Chương : Toàn Thành Giới Nghiêm
Hải Dương lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc gọi, tức giận nói: “Cử người đến khách sạn Kim Phong ở Tây Hồ ngay lập tức. Tôi bị người ta ức hiếp!”
Anh ta gọi liền một mạch máy cuộc điện thoại, sau đó nhìn về phía máy người Trần Ninh, nhếch mép nói: “Các người cứ chờ mà xong đời đi!”
Trần Ninh và Đỗ Thiên Lâm cùng những người khác nhìn nhau, trong mắt đều là nụ cười.
Chẳng bao lâu sau, vô số phương tiện ầm ầm lao tới, bao gồm Mercedes-Benz, BMW, cũng có những thương hiệu thông thường như Volkswagen và Toyota, và thậm chí còn có rất nhiều xe tải.
Từng đám người lần lượt bước xuống xe.
“Nhanh!”
“Nhanh!”
“Hải thiếu ở bên này, mọi người nhanh lên!”
Trong nháy mắt, hàng ngàn người đàn ông sát khí bưng bừng hoàn toàn bao vây khách sạn Kim Phong.
Một số người trong số họ là thuộc hạ của nhà họ Hải, một số là bạn của Hải Dương.
Cũng có rất nhiều xã hội đen trong thế giới ngầm của Thượng Hàng, biết được Hải thiếu bị ức hiếp nên đến hỗ trợ Hải thiếu.
Hàng ngàn người đàn ông sát khí bừng bừng vừa đến thì một lượng lớn xe cảnh sát cũng hú còi ập đến.
Đội trưởng đội an ninh Châu Đông mang theo hàng trăm thành viên đội an ninh tới.
Sau đó, hơn mười chiếc xe mật vụ màu đen cũng đến.
Hóa ra đó là Trần Chương, đội trưởng của lữ đoàn cảnh sát vũ trang Thượng Hàng, mang theo một số lượng lớn cảnh sát vũ trang đến.
Ông chủ lớn của thế giới ngầm ở thành phố Thượng Hàng là Đại Phi, đội trưởng an ninh Châu Đông, và đội trưởng cảnh sát vũ trang Trần Chương đều tiến đến trước mặt Hải Dương cung kính chào.
Đại Phi liếc mắt nhìn đám người Trần Ninh một cái, sau đó nhe răng cười nói: “Hải thiếu, là ai không có mắt như vậy, dám đắc tội cậu?”
Nhìn thấy hàng nghìn tên côn đồ đã đến hiện trường, còn điều động được cả lữ đoàn an nỉnh và lữ đoàn cảnh sát vũ trang đến hỗ trợ mình khiến Hải Dương đắc thắng nhìn Trần Ninh, vẻ mặt như muốn nói: Có biết tôi ở thành phố Thượng Hàng này có năng lực gì không? Có thể huy động hàng ngàn tên côn đồ trong chỉ một câu, còn có thể điều động được cả đội an ninh và đội cảnh sát vũ trang. Đây được gọi là Hào Quang!
Anh ta nhìn chằm chằm mấy người Trần Ninh, háo hức muốn thấy sự căng thẳng, kinh ngạc, hoảng sợ, tuyệt vọng và những cảm xúc tiêu cực khác từ gương mặt Trần Ninh.
Nhưng điều khiến anh ta thất vọng là dù đã gọi rất nhiều người đến cũng như điều động được cả lữ đoàn an ninh và lữ đoàn cảnh sát vũ trang nhưng Trần Ninh và những người khác trông vẫn rất bình tĩnh lạnh lùng, thậm chí còn có một chút giễu cọt nơi khóe miệng.
Châu Đông lúc này mới nhìn về phía mấy người Trần Ninh, xấu xa nói: “Hải thiếu, chính là đám người này đang gây chuyện, còn đánh người của cậu bị thương sao?”
Trần Chương càng thêm độc đoán nói: “Dám đánh người của Hải thiếu bị thương thì không cần cùng bọn chúng phí lời nữa, bắt toàn bộ bọn chúng lại, còng tay giải đi!”
Ngay lập tức, một nhóm cảnh sát có vũ trang hung hăng xông tới bắt giữ Trần Ninh và những người khác.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Chờ đãt”
Hải Dương vênh khuôn mặt sưng tấy của mình lên và cười xấu xa: “Ha ha, thế nào, lẽ nào bây giờ sợ rồi, muốn cầu xin lòng thương xót sao?”
“Nhưng đáng tiếc là đã quá muộn!”
