Một câu nói khiến mặt Nam Cung Cẩn trắng bạch, hắn cố gắng trấn định, như cũ chết cũng không thừa nhận, "Lời cô nương nói, thứ cho tiểu vương không hiểu."
"Hừ! Trí vương, chẳng lẽ ngươi dám làm không dám nhận? Có cần bảo Dạ Mị đến kiểm tra xem trên người ngươi có vị độc này hay không?" Nhược Ly vẫn khí thể bức người nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn.
Nàng như thế, khiến Nam Cung Cẩn rốt cuộc hiểu rõ, kế hoạch của hắn đã thất bại, hắn chung quy đã đánh giá cao năng lực chế độc của mình .
Hắn có chút không tin được tự lẩm bẩm, "Không thể nào, độc đó là do ta tự mình phối . . . . . ."
"Trí vương, là ngài đã đánh giá cao bản thân mình hay là đánh giá thấp Ám vương?" Nhược Ly từng bước từng bước ép sát, nàng chính là muốn lột mặt nạ dối trá của hắn, bộ dáng cố làm ra vẻ kia khiến nàng cảm thấy không khỏi ác cảm, giống như trong tiềm thức trước kia cũng từng gặp phải kẻ dối trá như vậy.
"Ta. . . . . ." Nam Cung Cẩn tự biết kế hoạch thất bại, suy sụp ngã ngồi dưới đất, ngay cả nói cũng không nói nổi hết câu, không thể cứu vãn nổi nữa rồi, ngược lại trong lòng hết sức tĩnh mịch.
Hắn cười mỉa, "Quả thật vẫn là chạy không khỏi mệnh, bất quá ta không hối hận, chỉ trách vận khí ta không được tốt, nếu như loại độc này giải không được. . . ."
"Mặc kệ có giải được hay không, ta cũng sẽ không trở thành uy hiếp!" Nhược Ly đột nhiên biến trở về hình người, nàng còn nhân tiện biến ảo ra bộ y phục đỏ rực.
Nàng nhìn xuống khuôn mặt suy sụp của Nam Cung Cẩn, khí thế bức người, cho dù đang thất hồn lạc phách, vốn không nên còn muốn những cái khác, nhưng Nam Cung Cẩn vẫn bị nữ tử trước mắt làm cho kinh diễm.
Quả thật là khuynh quốc khuynh thành, so với Ám vương chỉ có hơn chứ không kém.
"Chắc chắn sẽ không có bất luận kẻ nào hay bất luận cái gì uy hiếp được Ám vương!" Lúc Nhược Ly nói ra những lời này, thì không có một ai chú ý tới Dạ Ly Lạc vẫn luôn hào hứng bừng bừng, nghe đến đó ánh mắt liền tối lại.
"A. . . . . . Chẳng lẽ là ta tính toán sai lầm rồi. . . . . ." Giờ phút này ngay cả Nam Cung Cẩn cũng có chút hoài nghi hắn tiếp cận tiểu hồ ly được xem như bảo bối là lầm rồi, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, nghĩ lại Ám vương là nhân vật nào, há có thể vì một sủng vật mà khoanh tay chịu trói.
"Cũng coi như để cho ngươi minh bạch trước khi chết !" Nhược Ly cảm thấy nàng đây coi như là nhân từ cuối cùng dành cho hắn, cùng là không để cho hắn chết không minh bạch.
Một chữ "chết" khiến Dạ Ly Lạc hai mắt tỏa sáng, hắn hài lòng lộ ra nụ cười, xem ra tiểu Nhược Ly của hắn không phải là một nữ tử yếu đuối mặc cho người khi dễ, mà là tiểu ma đầu giống hắn vậy, điều này làm cho hắn hết sức vui mừng .
"Nếu Lạc giao ngươi cho ta xử trí, vậy ta coi như trả lại ngươi độc. . . . . ." Nói xong Nhược Ly liền muốn dùng thử độc dược ngày hôm qua ở chỗ Dạ Mị phối được, coi như là lấy độc trả độc, sống hay chết còn phải xem tạo hóa của chính hắn.
