Editor: Diệp Hạ
Tiếng nước nhỏ dần.
Dòng sông róc rách, lại trở về trạng thái ban đầu, gần như không một tiếng động.
Lưng dựa vào tảng đá, Trình Mộc Quân ngồi trên đùi Tịch Minh, mở to mắt nhìn bóng cây lắc lư ở xa xa.
Hắn hơi hoảng hốt, đại não trống rỗng.
Quần áo trên người đã ướt đẫm, dính sát vào da mang đến cảm giác không thoải mái, dù vậy, Trình Mộc Quân cũng không muốn nhúc nhích.
Mệt lòng.
Mặc dù Tịch Minh rất biết chừng mực, là lực độ hay thời gian đều ổn, không mất kiểm soát như mấy ngày trước nữa.
Hắn âm thầm thở dài, thì thầm trong đầu: "Hệ thống, tôi mệt mỏi quá..."
Lúc này trước mắt hệ thống vẫn tràn đầy mosaic, nhưng vẫn có thể nghe rõ lời Trình Mộc Quân nói: "Tôi mệt hơn, ok? Liên tiếp mấy ngày nay không có tối nào tôi được thả ra cả, cậu có thể ngẫm lại mục đích của mình không?"
Trình Mộc Quân thở dài: "Tôi đã định tối nay nghỉ ngơi rồi, thật đó."
Hệ thống cười lạnh: "Ồ, lúc nãy khi tôi cảnh cáo cậu, là ai chặn thanh nhắc nhở của tôi vậy?"
Trình Mộc Quân cười, xấu hổ: "À, tại, tại lúc nãy cảm thấy Tịch Minh rất có cảm giác tăng nhân cấm dục mà thôi... Mà khoan, tôi lại bị tên yêu tăng kia tính kế rồi à?"
Trình Mộc Quân hoàn hồn, lý trí online.
Hắn ngồi dậy, nhìn về phía Tịch Minh: "Ngươi gạt ta đúng không! Ưm ——" Động đậy một cái, lập tức thích đến nơi vẫn còn gắn kết.
Tịch Minh bây giờ, vành tai vẫn hơi phiếm hồng. Y nhắm mắt, miệng niệm tâm kinh, như đang đè nén cái gì đó.
Bấy giờ Trình Mộc Quân cũng an tĩnh lại, miễn cho mọi chuyện tiếp theo phát triển theo chiều hướng xấu.
Sau một lúc lâu, Tịch Minh nắm eo Trình Mộc Quân nhấc người lên, đặt hắn ngồi lên tảng đá bên cạnh, sau đó khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thật ra, Trình Mộc Quân đã tự phủ nhận suy đoán của mình ngay khi nhìn thấy hành động vừa rồi. Hắn vốn tưởng rằng yêu tăng Tịch Minh sắm vai lừa hắn, hiện tại xem ra không phải.
Nếu là yêu tăng phóng túng kia, ở trong tình huống lúc nãy chắc chắn là không thể đè nén vọng để bình tĩnh lại. Từ nãy giờ, người triền miên cùng hắn đúng thật là người xuất gia Tịch Minh.
Trình Mộc Quân há miệng dốc, sắp xếp từ ngữ cẩn thận rồi mới nói: "Ngươi... không phải vô dục vô cầu à? Sao bỗng nhiên lại chơi thích vậy?"
Màn trời chiếu đất, ở ngay giữa sông, chơi kiểu này ngay cả yêu tăng Tịch Minh cũng chưa từng thử.
Mặt Tịch Minh đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, màu hồng lan từ vành tai đến toàn bộ gương mặt, thậm chí còn có xu thế tràn xuống cổ.
Trình Mộc Quân: "..." Lúc nãy bung xõa đến thế, giờ lại còn biết thẹn thùng.
Lại sau một lúc lâu, Tịch Minh mới mở miệng thấp giọng nói: "Đối mặt với ngươi, sao còn có thể vô dục vô cầu, là tại ta có cách làm bản thân bình tĩnh lại mà thôi."
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Hử? Vậy sao lúc nãy không bình tĩnh lại?"
