Editor: Diệp Hạ
Trong phòng vô cùng an tĩnh, lời Hách Viễn nói sẽ không được đáp lại, mà y cũng không cần đáp lại.
Hách Viễn chạm vào giữa mày Trình Mộc Quân một cái, sau đó vén áo lên ngồi xuống.
Y nâng tay, lòng bàn tay dán lên đan điền Trình Mộc Quân, thần thức tham nhập. Sau một lát, mày hơi nhíu lại.
"Quả nhiên không phải đoạt xá......"
Hách Viễn nhẹ giọng nói, hiếm khi gương mặt y xuất hiện chút rối rắm và thất vọng.
Nếu không phải đoạt xá, vậy là chuyển thế. Nhưng Hách Viễn không muốn gặp sư tôn chuyển thế. Chuyển thế rồi thì không phải người kia nữa, người nhớ rõ những ký ức cũng chỉ có mình y.
Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa? Có ý nghĩa gì, sư tôn chuyển thế không còn là sư tôn, hắn đã bỏ lại quá khứ, chỉ còn mình luôn bị vây trong nhà tù, không được giải thoát.
Màu đỏ tươi - màu của giết chóc xuất hiện trong mắt Hách Viễn.
Bàn tay đang ấn lên đan điền Úc Quân hơi dùng sức. Chỉ cần ấn mạnh thêm một ít, lấy nguyên thần trong đó ra, đưa đến thân thể sư tôn.
Có phải là sư tôn chân chính sẽ có thể tỉnh lại không?
"Ưm ——" Âm thanh rất nhỏ vang lên, Hách Viễn đột ngột hồi thần.
Y chật vật đứng dậy, lui về sau hai bước, thấy người trên giường vẫn còn ngủ say mới bình tĩnh lại, xoay người rời đi.
Lúc đi cũng giống như lúc đến, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Mà cánh cửa đang mở hờ, cũng nhẹ nhàng khép lại.
Một lúc lâu sau, người đang ngủ say trên giường hít mạnh một cái, ngồi dậy.
Trình Mộc Quân ngồi dựa vào đầu giường, nâng tay xoa xoa đan điền bị ấn đến đau nhức, "Làm tôi sợ muốn chết sợ muốn chết à, cũng may tôi cẩn thận, bằng không thì thật sự lật xe rồi."
Hệ thống: "Sao cậu lại phát hiện được Hách Viễn? Đến tôi cũng chưa phát hiện ra."
Trình Mộc Quân: "Nếu trông cậy vào cậu thì tôi đã lật xe cả trăm lần rồi."
Hắn nói xong, mở tay ra, ở lòng bàn tay có một vết bỏng cực kỳ nhỏ. Sau đó hắn lại đứng dậy kiểm tra trận pháp trận pháp ở ngoài cửa, thay linh thạch mới cho nó.
Thật ra Trình Mộc Quân đã phát hiện mình bị theo dõi từ mấy ngày trước, hắn không tìm thấy người nọ, nhưng có thể xác định là Hách Viễn.
Hách Viễn xuất hiện ở thành Tùy Nam đã chứng minh đối phương đang hoài nghi điều gì.
Nếu Hách Viễn đã tới thì có giấu cũng vô dụng, Trình Mộc Quân dứt khoát cố ý lộ ra chút sơ hở, dẫn Hách Viễn xuất hiện.
Trình Mộc Quân giải thích: "Với tính cách của Hách Viễn, không có được kết quả sẽ không bỏ qua, nếu cứ dây dưa chuyện này mãi thì còn tuyến tình cảm phá tâm ma gì nữa, mà tôi cứ bị nhìn chằm chằm như vậy cũng đừng mong sẽ có kết quả gì."
Sau đó, hắn lại cười cười: "Y muốn kết quả, vậy thì tôi cho y kết quả."
Hệ thống ngây người, hoàn toàn không biết thì ra trong mấy ngày Trình Mộc Quân lừa gạt Cố Lan Cửu, trong lòng vẫn còn cất giấu nhiều tâm tư đến vậy.