Dạ Ly Lạc lại đột nhiên đưa tay đem Nhược Ly ôm vào trong ngực, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn làm cho trên tay Nhược Ly dính vết máu không sạch sẽ, chỉ cần lòng của nàng đủ cứng rắn, cái này đã đạt tới mục đích của hắn rồi.
"Đem hắn mang xuống. . . . . ." Dạ Ly Lạc lạnh nhạt phân phó, trên đời này những kẻ ngu ngốc không đem Dạ Ly Lạc hắn vào mắt, muốn ép buộc hắn, sợ rằng người nọ còn chưa ra đời.
"Chờ một chút." Nhược Ly ở trong ngực Dạ Ly Lạc giãy giụa thò đầu ra, vội vàng ngăn trở, bình tĩnh nghĩ lại, nàng đột nhiên nghĩ đến người này còn có chỗ dùng được, cứ vậy xử lý ngược lại đáng tiếc.
"Tiểu Nhược Ly, làm sao vậy?” Dạ Ly Lạc đùa nghịch sợi tóc màu bạc của Nhược Ly, cũng không chịu buông nàng ra, Nam Cung Cẩn loại người này nếu bị bức ép đến đường cùng ai biết hắn có thể hay không liều chết đánh một trận, nếu làm thương tổn Nhược Ly sẽ không hay, ở trong ngực hắn vẫn là an toàn nhất.
"Hắn còn có chỗ có thể lợi dụng." Dạ Ly Lạc muốn đoạt được vị trí Yêu hoàng, mặc kệ nguyên nhân chân chính là gì, nhưng Nhược Ly biết trong này nhất định có một phần là vì nàng, cho nên nàng tất nhiên sẽ dốc hết sức mình để giúp hắn, tựa như lời nói khi đó của nàng, "Hắn nếu không vứt bỏ, nàng sẽ không rời đi."
Điều này khiến tam đại hộ vệ đều cả kinh, có thể làm cho Vương của bọn họ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đây coi như là lần đầu tiên, đáng tiếc bọn họ không biết đây là lần thứ hai Nhược Ly khiến Dạ Ly Lạc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"A, Tiểu Nhược Ly nói nghe thử một chút?" Dạ Ly Lạc ánh mắt sáng lên, vừa rồi hắn có chút gấp gáp vội vàng rồi, lúc này tỉnh táo nghĩ lại, cũng biết Nhược Ly chỉ là cái gì, nhưng hắn vẫn muốn nghe một chút xem Nhược Ly có ý gì.
"Nếu Đại công chúa muốn mượn tay của chúng ta, vậy thì ăn miếng trả miếng đi." Nhược Ly cúi đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
Giờ phút này dáng vẻ tao nhã lịch sự của Nam Cung Cẩn đã sớm biến mất hầu như không còn, hắn như thế có lẽ mới thật sự là hắn, một tên yêu quái nội tâm u ám.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nhược Ly càng thêm cảm giác chính mình thu hồi sự đồng tình là đúng, một tên yêu quái như thế, nếu như không loại trừ, về sau nhất định hậu hoạn vô cùng, chuyện ngốc như vậy, Nhược Ly nàng chắc chắn sẽ không làm.
"Lạc, đem hắn về phủ của mình, sau đó để cho người phát hiện hắn chết ở trong phủ Đại công chúa, ta nghĩ Đại công chúa nhất định sẽ vô cùng giật mình."
Nhược Ly mang theo vẻ tươi cười nhìn Dạ Ly Lạc, cười như vậy làm cho mọi người ở đó đều cả kinh, ngay cả Dạ Mị cũng có chút kinh ngạc, nụ cười mang theo đùa giỡn như vậy, nụ cười ngạo nghễ như thể chỉ nhìn thiện hạ bằng nữa con mắt, ngược lại vô cùng giống với Vương của bọn họ.
