Chú ý:
Mình không biết edit cổ đại, và thế giới này còn có khá nhiều từ khó, nên mấy đoạn nào mọi người thấy phi logic thì nhắm mắt bỏ qua giúp mình nhé =)), đó là hậu quả của việc không hiểu QT và tra raw cũng không hiểu nốt. Còn về việc quá lậm QT hay từ ngữ không phù hợp (hiện đại quá) thì mong mọi người cmt sửa giúp mình nhé. Thanks!
__________
Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Kịch bản rất dài, bốn phía cũng càng thêm lạnh, Trình Mộc Quân lại không thể nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì.
Hắn không cảm thấy sợ vì không thể động đậy, bởi vì trong sinh mệnh dài dằng dặc của Trình Mộc Quân, ngay khi vừa bắt đầu có ý thức, cảm giác đầu tiên chính là không thể động.
Suy cho cùng, là một cây trúc, mặc dù đã có ý thức, nhưng chưa hóa hình thì cũng chỉ có thể chờ khi có gió mới có thể động.
Điều duy nhất làm Trình Mộc Quân cảm thấy không thoải mái là ở đây quá lạnh, cây trúc không thích nơi rét lạnh.
Hắn cố nhịn xuống, nhìn kịch bản, thuận tiện nhớ lại quãng thời gian mình từng trải qua ở thế giới này.
Cửu Châu giới chia thành hai đạo chính - ma, chính đạo có nhất tông, nhị các, tam môn, tứ phái, nhất tông là Thái Huyền Tông, chính là môn phái chính đạo có thực lực mạnh nhất Cửu Châu giới.
"Trình Mộc Quân" là trưởng lão Phân Thần kỳ của Thái Huyền Tông.
Đương nhiên, trong tiểu thuyết, mấy tên trưởng lão Phân Thần kỳ này cũng chỉ là chỗ dựa hoặc trở ngại để vai chính trưởng thành mà thôi.
"Trình Mộc Quân" rất lợi hại, hắn là chỗ dựa cũng là trở ngại, đơn giản mà nói, hắn là chỗ dựa trong sự nghiệp, là trở ngại trên đường tình cảm.
Phụ mẫu "Trình Mộc Quân" là đại năng Hợp Thể cảnh. Phụ thân hắn lấy thân tuẫn đạo trong đại chiến chính - ma, đồng quy vu tận cùng mười tên Ma Tôn, lúc này mới ngừng được lần ăn mòn của Ma giới với Cửu Châu giới, mà mẫu thân hắn cũng bị trọng thương trong cuộc đại chiến đó, gồng mình chống đỡ trở lại tông môn, sau khi sinh hạ "Trình Mộc Quân" thì lập tức ngã xuống.
Là hậu nhân của hai vị đại năng cứu vớt Cửu Châu giới, từ nhỏ Trình Mộc Quân đã có địa vị siêu nhiên ở tông môn. Bản thân hắn cũng có thiên phú trác tuyệt, không đến trăm tuổi đã đột phá Phân Thần cảnh, là thiên tài ngàn năm khó gặp.
Nhưng ngay khi hắn đột phá, lời nguyền từ cơ thể mẹ đột nhiên bùng nổ, hủy hoại đạo cốt hắn. Thái Huyền Tông cử tông môn trợ giúp, tốn vô số thiên tài địa bảo mới giữ được tính mạng của hắn.
Trình Mộc Quân giữ được mạng, nhưng tu vi lại không thể tiến thêm.
Đường đường là một đạo quân Phân Thần, một thân kiếm thuật tuyệt diệu, lại không thể vận dụng bất cứ linh lực gì, một khi dùng, thể xác gầy yếu dị thường sẽ không chịu nổi, nhẹ thì hộc máu, nặng thì hôn mê.
Từ đây, "Trình Mộc Quân" gác lại suy nghĩ muốn đột phá, chu du trong thế giới phàm nhân quanh năm. Đến một ngày nọ, hắn thấy một đám sơn tặc tàn sát thôn trang, liền ra tay cứu giúp.
