đến lúc làm mới phòng để quần áo của anh rồi."
Tần Lý nâng tay ôm eo hắn, "Anh đưa em đi."
Trình Mộc Quân không phản đối, hai người tự nhiên cùng nhau ra cửa. Tần Lý thả Trình Mộc Quân xuống ở phố Tây Bình sau đó chạy đến công ty.
Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn thời gian, chuyển hướng đi sang phố đồ cổ.
Phố đồ cổ cách phố Tây Bình khoảng hai ba trạm dừng, vị trí hơi hẻo lánh, lượng người qua lại không nhiều lắm. Lúc này lại là thời gian làm việc, cửa ra vào càng vắng vẻ hiu quạnh hơn, mấy cửa hàng có chút mặt tiền dứt khoát đóng cửa lại, nhìn rất tiêu điều.
Thứ Trình Mộc Quân muốn chính là hiệu quả này, tạo thời cơ tuyệt diệu cho vai ác kia bắt cóc mình. Ngay khi hắn đi qua ngã rẽ, phía sau bỗng truyền đến một loạt những tiếng chân dồn dập.
Đến rồi!
Trình Mộc Quân vui vẻ, sẵn sàng chấp nhận bị bắt đi.
"A!"
Tiếng hét thảm vang lên, Trình Mộc Quân xoay người lại.
Sau đó hắn trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy một đám người cao to vạm vỡ mặc tây trang không biết chui từ đâu ra đang giữ chặt một nam thanh niên mặc hoodie đen đeo khẩu trang.
"Các người buông tôi ra! Làm gì vậy!"
Loảng xoảng một tiếng, một khẩu súng rơi xuống từ trong người của thanh niên đang giãy giụa.
Một người trong đám người tây trang nói: "Gọi cảnh sát."
Nói xong, hắn đi tới gật đầu với Trình Mộc Quân đang sửng sốt: "Chào Trình tiên sinh, chúng tôi đến từ công ty bảo an Uy Hổ, được Tần tiên sinh giao phó bảo hộ ngài an toàn, xin không cần khẩn trương."
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, sao Tần Lý lại OOC rồi? Cốt truyện của tôi, thanh tiến độ của tôi......"
Hệ thống: "Nén bi thương."
Cốt truyện tiếp theo phát triển giống như ngựa hoang thoát cương, không thể cứu chữa.
Thanh niên bị công ty bảo an đè lại là một tên lêu lổng mà vai ác thuê, bọn họ cũng đã bắt cóc Tống Cảnh Thần vào mấy giờ trước.
Bởi vì tiểu lưu manh này sa lưới, cảnh sát tìm ra nguồn gốc rất nhanh, xử lý hết cả ổ tội phạm, sau đó cứu Tống Cảnh Thần nguyên vẹn trở về.
Mà Tống Cảnh Thần, có lẽ là thấy Tần Lý giao hết cho cảnh sát mà không xuất hiện lần nào nên hoàn toàn hết hy vọng.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Tống Cảnh Thần nhờ người trả lại tiền cho Tần Lý, sau đó mua vé máy bay trở lại nước E, cũng tỏ vẻ sẽ không quay lại nữa.
Nhìn những chuyện này, Trình Mộc Quân tỏ vẻ, dù sao tiến độ cũng không giảm, muốn làm sao thì làm. Đến nỗi những bảo tiêu đó đi theo hắn từ khi nào hắn cũng lười hỏi Tần Lý.
Hắn không hỏi, Tần Lý cũng không nói, hai người đạt thành một loại ăn ý quỷ dị.
Lại nửa tháng trôi qua.
Du Thiếu Ninh chuẩn bị đến công ty chi nhánh Tây Bắc nhậm chức, trước khi xuất phát có hẹn Tần Lý ra uống rượu. Vốn dĩ hắn cũng có kêu Tần Lý gọi Trình Mộc Quân theo, xem như một lần xin lỗi chính thức, nhưng mà người đến chỉ có mỗi Tần Lý.
Du Thiếu Ninh hỏi một câu theo bản năng: "Trợ lý Trình đâu?"
