Hứa Vân Thiên nhận ra Tần Lị Nhã đang cực kỳ tức giận, anh nhanh chóng suy luận ra Ngụy Sinh Chí phải có quan hệ gì đó với cô, nếu không cô sẽ không cam đoan như vậy.
“Chà, quan hệ giữa Ngụy Sinh Chí và Tần Lị Nhã là gì nhỉ?” Hứa Vân Thiên nghĩ thầm.
“Tôi không nghi ngờ sai đâu, cho tôi hai ngày, tôi sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, đến lúc đó tôi sẽ cho cô thấy chứng cứ.” Hứa Vân Thiên đáp chắc nịch.
Dựa vào trực giác nhạy bén, Hứa Vân Thiên chưa bao giờ phán đoán sai, anh cực kỳ tự tin vào phán đoán của mình, hiện tại chỉ còn thiếu chứng cứ mà thôi, muốn có chứng cứ thì phải điều tra sâu hơn.
“Hứa Vân Thiên, anh quá tự tin rồi, chắc chắn Ngụy Sinh Chí không có vấn đề gì hết, anh đừng lãng phí thời gian với ông ấy nữa, tốt hơn hết là hãy điều tra những người khác đi.” Tần Lị Nhã rất bất mãn nói.
“Ồ, Tần Lị Nhã, cô bảo vệ cho Ngụy Sinh Chí như vậy, xem ra quan hệ của hai người không bình thường chút nào, lẽ nào ông ta là người thân của cô?” Hứa Vân Thiên cười hỏi, anh muốn thử moi ra xem quan hệ giữa Tần Lị Nhã và Ngụy Sinh Chí là gì.
“Chuyện này anh không cần biết, tôi bận lắm, anh đi ra ngoài đi!” Tần Lị Nhã lạnh lùng đáp, thẳng thừng tiễn khách.
“Ôi, sao cô lại như vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng là chồng chưa cưới của cô mà, chẳng dễ gì mới có cơ hội ở riêng với nhau, chúng ta tâm sự về cuộc đời và tương lai đi.” Hứa Vân Thiên nói xong cầm lấy bàn tay nhỏ của Tần Lị Nhã.
Tần Lị Nhã vội vàng tránh ra, đỏ mặt, lườm Hứa Vân Thiên: “Hứa Vân Thiên, tôi cảnh cáo anh, anh là chồng sắp cưới giả của tôi! Anh còn động tay động chân nữa là tôi trở mặt đấy!”
“Hề hề, cô đúng là chẳng có khiếu hài hước gì cả, tôi chỉ đùa một chút thôi mà!” Hứa Vân Thiên cười nói.
“Hứa Vân Thiên, anh không được phép công khai chuyện anh là chồng chưa cưới của tôi ở công ty đâu đấy, nếu không tôi sẽ sa thải anh!” Tần Lị Nhã đứng chống nạnh, trừng mắt nhìn Hứa Vân Thiên.
Cô rất không thích điệu bộ cà lơ phất phơ, cử chỉ lỗ mãng của Hứa Vân Thiên, càng không muốn để nhân viên trong tập đoàn biết cô có một chồng sắp cưới như vậy, dù là giả nhưng sẽ vẫn bị người ta nói ra nói vào.
“Ôi trời, cô đừng hung ác như vậy chứ, phụ nữ xấu tính kinh nguyệt sẽ không đều đâu, con gái thì phải dịu dàng như cừu ấy! Cô không cần phải cảnh cáo, tôi cũng sẽ không nói cho mọi người tôi là chồng chưa cưới của cô đâu, kẻo lại làm những người phụ nữ thích tôi đau lòng!” Hứa Vân Thiên cười hì hì nói.
Tần Lị Nhã cười: “Điệu bộ anh như vậy thì lấy đâu ra cô nào thích anh, anh nằm mơ đấy à!” Tần Lị Nhã khinh bỉ nói. Ở trong mắt Tần Lị Nhã, Hứa Vân Thiên chỉ có ngoại hình bình thường, điều kiện gia đình không có gì tốt, không cao, không giàu, không đẹp trai, trình độ chắc là cũng không cao nốt, có lẽ chỉ mới học hết cấp ba thôi.