"Vậy sao, sao cậu có thể xác định rằng Hách Viễn sẽ tin chuyện cậu là chuyển thế?"
Trình Mộc Quân nói: "Cậu quên rồi à? Lúc trước tôi đã nói là mình có chuẩn bị. Ngày đó, tôi để lại chút đồ ở đèn tụ hồn."
Hệ thống: "Thứ gì?"
"Thứ làm Hách Viễn nghĩ lầm rằng thần hồn của tôi đã ngưng tụ thành công."
Thần hồn được ngưng tụ bởi đèn tụ hồn có thể chuyển thế đầu thai, tiến vào thân thể đã chuẩn bị sẵn. Hách Viễn không thấy bất kỳ dấu vết nào của thần hồn trong cơ thể Trình Mộc Quân, tự nhiên sẽ cho rằng hắn là đoạt xá hoặc là chuyển thế.
Hách Viễn bế quan nhiều năm, trải qua vô số ảo cảnh tâm ma, trong lúc đó thần hồn Trình Mộc Quân ngưng tụ thành công rồi chuyển thế, hoàn toàn không kỳ lạ.
Vì thế nên mới có ngày hôm nay.
Trình Mộc Quân: "May là tôi có lén làm một trận pháp, nếu không tôi không thể biết được lúc nào y tiến vào."
"Bởi sao, tối nào cũng vậy, cậu không có việc gì là cứ quanh quẩn trong phòng, còn tưởng rằng cậu đang lo không lừa được Cố Lan Cửu."
"Không còn cách nào mà, muốn bày trận mà không bị Hách Viễn phát hiện thì chỉ có thể làm như vậy."
Tóm lại, ải trước mắt này xem như qua, Hách Viễn tin hắn là chuyển thế, tạm thời sẽ không hành động gì.
Ít nhất y sẽ phân biệt được Úc Quân và Trình Mộc Quân, mà không phải là làm những chuyện thái quá giống như trong ảo cảnh.Một thời gian sau, Hách Viễn không xuất hiện nữa. Trình Mộc Quân không biết y đi đâu, cũng không thể biết được. Hắn vẫn chuyên tâm tẩy não Cố Lan Cửu, bồi dưỡng hứng thú với kiếm đạo của nàng, gieo một hạt giống không phải Thái Huyền Tông thì không vào trong lòng nàng.
Trình Mộc Quân ở Cố gia một thời gian, sau khi đạt thành ước định với Cố Lan Cửu thì lập tức cáo từ rời đi.
Nhưng hắn vẫn chưa rời khỏi thành Tùy Nam, mà tìm một khách điếm ở lại. Rồi lại mấy tháng trôi qua, qua Tết Âm Lịch chính là thời gian các môn phái đến thành Tùy Nam tuyển nhận đệ tử.
Để chắc chắn rằng không có chuyện gì xảy ra, Trình Mộc Quân quyết định ở đây một thời gian, thẳng đến khi Cố Lan Cửu thuận lợi bái nhập Thái Huyền Tông.
Hôm nay, đúng là Ngày hội Thượng Nguyên.
() Tết Thượng Nguyên hay còn được gọi là Tết Nguyên Tiêu, đây là ngày rằm đầu tiên vào tháng Giêng tức ngày / Âm lịch.
Nhân sĩ tu hành không có thói quen đón lễ, Trình Mộc Quân cũng thế, náo nhiệt ra sao cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng, ở trên tửu lâu, nhìn xuống đường xá náo nhiệt phía dưới cũng coi như là một món nhắm rượu đặc biệt.
Trình Mộc Quân bao cả tửu lầu này, địa điểm ngắm cảnh tuyệt hảo chỉ có một mình hắn. Hắn ngồi trên giường được kê sát cửa sổ, trước mặt là một cái bàn dài.
Phía trên bàn dài là một cái lò nhỏ bằng đất đang cháy cùng rượu nóng.
Hiếm khi Trình Mộc Quân biếng nhác như không xương, một tay cầm chén rượu, tay còn lại là một cái hoa đăng bị người ta dúi vào tay.
