Editor: Diệp Hạ
Trình Mộc Quân gọi điện thoại qua, tức giận nói: "Sao cậu lại chuyển tiền cho tôi? Bởi vì tôi nói cậu không có tiền mua xe cho cậu vợ nhỏ? Đừng nhạy cảm thế chứ."
"Nói chuyện đàng hoàng, đừng có làm người ta phát tởm." Giọng Lâm Viễn Ngạn hơi mơ hồ, giống như để microphone ở xa.
Còn loáng thoáng nghe thấy vài tiếng xin tha trong microphone.
Trình Mộc Quân biết đối phương đang làm gì, sản nghiệp màu xám, thế giới quan hỗn loạn luôn đòi hỏi vài thủ đoạn cực đoan.
Hắn cũng đã sinh sống ở thế giới này hai mươi mấy năm, mặc dù không tận mắt nhìn thấy Lâm Viễn Ngạn xử lý những việc này, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra tình huống bên kia.
Dù sao hắn cũng từng tham dự khi ở nước ngoài rồi.
Khi còn ở trong nước, ba của hắn ở thế giới này bảo vệ hắn rất tốt, cũng không để hắn lây dính mấy chuyện máu me. Sau khi ông bỏ mạng vì tranh đấu, Lâm Viễn Ngạn lại bảo vệ hắn rất tốt.
Lúc ở trong nước, Trình Mộc Quân không có ký ức có thể nói là được chăm sóc như một đóa hoa bách hợp. Nhưng có lẽ là do bản tính, sau khi xuất ngoại, hắn trà trộn vào thế giới màu xám rất nhanh, y như cá gặp nước.
Không chỉ là sự hiểu biết về những chuyện nhuốm máu, thân thủ cũng không phải tầm thường.
Lâm Viễn Ngạn bên kia có vẻ như cũng không ngại để Trình Mộc Quân nghe thấy.
Sau khi một tiếng hét thảm vang lên, y mới mở miệng, nói: "Sao? Nói chính sự."
Trình Mộc Quân bắt đầu biểu diễn, nói: "Mẹ cậu vừa mới lấy năm mươi triệu nhục nhã tôi, kêu tôi đừng quyến rũ cậu nữa, cút ra nước ngoài đi."
"......" Lâm Viễn Ngạn như đang đè loa lại, chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng hắn nói với người bên kia.
"Kéo ra ngoài, để an tĩnh chút."
Nói xong, âm thanh mới rõ ràng trở lại: "Tôi biết, năm triệu đó là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho cậu."
Trình Mộc Quân: "......" Nếu vậy thì hình như có hơi keo kiệt rồi á.
Như biết hắn suy nghĩ gì, Lâm Viễn Ngạn tiếp tục nói.
"Chia ra, mỗi tuần năm triệu, không cần xuất ngoại."
Nói xong cũng không đợi Trình Mộc Quân đáp gì, lại tiếp tục: "Được rồi, tôi có việc bận, gặp mặt rồi lại nói."
Trình Mộc Quân cầm điện thoại bị ngắt, im lặng.
Cái gì mà gặp mặt rồi lại nói? Ai đồng ý gặp cậu ta?
Ngay sau đó, lại có một tin nhắn gửi đến.
Nội dung tin nhắn y hệt như lần trước, ngân hàng thông báo số dư lại tăng thêm năm triệu, nếu không phải là thời gian khác nhau, xém nữa Trình Mộc Quân đã nghĩ là ngân hàng bị lỗi hệ thống, thế nên mới gửi tin nhắn liên tiếp.
Lâm Viễn Ngạn:【Một lần gặp năm triệu.】
Trình Mộc Quân: "..... Hệ thống, cậu ta điên rồi đúng không, sao tôi lại có dự cảm không tốt lắm."
Hệ thống: "Nhìn vào thanh tiến độ thì mọi chuyện phát triển rất ổn định, có lẽ là thiết lập chê nghèo yêu giàu của cậu quá thành công chăng?"
Trình Mộc Quân nhíu mày, suy nghĩ một lát. Trong kịch bản, "Trình Mộc Quân" cùng lắm cũng chỉ là một công cụ hình người dùng để thúc đẩy tình cảm của công thụ trong ngọt sủng văn mà thôi, ra mặt thị uy, đối lập với Nguyễn Miên ngây thơ trong sáng để đại lão tối tăm phát hiện ra điểm hơn của đối phương.
