Thông thường, Jenner nhảy bật khỏi giường khi vừa tỉnh giấc, điều chắc chắn là phản xạ hơn bản tính tự nhiên. Cho đến cách đây bảy năm, cô chưa từng có giấc ngủ xa sỉ trễ như cô muốn, lười biếng nằm nướng trong giường dù đã thức tỉnh. Ngay cả khi cô còn là một đứa trẻ, việc thức dậy và đến trường là nhiệm vụ của cô, vì Jerry hiếm khi dậy sớm, và thậm chí thỉnh thoảng vắng nhà. Việc thức giấc và khởi động sải chân đã ăn sâu vào cô đến nỗi cô thậm chí vẫn làm khi cô không cần thiết phải làm như thế nữa. Bây giờ buổi sáng của cô chẳng bao gồm điều gì khác hơn việc ngồi trên ban công đọc báo trong lúc nhàn nhã uống cà phê, nhưng, chết tiệt, cô có quyền làm như thế.
Sáng hôm nay, tuy nhiên, ngay cả sau khi thức giấc, cô không thể khiến bản thân đứng dậy ngay được. Thay vì thế cô duy trì giấc ngủ lơ mơ, được ru ngủ bởi bóng tối và sự đu đưa nhẹ nhàng của con tàu. Dần dần cô nhận ra rằng bóng tối đã không còn hàng giờ rồi, nhưng cô đã kéo tấm đắp lên quá đầu. Cô được giữ ấm từ đầu cho đến tận ngón chân. Cô thấy dễ chịu, và… không bị còng.
Kích động, cô vươn thẳng dậy khỏi cái kén che phủ.
Hy vọng mãnh liệt đầu tiên của cô là cô chỉ có một mình trong phòng, rằng cô không chỉ nằm mơ một giấc mơ dữ dội kiểu Dallas, cũng không phải một đêm bị giám sát riêng để cho họ có những thông tin mà họ muốn và họ đã biến mất dưới mặt biển hoặc thứ gì đó. Hy vọng đó ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh, vì Cael đang ngồi trên ghế cạnh giường, nơi anh đã còng cô đêm trước.
Anh đeo một tai nghe, nhưng khi cô nhảy lên ở chính giữa giường, anh nhìn lên và nói cộc lốc. “Lại sôi sục rồi.”
Nhụt chí, cô ngồi xuống với vẻ ép buộc hơn là lịch sự. “Làm sao anh tháo còng được mà không đánh thức tôi?”
“Em ngủ như bá tước Darcula* vào giữa trưa ấy. Tôi định tạt nước lạnh vào em, nhưng tôi hiểu rõ giá trị của hòa bình và sự yên tĩnh.”
(*Darcula : Tên nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết kinh dị cùng tên viết về ma cà rồng của tác giả Bram Stoker người Ireland phát hành năm 1897.)
Anh đã cạo râu, cô nhận ra; vùng tối đã rời khỏi hàm anh. Điều đó nghĩa là anh đã tắm, để lại cô một mình trong phòng ngủ. Có lẽ để thử thách sự hợp tác của cô chăng? Đó có phải là thử thách không khi Bridget đợi bên ngoài cánh cửa bên phải để canh chừng xem cô có cố thử làm điều gì không? Hoặc anh chẳng bày trò gì và Bridget ở đây, trong phòng, đang quan sát cô? Chắc chắn là cái sau vì cô không thấy anh có khả năng nào, nếu như điều mà họ đang làm đủ quan trọng để xứng với tất cả rắc rối này. Cô biết cô sẽ không liều, nếu cô ở vào vị trí của anh.
Anh cũng đã thay bộ quần áo khác, quần kaki và chiếc áo sơ mi lụa màu xanh hoàng gia làm thẫm màu xanh của đôi mắt anh khiến chúng hấp dẫn hơn. Bridget chắc đã mang quần áo cho anh từ căn buồng anh chia sẻ với Tiffany. Jenner không tin cô đã ngủ ngon lành như thế, với tất cả những hoạt động đã xảy ra đó.
Rồi cô nhận ra một thứ khác nữa, thứ đã đánh cắp hơi thở ra khỏi phổi cô: Anh đang quan sát chuyển động của bầu ngực cô bên dưới lớp áo dây mỏng manh.
Cô không dễ dàng ngượng ngùng, nhưng sức nóng đổ tràn trên gương mặt cô. Vào đêm trước, cô không để tâm đến việc cô có mặc áo lót hay không, vì cô đi ngủ ngay từ lúc đó, rõ ràng thế, và hơn nữa cô ngủ cùng anh. Dù cho cô có được bao bọc như cái kén trong những tấm đắp, anh gần như khỏa thân, và thân hình lực lưỡng của anh không phải là thứ cô dễ dàng quên được, dù cô có ý định lờ nó đi trong mức độ tốt nhất của cô.
Hoặc có lẽ không. Cô thấy mình ép chặt ngón tay vào anh. “Đừng nghĩ tôi trở thành hội chứng Stockholm. Anh hiểu không?”
(Hội chứng Stockholm : được nói đến từ năm 1974, giải thích về tình trạng kỳ lạ khi con tin trở nên thông cảm và bênh vực kẻ bắt cóc mình. Theo các nhà tâm lý học, đó là cơ chế tự vệ tự giác hoặc tự phát của người bắt cóc nhằm đương đầu với tình huống và tránh nguy hiểm. Thậm chí, “Hội chứng Stockholm” còn được xem có liên quan đến hiện tượng tẩy não.)
“Chúa cứu con.” Anh quay lưng. “Nhưng nếu em không muốn đàn ông nhìn, thì đừng nhún lên nhún xuống trước mặt anh ta. Không phải của em đủ lớn để nảy lên, nhưng chúng đung đưa chút ít.”
“Chúng làm gì không phải là việc của anh. Chỉ cần giữ mắt anh chính trực.” Dường như không còn cách nào để cô tiến xa hơn, vì thế cô chuyển hướng sang chủ đề khác. “Tôi sẽ đi tắm và gội đầu, nên tôi sẽ mất một lúc.”
“Đừng làm quá lâu.” Anh khuyên, liếc nhìn đồng hồ. “Em có bốn mươi phút.”
Điều đó ghi dấu vào cô, bởi vì cô không đặt giới hạn cho thời gian ở trong phòng tắm của anh. Vai cô cứng lại, cô đi đều bước đến tủ và lấy ra số quần áo cô sẽ mặc. Dù vậy, cô không thể tìm các vật dụng vệ sinh của cô, và bắt đầu bới tung tất cả các ngăn kéo liền tường trong nỗi thất vọng.
“Em đang làm gì vậy?”
“Tìm dầu gội và những thứ khác của tôi.”
“Mọi thứ đã ở sẵn trong phòng tắm rồi. Đêm qua em không để ý khi em rửa mặt sao?”
Đêm qua cô gần như phờ phạc, vậy nên, không, cô đã không để tâm đến bất cứ điều gì. Cô thậm chí đánh răng mà không thắc mắc bàn chải và kem đánh răng của cô làm sao lại đặt trong phòng tắm. Quay người, cô cầm đồ đạc của cô vào phòng tắm và đẩy cửa đóng lại.
Dầu gội của cô đang nằm trên kệ bên dưới bồn rửa mặt.
Bốn mươi phút sao? Cô nghĩ đến việc khóa cửa, nhưng không muốn chọc tức anh – anh sẽ trả đũa bằng cách bắt cô để cửa mở suốt thời gian, và cô không muốn điều đó. Khi cô ở trong phòng tắm thì đó là thời gian duy nhất cô được ở một mình. Giới hạn thời gian nghĩa là không không được ngâm mình lâu trong bồn tắm mát xa, dù sao thì cô cũng không phải là loại thích ngâm mình. Thói quen thường nhật của cô là lao vào vòi sen và nhảy trở ra nhanh nhất có thể. Thế nên đó là điều cô sẽ làm. Cô được đề nghị một lời thách thức, và cô đối đầu trực tiếp với nó.
Phòng tắm được trang bị đồ dùng, có một máy sấy tóc và nó là thứ tốt. Tóc cô khá ngắn, nên việc sấy khô không mất nhiều thời gian, và kiểu tóc hiện thời của cô giống bị gió thổi hơn là mượt mà. Đồ trang điểm suốt ngày của cô không phải thứ gì ghê gớm: chỉ là phấn mắt, mascara, son bóng, để không tốn nhiều thời gian. Cô ra khỏi phòng tắm trước giới hạn thời gian của anh.
Anh nhướng một bên mày, thứ làm bực mình chết đi được, vì cô không thể điều khiển đôi mày của cô theo cách đó, và nhấm nháp cà phê một cách ung dung.
Cà phê. Sự chú ý của cô tập trung vào đó giống như chú gấu đối với mật ong. Cô đã có những khởi nguồn rắc rối cho thấy tốt hơn cô nên có ít cà phê ngay, bất kỳ hình thái nào. “Còn nhiều cà phê không?”
Cà phê cũng có nghĩa là thức ăn. Cô đã không ăn nhiều vào đêm qua, và giờ ăn điểm tâm thông thường của cô đã trôi qua vài giờ. Một cái liếc vào đồng hồ cho thấy ngay cả giờ ăn trưa bình thường của cô cũng đã trôi qua.
“Em có lẽ đủ thời gian cho một tách.” Anh nói và đứng dậy. Anh liếc vào thiết bị theo dõi, hiển nhiên để bảo đảm với bản thân rằng nó vẫn đang hoạt động, rồi tháp tùng cô vào phòng sinh hoạt. Hốc tường nhỏ bố trí bàn ăn ở bên phải, được dấu kín trong một góc yên tĩnh gần cửa. Một cái khay đựng bình cà phê, một cái tách khác, một số viên đường và kem được đặt chính giữa chiếc bàn tròn. “Ngồi đi.” Anh nói, sau khi cô làm theo, anh khéo léo còng cô vào chân bàn.
Cô thầm đảo tròn đôi mắt, nhưng bình cà phê thu hút sự chú ý của cô nhiều hơn. Không có thức ăn trong tầm nhìn, nhưng ngay lúc này, cà phê là ưu tiên số một của cô. Ít ra lúc này anh còng tay trái của cô thay vì tay phải. Lật cái tách sạch lên, cô rót cà phê và nhấm nháp hớp đầu tiên với vẻ biết ơn.
Cô chính xác nhấm nháp được bốn hớp khi có tiếng gõ cửa, và nửa giây sau Bridget mở khóa bước vào trong phòng, thông báo đầy quả quyết khi cô đóng cửa, “Diễn tập xuồng cứu sinh, năm phút.” Cô thêm vào.