Hoa đăng hình con thỏ, đặt cạnh lò đất lại tạo thành một sự tương phản khá thú vị.
Uống rượu, ngắm cảnh.
Người trên đường ngắm đèn, người trên lầu ngắm mọi người ngắm đèn, mọi thứ chiếm trọn tầm mắt đều chất chứa hơi thở náo nhiệt của nhân gian.
Ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi, từng bông tuyết lảo đảo trên không, đáp xuống mái tóc của những người đi đường, cũng dừng tại chiếc bàn dài trước người Trình Mộc Quân.
Cùng với tuyết đang rơi xuống, còn có một người nữa.
Người nọ vận y phục màu xám đơn giản, cả người nhìn còn lạnh hơn sương tuyết.
Trình Mộc Quân nhìn thấy Hách Viễn, đang muốn đứng dậy hành lễ, lại thấy đối phương làm một thủ thế rồi ngồi xuống đối diện.
Đây là ý không cần hành lễ, vậy nên hắn không đứng dậy, chỉ thẳng lưng ngồi đoan chính.
"Tôn thượng." Trình Mộc Quân rũ mắt, mặt cung kính. Hắn không hỏi vì sao Hách Viễn xuất hiện, lấy bối phận và địa vị của hắn ở tông môn, phải dốc lòng nghe dạy bảo mới đúng.
Hành động của hắn rất phù hợp với bối phận của đệ tử tuổi này.
Tầm mắt của Hách Viễn chỉ dừng trên mặt hắn một lát, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Y không nói lời nào.
Trình Mộc Quân hơi thấp thỏm, rót cho mình một ly rượu, do dự một chút rồi hỏi: "Tôn thượng, ngài uống rượu?"
Hách Viễn nhìn xuống lò đất và hoa đăng hình thỏ trên bàn, nói: "Mê muội mất trí."
Trình Mộc Quân: "......" Ngươi không mê muội mất trí, ngươi chơi trò biến thái.
Nếu Hách Viễn không muốn nói chuyện, không muốn uống rượu, Trình Mộc Quân cũng không tự rước nhục, an tĩnh ngắm cảnh.
Hai người lẳng lặng ngồi hồi lâu.
Bỗng nhiên, Hách Viễn mở miệng.
"Úc Quân, ngươi nguyện bái ta làm sư không?"
Cùng lúc đó, đám người phía dưới bỗng nhiên hoan hô nhiệt liệt, hẳn là có người đoán trúng câu đố đèn khó nhất, giành được chiếc đèn phức tạp nhất.
Câu nói của Hách Viễn gần như bị vùi lấp trong trận ầm ĩ này.
Trình Mộc Quân cho rằng mình đã nghe lầm, chớp chớp mắt, hỏi lại: "Ngài, nói cái gì?"
Hách Viễn rất kiên nhẫn, bình tĩnh nói: "Ngươi nguyện bái ta làm sư không?"
Trình Mộc Quân: "Đệ tử không rõ, đệ tử không có thiên phú xuất chúng, tu vi cũng không xem là quá tốt......"
"Có duyên." Hách Viễn chỉ nói hai chữ này, không nhiều lời, cũng không thúc giục.
Trình Mộc Quân im lặng, đáy lòng lại hoảng loạn gọi: "Hệ thống, phải làm sao phải làm sao, Hách Viễn muốn thu tôi làm đồ đệ, vậy không trừ tiến độ chứ?"
Dưới cái nhìn của hắn, đây là việc hoàn toàn lệch cốt truyện, sư đồ đảo ngược, cốt truyện không lệch tới trên trời chứ.
Không ngờ đáp án mà hệ thống đưa ra lại là: "Cậu yên tâm, thanh tiến độ rất ổn. Thật ra tôi đề nghị cậu đồng ý, đồng ý mới có thể theo dõi tiến độ của y và Cố Lan Cửu, còn có thể phòng ngừa y nổi điên, một hòn đá giết hai con chim."
Lời hệ thống nói không phải là không có lý.