Chi tiết thì không miêu tả nhiều lắm, vì dụ như tại sao hắn phải trở về quấn lấy Lâm Viễn Ngạn.
Chê nghèo yêu giàu, bởi vì tiền à? Rồi tại sao mẹ Lâm lại ghét hắn mãnh liệt như vậy, cũng không có lý do gì.
Trình Mộc Quân trầm tư một lát: "Vì tiền sao?"
Sau đó hắn lại lắc lắc đầu, thôi, thế giới này cũng có cả Nguyễn Miên thần kì thế kia rồi, đừng đi tìm quá nhiều logic thì tốt hơn.
Nghĩ nhiều quá ngược lại sẽ phản tác dụng.
Tuyến thế giới này bị hỏng còn không phải là bởi vì Trình Mộc Quân đứng trên lập trường của người bình thường, cố gắng kéo bè phái mới làm cốt truyện bay đến chân trời đó sao?
Chê nghèo yêu giàu rất dễ hiểu, Lâm Viễn Ngạn đưa tiền, vậy nhận lấy là được.
Còn tại sao mà Lâm Viễn Ngạn lại biết hắn tới gặp Lâm phu nhân, Trình Mộc Quân không cần nghĩ cũng biết, bên cạnh Lâm phu nhân có không ít người của Lâm Viễn Ngạn.
Dù sao cũng là người thân có huyết thống duy nhất, cũng coi như là nhược điểm của y, tất nhiên y không thể đặt Lâm phu nhân ở đó mà không cho ai bảo vệ.
Cuộc nói chuyện bị nghe thấy cũng là việc nằm trong dự đoán.
Lâm Viễn Ngạn ngắt điện thoại, nhìn vết máu còn sót lại trên mặt đất, nhíu nhíu mày.
Chỉ một động tác rất nhỏ thôi, nhưng người bên cạnh lập tức hiểu ý, kêu người bên ngoài xách thùng nước vào, chà rửa dấu vết trên mặt đất.
Lâm Viễn Ngạn không động đậy, chỉ yên tĩnh nhìn vết máu đỏ tươi dần biến thành màu hồng nhạt dưới tác động của dòng nước.
Tay y cầm điện thoại, màn hình vẫn đang dừng lại ở giao diện cuộc gọi vừa bị cắt đứt.
Trên bàn bên cạnh có để mấy tấm ảnh chụp.
Ảnh chụp lén, vai chính của những tấm ảnh là Trình Mộc Quân đang thân mật với những người đàn ông khác nhau.
Lâm Viễn Ngạn đã biết những việc này từ lâu, biết từ đời trước rồi. Đương nhiên, mọi thứ không phải đều nhếch nhác như trong ảnh.
Mỗi một người có quan hệ thân mật với Trình Mộc Quân, một thời gian sau đều chết hết. Thi thể chìm trong biển hoặc là phơi ngoài đường, miệng vết thương trên người đều sạch sẽ lưu loát, một đao ngay tim, chết ngay tại chỗ.
Không thống khổ.
Đây là.... sự nghiệp của Trình Mộc Quân ở nước ngoài.
Lúc này Lâm Viễn Ngạn cũng lười đi truy cứu chuyện cũ ở nước ngoài của Trình Mộc Quân như đời trước, chỉ coi như chưa từng xảy ra mà thôi.
Y xoay người, chuẩn bị rời đi.
Lại nghe người phía sau hỏi: "Lâm tiên sinh, ảnh chụp này......"
"Đốt." Lâm Viễn Ngạn nói: "Đi tra xem gã ta có quan hệ với người Trình gia hay không."
Gã ta trong miệng Lâm Viễn Ngạn, tất nhiên là người vừa mới bị kéo ra ngoài.
Người nọ là một trong những tài xế của Lâm Viễn Ngạn, hôm nay lại bỗng nhiên cầm một phong thư đến, nói phát hiện những tấm ảnh này ở trong xe.
Sau đó, là phong cách xử lý của Lâm Viễn Ngạn.
Sạch sẽ lưu loát, đủ tàn nhẫn, lại đủ hữu hiệu.
Trình Mộc Quân nhận tiền, cũng không về nhà ngay, mà thản nhiên đi dạo một buổi trưa. Cầm tiền Lâm Viễn Ngạn mới cho mua mua mua, phát huy hoàn hảo thiết lập chê nghèo yêu giàu.