"Đây quả là một ý kiến hay.” Dạ Ly Lạc cưng chìu nhéo cái mũi nhỏ của Nhược Ly một cái, rất hài lòng, người bên cạnh hắn nhất định phải cùng hắn giống như nhau, nếu không kẻ địch trong thiên hạ này nhiều như vậy, hắn không muốn nàng gặp phải điều gì không may.
Đôi nhãn châu thật to của Nhược Ly chuyển độc, nhân cơ hội nói , "Ta chỉ nói rồi Lạc nghĩ thôi, cũng không coi là cái gì."
Dạ Ly Lạc lúc này ngược lại thật sự nở nụ cười, hắn cũng không quản có người khác, môi mỏng nhẹ đặt lên bên tai Nhược Ly, động tác quá mức mập mờ.
Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe nói, " Trên đời này chỉ có nàng mới có thể uy hiếp được gia." Nhược Ly chỉ cảm thấy trên lỗ tai ngứa một chút, ngay sau đó liền bị lời này của hắn làm rung động, thân thể khẽ run, nàng trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên chưa kịp phản ứng, những lời này rốt cuộc tính là cái gì?
Đợi Nhược Ly ngẩn người xong, Dạ Ly Lạc thoáng vung tay tay đem Nhược Ly biến trở về chân thân hồ ly, hắn ôm lấy nàng, vẫn như cũ không chút để ý bước đi, nhưng từng bước vững vàng.
Nhược Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Dạ Ly Lạc lúc này vẫn như cũ gương mặt lười biếng, giống như vừa rồi hắn cũng không nói lời nào, nhưng mấy chữ nhẹ nhàng lại làm nhiễu loạn trái tim nàng.
Nhược Ly ở trong lòng hắn không biết có phải là trúng độc hay thân thể còn quá yếu đuối, vừa rồi lại miễn cưỡng biến thân tiêu hao quá nhiều hơi sức, giờ phút này đầu óc choáng váng, tựa vào trong lồng ngực kiên cố này, an tâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, trước khi ngủ nàng vẫn không giải thích được, lời hắn nói lúc nãy rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng, như thế nào nàng cũng không dám nghĩ là hắn để ý đến nàng, hắn thích nàng.
Chuyện Nam Cung Cẩn được Dạ Mị giải quyết hết sức gọn gàng, theo như tính tình ác liệt trước sau như một của hắn, hắn đầu tiên là đem Nam Cung Cẩn ra thử một chút thuốc, khi bị hắn làm cho nửa chết nửa sống, sống không bằng chết, thì mới cho hắn ta uống đoạt hồn tán, khống chế hắn ta để cho hắn ta trở lại Trí vương phủ.
Án binh bất động hai ngày, liền khiến cho Trí vương đã sớm chết xuất hiện trong phủ Đại công chúa.
Đợi Đại công chúa phát hiện thì tin tức này đã lan truyền nhanh chóng, hơn nữa đối với nàng ta hết sức bất lợi, dân chúng đồn đãi, đều nói là bởi vì Đại công chúa Nam Cung Tâm ghen tỵ Tiểu vương gia, mới âm thầm sát hại.
Trong lúc nhất thời lời đồn đại nổi lên bốn phía, vốn các Vương gia khác đã không phục việc một tiểu nha đầu được thừa kế hoàng vị, hôm nay nhân cơ hội khó có được, các Vương gia rối rít mơ màng muốn hành động.
Một tiểu nhi tử không được sủng ái, Yêu hoàng dĩ nhiên không quan tâm, nhưng những ngày gần đây nghe các loại lời đồn đã khiến hắn phiền muộn không dứt, chuyện bên Ám vương còn chưa được giải quyết, lúc này tất cả các thế lực Yêu tộc lại làm loạn gây áp lực, ép hắn phải điều tra kỹ chuyện này, có thể nói làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.
