Editor: Diệp Hạ
Trong phòng ngủ tối tăm, Lâm Viễn Ngạn nhắm mắt lại, những cảnh tượng trong trí nhớ vô cùng hỗn loạn. Trong biển ký ức gió lốc cuồng loạn, duy nhất rõ ràng, chỉ có Trình Mộc Quân.
Y mở mắt, mở lòng bàn tay ra, sau đó siết chặt lại, như đang bắt lấy thứ hư vô nào đó.
Mặc kệ mọi chuyện trước mắt là chân thật hay ảo giác sau khi điên cuồng, điều duy nhất có thể chắc chắn, chính là phải bắt lấy Trình Mộc Quân. Dù cho có rơi vào vực sâu, y cũng muốn kéo Trình Mộc Quân đi theo.
Lâm Viễn Ngạn cầm điều khiển từ xa bên cạnh, ấn mở rèm cửa sổ.
Lúc này đã xế chiều, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính, dừng lại ở mép giường.
Tấm màn rũ xuống khung giường, đúng lúc hình thành bóng râm ngay khuôn mặt Lâm Viễn Ngạn.
Y cong cong môi, nâng tay hứng ánh mặt trời, "Thật tốt."
Nguyễn Miên ở ngoài cửa đợi hồi lâu, gấp đến muốn dậm chân, thậm chí còn đang suy nghĩ có nên đi vào giúp đỡ không, nhưng mà Lâm Viễn Ngạn chưa bao giờ để cho người khác chạm vào y.
Ông xã quá khổ rồi, bị người thân phản bội, bạn trai cũ vứt bỏ, đau lòng quá đi, hức...... Cũng không biết bạn trai cũ vứt bỏ ông xã là người xấu kiểu gì, thế mà lại nhẫn tâm như vậy. Nhưng nếu người kia không vứt bỏ anh ấy, vậy thì mình cũng sẽ không quen được ông xã, hức, rối rắm quá. Tuy rằng người ta hơi hung dữ, nhưng ở đây có giường rất mềm, đồ ăn rất ngon......
"Cậu đang làm gì?"
Lâm Viễn Ngạn ngồi trên xe lăn, mới vừa ra cửa phòng đã nhìn thấy Nguyễn Miên ngồi xổm ở cửa vừa khóc vừa cười, còn quẹt quẹt bụi trên mặt đất.
"Lâm Viễn Ngạn, tôi đề nghị cậu đưa Nguyễn Miên đến bệnh viện khám đầu đi, tiện thể khám cho bản thân luôn, không biết thiểu năng có bị lây không đây." Lời Trình Mộc Quân đã từng nói bỗng nhiên vang lên bên tai Lâm Viễn Ngạn.
Tay y hơi run lên, rất nhẹ.
Nguyễn Miên ngẩng đầu, nhìn thấy người chiếm trọn tâm trí mình xuất hiện, buột miệng thốt ra.
"Ông xã, anh ra rồi, để em đẩy anh xuống."
Lâm Viễn Ngạn liếc cậu một cái, đang muốn nhíu mày nói đừng kêu mình là ông xã, lại nghĩ đến Trình Mộc Quân ở dưới lầu, cuối cùng cố nuốt câu nói xuống, gật gật đầu.
Nguyễn Miên như được sự cổ vũ lớn lao, chạy đến đẩy xe lăn: "Em nói ông xã nghe, ngọt ngào bác Vương làm rất ngon, tiếc là hôm nay có khách đến, em không ăn được......"
Lâm Viễn Ngạn nghe câu này, không hiểu sao lại nhớ đến lần Trình Mộc Quân uống say, xách cổ áo y nói: "Lâm Viễn Ngạn, cậu tỉnh táo lại đi, quan hệ với người thiểu năng trí tuệ là trái pháp luật."
Cùng lúc đó, giọng nói của Nguyễn Miên lại vang lên.
"Ông xã thấy đúng không?"
Rốt cuộc Lâm Viễn Ngạn vẫn không vượt qua được khảo nghiệm nơi đáy lòng, lạnh giọng nói: "Đừng gọi tôi là ông xã."
Nhưng Nguyễn Miên lại đột nhiên nảy sinh dũng khí vô tận vì thái độ cam chịu trước đây của đối phương: "Nhưng mà dì Lâm nói......"
Chưa nói hết câu đã bị Lâm Viễn Ngạn ngắt ngang: "Hôn nhân của tôi, không tới phiên những người khác làm chủ."
