Bên trong bức rèm u ám, truyền ra trận tiếng ho khan đè nén, nhưng sau đó lại truyền tới tiếng cười tùy tiện, "Không ngờ Nam Cung Tâm kia đúng là một phế vật."
"Vâng" một nữ nhân đang quỳ bên ngoài bức rèm, nàng kia cúi đầu thật thấp, trong mắt cũng không che giấu được sự phẫn hận.
"Cũng được, nàng ta chết sớm hay muộn cũng không có bao nhiêu tác dụng." Nói xong câu này, nam nhân gầy gò kia làm như không muốn mở miệng nữa, cánh tay vươn ra ngoài rèm, lười biếng vẫy vẫy, ý bảo nàng kia rời đi.
Nàng kia cắn môi, đứng lên nhưng vẫn nhịn không được lần nữa hỏi một câu, "Chủ tử, đệ đệ ta. . . . . . Ngài nói ta làm xong chuyện này, thì sẽ thả hắn ra!"
"Hả? Ngươi cảm thấy đệ đệ ngươi không ở lại nơi này của bổn vương, hắn sẽ sống tốt hơn sao?" Nam nhân kia bình thản nói, lại lộ ra sự uy hiếp mạnh mẽ.
Nàng kia vừa muốn thối lui lại nghe thấy như vậy, trong nháy mắt tâm lạnh lẽo, nàng cắn môi cung kính chào một cái, "Thuộc hạ biết! Làm phiền chủ tử phí tâm!"
Nàng kia vừa lui ra ngoài, nam nhân phía sau rèm lại nhẹ nhàng nở nụ cười, tràn đầy ý vị khinh bỉ, đã vào tay hắn, muốn thoát thân dẽ dàng như vậy sao, thật là ngây thơ.
"Hồi bẩm chủ tử, tin Nam Cung Tâm chết đã truyền đến chỗ Yêu hoàng, Yêu hoàng vô cùng giận dữ, nói sẽ xuất quan trước thời hạn!" Một ám vệ quỳ gối phía dưới, cung kính bẩm báo.
"Biết." Nam nhân kia sửa sang lại y phục, sau đó từ rèm phía sau cửa đi ra ngoài, thân thể gầy yếu hơi còng xuống, trên gương mặt gầy gò cũng tràn đầy sự sợ hãi rụt rè, nhưng cặp mắt trong suốt dưới lớp ngụy trang lạị hiện lên vẻ tính toán.
. . . . . .
Mấy ngày nay Nhược Ly bởi vì hôm đó vô năng mà bị kích thích, cả ngày vây ở bên người Dạ Mị học tập chế độc, nàng thiên tư thông minh, mấy ngày kế tiếp đã biết một chút cơ bản về độc dược.
Mà miệng nàng lại ngọt, Dạ Mị bị lừa gạt nhưng vẫn hết sức vui vẻ, lại dạy nàng mấy môn độc dược bí truyền, đối với chuyện này Dạ Ly Lạc lại yên tâm, bởi vì Nhược Ly bách độc bất xâm, cho nên cũng không sợ thương tổn đến bản thân được.
Trong phòng hội nghị, Dạ Ly Lạc ngồi ở bên trên, một tay chống cằm, ánh mắt hơi híp, thờ ơ nhìn Lễ vương đang cung kính quỳ gối phía dưới.
"Ngươi làm sao biết được Nam Cung Tâm đã bắt cóc Nhược Ly?" Hôm đó sau khi Nhược Ly bị bắt đi, hơi thở cũng bị kết giới bao vây, hắn căn bản là không phát hiện được.
Lúc hắn gần như nổi cơn thịnh nộ, Lễ vương đột nhiên xuất hiện nói là biết được vị trí của Nhược Ly, hắn lúc này mới kịp thời chạy tới, nhưng chuyện trùng hợp này cũng quá đúng dịp.
"Khụ khụ. . ." Lễ vương đỡ ngực, có chút do dự ngẩng đầu nhìn Dạ Ly Lạc, nhưng không dám nhìn thẳng mặt của hắn, hèn mọn nhìn cằm của hắn, lễ độ giống như đối đãi với vương thượng cao cao tại thượng.
"Tiểu vương hôm đó cũng ra ngoài thưởng thức Lễ Yêu, lại cảm ứng được yêu lực của Đại công chúa, nhưng Đại công chúa đang bị cấm túc, tiểu vương tò mò, liền đi theo xem, thấy nàng bắt một tiểu hồ ly mang đi, sau có nghe nói Ám vương điện hạ đang tìm một con tiểu ngân hồ, liền tới báo cho người biết."
Rất hợp tình hợp lý.
"Hả? Thì ra là nhờ có vị vương gia này giúp ta! Nhược Ly ở đây xin đa tạ!" Nhược Ly không biết từ đâu chạy đến, nhảy một cái, thân thể hồ ly liền chui vào trong ngực Dạ Ly Lạc, tìm một tư thế thoải mái, rất tự nhiên ngồi xuống.
"Hôm nay học có mệt mỏi không?" Nhược Ly vừa tiến đến, cả tầm mắt Dạ Ly Lạc liền tập trung vào trên người của nàng, trong mắt cũng không chứa bất cứ điều gì nữa.
"Cô nương coi trọng tại hạ rồi, chỉ là một cái nhấc tay thôi!" Lễ Vương cười cười gật đầu với Nhược Ly một cái, dáng vẻ gầy gò kia đến khiến người ta cảm thấy thương tiếc, rất khó đem hắn cùng người xấu liên tưởng chung với nhau.