Một câu nói khiến mặt Nam Cung Cẩn trắng bạch, hắn cố gắng trấn định, như cũ chết cũng không thừa nhận, "Lời cô nương nói, thứ cho tiểu vương không hiểu."
"Hừ! Trí vương, chẳng lẽ ngươi dám làm không dám nhận? Có cần bảo Dạ Mị đến kiểm tra xem trên người ngươi có vị độc này hay không?" Nhược Ly vẫn khí thể bức người nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn.
Nàng như thế, khiến Nam Cung Cẩn rốt cuộc hiểu rõ, kế hoạch của hắn đã thất bại, hắn chung quy đã đánh giá cao năng lực chế độc của mình .
Hắn có chút không tin được tự lẩm bẩm, "Không thể nào, độc đó là do ta tự mình phối . . . . . ."
"Trí vương, là ngài đã đánh giá cao bản thân mình hay là đánh giá thấp Ám vương?" Nhược Ly từng bước từng bước ép sát, nàng chính là muốn lột mặt nạ dối trá của hắn, bộ dáng cố làm ra vẻ kia khiến nàng cảm thấy không khỏi ác cảm, giống như trong tiềm thức trước kia cũng từng gặp phải kẻ dối trá như vậy.
"Ta. . . . . ." Nam Cung Cẩn tự biết kế hoạch thất bại, suy sụp ngã ngồi dưới đất, ngay cả nói cũng không nói nổi hết câu, không thể cứu vãn nổi nữa rồi, ngược lại trong lòng hết sức tĩnh mịch.
Hắn cười mỉa, "Quả thật vẫn là chạy không khỏi mệnh, bất quá ta không hối hận, chỉ trách vận khí ta không được tốt, nếu như loại độc này giải không được. . . ."
"Mặc kệ có giải được hay không, ta cũng sẽ không trở thành uy hiếp!" Nhược Ly đột nhiên biến trở về hình người, nàng còn nhân tiện biến ảo ra bộ y phục đỏ rực.
Nàng nhìn xuống khuôn mặt suy sụp của Nam Cung Cẩn, khí thế bức người, cho dù đang thất hồn lạc phách, vốn không nên còn muốn những cái khác, nhưng Nam Cung Cẩn vẫn bị nữ tử trước mắt làm cho kinh diễm.
Quả thật là khuynh quốc khuynh thành, so với Ám vương chỉ có hơn chứ không kém.
"Chắc chắn sẽ không có bất luận kẻ nào hay bất luận cái gì uy hiếp được Ám vương!" Lúc Nhược Ly nói ra những lời này, thì không có một ai chú ý tới Dạ Ly Lạc vẫn luôn hào hứng bừng bừng, nghe đến đó ánh mắt liền tối lại.
"A. . . . . . Chẳng lẽ là ta tính toán sai lầm rồi. . . . . ." Giờ phút này ngay cả Nam Cung Cẩn cũng có chút hoài nghi hắn tiếp cận tiểu hồ ly được xem như bảo bối là lầm rồi, hắn đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, nghĩ lại Ám vương là nhân vật nào, há có thể vì một sủng vật mà khoanh tay chịu trói.
"Cũng coi như để cho ngươi minh bạch trước khi chết !" Nhược Ly cảm thấy nàng đây coi như là nhân từ cuối cùng dành cho hắn, cùng là không để cho hắn chết không minh bạch.
Một chữ "chết" khiến Dạ Ly Lạc hai mắt tỏa sáng, hắn hài lòng lộ ra nụ cười, xem ra tiểu Nhược Ly của hắn không phải là một nữ tử yếu đuối mặc cho người khi dễ, mà là tiểu ma đầu giống hắn vậy, điều này làm cho hắn hết sức vui mừng .
"Nếu Lạc giao ngươi cho ta xử trí, vậy ta coi như trả lại ngươi độc. . . . . ." Nói xong Nhược Ly liền muốn dùng thử độc dược ngày hôm qua ở chỗ Dạ Mị phối được, coi như là lấy độc trả độc, sống hay chết còn phải xem tạo hóa của chính hắn.