Giờ hắn đang ở phòng VIP của một cửa hàng đồ hiệu nào đó, tìm một người có thân hình gần giống với Lâm Viễn Ngạn để làm mẫu thử quần áo.
Nhận năm triệu thì vẫn phải nên tạo nét chút, Trình Mộc Quân quyết định cho đối phương mấy bộ quần áo.
Luôn mặc tây trắng đen xám cổ điển, tuy rằng đẹp, nhưng dễ làm người ta chán.
"Bộ này có thể......."
"Trình tiên sinh, đây là số đo anh muốn......"
Ngay khi nhân viên nữ mở cửa cầm vài bộ quần áo đi vào, một loạt những âm thanh tranh cãi cũng bay vào theo.
Có vẻ như có người đang giận giữ ồn ào gì đó, hơn nữa giọng nói còn có hơi quen thuộc.
Hình như là...... Nguyễn Miên?
Lúc này lại có một nhân viên nữ đi vào, cô khẽ gật đầu với Trình Mộc Quân, sau đó nói: "Xin lỗi Trình tiên sinh, quấy rầy rồi."
Trình Mộc Quân nói: "Không sao."
Tiếp theo, cô nôn nóng nói với người đang làm mẫu thử cho Trình Mộc Quân: "Ông chủ, có một người khách nói muốn trả quần áo về, nhưng mà có một số bộ đã cắt tag đi rồi, một số khác thì đã là kiểu dáng của tháng trước......"
"Làm theo quy định đi."
"Nhưng những bộ quần áo đó là đồ do Lâm......" Nhân viên nữ hạ giọng, tiến đến bên tai chủ cửa hàng thì thầm.
Chỗ Trình Mộc Quân chỉ nghe được mấy tiếng mơ hồ.
Chỉ bằng cái họ đó và mạch não kỳ ba này, hắn có thể xác định, người bên ngoài chính là Nguyễn Miên.
Vài phút sau, chủ cửa hàng xin lỗi rồi vội vàng ra ngoài xử lý.
Trình Mộc Quân suy nghĩ một chút, cũng đi theo.
Lúc này bên ngoài vô cùng náo nhiệt, Nguyễn Miên ngồi trên sô pha ở khu nghỉ ngơi, vây quanh bên cạnh là mấy nhân viên công tác.
Chú Hà ôm quần áo, hiếm khi trên mặt lại xuất hiện chút.... xấu hổ.
Trình Mộc Quân không đi ra ngoài, hắn không muốn chọc thêm chuyện phiền, chỉ tìm một chỗ có góc độ tốt, ẩn nấp quan sát tính đa dạng giống loài.
Chủ cửa hàng đi đến bên cạnh cậu, khom lưng nhẹ giọng giải thích gì đó.
Sau đó lại thấy Nguyễn Miên tức giận đứng lên, nói: "Tôi cũng chưa từng mặc mấy bộ này, tại sao không thể trả?"
Chủ cửa hàng tiếp tục giải thích.
Vẻ mặt cậu hơi dao động, nhưng vẫn rất tức giận: "Vốn dĩ là các người định giá không hợp lý, anh xem, tôi mua quần áo ở siêu thị, cái này giống cái ở đây y như đúc mà chỉ có tệ, thế mà các người lại bán tệ. Tôi bị các người lừa!"
"......"
Trình Mộc Quân nhìn gương mặt chủ cửa hàng dần tái xanh nhưng vẫn treo nụ cười công nghiệp, kiên nhẫn giải thích.
Mà Nguyễn Miên hoàn toàn không nghe lọt tai.
Thật ra Trình Mộc Quân cũng khá tò mò, sao thiểu năng trí tuệ nhỏ này lại đột nhiên chạy tới đây trả quần áo.
Hắn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không thể nén được lòng tò mò với giống loài thần kỳ, đi ra ngoài.
"Cậu Nguyễn, chú Hà, trùng hợp vậy?"
Vẻ mặt chú Hà vốn đã hơi sượng, lúc nhìn thấy Trình Mộc Quân xuất hiện càng sượng hơn, nở nụ cười gượng gạo:
"Trình tiên sinh."
Nguyễn Miên nhìn thấy Trình Mộc Quân, cũng không mang thù, nói thẳng: "Anh Trình, vừa lúc anh đến đây, anh xem giúp tôi đi, tôi chưa từng mặc những bộ quần áo này bao giờ, có phải là có thể trả đúng không?"
Trình Mộc Quân không trả lời mà hỏi thẳng: "Cậu muốn trả quần áo làm gì?"