Tần Lý nhìn hắn một cái, giọng điệu rất bình tĩnh, "Em ấy nói không muốn ra ngoài."
"À." Du Thiếu Ninh lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy thất vọng mà chính hắn cũng không nhận ra.
Tần Lý không tiếp tục nói đến Trình Mộc Quân nữa, hỏi: "Nghe A Phong nói mấy ngày trước cậu không đến tiệc tạm biệt Tống Cảnh Thần?"
Du Thiếu Ninh không hé răng, rót rượu uống một ngụm mới thở dài nói: "Tôi.... không muốn gặp cậu ấy lắm."
Tần Lý bình tĩnh nói: "Không phải trước kia cậu yêu thầm cậu ta à?"
Du Thiếu Ninh sửng sốt, ngây ra một lát, "Đúng là đã từng, nhưng giờ nghĩ lại, lúc trước thích cậu ấy cũng không thấy có gì lạ, nhưng giờ gặp lại lại phát hiện rất nhiều chuyện khác nhau."
Tần Lý khẽ lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người im lặng uống rượu một lát, Du Thiếu Ninh lại lắp bắp hỏi, "Cậu và trợ lý Trình thế nào rồi?"
"Khá tốt." Tần Lý liếc hắn một cái, "Hình như cậu rất quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi với Mộc Quân nhỉ?"
"A, không phải." Du Thiếu Ninh hơi hoảng, "Cậu biết mà, dù sao chuyện bức ảnh kia cũng là lỗi của tôi."
Tần Lý nói: "Không có gì, chuyện này vẫn luôn là một vấn đề giữa chúng ta, sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, sớm giải quyết thì tốt hơn."
Nghe đến đó, Du Thiếu Ninh bỗng nhiên tỉnh táo lại, nói: "Mấy ngày nay tôi đã đọc không ít văn chương tình cảm, biết rằng muốn nói tạm biệt quá khứ cũng không phải chuyện đơn giản."
Điểm này vừa lúc chọc trúng chỗ đau của Tần Lý, cho dù đã làm hoà với Trình Mộc Quân nhưng y vẫn luôn có cảm giác không chân thật, dường như mình không thể bắt lấy người này hoàn toàn.
"Nói như thế nào?"
Thấy Tần Lý cổ động, Du Thiếu Ninh tiếp tục nói: "Tôi đốt hết những thứ có liên quan đến Cảnh Thần, xem như một lời tạm biệt chính thức, cũng xoá hết những ảnh chụp và video trên mạng xã hội."
"Rất hữu dụng đó, sau khi đốt chúng, tôi thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn, hoàn toàn vui vẻ nghênh đón tương lai mới."
Tần Lý nghe đến đó, lòng rung động.
Y không quan tâm Du Thiếu Ninh đang nghĩ gì, dù sao hắn cũng không nhận ra mình ôm tình cảm với Trình Mộc Quân, hơn nữa người lại sắp phải đi Tây Bắc, không có uy hiếp gì.
Thứ y để ý là quá khứ của Trình Mộc Quân, giờ nghĩ lại, dường như quá khứ của Trình Mộc Quân thiếu thốn đến đáng thương, trừ bức ảnh đó ra thì không còn gì khác.
Nếu Trình Mộc Quân thật sự yêu người "bạn trai cũ" đã chết kia sâu đậm, vậy thì sao lại chỉ để lại mỗi một tấm ảnh chụp. Chính vì điều đó nên y mới không nhận ra điều gì khác thường trong nhiều năm như vậy.
Cảm thấy cái gọi là "bạn trai cũ" này xuất hiện quá mức đột ngột.
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
Mày Tần Lý nhíu chặt lại.
Trình Mộc Quân đang lười biếng phơi nắng ở nhà, bỗng nhiên nhận được một lời nhắc nhở.
Hệ thống: "Cảnh cáo, cảnh cáo, cảnh cáo thanh tiến độ."
"Cái gì?"
Trình Mộc Quân gần như bật ra khỏi ghế, "Chuyện gì vậy?"
Hệ thống không nói hai lời, vứt thanh tiến độ ra.