Quan hệ giữa Lâm Viễn Ngạn và Lâm phu nhân hơi lạnh nhạt, đồng ý để Nguyễn Miên vào ở cũng là vì Lâm phu nhân bệnh nặng trên giường, không muốn kích thích đối phương mà thôi.
Suy cho cùng, cho dù thời niên thiếu Lâm phu nhân đã nghiêm khắc với Lâm Viễn Ngạn như thế nào, cho dù bà không cho y bất cứ dịu dàng nào thuộc về một người mẹ, nhưng đó cũng coi như là bà đã che chở y, không để y bị những đứa con riêng xé thành mảnh nhỏ.
Nếu không đề cập đến vấn đề nguyên tắc, Lâm Viễn Ngạn cũng sẽ không ngỗ nghịch ý bà.
Đưa Nguyễn Miên về nhà ở, cùng lắm cũng chỉ là nhiều thêm một vật sống còn thở, đối với Lâm Viễn Ngạn thì chẳng khác con chó con mèo.
Y cũng lười quan tâm.
Sau khi Nguyễn Miên đi lên, Trình Mộc Quân lại nhàm chán đợi thêm mười phút.
Trà đã lạnh, có vẻ như chú Hà đã ra sau vườn, cũng không sắp xếp người đến châm trà. Tóm lại, chính là lạnh nhạt.
Trình Mộc Quân cũng không ngại, tiếp tục gian nan lật xem kịch bản, tìm ra suất diễn của mình từ một đống câu chữ cay mắt.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "A, có phản hồi rồi, giả thiết của Nguyễn Miên không có vấn đề, số liệu cũng không có bug, không có gì cần phải sửa chữa."
Trình Mộc Quân kinh ngạc: "Sao có thể? Chính cậu cũng đã xem tóm tắt rồi, rõ ràng bên trên viết là mặt trời nhỏ nhiệt tình, không phải ngốc bạch ngọt tiểu thiểu năng trí tuệ!"
Hệ thống có thể thông cảm cho Trình Mộc Quân đang kích động, chỉ đành đưa lời giải thích của bên trên ra: "Phản hồi là, kịch bản được tổng hợp dựa trên thiết lập của các bộ ngọt sủng hot trong một trang web nữ tần nào đó, số liệu không có vấn đề."
"Được rồi." Hy vọng nhỏ bé từ đáy lòng Trình Mộc Quân tan biến, chỉ đành bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, "Tôi còn tưởng ít nhất có thể không phải đối mặt với cái cậu Nguyễn Miên này."
Khiếu nại kịch bản không được, Trình Mộc Quân thiệt tình cảm thấy, Nguyễn Miên đã thiểu năng trí tuệ, mà "Trình Mộc Quân" chơi trò châm ngòi lý gián trước mặt Nguyễn Miên trong kịch bản còn thiểu năng trí tuệ hơn.
Quả thực là cả một đám thiểu năng trí tuệ.
Hệ thống dẫn dắt lực chú ý của Trình Mộc Quân, phòng ngừa hắn chịu kích thích quá lớn lại OOC: "Nhưng mà tôi vẫn không hiểu lắm, lúc trước sao cậu lại để ý Lâm Viễn Ngạn như vậy, rõ ràng là không chịu nổi Nguyễn Miên, vậy thì xuất ngoại không quan tâm gì hết là được rồi không phải sao?"
Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Khi đó tôi không có ký ức, là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, y lại còn giúp tôi không ít, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn y đi tìm chết chứ."
"Đi, đi tìm chết? Ở bên Nguyễn Miên sẽ có hậu quả nghiêm trọng vậy à? Nhiều lắm, nhiều lắm thì cũng chỉ là IQ bị hạ thấp chút xíu, không đến mức đó chứ."
Trình Mộc Quân: "Cậu quên giả thiết của thế giới này rồi sao? Thế giới hào môn hỗn loạn, tình huống lúc ấy rất phức tạp, mấy đứa con riêng bên Lâm gia muốn giết chết Lâm Viễn Ngạn, mà mấy anh em kia của tôi còn thông đồng với bọn họ, muốn chia cắt Lâm gia......"
"A, nhưng Lâm Viễn Ngạn là vai chính công, có vầng sáng."
Trình Mộc Quân: "Lúc ấy tôi nào biết cái gì là vai chính đâu, luôn coi nó như một thế giới chân thật. Tôi đã tạo được thế lực trong mấy năm ở nước ngoài, vốn dĩ về nước là chuẩn bị báo thù, liên thủ với Lâm Viễn Ngạn tiêu diệt bọn người bất lương Trình gia và Lâm gia."