Với thân phận hiện giờ của Trình Mộc Quân, một đệ từ nội môn bình thường, muốn nhìn thấy Huyền Hồng Kiếm Tôn thường xuyên quả thật là người si nói mộng.
Trình Mộc Quân chỉ bị mê hoặc một giây ngắn ngủn, dứt khoát bác bỏ: "Không được, sư đồ như phụ tử, tôi là sư tôn của y, y lại thu tôi làm đồ đệ, quan hệ rối loạn cả rồi."
Hệ thống: "Các cậu có thể thay phiên gọi nhau là cha, à không, sư phụ."
Trình Mộc Quân nổi giận: "Cút. Không thể, không có thương lượng gì hết."
Hệ thống: "Nhưng tôi cảm thấy, nếu y muốn làm cậu, thế thì cậu tròng lên một tầng quan hệ sư đồ nữa không tốt hơn sao?"
Nghe vậy, Trình Mộc Quân lại cảm thấy hơi hợp lý. Chuyện ở ảo cảnh lúc trước làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, vẫn luôn cảm thấy Hách Viễn không có ai quản thúc đã trở thành cầm thú thật sự.
Nếu hắn còn ở thân xác cũ, ít nhất còn có đạo đức ngăn Hách Viễn làm ra những chuyện thái quá.
Giờ Hách Viễn đã cho rằng hắn là cố nhân chuyển thế, không có thân xác ngăn lại, hậu quả không dám tưởng tượng. Không nói đến gì mà đạo lữ không đạo lữ, nếu Hách Viễn muốn hắn làm lô đỉnh cũng không có bao nhiêu đáng trách.
Trình Mộc Quân rùng mình một cái, giữa "Sư đồ đảo ngược" và "Sư đồ nghịch luân", không cốt khí mà lựa chọn cái trước.
Hắn đứng dậy, cung kính nói: "Được Kiếm Tôn nguyện ý thu làm đồ đệ, đó là vinh hạnh của đệ tử." Nói xong, ngã đầu bái lạy.
Một làn gió lạnh thổi qua, ngăn Trình Mộc Quân đang muốn quỳ xuống, đỡ hắn lên.
Hách Viễn nhíu mày: "Không cần, về môn phái rồi nói."
Trình Mộc Quân không thể hiểu được, hắn nhạy bén nhận ra Hách Viễn đang tức giận, nhưng sao lại tức giận, chẳng lẽ bởi vì hắn đồng ý bái sư?
Nhưng bái sư không phải là đề nghị của Hách Viễn à?
Trình Mộc Quân cảm khái: "Thật là cái người mưa nắng thất thường..."
Hệ thống: "Tôi cảm thấy cậu mới mưa nắng thất thường á, lúc trước còn nói tuyệt đối không bái sư mà hả? Sao đột nhiên lại thỏa hiệp?"
Trình Mộc Quân thâm trầm nói: "Làm sư phải làm gương tốt, tôi quyết định tự dạy dỗ Hách Viễn, một đệ tử bình thường là như thế nào, thái độ với sư tôn là như thế nào, mưa dầm thấm lâu, từ từ cảm hóa y, kéo y về đường ngay."
Hệ thống: "......" Không thể không thừa nhận, hình như cũng có chút hợp lý và khả thi.
Mặc kệ như thế nào, việc bái sư đã định.
Khi Trình Mộc Quân đến Cố gia lần nữa, đãi ngộ đã hoàn toàn khác biệt.
Cố gia vốn là thế gia tu tiên, biết Cố Lan Cửu thiên tư trác tuyệt, nghĩ chờ đến khi các môn phái thu đồ đệ, nhìn xem môn phái nào có thể cho đãi ngộ tốt nhất mới đưa hài tử đi.
Tuy rằng Trình Mộc Quân là đệ tử Thái Huyền Tông, nhưng tu vi không cao, cũng không phải là đệ tử cốt cán. Vì thế Cố gia làm bộ làm tịch, tìm cớ thoái thác.