Nếu như dùng cổ phiếu để hình dung về một người đàn ông thì Hứa Vân Thiên là loại cổ phiếu nhỏ lẻ có mua cũng chẳng có ý nghĩa gì, cho nên cô chẳng ưa gì Hứa Vân Thiên.
“Hê hê, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu, tôi xấu nên nhiều phụ nữ thích tôi lắm, sau này cô cũng sẽ không kìm lòng được thích tôi thôi.” Hứa Vân Thiên cười nói.
“Hừ! Nói hươu nói vượn! Tôi còn nhiều việc phải làm lắm, anh quay về chỗ làm việc của mình đi.” Tần Lị Nhã nhìn Hứa Vân Thiên, hừ lạnh đáp.
Hứa Vân Thiên rời khỏi văn phòng của Tần Lị Nhã, quay về phòng nhân sự, đi ngang qua văn phòng của quản lý, anh trông thấy Ngô Vũ Hân trong phòng làm việc, lập tức mở cửa đi vào trong.
“Vân Thiên à, có chuyện gì hả?” Ngô Vũ Hân để quyển tạp chí xuống, nhìn Hứa Vân Thiên.
“Chị Ngô à, tôi muốn hỏi thăm chuyện này.” Hứa Vân Thiên đi lại gần Ngô Vũ Hân.
“Ồ, chuyện gì?” Ngô Vũ Hân hỏi.
“Chị có biết Ngụy Sinh Chí không?” Hứa Vân Thiên hỏi nhỏ.
Ngô Vũ Hân lộ vẻ ngạc nhiên, thắc mắc nhìn Hứa Vân Thiên: “Vân Thiên, cậu hỏi về đội trưởng Ngụy làm gì? Làm gì có ai trong tập đoàn không biết đội trưởng Ngụy đâu chứ.”
“Ngụy Sinh Chí có quan hệ gì với Tần Lị Nhã vậy?” Hứa Vân Thiên hỏi.
“Ồ, cậu hỏi chuyện này làm gì?” Ngô Vũ Hân giật mình nhìn Hứa Vân Thiên.
“Ồ, vừa rồi tôi thấy Tần Lị Nhã nói chuyện với Ngụy Sinh Chí, coi bộ rất thân thiết, không phải quan hệ bình thường!” Hứa Vân Thiên nói.
Ngô Vũ Hân nhìn ra ngoài cửa rồi nói nhỏ: “Thế thì cậu hỏi đúng người rồi đấy, không có mấy ai ở công ty biết quan hệ giữa sếp Tần và đội trượng Ngụy đâu, đội trưởng Ngụy là cậu của sếp Tần đấy!”
Hứa Vân Thiên kinh ngạc, lập tức hiểu ngay vì sao Tần Lị Nhã lại tin tưởng và bảo vệ cho Ngụy Sinh Chí như vậy, hóa ra Ngụy Sinh Chí là cậu của Tần Lị Nhã! Nhưng tại sao cậu của cô lại giúp người ngoài ăn trộm Tàng Bảo Các nhỉ?
“Ồ, hóa ra Ngụy Sinh Chí là cậu của Tần Lị Nhã! Chẳng trách trông hai người lại thân thiết như thế.” Hứa Vân Thiên ra vẻ giật mình.
“Vân Thiên, cậu không được nói chuyện này với người khác đâu đấy nhé, lỡ như sếp Tần mà biết là cô ấy sẽ sa thải chúng ta đấy.” Ngô Vũ Hân vội vàng dặn dò.
Hứa Vân Thiên gật đầu nói: “Chị Ngô yên tâm, tôi không nói lung tung đâu.”
Sau khi ra khỏi văn phòng của Ngô Vũ Hân, Hứa Vân Thiên tới phòng bảo vệ dưới tầng một của công ty, phát hiện ra Ngụy Sinh Chí không có ở đây, anh hỏi một tay bảo vệ thì được biết trưa nay Ngụy Sinh Chí đi ra ngoài, tới giờ vẫn chưa về.
