Nhìn hồ tắm hết sức quen thuộc, lại nhìn Dạ Ly Lạc bên cạnh đang cởi y phục, trên đầu Nhược Ly chạy qua ba vạch đen, em gái ngươi, ban ngày ban mặt, tắm cái gì mà tắm chứ yêu nghiệt kia.
Nàng đàng hoàng ngồi chồm hổm ở bên cạnh hồ, hết sức nghiêm chỉnh đưa lưng về phía nam nhân yêu nghiệt đang cởi y phục kia, nghe tiếng sột soạt của y phục, trong lòng nàng thật ra cũng rất ngứa ngáy.
"Bùm!" Một tiếng, đừng hiểu lầm nha, không phải là Dạ Ly Lạc xuống nước, mà là Nhược Ly bị một đôi chân dài hết sức hoàn mỹ dịu dàng đá một cước xuống nước. . . . . .
"Dạ Ly Lạc!" Mỗ hồ ly nổi giận, mặc dù hôm nay nàng ăn nhờ ở đậu, mặc dù mỗ hồ ly nàng biết bơi, nhưng kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, người này thật là quá đáng, lại có thể đá vào cái mông nhỏ hoàn mỹ của nàng!
Đáng ghét nhất chính là khiến nàng dùng tư thế ngã nhào vào trong nước, thật sự là rất vũ nhục nàng, vốn dĩ đã chẳng còn mấy hình tượng trong lòng Dạ Ly Lạc, bây giờ chẳng còn gì nữa!
Có một loại bi phẫn tình tự nhiên sinh ra, nhưng khi nàng ở trong làn nước ấm áp thò đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Dạ yêu nghiệt không mảnh vải che thân, sự tức giận đến mức dời núi lấp biển liền lập tức tiêu tan.
Ai ui, thật là khiến người ta chảy nước miếng, một mái tóc đen như mực tùy ý xõa xuống, che kín lồng ngực trắng nõn, thân thể cao ráo, làn da nõn nà như em bé khiến cho người ta phải ghen tỵ, sống lưng rộng rãi, thân thể to lớn, cảm giác thật là...
Vì hơi nước nên đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, một vài cộng tóc thỉnh thoảng rũ xuống trên mặt hắn, đôi môi mỏng lúc này lại hồng hào mê người.
"Thích sao?" Không biết từ lúc nào Dạ Ly Lạc đã đi đến bên người Nhược Ly, đôi mắt hoa đào nhìn nàng châm chọc, môi mỏng cũng khẽ nâng lên lộ ra một nụ cười, trong nháy mắt cả người giống như một mỹ cảnh đẹp vô cùng.
Nhược Ly cố sức quờ quạng tứ chi, cũng chính là dùng kiểu bơi chó mà bơi lên, bị hắn nhìn như vậy, trái tim hồ ly của nàng đập liên hồi.
Thực là kinh diễm động lòng người! Mặc dù bình thường hầu như cũng có thể nhìn nhưng nàng vẫn không có sức miễn dịch, đẹp như vậy khiến nàng quên cả đập tay làm trong nháy mắt bị chìm tới đáy.
"Phì. . . . . ." Dạ Ly Lạc phì cười, đưa tay vớt Nhược Ly lên nhưng ngay sau đó hắn liền không cười được nữa.
Sau khi được vớt lên chuyện đầu tiên Nhược Ly làm chính là phun một ngụm nước lên gương mặt hoàn mỹ của Dạ Ly Lạc, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, hai người đều im lặng.
Nàng vốn còn muốn oán trách, nhưng nhìn người trước mặt sắc mặt tối tăm, xem ra mỗ yêu nghiệt rất có xu thế nổi phong ba bão táp rồi, nhất thời lại im lặng.
Nhược Ly cười hì hì, sau đó sờ sờ cái mũi nhỏ của mình cười hết sức nịnh nọt, khuôn mặt hồ ly cũng nhăn lại, mặc dù Dạ yêu nghiệt cưng chiều nàng, không để cho người khác khi dễ nàng, thế nhưng không nói chính hắn sẽ không khi dễ nàng.
Yêu nghiệt này đem việc khi dễ nàng lấy làm đắc ý, còn làm không biết mệt, cho nên lúc này nàng thực sợ hắn trong cơn giận dữ sẽ nghĩ ra cách gì đó để chỉnh nàng thê thảm.
"Quên đi." Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn một khoảng nước bị đen lại do bụi trên người nàng, tức thì chân mày nhăn lại, nhịn nửa ngày mới nói ra hai chữ này.