Đã có vài lần giao tiếp ngắn ngủi với Nguyễn Miên, Trình Mộc Quân cũng coi như là đã tích lũy được kinh nghiệm nhất định, đó chính là tuyệt đối không thể chạy theo suy nghĩ của cậu ta, nếu không cậu ta sẽ làm bạn nghi ngờ nhân sinh.
Không bằng đi thẳng vào vấn đề, hiểu chuyện muốn hiểu rồi chuồn lẹ.
Quả nhiên, Nguyễn Miên vò đầu bứt tóc, siết tay nói: "Bởi vì tôi không có tiền."
Trình Mộc Quân: "Nếu cậu đòi tiền thì chắc là Lâm Viễn Ngạn sẽ đưa cho cậu ngay, cậu ta không thiếu tiền đâu."
Nguyễn Miên kinh ngạc: "Như vậy sao được! Tôi muốn tay làm hàm nhai, hơn nữa tôi cần tiền là vì muốn mua nguyên liệu nấu đồ ăn bồi bổ thân thể cho Lâm tiên sinh, sao có thể sử dụng tiền của anh ấy chứ? Đương nhiên phải tự kiếm tiền!"
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, tốn nửa phút mới hiểu được ý tứ trong đó: "......"
Từ từ, hình như là có chỗ nào không đúng thì phải?
Cậu phải nấu cơm cho Lâm Viễn Ngạn ăn, muốn tay làm hàm nhai, không muốn dùng tiền của y, không muốn dùng nguyên liệu của nhà y, cho nên muốn tự kiếm tiền mua nguyên liệu nấu ăn.
Nhưng mà......
Chẳng lẽ quần áo này không phải được mua bằng tiền Lâm Viễn Ngạn à?
Hắn dại ra, nhìn về phía chủ cửa hàng, chủ cửa hàng cũng dại ra, nhìn lại hắn.
Ngay cả Trình Mộc Quân kinh nghiệm phong phú cũng bị mạch não này làm chấn kinh, mà chủ cửa hàng chứng kiến lần đầu tiên tất nhiên càng nghi ngờ nhân sinh.
Cuối cùng nụ cười công nghiệp cũng biến mất, thậm chí còn hỏi: "Nhưng mà, Nguyễn tiên sinh, mấy bộ quần áo này cũng là tiền của Lâm tiên sinh mà?"
Chủ cửa hàng rất chuyên nghiệp, vẫn đang cố gắng thuyết phục Nguyễn Miên đừng làm loạn đòi trả quần áo nữa.
Nguyễn Miên trợn tròn mắt, nói: "Nhưng mà tôi trả quần áo bằng bản lĩnh của mình!"
"......"
Trình Mộc Quân yên lặng lui về sau vài bước, rời khỏi chiến trường. Hắn sợ nếu mình mà nhìn nữa thì sẽ cầm bình hoa phang vào vật thể hình tròn xinh xắn vốn chỉ dùng để tăng chiều cao của cậu ta mất.
Vừa ra khỏi cửa, Trình Mộc Quân lập tức cảm thấy dễ thở hơn, bên ngoài tràn ngập không khí bình thường.
Hít mấy hơi không khí tươi mới, điện thoại hắn vang lên, ấn nhận, giọng nói của Lâm Viễn Ngạn truyền đến từ đầu bên kia.
"Gặp nhau đi, tôi đang ở tầng toà nhà A của Vườn thượng uyển."
() 御庭園: phải vườn thượng uyển không nhỉ
Vườn thượng uyển là bất động sản của Lâm Viễn Ngạn ở trung tâm thành phố, y thường đến đó ở khi công việc bận rộn.
Trình Mộc Quân thấy hơi lạ, sao Lâm Viễn Ngạn lại hẹn gặp mình ở đó.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Nhắc nhở, cốt truyện mấu chốt sắp xảy ra."
Kịch bản cũng mở ra.
Trình Mộc Quân bừng tỉnh, thì ra là phần này.
【Bạn trai cũ chê nghèo yêu giàu vứt bỏ đại lão tàn tật đi đứng không tiện trong hoả hoạn, còn tiểu khả ái ngây thơ mềm mại lại ôm chặt đại lão tàn tật không rời không bỏ......】
Nhưng mà, hình như địa điểm hoả hoạn không phải ở Vườn thượng uyển, mà là ở nhà cũ Lâm gia.
Chuyện gì vậy?