Mà Huyền Hồng Kiếm Tôn xuất hiện, đãi ngộ lập tức thay đổi.
Sau khi Cố gia biết Hách Viễn đã thu Trình Mộc Quân làm đồ đệ, hận không thể dâng Cố Lan Cửu cho Trình Mộc Quân ngay lập tức. Mặc dù Trình Mộc Quân không có tư cách thu đồ đệ, chỉ hứa hẹn sẽ che chở Cố Lan Cửu.
Được đệ tử của Huyền Hồng Kiếm Tôn coi trọng, vậy sẽ có thể được Huyền Hồng Kiếm Tôn che chở. Người có liên hệ với Huyền Hồng Kiếm Tôn, dù không được một bước lên mây thì đường tu hành cũng vô cùng bằng phẳng, tiền đồ không hạn lượng.
Cố gia mừng rỡ như điên, tỏ vẻ, gì mà để hài tử cân nhắc, không tồn tại, Thái Huyền Tông chính là tông môn đệ nhất Cửu Châu giới, đương nhiên Cố Lan Cửu muốn nhập Thái Huyền Tông.
Vô cùng thuận lợi.
Ba ngày sau, Trình Mộc Quân và Hách Viễn mang theo Cố Lan Cửu lên đường về Thái Huyền Tông.
Cố Lan Cửu tuổi còn nhỏ, không thể chịu được gió lạnh thấu xương khi ngự kiếm phi hành. Vậy nên Hách Viễn lấy pháp khí thuyền phi hành ra, dùng tốc độ chậm hơn phi kiếm chở ba người về Thái Huyền Tông.
Trình Mộc Quân ở đầu thuyền ngắm phong cảnh, lòng cảm khái, không hổ là người đệ nhất Cửu Châu giới, pháp bảo tuỳ tay lấy ra cũng là thứ mà mọi người muốn cướp phá.
Hách Viễn bỗng nhiên xuất hiện, mở miệng hỏi: "Ngươi định thu kia nữ đồng làm đồ đệ?"
Trình Mộc Quân suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Không, ta.... chỉ định dẫn nàng nhập môn."
Đương nhiên không thể thu đồ đệ, sư đồ đã là nghịch luân, nếu Trình Mộc Quân thu Cố Lan Cửu làm đồ đệ, vậy Cố Lan Cửu sẽ thành đồ tôn của Hách Viễn, quan hệ này sẽ loạn càng thêm loạn.
Sư đồ nghịch luân là vùng cấm của Trình Mộc Quân, sư tổ và đồ tôn càng không thể cho phép.
Nếu như không có tầng quan hệ này, vậy tất cả sẽ không còn vấn đề gì nữa, tu chân không tính năm tháng, tuổi tác không phải vấn đề gì lớn.
Hách Viễn lại hỏi: "Tránh sự nghi ngờ?"
Tránh nghi ngờ? Trình Mộc Quân cả kinh, chẳng lẽ Hách Viễn đã nhìn ra Cố Lan Cửu là yêu nữ ma đạo lúc trước chuyển thế?
Hắn vẫn chưa kịp nghĩ nhiều đã nghe Hách Viễn nói tiếp: "Trong Thái Huyền Tông, quan hệ huyết thống không thể làm sư đồ, nhưng nếu ngươi muốn lưu hài tử ở bên người cũng không phải là không thể."
Trình Mộc Quân ngây người, lúng ta lúng túng hỏi: "Quan hệ huyết thống cái gì, cái gì hài tử, ngài đang nói cái gì?"
"Cố Lan Cửu, không phải là huyết mạch ngươi lưu lại lúc chưa nhập môn sao?"
Sét đánh giữa trời quang.
Trình Mộc Quân ngàn tính vạn tính cũng không tính được Hách Viễn sẽ suy diễn tới vậy. Hắn lắc đầu lia lịa: "Không phải, Cố Lan Cửu, ta chỉ cảm thấy.... có duyên với nàng, hoặc là nói, có nhân quả, dẫn nàng nhập môn là vì chặt đứt nhân quả."
