Editor: Diệp Hạ
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh mặt trời khuất sau những tán lá xanh um tươi tốt, để lại tia sáng loang lổ và bóng dáng hai người quấn quanh trên mặt đất.
Trước nay Lâm Viễn Ngạn luôn ăn mặc hợp quy tắc, nhiệt độ cơ thể hắn khá thấp, sợ lạnh, hầu hết tây trang chỉ có ba màu trắng, đen, xám, áo luôn được cài đến nút trên cùng.
Mặc dù ở nhà cũng như thế.
Y chưa bao giờ mượn tay người khác xử lý quần áo của mình, cũng không cho phép người khác làm nhăn một nửa góc áo của mình.
Một trong những lời đồn đãi khủng bố nhất của Lâm tiên sinh là đánh gãy chân những đứa con riêng, sau đó khiến họ bò ra khỏi Lâm gia.
Một chuyện khác đó là có người cố ý hắt rượu lên quần áo y, đó cũng là một công tử nhà giàu, bị Lâm tiên sinh kêu người túm cổ áo ném ra ngoài ngay lập tức.
Mà cả nhà của người đó, không bao lâu sau cũng cuốn tay nải chạy ra nước ngoài.
Lúc này, áo khoác của Lâm Viễn Ngạn đã nhăn nhúm vô cùng, trên tóc có vài cái lá vàng, cuối cùng cũng có chút khí chất hợp với lứa tuổi.
Sau khi nghe hệ thống thông báo cốt truyện mấu chốt đã hoàn thành, thanh tiến độ dâng lên %, Trình Mộc Quân ngoan ngoãn chịu hôn một hồi, lại không thấy Lâm Viễn Ngạn có ý định dừng lại.
Thậm chí y còn được một tấc lại muốn tiến một thước, cắn lên xương quai xanh của Trình Mộc Quân một cái, cắn rất hung, chắc chắn là có để lại dấu.
"Shh ——" Trình Mộc Quân đau xót, giơ tay đẩy bả vai Lâm Viễn Ngạn ra, lại bị nắm tay ấn lê n đỉnh đầu.
Sức rất lớn.
Trình Mộc Quân nhíu mày, nói: "Lâm Viễn Ngạn, vợ nhỏ của cậu giận đến chạy mất rồi kìa."
Lâm Viễn Ngạn ngừng động tác, nhưng không đứng dậy, vẫn chôn mặt vào cổ hắn, "Vợ nhỏ cái gì?"
"Mẹ cậu chọn, cậu cũng đồng ý để cậu ấy vào ở, không phải vợ nhỏ thì là cái gì?"
Lâm Viễn Ngạn lại chú ý đến chi tiết khác, thấp giọng nói: "Cậu cũng biết nhiều nhỉ."
Tư thế nói chuyện của hai người cực kỳ quỷ dị, rõ ràng là cổ kề cổ, giống như đôi tình nhân thân mật nhất thế giới, nhưng lời Lâm Viễn Ngạn nói lại quái gở kỳ lạ.
Trình Mộc Quân hơi do dự, giữa nổi giận với y và tuân theo thiết lập, lựa chọn tuân theo thiếp lập bạch liên hoa.
() Vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất rất giả tạo và độc ác
Suy cho cùng, % tiến độ lúc nãy đều là công lao của việc đi theo kịch bản.
Hắn mở miệng nói: "Tôi...... Thật ra mấy năm nay tôi vẫn luôn nhớ mong cậu, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ tin tức của cậu."
Không ngờ Lâm Viễn Ngạn lại bật cười, chôn đầu bên cổ Trình Mộc Quân cười đến run cả hai vai.
Trình Mộc Quân: "......" Tên này điên rồi à?
Một lát sau, Lâm Viễn Ngạn hỏi: "Nhớ mong tôi, vậy cũng tình nguyện làm người thứ ba yêu đương vụng trộm luôn?"
"?"Trình Mộc Quân phát hiện mình không chỉ không theo kịp mạch não của Nguyễn Miên, còn không theo kịp mạch não của Lâm Viễn Ngạn nữa.
Mấy ngày trước vẫn là bạn trai hiện tại rồi vị hôn phu, giờ lại thành người thứ ba yêu đương vụng trộm?
Hắn im lặng một lát, sau đó giơ tay đẩy người ra, nhưng không đẩy nổi, trợn mắt máy móc nói: "Người thứ ba? Cậu nghĩ tôi như vậy sao? Chính cung của cậu tức giận chạy mất rồi kìa."
Lâm Viễn Ngạn lù lù bất động, "Không phải cậu muốn theo đuổi kích thích, ôn lại chuyện xưa à? Không bằng kích thích thêm một chút nữa."