Vậy ra đó là lý do anh giới hạn thời gian, mặc dù anh có thể giải thích. Jenner liếc nhìn khi anh lấy chiếc chìa khóa còng từ trong túi áo và giải thoát cô khỏi sự giam giữ.
“Chưa đến nửa tách cà phê. Điều đó có đáng với rắc rối của những cái còng không?” Cô cáu kỉnh.
“Việc giữ em trong kiểm soát đáng giá với bất kỳ rắc rối nào. Bây giờ cư xử đàng hoàng đi.” Anh ra lệnh, trao cho cô một cái nhìn nói rằng anh có ý định nghiêm túc.
“Cứ đánh tôi đi.” Cô đáp trả khi cô đứng lên.
Bridget ho, nhưng âm thanh nghe giống tiếng cười một cách khả nghi.
Mắt anh nheo lại. “Nếu tôi là em, tôi sẽ không đề cập đến từ ‘đánh’” Anh khuyên khi anh nắm lấy cánh tay cô.
Bridget đi vào phòng ngủ và quay trở lại với một cặp áo phao màu cam được cất trong tủ đồ. Cô ấy nói, “Khi tiếng còi hiệu vang lên, hãy lấy PFDs và báo cáo với trạm tập họp số ba. Những lời hướng dẫn ở trên lưng cửa.”
Jenner không uống đủ cà phê và cô cảm thấy đói. Cô thà gọi phục vụ phòng yêu cầu một ít thức ăn thay vì báo cáo với bất kỳ trạm tập họp nào. “Chúng ta có thể trốn học không?”
“Không.” Bridget đáp. “Diễn tập xuồng cứu sinh trên biển là điều quan trọng. Họ đã chọn địa điểm trong khoảng hai mươi bốn giờ ra khơi. Sẽ có điểm danh và bất kỳ ai bỏ lỡ sẽ bị lần theo dấu vết để được chỉ dẫn khai báo với trạm tập trung thích hợp.”
“Và chúng ta sẽ không gây ra bất kỳ điều gì lôi kéo sự chú ý đến dãy phòng này, hiểu không?” Cael hỏi bằng một giọng không thể chịu đựng được của một người trưởng thành ra lệnh cho một đứa trẻ ương ngạnh.
“Điều gì xảy ra nếu có ai đó đến đây dọn phòng và tìm thấy những đồ chơi của anh?” Cô chế nhạo.
“Họ sẽ không.” Bridget nói. “Phòng này là nhiệm vụ của tôi. Hãy dành sự chú ý cho việc cô đang làm, và để yên công việc của tôi cho tôi.” Cael bắt được lưu ý của cô, cô gật đầu nhẹ và rời khỏi.
“Đó là về cái gì vậy?” Jenner hỏi.
“Không có điều gì em cần phải biết.”
“Tôi cần biết PFDs là gì? Nghe cứ như bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục ấy.”
(STDs : sexually transmitted diseases)
“Personal Flotation Devices. Dụng cụ cứu sinh cá nhân trên biển.” Anh hất đầu về chiếc áo phao màu cam. “Khi cuộc diễn tập bắt đầu, đừng có bất kỳ ý tưởng nào … về bất kỳ điều gì. Tất cả luật lệ vẫn được áp dụng và chúng vẫn sẽ như thế cho đến khi chúng ta trở về San Diego. Em phải làm chính xác những gì tôi nói và khi tôi nói.”
“Phải rồi, phải rồi.” Cô nói.
Lời cảnh báo kết thúc cuộc trao đổi đặc biệt đó, và tiếp theo sau bởi một âm thanh điềm tĩnh qua mạng liên lạc nội bộ của tàu. Cael nhặt những chiếc áo phao lên – PFDs – mà Bridget đã đặt trên ghế, và tung một cái cho Jenner. Anh ngừng lại để nhìn qua loa vào bản đồ trên lưng cửa, nơi có chỉ dẫn đơn giản đến trạm tập trung số ba.
“Cười lên nào, em yêu.” Anh nói khi anh nắm cánh tay Jenner và dẫn cô ra ngoài hành lang, nơi họ ngay lập tức lọt vào giữa hai quý bà luống tuổi đang cười hồ hởi khi họ thoát ra khỏi phòng và bắt chéo qua họ. Rõ ràng buổi diễn tập cứu hộ trên biển có nhiều hứng thú đối với một số người, Jenner nghĩ.Về mặt cá nhân, Jenner thà tán gẫu vào bữa điểm tâm – hoặc bữa trưa – Cô đã đói đến mức cô không quan tâm đến thứ gì nữa.
Những quý bà mặc y phục du lịch biển bình thường, gồm nón rơm, quần short, giày thấp, và PFDs màu cam sáng chói của họ. Một người cao và gầy giơ xương, người kia thấp và chắc nịch. Cùng nhau, họ mang số lượng kim cương đủ để mở một cửa hàng nữ trang riêng của họ.
“Chúng tôi đang đến trạm tập trung số ba.” Người cao nói. “Tôi cho rằng hai người cũng đi về hướng tương tự?”
“Đúng vậy.” Cael nói, cười với họ. Jenner muốn đá anh, vì nụ cười đó ấm áp và chân thật và khiến anh hoàn toàn có vẻ quá con người.
“Tôi là Linda Vale” Quý bà cao nói.
“Nyna Phillips” Quý bà kia thêm vào, nụ cười của bà ấy có một chút bẽn lẽn. Bà ấy có một gương mặt thật sự ngọt ngào.
“Tôi là Cael Traylor, và đây là bạn tôi, Jenner Redwine.”
“Rất vui được gặp hai bạn.” Linda Vale nói. “Chúng tôi đã ở trong quán bar Fog Bank đêm qua. Điều đó chắc đã làm hai bạn rất buồn. Tôi rất vui vì mọi chuyện đã kết thúc.”
Nyna nháy mắt với Jenner. “Nếu tôi trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi cũng sẽ lao vào bạn như thế.”
“Lao khỏi ấy chứ.” Jenner phấn khích nói.
Hai quý bà đều cười, cho rằng cô đang đùa. Cael siết chặt cánh tay cô, trao cho cô một thông điệp thầm lặng phải cư xử tử tế, hoặc gì khác.
Cô trao cho anh một nụ cười sáng chói. “Chỉ đùa thôi mà. Anh là một hạt ngọc, một người đàn ông trong đám đàn ông, một phần thưởng xứng đáng. Anh đã lọt vào bẫy của em, và bây giờ anh là của em. Không trốn thoát được đâu.”
Cả ba người phụ nữ cùng cười. Cael nghiêng một cái nhìn xuống cô hứa hẹn một cuộc trả thù.
“Chúng ta sẽ cùng ăn tối vào một đêm nào đó.” Linda gợi ý.
“Tôi rất thích.” Jenner nói, quá nồng nhiệt. Cael siết chặt tay cô lần nữa, cô hiểu điều đó có nghĩa là cô không ở đây để kết giao bạn mới hoặc hòa nhập xã hội. Trong chừng mực quan tâm của anh, cô ở đây vì một điều, và chỉ một điều, đó là cung cấp cho anh một vỏ bọc. Nếu anh cho rằng anh có thể giữ cô bằng cách khóa cô trong phòng toàn bộ thời gian thì anh đã bị thức tỉnh đột ngột.
“Thưa các quý bà, Chúng ta phải đi thôi.” Cael nhắc nhở, vì cả Jenner lẫn hai người phụ nữ dường như không có khuynh hướng nào khác hơn là đứng đó và nói chuyện.
“Chúng ta đi bên trái chứ?” Linda hỏi, biểu hiện của bà bối rối khi bà nhìn thấy con đường đầu tiên rồi một đường khác nữa dẫn vào hành lang.
“Vâng, thưa bà, lối đó.” Anh nói, đưa tay ra dấu mời họ đi trước.
“Em chấp nhận lời của anh về điều đó.” Cô nói khi họ bắt đầu bước xuống sảnh. “Em thường có cảm nhận về phương hướng rất tốt, nhưng cho đến lúc này, con tàu này đã làm em hoàn toàn bị xáo trộn. Nếu chúng ta thật sự cần một chiếc thuyền cứu hộ, thì tốt hơn em nên có một thiên thần trên vai để thì thầm vào tai và nói cho em biết cách đến được đó, hoặc em sẽ không bao giờ hoàn thành được.”
Phía sau họ, một cánh cửa khác mở ra. Cael nhìn thoáng qua vai anh về hướng tiếng động và Jenner cũng làm tương tự, bị chi phối bởi không gì khác hơn tính hiếu kỳ. hai người đàn ông rời khỏi dãy buồng có cánh cửa đôi, PFDs trên tay, và theo sau họ xuống hành lang. Có vẻ như tất cả bọn họ đều đến cùng trạm tập trung.
Một trong hai người đàn ông phía sau họ nhìn như một cái thùng sắt có não. Ông ta cao trung bình, nhưng tầm vóc mạnh mẽ đến nỗi trông ông ta có vẻ có bề rộng nhiều hơn bề cao. Tóc ông ta vàng nhạt gần như trắng và mọc rậm rì trên đầu. Ông ta có đôi mắt láo liêng liên tục đảo qua đảo lại, chú ý đến bất kỳ thứ gì và mọi thứ ở xung quanh. Kẻ đánh thuê, Jenner nghĩ, nhưng là kẻ đánh thuê thông minh.
Vậy mục tiêu do thám của Cael phải là người kia. Ông ta tầm năm mươi, với mái tóc xám nhưng điệu nghệ và phù hợp, sắc diện rám nắng đặc biệt cho thấy đó là sự rám nắng tốt nhất mà tiền mua được. Cô không có nhiều thời gian để quan sát vì Cael thúc cô tiến tới với tốc độ cao nhiều hơn là sự khích lệ.
“Nhanh lên nào.” Anh nói, “Chúng ta sẽ đến trễ mất.” Linda Vale và Nyna Phillips ngoan ngoãn tăng tốc độ, dù Jenner chắc chắn không thú vị gì, anh cũng không nói chuyện với những quý bà lớn tuổi.
Anh không muốn cô ở gần người đàn ông đó, Jenner nhận ra. Cô vẫn không biết ông ta là ai, nhưng ít ra cô đã biết ông ta trông như thế nào.
“Vậy.” Cô thì thào nói chuyện. “Đó là ông ta?”
“Không liên quan gì đến em.”
“Anh đã kiến nó trở thành mối quan tâm của em rồi, chàng công tử bột lạnh lùng à.”
Anh nghiêng ánh mắt xanh rực rỡ xuống cô. “Sẽ là một điều kỳ diệu nếu chúng ta đến được Hawaii mà em vẫn không bị ném qua mạn tàu.”