"Dù sao cũng đã bỏ đi nhiều năm, không rõ tình tình trong nước lắm, vẫn cần tìm một người hợp tác, mà Lâm Viễn Ngạn đã thiểu năng trí tuệ rồi thì cũng chỉ có thể đổi người."
Có lẽ hệ thống cũng đã hiểu kha khá logic thần kỳ của Trình Mộc Quân rồi.
Về nước báo thù, vì tình nghĩa bạn bè nên tìm đến Lâm Viễn Ngạn, mà Lâm Viễn Ngạn lại thiểu năng trí tuệ, không thể khống chế được Lâm gia nữa, vậy nên đành đổi một người không bị vầng sáng thiểu năng trí tuệ ảnh hưởng để hợp tác, đá y ra, khống chế Lâm gia, tiêu diệt Trình gia, cũng coi như là giữ cho Lâm Viễn Ngạn một cái mạng.
Hệ thống: "Cậu suy xét vì y nhiều như vậy, thế mà còn bị nhốt lại trả thù, nhưng nhìn thái độ của cậu bây giờ, có vẻ không hận Lâm Viễn Ngạn."
Trình Mộc Quân vô tâm nói: "Tôi hận y làm gì, thắng làm vua thua làm giặc, y trả thù tôi cũng là bình thường. Hơn nữa, tôi cũng rất nhớ Lâm Viễn Ngạn đó, đủ tàn nhẫn, đấu với y rất thú vị."
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy, đi ra cửa, hô: "Chú Hà, phiền chú lấy quà tôi tặng Lâm Viễn Ngạn đến đây, tôi muốn tự tay đưa cho cậu ấy."
Chú Hà đang ở bên ngoài chỉ đạo thợ làm vườn cắt tỉa cành hoa, không muốn để ý đến vị khách không mời mà đến này.
Nhưng Trình Mộc Quân không hề tức giận, còn kiên nhẫn nói thêm: "Chú Hà, phiền chú rồi, tôi đã chọn món quà đó rất cẩn thận......"
Chú Hà nghe đối phương nói năng không biết xấu hổ, mặt xanh mét, xoay người đi lấy đồ.
Mười phút sau, hộp quà được đặt trên bàn, Trình Mộc Quân mở ra, xác nhận đồ vật bên trong để tiện phát huy cốt truyện tiếp theo.
Ngay lúc này, tiếng xe lăn truyền đến, Trình Mộc Quân ngẩng đầu, thấy Lâm Viễn Ngạn và Nguyễn Miên đẩy xe lăn.
Hắn đứng dậy, mỉm cười chào hỏi: "Viễn Ngạn, đã lâu không gặp."
Khóe mắt đuôi lông mày đều chứa đầy vui sướng khi nhìn thấy bạn cũ, không để lộ chút rối rắm nào, dường như sự bỏ đi nhiều năm trước chỉ là cuộc chia tay giữa bạn bè bình thường.
Lâm Viễn Ngạn nheo mắt nhìn từng chỗ một trên người Trình Mộc Quân, từ gương mặt quá mức xinh đẹp đến vòng eo thon chắc, cuối cùng dừng trên đôi môi đang mỉm cười dịu dàng.
Dáng môi của Trình Mộc Quân vô cùng đẹp, hôn lên cũng rất mềm.
Đáng tiếc, quá gian dối, trong ngọt ngào mãi mãi chứa đầy chất độc, giống như hoa ăn thịt người sâu trong rừng rậm hấp dẫn con mồi.
Lâm Viễn Ngạn âm u nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân một lát, sau đó mới nói: "Đẩy tôi qua."
Cấu trúc của phòng khách hơi khác biệt để có không gian cho xe lăn.
Trình Mộc Quân ngồi trên sô pha hai người, sô pha đơn bên cạnh vừa lúc là vị trí của Lâm Viễn Ngạn.
Nguyễn Miên đẩy Lâm Viễn Ngạn đến đó, do dự ngồi lên sô pha đối diện Lâm Viễn Ngạn, mông vừa chạm vào ghế lại cảm thấy hơi xa, bật dậy chạy chậm đến ngồi cạnh Trình Mộc Quân.
Khoảng cách quá gần, Trình Mộc Quân ngửi thấy mùi sữa quái dị trên người cậu ta, "Hệ thống, tôi thấy giả thiết này của mấy người có bug thật rồi, một người trưởng thành hai mươi tuổi, sao trên người lại có mùi sữa?"