Nói xong, tay y bắt đầu đi xuống, chạm vào lưng quần Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân giật giật mí mắt, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, dùng hết sức lực đẩy người đang đè mình ra.
Hắn đứng lên, tức giận trừng mắt nhìn Lâm Viễn Ngạn chật vật nửa ngồi trên mặt đất, "Cậu đừng xúc phạm tôi như vậy."
Lâm Viễn Ngạn lại cong mắt cười, rất là sung sướng, "Cậu nghĩ nhiều rồi, đùa thôi."
Dứt lời, y vịn thân cây bên cạnh để đứng lên.
Lâm Viễn Ngạn lảo đảo đứng dậy, không còn chút khí thế nào của Lâm tiên sinh. Trình Mộc Quân thờ ơ ôm cánh tay nhìn.
Lâm Viễn Ngạn cũng hồn nhiên không bận tâm, khập khiễng gian nan đi đến xe lăn ngay trước mắt hắn.
Y chưa bao giờ để mình chật vật trước mặt người ngoài, nhưng lại không ngại bị Trình Mộc Quân nhìn thấy. Dù sao y có chật vật thế nào cũng không thể làm Trình Mộc Quân dao động.
Không sao cả.
Lâm Viễn Ngạn định điều khiển xe lăn rời khỏi, lại phát hiện xe lăn đã vướng vào bụi cỏ trong lúc dây dưa, khó có thể thoát ra trong chốc lát.
Sau đó, một lực mạnh đến từ phía sau đẩy xe lăn thoát vây.
Lâm Viễn Ngạn không quay đầu lại, nói: "Cảm ơn."
Trình Mộc Quân: "Không có gì."
Hai người như đạt thành sự ăn ý quỷ dị nào đó, cùng đi về hướng đại trạch Lâm gia.
Trình Mộc Quân chật vật, Lâm Viễn Ngạn cũng không kém.
Trên đường đi gặp mấy bảo vệ đi tuần tra, tất cả đều bày vẻ mặt kinh ngạc, rồi lại không dám nhìn nhiều.
Thật ra nhìn mặt Lâm Viễn Ngạn không cảm xúc, nhưng ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn lại nhịp nhịp, có vẻ tâm trạng không tồi.
Trình Mộc Quân cũng là người không để bụng ánh mắt người khác, thế nên cứ để vạt áo hỗn độn, môi hồng nhuận, vết cắn trên xương quai xanh lộ ra ngoài, hắn đẩy Lâm Viễn Ngạn vào cửa, đi qua phòng khách.
Mặc dù tình tiết này không có trong kịch bản, nhưng Trình Mộc Quân cũng có thể tự lĩnh ngộ dựa vào kinh nghiệm diễn xuất của mình, nhận ra điều mình phải làm bây giờ chính là thị uy, chọc cho Nguyễn Miên khóc.
Nếu muốn thị uy, vậy làm triệt để một chút sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, khi đi qua phòng khách, Trình Mộc Quân nhìn thấy Nguyễn Miên đang ngồi khóc hu hu trên sô pha, chú Hà thì ngồi bên cạnh an ủi.
Hai người đều rất tập trung, không ai phát hiện Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn.
"Hu hu hu, chú Hà ơi, cháu có phải là người thứ ba không......"
"Không có không có, cậu là con dâu mà phu nhân của chúng ta chấp nhận, sao lại là người thứ ba chứ?"
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, rõ ràng Nguyễn Miên là một người đàn ông, nhưng sao mấy người này có thể gọi ra chữ con dâu đơn giản như thế?"
Hệ thống: "...... Cái này không quan trọng."
Hai người trong phòng khách tiếp tục nói chuyện.
"Nhưng mà, nhưng mà cháu nhìn thấy Lâm tiên sinh hôn Trình tiên sinh ở rừng cây......"
"Cái gì!" Chú Hà khiếp sợ, qua một hồi lâu mới giải thích: "Ầy, cậu có nhớ lúc trước tôi có nói Lâm tiên sinh đã từng chịu tổn thương trong chuyện tình cảm không. Cái vị Trình tiên sinh đó, chính là..... bạn trai cũ của ngài ấy, là người đã vứt bỏ Lâm tiên sinh."
Nguyễn Miên đột ngột ngừng khóc, nhưng vẫn sụt sịt vài cái, "Thì ra anh ta chính là tên đàn ông hư hỏng đó?"
Chú Hà nói chuyện với giọng điệu dỗ trẻ con: "Đúng vậy, cho nên Tiểu Nguyễn không thể làm Lâm tiên sinh bị thương nữa có đúng không?"
Nguyễn Miên nắm chặt tay, vẻ mặt kiên định: "Chú Hà, chú nói đúng, cháu nhất định phải bảo vệ Lâm tiên sinh thật tốt, không để đàn ông hư hỏng đến gần anh ấy."