Tuy hắn không thể vận dụng linh lực, nhưng kiếm thuật vẫn là độc bộ thiên hạ, nhẹ nhàng diệt hết những tên sơn tặc không có nhân tính đó. Đáng tiếc là, hắn đến chậm, toàn bộ thôn trang đã không còn người sống.
Cuối cùng, sau một hồi tìm kiếm, "Trình Mộc Quân" tìm thấy người sống sót duy nhất ở dưới tảng đá, đó chính nam chủ quyển tiểu thuyết này, Hách Viễn.
Nếu là nam chủ, vậy thì đã định là thiên tài.
"Trình Mộc Quân" liếc mắt một cái đã nhìn ra tư chất của Hách Viễn giống mình như đúc, lập tức nổi lòng yêu người tài, mang người về tông môn, thu làm đệ tử thân truyền.
Câu chuyện đến đây vẫn diễn biến rất bình thường.
Nhưng không bình thường ở chỗ, "Trình Mộc Quân" quả thật là đào tim đào phổi đối xử với người đệ tử này, đào tận mười tám năm, sau đó lại đột nhiên nảy sinh tình cảm không bình thường với đệ tử.
Nhìn đến đây, Trình Mộc Quân lập tức cảm thấy có gì đó là lạ, "Không phải cậu nói đây là một quyển sảng văn ngựa giống thăng cấp à? Nam sư tôn yêu nam đồ đệ là quái gì?"
Hệ thống thâm trầm nói: "Cậu không hiểu, đây là trào lưu mới của mấy trang web văn học nam tính hướng, nhằm hấp dẫn độc giả nữ."
Trình Mộc Quân: "Đúng thật là tôi không hiểu, bởi sao tôi thắc mắc, sao lúc đó mình lại động kinh mà đi thích Hách Viễn chứ. Lúc cứu nhóc đó về là mới năm tuổi, vừa đen vừa gầy giống y như con khỉ không lông, đến khi lớn lên rồi mà tôi vẫn không thể quên được hình ảnh đó, ánh mắt của tôi không thể nào kém đến như vậy được."
Hệ thống: "Đó chính là nam chủ, người có hậu cung khổng lồ, mị lực phi phàm, là nam chủ chỉ dựa vào khuôn mặt là có thể làm người ta mê như điếu đổ đó."
Trình Mộc Quân: "Không được, không phải loại hình tôi thích."
Hệ thống: "Ai quản cậu có thích hay không! Cậu thích thì có ích gì à?"
Sau khi Hách Viễn trưởng thành, đúng thật là rất phong thần tuấn lãng, như viên ngọc quý giá làm người mê say. Toàn bộ tông môn trên dưới đều có không ít sư tỷ sư muội đạo tâm không kiên định thích y.
Dưới sự dạy dỗ của sư tôn, Hách Viễn một lòng hướng đạo, trong mắt trừ kiếm đạo ra thì chỉ có hiếu kính sư tôn.
Trình Mộc Quân lại thở dài, "Rõ ràng là một cảnh phụ từ tử hiếu thật tốt đẹp, kịch bản của mấy người cứ cố chấp làm cái gì."
Hệ thống cười lạnh, "Cố chấp như nào cũng không bằng cậu."
Trình Mộc Quân: "Quá khen quá khen."
Biến cố phát sinh sau khi Hách Viễn bước vào kỳ tâm động. Y rời khỏi tông môn đi rèn luyện theo lệ thường, rồi cứu được một nữ tử ở bí cảnh.
Hai người kết bạn đồng hành, dần nảy sinh tình cảm. Trong bí cảnh, nữ tử xả thân cứu nam chủ bị nhốt đang trong tuyệt cảnh, Hách Viễn bị kích thích, cứu người trở về.