Nhước Ly trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nịnh hót đưa móng vuốt nhỏ sửa sang lại mái tóc đen hỗn độn trên trán của mỗ yêu nghiệt, kết quả là làm in xuống đó một cái dấu móng vuốt màu đen.
"Phì --" Nhược Ly không dám nhìn nữa, nhưng lúc này trông Dạ Ly Lạc thật buồn cười, khác xa với cái dáng vẻ thâm trầm thường ngày khiến cho nàng không nhịn được phì cười.
Dạ Ly Lạc dường như cũng cảm giác có gì không ổn, đột nhiên thân thể hạ xuống, cả người cũng chìm vào trong nước, Nhược Ly dĩ nhiên cũng theo hắn rơi vào trong nước, đây rõ ràng là tập kích bất ngờ mà!
Nhược Ly kinh hãi vừa định thét lên ngay lúc đó nàng chợt biến trở về thân người, đôi môi lạnh lẽo của Dạ Ly Lạc liền hôn xuống môi nàng, ở dưới đáy nước hôn sâu vào, Ách. . . . . . Có lẽ nên nói là cắn xé trừng phạt nàng đi. . . . . .
Mái tóc màu đen cũng màu bạc quấn lấy nhau lơ lửng trên mặt nước, tạo thành một sự hài hòa kỳ lạ, sợi tóc dây dưa, người cũng dây dưa, ngay cả nhiệt độ trong nước dường như cũng tăng lên khiến làn da mịn màng của Nhược Ly cũng cảm thấy nóng ran.
Cho đến lúc Nhược Ly không thở nổi nữa, Dạ Ly Lạc mới ôm nàng nổi lên mặt nước, tựa vào thành hồ bạch ngọc, tâm tình thật tốt cúi người nhìn mỗ nữ bị hôn đến thất điên bát đảo.
Tâm tình của hắn tốt, nhưng mỗ nữ bị đùa giỡn thì không tốt chút nào, nàng rầu rĩ nằm giả chết, bụi bẩn trên người đã được rửa sạch nhưng nàng lại lười động đậy nên cứ nằm như vậy.
"Muốn học yêu thuật gì?" Dạ Ly Lạc thấy tiểu hồ ly này xù lông rồi, chỉ có thể xuất ra bản lĩnh để dụ dỗ nàng, quả thật mỗ nữ vừa nghe thì tinh thần tỉnh táo, lập tức từ tử thi liền biến thành xác chết vùng dậy.
"Có thể chạy trốn !"
". . . . . ." Lúc này đến phiên Dạ yêu nghiệt vĩ đại của chúng ta hết ý kiến, dầu gì hắn cũng yêu lực vô biên, học cái gì mà không được lại đòi học môn không có tiền đồ như vậy.
Nhung ánh mắt hắn đột nhiên tối lại tiến đến gần Nhược Ly, mang theo một phần uy hiếp hỏi, "Chạy trốn? Nàng muốn chạy trốn đến nơi nào?"
Nhược Ly bị khuôn mặt tuấn tú phóng đại bất tình lình trước mặt dọa cho giật bắn người, nàng lui về phía sau một chút, khi nhìn thấy sự đề phòng không hề che giấu trên mặt Dạ Ly Lạc thì nàng đột nhiên có chút sững sờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng an tâm, không khỏi nghĩ chẳng lẽ là yêu nghiệt này sợ nàng rời nhà trốn đi?
Nhà! Cái từ này hiện ra trong đầu khiến Nhược Ly cũng phải kinh ngạc, ánh mắt nàng có chút mê mang nhìn Dạ yêu nghiệt trước mặt, nhưng khi nhìn đến liền lập tức tỉnh táo lại.
Bởi vì này gương mặt hắn đã đen đến không thể đen hơn được nữa, nếu nàng còn không trả lời hắn thì hôm nay cũng không cần đi ra ngoài, trực tiếp ở nơi này lập địa thành Phật rồi.
"Bởi vì, ta không hy vọng lại bị người xấu bắt lại sau đó dùng ta để uy hiếp ngươi." Những lời này của Nhược Ly là thật lòng, nàng chưa từng nghĩ sẽ rời xa Dạ Ly Lạc, dù sao cây đại thụ này to như vậy hơn nữa hắn đối với nàng cũng rất tốt, ít nhất nếu hắn không vứt bỏ nàng thì nàng sẽ không rời đi.