“Không ngại nói cho anh biết, nhà họ Hải của chúng tôi trong cả trên và dưới của thành phố Thượng Hàng này chỉ cần nói là được.”
“Các người còn dám làm khó tôi, lần này các người chết chắc Nai rồi.
Ụ Đỗ Thiên Lâm bên cạnh Trần Ninh liếc mắt một cái, uy nghiêm nói: “Chúng tôi chết chắc rồi? Ha ha, chỉ dựa vào cậu sao, e rằng còn chưa đủ.”
Khi Châu Đông và Trần Chương nhìn thấy một ông già trong chiếc áo may ô quân phục màu xanh lá cây là Đỗ Thiên Lâm, vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Khuôn mặt ông già này có chút quen thuộc, nhưng không nhớ rõ đã từng gặp ông ấy ở đâu?
Nhìn kỹ lại, ngoại trừ Đỗ Thiên Lâm, nhóm người xung quanh Trần Ninh đều để ngực trần hoặc mặc áo may ô màu xanh, chân đi ủng quân đội.
Trái tim Châu Đông và Trần Chương nhảy loạn xạ, kinh ngạc tự hỏi: Chẳng lẽ những người này là người của quân đội?
Hải Dương bị hận thù làm cho mù quáng từ lâu, anh ta cười điên cuồng nói: “Ông đang nói cái gì vậy, người của chúng tôi nhiều như vậy còn chưa đủ sao?”
“Tôi nói này ông già kia, ông giả dạng cũng quá giống đi!”
Đỗ Thiên Lâm mỉm cười, cầm điện thoại lên, nói một câu: “Máy người có thể tới đây!”
Cái gì?
Hải Dương và những người khác tròn mắt khi nghe thấy vậy, tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng báo động phòng không!
Khi mọi người nghe thấy âm thanh thì sắc mặt của họ đều thay đồi rõ rệt.
Thành phố Thượng Hàng hàng năm đều sẽ tiến hành huấn luyện báo động phòng không. Một khi báo động phòng không vang lên, điều đó có nghĩa là thành phố đang trong tình trạng giới nghiêm.
Tất cả cư dân không được phép bước ra ngoài đường, toàn bộ đều phải trốn trong nhà.
Hải Dương, Đại Phi, Châu Đông và Trần Chương đều vô cùng kinh ngạc. Chúng đều vẫn chưa lấy lại được tỉnh thần sau cú sốc.
Àm ầm ầm!
Vài chiếc máy bay trực thăng, giống như những con chim ưng khổng lồ với động cơ gầm rú bừng bừng sát khí xuất hiện phía trên khách sạn Kim Phong.
Súng máy tốc độ cao trên trực thăng nhắm vào đám thuộc hạ của Hải Dương trên mặt đắt.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe tăng xuất hiện ở mỗi cửa ngõ trong bốn cửa ngõ xung quanh khách sạn Kim Phong.
Tám chiếc xe tăng nâng cao thùng chạy ầm ầm từ mọi phía tới với một động lực đáng sợ.
Phía sau chiêc xe tăng là một đoàn xe địa hình có vũ trang.
Phía sau nữa bốn quân đoàn với tổng cộng hàng vạn binh sĩ trang bị đầy đủ, cầm súng tiểu liên, bước ngay ngắn. Hùng vĩ và mạnh mẽ giống như bốn luồng thép bao quanh khách sạn Kim Phong.
Cộp cộp cộp!
Những bước đi gọn gàng náo động của đội quân khiến Hải Dương và những người khác run như bị điện giật và sắc mặt của chúng tái nhợt vô cùng.
Ngay sau đó, tám xe tăng và hàng trăm xe địa hình vũ trang cùng bốn quân đoàn với hàng chục nghìn binh sĩ đồng loạt dừng lại.
Sau đó, trên xe chỉ huy, một chỉ huy lớn tiếng ra lệnh: “Phong tỏa khách sạn Kim Phong, một con chim cũng không được để bay ra khỏi đây!”
“Tuân lệnh!”
Hàng vạn binh lính của bốn quân đoàn bắt đầu khẩn trương di chuyển.
Trong nháy mắt, khách sạn Kim Phong đã được bao quanh bắt khả xâm phạm đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài được với binh lính được trang bị vũ khí mạnh mẽ ở khắp mọi nơi.
Vị đại tá trên xe chỉ huy ngay ngắn xuống xe, sau đó vội vã bước nhanh như chạy tới.
Tất cả thuộc hạ của Hải Dương đều sợ hãi nên đều tránh ra nhường đường.