Buổi diễn tập cứu hộ không gây hứng thú. Tất cả những gì Jenner học được về việc thoát khỏi một con tàu chìm là làm sao để mặc PFD của cô vào, và nơi nào để đi trong trường hợp khẩn cấp, mặc dù cô tin rằng đó là tất cả những thứ cơ bản cô cần phải biết. Cô thích quan sát một con thuyền cứu hộ thật sự được bung ra, nhưng khi cô nghĩ về nó, nhận ra sự khó khăn để cuộn tròn trên đáy con thuyền cứu hộ cho đúng vị trí, xét đến việc chúng được buộc chặt trên con tàu cao ít nhất hai tầng cách mặt nước, có lẽ còn nhiều hơn thế, và con tàu cắt xuyên qua đại dương với tốc độ khá nhanh. Việc bị giam hãm trong một vòng cao su khi chúng bung ra chắc chắn cũng là một cuộc vượt biển. Cô hy vọng cô không bao giờ cần một thứ gì như thế.
Người đàn ông ở trong phòng có cánh cửa đôi đang ngồi cách họ hai bàn tại trạm tập trung Muster Station, nơi thật ra là một quán café trong nhà. Cael đã cố sắp xếp ghế của anh để khóa tầm nhìn của cô, nhưng anh bị Nyna Phillips làm trở ngại, bà ấy chỉ thẳng vào người đàn ông và nói. “Đó là một trong những người đồng sở hữu con tàu này. Ông ta đã tổ chức chuyến hải hành từ thiện, nên chúng ta chắc chắn sẽ gặp ông ta nhiều hơn là người chỉ huy.”
“Thật sao?” Jenner hỏi, thích thú với lời thố lộ này. “Tôi không có khái niệm nào về ông ta. Tên ông ta là gì?”
Nyna nghĩ một lát. “Tôi chắc chắn đã có nghe nhưng tôi không nhớ. Bạn biết đấy, khi đã có tuổi, trí nhớ là điều thứ hai để mất.”
“Điều gì là đầu tiên?” Linda Vale hỏi, ngả người tới trước với một nụ cười toe toét cho thấy bà mong đợi thứ gì đó tục tĩu.
“Tôi không nhớ.” Nyna nói, hoàn toàn vô cảm, và cả hai người vỡ tung với tiếng cười.
Ngay khi buổi tập huấn kết thúc, người đàn ông tóc xám và vệ sĩ của ông ta biến mất. Jenner chặn trước việc bị đẩy trở lại phòng và bị còng vào bàn hoặc ghế bằng cách rên rỉ cô đã đói như thế nào, và mời cả Linda và Nyna cùng ăn trưa với họ trên khoang Lido, trong một quán café ngoài trời. Cả hai người phụ nữ đều đồng ý với sự thích thú, và Cael không có lựa chọn nào khác ngoại trừ đi theo, dù vậy, tia nhìn của anh trao cho Jenner khi hai người phụ nữ không để ý cho thấy anh không chịu đựng điều này một cách nhẹ nhàng. Anh kéo điện thoại ra khỏi túi, gọi cho ai đó, và nói rất ngắn gọn trước khi đóng điện thoại.
Quán café ngoài trời có tiệc đứng, nên bữa trưa rất tự nhiên, Jenner uống nhiều café , ăn đủ để bù đắp cho bữa điểm tâm đã bỏ lỡ, và làm mọi thứ cô có thể để trì hoãn việc trở về phòng. Tuy nhiên, Linda và Nyna cáo lỗi sớm vì vài lớp học họ đã đăng ký gia nhập. Jenner nhìn họ đi khỏi, thở dài tiếc nuối, cô ước chi họ có thể ở lại lâu hơn, không chỉ vì họ có trái tim nhân hậu chân thực, mà còn vì bây giờ cô lại một lần nữa ở một mình với Cael.
Bất chấp sự miễn cưỡng của anh về bữa trưa, bây giờ điều đó đã trôi qua, anh không tỏ vẻ vội vã trở lại phòng. Anh dựa người uể oải trên ghế, bằng cách nào đó kiểm soát vẻ tao nhã, biếng nhác, và nguy hiểm cùng một lúc. Trong tất cả vẻ ngụy tạo bề ngoài của anh, có điều gì đó đáng sợ ẩn bên dưới lớp bọc hào nhoáng. Anh là loại đàn ông khiến đàn bà chú ý, cô nghĩ lần nữa, nhưng không chỉ phụ nữ, cô đã bắt gặp vài người đàn ông, dĩ nhiên có sự nhận thức hơn những người khác, đã trao cho anh đôi chút cảnh giác, những cái liếc xiên như thể họ muốn chắc chắn biết được anh đang ở đâu.
Đột ngột cô hiểu ra. Anh muốn được trông thấy. Đặc biệt anh muốn được trông thấy với cô. Anh đã gắn bó với ý tưởng họ là một cặp và cô đã hứa hẹn hợp tác hoàn toàn.
“Chúng ta cùng đi dạo nào.” Cô nói, đứng lên và đưa tay cho anh. “Em cần dãn gân cốt đôi chút sau sự mệt mỏi sáng nay.”
Đôi mắt xanh chiếu vào cô khi anh nắm lấy tay cô và đứng dậy, rồi trượt một tay khác quanh eo cô và xoay cô hướng thẳng đến lan can tàu. “Em đang sống với nguy hiểm, Redwine.” Anh thì thào, âm thanh chỉ vừa đủ cho cô nghe được.
Cô cười, quay gương mặt cô hướng lên anh như thể anh đang tán tỉnh cô. “Thư giãn đi, anh chàng to xác.” Cô giữ giọng cô thấp như của anh, “Anh vẫn giữ những quân bài, ngoại trừ một. Chúng ra sẽ có một cuộc đi dạo đơn giản, và anh có thể tận dụng thời cơ để trình diễn cho mọi người thấy chúng ta đã say mê nhau như thế nào.”
Cánh tay anh vẫn quàng quanh eo cô khi họ tản bộ dọc theo lan can tàu. Jenner ngước mặt về phía mặt trời, cố gắng tự ép buộc trí óc cô đóng lại và thư giãn trong giây lát. Đây hoàn toàn là ngày đầu tiên trong hai tuần du hành; cô phải ở cùng Cael, dưới sự kiểm soát của anh, trong mười ba ngày còn lại, nếu cô không tìm ra cách đối phó với stress, cô sẽ vỡ vụn trong căng thẳng. Cô sẽ nói chuyện với Syd mỗi ngày, và cách đó làm cho cả hai đều yên tâm rằng người kia vẫn còn sống, nhưng cô cũng cần nghỉ ngơi khỏi sự lo lắng triền miên vào hoàn cảnh giống như con chó đói đang gặm xương.
Cô ép mình nhìn quanh con tàu, từ giây phút cô ngồi ăn lần đầu tiên trên boong vào chiều hôm qua, cô đã quá lo lắng nên không chú ý đến môi trường xung quanh. Tàu Silver Mist được biết là một thứ đặc biệt, trong chừng mực những con tàu cùng loại, và cô muốn được xem xét nó.
Như Bridget đã nói, khoang Lido là khoang vui chơi. Người ta tụ thành từng đám quanh đó và trong bể bơi, và những chiếc ghế dài bằng gỗ teak có vẻ phủ kín từng inch vuông. Vài trò chơi ngắn đang diễn ra ở một trong những bể bơi, và hệ thống âm thanh được người dẫn chương trình tăng lên đến mức độ gần như gây tổn thương. Cael nhăn mặt và quay Jenner đi về hướng ngược lại, và lần này cô vui mừng tuân theo chỉ thị không lời của anh.
Nếu không có sự hiện diện của Cael, cô nghĩ, Syd đã đúng : Cô sẽ thích chuyến hải hành. Cô đã yêu biển cả, cô đã trở nên quen thuộc với sự hiện diện của nó trong bảy năm qua, nhưng Đại Tây Dương xanh xám không có điều gì giống với sắc màu rực rỡ của Thái Bình Dương. Nước sâu thẳm một màu xanh hải quân lộng lẫy, nhưng mọi ánh sáng thay đổi quá thường xuyên đến mức cô thoáng nghĩ đến nước và ngọc lam. Không có đất liền trong tầm mắt, cảm giác như chỉ có một mình ta trên thế giới – nếu việc ở cùng hàng ngàn người khác có thể được gọi là “một mình ta” – trên một thành phố nổi sáng chói và nguyên khôi.
Cô có thể cảm nhận được mùi mới mẻ của con tàu, cô nhận ra. Đó là mọi thứ: nước sơn, thảm trải, lớp bọc bàn ghế, thậm chí mùi gỗ của sàn tàu. Mọi thứ đều tươi mới, và dưới hoàn cảnh khác cô ắt sẽ yêu chúng.
Cánh tay của Cael vẫn quàng quanh eo cô, sức nặng của chúng là một nhắc nhở kiên định về việc phải cư xử tử tế. Đối với bất kỳ ai đang quan sát, dĩ nhiên, họ có vẻ như một đôi tình nhân mới, say mê thám hiểm điều mới lạ, hứng thú với mối quan hệ mà họ tìm thấy. Chỉ mình Jenner biết vòng tay của anh quá chặt, và cô buông một tiếng thở dài thất vọng. Anh nghĩ cô sẽ chạy đến chỗ quái quỷ nào được chứ? Họ đang ở trên một con tàu, vì Chúa. Cô không thể nào ăn cắp một chiếc xe và trốn thoát. Hơn nữa, như anh vẫn thường nhắc nhở cô, còn có Syd nữa.
Anh chắc chắn nghe được tiếng thở dài, bởi vì anh kéo cô lại gần hơn và cúi đầu xuống hôn vào thái dương cô, rồi đặt miệng anh gần tai cô, “Hãy làm cho tốt.”
Cô quay đầu, hạ thấp cằm cô xuống. “Tôi đã quá hoang mang.” Cô nói, để đôi chút rên rỉ trong giọng cô và xoay sở để không khịt mũi. Cô đã bị hoảng sợ… nhưng không phải bây giờ. Thật kỳ quặc. Có lẽ thân thể và trí óc đối phó với sự hoảng sợ chỉ trong một lúc, rồi một phần kết cấu tường bị phá bung và giữ sự hoảng sợ trong một khoảng cách.
Anh khịt mũi. “Có mà phân bò ấy. Em không hoảng sợ một chút nào. Thế nên, hãy cư xử như thể em yêu tôi, cưng à, nếu không thì em chẳng có lý do gì ở ngoài đây và tôi sẽ kéo em trở về phòng. Em có muốn thời gian còn lại của chuyến hải hành bị khóa vào ghế không?”