Còn về phần Ngụy Sinh Chí đi đâu làm gì thì tay bảo vệ đó cũng không biết, chỉ biết là buổi trưa Ngụy Sinh Chí thường xuyên ra ngoài, chắc là đi gặp ai đó hoặc là về nhà ăn trưa.
Hứa Vân Thiên vẫn luôn chú ý theo dõi xem bao giờ Ngụy Sinh Chí về lại công ty nhưng tới tận lúc tan làm, anh vẫn không thấy ông ta quay về, điều này càng khiến anh thêm phần nghi ngờ ông ta.
Hết giờ làm, Hứa Vân Thiên vốn định đi theo Tần Lị Nhã về nhà họ Tần nhưng cô đã về trước, trợ lý Chu Tiểu Dĩnh cũng đã đi theo cô.
“Ồ, Tần Lị Nhã về rồi, lẽ nào cô ấy cố ý không cho mình tới nhà cô ấy ư?” Hứa Vân Thiên thầm nghĩ.
Tuy vậy, anh không lo mình không tìm được địa chỉ nhà của Tần Lị Nhã, bởi vì trong hồ sơ có, anh có thể tìm tới đó rất dễ dàng.
Hứa Vân Thiên định bụng sẽ bắt xe tới nhà họ Tần. Lúc anh đang đứng trước cửa tập đoàn thì bắt gặp Tần Hữu Tài đang định ra về: “Hứa Vân Thiên, cậu không về cùng với Lị Nhã à?” Tần Hữu Tài ngạc nhiên nhìn Hứa Vân Thiên.
“Ồ, Lị Nhã về rồi ạ.” Hứa Vân Thiên nói.
“Con bé về rồi ư?” Tần Hữu Tài hơi ngạc nhiên.
“Ồ, tôi quên mất, chiều tối nay Lị Nhã phải tham dự một cuộc hội nghị rất quan trọng!” Tần Hữu Tài vỗ cái trán bóng loáng nói.
“Thế này vậy, cậu đi chung xe với tôi đi.” Tần Hữu Tài vẫy tay gọi Hứa Vân Thiên.
Hứa Vân Thiên gật đầu, leo lên xe của Tần Hữu Tài, xe của Tần Hữu Tài là một chiếc Maybach thân dài, nội thất trong xe vừa xa hoa lại vừa rộng rãi.
Hứa Vân Thiên trò chuyện với Tần Hữu Tài mấy câu, sau đó Tần Hữu Tài mời anh ăn tối, chở anh tới nhà hàng sang trọng bậc nhất ở thành phố Bạch Xuyên.
Nhà hàng năm sao xa hoa nhất của thành phố Bạch Xuyên là Mỹ Vị Nhân Gian. Hứa Vân Thiên đi theo Tần Hữu Tài tới một phòng ăn VIP xa hoa, đẳng cấp, Tần Hữu Tài là khách quen của nơi này, phòng ăn này là của riêng ông ấy.
Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, sau khi uống hết ba chai Lafite 1982, Tần Hữu Tài say nghiêng ngả nhưng Hứa Vân Thiên thì vẫn chưa say chút nào.
Anh và tài xế dìu Tần Hữu Tài ra khỏi phòng ăn VIP xa hoa, đang chuẩn bị vào thang máy thì Hứa Vân Thiên trông thấy Công Tôn Kiệt đi ra từ một phòng ăn VIP hạng sang khác.
“Má nó, sao Công Tôn Kiệt lại ở đây?” Hứa Vân Thiên giật mình nói.
Anh nhanh chóng nhớ ra chuyện Công Tôn Kiệt mời Lý Gia Di ăn cơm tối: “Ồ, chắc chắn Lý Gia Di cũng ở đây!” Hứa Vân Thiên nghĩ thầm.
Anh trông thấy Công Tôn Kiệt lấm lét nói gì đó với một tên thuộc hạ, tên kia liên tục gật đầu, Công Tôn Kiệt nói xong, nở nụ cười gian trá, đi về phòng ăn của mình, còn tên thuộc hạ kia thì đứng canh ở cửa ra vào.