Nữ tử bị trọng thương, nam chủ đưa nàng về môn phái cầu sư tôn cứu giúp. Sư tôn liếc mắt một cái lập tức nhận ra, diện mạo này có vài phần giống với người tu ma trong lưu ảnh châu mà mẫu thân hắn để lại.
Sư tôn cho rằng nữ tử không có ý tốt, Hách Viễn lại cho rằng, trong bí cảnh, nàng hoàn toàn có thể trốn thoát một mình, không có khả năng là người trong ma đạo.
Sư đồ nảy sinh hiềm khích.
Mà việc làm sư đồ quyết liệt, chính là lúc Hách Viễn quyết định mang người trong lòng đến Hồi Xuân Môn tìm thầy trị bệnh.
"Trình Mộc Quân" mang theo đội chấp pháp của môn phái trấn áp nữ tử vào địa lao. Hách Viễn hoảng sợ chạy trốn, từ đây sinh ra hoài nghi với cái gọi là phân chia chính tà, đạo tâm dao động.
Nhìn đến đây, Trình Mộc Quân làm mặt thống khổ, "Đúng là tên ăn cháo đá bát! Giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy lúc đó mình làm rất đúng."
Hệ thống: "Cậu xem cẩn thận lại, nguyên nhân Hách Viễn hoài nghi sư tôn mình không đơn giản chỉ có như thế này."
Trình Mộc Quân nhìn qua theo hệ thống mách bảo, bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là Hách Viễn quỳ trước cửa động phủ sư tôn ba ngày ba đêm, muốn cầu tình thay nữ tử, nhưng không ngờ "Trình Mộc Quân" lại phát bệnh phải đưa đi cứu chữa. Mà Hách Viễn, trong huyệt động hỗn loạn, y thấy được mơ ước của sư tôn đối với mình.
"Thì ra là thế, bảo sao Hách Viễn lại chạy, nỗi sợ của thẳng nam ~ "
Hệ thống: "...... Cậu lý giải như vậy cũng đúng."
Từ đó về sau, Hách Viễn một bên trốn tránh sự tìm kiếm của đội chấp pháp môn phái, một bên đánh quái thăng cấp thu hậu cung. Mà mục đích cuối cùng của y, đó là chống lại môn phái cứu người trong lòng.
Mặc dù đã gặp qua vô số mỹ nhân, trải qua quá vô số hương thơm dịu dàng, nhưng lòng Hách Viễn vẫn luôn dành ra một vị trí nhỏ cho nữ tử làm y động tâm đầu tiên.
Trình Mộc Quân: "Eo, thật ghê tởm, đây chính là cái gọi là vai chính thâm tình à, ngựa giống mở cả hậu cung mà thâm tình?"
Hệ thống: "Nam tần khác nữ tần, nam tần mà có thể nhớ mãi thì là thâm tình rồi."
"......" Trình Mộc Quân nói, "May là tôi đã giết hết chúng."
Hệ thống: "Cậu còn rất đắc ý?"
Đúng vậy, cốt truyện của Trình Mộc Quân không hề đi đến đoạn nam chủ rời khỏi sư môn, lang bạt thiên hạ đánh quái thăng cấp thống nhất hai đạo chính - ma.
Trước khi Hách Viễn đưa người trong lòng về môn phái tìm thầy trị bệnh, giáo huấn tình yêu của Trình Mộc Quân đột nhiên biến mất.
Hắn xem lại ký lục trong động phủ về những tâm tư của mình với đệ tử, cảm thấy như ngũ lôi oanh đỉnh. Ngay lúc này, Hách Viễn còn tới cửa tới cầu Trình Mộc Quân thả người.
() Ngũ lôi oanh đỉnh: năm tia sét cùng nhau giáng xuống
Dưới hai luồng kích thích, cảm xúc tiêu cực của Trình Mộc Quân bị phóng đại đến mức tận cùng, trực tiếp dùng một kiếm đâm chết người trong lòng của Hách Viễn, hơn nữa còn mổ đạo cốt Hách Viễn, đọa ma trước mặt mọi người, phản bội môn phái, từ đó biến mất gần một trăm năm.