Cô dứt khoát là không muốn, thế nên cô nghiêng vai vào anh và cười với anh. Chỉ mình anh có thể thấy, nên cô đong đưa hàng mi của cô vào anh hệt như một kẻ đần bị áp đảo bởi kích thích tố sinh dục nam (testosterone) của anh. Anh cần cô ở ngoài này, cô nghĩ. Có lẽ anh có thể giải thích về sự vắng mặt của cô đối với nhiều hoạt động trên tàu mà phần lớn hành khách sẵn sàng chộp lấy, và có lẽ không ai sẽ nghĩ gì nếu cô không hiện diện trong bất kỳ bữa tối long trọng nào hoặc những buổi đấu giá, những sự kiện là toàn bộ mục đích của chuyến hải hành từ thiện này. Có lẽ anh có thể khiến cho những người này tin rằng cô đã quăng tất cả ý thức vào trong gió để kết giao với anh, mặc dù cô không biết đến những chuyện yêu đương dại dột, thiếu thận trọng.
Phần lớn người trên tàu không biết cô, nhưng tất nhiên họ sẽ để ý, anh không thể khiến cô gần như biến mất trong hai tuần mà không một câu hỏi nào được đặt ra. Anh phải để cô ra khỏi phòng, anh phải để cho người khác trông thấy cô, nói chuyện với cô. Cô phải hiện diện trong những sự kiện đã được lên kế hoạch từ trước.
Quá tệ là cô không nghĩ ra được cách để tận dụng lợi thế của cô. Cô được bao quanh bởi những người khác, nhưng nếu cô thét lên tìm sự giúp đỡ… Thì sao nào? Cô sẽ có vẻ điên khùng, bởi vì Cael không làm gì trước mặt ai khác để khiến họ nhìn anh với sự ngờ vực. Anh đã làm cho Linda và Nyna mê mẩn, ân cần với cô, và theo cách anh đang nhìn xuống cô, những kẻ quan sát tình cờ sẽ nghĩ anh hoàn toàn mê đắm.
Và nếu cô hét lên xin giúp đỡ, điều gì sẽ xảy ra cho Syd?
Vì cô không tìm được cách nào thoát khỏi tình thế này, cô xoay chuyển suy nghĩ của cô về những lý do. Anh đã vướng phải nhiều rắc rối cho việc nhìn và nghe lén phòng của ai đó. Cô không biết tên người đàn ông trong dãy phòng kế bên, nhưng nếu ông ta là đồng sở hữu chiếc tàu thì ông ta phải rất giàu có, vì chiếc tàu này đáng giá hàng tỉ dollar cho việc xây lắp và trang trí. Trong thế giới thực, sự giàu sang sánh ngang với thế lực. Ông ta là ai? Họ đang cố gắng tìm ra điều gì về ông ta? Có lẽ ông ta có một lối sống bất thường và họ đang cố kiếm những bức ảnh cho vài loại âm mưu tống tiền. Viễn cảnh đó phần nào tác động đến cô, trừ cách thức họ đang tiến hành. Việc có một nhóm người liên kết với nhau trên chiếc tàu du lịch như thế này phải tốn một gia tài nhỏ, lại còn thêm vào phí tổn của đội bắt cóc Syd nữa.
Điều đó dẫn cô trở về với giả thiết gián điệp. Hoạt động gián điệp công nghiệp. Nhưng hoạt động đó thường dính líu đến hành vi ăn cắp dữ liệu, hay thậm chí những sản phẩm thực sự khó. Vậy, điều họ đang tốn quá nhiều thời gian ở đây để theo dõi người đàn ông trong dãy phòng đó là gì?
Bất kể góc độ nào cô nghĩ đến, những thứ này vẫn không tạo nên nhận thức cho cô. Dù cho Cael và người của anh đang có kế hoạch gì, thì nó tốt hơn nên được hoàn thành, mặc dù từ những gì cô quan sát, họ tổ chức tốt đến mức nếu như có cách nào tốt hơn cô có thể hình dung thì họ ắt sẽ tìm ra. Vậy thì, điều quái quỷ gì đang diễn ra?
Việc đe dọa Syd trói buộc cô một cách hiệu quả, hạn chế những gì cô có thể và không thể thực hiện. Không phải là Cael sẽ để cô lại không có sự giám sát hoặc không trói buộc cô, nhưng anh có thể, và cô không thể làm điều chết tiệt gì để chiếm ưu thế giành lấy tự do, vì Syd. Một cuộc gọi từ Cael hoặc bất kỳ người nào của anh, và Syd có thể gặp rắc rối. Bất kể điều gì, Jenner nghĩ, cô phải giả vờ, vì Syd.
Cô khiến Cael ngạc nhiên khi thoát khỏi vòng tay anh, dựa lưng vào lan can tàu và đối mặt với anh với dáng đứng kiên quyết. Ánh mắt cô hẹp lại và chăm chú. “Cho tôi biết nhiệm vụ của anh là gi?”
“Không.” Câu trả lời của anh ngay lập tức và dứt khoát, không có chỗ cho thương lượng, không suy nghĩ về điều đó.
“Tôi có thể đoán ra…”
“Em không phải suy đoán bất kỳ điều gì, em phải làm như tôi bảo, và giữ miệng em đóng chặt.” Anh trượt bàn tay anh trên cánh tay cô. Động tác đó giống như sự vuốt ve, ngoại trừ cách những ngón tay anh kềm chặt quanh khuỷu tay cô. “Đủ thời gian đối phó rồi. Ta đi thôi.”
“Tôi chưa sẵn sàng đi” Cô muốn đứng đó và tranh luận với anh, có lẽ đào bới được một hoặc hai chi tiết ra khỏi bức tường đá đó.
Anh nghiêng xuống, quá gần, quá ấm áp, quá to lớn. Miệng anh di chuyển trên má cô. “Thề có Chúa, tôi sẽ ném em lên vai và mang em trở về phòng, và hãy nghĩ xem sự trình diễn đó sẽ gây cho khách mời điều gì. Rồi tôi sẽ khóa tay và chân em vào ghế, và em sẽ không được ra khỏi phòng lần nữa cho đến khi hải trình kết thúc. Tôi có thể làm điều này mà không có em. Redwine.”
Trái tim cô đập dồn dập, cô không thể hít thở sâu, và tuy vậy, cô nhận ra sự thực, biết điều đó tận sâu trong xương tủy. “Không, anh không thể. Nếu anh có thể, anh sẽ không bao giờ dính líu với tôi.”
“Nhìn đi.” Anh quàng cánh tay quanh eo cô lần nữa, kéo cô rời khỏi lan can, bắt đầu nhấc cô lên.
“Đợi đã,” Giả bộ là một chuyện, nhưng thu hút sự chú ý là một chuyện khác. Và anh sẽ làm điều đó; anh sẽ thật sự ném cô lên vai và mang cô đi, và phần lớn người ta sẽ cười cợt, cho rằng họ biết chính xác điều gì sẽ xảy ra khi anh đem cô đến một chỗ riêng tư.
Anh ngừng lại. Thân thể cô dựa vào anh nhưng không bị chèn ép. Bất kỳ ai đang quan sát sẽ nghĩ đó là một cái ôm siết của những kẻ yêu nhau, hơn là sự đe dọa, nhưng cô có thể nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lẽo đó và biết anh đã không lừa gạt.
Nhịp tim của cô trở nên nhanh hơn, mạnh hơn. Thứ gì đó trong đôi mắt xanh của anh lôi cuốn cô, hút cô vào nhận thức về anh tăng cao hơn mức độ tự nhiên. Cô đấu tranh để giữ vẻ mặt của cô trống rỗng, không để anh biết rằng anh đã tác động đến cô. Chết tiệt, cô không nên bị ảnh hưởng bởi sự động chạm của anh, bởi việc bị ép sát vào thân thể cao ráo cường tráng đó, nhưng cô đã như thế. Anh ắt phải ghê tởm cô, và sự việc rằng điều trái ngược là sự thật cho cô biết cô phải chống lại điều đó nhiều hơn nữa, dựng nên một bức tường thậm chí cao hơn nữa.
Anh đang đợi cô nói, và cô kéo giật suy nghĩ trở về trật tự. Điều gì nhỉ…? Oh, phải rồi. Cô đã nói anh đợi.
Cô hít một hơi thở sâu. “Anh không nên mang tôi đi.” Cô nói, “Tôi sẽ đi trong hòa bình, ngài Marshal*.”
(*Mr. Marshal : nhân vật ngoại giao Mỹ đến thăm Tây Ban Nha để thực hiện kế hoạch Marshall trong bộ film hài nổi tiếng ‘Chào mừng ngài Marshall’ của đạo diễn Luis Garcia Berlanga năm 1953.)
Một góc miệng anh nhếch lên. “Tốt” Anh nới lỏng cô xuống và lùi lại chút ít nhưng không buông cô ra.
Gió thổi tung những lọn tóc ngang qua mắt cô, và cô đẩy chúng ra sau khi cô ngước nhìn anh. “Nhưng có lẽ anh nên ban cho tôi một ân huệ và dịu đi một chút. Trong trường hợp anh không để ý, chúng ta đang ở trên một con tàu, giữa Thái Bình Dương. Tôi không có nơi nào để đi ngoại trừ ở trên tàu, và tôi không điên khùng. Tôi không muốn làm điều gì khiến Syd bị tổn hại. Chỉ cần anh có cô ấy, tôi sẽ phải giả vờ. Có lẽ anh cảm thấy có sự kiểm soát nhiều hơn khi kềm chặt cánh tay tôi, nhưng điều đó không cần thiết. Nếu tôi là một phần của việc này, tôi sẽ thực hiện tốt hơn nếu tôi không có vẻ giống như một tù nhân.”
Anh bỏ ra một giây để cân nhắc, rồi nói, “Điều đó nghe có vẻ hợp lý.” Ngay khi Jenner bắt đầu thư giãn, anh nói thêm, “Nhưng đây là điều em đang nói đến, vì thế “sự hợp lý” khiến tôi nghi ngờ.”
Vỡ mộng, cô nhón chân và đặt môi cô vào tai anh. Anh lập tức căng thẳng và siết chặt eo cô bằng cả hai tay như thể anh sẵn sàng quăng cô qua mạn tàu nếu cô cắn anh lần nữa. Anh ắt sẽ làm như thế. Cô day dái tai của anh rất nhẹ nhàng bằng răng cô rồi buông ra, “Anh chắc chắn là một gã ngốc.” Cô thì thầm hết sức âu yếm, “Bằng cách nào đó, vào ngày nào đó, tôi sẽ bắt anh phải trả giá cho điều này.”
Anh trượt một bàn tay xuống dưới và vỗ nhẹ vào mông cô, “Tôi không nghi ngờ điều đó dù chỉ một phút.”