Trình Mộc Quân nhìn thanh tiến độ đỏ tươi đang lùi lại từng chút một.
%, %, %......
Tiến độ đang liên tục giảm xuống, hoàn toàn không có xu thế dừng lại.
Gan mật hắn như nứt ra, đầu óc trống rỗng. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là bởi vì Tống Cảnh Thần đi rồi? Không đúng, Tống Cảnh Thần cũng đã đi từ nửa tháng trước, sao đột nhiên tiến độ lại điên cuồng giảm thế này?
Trình Mộc Quân: "Chẳng lẽ là Tống Cảnh Thần chết rồi?"
Hệ thống: ".... cậu suy nghĩ nhiều quá, Tống Cảnh Thần là vai chính của cốt truyện, nếu cậu ta chết thì cốt truyện sẽ sụp đổ rồi đá cậu ra ngay."
"......"
Vậy thì chuyện xấu chỉ còn mỗi Tần Lý.
Trình Mộc Quân trực tiếp gọi điện thoại qua.
Lần gọi thứ nhất, Tần Lý không nhận.
Trình Mộc Quân rất kiên nhẫn, gọi thêm một lần nữa, cuối cùng Tần Lý cũng nhận cuộc gọi.
Giọng nói hơi khàn.
"Hửm."
Trình Mộc Quân nhanh chóng điều chỉnh nhân vật, hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Tần Lý: "Anh về nhà ngay đây, đang lái xe."
"Ừm, được, anh tập trung lái xe đi."
Trình Mộc Quân ngắt điện thoại, xoay trong hoa viên hai vòng, lầm bà lầm bầm: "Làm sao bây giờ làm sao bây giờ."
Tiến độ vẫn đang giảm xuống, đảo mắt một cái đã đến mốc %.
Chờ đến khi xe Tần Lý ngừng ở cửa hoa viên, Trình Mộc Quân đã gần như sụp đổ, đờ đẫn nằm trên ghế.
Dù cho kế tiếp có phải đối mặt với chuyện gì đi nữa, tất cả đều không thể lay động lòng hắn.
Nhưng ngạc nhiên là Tần Lý xuống xe rất bình thường, thậm chí còn có hơi vui vẻ. Y xuống xe, sau đó đi tới chạm lên mặt Trình Mộc Quân.
"Sao lại nằm ở đây, không nóng sao?"
Trình Mộc Quân nâng mí mắt lên nhìn y một cái, "Chờ anh về."
Tần Lý cong môi cười, cúi người hôn hắn một cái, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.
Hai người nhìn nhau không nói gì, uống trà trong hơn mười phút. Trong lúc đó, tiến độ vẫn đang giảm xuống.
Trình Mộc Quân không kìm được nữa, mở miệng hỏi: "Anh có chuyện gì muốn nói với em sao."
Tần Lý nhìn chằm chằm hắn một lát, "Anh hỏi gì em cũng trả lời?"
Trình Mộc Quân gật đầu.
Nhưng mà chính hành động này lại làm thanh tiến độ đột ngột giảm %. Trình Mộc Quân dại ra, hỏi trong lòng: "Hệ thống, Tần Lý bị hư rồi đúng không? Cậu muốn báo lên để sửa chữa cái bug này một chút không?"
Hệ thống tự bế, "Nếu mà hư thì cũng là bị cậu chơi hư, đây đều là trách nhiệm của cậu."
Trình Mộc Quân cũng tự bế luôn, không muốn nói chuyện nữa.
Tần Lý đứng lên, lấy một túi văn kiện từ trong xe ra đưa cho Trình Mộc Quân.
Lúc Trình Mộc Quân nhận nó, ngón tay hơi run lên. Tần Lý chú ý đến chi tiết này, duỗi tay nhéo nhẹ tay trái hắn, "Đừng khẩn trương, không có chuyện gì đâu."
Trình Mộc Quân mở văn kiện ra, bên trong là báo cáo điều tra.
Đối tượng điều tra đúng là "Trình Mộc Quân".
Tần Lý nhìn hắn, cười cười, "Xin lỗi vì đã tự ý điều tra em, nhưng mà có vài việc anh không thể hiểu được."