Lần thứ hai xuất hiện, hắn đã là ma tu. Dù là người thường, nhưng khi nhắc đến người đã từng là Chiêu Minh đạo quân thì cũng đều phải phun nước miếng phỉ nhổ. Phản đồ.
Trình Mộc Quân dùng dăm ba câu kể lại mọi việc mình đã làm cho hệ thống.
Nói cho cùng, sau khi tuyến thế giới bị hỏng, không ai biết Trình Mộc Quân đã làm gì cả.
Hệ thống im lặng thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Trình Mộc Quân cho rằng hệ thống bị hắn chọc giận đến chết máy rồi, "Hệ thống, cậu làm sao vậy? Cậu ổn không?"
"Không, tôi không hề ổn......"
Trình Mộc Quân nghe ra chút mùi tuyệt vọng, nhưng dù sao cũng là đồng đội, hắn lên tiếng an ủi: "Không sao đâu, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát."
Hệ thống đột nhiên bùng nổ: "Kiểm soát kiểm soát cuối cùng là cậu kiểm soát cái gì, lần trước thì trêu đùa Tần Lý, thế mà lần này cậu còn đâm chết con gái nhà người ta, hơn nữa còn mổ đạo cốt của nam chủ, cuối cùng thì cái đầu nhỏ của cậu chứa thứ gì vậy!"
Trình Mộc Quân: "...... Cậu đừng như vậy mà, tôi sợ."
"Cậu còn biết sợ? Cậu thiếu điều muốn chọc thủng trời rồi, không đúng, tuyến thế giới cũng hỏng rồi, cậu đây là đã chọc thủng trời rồi chứ còn gì nữa. Cậu có thể nói tôi biết là tại sao cậu lại muốn giết nữ chủ không?"
Trình Mộc Quân: "Thì... cô ta đã biết trên người nam chủ có đạo cốt trấn ma, không giết không lẽ để cô ta tiết lộ bí mật à."
"Cô ấy yêu nam chủ thật lòng, sẽ không làm vậy."
Trình Mộc Quân: "Tôi không tin, tình yêu là thứ không đáng tin nhất, phải phòng ngừa mọi chuyện."
"...... Vậy cậu mổ đạo cốt nam chủ làm gì?"
Trình Mộc Quân nói rất đường hoàng: "Báo thù chứ sao. Y là bạch nhãn lang đó, đã muốn chạy rồi mà còn ngu như vậy, để một yêu nữ ma tu lừa, thế nào thì một ngày nào đó đạo cốt cũng sẽ bị người khác mổ thôi, người khác mổ không bằng tôi mổ, dù sao thì y là kiếm thể trời sinh, lấy đạo cốt cũng không ảnh hưởng tu luyện."
Đạo cốt của Trình Mộc Quân và Hách Viễn đều là đạo cốt trấn ma, đạo cốt này có thể giúp tu sĩ bất khả xâm phạm với tất cả yêu ma, tựa như cửu thiên lôi đình, có thể áp chế ma tu.
Lúc trước, tên ma tu kia dùng bí thuật, nhìn thấy hài tử trong bụng mẫu thân Trình Mộc Quân có đạo cốt trấn ma, vì thế nên hạ lời nguyền lên người nàng để tiêu trừ hậu hoạn.
Mà Trình Mộc Quân vẫn luôn giữ bí mật này giúp Hách Viễn, không để bất luận kẻ nào biết y có đạo cốt trấn ma.
"......" Suýt nữa là hệ thống đã bị hắn thuyết phục "Hơn nữa, cảnh giới kiếm thuật của tôi rất rõ ràng mà đúng không, kết quả đều là muốn báo thù sau đó làm đám ma đạo yêu nhân không dám đến đây tác loạn, vậy thì tôi dùng cách có hiệu suất cao hơn, dù gì thì kết quả cũng giống nhau, quá trình không quan trọng."