Dạ Ly Lạc thoáng ngẩn người nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bộ dạng bất cần đời, hắn ôm lấy Nhược Ly bay thẳng ra ngoài, "Vậy gia đây sẽ dạy cho nàng."
". . . . . ." Nhược Ly lúc này thật là khóc không ra nước mắt, dù sao cũng phải cho nàng ăn cơm đã chứ! Ngâm nước lâu như vậy khiến bụng nàng trống rỗng rồi! Dạ yêu nghiệt đúng là người thất thường!
. . . . . .
Nhược Ly đứng ở trong sân, nhìn mỗ yêu nghiệt đang ngồi ở trong lương đình nhàn nhã uống trà ăn bánh ngọt, lại ngẩng đầu nhìn cái thạc lớn trên đỉnh đầu của mình, ánh mặt trời lại gay gắt, trong nháy mắt cảm thấy cuộc sống quả thực bi ai.
"Không phải nàng muốn luyện yêu thuật chạy trốn sao? Vậy trước tiên tất nhiên phải luyện chạy, hôm nay mới bắt đầu học nên chỉ cần chạy một trăm vòng xung quanh là được rồi."
". . . . . ." Nhược Ly nhìn lại đại viện, chạy môt trăm vòng, Dạ yêu nghiệt nói nghe thật đơn giản nhưng chạy xong không mệt chết nàng mới lạ đó.
"Nếu như không muốn học thì thôi vậy, nếu lỡ nàng có bị bắt thì gia cũng sẽ đi cứu nàng!" Trong mắt hắn có ý xem thường rõ ràng khiến Nhược Ly nhất thời bị kích thích.
Nhược Ly cắn răng một cái liền chạy đi, mặc dù là chân thân hồ ly, nhưng do được Dạ Ly Lạc "nuôi" rất tốt, cho nên chỉ chạy mấy vòng đã không chịu nổi rồi.
Nàng dừng lại, nhìn Dạ Ly Lạc sau đó đột nhiên giác ngộ, nàng phẫn hận nói, "Ta không chạy, cũng không học yêu thuật chạy trốn nữa, ta muốn học yêu thuật cường đại, về sau kẻ nào nếu bắt ta, kẻ đó chắc chắn phải chết!"
Nhìn hồ tắm hết sức quen thuộc, lại nhìn Dạ Ly Lạc bên cạnh đang cởi y phục, trên đầu Nhược Ly chạy qua ba vạch đen, em gái ngươi, ban ngày ban mặt, tắm cái gì mà tắm chứ yêu nghiệt kia.
Nàng đàng hoàng ngồi chồm hổm ở bên cạnh hồ, hết sức nghiêm chỉnh đưa lưng về phía nam nhân yêu nghiệt đang cởi y phục kia, nghe tiếng sột soạt của y phục, trong lòng nàng thật ra cũng rất ngứa ngáy.
"Bùm!" Một tiếng, đừng hiểu lầm nha, không phải là Dạ Ly Lạc xuống nước, mà là Nhược Ly bị một đôi chân dài hết sức hoàn mỹ dịu dàng đá một cước xuống nước. . . . . .
"Dạ Ly Lạc!" Mỗ hồ ly nổi giận, mặc dù hôm nay nàng ăn nhờ ở đậu, mặc dù mỗ hồ ly nàng biết bơi, nhưng kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, người này thật là quá đáng, lại có thể đá vào cái mông nhỏ hoàn mỹ của nàng!
Đáng ghét nhất chính là khiến nàng dùng tư thế ngã nhào vào trong nước, thật sự là rất vũ nhục nàng, vốn dĩ đã chẳng còn mấy hình tượng trong lòng Dạ Ly Lạc, bây giờ chẳng còn gì nữa!
Có một loại bi phẫn tình tự nhiên sinh ra, nhưng khi nàng ở trong làn nước ấm áp thò đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Dạ yêu nghiệt không mảnh vải che thân, sự tức giận đến mức dời núi lấp biển liền lập tức tiêu tan.
Ai ui, thật là khiến người ta chảy nước miếng, một mái tóc đen như mực tùy ý xõa xuống, che kín lồng ngực trắng nõn, thân thể cao ráo, làn da nõn nà như em bé khiến cho người ta phải ghen tỵ, sống lưng rộng rãi, thân thể to lớn, cảm giác thật là...
Vì hơi nước nên đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, một vài cộng tóc thỉnh thoảng rũ xuống trên mặt hắn, đôi môi mỏng lúc này lại hồng hào mê người.