Bên trong là hết thảy về Trình Mộc Quân, tất cả đều rất đơn giản, là đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện, thành tích ưu tú, lấy học bổng rồi lên đại học.
Vấn đề ở chỗ, trải nghiệm tình cảm viết một chữ: "Không".
Tay Trình Mộc Quân run lên, hắn buông túi văn kiện xuống, ngả người về sau nằm lại trên ghế, nhắm hai mắt lại.
Hắn không nói gì, trong đầu lại đang gọi hệ thống, "Hệ thống, thanh tiến độ thanh tiến độ."
Không biết vì sao mà hồi lâu sau hệ thống mới vứt thanh tiến độ ra.
Vừa nhìn thoáng qua thôi mà hai mắt Trình Mộc Quân đã biến thành màu đen, hồn lìa khỏi xác.
Thế mà thanh tiến độ lại chỉ còn % đang chảy máu đầm đìa, cái gì vậy chứ?
Cảm giác mất khống chế làm Trình Mộc Quân không thể đè nén xúc động muốn phát bệnh, hắn nâng tay phải lên nắm chặt tay trái đang run rẩy, thậm chí cả bả vai cũng run theo.
Trình Mộc Quân tuyệt vọng, "Hệ thống, tôi có thể xin một điều không, ở thế giới tiếp theo hãy bỏ cái thuộc tính phóng đại cảm xúc này đi nhé?"
Hệ thống: "...... Nếu tuyến thế giới không sụp đổ thì được, nhưng giờ tuyến thế giới đã mất khống chế, chúng tôi không thể can thiệp. "
Trình Mộc Quân:......
Vẫn là nghiệt tôi tạo mà...
Hối hận cũng không kịp.
Ngay lúc này, có một hơi thở ấm áp tới gần, người nọ bế hắn lên.
Trình Mộc Quân lười mở mắt, dứt khoát vùi mặt vào ngực Tần Lý, bộ dáng trốn tránh đối mặt với sự thật.
Sau đó hắn nghe thấy Tần Lý thấp giọng cười cười, "Không sao."
Tần Lý ôm hắn lên lầu, đặt lên chiếc giường mềm mại, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Trình Mộc Quân, "Không sao, dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ không trách em."
Trình Mộc Quân đờ người, thầm nghĩ, anh không trách tôi, anh chỉ biết trừ tiến độ của tôi thôi!
Hai người ôm tâm tư khác nhau, lẳng lặng dựa sát vào nhau một lúc lâu.
Không biết qua bao lâu, Trình Mộc Quân đột nhiên ngẩng đầu, ngồi dậy.
Tần Lý nằm nghiêng bên cạnh mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo, cũng yên lặng ngồi dậy.
Trình Mộc Quân nhìn y chằm chằm, "Có phải anh rất muốn biết mọi chuyện không?"
"Nếu em muốn nói."
Trình Mộc Quân đã không thể đoán được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với Tần Lý, thôi thì cứ được ăn cả ngã về không.
Lúc này hệ thống cảnh cáo: "Cậu bình tĩnh chút, cậu muốn nói cái gì? Không phải là cậu muốn nói chuyện mình xuyên đó chứ, không được, cậu làm vậy sẽ kích thích Tần Lý, dẫn tới......"
Trình Mộc Quân lạnh lùng ngắt ngang lời nó: "Không phá đi thì không xây lại được, hơn nữa, thế giới này vốn đã hỏng, biết đâu nói ra có thể cứu vớt được chút ít. Ngoan, đi ra chỗ khác chơi, đừng quấy rầy cảm xúc của tôi."
"Hức......"
Hệ thống nghẹn ngào, bị khí thế của Trình Mộc Quân làm sợ hãi không nhẹ. Nó không dám nói nữa, chỉ có thể an tĩnh nhìn Trình Mộc Quân phát bệnh.
"Làm sao vậy?" Tần Lý lại nói, "Không sao, nói từ từ thôi."
Trình Mộc Quân đứng dậy, kéo cửa sổ đi ra ban công, nhìn ra hoa viên bên ngoài.