Nhược Ly nhìn hắn dáng vẻ khiêm tốn không chút lấy lòng, không có dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng tộc, ngược lại cả người lộ ra một cỗ thanh cao, hơn nữa hắn gián tiếp cứu mình một mạng, ngược lại đối với hắn có một ít hảo cảm.
"Mặc kệ như thế nào, Bổn vương có thể thỏa mãn một tâm nguyện của ngươi."
Hắn không muốn nợ ân tình của người khác, đây là nguyên tắc làm việc của Dạ Ly Lạc, từ lúc hắn ra đời đến giờ coi như đây là lần đầu cần người khác trợ giúp, nhưng mà hắn cam tâm tình nguyện.
Dạ Ly Lạc xác thực rất có năng lực, cho nên nguyện vọng này hắn cho cũng là hết sức trân quý, chỉ cần không quá phận thì hắn đều có năng lực làm được.
Lễ vương cúi đầu suy tư một chút, sau đó ngẩng đầu nói, "Ta hi vọng Ám Vương điện hạ có thể phái người tài ba tới chữa khỏi thân thể yếu đuối bệnh tật của ta, không cầu trị tận gốc, chỉ cầu có thể kéo dài tuổi thọ là được rồi."
Nhược Ly nghe những lời này mới chú ý đến thân thể của hắn, vừa rồi cũng không nhìn kỹ, xem kỹ lại mới thấy thần thái của hắn đúng là người bệnh lâu năm, cả người gầy gò yếu đuối vô cùng.
"Có thể." Chuyện này cũng không phải chuyện lớn gì, Lễ vương từ khi ra đời thân thể đã yếu đuối , những tin tức tình báo về hắn, Dạ Ly Lạc cũng đã xem qua, trị tận gốc cũng không hẳn là không thể.
Hắn nói lên yêu cầu này cũng không quá đáng, cho nên Dạ Ly Lạc sẽ tiếp nhận, dù sao lòng tham luôn luôn sẽ không có kết quả tốt.
"Chỉ là, ta hi vọng Ám Vương điện hạ có thể để cho ta ở trong Ám vương phủ trị liệu, dù sao hiện tại thời cuộc rung chuyển, theo thân phận của ta, hết sức xấu hổ, không biết có thể sống được đến lúc thân thể được chữa khỏi không nữa." Lễ vương cười mỉa nói, có chút cô đơn.
Dù sao thận phận của hắn là hoàng tử, hôm nay cũng chỉ còn Nhân vương cùng hắn, Yêu Hoàng bởi vì Đại công chúa chết đi trở nên không thể nói lý, yêu lực tứ tán, đoán chừng không còn sống được lâu nữa, hắn chính là chướng ngại để Nhân Vương ngồi lên vị trí Yêu hoàng.
"Bổn vương có thể phái người bảo vệ ngươi." Dạ Ly Lạc rất ghét có người ngoài vào ở trong Ám vương phủ, những mùi bị khác đó, hắn không thích, hơn nữa tên Lễ vương này nhìn như nhu nhược, nhưng hắn cảm giác có gì đó không thích hợp.
Tất cả đều quá xảo hợp rồi, trùng hợp không chê vào đâu được vậy thì chính là có vấn đề.
Nhược Ly ngược lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao ở trong Ám vương phủ coi như hắn lợi hại hơn nữa cũng không tự tung tự tác được, nơi này khắp nơi đều là tai mắt, một người bệnh tật yếu đuối lại đơn bạc có thể làm được cái gì?
Hơn nữa Nhược Ly lại có chút thưởng thức thái độ vị Lễ vương này, cung kính khiêm tốn lại không nịnh hót, có một cỗ phong thái nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta dâng lên một sự kính nể, dù sao Dạ Ly Lạc khí thế cường đại như thế, các yêu khác khi đối mặt với hắn cũng không thể có được thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy.
"Tiểu vương chỉ muốn cầu xin một nơi ở bình yên, sau khi chữa khỏi bệnh sẽ tìm một nơi an tĩnh để sống qua ngày." Lễ vương mặc dù không có nói rõ nhưng là thái độ lại rất kiên quyết.
Dạ Ly Lạc còn chưa nghĩ ra vì sao Lễ vương nhất định phải vào ở trong Ám vương phủ, nhưng hắn vẫn gật đầu một cái, đặt ở dưới mắt dù sao cũng tốt hơn ở bên ngoài làm chuyện mờ ám.
. . . . . .
"Hắn thế nhưng giết chết ái nữ của ta! Tâm Tâm của ta!" Yêu hoàng bây giờ đã hoàn toàn thịnh nộ, yêu lực tứ tán, tinh thần điên loạn, đều tại hắn đã cấm túc Nam Cung Tâm, vì vậy mới đem họa sát thân cho nàng.
Hắn tự biết mình ngày giờ không còn nhiều lắm, cục tức này càng thêm nuốt không trôi, dầu gì hắn cũng là Yêu hoàng của Yêu Giới, đứng đầu vạn yêu, người thừa kế của mình lại bị người ta sát hại, còn gì mặt mũi của hắn.
"Phụ hoàng, nghe nói Ám vương gần đây si mê một tiểu Ngân hồ, nếu chúng ta bắt được nó, không sợ Ám vương không đi vào khuôn phép." Nhân vương ánh mắt sáng quắc nói, "Trong Ám vương phủ ta đã an bài người, tóm nó không khó lắm đâu."