"Thích sao?" Không biết từ lúc nào Dạ Ly Lạc đã đi đến bên người Nhược Ly, đôi mắt hoa đào nhìn nàng châm chọc, môi mỏng cũng khẽ nâng lên lộ ra một nụ cười, trong nháy mắt cả người giống như một mỹ cảnh đẹp vô cùng.
Nhược Ly cố sức quờ quạng tứ chi, cũng chính là dùng kiểu bơi chó mà bơi lên, bị hắn nhìn như vậy, trái tim hồ ly của nàng đập liên hồi.
Thực là kinh diễm động lòng người! Mặc dù bình thường hầu như cũng có thể nhìn nhưng nàng vẫn không có sức miễn dịch, đẹp như vậy khiến nàng quên cả đập tay làm trong nháy mắt bị chìm tới đáy.
"Phì. . . . . ." Dạ Ly Lạc phì cười, đưa tay vớt Nhược Ly lên nhưng ngay sau đó hắn liền không cười được nữa.
Sau khi được vớt lên chuyện đầu tiên Nhược Ly làm chính là phun một ngụm nước lên gương mặt hoàn mỹ của Dạ Ly Lạc, nhất thời bốn mắt nhìn nhau, hai người đều im lặng.
Nàng vốn còn muốn oán trách, nhưng nhìn người trước mặt sắc mặt tối tăm, xem ra mỗ yêu nghiệt rất có xu thế nổi phong ba bão táp rồi, nhất thời lại im lặng.
Nhược Ly cười hì hì, sau đó sờ sờ cái mũi nhỏ của mình cười hết sức nịnh nọt, khuôn mặt hồ ly cũng nhăn lại, mặc dù Dạ yêu nghiệt cưng chiều nàng, không để cho người khác khi dễ nàng, thế nhưng không nói chính hắn sẽ không khi dễ nàng.
Yêu nghiệt này đem việc khi dễ nàng lấy làm đắc ý, còn làm không biết mệt, cho nên lúc này nàng thực sợ hắn trong cơn giận dữ sẽ nghĩ ra cách gì đó để chỉnh nàng thê thảm.
"Quên đi." Dạ Ly Lạc cúi đầu nhìn một khoảng nước bị đen lại do bụi trên người nàng, tức thì chân mày nhăn lại, nhịn nửa ngày mới nói ra hai chữ này.
Nhước Ly trong lòng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nịnh hót đưa móng vuốt nhỏ sửa sang lại mái tóc đen hỗn độn trên trán của mỗ yêu nghiệt, kết quả là làm in xuống đó một cái dấu móng vuốt màu đen.
"Phì --" Nhược Ly không dám nhìn nữa, nhưng lúc này trông Dạ Ly Lạc thật buồn cười, khác xa với cái dáng vẻ thâm trầm thường ngày khiến cho nàng không nhịn được phì cười.
Dạ Ly Lạc dường như cũng cảm giác có gì không ổn, đột nhiên thân thể hạ xuống, cả người cũng chìm vào trong nước, Nhược Ly dĩ nhiên cũng theo hắn rơi vào trong nước, đây rõ ràng là tập kích bất ngờ mà!
Nhược Ly kinh hãi vừa định thét lên ngay lúc đó nàng chợt biến trở về thân người, đôi môi lạnh lẽo của Dạ Ly Lạc liền hôn xuống môi nàng, ở dưới đáy nước hôn sâu vào, Ách. . . . . . Có lẽ nên nói là cắn xé trừng phạt nàng đi. . . . . .
Mái tóc màu đen cũng màu bạc quấn lấy nhau lơ lửng trên mặt nước, tạo thành một sự hài hòa kỳ lạ, sợi tóc dây dưa, người cũng dây dưa, ngay cả nhiệt độ trong nước dường như cũng tăng lên khiến làn da mịn màng của Nhược Ly cũng cảm thấy nóng ran.
Cho đến lúc Nhược Ly không thở nổi nữa, Dạ Ly Lạc mới ôm nàng nổi lên mặt nước, tựa vào thành hồ bạch ngọc, tâm tình thật tốt cúi người nhìn mỗ nữ bị hôn đến thất điên bát đảo.
Tâm tình của hắn tốt, nhưng mỗ nữ bị đùa giỡn thì không tốt chút nào, nàng rầu rĩ nằm giả chết, bụi bẩn trên người đã được rửa sạch nhưng nàng lại lười động đậy nên cứ nằm như vậy.