Mặc dù mấy ngày nay hắn đã ăn không ít khổ, nhưng vẫn không thể nhịn được việc trêu đùa Tịch Minh. Cách người trước mắt đỏ mặt rồi luống cuống bỏ đi thật sự làm Trình Mộc Quân thích thú.
Đặc biệt là cảm giác đối lập với quá khứ, Kỷ Trường Hoài quân tử đoan chính và tăng nhân Tịch Minh vô dục vô cầu, càng thú vị hơn.
Khác biệt càng lớn, càng làm Trình Mộc Quân cảm thấy đối phương có cảm giác không bình thường với hắn, càng thỏa mãn cảm xúc ghen ghét đến vặn vẹo trong lòng hắn.
Hệ thống biết rõ Trình Mộc Quân đang nghĩ gì, thầm phỉ nhổ: "Ghen ghét quả nhiên là thứ đáng sợ, dù bị lăn qua lộn lại nhưng vẫn muốn đùa giỡn Tịch Minh, chậc chậc chậc."
"..."
Tịch Minh nhìn hắn, nhẹ giọng thở dài: "Ta biết, mấy ngày nay, mỗi khi mặt trời xuống núi ta đều sẽ mất đi ý thức. Ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi nhiều."
"Chỉ là tình huống hôm nay có chút khác biệt, khi ta đi múc nước về không thấy ngươi, lúc ấy ta cảm thấy ý thức khá mơ hồ, nhưng muốn tìm ngươi nên mới cố gắng tỉnh táo." Y tạm dừng một chút, "Sau một hồi tranh đoạt, ta thắng, sau đó cũng có được ký ức mấy đêm nay."
Trình Mộc Quân sửng sốt, hai nhân cách muốn dung hợp sao?
"Có phải là vì Phạn văn kia không?" Hắn sốt ruột giơ tay xốc áo Tịch Minh lên.
Phạn văn kia là do cao tăng vẽ ra vì phòng ngừa Tịch Minh trở thành người ma, nếu nó mất đi hiệu lực, vấn đề sẽ rất lớn.
Tịch Minh đè tay Trình Mộc Quân lại, giương mắt nhìn lên, nói: "Lúc nãy, ta bị cảm xúc ghen ghét mê hoặc tâm trí, ta ghen tị với... chính bản thân, một bản thân khác."
Trình Mộc Quân ngừng động tác lại, ngơ ngác giương mắt nhìn lên: "Ngươi ghen?"
Tịch Minh cười nhẹ: "Ta cũng là người, tất nhiên sẽ ghen, mặc dù biết đó là một phần của mình nhưng cũng không tránh khỏi. Đến bây giờ ta mới hiểu tâm trạng khi đó của ngươi, mặc dù biết Đường Hi chỉ là một đứa trẻ, mặc dù biết ta đối xử tối với Đường Hi là điều nên làm của chưởng môn đối với đệ tử, nhưng vẫn sẽ ghen."
"Cho nên, ngươi mới không từ mà biệt, thậm chí không muốn nhìn thấy ta cả một khoảng thời gian rất dài, đúng không?"
Trình Mộc Quân im lặng một lát, rồi gật đầu.
Tịch Minh nâng tay vuốt lọn tóc mai hỗn độn của hắn, nói: "Không sao, cảm giác đó sau này ta sẽ từ từ... nếm trải."
Dứt lời, Tịch Minh xốc vạt áo mình lên.
Trình Mộc Quân theo bản năng nhìn ngực y, Phạn văn kia vẫn còn, lúc này lại hiện ra, chỉ là ánh sáng đã cực kỳ ảm đạm.
Tịch Minh nắm tay Trình Mộc Quân, để ngón tay hắn ve Phạn văn. Từng nơi Trình Mộc Quân chạm vào, Phạn văn dần dần biến mất, cuối cùng không còn gì.
Trình Mộc Quân nhíu mày, hỏi: "Ngươi đang...?"
Tịch Minh nói: "Tu Phật vài thập niên, ta tất nhiên biết Phạn văn trên ngực mình, cũng biết nó dùng để phong ấn thứ gì đó trong cơ thể mình, lúc trước ta đoán đó là vọng và thù hận, nó có lợi cho việc ta tu Phật, vì thế ta không có suy nghĩ phá ấn này."