Dạ Ly Lạc lại đột nhiên đưa tay đem Nhược Ly ôm vào trong ngực, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không muốn làm cho trên tay Nhược Ly dính vết máu không sạch sẽ, chỉ cần lòng của nàng đủ cứng rắn, cái này đã đạt tới mục đích của hắn rồi.
"Đem hắn mang xuống. . . . . ." Dạ Ly Lạc lạnh nhạt phân phó, trên đời này những kẻ ngu ngốc không đem Dạ Ly Lạc hắn vào mắt, muốn ép buộc hắn, sợ rằng người nọ còn chưa ra đời.
"Chờ một chút." Nhược Ly ở trong ngực Dạ Ly Lạc giãy giụa thò đầu ra, vội vàng ngăn trở, bình tĩnh nghĩ lại, nàng đột nhiên nghĩ đến người này còn có chỗ dùng được, cứ vậy xử lý ngược lại đáng tiếc.
"Tiểu Nhược Ly, làm sao vậy?” Dạ Ly Lạc đùa nghịch sợi tóc màu bạc của Nhược Ly, cũng không chịu buông nàng ra, Nam Cung Cẩn loại người này nếu bị bức ép đến đường cùng ai biết hắn có thể hay không liều chết đánh một trận, nếu làm thương tổn Nhược Ly sẽ không hay, ở trong ngực hắn vẫn là an toàn nhất.
"Hắn còn có chỗ có thể lợi dụng." Dạ Ly Lạc muốn đoạt được vị trí Yêu hoàng, mặc kệ nguyên nhân chân chính là gì, nhưng Nhược Ly biết trong này nhất định có một phần là vì nàng, cho nên nàng tất nhiên sẽ dốc hết sức mình để giúp hắn, tựa như lời nói khi đó của nàng, "Hắn nếu không vứt bỏ, nàng sẽ không rời đi."
Điều này khiến tam đại hộ vệ đều cả kinh, có thể làm cho Vương của bọn họ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đây coi như là lần đầu tiên, đáng tiếc bọn họ không biết đây là lần thứ hai Nhược Ly khiến Dạ Ly Lạc thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
"A, Tiểu Nhược Ly nói nghe thử một chút?" Dạ Ly Lạc ánh mắt sáng lên, vừa rồi hắn có chút gấp gáp vội vàng rồi, lúc này tỉnh táo nghĩ lại, cũng biết Nhược Ly chỉ là cái gì, nhưng hắn vẫn muốn nghe một chút xem Nhược Ly có ý gì.
"Nếu Đại công chúa muốn mượn tay của chúng ta, vậy thì ăn miếng trả miếng đi." Nhược Ly cúi đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn, trên mặt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
Giờ phút này dáng vẻ tao nhã lịch sự của Nam Cung Cẩn đã sớm biến mất hầu như không còn, hắn như thế có lẽ mới thật sự là hắn, một tên yêu quái nội tâm u ám.
Nhìn thấy hắn như vậy, Nhược Ly càng thêm cảm giác chính mình thu hồi sự đồng tình là đúng, một tên yêu quái như thế, nếu như không loại trừ, về sau nhất định hậu hoạn vô cùng, chuyện ngốc như vậy, Nhược Ly nàng chắc chắn sẽ không làm.
"Lạc, đem hắn về phủ của mình, sau đó để cho người phát hiện hắn chết ở trong phủ Đại công chúa, ta nghĩ Đại công chúa nhất định sẽ vô cùng giật mình."
Nhược Ly mang theo vẻ tươi cười nhìn Dạ Ly Lạc, cười như vậy làm cho mọi người ở đó đều cả kinh, ngay cả Dạ Mị cũng có chút kinh ngạc, nụ cười mang theo đùa giỡn như vậy, nụ cười ngạo nghễ như thể chỉ nhìn thiện hạ bằng nữa con mắt, ngược lại vô cùng giống với Vương của bọn họ.