"Muốn học yêu thuật gì?" Dạ Ly Lạc thấy tiểu hồ ly này xù lông rồi, chỉ có thể xuất ra bản lĩnh để dụ dỗ nàng, quả thật mỗ nữ vừa nghe thì tinh thần tỉnh táo, lập tức từ tử thi liền biến thành xác chết vùng dậy.
"Có thể chạy trốn !"
". . . . . ." Lúc này đến phiên Dạ yêu nghiệt vĩ đại của chúng ta hết ý kiến, dầu gì hắn cũng yêu lực vô biên, học cái gì mà không được lại đòi học môn không có tiền đồ như vậy.
Nhung ánh mắt hắn đột nhiên tối lại tiến đến gần Nhược Ly, mang theo một phần uy hiếp hỏi, "Chạy trốn? Nàng muốn chạy trốn đến nơi nào?"
Nhược Ly bị khuôn mặt tuấn tú phóng đại bất tình lình trước mặt dọa cho giật bắn người, nàng lui về phía sau một chút, khi nhìn thấy sự đề phòng không hề che giấu trên mặt Dạ Ly Lạc thì nàng đột nhiên có chút sững sờ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng an tâm, không khỏi nghĩ chẳng lẽ là yêu nghiệt này sợ nàng rời nhà trốn đi?
Nhà! Cái từ này hiện ra trong đầu khiến Nhược Ly cũng phải kinh ngạc, ánh mắt nàng có chút mê mang nhìn Dạ yêu nghiệt trước mặt, nhưng khi nhìn đến liền lập tức tỉnh táo lại.
Bởi vì này gương mặt hắn đã đen đến không thể đen hơn được nữa, nếu nàng còn không trả lời hắn thì hôm nay cũng không cần đi ra ngoài, trực tiếp ở nơi này lập địa thành Phật rồi.
"Bởi vì, ta không hy vọng lại bị người xấu bắt lại sau đó dùng ta để uy hiếp ngươi." Những lời này của Nhược Ly là thật lòng, nàng chưa từng nghĩ sẽ rời xa Dạ Ly Lạc, dù sao cây đại thụ này to như vậy hơn nữa hắn đối với nàng cũng rất tốt, ít nhất nếu hắn không vứt bỏ nàng thì nàng sẽ không rời đi.
Dạ Ly Lạc thoáng ngẩn người nhưng trong nháy mắt liền khôi phục bộ dạng bất cần đời, hắn ôm lấy Nhược Ly bay thẳng ra ngoài, "Vậy gia đây sẽ dạy cho nàng."
". . . . . ." Nhược Ly lúc này thật là khóc không ra nước mắt, dù sao cũng phải cho nàng ăn cơm đã chứ! Ngâm nước lâu như vậy khiến bụng nàng trống rỗng rồi! Dạ yêu nghiệt đúng là người thất thường!
. . . . . .
Nhược Ly đứng ở trong sân, nhìn mỗ yêu nghiệt đang ngồi ở trong lương đình nhàn nhã uống trà ăn bánh ngọt, lại ngẩng đầu nhìn cái thạc lớn trên đỉnh đầu của mình, ánh mặt trời lại gay gắt, trong nháy mắt cảm thấy cuộc sống quả thực bi ai.
"Không phải nàng muốn luyện yêu thuật chạy trốn sao? Vậy trước tiên tất nhiên phải luyện chạy, hôm nay mới bắt đầu học nên chỉ cần chạy một trăm vòng xung quanh là được rồi."
". . . . . ." Nhược Ly nhìn lại đại viện, chạy môt trăm vòng, Dạ yêu nghiệt nói nghe thật đơn giản nhưng chạy xong không mệt chết nàng mới lạ đó.
"Nếu như không muốn học thì thôi vậy, nếu lỡ nàng có bị bắt thì gia cũng sẽ đi cứu nàng!" Trong mắt hắn có ý xem thường rõ ràng khiến Nhược Ly nhất thời bị kích thích.
Nhược Ly cắn răng một cái liền chạy đi, mặc dù là chân thân hồ ly, nhưng do được Dạ Ly Lạc "nuôi" rất tốt, cho nên chỉ chạy mấy vòng đã không chịu nổi rồi.
Nàng dừng lại, nhìn Dạ Ly Lạc sau đó đột nhiên giác ngộ, nàng phẫn hận nói, "Ta không chạy, cũng không học yêu thuật chạy trốn nữa, ta muốn học yêu thuật cường đại, về sau kẻ nào nếu bắt ta, kẻ đó chắc chắn phải chết!"