Thông thường, Jenner nhảy bật khỏi giường khi vừa tỉnh giấc, điều chắc chắn là phản xạ hơn bản tính tự nhiên. Cho đến cách đây bảy năm, cô chưa từng có giấc ngủ xa sỉ trễ như cô muốn, lười biếng nằm nướng trong giường dù đã thức tỉnh. Ngay cả khi cô còn là một đứa trẻ, việc thức dậy và đến trường là nhiệm vụ của cô, vì Jerry hiếm khi dậy sớm, và thậm chí thỉnh thoảng vắng nhà. Việc thức giấc và khởi động sải chân đã ăn sâu vào cô đến nỗi cô thậm chí vẫn làm khi cô không cần thiết phải làm như thế nữa. Bây giờ buổi sáng của cô chẳng bao gồm điều gì khác hơn việc ngồi trên ban công đọc báo trong lúc nhàn nhã uống cà phê, nhưng, chết tiệt, cô có quyền làm như thế.
Sáng hôm nay, tuy nhiên, ngay cả sau khi thức giấc, cô không thể khiến bản thân đứng dậy ngay được. Thay vì thế cô duy trì giấc ngủ lơ mơ, được ru ngủ bởi bóng tối và sự đu đưa nhẹ nhàng của con tàu. Dần dần cô nhận ra rằng bóng tối đã không còn hàng giờ rồi, nhưng cô đã kéo tấm đắp lên quá đầu. Cô được giữ ấm từ đầu cho đến tận ngón chân. Cô thấy dễ chịu, và… không bị còng.
Kích động, cô vươn thẳng dậy khỏi cái kén che phủ.
Hy vọng mãnh liệt đầu tiên của cô là cô chỉ có một mình trong phòng, rằng cô không chỉ nằm mơ một giấc mơ dữ dội kiểu Dallas, cũng không phải một đêm bị giám sát riêng để cho họ có những thông tin mà họ muốn và họ đã biến mất dưới mặt biển hoặc thứ gì đó. Hy vọng đó ngay lập tức vỡ tan thành từng mảnh, vì Cael đang ngồi trên ghế cạnh giường, nơi anh đã còng cô đêm trước.
Anh đeo một tai nghe, nhưng khi cô nhảy lên ở chính giữa giường, anh nhìn lên và nói cộc lốc. “Lại sôi sục rồi.”
Nhụt chí, cô ngồi xuống với vẻ ép buộc hơn là lịch sự. “Làm sao anh tháo còng được mà không đánh thức tôi?”
“Em ngủ như bá tước Darcula vào giữa trưa ấy. Tôi định tạt nước lạnh vào em, nhưng tôi hiểu rõ giá trị của hòa bình và sự yên tĩnh.”
(Darcula : Tên nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết kinh dị cùng tên viết về ma cà rồng của tác giả Bram Stoker người Ireland phát hành năm .)
Anh đã cạo râu, cô nhận ra; vùng tối đã rời khỏi hàm anh. Điều đó nghĩa là anh đã tắm, để lại cô một mình trong phòng ngủ. Có lẽ để thử thách sự hợp tác của cô chăng? Đó có phải là thử thách không khi Bridget đợi bên ngoài cánh cửa bên phải để canh chừng xem cô có cố thử làm điều gì không? Hoặc anh chẳng bày trò gì và Bridget ở đây, trong phòng, đang quan sát cô? Chắc chắn là cái sau vì cô không thấy anh có khả năng nào, nếu như điều mà họ đang làm đủ quan trọng để xứng với tất cả rắc rối này. Cô biết cô sẽ không liều, nếu cô ở vào vị trí của anh.
Anh cũng đã thay bộ quần áo khác, quần kaki và chiếc áo sơ mi lụa màu xanh hoàng gia làm thẫm màu xanh của đôi mắt anh khiến chúng hấp dẫn hơn. Bridget chắc đã mang quần áo cho anh từ căn buồng anh chia sẻ với Tiffany. Jenner không tin cô đã ngủ ngon lành như thế, với tất cả những hoạt động đã xảy ra đó.
Rồi cô nhận ra một thứ khác nữa, thứ đã đánh cắp hơi thở ra khỏi phổi cô: Anh đang quan sát chuyển động của bầu ngực cô bên dưới lớp áo dây mỏng manh.
Cô không dễ dàng ngượng ngùng, nhưng sức nóng đổ tràn trên gương mặt cô. Vào đêm trước, cô không để tâm đến việc cô có mặc áo lót hay không, vì cô đi ngủ ngay từ lúc đó, rõ ràng thế, và hơn nữa cô ngủ cùng anh. Dù cho cô có được bao bọc như cái kén trong những tấm đắp, anh gần như khỏa thân, và thân hình lực lưỡng của anh không phải là thứ cô dễ dàng quên được, dù cô có ý định lờ nó đi trong mức độ tốt nhất của cô.
Hoặc có lẽ không. Cô thấy mình ép chặt ngón tay vào anh. “Đừng nghĩ tôi trở thành hội chứng Stockholm. Anh hiểu không?”
(Hội chứng Stockholm : được nói đến từ năm , giải thích về tình trạng kỳ lạ khi con tin trở nên thông cảm và bênh vực kẻ bắt cóc mình. Theo các nhà tâm lý học, đó là cơ chế tự vệ tự giác hoặc tự phát của người bắt cóc nhằm đương đầu với tình huống và tránh nguy hiểm. Thậm chí, “Hội chứng Stockholm” còn được xem có liên quan đến hiện tượng tẩy não.)
“Chúa cứu con.” Anh quay lưng. “Nhưng nếu em không muốn đàn ông nhìn, thì đừng nhún lên nhún xuống trước mặt anh ta. Không phải của em đủ lớn để nảy lên, nhưng chúng đung đưa chút ít.”
“Chúng làm gì không phải là việc của anh. Chỉ cần giữ mắt anh chính trực.” Dường như không còn cách nào để cô tiến xa hơn, vì thế cô chuyển hướng sang chủ đề khác. “Tôi sẽ đi tắm và gội đầu, nên tôi sẽ mất một lúc.”
“Đừng làm quá lâu.” Anh khuyên, liếc nhìn đồng hồ. “Em có bốn mươi phút.”
Điều đó ghi dấu vào cô, bởi vì cô không đặt giới hạn cho thời gian ở trong phòng tắm của anh. Vai cô cứng lại, cô đi đều bước đến tủ và lấy ra số quần áo cô sẽ mặc. Dù vậy, cô không thể tìm các vật dụng vệ sinh của cô, và bắt đầu bới tung tất cả các ngăn kéo liền tường trong nỗi thất vọng.
“Em đang làm gì vậy?”
“Tìm dầu gội và những thứ khác của tôi.”
“Mọi thứ đã ở sẵn trong phòng tắm rồi. Đêm qua em không để ý khi em rửa mặt sao?”
Đêm qua cô gần như phờ phạc, vậy nên, không, cô đã không để tâm đến bất cứ điều gì. Cô thậm chí đánh răng mà không thắc mắc bàn chải và kem đánh răng của cô làm sao lại đặt trong phòng tắm. Quay người, cô cầm đồ đạc của cô vào phòng tắm và đẩy cửa đóng lại.
Dầu gội của cô đang nằm trên kệ bên dưới bồn rửa mặt.
Bốn mươi phút sao? Cô nghĩ đến việc khóa cửa, nhưng không muốn chọc tức anh – anh sẽ trả đũa bằng cách bắt cô để cửa mở suốt thời gian, và cô không muốn điều đó. Khi cô ở trong phòng tắm thì đó là thời gian duy nhất cô được ở một mình. Giới hạn thời gian nghĩa là không không được ngâm mình lâu trong bồn tắm mát xa, dù sao thì cô cũng không phải là loại thích ngâm mình. Thói quen thường nhật của cô là lao vào vòi sen và nhảy trở ra nhanh nhất có thể. Thế nên đó là điều cô sẽ làm. Cô được đề nghị một lời thách thức, và cô đối đầu trực tiếp với nó.
Phòng tắm được trang bị đồ dùng, có một máy sấy tóc và nó là thứ tốt. Tóc cô khá ngắn, nên việc sấy khô không mất nhiều thời gian, và kiểu tóc hiện thời của cô giống bị gió thổi hơn là mượt mà. Đồ trang điểm suốt ngày của cô không phải thứ gì ghê gớm: chỉ là phấn mắt, mascara, son bóng, để không tốn nhiều thời gian. Cô ra khỏi phòng tắm trước giới hạn thời gian của anh.
Anh nhướng một bên mày, thứ làm bực mình chết đi được, vì cô không thể điều khiển đôi mày của cô theo cách đó, và nhấm nháp cà phê một cách ung dung.
Cà phê. Sự chú ý của cô tập trung vào đó giống như chú gấu đối với mật ong. Cô đã có những khởi nguồn rắc rối cho thấy tốt hơn cô nên có ít cà phê ngay, bất kỳ hình thái nào. “Còn nhiều cà phê không?”
Cà phê cũng có nghĩa là thức ăn. Cô đã không ăn nhiều vào đêm qua, và giờ ăn điểm tâm thông thường của cô đã trôi qua vài giờ. Một cái liếc vào đồng hồ cho thấy ngay cả giờ ăn trưa bình thường của cô cũng đã trôi qua.
“Em có lẽ đủ thời gian cho một tách.” Anh nói và đứng dậy. Anh liếc vào thiết bị theo dõi, hiển nhiên để bảo đảm với bản thân rằng nó vẫn đang hoạt động, rồi tháp tùng cô vào phòng sinh hoạt. Hốc tường nhỏ bố trí bàn ăn ở bên phải, được dấu kín trong một góc yên tĩnh gần cửa. Một cái khay đựng bình cà phê, một cái tách khác, một số viên đường và kem được đặt chính giữa chiếc bàn tròn. “Ngồi đi.” Anh nói, sau khi cô làm theo, anh khéo léo còng cô vào chân bàn.
Cô thầm đảo tròn đôi mắt, nhưng bình cà phê thu hút sự chú ý của cô nhiều hơn. Không có thức ăn trong tầm nhìn, nhưng ngay lúc này, cà phê là ưu tiên số một của cô. Ít ra lúc này anh còng tay trái của cô thay vì tay phải. Lật cái tách sạch lên, cô rót cà phê và nhấm nháp hớp đầu tiên với vẻ biết ơn.
Cô chính xác nhấm nháp được bốn hớp khi có tiếng gõ cửa, và nửa giây sau Bridget mở khóa bước vào trong phòng, thông báo đầy quả quyết khi cô đóng cửa, “Diễn tập xuồng cứu sinh, năm phút.” Cô thêm vào.