"Ngươi điên rồi sao? Rõ ràng biết nó đang phong ấn thứ gì, giờ ngươi lại xoá phong ấn này, ngươi không sợ xảy ra chuyện sao?" Trình Mộc Quân có thể đoán đại khái tác dụng của phong ấn này.
Lúc trước khi Tịch Minh ở trong trạng thái nửa người nửa ma, hoàn toàn bị yêu tăng Tịch Minh khống chế thân thể, đều là nhờ vào Phạn văn này mà giữ được lý trí.
"Không đâu." Tịch Minh nói: "Trước đây là bởi vì lòng ta như tro tàn, không có vọng với bất cứ thứ gì nên mới chủ động buông bỏ thân thể, bây giờ đã khác. Giải phong ấn này, hai ta vẫn sẽ xuất hiện luân phiên ban ngày và ban đêm, nhưng khác là ta có thể dùng chung ký ức với hắn mà thôi."
Trình Mộc Quân xem như đã hiểu ý của Tịch Minh, đây là... tự mình cắm sừng mình? Tuy bọn họ là cùng một người, yêu tăng Tịch Minh cũng chỉ là mặt âm u bị phân liệt ra mà thôi, nhưng hành động này thật sự quá khó hiểu.
Trình Mộc Quân lẩm bẩm: "Hệ thống, tôi đã từng ngây thơ cho rằng Tịch Minh đại sư là vai chính bình thường nhất, chính trực nhất trong các thế giới. Hiện tại xem ra cũng là một tên thái."
Hệ thống lúc này đã tự bế, trừ một tiếng cười khẩy ra thì không muốn nhìn không muốn phát biểu gì hết.
Ngay lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên có âm thanh vang lên, Trình Mộc Quân ngẩng đầu, không trung lại có mây đen hội tụ, lại là thiên lôi.
Gió lốc nổi lên bốn phía.
Cũng không biết thiên lôi này muốn bổ về phía Trình Mộc Quân hay là Tịch Minh nửa người nửa ma đã giải phong ấn.
Tịch Minh đẩy Trình Mộc Quân ra, nói: "Hẳn là tới vì ta, ngươi tránh ra một chút."
Trình Mộc Quân đè tay y lại, gằn từng chữ: "Ta, không, muốn."
Tịch Minh nhíu mày, định nói gì đó lại nghe Trình Mộc Quân tiếp tục.
"Huyết khế giữa chúng ta vẫn còn, ta đi hay không thì có gì khác nhau, không bằng ở đây với ngươi." Nói tới đây, Trình Mộc Quân bỗng nhướng mày cười, xấu xa nói: "Nếu ngươi bị đánh đến ngất xỉu không còn ý thức, nói không chừng một ý thức khác trong cơ thể ngươi sẽ khống chế thân thể ngươi một khoảng thời gian dài, đến lúc đó, ta và hắn sẽ vui chơi hàng đêm, à không, song tu chữa thương... Ưm."
Lời còn chưa dứt, Trình Mộc Quân đã bị chặn miệng lại.
Trong lúc dây dưa, lôi quang đánh xuống.
Trình Mộc Quân vẫn không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì, hắn mở mắt ra, đối mắt với Tịch Minh, thần trí thanh tỉnh.
Lúc này, có vẻ thương thế cũng không nặng như trước đây.
Tịch Minh nhẹ nhàng đẩy hắn ra, phun ra một ngụm máu tươi. Máu hòa vào dòng nước, bị cọ rửa hầu như không còn.
Trình Mộc Quân hỏi: "Ngươi ổn không?"
"Không sao." Tịch Minh đáp: "Có lẽ là vì công đức mấy chục năm đã tu, nên thiên lôi này cũng không mãnh liệt."
Nói cũng đúng, Tịch Minh phân liệt thành hai nhân cách, yêu tăng Tịch Minh đã hóa ma mới là đối tượng thiên lôi muốn khiển trách, trước mắt là Tịch Minh đại sư công đức hộ thể đã từng cứu vô số người, tất nhiên là sẽ không chịu thương tổn quá lớn.