Hệ thống tự bế, "Cho nên, rốt cuộc là cậu đã làm gì?"
"Nằm vùng trong ma đạo, dùng đạo cốt trấn ma làm vật dẫn đường, lưu lại một đạo dẫn trên người những Ma Tôn, sau đó ngay khi ma đạo muốn phá giới thì nhấn kíp nổ, đoànggg." Trong giọng nói của Trình Mộc Quân tràn ngập sung sướng, "Thật xuất sắc."
Đầu hệ thống đau đến nỗi dữ liệu cũng loạn xạ: "Thu phục ma đạo là việc của nam chủ, cậu làm gì......"
Trình Mộc Quân trở lại thế giới này lần nữa vẫn hoàn toàn không cảm thấy việc mình làm có gì sai. Tính cách tiêu cực ở thế giới này của hắn là tính cổ hủ, cố chấp.
Tính cách tiêu cực bị phóng đại làm hắn muốn giết hết người trong ma đạo, vì đạt được mục đích mà quyết không bỏ qua, tuyệt đối không có khái niệm thỏa hiệp.
Đối với một sư tôn có suy nghĩ cổ hủ, việc yêu đệ tử của mình là việc không thể chấp nhận được. Vì thế, Trình Mộc Quân chưa bao giờ có ý định đưa phần tình cảm này ra ánh sáng, thậm chí còn vì vậy mà đối tốt với Hách Viễn gấp bội, chỉ vì muốn đền bù.
Khi giáo huấn tình yêu của hắn biến mất, tinh thần bị đả kích cực độ. Sau đó lại nghe thấy lời cầu tình của Hách Viễn.
"Dù nàng là ma tu thì cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ma tu thì nhất định sẽ là người xấu sao?"
Phòng tuyến tâm lý của Trình Mộc Quân sụp đổ, quyết đoán vứt bỏ nam chủ, lựa chọn phương thức cực đoan có hiệu suất tối cao nhất, đó chính là đi đồ sát mười tôn ma đạo, sau đó mọi việc cứ diễn ra như thế.
Hiện tại Trình Mộc Quân trở lại thế giới này, vẫn cảm thấy nên giết ma tu như trước, chỉ là lần này có lý trí hơn chút mà thôi.
Nhưng vẫn còn may là hắn trở về đúng lúc, vẫn kịp để thay đổi mọi chuyện, lần này hẳn là việc đảo ngược thời gian có mức độ nhất định.
Nhìn linh khí quanh thân thì có thể đoán rằng, giờ hắn vẫn còn ở trong Thái Huyền Tông.
Như vậy là lúc hắn vẫn chưa phản bội tông môn, hết thảy vẫn còn kịp.
Thân thể không thể động, đôi mắt không mở được là chuyện rất bình thường, Dù sao thì cơ thể rách nát này của Trình Mộc Quân cũng thường hộc máu hôn mê, nhưng ý thức lại thanh tỉnh.
Trạng thái này cũng không phải mới xuất hiện một hai lần.
Trình Mộc Quân lập tức bình tĩnh lại, cảm thấy tình huống lúc này còn tốt hơn thế giới trước nhiều.
Ít nhất là hắn không coi nam chủ là búp bê chơi game thay đồ, quan hệ hai bên vẫn còn dừng lại ở mức sư đồ lành mạnh. Mối quan hệ lành mạnh sẽ dẫn đường để cốt truyện đi vào quỹ đạo dễ dàng hơn.
Hên thiệt, Nice.
Trình Mộc Quân cảm thấy hệ thống không ổn, an ủi nói: "Không sao đâu, chắc các bước tiếp theo rất đơn giản, giờ tôi chỉ cần nhanh chóng tiêu huỷ những chứng cứ yêu thầm nam chủ trong động phủ, sau đó an phận đi theo kịch bản làm đùi vàng của Hách Viễn, rồi lại chết như cốt truyện là được, rất đơn giản mà."