Hệ thống ngập ngừng nói: "Chắc, chắc là tại vì ngày nào cũng uống tám lít sữa bò? Còn tắm bằng sữa tắm mùi sữa bò của trẻ con?"
() 八 - tám, 升 - lít: tám lít sữa !!!!???
"Được rồi, mấy người muốn làm sao đó thì làm." Trình Mộc Quân chỉ đành làm lơ Nguyễn Miên, tự tạo một vùng mosaic ở trong đầu.
Hắn nhìn về phía Lâm Viễn Ngạn, mở miệng nói: "Viễn Ngạn......"
Lâm Viễn Ngạn ngắt lời: "Mọi người đều gọi tôi là Lâm tiên sinh."
Trình Mộc Quân kinh ngạc: "Nhưng chúng ta là bạn cũ, không xa lạ thế chứ? Cùng lớn lên từ nhỏ, ngay cả tên cũng không được gọi sao?"
Nói có sách mách có chứng, tất cả đều là lời thoại của kịch bản.
Nói xong, Trình Mộc Quân lại cầm chiếc hộp trên bàn đưa qua, nói: "Cái này tặng cậu."
Lâm Viễn Ngạn cúi đầu, nhìn chiếc hộp, không nhận.
Trình Mộc Quân không xấu hổ cũng không tức giận, vẫn luôn treo một nụ cười hoàn hảo, tự nhiên đưa hộp cho Nguyễn Miên, "Nguyễn tiên sinh, phiền cậu nhận giúp."
Nguyễn Miên ngơ ngác nhận chiếc hộp, cũng không nghĩ nhiều, mở ra ngay, sau đó kinh hô: "Đồng hồ đẹp quá, rất thích hợp với.... Lâm tiên sinh."
Trình Mộc Quân gật đầu, tán đồng nói: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, lúc trước tôi đã hứa là sẽ tặng chiếc đồng hồ này cho cậu ấy làm quà tốt nghiệp, đáng tiếc đã ngần ấy năm trôi qua, giờ mới thực hiện được lời hứa, Viễn Ngạn không muốn nhận cũng không trách được."
Ra oai kín đáo, cho thấy đã từng có quan hệ thân thiết với Lâm Viễn Ngạn, cũng là lời thoại trong kịch bản.
Hệ thống kích động không thôi: "Thật tốt quá thật tốt quá, thanh tiến độ lại tăng rồi, %, quả nhiên cậu chỉ cần không làm loạn, đi theo kịch bản gốc thì tất cả mọi chuyện sẽ thuận lợi!"
Nguyễn Miên hơi sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "A, Trình, Trình tiên sinh, anh quen anh ấy lâu vậy sao, sao tôi, sao tôi không nghe người ta nhắc tới anh vậy?"
Trình Mộc Quân tiếp tục đọc lời thoại, làm vẻ mặt buồn bã mất mát: "Có lẽ là vì quan hệ của chúng tôi tương đối phức tạp, có chút hiểu lầm......"
Nguyễn Miên: "A, vậy anh và Lâm tiên sinh là......"
Đến rồi.
Chỉ cần hoàn thành câu thoại tiếp theo là Nguyễn Miên sẽ thương tâm muốn chết rồi khóc lóc chạy lên lầu, Lâm Viễn Ngạn sẽ đi theo giải thích, thế là Trình Mộc Quân có thể thành công rời khỏi Lâm gia!
Trình Mộc Quân sướng rơn, nở nụ cười hoài niệm, giả tạo nói: "Tôi là.... bạn trai cũ của Viễn Ngạn."
"A!" Nguyễn Miên che miệng lại, vẻ mặt như vừa chịu đả kích.
"Cậu nói sai rồi."
Lâm Viễn Ngạn làm người ngoài cuộc đã lâu cuối cùng cũng lạnh giọng mở miệng, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Trình Mộc Quân và Nguyễn Miên cùng nhìn qua, trên nét mặt đều có ý chờ mong.
Lâm Viễn Ngạn lại chỉ nhìn Trình Mộc Quân chuyên chú, phun ra một câu:
"Là bạn trai hiện tại, tôi nhớ lúc trước chúng ta vẫn chưa chính thức chia tay, cậu còn cầm nhẫn đính hôn tôi đưa rồi bỏ đi, có lẽ, có thể nói là vị hôn phu?"
Trình Mộc Quân: "???"
Mi đang nói cái gì thế, đừng có thêm diễn tùm lum chứ!