Vậy ra đó là lý do anh giới hạn thời gian, mặc dù anh có thể giải thích. Jenner liếc nhìn khi anh lấy chiếc chìa khóa còng từ trong túi áo và giải thoát cô khỏi sự giam giữ.
“Chưa đến nửa tách cà phê. Điều đó có đáng với rắc rối của những cái còng không?” Cô cáu kỉnh.
“Việc giữ em trong kiểm soát đáng giá với bất kỳ rắc rối nào. Bây giờ cư xử đàng hoàng đi.” Anh ra lệnh, trao cho cô một cái nhìn nói rằng anh có ý định nghiêm túc.
“Cứ đánh tôi đi.” Cô đáp trả khi cô đứng lên.
Bridget ho, nhưng âm thanh nghe giống tiếng cười một cách khả nghi.
Mắt anh nheo lại. “Nếu tôi là em, tôi sẽ không đề cập đến từ ‘đánh’” Anh khuyên khi anh nắm lấy cánh tay cô.
Bridget đi vào phòng ngủ và quay trở lại với một cặp áo phao màu cam được cất trong tủ đồ. Cô ấy nói, “Khi tiếng còi hiệu vang lên, hãy lấy PFDs và báo cáo với trạm tập họp số ba. Những lời hướng dẫn ở trên lưng cửa.”
Jenner không uống đủ cà phê và cô cảm thấy đói. Cô thà gọi phục vụ phòng yêu cầu một ít thức ăn thay vì báo cáo với bất kỳ trạm tập họp nào. “Chúng ta có thể trốn học không?”
“Không.” Bridget đáp. “Diễn tập xuồng cứu sinh trên biển là điều quan trọng. Họ đã chọn địa điểm trong khoảng hai mươi bốn giờ ra khơi. Sẽ có điểm danh và bất kỳ ai bỏ lỡ sẽ bị lần theo dấu vết để được chỉ dẫn khai báo với trạm tập trung thích hợp.”
“Và chúng ta sẽ không gây ra bất kỳ điều gì lôi kéo sự chú ý đến dãy phòng này, hiểu không?” Cael hỏi bằng một giọng không thể chịu đựng được của một người trưởng thành ra lệnh cho một đứa trẻ ương ngạnh.
“Điều gì xảy ra nếu có ai đó đến đây dọn phòng và tìm thấy những đồ chơi của anh?” Cô chế nhạo.
“Họ sẽ không.” Bridget nói. “Phòng này là nhiệm vụ của tôi. Hãy dành sự chú ý cho việc cô đang làm, và để yên công việc của tôi cho tôi.” Cael bắt được lưu ý của cô, cô gật đầu nhẹ và rời khỏi.
“Đó là về cái gì vậy?” Jenner hỏi.
“Không có điều gì em cần phải biết.”
“Tôi cần biết PFDs là gì? Nghe cứ như bệnh truyền nhiễm qua đường tình dục ấy.”
(STDs : sexually transmitted diseases)
“Personal Flotation Devices. Dụng cụ cứu sinh cá nhân trên biển.” Anh hất đầu về chiếc áo phao màu cam. “Khi cuộc diễn tập bắt đầu, đừng có bất kỳ ý tưởng nào … về bất kỳ điều gì. Tất cả luật lệ vẫn được áp dụng và chúng vẫn sẽ như thế cho đến khi chúng ta trở về San Diego. Em phải làm chính xác những gì tôi nói và khi tôi nói.”
“Phải rồi, phải rồi.” Cô nói.
Lời cảnh báo kết thúc cuộc trao đổi đặc biệt đó, và tiếp theo sau bởi một âm thanh điềm tĩnh qua mạng liên lạc nội bộ của tàu. Cael nhặt những chiếc áo phao lên – PFDs – mà Bridget đã đặt trên ghế, và tung một cái cho Jenner. Anh ngừng lại để nhìn qua loa vào bản đồ trên lưng cửa, nơi có chỉ dẫn đơn giản đến trạm tập trung số ba.
“Cười lên nào, em yêu.” Anh nói khi anh nắm cánh tay Jenner và dẫn cô ra ngoài hành lang, nơi họ ngay lập tức lọt vào giữa hai quý bà luống tuổi đang cười hồ hởi khi họ thoát ra khỏi phòng và bắt chéo qua họ. Rõ ràng buổi diễn tập cứu hộ trên biển có nhiều hứng thú đối với một số người, Jenner nghĩ.Về mặt cá nhân, Jenner thà tán gẫu vào bữa điểm tâm – hoặc bữa trưa – Cô đã đói đến mức cô không quan tâm đến thứ gì nữa.
Những quý bà mặc y phục du lịch biển bình thường, gồm nón rơm, quần short, giày thấp, và PFDs màu cam sáng chói của họ. Một người cao và gầy giơ xương, người kia thấp và chắc nịch. Cùng nhau, họ mang số lượng kim cương đủ để mở một cửa hàng nữ trang riêng của họ.
“Chúng tôi đang đến trạm tập trung số ba.” Người cao nói. “Tôi cho rằng hai người cũng đi về hướng tương tự?”
“Đúng vậy.” Cael nói, cười với họ. Jenner muốn đá anh, vì nụ cười đó ấm áp và chân thật và khiến anh hoàn toàn có vẻ quá con người.
“Tôi là Linda Vale” Quý bà cao nói.
“Nyna Phillips” Quý bà kia thêm vào, nụ cười của bà ấy có một chút bẽn lẽn. Bà ấy có một gương mặt thật sự ngọt ngào.
“Tôi là Cael Traylor, và đây là bạn tôi, Jenner Redwine.”
“Rất vui được gặp hai bạn.” Linda Vale nói. “Chúng tôi đã ở trong quán bar Fog Bank đêm qua. Điều đó chắc đã làm hai bạn rất buồn. Tôi rất vui vì mọi chuyện đã kết thúc.”
Nyna nháy mắt với Jenner. “Nếu tôi trẻ hơn hai mươi tuổi, tôi cũng sẽ lao vào bạn như thế.”
“Lao khỏi ấy chứ.” Jenner phấn khích nói.
Hai quý bà đều cười, cho rằng cô đang đùa. Cael siết chặt cánh tay cô, trao cho cô một thông điệp thầm lặng phải cư xử tử tế, hoặc gì khác.
Cô trao cho anh một nụ cười sáng chói. “Chỉ đùa thôi mà. Anh là một hạt ngọc, một người đàn ông trong đám đàn ông, một phần thưởng xứng đáng. Anh đã lọt vào bẫy của em, và bây giờ anh là của em. Không trốn thoát được đâu.”
Cả ba người phụ nữ cùng cười. Cael nghiêng một cái nhìn xuống cô hứa hẹn một cuộc trả thù.
“Chúng ta sẽ cùng ăn tối vào một đêm nào đó.” Linda gợi ý.
“Tôi rất thích.” Jenner nói, quá nồng nhiệt. Cael siết chặt tay cô lần nữa, cô hiểu điều đó có nghĩa là cô không ở đây để kết giao bạn mới hoặc hòa nhập xã hội. Trong chừng mực quan tâm của anh, cô ở đây vì một điều, và chỉ một điều, đó là cung cấp cho anh một vỏ bọc. Nếu anh cho rằng anh có thể giữ cô bằng cách khóa cô trong phòng toàn bộ thời gian thì anh đã bị thức tỉnh đột ngột.
“Thưa các quý bà, Chúng ta phải đi thôi.” Cael nhắc nhở, vì cả Jenner lẫn hai người phụ nữ dường như không có khuynh hướng nào khác hơn là đứng đó và nói chuyện.
“Chúng ta đi bên trái chứ?” Linda hỏi, biểu hiện của bà bối rối khi bà nhìn thấy con đường đầu tiên rồi một đường khác nữa dẫn vào hành lang.
“Vâng, thưa bà, lối đó.” Anh nói, đưa tay ra dấu mời họ đi trước.
“Em chấp nhận lời của anh về điều đó.” Cô nói khi họ bắt đầu bước xuống sảnh. “Em thường có cảm nhận về phương hướng rất tốt, nhưng cho đến lúc này, con tàu này đã làm em hoàn toàn bị xáo trộn. Nếu chúng ta thật sự cần một chiếc thuyền cứu hộ, thì tốt hơn em nên có một thiên thần trên vai để thì thầm vào tai và nói cho em biết cách đến được đó, hoặc em sẽ không bao giờ hoàn thành được.”
Phía sau họ, một cánh cửa khác mở ra. Cael nhìn thoáng qua vai anh về hướng tiếng động và Jenner cũng làm tương tự, bị chi phối bởi không gì khác hơn tính hiếu kỳ. hai người đàn ông rời khỏi dãy buồng có cánh cửa đôi, PFDs trên tay, và theo sau họ xuống hành lang. Có vẻ như tất cả bọn họ đều đến cùng trạm tập trung.
Một trong hai người đàn ông phía sau họ nhìn như một cái thùng sắt có não. Ông ta cao trung bình, nhưng tầm vóc mạnh mẽ đến nỗi trông ông ta có vẻ có bề rộng nhiều hơn bề cao. Tóc ông ta vàng nhạt gần như trắng và mọc rậm rì trên đầu. Ông ta có đôi mắt láo liêng liên tục đảo qua đảo lại, chú ý đến bất kỳ thứ gì và mọi thứ ở xung quanh. Kẻ đánh thuê, Jenner nghĩ, nhưng là kẻ đánh thuê thông minh.
Vậy mục tiêu do thám của Cael phải là người kia. Ông ta tầm năm mươi, với mái tóc xám nhưng điệu nghệ và phù hợp, sắc diện rám nắng đặc biệt cho thấy đó là sự rám nắng tốt nhất mà tiền mua được. Cô không có nhiều thời gian để quan sát vì Cael thúc cô tiến tới với tốc độ cao nhiều hơn là sự khích lệ.
“Nhanh lên nào.” Anh nói, “Chúng ta sẽ đến trễ mất.” Linda Vale và Nyna Phillips ngoan ngoãn tăng tốc độ, dù Jenner chắc chắn không thú vị gì, anh cũng không nói chuyện với những quý bà lớn tuổi.
Anh không muốn cô ở gần người đàn ông đó, Jenner nhận ra. Cô vẫn không biết ông ta là ai, nhưng ít ra cô đã biết ông ta trông như thế nào.
“Vậy.” Cô thì thào nói chuyện. “Đó là ông ta?”
“Không liên quan gì đến em.”
“Anh đã kiến nó trở thành mối quan tâm của em rồi, chàng công tử bột lạnh lùng à.”
Anh nghiêng ánh mắt xanh rực rỡ xuống cô. “Sẽ là một điều kỳ diệu nếu chúng ta đến được Hawaii mà em vẫn không bị ném qua mạn tàu.”