Lúc này mặt trời đã khuất núi, có người đang tưới thảm cỏ ở nơi xa, trong làn gió khô ráo trộn lẫn mùi hương của hỗn hợp bùn đất và cỏ xanh.
Tần Lý đi ra theo, quay người dựa vào lan can, lẳng lặng chờ Trình Mộc Quân mở miệng.
Trình Mộc Quân đi thẳng vào vấn đề, nói: "Anh không thể tra được anh ấy là tất nhiên, bởi vì anh ấy không tồn tại ở thế giới này."
"Cái gì?" Đồng tử Tần Lý co rụt lại, biểu cảm cứng đờ.
Trình Mộc Quân lại không nhìn y, cũng không để tâm đến cảm xúc của y, tiếp tục nói. Dù sao cũng lỡ nói rồi, không thể quay đầu được nữa.
Không sao cả, thanh tiến độ cũng đã giảm còn % rồi, cùng lắm thì mọi người cùng chơi thôi.
"Tôi cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra, khi mở mắt ra thì thấy mình đã xuất hiện ở giảng đường đại học, sau đó nhìn thấy anh trên bục giảng......"
Những chuyện kế tiếp không cần nhiều lời, cả Tần Lý và Trình Mộc Quân đều rất quen thuộc.
Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Sau đó tôi dần phát hiện, đây là một quyển sách mình đã từng xem qua......"
Hắn dùng dăm ba câu để kể lại cốt truyện gốc cho Tần Lý nghe, sau đó chờ y phản ứng.
Tần Lý im lặng hồi lâu, không có động tĩnh gì.
Cũng may hết thảy sóng êm gió lặng, năng lực thích nghi của Tần Lý rất mạnh, dường như hoàn toàn có thể tiêu hóa tin tức kinh thế hãi tục này. Cho dù Trình Mộc Quân nói với y rằng thế giới này chỉ là một quyển sách.
Cuối cùng Tần Lý cũng mở miệng hỏi: "Cho nên lúc trước em mới chủ động tiếp cận anh, cho nên em vẫn luôn biết anh đã từng ngu xuẩn mà cho rằng em là người thay thế, em biết tất cả."
Trình Mộc Quân gật đầu, "Ừm, động cơ của tôi không đơn thuần, cho nên cũng không yêu cầu anh thật lòng."
Những lời này cực kỳ lãnh khốc, hoàn toàn phủi sạch những gút mắc của hai người. Mà người này cũng là Trình Mộc Quân chân thật.
Một Trình Mộc Quân không có tâm, dường như sẽ không bao giờ yêu ai thật lòng.
Tần Lý nhìn hắn, trong mắt bình lặng, giọng điệu nói chuyện cũng rất dịu dàng: "Anh biết rồi."
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, ngược lại hơi không tiếp thu nổi, "Không phải, anh cứ vậy mà..... bình tĩnh chấp nhận như vậy sao? Ngay cả chuyện thế giới này chỉ là một quyển sách mà anh cũng tin tưởng không chút nghi ngờ gì?"
Tần Lý cười, giơ tay kéo Trình Mộc Quân vào lồng ngực mình, "Chân thật hay không tự anh có thể cảm nhận được. Trang Chu mộng hồ điệp, đến tột cùng em cũng không biết thế giới nào mới là chân thật."
"Em có thể thẳng thắn là rất tốt rồi." Tần Lý tiếp tục nói, "Em có quá khứ, anh cũng có quá khứ, đã nói buông tay thì cứ cho nó qua."
Trình Mộc Quân ngơ ngác gật đầu, không biết phải làm sao.
Tần Lý bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Một vấn đề cuối cùng nhé?"
"Được."
"Bây giờ, rốt cuộc thì em có yêu anh không?"
Trình Mộc Quân vốn định há mồm nói, nhưng rồi lại chần chờ: "Không biết......"
Tay Tần Lý hơi run, cuối cùng vẫn nâng lên, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Trình Mộc Quân.
"Không sao, anh không ngại."
Nhưng vào lúc này, thanh âm của hệ thống cũng vang lên.