Cuối cùng hệ thống cũng khôi phục tinh thần: "Cũng đúng, giờ cậu vẫn chưa OOC đi tìm đường chết, chỉ cần sau này khắc chế chút là được, tôi sẽ luôn nhắc nhở cậu."
Hai người vô cùng lạc quan, mặc sức tưởng tượng tương lai tươi đẹp, dù thân thể Trình Mộc Quân không thể động, nhưng hắn cũng thấy thật là vui.
Thẳng đến khi có tiếng truyền đến từ bên ngoài động phủ, nghe nội dung thì có vẻ là hai đệ tử quét sân đang đối thoại.
"Sư huynh, huynh nói xem rốt cuộc là đỉnh núi đó có gì nhỉ? Sao lại lập trận pháp thượng cổ đáng sợ vậy chứ, chẳng lẽ là thần khí thượng cổ gì đó à?"
"Không biết, đệ an phận quét sạch nơi này là được rồi, đừng quan tâm nhiều thứ."
"...... Nhưng đệ thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì bên trong là thứ gì."
Dường như đệ tử lớn tuổi kia bị thiếu niên này làm phiền không chịu được, nhưng cũng lo lắng cậu ta gặp rắc rối, nén bực bội giải thích: "Đệ biết Huyền Hồng Kiếm Tôn không?"
"Đương nhiên, đệ vì ngưỡng mộ Huyền Hồng Kiếm Tôn nên mới bái nhập Thái Huyền Tông đó."
"Ngài ấy tu đạo vô tình đó cậu biết không?"
"A, biết, sao vậy?"
"Ở trong mắt ngài ấy, đệ không khác gì một hòn đá ven đường hay một gốc cây, động phủ này đã được ngài ấy hạ cấm địa, nếu đệ tò mò thì có thể đi qua xem, thử xem xem Huyền Hồng Kiếm Tôn có chém đệ không."
"Ây ——" thiếu niên phát ra thanh âm sợ hãi, nghĩ thôi cũng đã thấy sợ rồi, "Nhưng không phải là Huyền Hồng Kiếm Tôn đang bế quan sao? Động phủ này nhìn cũng giống như hoang phế đã lâu rồi."
"Ai," Đệ tử lớn tuổi thở dài, hạ giọng giải thích, "Đây là...... động phủ của sư tôn Huyền Hồng Kiếm Tôn."
"Ồ, thế mà Huyền Hồng Kiếm Tôn còn có sư tôn à, sao trước nay đệ không nghe nói qua nhỉ, Kiếm Tôn đã lợi hại tới như vậy, chắc chắn sư tôn ngài ấy càng tài giỏi hơn rồi."
"Hầy, không thể nói không thể nói, đệ yên lặng quét tước nơi này là được, không gặp phải rắc rối là ta đã cảm ơn trời đất rồi."
Thanh âm của đệ tử lớn tuổi trở nên nghiêm túc hẳn, thiếu niên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ còn lại âm thanh quét tước sàn sạt.
Nghe được hết thảy, Trình Mộc Quân lại lâm vào cảm giác bàng hoàng, lâu sau hắn vẫn không thể hoàn hồn, trong đầu đều là những hình ảnh lung tung rối loạn xẹt qua.
Hệ thống: "Cậu bị sao vậy? Sao mà đột nhiên im lặng thế?"
Lâu sau Trình Mộc Quân mới đáp: "Cậu biết Huyền Hồng Kiếm Tôn là ai không?"
Hệ thống mờ mịt, "Ai? Trong kịch bản không có người này."
Trình Mộc Quân: "Huyền Hồng là đạo hào tôi đặt cho Hách Viễn."
_________
Lần đầu edit cổ đại, mà lại còn là tu chân, vốn từ thiệt tình là hong có đủ dùng TvT, độ chính xác của thế giới này sẽ thấp hơn thế giới trước rất là nhìu nha, mình rào trước rồi đó ( ˊ̱˂˃ˋ̱ )