Buổi diễn tập cứu hộ không gây hứng thú. Tất cả những gì Jenner học được về việc thoát khỏi một con tàu chìm là làm sao để mặc PFD của cô vào, và nơi nào để đi trong trường hợp khẩn cấp, mặc dù cô tin rằng đó là tất cả những thứ cơ bản cô cần phải biết. Cô thích quan sát một con thuyền cứu hộ thật sự được bung ra, nhưng khi cô nghĩ về nó, nhận ra sự khó khăn để cuộn tròn trên đáy con thuyền cứu hộ cho đúng vị trí, xét đến việc chúng được buộc chặt trên con tàu cao ít nhất hai tầng cách mặt nước, có lẽ còn nhiều hơn thế, và con tàu cắt xuyên qua đại dương với tốc độ khá nhanh. Việc bị giam hãm trong một vòng cao su khi chúng bung ra chắc chắn cũng là một cuộc vượt biển. Cô hy vọng cô không bao giờ cần một thứ gì như thế.
Người đàn ông ở trong phòng có cánh cửa đôi đang ngồi cách họ hai bàn tại trạm tập trung Muster Station, nơi thật ra là một quán café trong nhà. Cael đã cố sắp xếp ghế của anh để khóa tầm nhìn của cô, nhưng anh bị Nyna Phillips làm trở ngại, bà ấy chỉ thẳng vào người đàn ông và nói. “Đó là một trong những người đồng sở hữu con tàu này. Ông ta đã tổ chức chuyến hải hành từ thiện, nên chúng ta chắc chắn sẽ gặp ông ta nhiều hơn là người chỉ huy.”
“Thật sao?” Jenner hỏi, thích thú với lời thố lộ này. “Tôi không có khái niệm nào về ông ta. Tên ông ta là gì?”
Nyna nghĩ một lát. “Tôi chắc chắn đã có nghe nhưng tôi không nhớ. Bạn biết đấy, khi đã có tuổi, trí nhớ là điều thứ hai để mất.”
“Điều gì là đầu tiên?” Linda Vale hỏi, ngả người tới trước với một nụ cười toe toét cho thấy bà mong đợi thứ gì đó tục tĩu.
“Tôi không nhớ.” Nyna nói, hoàn toàn vô cảm, và cả hai người vỡ tung với tiếng cười.
Ngay khi buổi tập huấn kết thúc, người đàn ông tóc xám và vệ sĩ của ông ta biến mất. Jenner chặn trước việc bị đẩy trở lại phòng và bị còng vào bàn hoặc ghế bằng cách rên rỉ cô đã đói như thế nào, và mời cả Linda và Nyna cùng ăn trưa với họ trên khoang Lido, trong một quán café ngoài trời. Cả hai người phụ nữ đều đồng ý với sự thích thú, và Cael không có lựa chọn nào khác ngoại trừ đi theo, dù vậy, tia nhìn của anh trao cho Jenner khi hai người phụ nữ không để ý cho thấy anh không chịu đựng điều này một cách nhẹ nhàng. Anh kéo điện thoại ra khỏi túi, gọi cho ai đó, và nói rất ngắn gọn trước khi đóng điện thoại.
Quán café ngoài trời có tiệc đứng, nên bữa trưa rất tự nhiên, Jenner uống nhiều café , ăn đủ để bù đắp cho bữa điểm tâm đã bỏ lỡ, và làm mọi thứ cô có thể để trì hoãn việc trở về phòng. Tuy nhiên, Linda và Nyna cáo lỗi sớm vì vài lớp học họ đã đăng ký gia nhập. Jenner nhìn họ đi khỏi, thở dài tiếc nuối, cô ước chi họ có thể ở lại lâu hơn, không chỉ vì họ có trái tim nhân hậu chân thực, mà còn vì bây giờ cô lại một lần nữa ở một mình với Cael.
Bất chấp sự miễn cưỡng của anh về bữa trưa, bây giờ điều đó đã trôi qua, anh không tỏ vẻ vội vã trở lại phòng. Anh dựa người uể oải trên ghế, bằng cách nào đó kiểm soát vẻ tao nhã, biếng nhác, và nguy hiểm cùng một lúc. Trong tất cả vẻ ngụy tạo bề ngoài của anh, có điều gì đó đáng sợ ẩn bên dưới lớp bọc hào nhoáng. Anh là loại đàn ông khiến đàn bà chú ý, cô nghĩ lần nữa, nhưng không chỉ phụ nữ, cô đã bắt gặp vài người đàn ông, dĩ nhiên có sự nhận thức hơn những người khác, đã trao cho anh đôi chút cảnh giác, những cái liếc xiên như thể họ muốn chắc chắn biết được anh đang ở đâu.
Đột ngột cô hiểu ra. Anh muốn được trông thấy. Đặc biệt anh muốn được trông thấy với cô. Anh đã gắn bó với ý tưởng họ là một cặp và cô đã hứa hẹn hợp tác hoàn toàn.
“Chúng ta cùng đi dạo nào.” Cô nói, đứng lên và đưa tay cho anh. “Em cần dãn gân cốt đôi chút sau sự mệt mỏi sáng nay.”
Đôi mắt xanh chiếu vào cô khi anh nắm lấy tay cô và đứng dậy, rồi trượt một tay khác quanh eo cô và xoay cô hướng thẳng đến lan can tàu. “Em đang sống với nguy hiểm, Redwine.” Anh thì thào, âm thanh chỉ vừa đủ cho cô nghe được.
Cô cười, quay gương mặt cô hướng lên anh như thể anh đang tán tỉnh cô. “Thư giãn đi, anh chàng to xác.” Cô giữ giọng cô thấp như của anh, “Anh vẫn giữ những quân bài, ngoại trừ một. Chúng ra sẽ có một cuộc đi dạo đơn giản, và anh có thể tận dụng thời cơ để trình diễn cho mọi người thấy chúng ta đã say mê nhau như thế nào.”
Cánh tay anh vẫn quàng quanh eo cô khi họ tản bộ dọc theo lan can tàu. Jenner ngước mặt về phía mặt trời, cố gắng tự ép buộc trí óc cô đóng lại và thư giãn trong giây lát. Đây hoàn toàn là ngày đầu tiên trong hai tuần du hành; cô phải ở cùng Cael, dưới sự kiểm soát của anh, trong mười ba ngày còn lại, nếu cô không tìm ra cách đối phó với stress, cô sẽ vỡ vụn trong căng thẳng. Cô sẽ nói chuyện với Syd mỗi ngày, và cách đó làm cho cả hai đều yên tâm rằng người kia vẫn còn sống, nhưng cô cũng cần nghỉ ngơi khỏi sự lo lắng triền miên vào hoàn cảnh giống như con chó đói đang gặm xương.
Cô ép mình nhìn quanh con tàu, từ giây phút cô ngồi ăn lần đầu tiên trên boong vào chiều hôm qua, cô đã quá lo lắng nên không chú ý đến môi trường xung quanh. Tàu Silver Mist được biết là một thứ đặc biệt, trong chừng mực những con tàu cùng loại, và cô muốn được xem xét nó.
Như Bridget đã nói, khoang Lido là khoang vui chơi. Người ta tụ thành từng đám quanh đó và trong bể bơi, và những chiếc ghế dài bằng gỗ teak có vẻ phủ kín từng inch vuông. Vài trò chơi ngắn đang diễn ra ở một trong những bể bơi, và hệ thống âm thanh được người dẫn chương trình tăng lên đến mức độ gần như gây tổn thương. Cael nhăn mặt và quay Jenner đi về hướng ngược lại, và lần này cô vui mừng tuân theo chỉ thị không lời của anh.
Nếu không có sự hiện diện của Cael, cô nghĩ, Syd đã đúng : Cô sẽ thích chuyến hải hành. Cô đã yêu biển cả, cô đã trở nên quen thuộc với sự hiện diện của nó trong bảy năm qua, nhưng Đại Tây Dương xanh xám không có điều gì giống với sắc màu rực rỡ của Thái Bình Dương. Nước sâu thẳm một màu xanh hải quân lộng lẫy, nhưng mọi ánh sáng thay đổi quá thường xuyên đến mức cô thoáng nghĩ đến nước và ngọc lam. Không có đất liền trong tầm mắt, cảm giác như chỉ có một mình ta trên thế giới – nếu việc ở cùng hàng ngàn người khác có thể được gọi là “một mình ta” – trên một thành phố nổi sáng chói và nguyên khôi.
Cô có thể cảm nhận được mùi mới mẻ của con tàu, cô nhận ra. Đó là mọi thứ: nước sơn, thảm trải, lớp bọc bàn ghế, thậm chí mùi gỗ của sàn tàu. Mọi thứ đều tươi mới, và dưới hoàn cảnh khác cô ắt sẽ yêu chúng.
Cánh tay của Cael vẫn quàng quanh eo cô, sức nặng của chúng là một nhắc nhở kiên định về việc phải cư xử tử tế. Đối với bất kỳ ai đang quan sát, dĩ nhiên, họ có vẻ như một đôi tình nhân mới, say mê thám hiểm điều mới lạ, hứng thú với mối quan hệ mà họ tìm thấy. Chỉ mình Jenner biết vòng tay của anh quá chặt, và cô buông một tiếng thở dài thất vọng. Anh nghĩ cô sẽ chạy đến chỗ quái quỷ nào được chứ? Họ đang ở trên một con tàu, vì Chúa. Cô không thể nào ăn cắp một chiếc xe và trốn thoát. Hơn nữa, như anh vẫn thường nhắc nhở cô, còn có Syd nữa.
Anh chắc chắn nghe được tiếng thở dài, bởi vì anh kéo cô lại gần hơn và cúi đầu xuống hôn vào thái dương cô, rồi đặt miệng anh gần tai cô, “Hãy làm cho tốt.”
Cô quay đầu, hạ thấp cằm cô xuống. “Tôi đã quá hoang mang.” Cô nói, để đôi chút rên rỉ trong giọng cô và xoay sở để không khịt mũi. Cô đã bị hoảng sợ… nhưng không phải bây giờ. Thật kỳ quặc. Có lẽ thân thể và trí óc đối phó với sự hoảng sợ chỉ trong một lúc, rồi một phần kết cấu tường bị phá bung và giữ sự hoảng sợ trong một khoảng cách.
Anh khịt mũi. “Có mà phân bò ấy. Em không hoảng sợ một chút nào. Thế nên, hãy cư xử như thể em yêu tôi, cưng à, nếu không thì em chẳng có lý do gì ở ngoài đây và tôi sẽ kéo em trở về phòng. Em có muốn thời gian còn lại của chuyến hải hành bị khóa vào ghế không?”