【Hệ thống nhắc nhở, thế giới này đã sửa chữa xong, đợi sau khi ổn định sẽ có cơ hội rời khỏi.】
Trình Mộc Quân khó hiểu, một mặt không hiểu "không ngại" của Tần Lý là có ý gì, mặt khác là không rõ sao lại sửa chữa xong.
Hắn thấp giọng hỏi: "Vậy sau này anh định làm gì?"
Tần Lý: "Giống như lúc trước, nhưng lại có chút không giống."
Trình Mộc Quân muốn hỏi thêm, lại bị Tần Lý đẩy nhẹ vào phòng, "Anh ở ban công một lúc."
Sau khi vào phòng, lúc này Trình Mộc Quân mới có tinh lực nói chuyện với hệ thống: "Cậu không gạt tôi chứ? Sao lại sửa chữa xong rồi? Lúc nãy, chưa nói đến chuyện cốt truyện đã hỏng, tôi đã bất chấp OOC rồi đó."
Hệ thống dứt khoát vứt thanh tiến độ ra, "Cậu tự xem đi."
Thanh tiến độ sửa chữa đã biến thành màu xanh lục, bên trên là con số % bắt mắt làm Trình Mộc Quân rất vui vẻ. Hắn lại hỏi: "Nhưng vẫn cảm thấy không đúng lắm, lúc đầu là cậu lừa tôi đúng không?"
Hệ thống: "Lúc nãy tôi có gửi số liệu lên, đã được đáp lại, phân tích như sau: Tất cả cốt truyện mấu chốt đều đã xảy ra, cũng đủ chống đỡ thế giới vận hành, công tác sửa chữa hoàn thành."
Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý, "Vậy thì cơ hội rời đi là gì?"
"Sẽ không lâu lắm đâu, chờ thế giới vận hành ổn định một đoạn thời gian thì sẽ tự động rời khỏi."
"Được rồi." Chuyện mà Trình Mộc Quân có thể làm bây giờ cũng chỉ có kiên nhẫn chờ đợi.
Sau khi nói chuyện với hệ thống xong, hắn xoay người lại nhìn ra ban công, qua bức màn trắng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lờ mờ của Tần Lý.
Người đứng trên ban công, lưng dựa vào lan can, mặt quay vào trong phòng. Trình Mộc Quân không nhìn rõ biểu cảm của Tần Lý, cũng không biết đối phương đang nhìn gì.
Nhưng, tất cả những chuyện đó đều không quan trọng.
Sau khi tuyến cốt truyện được sửa chữa xong, tất cả dường như quay về quỹ đạo ban đầu, Trình Mộc Quân chịu những lời khẩn cầu của nhân viên mà quay trở về làm trợ lý của Tần Lý một lần nữa.
Buổi sáng ngày chuẩn bị trở lại công ty, Trình Mộc Quân chọn quần áo cho Tần Lý theo lệ thường, sau đó hai người cùng ăn sáng, rồi cùng ra ngoài.
Tần Lý lái xe, trước khi khởi động xe, y ngơ ngẩn nhìn Trình Mộc Quân một lát, mặt mày nhu hòa, sau đó cúi người đến trao cho hắn một nụ hôn.
"Thật tốt."
Cùng lúc đó, thanh âm của hệ thống vang lên.
【Hệ thống nhắc nhở: Thế giới đã vận hành ổn định, chuẩn bị, rời khỏi trong , , .】
Ý thức của Trình Mộc Quân lâm vào bóng tối.
Khi hắn mở mắt ra một lần nữa, trước mắt đã là một mảnh trắng xoá.
A, là bệnh viện, là thế giới trừng phạt đáng chết.
Có người đẩy cửa đi vào.
Trình Mộc Quân nhìn thoáng qua, sau đó không nhịn được mắng một câu thô tục.
Phắc.
Là tên chó Tiêu Ngật Xuyên.
_______
() Trang Chu mộng hồ điệp: Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. - Theo wikipedia
_______
Tình hình là mình dương tính rồi các bạn ơi, mình sẽ cố edit khi còn có thể nha T_T