“Ồ, ngại quá, tôi đi ra ngay đây” Hứa Vân Thiên mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại.
Hứa Vân Thiên ngồi chờ trong phòng khách, nửa tiếng sau, vẫn không thấy Tần Lị Nhã mở cửa đi ra ngoài, anh buồn bực: “Ôi, thay đồ gì mà lâu vậy? Sao còn chưa mở cửa ra?”
Hứa Vân Thiên đi lại chỗ cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Trong phòng ngủ vẫn sáng đèn nhưng không hề nghe thấy tiếng động gì, Hứa Vân Thiên gõ cửa mấy lần cũng không có ai đáp lại.
“Lị Nhã, cô không sao chứ?” Hứa Vân Thiên vội vàng hỏi.
“Sao thế?” Trong phòng ngủ vọng ra tiếng nói lạnh lùng của Tần Lị Nhã.
“Cô mở cửa ra đi để tôi vào ngủ." Hứa Vân Thiên nói.
“Anh năm mơ hả! Ngủ ngoài sô pha phòng khách đi!” Tân Lị Nhã cười gắn nói.
Quả nhiên phụ nữ rất giỏi thay đổi, Hứa Vân Thiên khẽ cau mày nói: “Này. Sao cô lại lật lọng như vậy hả? Không phải đã nói là chúng ta sẽ ngủ chung phòng rồi sao? Cô nói lời không giữ lời!"“Tôi nói là sẽ ngủ chung phòng với anh bao giờ? Anh đưa chứng cứ ra đây, chỉ cần anh có file ghi âm thì tôi sẽ cho anh vào đây ngủ.” Trong phòng ngủ, Tần Lị Nhã cãi chày cãi cối, cô biết Hứa Vân Thiên không có chứng cứ.
Hứa Vân Thiên bất đắc dĩ nói: “Được thôi, tôi ngủ ở phòng khách, nếu gặp nguy hiểm thì nhớ kêu cứu để tôi vào cứu cô nhé."
Hứa Vân Thiên nằm trên sô pha phòng khách nhìn cánh cửa phòng ngủ, trong đầu cố nghĩ xem có cách nào khiến Tân Lị Nhã chủ động mở cửa hay không.
Anh chợt nảy ra một ý xấu: “Hê hê, Tân Lị Nhã, cô chờ đó, lát nữa tôi sẽ làm cô phải chủ động mở cửa!” Hứa Vân Thiên cười xấu xa ngồi dậy, rón rén rời khỏi phòng khách.
Anh đi ngang qua phòng của Tân Đạo Minh, thấy cậu ta vẫn còn đang chơi game, Hứa Vân Thiên gõ cửa một cái, Tân Đạo Minh quay đầu trông thấy Hứa Vân Thiên bèn hỏi: “Anh rể, có chuyên ơì không?”
“Phòng bếp ở đâu?” Hứa Vân Thiên hỏi.
“Phòng bếp ở góc tây nam của gian nhà sau.” Tân Đạo Minh nói.
Bếp của Tần phủ rất rộng và vô cùng sạch sẽ. Hứa Vân Thiên không khỏi thất vọng: “Má nó, phòng bếp sạch như vậy chắc chăn không có gián và chuột! Phải đi ra ngoài tìm thôi!” Hứa Vân Thiên nói.
Khoảng mười phút sau, Hứa Vân Thiên trở về Tân phủ, cầm hai chiếc túi nhựa trong tay, một túi đựng ba con chuột, một túi đựng mười mấy con gián.
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, cửa sổ mở rộng nhưng đã kéo cửa chớp lại, người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình trong phòng.
Hứa Vân Thiên lặng lẽ lẻn tới gân cửa sổ, dòm qua khe cửa chớp, quan sát phòng ngủ, Tần Lị Nhã mặc đồ ngủ, chống hai tay dưới đất, hai chân chổng ngược, dựa sát vào tường.
“ồ! Tân Lị Nhã đang tập trồng cây chuối!” Hứa Vân Thiên nghĩ thầm.
Tần Lị Nhã trồng cây chuối, áo ngủ rơi xuống, lộ ra phần bụng trắng trẻo và chiếc áo ngực màu tím, tư thế ấy cực kỳ quyến rũ.
“Khà khà, một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ ngủ trồng cây chuối đúng là cuốn hút!” Hứa Vân Thiên nuốt nước miếng nghĩ thầm.
Ngay sau đó, ngón tay anh đặt trên khe của cửa chớp, lặng lẽ tách hai khe ra đủ để nhét con chuột vào rồi mở miệng túi, nhét chuột vào.
Chiếc túi giấy khẽ một cái, ba con chuột hoảng loạn kêu “chít” một tiếng rồi lập tức trèo qua khe hở, chui vào trong phòng ngủ.
“Haha, Tần Lị Nhã, tôi chờ xem cô hét lên thế nào!” Hứa Vân Thiên lập tức bỏ tay ra, cười xấu xa nói.
Bình thường phụ nữ đều sợ chuột, nhìn thấy là sẽ hét âm lên, sau đó sợ hãi ôm chặt lấy đàn ông, Hứa Vân Thiên lập tức quay về phòng khách, chờ Tần Lị Nhã hét ầm lên, chạy ra khỏi phòng ngủ rồi ôm mình.
Đột nhiên trong phòng ngủ vang lên giọng nói kinh ngạc: “Ô, sao lại có chuột thế này, chết mày nè!”
Sau đó vang lên mấy tiếng bụp bụp và tiếng chuột rít lên sợ hãi, chẳng bao lâu sau, anh nghe thấy tiếng mở cửa sổ rồi không còn động tĩnh gì nữa.
“Ôi, sao lại không có động tĩnh gì nữa vậy?” Hứa Vân Thiên kinh ngạc, anh còn đang chờ Tần Lị Nhã hoảng sợ chạy ra khỏi phòng ngủ cơ mà, vậy mà cửa phòng ngủ vẫn im lìm.
“Mẹ kiếp, lẽ nào Tần Lị Nhã không sợ chuột?” Hứa Vân Thiên trèo qua cửa sổ phòng khách ra ngoài, trông thấy xác chết của hai con chuột bên dưới bệ cửa sổ thì biết ngay là có chuyện gì.