"Đây quả là một ý kiến hay.” Dạ Ly Lạc cưng chìu nhéo cái mũi nhỏ của Nhược Ly một cái, rất hài lòng, người bên cạnh hắn nhất định phải cùng hắn giống như nhau, nếu không kẻ địch trong thiên hạ này nhiều như vậy, hắn không muốn nàng gặp phải điều gì không may.
Đôi nhãn châu thật to của Nhược Ly chuyển độc, nhân cơ hội nói , "Ta chỉ nói rồi Lạc nghĩ thôi, cũng không coi là cái gì."
Dạ Ly Lạc lúc này ngược lại thật sự nở nụ cười, hắn cũng không quản có người khác, môi mỏng nhẹ đặt lên bên tai Nhược Ly, động tác quá mức mập mờ.
Hắn dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ có thể nghe nói, " Trên đời này chỉ có nàng mới có thể uy hiếp được gia." Nhược Ly chỉ cảm thấy trên lỗ tai ngứa một chút, ngay sau đó liền bị lời này của hắn làm rung động, thân thể khẽ run, nàng trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên chưa kịp phản ứng, những lời này rốt cuộc tính là cái gì?
Đợi Nhược Ly ngẩn người xong, Dạ Ly Lạc thoáng vung tay tay đem Nhược Ly biến trở về chân thân hồ ly, hắn ôm lấy nàng, vẫn như cũ không chút để ý bước đi, nhưng từng bước vững vàng.
Nhược Ly ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng Dạ Ly Lạc lúc này vẫn như cũ gương mặt lười biếng, giống như vừa rồi hắn cũng không nói lời nào, nhưng mấy chữ nhẹ nhàng lại làm nhiễu loạn trái tim nàng.
Nhược Ly ở trong lòng hắn không biết có phải là trúng độc hay thân thể còn quá yếu đuối, vừa rồi lại miễn cưỡng biến thân tiêu hao quá nhiều hơi sức, giờ phút này đầu óc choáng váng, tựa vào trong lồng ngực kiên cố này, an tâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, trước khi ngủ nàng vẫn không giải thích được, lời hắn nói lúc nãy rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng, như thế nào nàng cũng không dám nghĩ là hắn để ý đến nàng, hắn thích nàng.
Chuyện Nam Cung Cẩn được Dạ Mị giải quyết hết sức gọn gàng, theo như tính tình ác liệt trước sau như một của hắn, hắn đầu tiên là đem Nam Cung Cẩn ra thử một chút thuốc, khi bị hắn làm cho nửa chết nửa sống, sống không bằng chết, thì mới cho hắn ta uống đoạt hồn tán, khống chế hắn ta để cho hắn ta trở lại Trí vương phủ.
Án binh bất động hai ngày, liền khiến cho Trí vương đã sớm chết xuất hiện trong phủ Đại công chúa.
Đợi Đại công chúa phát hiện thì tin tức này đã lan truyền nhanh chóng, hơn nữa đối với nàng ta hết sức bất lợi, dân chúng đồn đãi, đều nói là bởi vì Đại công chúa Nam Cung Tâm ghen tỵ Tiểu vương gia, mới âm thầm sát hại.
Trong lúc nhất thời lời đồn đại nổi lên bốn phía, vốn các Vương gia khác đã không phục việc một tiểu nha đầu được thừa kế hoàng vị, hôm nay nhân cơ hội khó có được, các Vương gia rối rít mơ màng muốn hành động.
Một tiểu nhi tử không được sủng ái, Yêu hoàng dĩ nhiên không quan tâm, nhưng những ngày gần đây nghe các loại lời đồn đã khiến hắn phiền muộn không dứt, chuyện bên Ám vương còn chưa được giải quyết, lúc này tất cả các thế lực Yêu tộc lại làm loạn gây áp lực, ép hắn phải điều tra kỹ chuyện này, có thể nói làm cho hắn sứt đầu mẻ trán.