Trình Mộc Quân mới yên tâm, rồi bỗng nhiên ngớ người.
Cả dòng sông rực lên ánh sáng đỏ, đan chéo thành những hoa văn phức tạp, từ từ lan tràn về hướng Lư Sơn Phái.
Hoa văn này không phải là những hoa văn hỗn loạn bình thường, mà là phù chú hàng yêu nào đó. Hồng quang chỉ sáng lên trong chốc lát rồi tắt ngúm, nước sông lại khôi phục thành dáng vẻ trước đây.
Chuyện gì vậy?
Tịch Minh cũng nhíu mày, nói: "Đây là Phục Ma Trận dùng để hàng yêu của Lư Sơn Phái, hình như trận pháp này có vấn đề. Hẳn là có liên quan đến trận thiên lôi vừa rồi."
Vừa rồi hai người bị thiên lôi đánh ngay trong nước, một phần thiên lôi theo đó tiến vào trong dòng sông, nếu dưới đáy sông có vẽ trận pháp, tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.
Trình Mộc Quân bỗng nhẹ giọng hỏi: "Đại sư huynh, ngươi có biết đại yêu lúc trước bị phong ấn ở đâu không?"
"Ngươi đang nói đến đại yêu mà chưởng môn tiền nhiệm của ta phong ấn?" Tịch Minh không hỏi tại sao Trình Mộc Quân lại biết được việc này, những người đó muốn lấy máu đầu tim của hắn, nói cho Trình Mộc Quân biết chuyện này cũng không có gì kì lạ.
Trình Mộc Quân gật đầu: "Đúng vậy."
Tịch Minh nói: "Đại yêu đó bị phong ấn bên dưới địa phận Lư Sơn Phái, chưởng môn nói là để những thế hệ của Lư Sơn Phái trấn thủ nơi này mới có thể phòng ngừa đại yêu phá vỡ phong ấn xuất hiện."
Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Có lẽ nguyên nhân không phải do thiên lôi, vào ngày ta lấy thất khiếu linh lung quả, ta cũng đến đây rửa sạch nó rồi mới dùng, lúc ấy trên trái cây còn có máu của Đường Hi."
Tịch Minh lập tức hiểu ý của Trình Mộc Quân, nói: "Đường Hi chỉ là chuyển thế mà thôi, đúng ra là máu của cậu ta không thể phá phong ấn này."
Trình Mộc Quân mỉm cười, nói: "Cho nên chúng ta phải đi xem thử, vậy mới biết đến tột cùng là chuyện như thế nào."
Tịch Minh đứng dậy, vươn tay đến, nói: "Đi thôi."
Hai người men theo con sông đi về phía thượng nguồn, cuối cùng, con sông hòa vào chân núi Lư Sơn Phái, trở thành sông ngầm.
Bọn họ lại đi theo con sông, cuối cùng xuất hiện trong một hang động thật lớn.
Trên vách hang chi chít phù chú, giữa những phù chú là hồng quang lập loè.
Tịch Minh nâng tay tạo quyết, một luồng ánh sáng kim sắc xua tan bóng tối chung quanh.
Chính giữa hang động là một con hồ ly màu đỏ có kích thước chừng hai tầng lầu, bị tầng tầng xiềng xích khóa chặt.
Hồ ly nhắm mắt nằm trên mặt đất, nhìn như không còn ý thức, sáu cái đuôi lông xù cực lớn mềm mại như ánh hoàng hôn trên bầu trời, vô cùng lộng lẫy.
Tịch Minh nhíu mày, nói: "Lục vĩ yêu hồ? Lúc trước rõ ràng chưởng môn nói thứ phong ấn ở đây là xà yêu, sao giờ lại thành hồ yêu?"
Trình Mộc Quân mỉm cười: "Chỗ không đúng không chỉ có thế, ta nghi là hồ yêu này có quá khứ gì đó với chưởng môn."
Hắn đi lên phía trước, đang muốn mở miệng lại thấy hồ ly mở mắt.
Trong đôi mắt màu vàng không có thú tính, vô cùng bình yên.