Mặc dù có bại lộ việc Cố Lan Cửu là nữ chủ chuyển thế thì Trình Mộc Quân vẫn muốn đánh bay suy đoán vớ vẩn này của Hách Viễn. Nếu Hách Viễn cho rằng Cố Lan Cửu là nữ nhi của hắn, vậy hai người sẽ hoàn toàn mất khả năng.
Tuyến tình cảm gì đó sẽ không thể mở.
Hách Viễn nghe xong, hơi gật đầu, nói: "Tốt." Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Cũng không biết chữ "Tốt" này là chỉ cái gì tốt.
Hệ thống: "Tin tốt, thanh tiến độ tăng %."
Trình Mộc Quân: "Xem ra tôi đoán đúng rồi, Hách Viễn tỉnh táo vẫn hiểu mối quan hệ đạo đức giữa người với người, sau khi biết Cố Lan Cửu không phải nữ nhi của tôi, thanh tiến độ lập tức nhúc nhích, tốt lắm tốt lắm."
Ba ngày sau, họ tới Thái Huyền Tông.
Hách Viễn thao tác pháp bảo, trực tiếp dừng ở chủ phong, không cần đi qua sơn môn.
Khi ba người bước ra khỏi pháp khí, đã có hai người đứng ở đại điện chủ phong chờ.
Hai người đều là những gương mặt Trình Mộc Quân quen thuộc.
Chưởng môn Thái Huyền Tông xem như sư điệt của Trình Mộc Quân, mà người vận bạch y sau lưng chưởng môn, lúc nào cũng như đang mỉm cười, Cảnh Triết, là sư huynh Trình Mộc Quân.
Lúc trước Trình Mộc Quân ba ngày thì hai ngày hộc máu hôn mê, Cảnh Triết cũng luyện ra một thân y thuật trên người hắn, cũng từ y nhập đạo.
Chỉ là lúc này, đều là người xa lạ cả thôi.
Trình Mộc Quân chỉ nhìn thoáng qua một cái lập tức cung kính cúi đầu hành lễ, hoàn toàn là dáng vẻ của một đệ tử bình thường.
Chưởng môn tiến đến, hỏi: "Hách sư huynh, ngươi đây là?"
Nhiều năm trôi qua, chính là lần đầu tiên Hách Viễn dẫn người về Thái Huyền Tông. Chưởng môn quả thực cảm động nước mắt nước mũi giàn giụa, chẳng lẽ một quẻ ngày đó của hắn sẽ trở thành sự thật?
Rốt cuộc Hách Viễn cũng có thể khám phá tâm ma, tiến bước về phía trước sao?
Cảnh Triết lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt hơi kỳ quái. Hách Viễn, một đệ tử nội môn xa lạ, thiếu niên còn nắm tay một nữ hài bốn năm tuổi.
Thấy thế nào, thế nào cũng giống một nhà ba người vừa đi du ngoạn về.
"Đây là đệ tử của ta, Úc Quân."
Thanh âm Hách Viễn đánh thức Cảnh Triết từ những suy nghĩ quái lạ, hắn run lập cập, không biết sao mình lại có những ý nghĩ vớ vẩn đó.
Vì che giấu chột dạ, Cảnh Triết chủ động tiếp lời: "Vậy vị này là?"
Hách Viễn phất tay áo, một làn gió nhẹ đẩy Cố Lan Cửu đến trước mặt chưởng môn, "Đệ tử mới của ngươi."
Chưởng môn: "A?"
Hắn vẫn chưa kịp tỏ vẻ đồng ý hay phản đối, đã thấy Hách Viễn kéo đệ tử tên Úc Quân qua, thân hình hai người hóa thành một vệt kiếm bay về hướng Vấn Đạo Phong.
Phía trên chủ phong, ba người nhìn nhau.
Cố Lan Cửu ngửa đầu nhìn chưởng môn, sau đó ngã đầu bái: "Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử."
Chưởng môn:...... Ta tới đây làm gì? Sao lại thu đệ tử rồi?
Nghĩ trăm lần cũng không ra.