"......"
Cảm giác khó thở quen thuộc này, Trình Mộc Quân muốn hít oxy.
Hắn nhìn thoáng qua Lâm Viễn Ngạn, dường như cũng có thể nhìn ra chút khó chịu trên gương mặt tái nhợt không cảm xúc đó.
Vì thế, Trình Mộc Quân vui vẻ buông tay, nói: "Viễn Ngạn, tôi về trước, liên lạc sau."
Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa đủ để hấp dẫn sự chú ý của hai người trong phòng khách, khiến cả hai đều quay đầu nhìn qua.
Trình Mộc Quân rất hài lòng, phất phất tay với gương mặt cứng đờ của Lâm Viễn Ngạn: "Hẹn gặp lại."
Nói xong, hoàn toàn không màng tình nghĩa chiến hữu, dứt khoát xoay người rời đi.
Ngày ấy, sau khi Trình Mộc Quân vứt bỏ tình đồng chí, thanh tiến độ lại tăng thêm %.
Thấy tiến độ sửa chữa đang đi rất thuận lợi, Trình Mộc Quân nhận ra chỗ tốt của thế giới cho người mới, chỉ cần tuân theo tiết lập bạn trai cũ bạch liên hoa của kịch bản, thuận tiện chọc Nguyễn Miên khóc, tiến độ tự khắc dâng lên.
Thật là một thế giới nhẹ nhàng, nếu Nguyễn Miên có thể bình thường một chút thì càng tốt hơn.
Ngày hôm sau, hắn nhận được tin nhắn của Lâm Viễn Ngạn, nếu là người ngoài thì chắc sẽ không thể hiểu.
Lâm Viễn Ngạn:【Đã kiểm tra, chỉ số thông minh bình thường.】
Trình Mộc Quân: "......"
Y đúng là người biết giữ lời, Trình Mộc Quân đề nghị y đưa Nguyễn Miên đi kiểm tra đầu óc, thế là y thật sự đưa người đi.
Không thể ngờ kết quả kiểm tra lại vẫn là bình thường.
Trình Mộc Quân khó thở nói: "Hệ thống, sau này mấy người có thể sàng lọc một chút rồi mới chọn kịch bản được không?"
Hệ thống: "Không ổn à, tôi xem trên trang web kia, cái gì có nhiều người xem thì lấy làm kịch bản. Dù sao thì cái nào đối với thần cũng tương tự nhau, giống loài đa dạng mà."
"Chỉ số thông minh bình thường mà lại thế này?"
Hệ thống: "Thế giới quan dựa trên giả thiết của mỗi cuốn tiểu thuyết, trong tiểu thuyết, giả thiết cậu ta là người trưởng thành có chỉ số thông minh bình thường, vì thế cho dù có bao nhiêu biểu hiện của thiểu năng trí tuệ đi chăng nữa, thì cậu ta vẫn là người trưởng thành có chỉ số thông minh bình thường."
Trình Mộc Quân nhận ra: "Hiểu rồi, ở các thế giới nhỏ, giả thiết tương đương với quy tắc của thế giới, nhưng mấy cái quy tắc đó cũng đơn giản thật, đặc biệt là thế giới cho người mới này, quá đơn giản."
"Nói dễ hiểu thì là, phi logic."
Thật ra tất cả chuyện này đều có thể giải thích, tại sao Lâm phu nhân khôn khéo lại chọn Nguyễn Miên làm con dâu, đó là bởi vì vai chính công thụ cần một cơ hội ở chung. Tại sao chú Hà lại thích Nguyễn Miên, đó là bởi vì Nguyễn Miên cần một người dẫn dắt mình dung nhập cái nhà này.
Bởi thế, những cuốn tiểu thuyết của họ là như vậy, đơn thuần là vì ngọt sủng mà thôi.
Càng nghĩ nhiều thì càng rối.
Trình Mộc Quân: "Nói như vậy cũng khá hợp lý, xem như quan sát tính đa dạng của giống loài đi."
Sau khi điều chỉnh tâm lý, Trình Mộc Quân không còn quá kháng cự với sự tồn tại của Nguyễn Miên nữa.
Thu xếp xong, Trình Mộc Quân chuẩn bị ra ngoài để đi đến nơi hẹn. Kết quả mới vừa ra khỏi cửa, hắn lại thấy được cảnh mà mình không thể lường trước.
Nguyễn Miên đang nhảy nhót đi dọc theo đường cái. Đi một mình, dưới ánh mặt trời, nhìn rất đáng thương.
Trình Mộc Quân giảm tốc độ xe, sợ đến đờ người, hắn thật sự không hiểu tại sao cậu ta lại cõng một cái túi nhỏ xuất hiện ở chỗ này.