Viên đại tá chạy một mạch thẳng đến chỗ Trần Ninh, Đỗ Thiên Lâm và những người khác.
Anh đứng vững, lưng thẳng, đầu ngắng cao, ưỡn ngực, chào lễ: “Xin chào các vị thủ trưởng, đội tăng cường số của quân khu Đông Hải, tôi được lệnh vào khu vực tác chiến, xin các vị thủ trưởng chỉ thị!”.
Thủ trưởng!
Các vị thủ trưởng!
Hải Dương và những người khác sợ đến tái mặt, mặt lập tức xám như tro tàn, ánh mắt chuyển từ sợ hãi sang tuyệt vọng.
Trời ơi!
Đây là nơi nào!
Làm sao một nhà hàng nhỏ lại có thể có một nhóm thủ trưởng tới chứ!
Hơn nữa lại còn điều động cả một sư đoàn tăng cường!
Điều này quá đáng sọ!
Khóe miệng Hải Dương run lên, trái tim anh ta lập tức chìm sâu xuống tận đáy.
Châu Đông và Trần Chương đều run rầy, toàn thân đổ đầy mồ hôi, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi xong rồi, thảm họa từ trên trời rơi xuống rồi.
Bá vương của thế giới ngầm ở thành phố Thượng Hàng là Đại Phi sợ hãi đến mức hai chân mềm nhữn. Anh ta quỳ bụp xuống một tiếng, lúc này thậm chí còn nghĩ đến cả cái chết.
Đỗ Thiên Lâm nhẹ giọng nói: “Trần tiên sinh ở đây, chúng ta ai còn dám xưng là thủ trưởng chứ?”
Nghe vậy, vị đại tá này lập tức chào Trần Ninh một lần nữa và nói lớn: “Báo cáo Trần thủ trưởng. sư đoàn tăng cường số Đông Hải đã được lệnh vào vị trí chiến đấu. Xin ngài hãy hạ lệnh.”
Trần Ninh nhẹ nói: “Tắt cả tiến vào trạng thái chiến đấu!”
Rắ!
cCạch!
Một loạt tiếng động của súng đạn vang lên, họng súng của tất cả binh lính đều nhắm vào nhóm người của Hải Dương.
Ngay lập tức, không chỉ người của Hải Dương và Đại Phi, mà còn của Châu Đông và Trần Chương đều sợ hãi bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Châu Đông cùng Trần Chương cười chào hỏi, nịnh nọt nói: “Thưa các vị thủ trưởng, là hiểu lầm, người mình, người mình GỖ: t Trần Ninh tức giận nói: “Ai là người mình với hai người các anh, các anh là công bộc của nhân dân hay là người hầu của nhà họ Hải, nhà họ Hải bảo các anh làm gì là các anh phải làm vậy sao?”
Châu Đông và Trần Chương mồ hôi nhễ nhại, ấp úng không biết nói gì.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Người đâu, hạ quân hàm của hai người này xuống, lôi ra ngoài.”
Ngay lập tức, một vài binh lính cứng rắn chạy tới, cởi bỏ quân hàm của Châu Đông và Trần Chương ngay tại chỗ rồi lôi xuống.
Trần Ninh nhìn đến Hải Dương mặt đang xám như tro tàn, lạnh lùng nói: “Nghe nói anh rất trâu bò. Toàn bộ thành phố Thượng Hàng này trên dưới đều là nhà họ Hải của anh nói là được, anh có thể giết bất cứ kẻ nào mà anh muốn sao?”
Mồ hôi lăn dài trên trán Hải Dương, thân thể khẽ run lên, hồi lâu mà anh ta vẫn không nói được lời nào.
Trần Ninh vung tay lên tát vào mặt anh ta nói lớn: “Tôi bảo anh nói chuyện!”
Hải Dương quỳ bụp xuống, cả người run rẫy nói: “Trần tiên sinh, Tống tiểu thư, các vị thủ trưởng. Hải Dương tôi đúng là mắt chó bị mù mới động vào mấy người. Tôi biết sai rồi. Cầu xin mấy người hãy tha cho tôi đi.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Hiện tại biết sai rồi, vừa nãy sao lại đị?”
Trần Ninh nói xong, ra lệnh cho đại tá bên cạnh: “Bắt hết những người này về doanh trại. Bất kể ai ra mặt đều không thể thả bọn họ đi. Tôi muốn xem nhà họ Hải này lợi hại đến như thế nào.”
Đại tá nghiêm nghị nói: “Tuân lệnh!”