Cô dứt khoát là không muốn, thế nên cô nghiêng vai vào anh và cười với anh. Chỉ mình anh có thể thấy, nên cô đong đưa hàng mi của cô vào anh hệt như một kẻ đần bị áp đảo bởi kích thích tố sinh dục nam (testosterone) của anh. Anh cần cô ở ngoài này, cô nghĩ. Có lẽ anh có thể giải thích về sự vắng mặt của cô đối với nhiều hoạt động trên tàu mà phần lớn hành khách sẵn sàng chộp lấy, và có lẽ không ai sẽ nghĩ gì nếu cô không hiện diện trong bất kỳ bữa tối long trọng nào hoặc những buổi đấu giá, những sự kiện là toàn bộ mục đích của chuyến hải hành từ thiện này. Có lẽ anh có thể khiến cho những người này tin rằng cô đã quăng tất cả ý thức vào trong gió để kết giao với anh, mặc dù cô không biết đến những chuyện yêu đương dại dột, thiếu thận trọng.
Phần lớn người trên tàu không biết cô, nhưng tất nhiên họ sẽ để ý, anh không thể khiến cô gần như biến mất trong hai tuần mà không một câu hỏi nào được đặt ra. Anh phải để cô ra khỏi phòng, anh phải để cho người khác trông thấy cô, nói chuyện với cô. Cô phải hiện diện trong những sự kiện đã được lên kế hoạch từ trước.
Quá tệ là cô không nghĩ ra được cách để tận dụng lợi thế của cô. Cô được bao quanh bởi những người khác, nhưng nếu cô thét lên tìm sự giúp đỡ… Thì sao nào? Cô sẽ có vẻ điên khùng, bởi vì Cael không làm gì trước mặt ai khác để khiến họ nhìn anh với sự ngờ vực. Anh đã làm cho Linda và Nyna mê mẩn, ân cần với cô, và theo cách anh đang nhìn xuống cô, những kẻ quan sát tình cờ sẽ nghĩ anh hoàn toàn mê đắm.
Và nếu cô hét lên xin giúp đỡ, điều gì sẽ xảy ra cho Syd?
Vì cô không tìm được cách nào thoát khỏi tình thế này, cô xoay chuyển suy nghĩ của cô về những lý do. Anh đã vướng phải nhiều rắc rối cho việc nhìn và nghe lén phòng của ai đó. Cô không biết tên người đàn ông trong dãy phòng kế bên, nhưng nếu ông ta là đồng sở hữu chiếc tàu thì ông ta phải rất giàu có, vì chiếc tàu này đáng giá hàng tỉ dollar cho việc xây lắp và trang trí. Trong thế giới thực, sự giàu sang sánh ngang với thế lực. Ông ta là ai? Họ đang cố gắng tìm ra điều gì về ông ta? Có lẽ ông ta có một lối sống bất thường và họ đang cố kiếm những bức ảnh cho vài loại âm mưu tống tiền. Viễn cảnh đó phần nào tác động đến cô, trừ cách thức họ đang tiến hành. Việc có một nhóm người liên kết với nhau trên chiếc tàu du lịch như thế này phải tốn một gia tài nhỏ, lại còn thêm vào phí tổn của đội bắt cóc Syd nữa.
Điều đó dẫn cô trở về với giả thiết gián điệp. Hoạt động gián điệp công nghiệp. Nhưng hoạt động đó thường dính líu đến hành vi ăn cắp dữ liệu, hay thậm chí những sản phẩm thực sự khó. Vậy, điều họ đang tốn quá nhiều thời gian ở đây để theo dõi người đàn ông trong dãy phòng đó là gì?
Bất kể góc độ nào cô nghĩ đến, những thứ này vẫn không tạo nên nhận thức cho cô. Dù cho Cael và người của anh đang có kế hoạch gì, thì nó tốt hơn nên được hoàn thành, mặc dù từ những gì cô quan sát, họ tổ chức tốt đến mức nếu như có cách nào tốt hơn cô có thể hình dung thì họ ắt sẽ tìm ra. Vậy thì, điều quái quỷ gì đang diễn ra?
Việc đe dọa Syd trói buộc cô một cách hiệu quả, hạn chế những gì cô có thể và không thể thực hiện. Không phải là Cael sẽ để cô lại không có sự giám sát hoặc không trói buộc cô, nhưng anh có thể, và cô không thể làm điều chết tiệt gì để chiếm ưu thế giành lấy tự do, vì Syd. Một cuộc gọi từ Cael hoặc bất kỳ người nào của anh, và Syd có thể gặp rắc rối. Bất kể điều gì, Jenner nghĩ, cô phải giả vờ, vì Syd.
Cô khiến Cael ngạc nhiên khi thoát khỏi vòng tay anh, dựa lưng vào lan can tàu và đối mặt với anh với dáng đứng kiên quyết. Ánh mắt cô hẹp lại và chăm chú. “Cho tôi biết nhiệm vụ của anh là gi?”
“Không.” Câu trả lời của anh ngay lập tức và dứt khoát, không có chỗ cho thương lượng, không suy nghĩ về điều đó.
“Tôi có thể đoán ra…”
“Em không phải suy đoán bất kỳ điều gì, em phải làm như tôi bảo, và giữ miệng em đóng chặt.” Anh trượt bàn tay anh trên cánh tay cô. Động tác đó giống như sự vuốt ve, ngoại trừ cách những ngón tay anh kềm chặt quanh khuỷu tay cô. “Đủ thời gian đối phó rồi. Ta đi thôi.”
“Tôi chưa sẵn sàng đi” Cô muốn đứng đó và tranh luận với anh, có lẽ đào bới được một hoặc hai chi tiết ra khỏi bức tường đá đó.
Anh nghiêng xuống, quá gần, quá ấm áp, quá to lớn. Miệng anh di chuyển trên má cô. “Thề có Chúa, tôi sẽ ném em lên vai và mang em trở về phòng, và hãy nghĩ xem sự trình diễn đó sẽ gây cho khách mời điều gì. Rồi tôi sẽ khóa tay và chân em vào ghế, và em sẽ không được ra khỏi phòng lần nữa cho đến khi hải trình kết thúc. Tôi có thể làm điều này mà không có em. Redwine.”
Trái tim cô đập dồn dập, cô không thể hít thở sâu, và tuy vậy, cô nhận ra sự thực, biết điều đó tận sâu trong xương tủy. “Không, anh không thể. Nếu anh có thể, anh sẽ không bao giờ dính líu với tôi.”
“Nhìn đi.” Anh quàng cánh tay quanh eo cô lần nữa, kéo cô rời khỏi lan can, bắt đầu nhấc cô lên.
“Đợi đã,” Giả bộ là một chuyện, nhưng thu hút sự chú ý là một chuyện khác. Và anh sẽ làm điều đó; anh sẽ thật sự ném cô lên vai và mang cô đi, và phần lớn người ta sẽ cười cợt, cho rằng họ biết chính xác điều gì sẽ xảy ra khi anh đem cô đến một chỗ riêng tư.
Anh ngừng lại. Thân thể cô dựa vào anh nhưng không bị chèn ép. Bất kỳ ai đang quan sát sẽ nghĩ đó là một cái ôm siết của những kẻ yêu nhau, hơn là sự đe dọa, nhưng cô có thể nhìn vào đôi mắt xanh lạnh lẽo đó và biết anh đã không lừa gạt.
Nhịp tim của cô trở nên nhanh hơn, mạnh hơn. Thứ gì đó trong đôi mắt xanh của anh lôi cuốn cô, hút cô vào nhận thức về anh tăng cao hơn mức độ tự nhiên. Cô đấu tranh để giữ vẻ mặt của cô trống rỗng, không để anh biết rằng anh đã tác động đến cô. Chết tiệt, cô không nên bị ảnh hưởng bởi sự động chạm của anh, bởi việc bị ép sát vào thân thể cao ráo cường tráng đó, nhưng cô đã như thế. Anh ắt phải ghê tởm cô, và sự việc rằng điều trái ngược là sự thật cho cô biết cô phải chống lại điều đó nhiều hơn nữa, dựng nên một bức tường thậm chí cao hơn nữa.
Anh đang đợi cô nói, và cô kéo giật suy nghĩ trở về trật tự. Điều gì nhỉ…? Oh, phải rồi. Cô đã nói anh đợi.
Cô hít một hơi thở sâu. “Anh không nên mang tôi đi.” Cô nói, “Tôi sẽ đi trong hòa bình, ngài Marshal.”
(Mr. Marshal : nhân vật ngoại giao Mỹ đến thăm Tây Ban Nha để thực hiện kế hoạch Marshall trong bộ film hài nổi tiếng ‘Chào mừng ngài Marshall’ của đạo diễn Luis Garcia Berlanga năm .)
Một góc miệng anh nhếch lên. “Tốt” Anh nới lỏng cô xuống và lùi lại chút ít nhưng không buông cô ra.
Gió thổi tung những lọn tóc ngang qua mắt cô, và cô đẩy chúng ra sau khi cô ngước nhìn anh. “Nhưng có lẽ anh nên ban cho tôi một ân huệ và dịu đi một chút. Trong trường hợp anh không để ý, chúng ta đang ở trên một con tàu, giữa Thái Bình Dương. Tôi không có nơi nào để đi ngoại trừ ở trên tàu, và tôi không điên khùng. Tôi không muốn làm điều gì khiến Syd bị tổn hại. Chỉ cần anh có cô ấy, tôi sẽ phải giả vờ. Có lẽ anh cảm thấy có sự kiểm soát nhiều hơn khi kềm chặt cánh tay tôi, nhưng điều đó không cần thiết. Nếu tôi là một phần của việc này, tôi sẽ thực hiện tốt hơn nếu tôi không có vẻ giống như một tù nhân.”
Anh bỏ ra một giây để cân nhắc, rồi nói, “Điều đó nghe có vẻ hợp lý.” Ngay khi Jenner bắt đầu thư giãn, anh nói thêm, “Nhưng đây là điều em đang nói đến, vì thế “sự hợp lý” khiến tôi nghi ngờ.”
Vỡ mộng, cô nhón chân và đặt môi cô vào tai anh. Anh lập tức căng thẳng và siết chặt eo cô bằng cả hai tay như thể anh sẵn sàng quăng cô qua mạn tàu nếu cô cắn anh lần nữa. Anh ắt sẽ làm như thế. Cô day dái tai của anh rất nhẹ nhàng bằng răng cô rồi buông ra, “Anh chắc chắn là một gã ngốc.” Cô thì thầm hết sức âu yếm, “Bằng cách nào đó, vào ngày nào đó, tôi sẽ bắt anh phải trả giá cho điều này.”
Anh trượt một bàn tay xuống dưới và vỗ nhẹ vào mông cô, “Tôi không nghi ngờ điều đó dù chỉ một phút.”