Chẳng lẽ thật sự giận đến mức bỏ nhà đi? Không đến mức đó chứ.
Trình Mộc Quân còn nhớ, trong kịch bản, mục tiêu cuộc sống của Nguyễn Miên chính là ở Lâm gia, ăn ngon uống đủ ngủ giường lớn, không đến mức bỏ đi dễ dàng như vậy chứ?
Vì tính cẩn thận, hắn dừng lại bên cạnh Nguyễn Miên, ấn mở cửa sổ xe, chào hỏi.
"Chào cậu Nguyễn, trùng hợp vậy?"
Nguyễn Miên dừng lại, nhìn Trình Mộc Quân, gượng cười: "Chào anh."
Trình Mộc Quân thật sự rất muốn nghiên cứu mạch não của Nguyễn Miên, tính đa dạng giống loài à? Hắn nở nụ cười thân thiện, hỏi: "Cậu đang tập thể dục sao?"
Nguyễn Miên nghiêng nghiêng đầu, gương mặt mềm mụp hơi run lên: "Không phải, tôi định ra ngoài mua đồ."
"Ra, ra ngoài mua đồ?"
Một đáp án hoàn toàn ngoài dự đoán.
Trình Mộc Quân yên lặng nhìn con đường vòng xuống núi trước mặt, tính toán khoảng cách từ đây đến nơi có thể bắt xe, ít nhất cũng phải tốn nửa tiếng lái xe.
Làm gì vậy?
Hắn nghi ngờ hỏi: "Cậu.... không kêu chú Hà chuẩn bị xe cho mình à?"
Nguyễn Miên phồng má: "A, kêu chú Hà chuẩn bị xe được sao? Tôi thấy Lâm tiên sinh đã ra ngoài, cứ tưởng là nhà hết xe rồi?"
Trình Mộc Quân: "......" Sao cậu ta lại cho rằng Lâm Viễn Ngạn khống chế cả Lâm gia lại chỉ có một chiếc xe ở trong nhà vậy?
"Vậy sao cậu không gọi xe vào đón?"
Nguyễn Miên nhìn điện thoại của mình, kinh ngạc nói: "Gọi xe taxi mắc lắm, tốn cả hơn trăm đồng đó! Tôi không có thu nhập, sao có thể tiêu tiền người khác loạn xạ như thế."
Trình Mộc Quân: "......" Hắn nhìn áo hoodie tám ngàn, quần jean mười ngàn và giày thể thao hai mươi ngàn trên người Nguyễn Miên, im lặng.
"Tôi đưa cậu ra ngoài?" Trình Mộc Quân lịch sự hỏi.
Nguyễn Miên lắc đầu lia lịa: "Không cần không cần, chúng ta không thân, chú Hà nói không thể lên xe của người lạ."
Nói xong, cậu vội giơ chân chạy xa, làm như sợ Trình Mộc Quân ăn mình vậy.
Trình Mộc Quân nhìn bóng dáng Nguyễn Miên một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra, chụp một tấm.
Lâm Viễn Ngạn đang tham gia bữa tiệc tụ họp của gia tộc, y ngồi một mình ở vị trí trung tâm, lạnh lùng nhìn một đám người đảo tới đảo lui.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.
Vốn dĩ y không định để ý, lại nhìn thấy một cái tên quen thuộc.
Trình Mộc Quân.
Lâm Viễn Ngạn siết tay nhìn một lát, đang chuẩn bị xoá tin nhắn đi. Ngay lúc đó, Lâm Dật Hành đến kính rượu, vừa lúc nhìn thấy màn hình điện thoại, vừa kinh ngạc vừa vui sướng hỏi: "Chú, anh Mộc Quân về rồi sao? Về khi nào vậy?"
Sắc mặt y thay đổi ngay lập tức, âm u nhìn Lâm Dật Hành, sau đó dứt khoát click mở wechat.
Một tấm ảnh nhảy ra trong khung chat.
Trên con đường xuống núi ngoằn ngoèo có một người đang chạy trong tư thế khá kỳ lạ, nhìn khung cảnh thì hẳn là ở gần nhà cũ Lâm gia, nhưng người trong ảnh lại không phải Trình Mộc Quân.
Lâm Viễn Ngạn đang thấy hơi khó hiểu, lại có thêm một tin nhắn nữa nhảy ra.
Trình Mộc Quân:【Giờ Lâm gia tiết kiệm đến vậy à? Không mua thêm một chiếc xe được? Ra ngoài gặp phải vợ cậu đang đi bộ, tôi tốt bụng muốn chở cậu ấy lại bị từ chối thẳng thừng.】
Lâm Viễn Ngạn: "......"
Lâm Dật Hành: "......"